Ái Phi, Trẫm Thật Sự Không Mệt Mỏi
Chương 13: Hoàng thượng keo kiệt 3
“Chỉ có thể ứng một tháng, mười lượng.”
“Cái gì? Mười lượng?”
Cổ Lạc Nhi nhảy dựng lên.
“Không phải vừa nói, tiền tiêu vặt hàng tháng của phi tần là hai mươi lượng sao? Dựa vào cái gì chỉ đưa ta mười lượng?”
Đông Phong Túy lại hớp hớp trà, nhuận nhuận cổ họng, đem trà đưa cho An Thụy.
Lúc này mới chậm rãi trả lời.
“Trẫm vẫn không thể khẳng định ngươi có thể đảm nhiệm Tiên phi ba tháng hay không, nếu như không thể, trẫm chẳng phải là lỗ vốn lớn? Hơn nữa, ngươi phải trước tiên làm thử một tháng, tiền tiêu vặt hàng tháng giảm một nửa. Còn có vấn đề gì không?”
Hắn thật ra đã tính toán tỉ mỉ a.
Hừ, đường đường một hoàng đế, không thèm nghĩ làm thế nào để thống trị thiên hạ, ngược lại cùng nàng tính toán chi li một chút tiền tiêu vặt.
Cổ Lạc Nhi trong lòng khinh thường Đông Phong Túy một trận, tiếp tục cố gắng tranh luận.
“Hoàng thượng, là ngươi tìm mọi cách để ta làm Tiên phi, cũng không phải ta chủ động yêu cầu làm, còn muốn làm thử cái gì? Hơn nữa, ngươi còn nên tăng thêm cho ta chút ít, coi như tiền thưởng, ngươi nói có phải hay không?”
Người ta đứng đầu công ty, cho dù đào khoét xó nhà, đều biết dùng lương cao để đào người.
Chính là hoàng đế này quá keo kiệt, chẳng những không để cho nàng lương cao, còn muốn cắt xén của nàng, thật sự là quá mức.
Đông Phong Túy làm như nghe không hiểu lời của nàng, lầm bầm lầu bầu.
“Ừ, mỗi ngày được nhìn tuyệt thế mỹ nam, cho mười lượng bạc có phải là nhiều lắm không? Muốn giảm một nửa nữa hay không?”
Cổ Lạc Nhi vội vàng lớn tiếng kêu lên: “Không được không được, mười lượng thì mười lượng a.”
Trong đầu lệ tuôn.
Nàng đây là đụng phải vận xui gì a?
Sao lại thế này? Nàng tại sao ở trước mặt Đông Phong Túy trở nên bị động như vậy?
Quên đi quên đi, tốt xấu gì nàng thứ nhất đã tìm được công việc, tiền lương mười lượng bạc cũng không tệ lắm, lại không cần phải làm gì.
Ừ, nàng sẽ phải ra ngoài nhìn, xem có thể buôn bán gì
Hừ, chỉ cần nàng kinh doanh ổn định, liền từ chức, không cần quan tâm đến tên hoàng đế vừa lười vừa nhỏ nhen đến phát bực này.
Hắc hắc, làm ông chủ, tư vị có bao nhiêu sung sướng a.
Cổ Lạc Nhi chưa bao giờ làm qua, nhưng thường nghe thấy bằng hữu bên cạnh làm việc phàn nàn, nói ông chủ thế này thế kia.
Chính cô ta là người hướng dẫn cũng chẳng khác gì nhau, cả ngày ức hiếp nàng, làm cho nàng làm không hết thí nghiệm, lại chỉ đưa cho nàng một chút ít phí vất vả gọi là tượng trưng.
Quả thực bóc lột triệt để a.
So sánh như thế, Đông Phong Túy vẫn còn tốt lắm.
Hắn chưa nói với nàng trở thành Tiên phi sẽ phải làm những gì, Cổ Lạc Nhi liền tự giác ngậm miệng không hỏi.
Nàng cũng không ngốc như vậy, chính mình tự kiếm việc.
Đông Phong Túy thấy nàng đồng ý, khóe môi ưu mỹ xinh đẹp cong cong.
Cổ Lạc Nhi đột nhiên phát hiện, hoàng để lười này chẳng những keo kiệt, hình như còn rất giảo hoạt.
Trước mặt hắn nàng luôn nằm ở thế hạ phong.
Kì quái, không phải nói người lười đều tương đối đần sao?
Hừ, hắn đang toan tính a, bổn cô nương nhẫn.
Bất quá, nhẫn nại của bổn cô nương có hạn, thật muốn nổi nóng, con thỏ nhưng cũng biết cắn người.
Cổ Lạc Nhi nhắm hướng Đông Phong Túy vươn tay.
“Quyết định như vậy, mang bạc đến đây đi, ta muốn dùng.”
Đông Phong Túy ngẩng đầu nhìn lên, mặt trời đã nhô lên cao.
An Thụy hiểu được ý tứ của hắn, vội vàng bẩm: “Hoàng thượng, nương nương, nên dùng ngọ thiện.”
Đông Phong Túy cũng không chút để ý nói: “Được, trở về. Dùng xong ngọ thiện sẽ đưa ngươi bạc.”
Cổ Lạc Nhi suy nghĩ, cũng tốt, quyết định ăn cơm trưa rồi đi.
Cắt xén ngân lượng của nàng, nàng lỗ vốn lớn, đâu còn muốn ra ngoài tự mình bỏ tiền ăn cơm.
Hừ, phải ăn của Đông Phong Túy, không ăn sạch không được.
Không nhìn Đông Phong Túy, hỏi An Thụy: “An công công, ta phải đi nơi nào ăn cơm a?”
An Thụy không biết nên trả lời như thế nào, hỏi Đông Phong Túy.
“Hoàng thượng, Tiên phi nương nương từ nay về sau sẽ ở cung thất nào ạ?”
Đông Phong Túy nghĩ nghĩ, nói: “Đến ở Tử Tiêu Cung của trẫm đi.”
Lời vừa nói ra, mọi người lại cả kinh.
Chưa từng nghe nói qua, phi tử nào đến ở tẩm cung hoàng đế đi, cái này không hợp quy củ nha.
Nói như vậy, phi tần có địa vị đều có cung thất riêng, mà các loại ngự nữ địa vị thấp, chỉ có thể sống nhờ cùng các phi tần bên trong cung.
Hoàng đế có một cung thất riêng biệt.
Hơn nữa, không có sự cho phép của hắn, phi tần căn bản không thể tùy ý tiến vào tẩm cung của hắn.
Mà hiện tại, Hoàng thượng lại cho phép Tiên phi nương nương đến Tử Tiêu Cung tẩm cung của hắn ở, nhưng không sủng hạnh nàng, còn cho phép nàng ra bên ngoài tìm nam nhân khác.
Đây rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?
Bọn họ như thế nào bị làm cho hồ đồ?
“Cái gì? Mười lượng?”
Cổ Lạc Nhi nhảy dựng lên.
“Không phải vừa nói, tiền tiêu vặt hàng tháng của phi tần là hai mươi lượng sao? Dựa vào cái gì chỉ đưa ta mười lượng?”
Đông Phong Túy lại hớp hớp trà, nhuận nhuận cổ họng, đem trà đưa cho An Thụy.
Lúc này mới chậm rãi trả lời.
“Trẫm vẫn không thể khẳng định ngươi có thể đảm nhiệm Tiên phi ba tháng hay không, nếu như không thể, trẫm chẳng phải là lỗ vốn lớn? Hơn nữa, ngươi phải trước tiên làm thử một tháng, tiền tiêu vặt hàng tháng giảm một nửa. Còn có vấn đề gì không?”
Hắn thật ra đã tính toán tỉ mỉ a.
Hừ, đường đường một hoàng đế, không thèm nghĩ làm thế nào để thống trị thiên hạ, ngược lại cùng nàng tính toán chi li một chút tiền tiêu vặt.
Cổ Lạc Nhi trong lòng khinh thường Đông Phong Túy một trận, tiếp tục cố gắng tranh luận.
“Hoàng thượng, là ngươi tìm mọi cách để ta làm Tiên phi, cũng không phải ta chủ động yêu cầu làm, còn muốn làm thử cái gì? Hơn nữa, ngươi còn nên tăng thêm cho ta chút ít, coi như tiền thưởng, ngươi nói có phải hay không?”
Người ta đứng đầu công ty, cho dù đào khoét xó nhà, đều biết dùng lương cao để đào người.
Chính là hoàng đế này quá keo kiệt, chẳng những không để cho nàng lương cao, còn muốn cắt xén của nàng, thật sự là quá mức.
Đông Phong Túy làm như nghe không hiểu lời của nàng, lầm bầm lầu bầu.
“Ừ, mỗi ngày được nhìn tuyệt thế mỹ nam, cho mười lượng bạc có phải là nhiều lắm không? Muốn giảm một nửa nữa hay không?”
Cổ Lạc Nhi vội vàng lớn tiếng kêu lên: “Không được không được, mười lượng thì mười lượng a.”
Trong đầu lệ tuôn.
Nàng đây là đụng phải vận xui gì a?
Sao lại thế này? Nàng tại sao ở trước mặt Đông Phong Túy trở nên bị động như vậy?
Quên đi quên đi, tốt xấu gì nàng thứ nhất đã tìm được công việc, tiền lương mười lượng bạc cũng không tệ lắm, lại không cần phải làm gì.
Ừ, nàng sẽ phải ra ngoài nhìn, xem có thể buôn bán gì
Hừ, chỉ cần nàng kinh doanh ổn định, liền từ chức, không cần quan tâm đến tên hoàng đế vừa lười vừa nhỏ nhen đến phát bực này.
Hắc hắc, làm ông chủ, tư vị có bao nhiêu sung sướng a.
Cổ Lạc Nhi chưa bao giờ làm qua, nhưng thường nghe thấy bằng hữu bên cạnh làm việc phàn nàn, nói ông chủ thế này thế kia.
Chính cô ta là người hướng dẫn cũng chẳng khác gì nhau, cả ngày ức hiếp nàng, làm cho nàng làm không hết thí nghiệm, lại chỉ đưa cho nàng một chút ít phí vất vả gọi là tượng trưng.
Quả thực bóc lột triệt để a.
So sánh như thế, Đông Phong Túy vẫn còn tốt lắm.
Hắn chưa nói với nàng trở thành Tiên phi sẽ phải làm những gì, Cổ Lạc Nhi liền tự giác ngậm miệng không hỏi.
Nàng cũng không ngốc như vậy, chính mình tự kiếm việc.
Đông Phong Túy thấy nàng đồng ý, khóe môi ưu mỹ xinh đẹp cong cong.
Cổ Lạc Nhi đột nhiên phát hiện, hoàng để lười này chẳng những keo kiệt, hình như còn rất giảo hoạt.
Trước mặt hắn nàng luôn nằm ở thế hạ phong.
Kì quái, không phải nói người lười đều tương đối đần sao?
Hừ, hắn đang toan tính a, bổn cô nương nhẫn.
Bất quá, nhẫn nại của bổn cô nương có hạn, thật muốn nổi nóng, con thỏ nhưng cũng biết cắn người.
Cổ Lạc Nhi nhắm hướng Đông Phong Túy vươn tay.
“Quyết định như vậy, mang bạc đến đây đi, ta muốn dùng.”
Đông Phong Túy ngẩng đầu nhìn lên, mặt trời đã nhô lên cao.
An Thụy hiểu được ý tứ của hắn, vội vàng bẩm: “Hoàng thượng, nương nương, nên dùng ngọ thiện.”
Đông Phong Túy cũng không chút để ý nói: “Được, trở về. Dùng xong ngọ thiện sẽ đưa ngươi bạc.”
Cổ Lạc Nhi suy nghĩ, cũng tốt, quyết định ăn cơm trưa rồi đi.
Cắt xén ngân lượng của nàng, nàng lỗ vốn lớn, đâu còn muốn ra ngoài tự mình bỏ tiền ăn cơm.
Hừ, phải ăn của Đông Phong Túy, không ăn sạch không được.
Không nhìn Đông Phong Túy, hỏi An Thụy: “An công công, ta phải đi nơi nào ăn cơm a?”
An Thụy không biết nên trả lời như thế nào, hỏi Đông Phong Túy.
“Hoàng thượng, Tiên phi nương nương từ nay về sau sẽ ở cung thất nào ạ?”
Đông Phong Túy nghĩ nghĩ, nói: “Đến ở Tử Tiêu Cung của trẫm đi.”
Lời vừa nói ra, mọi người lại cả kinh.
Chưa từng nghe nói qua, phi tử nào đến ở tẩm cung hoàng đế đi, cái này không hợp quy củ nha.
Nói như vậy, phi tần có địa vị đều có cung thất riêng, mà các loại ngự nữ địa vị thấp, chỉ có thể sống nhờ cùng các phi tần bên trong cung.
Hoàng đế có một cung thất riêng biệt.
Hơn nữa, không có sự cho phép của hắn, phi tần căn bản không thể tùy ý tiến vào tẩm cung của hắn.
Mà hiện tại, Hoàng thượng lại cho phép Tiên phi nương nương đến Tử Tiêu Cung tẩm cung của hắn ở, nhưng không sủng hạnh nàng, còn cho phép nàng ra bên ngoài tìm nam nhân khác.
Đây rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?
Bọn họ như thế nào bị làm cho hồ đồ?
Tác giả :
Hàn Tiểu Đình