Ái Phi, Trẫm Thật Sự Không Mệt Mỏi
Chương 147: Nam nhân cần phải khảo nghiệm 2
Đông Phong Túy đoán rất đúng, đúng là bà đã định lừa gạt để cướp Cổ Lạc Nhi.
Cánh cửa đá này vốn có thể mở rộng như mấy cửa khác.
Bà cố tình chỉ mở nó ra phân nửa, gây khó dễ cho Đông Phong Túy.
Đồng thời cũng là thử tâm ý của hắn, nhìn xem trong tình huống nguy cấp hắn sẽ lựa chọn thế nào.
Nếu như hắn để Cổ Lạc Nhi đi trước, bà sẽ cướp đi Cổ Lạc Nhi, đồng thời thả cho Đông Phong Túy một con đường sống.
Nếu như hắn muốn đi trước, để Cổ Lạc Nhi ở lại trong thạch thất, bà sẽ không chút lưu tình mà giết hắn.
Sau đó tiếp tục cướp Cổ Lạc Nhi.
Ai ngờ, Đông Phong Túy lại dùng phương thức này để cùng Cổ Lạc Nhi ra ngoài.
Kinh ngạc của Liễu Thúy Yên không kéo dài lắm, trên thực tế chỉ thoáng qua một cái.
Bà bình tĩnh khen một tiếng: “Rất tốt.”
Sau đó đi lên một chiếc cầu đá.
Vẫn là một sơn động.
Nhưng nơi này vô cùng rộng lớn.
Dưới chân là một vách đá dựng đứng cao vút, phía trên, có một cây cầu đá thông sang bờ bên kia.
Cổ Lạc Nhi liếc nhìn xuống dưới.
Vách đá sâu không lường được, phía dưới đen hun hút, không nhìn thấy rõ gì cả.
Thị lực của Đông Phong Túy tinh tường hơn Cổ Lạc Nhi, vận đủ nội lực nhìn xuống dưới, loáng thoáng có thể thấy bên dưới có sắc xanh lấp lánh.
Lại nghiêng tai lắng nghe, có thể nghe thấy tiếng nước chảy róc rách.
“Phía dưới này là một con sông?”
Đông Phong Túy hỏi.
Liễu Thúy Yên đã lên trên cầu, nghe vậy đáp: “Đúng vậy. Chẳng những có sông, còn có cá sấu ăn thịt người. Các ngươi cũng nên cẩn thận, ngàn vạn đừng rơi xuống.”
Cầu đá quá hẹp, chỉ rộng tầm một thước.
Cổ Lạc Nhi thấy mà khiếp sợ.
Trời ạ, cây cầu hẹp như vậy, chỉ cần không chú ý sẽ rơi xuống.
Nếu rơi xuống, cho dù không rơi chết cũng sẽ rơi thành trọng thương.
Cho dù không rơi thành trọng thương thì cũng làm mồi cho cá sấu.
Đông Phong Túy nắm tay Cổ Lạc Nhi, động viên nàng.
“Đừng sợ, chúng ta sẽ không rơi xuống được.”
Phi thân lên cầu đá.
Hắn sợ Liễu Thúy Yên tiếp tục làm khó, thi triển khinh công, muốn đuổi kịp bà.
Liễu Thúy Yên cũng thi triển khinh công, trong chớp mắt đã đến bên kia vách đá.
Mắt thấy Đông Phong Túy đuổi đến, dồn sức quất ra một roi về phía sau.
Đông Phong Túy một tay ôm Cổ Lạc Nhi, chỉ có thể dùng tay kia rút trường kiếm ngăn lại đòn tấn công của Liễu Thúy Yên.
Tiên kiếm lại tương giao, một dòng lực đạo cực lớn làm rung chuyển cây cầu.
Đông Phong Túy lắc lư vài cái, gắng sức ổn định thân hình.
Coi như xong, bọn họ không bị rơi xuống.
Nhưng mà, Đông Phong Túy vừa mới đứng vững thân thể, đang chuẩn bị thi triển khinh công nhảy sang bờ bên kia, cầu đá dưới chân bỗng nhiên biến mất.
Mà Liễu Thúy Yên đang đứng trước thạch bích bên bờ, tựa như xem kịch vui nhìn hai người bọn họ.
Hóa ra, bà đã vặn cơ quan trên thạch bích, khiến cho cầu đá rụt trở về.
Đông Phong Túy và Cổ Lạc Nhi thân thể thoáng chốc đã lơ lửng giữa không trung, dưới chân căn bản không có khả năng để mượn lực.
Đông Phong Túy không mượn được lực, cho dù khinh công cao tới đâu cũng không có chỗ thi triển.
Hai người thân bất do kỷ cùng rơi xuống.
Đông Phong Túy rất nhanh thay đổi suy nghĩ.
Vừa dùng lực, ném Cổ Lạc Nhi lên chỗ Liễu Thúy Yên lên bờ đối diện.
Tiếng Cổ Lạc Nhi hét to: “Không, không được.”
Chỉ cảm thấy bên hông bị xiết chặt, thân thể nàng đã bị trường tiên của Liễu Thúy Yên quấn lấy.
Liễu Thúy Yên vừa dùng lực, thu trường tiên trở về.
Buông Cổ Lạc Nhi ra, thuận thế điểm huyệt đạo của nàng.
Lại nhìn xuống dưới vách đá, trên mặt không khỏi biến sắc.
Chỉ thấy phía dưới vách đá, trường kiếm của Đông Phong Túy điểm nhẹ lên vách đá, sau đó mượn lực bay lên trên.
Liễu Thúy Yên vội vàng mở một cơ quan khác trên thạch bích.
Cửa vừa mới mở ra một khe hở, bà liền vội vàng bắt lấy Cổ Lạc Nhi, theo cửa đá mà chạy ra ngoài.
Sau đó, xoay người đóng cửa đá lại.
Đông Phong Túy trong phút chốc khi rơi xuống đã nghĩ, nếu hắn và Cổ Lạc Nhi cùng rơi, thân thể hai người quá nặng, hắn không có cách bảo đảm bọ họ có thể lên trên bở.
Nếu gặp nạn, Liễu Thúy Yên tuyệt đối sẽ không giúp bọn họ.
Ngược lại, bà sẽ tiếp tục bồi thêm một roi.
Mà Liễu Thúy Yên muốn nhận Cổ Lạc Nhi làm đệ tử, nên sẽ không đả thương nàng.
Bởi vậy, Đông Phong Túy ném Cổ Lạc Nhi lên.
Bởi một phen dùng lực này, tốc độ dưới thân hắn rơi xuống nhanh hơn.
Mắt thấy đã gần đến đáy.
Dưới đáy là nước sông đen như mực, trên sông có rất nhiều quái vật khổng lồ đang rục rịch ngóc đầu.
Liễu Thúy Yên không hề lừa bọn họ, bên dưới này quả thật có rất nhiều cá sấu ăn thịt người.
Đông Phong Túy nhanh như gió nhìn lướt qua hai bờ sông.
Hai bên đều là vách đá trơn láng, không hề có chỗ để đặt chân.
Hắn trong cái khó ló cái khôn, cầm trường kiếm trong tay điểm xuống đầu một con cá sấu phía dưới, sau đó mượn lực bay lên trên.
Lại mấy lần mượn lực trên vách đá, rốt cuộc cũng bay lên được bình đài.
Nhưng mà, không hề thấy Liễu Thúy Yên và Cổ Lạc Nhi, cửa trên thạch bích cũng đã đóng lại.
Đông Phong Túy vừa mới thoát chết, tiêu hao không ít khí lực, toàn thân đều ướt đẫm mồ hôi.
Đành phải ngồi dưới đất, khoanh chân dụng công điều tức.
Điều khí xong xuôi, mới đứng dậy, tìm kiếm cơ quan trên thạch bích.
Cơ quan ở đây được thiết trí vô cùng xảo diệu, so cơ quan hắn tìm được trước linh bài trong thạch thất còn xảo diệu hơn nhiều.
May mà Đông Phong Túy rất có hứng thú với các cơ quan, từng dày công nghiên cứu.
Dù vậy, hắn vẫn phải mò mẫm chừng hai canh giờ, mới mở được cơ quan.
Bên ngoài cửa đá, một mảnh trời bao la.
Cuối cùng cũng ra khỏi sơn động, lại được thấy ánh mặt trời, Đông Phong Túy hít thật sâu không khí trong lành.
Phóng mắt đánh giá tình cảnh bốn phía.
Hắn đang đứng ở giữa khe núi.
Trong khe núi có rất nhiều cây đào cây hạnh, trái chín treo đầy trên cây.
Đông Phong Túy nhìn thấy những thứ quả này, mới phát hiện bụng mình đang ọc ọc.
Hắn đã nguyên một đêm cùng nửa ngày chưa ăn gì, tiêu hao lại nhiều, bao tử đã sớm trống rỗng.
Nhưng hiền giờ hắn không có tâm tư để ăn, hắn đang quan sát địa hình trong khe núi.
Xung quanh khe núi đều là vách đá dựng đứng, vách đá so với trong thạch thất còn cao hơn rất nhiều.
Hơn nữa còn cực kỳ trơn nhẵn.
Nếu muốn thi triển khinh công đi lên, tuyệt đối không thể được.
Trừ phi có thể mượn lực từ dây thừng câu xuống, mới có thể leo lên.
Đông Phong Túy chỉ hơi chút suy tư, liền bỏ qua ý nghĩ leo lên vách đá.
Mục đích của hắn không phải chạy trốn, mà là tìm kiếm Cổ Lạc Nhi.
Lạc Nhi đang nằm trong tay Liễu Thúy Yên, hắn không thể không cứu nàng trở về.
Đông Phong Túy tiến về phía trước.
Thuận tay đánh rơi mấy quả đào hạnh chống đói.
Không bổ sung thể lực làm sao tìm được Cổ Lạc Nhi, làm sao đánh với Liễu Thúy Yên?
Xuyên qua một cánh rừng, phía trước chợt xuất hiện một mảnh đất trống.
Bên cạnh khu đất, trên một tảng đá lớn, để một trang giấy.
Đông Phong Túy vội vàng nhào về phía trước, cầm giấy lên xem.
Trên giấy là chữ của Cổ Lạc Nhi.
“Ta ở cùng sư phụ học nghệ, chàng đừng tới làm phiền ta. Nếu chàng muốn gặp ta, trừ phi chàng trồng rau trên mảnh đất này làm thức ăn. Hạt giống và công cụ đều đã để lại cho chàng.”
Đông Phong Túy lại nhìn lên tảng đá lớn, trên mặt quả nhiên đã để lại một bao hạt giống.
Bên cạnh tảng đá, còn để lại vài cái cuốc cùng hai thùng nước.
Điều này làm cho Đông Phong Túy nhớ tới lời Cổ Lạc Nhi nói khi trước.
Nếu có cơ hội, nàng nhất định phải bắt hắn tới một nơi không có ai, mặc bố y, làm việc nặng, không làm việc sẽ không cho cơm ăn.
Hiện giờ nàng đang thực hiện nguyện vọng khi trước sao?
Đông Phong Túy không khỏi báo oán.
Lạc Nhi ơi Lạc Nhi, nàng đã sớm biết ta không phải tên lười, vì sao còn bắt ta làm cái này?
Theo sát mà nhớ lại dáng vẻ giận dỗi lúc sáng của Cổ Lạc Nhi.
Nàng trách hắn không nói cho nàng, bản thân hắn chính là Đạp Tuyết công tử.
Cho rằng hắn muốn trêu đùa nàng, xem nàng diễn trò.
Có lẽ, cơn giận của nàng chưa tan, cho nên mới dùng biện pháp này chỉnh hắn cho hả giận đi.
“Được rồi, ” Đông Phong Túy lớn tiếng nói, “Lạc Nhi, nàng muốn ta làm gì ta sẽ làm thật tốt. Đừng nói là chỉ một mảnh đất, cho dù lên núi đao xuống biển lửa ta cũng đồng ý.”
Nói xong, lại thấy buồn cười.
Hắn có thể khẳng định, bên này không có ai cả, Cổ Lạc Nhi rõ ràng không nghe thấy lời hắn nói.
Đông Phong Túy nói tới nói lui, nhưng vẫn chưa trồng trọt.
Hắn muốn nhìn rõ tình hình Cổ Lạc Nhi.
Ai biết được việc này có phải ý nguyện của Cổ Lạc Nhi hay không?
Vạn nhất lão thái bà Liễu Thúy Yên đang cố tình làm khó hắn?
Đông Phong Túy vượt qua vườn rau, xuyên qua một cánh rừng, đi tới bên bở một dòng sông nhỏ.
Tâm tình bỗng nhiên kích động.
Bởi vì hắn trông thấy, trong một gian lương đình bên kia bờ sông, Cổ Lạc Nhi đang khoanh chân ngồi trong đình, nhìn dáng vẻ là đang luyện khí.
Hắn không dám gọi nàng, sợ quấy rầy nàng.
Tẩu hỏa nhập ma không phải trò đùa.
Đông Phong Túy yên lặng đứng bên kia sông, si ngốc nhìn Cổ Lạc Nhi.
“Chàng trai, không tệ lắm, nhanh như vậy đã phá giải cơ quan được cơ quan rồi.”
Liễu Thúy Yên đứng dưới tàng liễu phía bên kia, đăm chiêu nhìn Đông Phong Túy.
Cánh cửa đá này vốn có thể mở rộng như mấy cửa khác.
Bà cố tình chỉ mở nó ra phân nửa, gây khó dễ cho Đông Phong Túy.
Đồng thời cũng là thử tâm ý của hắn, nhìn xem trong tình huống nguy cấp hắn sẽ lựa chọn thế nào.
Nếu như hắn để Cổ Lạc Nhi đi trước, bà sẽ cướp đi Cổ Lạc Nhi, đồng thời thả cho Đông Phong Túy một con đường sống.
Nếu như hắn muốn đi trước, để Cổ Lạc Nhi ở lại trong thạch thất, bà sẽ không chút lưu tình mà giết hắn.
Sau đó tiếp tục cướp Cổ Lạc Nhi.
Ai ngờ, Đông Phong Túy lại dùng phương thức này để cùng Cổ Lạc Nhi ra ngoài.
Kinh ngạc của Liễu Thúy Yên không kéo dài lắm, trên thực tế chỉ thoáng qua một cái.
Bà bình tĩnh khen một tiếng: “Rất tốt.”
Sau đó đi lên một chiếc cầu đá.
Vẫn là một sơn động.
Nhưng nơi này vô cùng rộng lớn.
Dưới chân là một vách đá dựng đứng cao vút, phía trên, có một cây cầu đá thông sang bờ bên kia.
Cổ Lạc Nhi liếc nhìn xuống dưới.
Vách đá sâu không lường được, phía dưới đen hun hút, không nhìn thấy rõ gì cả.
Thị lực của Đông Phong Túy tinh tường hơn Cổ Lạc Nhi, vận đủ nội lực nhìn xuống dưới, loáng thoáng có thể thấy bên dưới có sắc xanh lấp lánh.
Lại nghiêng tai lắng nghe, có thể nghe thấy tiếng nước chảy róc rách.
“Phía dưới này là một con sông?”
Đông Phong Túy hỏi.
Liễu Thúy Yên đã lên trên cầu, nghe vậy đáp: “Đúng vậy. Chẳng những có sông, còn có cá sấu ăn thịt người. Các ngươi cũng nên cẩn thận, ngàn vạn đừng rơi xuống.”
Cầu đá quá hẹp, chỉ rộng tầm một thước.
Cổ Lạc Nhi thấy mà khiếp sợ.
Trời ạ, cây cầu hẹp như vậy, chỉ cần không chú ý sẽ rơi xuống.
Nếu rơi xuống, cho dù không rơi chết cũng sẽ rơi thành trọng thương.
Cho dù không rơi thành trọng thương thì cũng làm mồi cho cá sấu.
Đông Phong Túy nắm tay Cổ Lạc Nhi, động viên nàng.
“Đừng sợ, chúng ta sẽ không rơi xuống được.”
Phi thân lên cầu đá.
Hắn sợ Liễu Thúy Yên tiếp tục làm khó, thi triển khinh công, muốn đuổi kịp bà.
Liễu Thúy Yên cũng thi triển khinh công, trong chớp mắt đã đến bên kia vách đá.
Mắt thấy Đông Phong Túy đuổi đến, dồn sức quất ra một roi về phía sau.
Đông Phong Túy một tay ôm Cổ Lạc Nhi, chỉ có thể dùng tay kia rút trường kiếm ngăn lại đòn tấn công của Liễu Thúy Yên.
Tiên kiếm lại tương giao, một dòng lực đạo cực lớn làm rung chuyển cây cầu.
Đông Phong Túy lắc lư vài cái, gắng sức ổn định thân hình.
Coi như xong, bọn họ không bị rơi xuống.
Nhưng mà, Đông Phong Túy vừa mới đứng vững thân thể, đang chuẩn bị thi triển khinh công nhảy sang bờ bên kia, cầu đá dưới chân bỗng nhiên biến mất.
Mà Liễu Thúy Yên đang đứng trước thạch bích bên bờ, tựa như xem kịch vui nhìn hai người bọn họ.
Hóa ra, bà đã vặn cơ quan trên thạch bích, khiến cho cầu đá rụt trở về.
Đông Phong Túy và Cổ Lạc Nhi thân thể thoáng chốc đã lơ lửng giữa không trung, dưới chân căn bản không có khả năng để mượn lực.
Đông Phong Túy không mượn được lực, cho dù khinh công cao tới đâu cũng không có chỗ thi triển.
Hai người thân bất do kỷ cùng rơi xuống.
Đông Phong Túy rất nhanh thay đổi suy nghĩ.
Vừa dùng lực, ném Cổ Lạc Nhi lên chỗ Liễu Thúy Yên lên bờ đối diện.
Tiếng Cổ Lạc Nhi hét to: “Không, không được.”
Chỉ cảm thấy bên hông bị xiết chặt, thân thể nàng đã bị trường tiên của Liễu Thúy Yên quấn lấy.
Liễu Thúy Yên vừa dùng lực, thu trường tiên trở về.
Buông Cổ Lạc Nhi ra, thuận thế điểm huyệt đạo của nàng.
Lại nhìn xuống dưới vách đá, trên mặt không khỏi biến sắc.
Chỉ thấy phía dưới vách đá, trường kiếm của Đông Phong Túy điểm nhẹ lên vách đá, sau đó mượn lực bay lên trên.
Liễu Thúy Yên vội vàng mở một cơ quan khác trên thạch bích.
Cửa vừa mới mở ra một khe hở, bà liền vội vàng bắt lấy Cổ Lạc Nhi, theo cửa đá mà chạy ra ngoài.
Sau đó, xoay người đóng cửa đá lại.
Đông Phong Túy trong phút chốc khi rơi xuống đã nghĩ, nếu hắn và Cổ Lạc Nhi cùng rơi, thân thể hai người quá nặng, hắn không có cách bảo đảm bọ họ có thể lên trên bở.
Nếu gặp nạn, Liễu Thúy Yên tuyệt đối sẽ không giúp bọn họ.
Ngược lại, bà sẽ tiếp tục bồi thêm một roi.
Mà Liễu Thúy Yên muốn nhận Cổ Lạc Nhi làm đệ tử, nên sẽ không đả thương nàng.
Bởi vậy, Đông Phong Túy ném Cổ Lạc Nhi lên.
Bởi một phen dùng lực này, tốc độ dưới thân hắn rơi xuống nhanh hơn.
Mắt thấy đã gần đến đáy.
Dưới đáy là nước sông đen như mực, trên sông có rất nhiều quái vật khổng lồ đang rục rịch ngóc đầu.
Liễu Thúy Yên không hề lừa bọn họ, bên dưới này quả thật có rất nhiều cá sấu ăn thịt người.
Đông Phong Túy nhanh như gió nhìn lướt qua hai bờ sông.
Hai bên đều là vách đá trơn láng, không hề có chỗ để đặt chân.
Hắn trong cái khó ló cái khôn, cầm trường kiếm trong tay điểm xuống đầu một con cá sấu phía dưới, sau đó mượn lực bay lên trên.
Lại mấy lần mượn lực trên vách đá, rốt cuộc cũng bay lên được bình đài.
Nhưng mà, không hề thấy Liễu Thúy Yên và Cổ Lạc Nhi, cửa trên thạch bích cũng đã đóng lại.
Đông Phong Túy vừa mới thoát chết, tiêu hao không ít khí lực, toàn thân đều ướt đẫm mồ hôi.
Đành phải ngồi dưới đất, khoanh chân dụng công điều tức.
Điều khí xong xuôi, mới đứng dậy, tìm kiếm cơ quan trên thạch bích.
Cơ quan ở đây được thiết trí vô cùng xảo diệu, so cơ quan hắn tìm được trước linh bài trong thạch thất còn xảo diệu hơn nhiều.
May mà Đông Phong Túy rất có hứng thú với các cơ quan, từng dày công nghiên cứu.
Dù vậy, hắn vẫn phải mò mẫm chừng hai canh giờ, mới mở được cơ quan.
Bên ngoài cửa đá, một mảnh trời bao la.
Cuối cùng cũng ra khỏi sơn động, lại được thấy ánh mặt trời, Đông Phong Túy hít thật sâu không khí trong lành.
Phóng mắt đánh giá tình cảnh bốn phía.
Hắn đang đứng ở giữa khe núi.
Trong khe núi có rất nhiều cây đào cây hạnh, trái chín treo đầy trên cây.
Đông Phong Túy nhìn thấy những thứ quả này, mới phát hiện bụng mình đang ọc ọc.
Hắn đã nguyên một đêm cùng nửa ngày chưa ăn gì, tiêu hao lại nhiều, bao tử đã sớm trống rỗng.
Nhưng hiền giờ hắn không có tâm tư để ăn, hắn đang quan sát địa hình trong khe núi.
Xung quanh khe núi đều là vách đá dựng đứng, vách đá so với trong thạch thất còn cao hơn rất nhiều.
Hơn nữa còn cực kỳ trơn nhẵn.
Nếu muốn thi triển khinh công đi lên, tuyệt đối không thể được.
Trừ phi có thể mượn lực từ dây thừng câu xuống, mới có thể leo lên.
Đông Phong Túy chỉ hơi chút suy tư, liền bỏ qua ý nghĩ leo lên vách đá.
Mục đích của hắn không phải chạy trốn, mà là tìm kiếm Cổ Lạc Nhi.
Lạc Nhi đang nằm trong tay Liễu Thúy Yên, hắn không thể không cứu nàng trở về.
Đông Phong Túy tiến về phía trước.
Thuận tay đánh rơi mấy quả đào hạnh chống đói.
Không bổ sung thể lực làm sao tìm được Cổ Lạc Nhi, làm sao đánh với Liễu Thúy Yên?
Xuyên qua một cánh rừng, phía trước chợt xuất hiện một mảnh đất trống.
Bên cạnh khu đất, trên một tảng đá lớn, để một trang giấy.
Đông Phong Túy vội vàng nhào về phía trước, cầm giấy lên xem.
Trên giấy là chữ của Cổ Lạc Nhi.
“Ta ở cùng sư phụ học nghệ, chàng đừng tới làm phiền ta. Nếu chàng muốn gặp ta, trừ phi chàng trồng rau trên mảnh đất này làm thức ăn. Hạt giống và công cụ đều đã để lại cho chàng.”
Đông Phong Túy lại nhìn lên tảng đá lớn, trên mặt quả nhiên đã để lại một bao hạt giống.
Bên cạnh tảng đá, còn để lại vài cái cuốc cùng hai thùng nước.
Điều này làm cho Đông Phong Túy nhớ tới lời Cổ Lạc Nhi nói khi trước.
Nếu có cơ hội, nàng nhất định phải bắt hắn tới một nơi không có ai, mặc bố y, làm việc nặng, không làm việc sẽ không cho cơm ăn.
Hiện giờ nàng đang thực hiện nguyện vọng khi trước sao?
Đông Phong Túy không khỏi báo oán.
Lạc Nhi ơi Lạc Nhi, nàng đã sớm biết ta không phải tên lười, vì sao còn bắt ta làm cái này?
Theo sát mà nhớ lại dáng vẻ giận dỗi lúc sáng của Cổ Lạc Nhi.
Nàng trách hắn không nói cho nàng, bản thân hắn chính là Đạp Tuyết công tử.
Cho rằng hắn muốn trêu đùa nàng, xem nàng diễn trò.
Có lẽ, cơn giận của nàng chưa tan, cho nên mới dùng biện pháp này chỉnh hắn cho hả giận đi.
“Được rồi, ” Đông Phong Túy lớn tiếng nói, “Lạc Nhi, nàng muốn ta làm gì ta sẽ làm thật tốt. Đừng nói là chỉ một mảnh đất, cho dù lên núi đao xuống biển lửa ta cũng đồng ý.”
Nói xong, lại thấy buồn cười.
Hắn có thể khẳng định, bên này không có ai cả, Cổ Lạc Nhi rõ ràng không nghe thấy lời hắn nói.
Đông Phong Túy nói tới nói lui, nhưng vẫn chưa trồng trọt.
Hắn muốn nhìn rõ tình hình Cổ Lạc Nhi.
Ai biết được việc này có phải ý nguyện của Cổ Lạc Nhi hay không?
Vạn nhất lão thái bà Liễu Thúy Yên đang cố tình làm khó hắn?
Đông Phong Túy vượt qua vườn rau, xuyên qua một cánh rừng, đi tới bên bở một dòng sông nhỏ.
Tâm tình bỗng nhiên kích động.
Bởi vì hắn trông thấy, trong một gian lương đình bên kia bờ sông, Cổ Lạc Nhi đang khoanh chân ngồi trong đình, nhìn dáng vẻ là đang luyện khí.
Hắn không dám gọi nàng, sợ quấy rầy nàng.
Tẩu hỏa nhập ma không phải trò đùa.
Đông Phong Túy yên lặng đứng bên kia sông, si ngốc nhìn Cổ Lạc Nhi.
“Chàng trai, không tệ lắm, nhanh như vậy đã phá giải cơ quan được cơ quan rồi.”
Liễu Thúy Yên đứng dưới tàng liễu phía bên kia, đăm chiêu nhìn Đông Phong Túy.
Tác giả :
Hàn Tiểu Đình