Ái Phi, Trẫm Thật Sự Không Mệt Mỏi
Chương 123: Đồng hành
Đám người bịt mặt không biết hắn sẽ xử lý chúng thế nào, tất cả đều sợ tới mức chân run cầm cập.
Đông Phong Túy vội vã đi tìm tung tích Cổ Lạc Nhi, không rảnh dây dưa với chúng cho vướng chân.
Quát: “Trở về nói với người sai khiến các ngươi, nếu còn dám hại Tiên phi nương nương, cẩn thận cái mạng nhỏ của nàng ta.”
“Vâng, vâng.”
Đám người bịt mặt không ngừng đáp lại.
“Đều cút đi.”
Đông Phong Túy gầm lên.
Đám người bịt mặt như được đại xá, vừa lăn vừa bò chạy xuống núi.
Đông Phong Túy tháo nón trên đầu xuống, cởi áo choàng trên người, bọc qua loa lại một chỗ, nhét vào trong tay nải trên lưng ngựa.
Cúi người xuống, dùng tay véo Thi Vũ.
(aaaaa, đồng chí Túy, có nhất thiết phải véo người ta không?:)))
Thi Vũ từ từ tỉnh dậy, mù mịt nhìn Đông Phong Túy trước mặt, nhất thời không hiểu chuyện gì xảy ra.
“Lạc Nhi đâu? Nàng ấy đâu rồi?”
Đông Phong Túy hỏi.
Lúc này Thi Vũ mới tỉnh ngộ lại, hiện giờ nàng đang nửa nằm trên người Đông Phong Túy.
Đông Phong Túy là ai? Ngài là hoàng thượng đó, há lại để cho một nữ tử nho nhỏ như nàng mạo phạm.
Vội vàng đứng dậy, muốn hành lễ với Đông Phong Túy.
Đông Phong Túy vội cản nàng, hỏi: “Nói mau, Lạc Nhi đi đâu?”
Thi Vũ bất chấp nhìn tình hình xung quanh, cũng bất chấp nhớ lại vừa rồi rõ ràng mình được một anh hùng cứu mạng, nhưng sao hiện giờ Đông Phong Túy lại ở trước mặt nàng.
Đáp: “Bẩm hoàng thượng, nương nương nói Người có chuyện quan trọng, để nô tỳ đến Minh Châu lâu chuyển lời cho công chúa. Về phần Người đi đâu, nương nương không nói gì cả, nô tỳ cũng không biết.”
“Nàng để ngươi chuyển lời gì?”
“Người nói, Người sẽ đến Minh Châu lâu trễ hơn.”
“Chỉ một câu này thôi?”
Đông Phong Túy nhíu mày.
Cổ Lạc Nhi có chuyện gì, sao phải bí mật hành động?
Dưới chân núi vang lên một hồi vó ngựa, rất nhanh một đoàn nhân mã xuất hiện trước mặt Đông Phong Túy.
Chính là thị vệ đã bẩm báo với Đông Phong Túy, người được an bài tới cứu Cổ Lạc Nhi.
Đông Phong Túy bất mãn nhìn bọn họ.
Hành động chậm chạp như vậy, nếu hắn không tự mình chạy đến, nếu Cổ Lạc Nhi là người ngồi trong xe, chẳng phải đã bị những tên kia hại chết rồi sao?
Bọn thị vệ thấy sắc mặt Đông Phong Túy không tốt, sợ tới mức lăn từ trên ngựa quỳ xuống.
“Chúng thần đến chậm, xin Hoàng thượng thứ tội.”
“Thôi. ” Đông Phong Túy khoát tay, “Xuống núi đi.”
Thực ra, sau khi bình tĩnh ngẫm lại, những thị vệ này cũng không tính là chậm.
Chỉ trách, năng lực bọn họ có hạn.
Dù sao Cổ Lạc Nhi không xảy ra chuyện gì, không cần phải so đo thêm.
Mới đi về phía trước không xa, rất xa lại có một con ngựa chạy về phía bọn hắn.
Đông Phong Túy vừa thấy người cưỡi ngựa, tâm lập tức lại căng lên.
Tốc độ ngựa cũng nhanh hơn, tiến ra đón.
Hắn đã nhận ra, người ngồi trên ngựa kia chính là một trong những người hắn phái đi thầm bảo vệ Cổ Lạc Nhi.
Y vội vã chạy đến tìm mình, chẳng lẽ Cổ Lạc Nhi đang gặp nguy hiểm?
Khoảng cách giữa hai con ngựa ngày càng gần hơn.
Ám vệ đi tới trước mặt Đông Phong Túy, lăn xuống ngựa, gấp gáp bẩm báo với Đông Phong Túy.
“Hoàng thượng, không xong rồi, Lãnh Dạ công tử muốn bắt nương nương.”
“Sao lại thế này? Bọn họ đang ở nơi nào?”
Ám vệ đáp: “Ở phía tây ngoại ô.”
“Nhanh, qua đó xem.”
Đông Phong Túy quất ngựa đi trước, vọt lên dẫn đầu.
Ám vệ vội vàng theo sau, tranh thủ bẩm báo chuyện vừa xảy ra với hắn.
Mấy người bọn họ thầm bảo vệ Cổ Lạc Nhi căn bản không biết Cổ Lạc Nhi đang có chủ ý gì, bởi sợ bị nàng phát hiện, bọn họ không dám đến gần nàng quá.
Chỉ thấy nàng cùng hai người Nguyên Phương Vân Phi thấp giọng nói gì đó, sau đó liền dẫn Vân Phi tìm vài tên tùy tùng đến tây ngoại ô.
Đến mỏm núi tây ngoại ô, Cổ Lạc Nhi để người khác dùng một sợi dây thừng thật dài trói nàng lại.
Bọn họ đều thấy nhưng không giải thích được.
Chưa bao giờ biết rằng, nương nương còn có loại nhã hứng này, bị người khác bắt cóc tống tiền rất vui vẻ sao?
Đang hết sức kinh ngac, đột nhiên Lãnh Dạ từ trên trời rơi xuống trước mặt Cổ Lạc Nhi.
Cổ Lạc Nhi chào hỏi y, nói vài chuyện vô nghĩa không đâu.
Mà Lãnh Dạ hiển nhiên không có hứng thú nói chuyện phiếm với nàng.
Mặt lạnh nói: “Cổ Lạc Nhi, thủ đoạn kéo dài thời gian ấy chỉ có thể đối phó với Phùng Thái úy, tiếc rằng lại vô dụng với bản công tử. Hãy bớt sàm ngôn, đi thôi.”
Nói xong liền vọt qua đám người Vân Phi, định bắt Cổ Lạc Nhi.
Mắt thấy đám Vân Phi không phải đối thủ của Lãnh Dạ, mấy người bọn họ cũng gấp gáp, tiến lên ngăn cản Lãnh Dạ, bảo vệ Cổ Lạc Nhi.
Xét theo Đông Phong Túy đã dặn dò, nếu gặp nguy hiểm, nhất định phải phân phó một người về bẩm báo với hắn, không được cho toàn bộ xuất trận.
Cho nên ám vệ này xuống núi, tìm đến Đông Phong Túy.
Sườn núi không cao lắm, rất nhanh y đã xuống đến chân núi.
Vừa mới tới chân núi, liền nghe thấy từng đợt kêu thảm trên đỉnh núi, cũng không biết tình hình lúc ấy ra sao.
Đông Phong Túy tức giận muốn đánh mình một trận.
Hắn cẩn thận mấy cũng có sơ sót, tuy hắn đã đáp ứng Lãnh Dạ ba tháng sau đến Ma Thiên Nhai, nhưng lại không yêu cầu Lãnh Dạ không được động đến Cổ Lạc Nhi.
Hắn thật sự đã quá sơ suất.
Đông Phong Túy bằng tốc độ nhanh nhất đuổi tới tây ngoại ô, nơi Cổ Lạc Nhi đã bố trí bị bắt cóc.
Lãnh Dạ và Cổ Lạc Nhi đều không thấy bóng dáng.
Trên mặt đất, Nguyên Phương Vân Phi, cùng với rất nhiều thị vệ đều nằm la liệt mà rên rỉ.
May mà không có ai mất mạng.
“Nương nương đâu? Nàng thế nào rồi?”
Đông Phong Túy nhảy xuống ngựa, bắt lấy Nguyên Phương bị thương nhẹ nhất, chất vấn hắn.
“Nương nương đã bị Lãnh Dạ bắt đi. Thuộc hạ vô năng, không bảo vệ tốt nương nương, thỉnh Hoàng thượng trách phạt.”
Đông Phong Túy không kiên nhẫn nghe hắn nói nhảm phần sau.
Tiếp tục truy vấn: “Nương nương có bị thương không? Lãnh Dạ có để lại lời nào không?”
Nguyên Phương đáp: “Bẩm không có, nương nương không bị thương. Lãnh Dạ nói, hắn muốn dẫn nương nương tới Cô Hồng Bảo, hắn ở Cô Hồng Bảo đợi Hoàng thượng đại giá quang lâm.”
Nghe đến Cổ Lạc Nhi không bị thương, hơn nữa Lãnh Dạ còn để lại lời, hiển nhiên là dùng Cổ Lạc Nhi làm vật thế chấp, buộc hắn tới Cô Hồng Bảo.
Biết Cổ Lạc Nhi tạm thời không đáng ngại, Đông Phong Túy thoáng yên tâm.
Hỏi Nguyên Phương ngọn nguồn câu chuyện, Đông Phong Túy đoán ra được dụng ý của Cổ Lạc Nhi.
Nàng nhất định đã nghi ngờ mình là Đạp Tuyết công tử.
Khi trở lại Tử Tiêu Cung, sau khi thấy bức họa hỏng Cổ Lạc Nhi đặt trên giường, Đông Phong Tuy đã hiểu ra toàn bộ.
Không khỏi hối hận.
Hắn vốn định làm lễ phong hậu xong sẽ nói với Cổ Lạc Nhi việc hắn là Đạp Tuyết công tử, bởi vì, hắn không muốn xảy ra chuyện ngoài ý muốn trước đó.
Kết quả, hắn cẩn thận quá mức lại phát sinh chuyện ngoài ý muốn.
Nếu không, Cổ Lạc Nhi nhất định sẽ không chạy đến tây ngoại ô.
Nàng có ám vệ bảo vệ, Nguyệt quý phi sẽ không bắt cóc được nàng, ngay cả Lãnh Dạ cũng không có cơ hội đến tây ngoại ô bắt nàng.
Đông Phong Túy vội vã đi tìm tung tích Cổ Lạc Nhi, không rảnh dây dưa với chúng cho vướng chân.
Quát: “Trở về nói với người sai khiến các ngươi, nếu còn dám hại Tiên phi nương nương, cẩn thận cái mạng nhỏ của nàng ta.”
“Vâng, vâng.”
Đám người bịt mặt không ngừng đáp lại.
“Đều cút đi.”
Đông Phong Túy gầm lên.
Đám người bịt mặt như được đại xá, vừa lăn vừa bò chạy xuống núi.
Đông Phong Túy tháo nón trên đầu xuống, cởi áo choàng trên người, bọc qua loa lại một chỗ, nhét vào trong tay nải trên lưng ngựa.
Cúi người xuống, dùng tay véo Thi Vũ.
(aaaaa, đồng chí Túy, có nhất thiết phải véo người ta không?:)))
Thi Vũ từ từ tỉnh dậy, mù mịt nhìn Đông Phong Túy trước mặt, nhất thời không hiểu chuyện gì xảy ra.
“Lạc Nhi đâu? Nàng ấy đâu rồi?”
Đông Phong Túy hỏi.
Lúc này Thi Vũ mới tỉnh ngộ lại, hiện giờ nàng đang nửa nằm trên người Đông Phong Túy.
Đông Phong Túy là ai? Ngài là hoàng thượng đó, há lại để cho một nữ tử nho nhỏ như nàng mạo phạm.
Vội vàng đứng dậy, muốn hành lễ với Đông Phong Túy.
Đông Phong Túy vội cản nàng, hỏi: “Nói mau, Lạc Nhi đi đâu?”
Thi Vũ bất chấp nhìn tình hình xung quanh, cũng bất chấp nhớ lại vừa rồi rõ ràng mình được một anh hùng cứu mạng, nhưng sao hiện giờ Đông Phong Túy lại ở trước mặt nàng.
Đáp: “Bẩm hoàng thượng, nương nương nói Người có chuyện quan trọng, để nô tỳ đến Minh Châu lâu chuyển lời cho công chúa. Về phần Người đi đâu, nương nương không nói gì cả, nô tỳ cũng không biết.”
“Nàng để ngươi chuyển lời gì?”
“Người nói, Người sẽ đến Minh Châu lâu trễ hơn.”
“Chỉ một câu này thôi?”
Đông Phong Túy nhíu mày.
Cổ Lạc Nhi có chuyện gì, sao phải bí mật hành động?
Dưới chân núi vang lên một hồi vó ngựa, rất nhanh một đoàn nhân mã xuất hiện trước mặt Đông Phong Túy.
Chính là thị vệ đã bẩm báo với Đông Phong Túy, người được an bài tới cứu Cổ Lạc Nhi.
Đông Phong Túy bất mãn nhìn bọn họ.
Hành động chậm chạp như vậy, nếu hắn không tự mình chạy đến, nếu Cổ Lạc Nhi là người ngồi trong xe, chẳng phải đã bị những tên kia hại chết rồi sao?
Bọn thị vệ thấy sắc mặt Đông Phong Túy không tốt, sợ tới mức lăn từ trên ngựa quỳ xuống.
“Chúng thần đến chậm, xin Hoàng thượng thứ tội.”
“Thôi. ” Đông Phong Túy khoát tay, “Xuống núi đi.”
Thực ra, sau khi bình tĩnh ngẫm lại, những thị vệ này cũng không tính là chậm.
Chỉ trách, năng lực bọn họ có hạn.
Dù sao Cổ Lạc Nhi không xảy ra chuyện gì, không cần phải so đo thêm.
Mới đi về phía trước không xa, rất xa lại có một con ngựa chạy về phía bọn hắn.
Đông Phong Túy vừa thấy người cưỡi ngựa, tâm lập tức lại căng lên.
Tốc độ ngựa cũng nhanh hơn, tiến ra đón.
Hắn đã nhận ra, người ngồi trên ngựa kia chính là một trong những người hắn phái đi thầm bảo vệ Cổ Lạc Nhi.
Y vội vã chạy đến tìm mình, chẳng lẽ Cổ Lạc Nhi đang gặp nguy hiểm?
Khoảng cách giữa hai con ngựa ngày càng gần hơn.
Ám vệ đi tới trước mặt Đông Phong Túy, lăn xuống ngựa, gấp gáp bẩm báo với Đông Phong Túy.
“Hoàng thượng, không xong rồi, Lãnh Dạ công tử muốn bắt nương nương.”
“Sao lại thế này? Bọn họ đang ở nơi nào?”
Ám vệ đáp: “Ở phía tây ngoại ô.”
“Nhanh, qua đó xem.”
Đông Phong Túy quất ngựa đi trước, vọt lên dẫn đầu.
Ám vệ vội vàng theo sau, tranh thủ bẩm báo chuyện vừa xảy ra với hắn.
Mấy người bọn họ thầm bảo vệ Cổ Lạc Nhi căn bản không biết Cổ Lạc Nhi đang có chủ ý gì, bởi sợ bị nàng phát hiện, bọn họ không dám đến gần nàng quá.
Chỉ thấy nàng cùng hai người Nguyên Phương Vân Phi thấp giọng nói gì đó, sau đó liền dẫn Vân Phi tìm vài tên tùy tùng đến tây ngoại ô.
Đến mỏm núi tây ngoại ô, Cổ Lạc Nhi để người khác dùng một sợi dây thừng thật dài trói nàng lại.
Bọn họ đều thấy nhưng không giải thích được.
Chưa bao giờ biết rằng, nương nương còn có loại nhã hứng này, bị người khác bắt cóc tống tiền rất vui vẻ sao?
Đang hết sức kinh ngac, đột nhiên Lãnh Dạ từ trên trời rơi xuống trước mặt Cổ Lạc Nhi.
Cổ Lạc Nhi chào hỏi y, nói vài chuyện vô nghĩa không đâu.
Mà Lãnh Dạ hiển nhiên không có hứng thú nói chuyện phiếm với nàng.
Mặt lạnh nói: “Cổ Lạc Nhi, thủ đoạn kéo dài thời gian ấy chỉ có thể đối phó với Phùng Thái úy, tiếc rằng lại vô dụng với bản công tử. Hãy bớt sàm ngôn, đi thôi.”
Nói xong liền vọt qua đám người Vân Phi, định bắt Cổ Lạc Nhi.
Mắt thấy đám Vân Phi không phải đối thủ của Lãnh Dạ, mấy người bọn họ cũng gấp gáp, tiến lên ngăn cản Lãnh Dạ, bảo vệ Cổ Lạc Nhi.
Xét theo Đông Phong Túy đã dặn dò, nếu gặp nguy hiểm, nhất định phải phân phó một người về bẩm báo với hắn, không được cho toàn bộ xuất trận.
Cho nên ám vệ này xuống núi, tìm đến Đông Phong Túy.
Sườn núi không cao lắm, rất nhanh y đã xuống đến chân núi.
Vừa mới tới chân núi, liền nghe thấy từng đợt kêu thảm trên đỉnh núi, cũng không biết tình hình lúc ấy ra sao.
Đông Phong Túy tức giận muốn đánh mình một trận.
Hắn cẩn thận mấy cũng có sơ sót, tuy hắn đã đáp ứng Lãnh Dạ ba tháng sau đến Ma Thiên Nhai, nhưng lại không yêu cầu Lãnh Dạ không được động đến Cổ Lạc Nhi.
Hắn thật sự đã quá sơ suất.
Đông Phong Túy bằng tốc độ nhanh nhất đuổi tới tây ngoại ô, nơi Cổ Lạc Nhi đã bố trí bị bắt cóc.
Lãnh Dạ và Cổ Lạc Nhi đều không thấy bóng dáng.
Trên mặt đất, Nguyên Phương Vân Phi, cùng với rất nhiều thị vệ đều nằm la liệt mà rên rỉ.
May mà không có ai mất mạng.
“Nương nương đâu? Nàng thế nào rồi?”
Đông Phong Túy nhảy xuống ngựa, bắt lấy Nguyên Phương bị thương nhẹ nhất, chất vấn hắn.
“Nương nương đã bị Lãnh Dạ bắt đi. Thuộc hạ vô năng, không bảo vệ tốt nương nương, thỉnh Hoàng thượng trách phạt.”
Đông Phong Túy không kiên nhẫn nghe hắn nói nhảm phần sau.
Tiếp tục truy vấn: “Nương nương có bị thương không? Lãnh Dạ có để lại lời nào không?”
Nguyên Phương đáp: “Bẩm không có, nương nương không bị thương. Lãnh Dạ nói, hắn muốn dẫn nương nương tới Cô Hồng Bảo, hắn ở Cô Hồng Bảo đợi Hoàng thượng đại giá quang lâm.”
Nghe đến Cổ Lạc Nhi không bị thương, hơn nữa Lãnh Dạ còn để lại lời, hiển nhiên là dùng Cổ Lạc Nhi làm vật thế chấp, buộc hắn tới Cô Hồng Bảo.
Biết Cổ Lạc Nhi tạm thời không đáng ngại, Đông Phong Túy thoáng yên tâm.
Hỏi Nguyên Phương ngọn nguồn câu chuyện, Đông Phong Túy đoán ra được dụng ý của Cổ Lạc Nhi.
Nàng nhất định đã nghi ngờ mình là Đạp Tuyết công tử.
Khi trở lại Tử Tiêu Cung, sau khi thấy bức họa hỏng Cổ Lạc Nhi đặt trên giường, Đông Phong Tuy đã hiểu ra toàn bộ.
Không khỏi hối hận.
Hắn vốn định làm lễ phong hậu xong sẽ nói với Cổ Lạc Nhi việc hắn là Đạp Tuyết công tử, bởi vì, hắn không muốn xảy ra chuyện ngoài ý muốn trước đó.
Kết quả, hắn cẩn thận quá mức lại phát sinh chuyện ngoài ý muốn.
Nếu không, Cổ Lạc Nhi nhất định sẽ không chạy đến tây ngoại ô.
Nàng có ám vệ bảo vệ, Nguyệt quý phi sẽ không bắt cóc được nàng, ngay cả Lãnh Dạ cũng không có cơ hội đến tây ngoại ô bắt nàng.
Tác giả :
Hàn Tiểu Đình