Ái Phi, Trẫm Thật Sự Không Mệt Mỏi
Chương 130: Cứu người
Lãnh Dạ tuy nóng nảy, nhưng trong lòng không rối loạn.
Y khẩn trương vận công, hi vọng có thể ngưng tụ chút chân khí.
Chỉ cần một chút thôi, y có thể đuổi những người này đi.
Trong lòng càng hi vọng, nếu chỉ là người qua đường thì tốt.
Đáng tiếc, sự việc lại không như mong đợi của y.
Hai người kia đi đến trước xe ngựa, la lớn: “Ô, Vương Ngũ, mau nhìn xem, ở đây có một chiếc xe ngựa. Đúng là vận khí tốt.”
“Ừ nhỉ, nhìn có vẻ rất đáng tiền.”
“Lấy đi thôi.”
“Không thành vấn đề. Ê, Lưu Tứ, bên kia có hai người.”
Tiếng bước chân đi về phía Lãnh Dạ và Cổ Lạc Nhi.
Một ngón tay chọc chọc lên người Lãnh Dạ, sau đó lại có một bàn tay mò mẫm trên ngực y.
Lãnh Dạ nén giận.
Chân khí của y chưa tụ đủ, y không thể phản kháng.
Lại nghe thấy bên Cổ Lạc Nhi truyền đến tiếng kêu.
“Lưu Tứ, bên ngươi thu hoạch thế nào? Ta đến coi trên người tên hầu này có thứ gì đáng giá không.”
Lãnh Dạ chợt mở mắt.
Y trông thấy một cánh tay lông lá đang chuẩn bị mò vào người Cổ Lạc Nhi, mà Cổ Lạc Nhi đang khép chặt mắt, không hề phát hiện.
Lãnh Dạ quát to: “Dừng tay.”
Tinh quang trong mắt chớp động, chân khí chợt bạo phát.
Nhấc tay một cái đã đánh bay tên Lưu Tứ đang sờ loạn trước ngực y.
Lưu Tứ oa oa kêu to, bay về phía Vương Ngũ.
Đầu của lão vừa vặn đánh trước ngực Vương Ngũ, hai tên cùng ngã lăn ra phía sau.
Lần này đã dùng hết toàn bộ khí lực của Lãnh Dạ, y ngồi dưới đất, người không đứng dậy nổi, đành phải âm thầm điều tức.
Lưu Tứ với Vương Ngũ bị dọa mất mật, một lúc lâu mới dám đứng lên, cùng nhau bỏ chạy.
Song, đang chạy trên đường, Lưu Tứ lại dừng lại, kéo Vương Ngũ.
“Không đúng, ngươi nhìn xem, người kia sao không đuổi theo chúng ta? Có phải y không thể đi được không?”
Vương Ngũ cũng quay đầu nhìn Lãnh Dạ.
“Đúng thế, ngươi không nói ta cũng không phát hiện. Y nhất định bị tàn phế.”
“Đúng vậy, chỉ cần chúng ta không tới gần y là được.”
Lãnh Dạ lạnh giọng nói: “Nói cho cùng, các ngươi vẫn muốn đến chỗ xe ngựa phải không.”
Hắn cố ý nói bâng quơ, hai người kia sẽ không dám tiến lại đây.
Hai tên sau một lúc do dự, cuối cùng vẫn không chịu được sức hấp dẫn của xe ngựa, lại thử thăm dò, đùn đẩy nhau đi lên.
Lãnh Dạ thầm kêu khổ.
Vừa rồi bạo phát một phen, tiêu sạch chân khí ít ỏi y vừa ngưng tụ.
Hiện giờ trong cơ thể trống rỗng, ngay cả khí lực đứng lên cũng không có.
Xem ra hôm nay khó tránh khỏi tai vạ, tổn thất tiền bạc là việc nhỏ, chỉ sợ còn phải chịu nhục.
Lãnh Dạ nhìn thấy Cổ Lạc Nhi bên cạnh.
Cổ Lạc Nhi vẫn nhắm mắt ngồi như cũ, không có một chút phản ứng với bên ngoài.
Vương Ngũ và Lưu Tứ dần dần vào trong xe ngựa, thấy Lãnh Dạ vẫn ngồi im không nhúc nhích, lá gan càng lớn hơn.
Lưu Tứ mắt nhìn Lãnh Dạ, nhảy lên xe ngựa, có vẻ muốn đi.
Lãnh Dạ mong sao cho chúng đánh xe ngựa đi luôn.
Chỉ cần qua đêm nay, nội thương của hắn khỏi hẳn, chân khí khôi phục, sẽ không phải sợ bọn tiểu mao tặc này.
Xe ngựa tiến về phía trước vài bước, Lưu Tứ lại dừng xe.
Nhảy xuống xe, kéo Vương Ngũ nói: “Thấy chưa? Tiểu tử này chỉ dọa người, y vốn không làm gì được chúng ta.”
“Đúng,”Vương Ngũ tán thành, “Chỉ cần chúng ta không tới gần y thì chẳng sao cả.”
“Đi, đến xem trên người thằng hầu kia có gì không.”
Hai tên cùng đi về phía Cổ Lạc Nhi.
Mắt thấy Cổ Lạc Nhi sắp bị hai tên kia vũ nhục.
Hai tên kia sờ lên người Cổ Lạc Nhi, há lại không biết nàng là nữ nhân.
Lãnh Dạ khẩn trương, tay nhặt lấy một hòn đá nhỏ bên cạnh, dùng sức bắn ra.
Y không có chân khí, nhưng vẫn có sức bắn hòn đá nhỏ này.
Không ngờ, tay y vô lực, mất đi chính xác, vốn bắn về phía Lưu Tứ nhưng hòn đá nhỏ lại bay lên người Cổ Lạc Nhi.
Cổ Lạc Nhi sau khi đã thu công lại, đột nhiên bị hòn đá tấn công, làm cho thần chí khôi phục.
Mở mắt ra, nhìn thấy hai tên có dáng vẻ bỉ ổi đang lại gần, nhất thời không hiểu.
Kêu lên với bọn chúng: “Này, các ngươi định làm gì?”
Thần chí nàng vẫn chưa rõ ràng, quên phải thay đổi giọng nói.
Hoàn toàn là giọng của nữ nhân.
Lưu Tứ với Vương Ngũ ngẩn người, lập tức hiểu ra, không khỏi mừng rơn.
“Hóa ra là một con nhóc, quá tốt rồi, hôm nay hai ông đây lại được vui vẻ.”
Lãnh Dạ bình tĩnh nói: “Lạc Nhi, đừng hoảng hốt, dựa theo cách ta dạy mà đánh bọn chúng.”
Niệm ra khẩu quyết.
Cổ Lạc Nhi dựa theo y nói, vận khí đan điền, chuyển động dọc theo kinh mạch.
Khí băng hàn trong đan điền dần được dẫn ra, ngưng tụ trong bàn tay.
Cổ Lạc Nhi cảm thấy lòng bàn tay như nhảy loạn, khí tức như muốn thoát khỏi tay, chạy ra bên ngoài cơ thể.
Trong lòng hoảng sợ.
Vừa hoàng sợ, khí tức lại lui về đan điền.
Lãnh Dạ niệm xong khẩu quyết, nói: “Ngắm vào bọn chúng, phát chân khí ra ngoài.”
Vương Ngũ và Lưu Tứ giật mình, chẳng lẽ đây là công phu để đánh người?
Đạp đạp lùi về sau vài bước.
Cổ Lạc Nhi bối rối giơ tay lên, dựa theo lời Lãnh Dạ, muốn phát chân khí ra ngoài.
Nhưng vừa rồi mới hoảng hốt, khí tức đã lui về đan điền, bàn tay không còn chân khí để phát ra.
Nàng bày ra tư thế, hoàn toàn không phát huy tác dụng.
Vương Ngũ và Lưu Tứ kinh hồn bạt vía nhìn tay Cổ Lạc Nhi đẩy đẩy về phía chúng vài cái, nhưng trên người chúng vẫn y nguyên, ngay cả vạt áo cũng không động đậy.
Không khỏi cười ha hả.
“Quả nhiên chỉ dọa người.”
Cổ Lạc Nhi lúc này đã hiểu được tình hình đang xảy ra, tỉnh táo nghĩ cách đối phó.
Đáng tiếc cơ nỏ Lãnh Dạ cho nàng không có trên người, nếu không, hai tên kia há không thể đối phó được.
Cổ Lạc Nhi định đứng dậy ra chỗ xe ngựa lấy cơ nỏ, nhưng chân lại mềm oặt, không có chút khí lực nào.
Vừa rồi nàng còn chưa thu hết công, liền bị hòn đá nhỏ của Lãnh Dạ đánh tỉnh.
Vì thế, khí lực trên chân, tạm thời chưa khôi phục được.
Lãnh Dạ trầm tĩnh nói: “Lạc Nhi, đừng hoảng hốt, làm lại.”
Lúc này trong lòng Cổ Lạc Nhi đã có chuẩn bị, biết khi nào phải phát ra chân khí.
Vì thế không hề lúng túng, tiếp tục vận khí lên lòng bàn tay.
Lưu Tứ và Vương Ngũ thấy tay Cổ Lạc Nhi ngắm về phía chúng, nghĩ rằng nàng chỉ phô trương thanh thế.
Không chút sợ hãi, ha hả cười tiến đến.
Cổ Lạc Nhi vừa dùng sức, chân khí trong tay đang chờ vận sức dâng lên, vừa chuẩn xác lại hung hãn đánh về phía bọn chúng.
Lưu Tứ và Vương Ngũ kêu thảm một tiếng, bay lên cao, sau đó từ trên không trung ngã nhào xuống.
Rốt cuộc không bò dậy nổi.
Y khẩn trương vận công, hi vọng có thể ngưng tụ chút chân khí.
Chỉ cần một chút thôi, y có thể đuổi những người này đi.
Trong lòng càng hi vọng, nếu chỉ là người qua đường thì tốt.
Đáng tiếc, sự việc lại không như mong đợi của y.
Hai người kia đi đến trước xe ngựa, la lớn: “Ô, Vương Ngũ, mau nhìn xem, ở đây có một chiếc xe ngựa. Đúng là vận khí tốt.”
“Ừ nhỉ, nhìn có vẻ rất đáng tiền.”
“Lấy đi thôi.”
“Không thành vấn đề. Ê, Lưu Tứ, bên kia có hai người.”
Tiếng bước chân đi về phía Lãnh Dạ và Cổ Lạc Nhi.
Một ngón tay chọc chọc lên người Lãnh Dạ, sau đó lại có một bàn tay mò mẫm trên ngực y.
Lãnh Dạ nén giận.
Chân khí của y chưa tụ đủ, y không thể phản kháng.
Lại nghe thấy bên Cổ Lạc Nhi truyền đến tiếng kêu.
“Lưu Tứ, bên ngươi thu hoạch thế nào? Ta đến coi trên người tên hầu này có thứ gì đáng giá không.”
Lãnh Dạ chợt mở mắt.
Y trông thấy một cánh tay lông lá đang chuẩn bị mò vào người Cổ Lạc Nhi, mà Cổ Lạc Nhi đang khép chặt mắt, không hề phát hiện.
Lãnh Dạ quát to: “Dừng tay.”
Tinh quang trong mắt chớp động, chân khí chợt bạo phát.
Nhấc tay một cái đã đánh bay tên Lưu Tứ đang sờ loạn trước ngực y.
Lưu Tứ oa oa kêu to, bay về phía Vương Ngũ.
Đầu của lão vừa vặn đánh trước ngực Vương Ngũ, hai tên cùng ngã lăn ra phía sau.
Lần này đã dùng hết toàn bộ khí lực của Lãnh Dạ, y ngồi dưới đất, người không đứng dậy nổi, đành phải âm thầm điều tức.
Lưu Tứ với Vương Ngũ bị dọa mất mật, một lúc lâu mới dám đứng lên, cùng nhau bỏ chạy.
Song, đang chạy trên đường, Lưu Tứ lại dừng lại, kéo Vương Ngũ.
“Không đúng, ngươi nhìn xem, người kia sao không đuổi theo chúng ta? Có phải y không thể đi được không?”
Vương Ngũ cũng quay đầu nhìn Lãnh Dạ.
“Đúng thế, ngươi không nói ta cũng không phát hiện. Y nhất định bị tàn phế.”
“Đúng vậy, chỉ cần chúng ta không tới gần y là được.”
Lãnh Dạ lạnh giọng nói: “Nói cho cùng, các ngươi vẫn muốn đến chỗ xe ngựa phải không.”
Hắn cố ý nói bâng quơ, hai người kia sẽ không dám tiến lại đây.
Hai tên sau một lúc do dự, cuối cùng vẫn không chịu được sức hấp dẫn của xe ngựa, lại thử thăm dò, đùn đẩy nhau đi lên.
Lãnh Dạ thầm kêu khổ.
Vừa rồi bạo phát một phen, tiêu sạch chân khí ít ỏi y vừa ngưng tụ.
Hiện giờ trong cơ thể trống rỗng, ngay cả khí lực đứng lên cũng không có.
Xem ra hôm nay khó tránh khỏi tai vạ, tổn thất tiền bạc là việc nhỏ, chỉ sợ còn phải chịu nhục.
Lãnh Dạ nhìn thấy Cổ Lạc Nhi bên cạnh.
Cổ Lạc Nhi vẫn nhắm mắt ngồi như cũ, không có một chút phản ứng với bên ngoài.
Vương Ngũ và Lưu Tứ dần dần vào trong xe ngựa, thấy Lãnh Dạ vẫn ngồi im không nhúc nhích, lá gan càng lớn hơn.
Lưu Tứ mắt nhìn Lãnh Dạ, nhảy lên xe ngựa, có vẻ muốn đi.
Lãnh Dạ mong sao cho chúng đánh xe ngựa đi luôn.
Chỉ cần qua đêm nay, nội thương của hắn khỏi hẳn, chân khí khôi phục, sẽ không phải sợ bọn tiểu mao tặc này.
Xe ngựa tiến về phía trước vài bước, Lưu Tứ lại dừng xe.
Nhảy xuống xe, kéo Vương Ngũ nói: “Thấy chưa? Tiểu tử này chỉ dọa người, y vốn không làm gì được chúng ta.”
“Đúng,”Vương Ngũ tán thành, “Chỉ cần chúng ta không tới gần y thì chẳng sao cả.”
“Đi, đến xem trên người thằng hầu kia có gì không.”
Hai tên cùng đi về phía Cổ Lạc Nhi.
Mắt thấy Cổ Lạc Nhi sắp bị hai tên kia vũ nhục.
Hai tên kia sờ lên người Cổ Lạc Nhi, há lại không biết nàng là nữ nhân.
Lãnh Dạ khẩn trương, tay nhặt lấy một hòn đá nhỏ bên cạnh, dùng sức bắn ra.
Y không có chân khí, nhưng vẫn có sức bắn hòn đá nhỏ này.
Không ngờ, tay y vô lực, mất đi chính xác, vốn bắn về phía Lưu Tứ nhưng hòn đá nhỏ lại bay lên người Cổ Lạc Nhi.
Cổ Lạc Nhi sau khi đã thu công lại, đột nhiên bị hòn đá tấn công, làm cho thần chí khôi phục.
Mở mắt ra, nhìn thấy hai tên có dáng vẻ bỉ ổi đang lại gần, nhất thời không hiểu.
Kêu lên với bọn chúng: “Này, các ngươi định làm gì?”
Thần chí nàng vẫn chưa rõ ràng, quên phải thay đổi giọng nói.
Hoàn toàn là giọng của nữ nhân.
Lưu Tứ với Vương Ngũ ngẩn người, lập tức hiểu ra, không khỏi mừng rơn.
“Hóa ra là một con nhóc, quá tốt rồi, hôm nay hai ông đây lại được vui vẻ.”
Lãnh Dạ bình tĩnh nói: “Lạc Nhi, đừng hoảng hốt, dựa theo cách ta dạy mà đánh bọn chúng.”
Niệm ra khẩu quyết.
Cổ Lạc Nhi dựa theo y nói, vận khí đan điền, chuyển động dọc theo kinh mạch.
Khí băng hàn trong đan điền dần được dẫn ra, ngưng tụ trong bàn tay.
Cổ Lạc Nhi cảm thấy lòng bàn tay như nhảy loạn, khí tức như muốn thoát khỏi tay, chạy ra bên ngoài cơ thể.
Trong lòng hoảng sợ.
Vừa hoàng sợ, khí tức lại lui về đan điền.
Lãnh Dạ niệm xong khẩu quyết, nói: “Ngắm vào bọn chúng, phát chân khí ra ngoài.”
Vương Ngũ và Lưu Tứ giật mình, chẳng lẽ đây là công phu để đánh người?
Đạp đạp lùi về sau vài bước.
Cổ Lạc Nhi bối rối giơ tay lên, dựa theo lời Lãnh Dạ, muốn phát chân khí ra ngoài.
Nhưng vừa rồi mới hoảng hốt, khí tức đã lui về đan điền, bàn tay không còn chân khí để phát ra.
Nàng bày ra tư thế, hoàn toàn không phát huy tác dụng.
Vương Ngũ và Lưu Tứ kinh hồn bạt vía nhìn tay Cổ Lạc Nhi đẩy đẩy về phía chúng vài cái, nhưng trên người chúng vẫn y nguyên, ngay cả vạt áo cũng không động đậy.
Không khỏi cười ha hả.
“Quả nhiên chỉ dọa người.”
Cổ Lạc Nhi lúc này đã hiểu được tình hình đang xảy ra, tỉnh táo nghĩ cách đối phó.
Đáng tiếc cơ nỏ Lãnh Dạ cho nàng không có trên người, nếu không, hai tên kia há không thể đối phó được.
Cổ Lạc Nhi định đứng dậy ra chỗ xe ngựa lấy cơ nỏ, nhưng chân lại mềm oặt, không có chút khí lực nào.
Vừa rồi nàng còn chưa thu hết công, liền bị hòn đá nhỏ của Lãnh Dạ đánh tỉnh.
Vì thế, khí lực trên chân, tạm thời chưa khôi phục được.
Lãnh Dạ trầm tĩnh nói: “Lạc Nhi, đừng hoảng hốt, làm lại.”
Lúc này trong lòng Cổ Lạc Nhi đã có chuẩn bị, biết khi nào phải phát ra chân khí.
Vì thế không hề lúng túng, tiếp tục vận khí lên lòng bàn tay.
Lưu Tứ và Vương Ngũ thấy tay Cổ Lạc Nhi ngắm về phía chúng, nghĩ rằng nàng chỉ phô trương thanh thế.
Không chút sợ hãi, ha hả cười tiến đến.
Cổ Lạc Nhi vừa dùng sức, chân khí trong tay đang chờ vận sức dâng lên, vừa chuẩn xác lại hung hãn đánh về phía bọn chúng.
Lưu Tứ và Vương Ngũ kêu thảm một tiếng, bay lên cao, sau đó từ trên không trung ngã nhào xuống.
Rốt cuộc không bò dậy nổi.
Tác giả :
Hàn Tiểu Đình