Ái Phi, Trẫm Thật Sự Không Mệt Mỏi
Chương 25: Hóa ra là muốn ép buộc nàng 1
Hơn nữa mỗi ngày trơ mắt nhìn hắn mặc cẩm y, uống trà thơm, ăn sơn hào hải vị?
Hoàng đế lười, thật sự đừng trách nàng không khách khí.
Cổ Lạc Nhi bưng bát lên, vài hớp húp cạn cháo loãng trong bát, lại cầm một cái bánh ngô, cắn vài miếng nuốt xuống bụng.
Nàng cũng sẽ không gây khó dễ cho bụng của mình.
Muốn cùng Hoàng đế keo kiệt đấu, cũng phải ăn no cơm trước rồi mới có tinh lực.
Ngẫu nhiên húp cháo loãng, ăn bánh ngô kỳ thật cũng không tệ lắm.
Đương nhiên, nàng cũng sẽ không liên tục ăn như vậy đi.
Tối nay, nàng phải bắt đầu công tác, kiếm được bạc rồi, khiến Hoàng đế lười nhìn xem nàng nhậu nhẹt ăn ngon a.
Cổ Lạc Nhi trở lại phòng ngủ, bảo Thi Vũ Lộng Tình giúp nàng lấy mấy tờ giấy trắng cùng bút mực vào đây, rồi đem hai nàng đuổi ra ngoài.
Trong phòng ngủ không có bàn, Cổ Lạc Nhi đành phải đem giấy trải ra trên giường, hồi tưởng lại dáng vẻ Đông Phong Túy, một nét một nét phác hoạ xuống.
May là nàng đã học qua vẽ tranh.
Dùng bút lông không thuận tay lắm, nhưng vẽ ra hiệu quả thật đúng là không tệ.
Hắc hắc, Đông Phong Túy đáng ghét, chính mình trộm vòng ngọc, lại muốn nàng tới đền.
Nàng sẽ dùng hắn để kiếm ra bạc, vừa khéo.
Bận rộn đến hơn nửa đêm, Cổ Lạc Nhi rốt cục cũng vẽ xong ba bức họa Đông Phong Túy.
Nàng dùng họa pháp tranh thủy mặc, nhìn qua nét bút đơn giản, kì thực vô cùng sinh động.
Đem vẻ lười biếng của Đông Phong Túy hiện ra đầy đủ mà say lòng người.
Nhìn bức tranh, ngay cả bản thân Cổ Lạc Nhi cũng có điểm mê muội.
Sau khi hong khô, cuốn bức tranh lại, Cổ Lạc Nhu đem bức tranh đặt ở trên giường, ôm đi ngủ.
Đây chính là khởi nguồn kinh tế của nàng a, không thể để bị mất.
Cũng không biết có phải trước lúc ngủ vẽ tranh, nguyên do trong đầu vẫn nghĩ đến Đông Phong Túy, ban đêm ngủ đều mơ tới hắn.
Mơ thấy hắn lười đến mức không có thuốc chữa, mơ thấy hắn chỉnh nàng, nhưng không hề mơ thấy hắn tốt đẹp.
Buổi sáng, bữa sáng theo lẽ thường chỉ có chút cháo loãng dưa cải thêm vài cái bánh ngô.
Cổ Lạc Nhi không có tâm tư tức giận, ăn mấy miếng thức ăn, mang theo bức tranh liền xuất cung.
Nàng đi tới một con đường náo nhiệt nhất, đứng ở bên đường quan sát.
Nàng muốn bán tranh giá cao, cũng không thể tùy tiện bày hàng trên vỉa hè bán tháo.
Hơn nữa, bày quầy chẳng phải là sẽ bị người của Đông Phong Túy phát hiện.
Có lẽ hắn vẫn phái người theo dõi nàng.
Nếu bị hắn phát hiện nàng dùng hắn để kiếm tiền, sẽ có thể phiền toái.
Đứng một lúc lâu, rốt cục, Cổ Lạc Nhi phát hiện được một chỗ tuyệt hảo, vội vàng mang theo bức tranh đi tới.
Đó là một cửa hàng cực lớn bán son phấn nước cùng đồ trang sức.
Cổ Lạc Nhi đứng ở bên ngoài cửa tiệm, thấy bên trong có một nữ tử ăn mặc thập phần phú quý cùng nha hoàn đi ra, vội vàng đứng lên tiếp cận.
“Tiểu thư, muốn mua tranh không?”
Hôm nay, nàng là muốn làm nữ nhân buôn bán, cho nên không tiếp tục giả trang thành nam tử.
Tại xã hội bảo thủ này, nếu như một nam tử trẻ tuổi đến gần nữ tử, không bị người ta coi như kẻ xấu đuổi đi là tốt lắm rồi, đâu có thể nào buôn bán cái gì.
Đông Phong Túy đưa nàng Bố y vừa khéo có thể mặc ra ngoài cung, tiết kiệm cho nàng tiền mua y phục.
Ai, nói thật ra, nàng căn bản không có tiền để mua y phục a.
Nữ tử nhà giàu nhìn nàng không có trang sức trên tóc, cùng với Bố y trên người nàng, khoát khoát tay.
Nha đầu đi theo bên người nàng liền bắt đầu đuổi người.
“Tiểu thư nhà ta không cần tranh, ngươi tìm người khác đi a.”
Cổ Lạc Nhi cũng không lui ra, nhanh tay lẹ cầm tranh mở ra một góc, đưa tới trước mặt nữ tử.
“Tiểu thư, xem trước một chút rồi nói cũng không muộn.”
Nữ tử nhà giàu hai mắt sáng ngời, muốn giành lấy bức tranh.
Cổ Lạc Nhi lập tức thu tranh lại.
“Tiểu thư, có muốn không?”
“Bao nhiêu tiền?”
“Một trăm lượng bạc.”
“Đắt như vậy a?” Nha đầu thay mặt tiểu thư nhà nàng mặc cả, “Ngươi là đang cướp bóc a? Một lượng bạc còn chưa đến.”
Cổ Lạc Nhi nhanh chóng cuộn bức tranh lại, quay đầu bước đi.
“Các ngươi không muốn thì thôi vậy. Giống tuyệt thế mỹ nam như vậy, ta nghĩ các ngươi cả đời này cũng không duyên gặp lại. Ta vẫn nên bán cho người khác a.”
Nữ tử nhà giàu vội vàng kéo Cổ Lạc Nhi, không còn ghét bỏ nàng đang mặc Bố y nữa.
Luôn miệng nói: “Ô, cô nương, đâu có đâu có. Giá tiền có thể thương lượng.”
Cổ Lạc Nhi cũng không cùng nàng mặc cả.
“Một trăm lượng, một đồng cũng không thể thiếu.”
Nữ tử nhà giàu do dự một chút.
Cổ Lạc Nhi lại ra vẻ phải đi.
Nữ tử nhà giàu vội vàng giữ chặt nàng.
“Được rồi được rồi, một trăm lượng thì một trăm lượng, ta mua.”
“Được, thành giao.”
Oa, mở đầu rất thuận lợi a, không uổng bỏ ra chút sức liền bán được một trăm lượng bạc.
Bức họa này nàng có phải hay không nên nâng giá lên?
Kết quả, sáng hôm đó, Cổ Lạc Nhi đem ba bức họa bán được năm trăm lượng bạc.
Còn có một thiếu phu nhân nhà giàu đưa trước nàng năm mươi lượng bạc làm tiền đặt cọc, muốn nàng ngày hôm sau đưa tranh cho nàng.
Cổ Lạc Nhi vui mừng thôi rồi.
Cứ theo đà này, chỉ cần mười ngày, nàng có thể kiếm đủ năm ngàn lượng bạc, có thể chuộc thân cho mình.
Đông Phong Túy thật không hổ là tuyệt thế mỹ nam nha, cao giá như vậy.
Xem ra ý tưởng trước đó của nàng không sai, nếu có thể lừa gạt Đông Phong Túy đảm nhiệm nam hoa khôi, ngày tiền vào trong túi căn bản không phải là mơ nữa.
Năm trăm lượng bạc mang trên thân thể thực sự quá nặng, Cổ Lạc Nhi đi tới một ngân trang, đổi thành ngân phiếu.
(ngân trang: giống như ngân hàng đó)
Chỉ chừa lại năm mươi lượng bạc trên người để tiêu vặt.
Trong túi có tiền, lúc này Cổ Lạc Nhi cũng không vội hồi cung, nàng muốn ở ngoài cung hảo hảo hưởng thụ một chút.
Khó được đi tới thời không này, không biết chính xác ngày nào đó nàng sẽ phải trở về, nàng phải hảo hảo khảo sát phong thổ nơi này một chút mới được.
Đây chính là trong sách trên trường không được học tới.
Sau này trở lại thời không của nàng, nàng sẽ tùy ý viết vài cuốn sách, mở vài toạ đàm, đủ cho nàng kiếm tiền.
Cổ đại này cùng cổ đại nàng biết, thật sự na ná như nhau.
Ngoại trừ danh tính nhân vật không giống nhau, tất cả những thứ khác đều đồng dạng.
Vì để thuận tiện đi dạo phố, Cổ Lạc Nhi lại giả trang thành nam tử.
Lúc này nàng mặc một thân miên bố dài, đeo khăn trùm đầu, giống như một bộ dáng thư sinh bần hàn.
Người không thể tỏ vẻ giàu có, nàng không biết võ công, không tự bảo vệ được mình, cho nên, càng không thể tỏ vẻ giàu có.
Cổ Lạc Nhi bắt đầu nghiêm túc cân nhắc, nàng có nên chuẩn bị hộ vệ tới bảo vệ mình?
Nhưng là, tìm đâu ra hộ vệ đáng tin đây?
Đang nhàn nhã vênh váo mà đi dạo, trước mắt đột nhiên hiện lên một bóng đen.
Cổ Lạc Nhi trong nội tâm rùng mình, vội vàng nhìn sang phía bóng đen.
Chỉ thấy góc rẽ phía trước trên phố, có một thân ảnh cao lớn mặc trang phục màu đen, vài bước vượt qua góc đường, không thấy bóng người.
Cổ Lạc Nhi tâm tình kích động a.
Còn tưởng rằng sẽ không tìm được kẻ trộm, không nghĩ tới hắn lại tự mình đưa tới cửa.
Nàng nhấc chân bỏ chạy, không thể không bắt lấy hắn.
Cổ Lạc Nhi rất nhanh đi tới góc đường, vượt qua góc rẽ.
Phía trước vẫn là con phố rộng lớn, trên đường vẫn như cũ không nhiều không ít người đi dạo, thế nhưng lại không thấy Hắc y nhân.
Hoàng đế lười, thật sự đừng trách nàng không khách khí.
Cổ Lạc Nhi bưng bát lên, vài hớp húp cạn cháo loãng trong bát, lại cầm một cái bánh ngô, cắn vài miếng nuốt xuống bụng.
Nàng cũng sẽ không gây khó dễ cho bụng của mình.
Muốn cùng Hoàng đế keo kiệt đấu, cũng phải ăn no cơm trước rồi mới có tinh lực.
Ngẫu nhiên húp cháo loãng, ăn bánh ngô kỳ thật cũng không tệ lắm.
Đương nhiên, nàng cũng sẽ không liên tục ăn như vậy đi.
Tối nay, nàng phải bắt đầu công tác, kiếm được bạc rồi, khiến Hoàng đế lười nhìn xem nàng nhậu nhẹt ăn ngon a.
Cổ Lạc Nhi trở lại phòng ngủ, bảo Thi Vũ Lộng Tình giúp nàng lấy mấy tờ giấy trắng cùng bút mực vào đây, rồi đem hai nàng đuổi ra ngoài.
Trong phòng ngủ không có bàn, Cổ Lạc Nhi đành phải đem giấy trải ra trên giường, hồi tưởng lại dáng vẻ Đông Phong Túy, một nét một nét phác hoạ xuống.
May là nàng đã học qua vẽ tranh.
Dùng bút lông không thuận tay lắm, nhưng vẽ ra hiệu quả thật đúng là không tệ.
Hắc hắc, Đông Phong Túy đáng ghét, chính mình trộm vòng ngọc, lại muốn nàng tới đền.
Nàng sẽ dùng hắn để kiếm ra bạc, vừa khéo.
Bận rộn đến hơn nửa đêm, Cổ Lạc Nhi rốt cục cũng vẽ xong ba bức họa Đông Phong Túy.
Nàng dùng họa pháp tranh thủy mặc, nhìn qua nét bút đơn giản, kì thực vô cùng sinh động.
Đem vẻ lười biếng của Đông Phong Túy hiện ra đầy đủ mà say lòng người.
Nhìn bức tranh, ngay cả bản thân Cổ Lạc Nhi cũng có điểm mê muội.
Sau khi hong khô, cuốn bức tranh lại, Cổ Lạc Nhu đem bức tranh đặt ở trên giường, ôm đi ngủ.
Đây chính là khởi nguồn kinh tế của nàng a, không thể để bị mất.
Cũng không biết có phải trước lúc ngủ vẽ tranh, nguyên do trong đầu vẫn nghĩ đến Đông Phong Túy, ban đêm ngủ đều mơ tới hắn.
Mơ thấy hắn lười đến mức không có thuốc chữa, mơ thấy hắn chỉnh nàng, nhưng không hề mơ thấy hắn tốt đẹp.
Buổi sáng, bữa sáng theo lẽ thường chỉ có chút cháo loãng dưa cải thêm vài cái bánh ngô.
Cổ Lạc Nhi không có tâm tư tức giận, ăn mấy miếng thức ăn, mang theo bức tranh liền xuất cung.
Nàng đi tới một con đường náo nhiệt nhất, đứng ở bên đường quan sát.
Nàng muốn bán tranh giá cao, cũng không thể tùy tiện bày hàng trên vỉa hè bán tháo.
Hơn nữa, bày quầy chẳng phải là sẽ bị người của Đông Phong Túy phát hiện.
Có lẽ hắn vẫn phái người theo dõi nàng.
Nếu bị hắn phát hiện nàng dùng hắn để kiếm tiền, sẽ có thể phiền toái.
Đứng một lúc lâu, rốt cục, Cổ Lạc Nhi phát hiện được một chỗ tuyệt hảo, vội vàng mang theo bức tranh đi tới.
Đó là một cửa hàng cực lớn bán son phấn nước cùng đồ trang sức.
Cổ Lạc Nhi đứng ở bên ngoài cửa tiệm, thấy bên trong có một nữ tử ăn mặc thập phần phú quý cùng nha hoàn đi ra, vội vàng đứng lên tiếp cận.
“Tiểu thư, muốn mua tranh không?”
Hôm nay, nàng là muốn làm nữ nhân buôn bán, cho nên không tiếp tục giả trang thành nam tử.
Tại xã hội bảo thủ này, nếu như một nam tử trẻ tuổi đến gần nữ tử, không bị người ta coi như kẻ xấu đuổi đi là tốt lắm rồi, đâu có thể nào buôn bán cái gì.
Đông Phong Túy đưa nàng Bố y vừa khéo có thể mặc ra ngoài cung, tiết kiệm cho nàng tiền mua y phục.
Ai, nói thật ra, nàng căn bản không có tiền để mua y phục a.
Nữ tử nhà giàu nhìn nàng không có trang sức trên tóc, cùng với Bố y trên người nàng, khoát khoát tay.
Nha đầu đi theo bên người nàng liền bắt đầu đuổi người.
“Tiểu thư nhà ta không cần tranh, ngươi tìm người khác đi a.”
Cổ Lạc Nhi cũng không lui ra, nhanh tay lẹ cầm tranh mở ra một góc, đưa tới trước mặt nữ tử.
“Tiểu thư, xem trước một chút rồi nói cũng không muộn.”
Nữ tử nhà giàu hai mắt sáng ngời, muốn giành lấy bức tranh.
Cổ Lạc Nhi lập tức thu tranh lại.
“Tiểu thư, có muốn không?”
“Bao nhiêu tiền?”
“Một trăm lượng bạc.”
“Đắt như vậy a?” Nha đầu thay mặt tiểu thư nhà nàng mặc cả, “Ngươi là đang cướp bóc a? Một lượng bạc còn chưa đến.”
Cổ Lạc Nhi nhanh chóng cuộn bức tranh lại, quay đầu bước đi.
“Các ngươi không muốn thì thôi vậy. Giống tuyệt thế mỹ nam như vậy, ta nghĩ các ngươi cả đời này cũng không duyên gặp lại. Ta vẫn nên bán cho người khác a.”
Nữ tử nhà giàu vội vàng kéo Cổ Lạc Nhi, không còn ghét bỏ nàng đang mặc Bố y nữa.
Luôn miệng nói: “Ô, cô nương, đâu có đâu có. Giá tiền có thể thương lượng.”
Cổ Lạc Nhi cũng không cùng nàng mặc cả.
“Một trăm lượng, một đồng cũng không thể thiếu.”
Nữ tử nhà giàu do dự một chút.
Cổ Lạc Nhi lại ra vẻ phải đi.
Nữ tử nhà giàu vội vàng giữ chặt nàng.
“Được rồi được rồi, một trăm lượng thì một trăm lượng, ta mua.”
“Được, thành giao.”
Oa, mở đầu rất thuận lợi a, không uổng bỏ ra chút sức liền bán được một trăm lượng bạc.
Bức họa này nàng có phải hay không nên nâng giá lên?
Kết quả, sáng hôm đó, Cổ Lạc Nhi đem ba bức họa bán được năm trăm lượng bạc.
Còn có một thiếu phu nhân nhà giàu đưa trước nàng năm mươi lượng bạc làm tiền đặt cọc, muốn nàng ngày hôm sau đưa tranh cho nàng.
Cổ Lạc Nhi vui mừng thôi rồi.
Cứ theo đà này, chỉ cần mười ngày, nàng có thể kiếm đủ năm ngàn lượng bạc, có thể chuộc thân cho mình.
Đông Phong Túy thật không hổ là tuyệt thế mỹ nam nha, cao giá như vậy.
Xem ra ý tưởng trước đó của nàng không sai, nếu có thể lừa gạt Đông Phong Túy đảm nhiệm nam hoa khôi, ngày tiền vào trong túi căn bản không phải là mơ nữa.
Năm trăm lượng bạc mang trên thân thể thực sự quá nặng, Cổ Lạc Nhi đi tới một ngân trang, đổi thành ngân phiếu.
(ngân trang: giống như ngân hàng đó)
Chỉ chừa lại năm mươi lượng bạc trên người để tiêu vặt.
Trong túi có tiền, lúc này Cổ Lạc Nhi cũng không vội hồi cung, nàng muốn ở ngoài cung hảo hảo hưởng thụ một chút.
Khó được đi tới thời không này, không biết chính xác ngày nào đó nàng sẽ phải trở về, nàng phải hảo hảo khảo sát phong thổ nơi này một chút mới được.
Đây chính là trong sách trên trường không được học tới.
Sau này trở lại thời không của nàng, nàng sẽ tùy ý viết vài cuốn sách, mở vài toạ đàm, đủ cho nàng kiếm tiền.
Cổ đại này cùng cổ đại nàng biết, thật sự na ná như nhau.
Ngoại trừ danh tính nhân vật không giống nhau, tất cả những thứ khác đều đồng dạng.
Vì để thuận tiện đi dạo phố, Cổ Lạc Nhi lại giả trang thành nam tử.
Lúc này nàng mặc một thân miên bố dài, đeo khăn trùm đầu, giống như một bộ dáng thư sinh bần hàn.
Người không thể tỏ vẻ giàu có, nàng không biết võ công, không tự bảo vệ được mình, cho nên, càng không thể tỏ vẻ giàu có.
Cổ Lạc Nhi bắt đầu nghiêm túc cân nhắc, nàng có nên chuẩn bị hộ vệ tới bảo vệ mình?
Nhưng là, tìm đâu ra hộ vệ đáng tin đây?
Đang nhàn nhã vênh váo mà đi dạo, trước mắt đột nhiên hiện lên một bóng đen.
Cổ Lạc Nhi trong nội tâm rùng mình, vội vàng nhìn sang phía bóng đen.
Chỉ thấy góc rẽ phía trước trên phố, có một thân ảnh cao lớn mặc trang phục màu đen, vài bước vượt qua góc đường, không thấy bóng người.
Cổ Lạc Nhi tâm tình kích động a.
Còn tưởng rằng sẽ không tìm được kẻ trộm, không nghĩ tới hắn lại tự mình đưa tới cửa.
Nàng nhấc chân bỏ chạy, không thể không bắt lấy hắn.
Cổ Lạc Nhi rất nhanh đi tới góc đường, vượt qua góc rẽ.
Phía trước vẫn là con phố rộng lớn, trên đường vẫn như cũ không nhiều không ít người đi dạo, thế nhưng lại không thấy Hắc y nhân.
Tác giả :
Hàn Tiểu Đình