Ái Phi, Trẫm Thật Sự Không Mệt Mỏi
Chương 125: Đồng hành 3
Lãnh Dạ không tìm được người thay thế nàng có thể ở bên Đông Phong Túy, cho nên đành phải tiếp tục để nàng nằm vùng.
Aaa, đã nói mà, chút trò mèo này của nàng, sao có khả năng đối phó với Lãnh Dạ công tử đại danh đỉnh đỉnh.
“Hắn tới tìm ta, muốn ta đưa ngươi giải dược. Về phần đến Ma Thiên Nhai, ba tháng sau ngươi đi sẽ biết.”
Cổ Lạc Nhi nhất thời nói không ra lời.
Nàng chưa từng nghĩ rằng, Đạp Tuyết công tử sẽ vì nàng tới tìm Lãnh Dạ.
Thậm chí, còn đáp ứng yêu cầu hà khắc của Lãnh Dạ.
Tuy nàng không biết đến Ma Thiên Nhai để làm gì, nhưng theo khẩu khí Lãnh Dạ mà nói, đến Ma Thiên Nhai tuyệt đối không phải là chuyện gì dễ dàng.
Thanh âm Lãnh Dạ lạnh nhạt truyền đến.
“Ngươi không biết võ công, cho dù Đạp Tuyết tới cứu ngươi, ngươi cũng chẳng có cơ hội vén khăn che mặt của hắn lên. Cho nên, đến Cô Hồng bảo, cơ hội sẽ lớn hơn.”
“Ngươi cũng muốn biết Đạp Tuyết là ai sao?”
Cổ Lạc Nhi từ từ cẩn thận suy nghĩ.
Lãnh Dạ muốn nàng làm gian tế, hiện giờ còn bắt cóc nàng, e rằng chỉ vì muốn chứng thực xem Đông Phong Túy có phải là Đạp Tuyết công tử.
Lãnh Dạ khen ngợi: “Thông minh. Đã biết mục đích của chúng ta đều giống nhau, vì sao lại không vui?”
Cổ Lạc Nhi bất mãn nói: “Mục đích tuy có giống nhau, nhưng nếu đổi lại thành ngươi đang bị bắt cóc, xem ngươi có vui được nữa không.”
Hiếm khi trên mặt Lãnh Dạ hòa hoãn một chút.
“Vậy được rồi, để ta nói ra lý do thứ hai.”
“Xin rửa tai lắng nghe.”
“Thứ hai, ngươi phải biết, Cô Hồng bảo trên giang hồ là một trong những nơi thần bí nhất, người ngoài không thể tùy tiện tới gần. Ngươi có cơ hội đến thăm Cô Hồng bảo, hơn nữa còn là khách quý của bảo chủ, chẳng lẽ ngươi không vui sao?”
Cổ Lạc Nhi mỉa mai y.
“Ha? Ta còn chưa biết, từ lúc nào ta đã trở thành khách quý của bảo chủ. Ta còn tưởng rằng, ta chỉ là con tin đang bị bắt cóc.”
“Chỉ cần ngươi không phản kháng, mà phối hợp với ta, ngươi chính là khách quý của ta.”
“Thật sao?”
“Đương nhiên.”
Trong lời Lãnh Dạ nói không khiến người ta hoài nghi chút nào.
“Đây chính là lý do thứ ba ta muốn nói. Chỉ cần ngươi không giở trò vặt chống lại ta, ta cam đoan sẽ không động tới một sợi lông của ngươi.”
Cổ Lạc Nhi đã nghe qua, Lãnh Dạ tuy là người lãnh khốc, nhưng lại phi thường giữ chữ tín.
Nếu không thì cũng đã không có những lời kia.
Nếu như có người trong một chiêu y chưa giết được, y sẽ bảo vệ người này an toàn cả đời.
Một điểm này, đủ để nói rõ, y là người đã nói là làm.
Song, trong lòng Cổ Lạc Nhi vẫn chưa dễ chịu.
Giọng chế nhạo nói: “Ta lại không biết, Lãnh Dạ công tử từ khi nào trở nên nhân từ như vậy.”
Lãnh Dạ cũng không tức giận.
Đáp: “Không phải nhân từ, mà là không cần phải giết ngươi. Bản công tử đây từ trước đến nay chỉ giết những người đáng giết.”
Cổ Lạc Nhi nghe tức cả bụng.
Nghe khẩu khí Lãnh Dạ, y không giết nàng, hoàn toàn bởi địa vị nàng quá thấp, căn bản không đủ tư cách để y giết?
Nhưng mà, có những lời cam đoan này, nàng có thể an tâm đến Cô Hồng bảo.
Cổ Lạc Nhi vốn là một nhạc thiên phái.
Tạm thời không có nguy hiểm, đâu cần phải mất hứng?
Mất hứng, chỉ làm hại tâm tình bản thân không tốt, không có gì tốt đẹp cả.
Bởi vậy, Cổ Lạc Nhi an tâm thưởng thức phong cảnh trên đường.
Từ lúc đến thời không này, nàng nhiều nhất cũng chỉ đi dạo ngoài thành, lần này coi như đã được đi du lịch đường dài.
Vừa vặn có thể khảo sát qua phong thổ dân tộc, nghĩ xem về sau nên buôn bán gì cho tốt.
Lãnh Dạ nói không sai, người ngoài chỉ nghe danh mà không thể thấy Cô Hồng bảo, nàng còn có thể tự mình vào thăm, thật là một cơ hội hiếm có.
Được ở hoàng cung, lại còn được thấy tổ chức sát thủ thần bí, không uổng công nàng tới thời không này một chuyến.
Về phần Đông Phong Túy, nàng còn chưa suy nghĩ rõ ràng, có muốn gả cho hắn hay không.
Vừa lúc nhân cơ hội này tránh đầu gió.
Nếu không, hai ngày sau biến thành hoàng hậu danh phù kỳ thực, trong lòng luôn có chút không cam lòng.
Nghĩ đến mấy chữ danh phù kỳ thực này, Cổ Lạc Nhi len lén đỏ mặt.
Mặt khác, nếu như hắn đúng là Đạp Tuyết công tử, nàng cũng sẽ không dễ dàng bỏ qua cho hắn.
Đùa giỡn nàng? Thù này không báo không được.
Nhưng lại nhận ra đến Cô Hồng bảo nhất định sẽ rất nguy hiểm, nàng không hi vọng Đông Phong Túy hay Đạp Tuyết công tử gặp phải nguy hiểm, bởi vậy lại muốn nghĩ cách kéo dài thời gian.
Tốt nhất hãy đuổi theo khi nàng và Lãnh Dạ còn chưa đến Cô Hồng bảo.
Về phần không tới thăm Cô Hồng bảo được, cũng chỉ có thể ngậm ngùi tiếc nuối.
Để lại các loại ký hiệu chắc là không cần thiết.
Bởi nàng đã chính tai nghe thấy Lãnh Dạ bỏ lại một câu, muốn Đông Phong Túy đến Cô Hồng bảo tìm nàng.
Bởi vậy, bất luận Đông Phong Túy hay Đạp Tuyết công tử, cũng sẽ biết đường đến tìm nàng, không cần nàng phải cung cấp manh mối cho bọn hắn.
Cô Hồng bảo cách kinh thành Vô Ưu quốc ước chừng mười ngày lộ trình.
Cổ Lạc Nhi bởi đã bị uy hiếp cùng cưỡi chung ngựa của Lãnh Dạ, không thể không nhanh chóng tiến về hướng Cô Hồng bảo.
Hoàn toàn không có cách nào kéo dài thời gian.
Lãnh Dạ có vẻ cũng sợ Đông Phong Túy đuổi kịp, vì vậy, dọc đường đều chọn đường tắt mà đi.
Y đã chuẩn bị đầy đủ lương khô cùng nước uống, trên đường lại thuận tay bắt mấy con dã thú, một ngày ba bữa không cần phải vào trong thành trấn.
Buổi tối, lại chọn dưới tàng cây hoặc sau vách đá, tĩnh tọa một lúc.
Sau đó tiếp tục lên đường.
Chỉ khổ cho Cổ Lạc Nhi.
Cổ Lạc Nhi không biết võ công, không biết tĩnh tọa, không có khả năng hồi lực trong khoảng thời gian ngắn như Lãnh Dạ.
Mắt mông lung buồn ngủ vẫn bị Lãnh Dạ bắt đứng lên, tiếp tục cưỡi ngựa lên đường.
Hơn nữa, lần đầu tiên nàng cưỡi ngựa đường dài, cái mông bị mài đến đau nhức, toàn thân giống như rụng rời.
Mới rạng sáng, trăng sáng sao thưa.
Lãnh Dạ vừa tĩnh tọa xong, liền bắt Cổ Lạc Nhi dậy, xách nàng lên ngựa.
“Xuất phát.”
Cổ Lạc Nhi ngáp dài, không tình nguyện mà kéo dây cương qua, cuỡi ngựa đi về phía trước.
Lãnh Dạ nhìn thấy bộ dạng nàng không ngừng gật gù, hiếm hoi an ủi nàng.
“Kiên trì thêm vài ngày, sắp đến nơi rồi.”
Mấy ngày nay, hầu như y ít khi nói chuyện với Cổ Lạc Nhi.
Cổ Lạc Nhi bực vì bị bắt cóc, lại sợ rước phiền toái vào người, có thể liền tránh hắn càng xa càng tốt.
Giờ phút này nghe xong lời hắn nói, nhàn nhạt lên tiếng, đầu lại bắt đầu gật gù.
Không có biện pháp, nàng thật sự đã quá mệt.
Cũng may ngựa sẽ tự đi, nàng không cần lo nó sẽ bị đụng vào cây hay té trên đường.
Từ đó rút ra được cưỡi ngựa so với lái xe tốt hơn nhiều, không cần phải mệt nhọc điều khiển.
Cổ Lạc Nhi cưỡi ngựa vài ngày, kỹ thuật thuần thục hơn rất nhiều, nằm trên lưng ngựa, yên tâm mà ngủ.
Trong ánh trăng mờ, từng đợt lo lắng ập đến quanh nàng.
Cổ Lạc Nhi hoàn toàn đã quên mình đang ở đâu, giữa lúc hoảng hốt dường như lại được nằm trong lòng Đông Phong Túy.
Hắn mạnh mẽ vòng tay qua người nàng.
Nàng tựa vào bờ ngực rộng lớn ấm áp của hắn.
Ưm, ngực hắn hình như có chút khang khác.
Cũng không biết khác thế nào, chỉ là một loại cảm giác.
Cổ Lạc Nhi có phần kỳ quái, muốn mở mắt ra nhìn.
Nhưng mấy ngày nay nàng không được ngủ ngon, thật sự rất mệt, mí mắt nặng như chì, hoàn toàn không mở ra được.
Cổ Lạc Nhi cũng không nghĩ nhiều, cuộn tròn người, tựa chặt vào phía ôm hơn nữa, tìm một vị trí thoải mái, ngủ thật say.
Gương mặt Lãnh Dạ khẽ giật giật.
Cúi đầu liếc nhìn Cổ Lạc Nhi trong lồng ngực, một hồi lâu vẫn không hiểu được mình đang làm gì.
Đây là có chuyện gì?
Lãnh Dạ công tử từ trước đến nay coi nữ nhân như không mà lúc này lại ôm nữ nhân.
Nếu để người khác nhìn thấy, chẳng phải sẽ khiến người ta cười đến sái cả hàm sao.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Vừa rồi, y trông thấy Cổ Lạc Nhi nằm trên lưng ngựa, thân thể không ngừng xiêu vẹo xuống đất.
Nếu như không đỡ lấy nàng, chỉ sợ nàng đã té xuống đất rồi.
Y vốn không nghĩ nhiều, dừng ngựa lại, nhảy xuống, kịp thời đỡ lấy Cổ Lạc Nhi đang chậm rãi trượt xuống.
Sau đó thì, không biết như thế nào, lại ôm nàng trở về lưng ngựa.
Trong tiềm thức, là sợ nàng té ngã.
Lãnh Dạ cúi đầu, nhìn Cổ Lạc Nhi co lại trước ngực mình.
Mấy ngày nay vì gấp rút lên đường, nàng vốn không có thời gian chải tóc.
Hơn nữa, nhìn dáng vẻ nàng, hình như không biết búi tóc, bởi vậy, bình thường đều để tóc tùy ý rơi trên vai, hoặc là dùng một sợi dây buộc lỏng phía sau.
Đi được một lúc, tóc nàng lại xòa ra, rơi vào ngực y, khiến y cảm thấy rất quái dị.
Sâu thẳm trong đáy lòng nhẹ nhàng nổi lên một chút nhu tình như không tồn tại.
Nhu tình đã lâu không cảm thấy.
Đã rất nhiều năm y không biết đến tư vị dịu dàng này.
Lãnh Dạ chợt kinh hãi.
Y là một sát thủ, sao có thể động tình?
Lãnh Dạ ngẩng đầu, nhìn về phía trước.
Tâm tình dần dần hồi phục sự lạnh lùng.
Lý trí nói cho Lãnh Dạ, y vẫn nên ném Cổ Lạc Nhi lên con ngựa kia.
Aaa, đã nói mà, chút trò mèo này của nàng, sao có khả năng đối phó với Lãnh Dạ công tử đại danh đỉnh đỉnh.
“Hắn tới tìm ta, muốn ta đưa ngươi giải dược. Về phần đến Ma Thiên Nhai, ba tháng sau ngươi đi sẽ biết.”
Cổ Lạc Nhi nhất thời nói không ra lời.
Nàng chưa từng nghĩ rằng, Đạp Tuyết công tử sẽ vì nàng tới tìm Lãnh Dạ.
Thậm chí, còn đáp ứng yêu cầu hà khắc của Lãnh Dạ.
Tuy nàng không biết đến Ma Thiên Nhai để làm gì, nhưng theo khẩu khí Lãnh Dạ mà nói, đến Ma Thiên Nhai tuyệt đối không phải là chuyện gì dễ dàng.
Thanh âm Lãnh Dạ lạnh nhạt truyền đến.
“Ngươi không biết võ công, cho dù Đạp Tuyết tới cứu ngươi, ngươi cũng chẳng có cơ hội vén khăn che mặt của hắn lên. Cho nên, đến Cô Hồng bảo, cơ hội sẽ lớn hơn.”
“Ngươi cũng muốn biết Đạp Tuyết là ai sao?”
Cổ Lạc Nhi từ từ cẩn thận suy nghĩ.
Lãnh Dạ muốn nàng làm gian tế, hiện giờ còn bắt cóc nàng, e rằng chỉ vì muốn chứng thực xem Đông Phong Túy có phải là Đạp Tuyết công tử.
Lãnh Dạ khen ngợi: “Thông minh. Đã biết mục đích của chúng ta đều giống nhau, vì sao lại không vui?”
Cổ Lạc Nhi bất mãn nói: “Mục đích tuy có giống nhau, nhưng nếu đổi lại thành ngươi đang bị bắt cóc, xem ngươi có vui được nữa không.”
Hiếm khi trên mặt Lãnh Dạ hòa hoãn một chút.
“Vậy được rồi, để ta nói ra lý do thứ hai.”
“Xin rửa tai lắng nghe.”
“Thứ hai, ngươi phải biết, Cô Hồng bảo trên giang hồ là một trong những nơi thần bí nhất, người ngoài không thể tùy tiện tới gần. Ngươi có cơ hội đến thăm Cô Hồng bảo, hơn nữa còn là khách quý của bảo chủ, chẳng lẽ ngươi không vui sao?”
Cổ Lạc Nhi mỉa mai y.
“Ha? Ta còn chưa biết, từ lúc nào ta đã trở thành khách quý của bảo chủ. Ta còn tưởng rằng, ta chỉ là con tin đang bị bắt cóc.”
“Chỉ cần ngươi không phản kháng, mà phối hợp với ta, ngươi chính là khách quý của ta.”
“Thật sao?”
“Đương nhiên.”
Trong lời Lãnh Dạ nói không khiến người ta hoài nghi chút nào.
“Đây chính là lý do thứ ba ta muốn nói. Chỉ cần ngươi không giở trò vặt chống lại ta, ta cam đoan sẽ không động tới một sợi lông của ngươi.”
Cổ Lạc Nhi đã nghe qua, Lãnh Dạ tuy là người lãnh khốc, nhưng lại phi thường giữ chữ tín.
Nếu không thì cũng đã không có những lời kia.
Nếu như có người trong một chiêu y chưa giết được, y sẽ bảo vệ người này an toàn cả đời.
Một điểm này, đủ để nói rõ, y là người đã nói là làm.
Song, trong lòng Cổ Lạc Nhi vẫn chưa dễ chịu.
Giọng chế nhạo nói: “Ta lại không biết, Lãnh Dạ công tử từ khi nào trở nên nhân từ như vậy.”
Lãnh Dạ cũng không tức giận.
Đáp: “Không phải nhân từ, mà là không cần phải giết ngươi. Bản công tử đây từ trước đến nay chỉ giết những người đáng giết.”
Cổ Lạc Nhi nghe tức cả bụng.
Nghe khẩu khí Lãnh Dạ, y không giết nàng, hoàn toàn bởi địa vị nàng quá thấp, căn bản không đủ tư cách để y giết?
Nhưng mà, có những lời cam đoan này, nàng có thể an tâm đến Cô Hồng bảo.
Cổ Lạc Nhi vốn là một nhạc thiên phái.
Tạm thời không có nguy hiểm, đâu cần phải mất hứng?
Mất hứng, chỉ làm hại tâm tình bản thân không tốt, không có gì tốt đẹp cả.
Bởi vậy, Cổ Lạc Nhi an tâm thưởng thức phong cảnh trên đường.
Từ lúc đến thời không này, nàng nhiều nhất cũng chỉ đi dạo ngoài thành, lần này coi như đã được đi du lịch đường dài.
Vừa vặn có thể khảo sát qua phong thổ dân tộc, nghĩ xem về sau nên buôn bán gì cho tốt.
Lãnh Dạ nói không sai, người ngoài chỉ nghe danh mà không thể thấy Cô Hồng bảo, nàng còn có thể tự mình vào thăm, thật là một cơ hội hiếm có.
Được ở hoàng cung, lại còn được thấy tổ chức sát thủ thần bí, không uổng công nàng tới thời không này một chuyến.
Về phần Đông Phong Túy, nàng còn chưa suy nghĩ rõ ràng, có muốn gả cho hắn hay không.
Vừa lúc nhân cơ hội này tránh đầu gió.
Nếu không, hai ngày sau biến thành hoàng hậu danh phù kỳ thực, trong lòng luôn có chút không cam lòng.
Nghĩ đến mấy chữ danh phù kỳ thực này, Cổ Lạc Nhi len lén đỏ mặt.
Mặt khác, nếu như hắn đúng là Đạp Tuyết công tử, nàng cũng sẽ không dễ dàng bỏ qua cho hắn.
Đùa giỡn nàng? Thù này không báo không được.
Nhưng lại nhận ra đến Cô Hồng bảo nhất định sẽ rất nguy hiểm, nàng không hi vọng Đông Phong Túy hay Đạp Tuyết công tử gặp phải nguy hiểm, bởi vậy lại muốn nghĩ cách kéo dài thời gian.
Tốt nhất hãy đuổi theo khi nàng và Lãnh Dạ còn chưa đến Cô Hồng bảo.
Về phần không tới thăm Cô Hồng bảo được, cũng chỉ có thể ngậm ngùi tiếc nuối.
Để lại các loại ký hiệu chắc là không cần thiết.
Bởi nàng đã chính tai nghe thấy Lãnh Dạ bỏ lại một câu, muốn Đông Phong Túy đến Cô Hồng bảo tìm nàng.
Bởi vậy, bất luận Đông Phong Túy hay Đạp Tuyết công tử, cũng sẽ biết đường đến tìm nàng, không cần nàng phải cung cấp manh mối cho bọn hắn.
Cô Hồng bảo cách kinh thành Vô Ưu quốc ước chừng mười ngày lộ trình.
Cổ Lạc Nhi bởi đã bị uy hiếp cùng cưỡi chung ngựa của Lãnh Dạ, không thể không nhanh chóng tiến về hướng Cô Hồng bảo.
Hoàn toàn không có cách nào kéo dài thời gian.
Lãnh Dạ có vẻ cũng sợ Đông Phong Túy đuổi kịp, vì vậy, dọc đường đều chọn đường tắt mà đi.
Y đã chuẩn bị đầy đủ lương khô cùng nước uống, trên đường lại thuận tay bắt mấy con dã thú, một ngày ba bữa không cần phải vào trong thành trấn.
Buổi tối, lại chọn dưới tàng cây hoặc sau vách đá, tĩnh tọa một lúc.
Sau đó tiếp tục lên đường.
Chỉ khổ cho Cổ Lạc Nhi.
Cổ Lạc Nhi không biết võ công, không biết tĩnh tọa, không có khả năng hồi lực trong khoảng thời gian ngắn như Lãnh Dạ.
Mắt mông lung buồn ngủ vẫn bị Lãnh Dạ bắt đứng lên, tiếp tục cưỡi ngựa lên đường.
Hơn nữa, lần đầu tiên nàng cưỡi ngựa đường dài, cái mông bị mài đến đau nhức, toàn thân giống như rụng rời.
Mới rạng sáng, trăng sáng sao thưa.
Lãnh Dạ vừa tĩnh tọa xong, liền bắt Cổ Lạc Nhi dậy, xách nàng lên ngựa.
“Xuất phát.”
Cổ Lạc Nhi ngáp dài, không tình nguyện mà kéo dây cương qua, cuỡi ngựa đi về phía trước.
Lãnh Dạ nhìn thấy bộ dạng nàng không ngừng gật gù, hiếm hoi an ủi nàng.
“Kiên trì thêm vài ngày, sắp đến nơi rồi.”
Mấy ngày nay, hầu như y ít khi nói chuyện với Cổ Lạc Nhi.
Cổ Lạc Nhi bực vì bị bắt cóc, lại sợ rước phiền toái vào người, có thể liền tránh hắn càng xa càng tốt.
Giờ phút này nghe xong lời hắn nói, nhàn nhạt lên tiếng, đầu lại bắt đầu gật gù.
Không có biện pháp, nàng thật sự đã quá mệt.
Cũng may ngựa sẽ tự đi, nàng không cần lo nó sẽ bị đụng vào cây hay té trên đường.
Từ đó rút ra được cưỡi ngựa so với lái xe tốt hơn nhiều, không cần phải mệt nhọc điều khiển.
Cổ Lạc Nhi cưỡi ngựa vài ngày, kỹ thuật thuần thục hơn rất nhiều, nằm trên lưng ngựa, yên tâm mà ngủ.
Trong ánh trăng mờ, từng đợt lo lắng ập đến quanh nàng.
Cổ Lạc Nhi hoàn toàn đã quên mình đang ở đâu, giữa lúc hoảng hốt dường như lại được nằm trong lòng Đông Phong Túy.
Hắn mạnh mẽ vòng tay qua người nàng.
Nàng tựa vào bờ ngực rộng lớn ấm áp của hắn.
Ưm, ngực hắn hình như có chút khang khác.
Cũng không biết khác thế nào, chỉ là một loại cảm giác.
Cổ Lạc Nhi có phần kỳ quái, muốn mở mắt ra nhìn.
Nhưng mấy ngày nay nàng không được ngủ ngon, thật sự rất mệt, mí mắt nặng như chì, hoàn toàn không mở ra được.
Cổ Lạc Nhi cũng không nghĩ nhiều, cuộn tròn người, tựa chặt vào phía ôm hơn nữa, tìm một vị trí thoải mái, ngủ thật say.
Gương mặt Lãnh Dạ khẽ giật giật.
Cúi đầu liếc nhìn Cổ Lạc Nhi trong lồng ngực, một hồi lâu vẫn không hiểu được mình đang làm gì.
Đây là có chuyện gì?
Lãnh Dạ công tử từ trước đến nay coi nữ nhân như không mà lúc này lại ôm nữ nhân.
Nếu để người khác nhìn thấy, chẳng phải sẽ khiến người ta cười đến sái cả hàm sao.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Vừa rồi, y trông thấy Cổ Lạc Nhi nằm trên lưng ngựa, thân thể không ngừng xiêu vẹo xuống đất.
Nếu như không đỡ lấy nàng, chỉ sợ nàng đã té xuống đất rồi.
Y vốn không nghĩ nhiều, dừng ngựa lại, nhảy xuống, kịp thời đỡ lấy Cổ Lạc Nhi đang chậm rãi trượt xuống.
Sau đó thì, không biết như thế nào, lại ôm nàng trở về lưng ngựa.
Trong tiềm thức, là sợ nàng té ngã.
Lãnh Dạ cúi đầu, nhìn Cổ Lạc Nhi co lại trước ngực mình.
Mấy ngày nay vì gấp rút lên đường, nàng vốn không có thời gian chải tóc.
Hơn nữa, nhìn dáng vẻ nàng, hình như không biết búi tóc, bởi vậy, bình thường đều để tóc tùy ý rơi trên vai, hoặc là dùng một sợi dây buộc lỏng phía sau.
Đi được một lúc, tóc nàng lại xòa ra, rơi vào ngực y, khiến y cảm thấy rất quái dị.
Sâu thẳm trong đáy lòng nhẹ nhàng nổi lên một chút nhu tình như không tồn tại.
Nhu tình đã lâu không cảm thấy.
Đã rất nhiều năm y không biết đến tư vị dịu dàng này.
Lãnh Dạ chợt kinh hãi.
Y là một sát thủ, sao có thể động tình?
Lãnh Dạ ngẩng đầu, nhìn về phía trước.
Tâm tình dần dần hồi phục sự lạnh lùng.
Lý trí nói cho Lãnh Dạ, y vẫn nên ném Cổ Lạc Nhi lên con ngựa kia.
Tác giả :
Hàn Tiểu Đình