Ái Phi, Trẫm Thật Sự Không Mệt Mỏi
Chương 117: Nỗ lực nhất định phải có hồi báo
Trời ạ, tên này quá khó đối phó rồi.
Đông Phong Linh giả bệnh, ngay cả ngự y còn giấu được, nhưng lại không thể giấu cái tên cả ngày chỉ biết ngủ này.
Nàng thật sự càng ngày càng không hiểu nổi Đông Phong Túy.
Câu nói sau của Đông Phong Túy, phải đến ngày hôm sau Cổ Lạc Nhi mới hiểu được.
Sáng ngày thứ hai, Cổ Lạc Nhi theo Đông Phong Túy ngồi xe ngựa tới Nghị Chính phòng.
Vừa mới đi vào gian phòng lớn bình thường Lý Tiến xử lý công vụ, Cổ Lạc Nhi giật nảy mình.
Chỉ thấy Lý Tiến đang bận rộn vùi đầu trước án.
Khuôn mặt vốn thanh tú sau một đêm trở nên tiều tụy đi rất nhiều.
Thấy Đông Phòng Túy, Lý Tiến bước lên phía trước hành lễ.
“Ái khanh không cần đa lễ.”
Đông Phong Túy nhàn nhạt nói, kéo Cổ Lạc Nhi ngồi xuống thượng thủ, tiện tay mở ra một cuốn sổ con trên bàn.
“Lý ái khanh, cả đêm qua khanh chưa hề nghỉ ngơi?”
Lý Tiến kinh sợ bẩm: “Vâng. Đêm qua Phong Linh công chúa an giấc nghỉ ngơi, thần mới có thời gian tới xử lý chính sự. Cũng may chưa chậm trễ.”
Cổ Lạc Nhi giờ mới hiểu được, vì sao Đông Phong Túy nói không muốn Lý Tiến phải mệt chết.
Hóa ra hắn đã sớm ngờ tới, Lý Tiến sẽ tới đây tăng ca cả buổi tối.
Hắn hiểu rất rõ Lý Tiến.
Đông Phong Túy bỏ qua cuốn sổ con trên tay, nói với Lý Tiến đang đứng ở một bên.
“Khanh tới Minh Châu lâu, chăm sóc tốt cho Phong Linh. Sự vụ tạm thời để trẫm xử lý, buổi tối khanh không cần đến đây.”
Lý Tiến kinh ngạc nhìn Đông Phong Túy, một lúc lâu sau mới tin tưởng lời mình nghe được.
Không khỏi thổn thức cảm động không thôi.
Hoàng thượng, rốt cuộc ngài cũng chịu xử lý chính sự rồi, đúng là đại hạnh của Vô Ưu quốc.
“Tạ, tạ hoàng thượng.”
Lý Tiến vội vàng cáo lui, đi tới Minh Châu lâu.
Cổ Lạc Nhi không cho là đúng bĩu môi.
Xử lý chính sự là việc Đông Phong Túy đáng phải làm, đâu cần Lý Tiến hắn nói tạ ợn.
Nói ngược lại mới đúng.
Lý Tiến ngày thường thay Đông Phong Túy vất vả, hôm nay lại thay hắn chăm sóc muội tử, phải là Đông Phong Túy tạ hắn mới đúng.
Đông Phong Túy cũng không nhìn Cổ Lạc Nhi, tiện tay lấy một quyển sổ con khác, cầm trong tay lật xem.
Trong miệng nhàn nhạt hỏi: “Không phục?”
“Đâu, nào có.”
Cổ Lạc Nhi còn lâu mới thừa nhận.
Đông Phong Túy liếc nàng một cái, khóe mắt ẩn chứa ý cười.
Coi như nàng biết điều. Nàng cũng biết, hắn đến xử lý chính sự, đơn thuần chỉ vì thỏa mãn nguyện vọng của nàng.
Còn nữa, là vì muốn thay đổi hình tượng của mình trong lòng nàng.
Hắn muốn nàng yêu hắn, yêu đến không còn lý trí.
Nếu không, hắn còn lâu mới ôm mấy việc nhàm chán này vào người.
Dựa vào phán đoán của hắn, Lý Tiến tuyệt đối sẽ không mặc kệ chính sự.
Mà Đông Phong Linh, sau khi nhìn thấy bộ dáng mệt nhọc của Lý Tiến, nhiều nhất cũng chỉ giả bộ được một hai ngày, bệnh sẽ khỏi hẳn.
Tiểu tâm tư Đông Phong Linh đối với Lý Tiến, hắn làm sao không rõ?
Vốn đã định tứ hôn, chỉ có điều còn chưa kịp tứ hôn, Cổ Lạc Nhi đã nhúng tay vào.
Nhóm triều thần đến tìm Lý Tiến lục tục đi vào.
Sau khi nhìn thấy Đông Phong Túy đang ngồi trên thượng thủ, không ai là không bị dọa.
Tất cả không nén được mà quay người lại nhìn ra ngoài cửa, chẳng lẽ mặt trời thật sự mọc từ hướng tây?
Sau đó đều không hẹn mà cùng nhìn về phía sau lưng Đông Phong Túy, trong mắt đều là hiếu kỳ.
Đây là Tiên phi nương nương trong truyền thuyết? Là nương nương duy nhất được Hoàng thượng sủng hạnh?
Kỳ nữ duy nhất dám khiêu chiến với Hoàng thượng, dẫn theo các vị nương nương mở Minh Châu lâu?
Đông Phong Túy không vừa ý cho lắm, Cổ Lạc Nhi có thể nào để bọn hắn tùy ý quan sát?
Lệnh cho An Thụy thu lại toàn bộ sổ con trong tay mọi người, rồi đuổi toàn bộ mọi người ra ngoài chờ tin.
Đóng cửa lại, chỉ để lại Cổ Lạc Nhi trong phòng, Đông Phong Túy tiếp tục khôi phục bản tính lười biếng.
Hắn nằm nghiêng đung đưa trên ghế, vô cùng tự đắc mà đung đưa.
Ngón tay thon dài chỉ chỉ lên bàn, sai Cổ Lạc Nhi: “Đọc.”
Cổ Lạc Nhi nhìn nhìn sổ con, chỉ chỉ chính mình.
“Ngài để ta đọc trong sổ cho ngài nghe?”
Đông Phong Túy gật gật đầu.
Hắn là vì nàng đến làm việc, làm sao có thể để nàng lười biếng?
“Nhưng mà, ta không thể tham gia vào chính sự.”
Cổ Lạc Nhi đối với mấy chính sự buồn tẻ này không có hứng thú, nàng mới sẽ không làm khổ mình, bởi vậy suy nghĩ này chỉ là cái cớ.
Nữ tử cổ đại không thể tham gia vào chính sự.
“Trẫm cho nàng đọc, nàng cứ đọc.”
Khẩu khí Đông Phong Túy rất nhẹ, nhưng hiệu lực không chút nào có thể kháng cự.
“Hoàng thượng, ta vẫn nên làm chân chạy pha trà có vẻ thích hợp hơn.”
Cổ Lạc Nhi vẫn muốn tranh thủ.
“Đọc.”
Đông Phong Túy miễn cưỡng nói một chữ.
Cổ Lạc Nhi rất hiểu rõ hắn.
Mỗi khi hắn dùng loại khẩu khí lười nhác này, chỉ nói lời cực ngắn gọn, tức là biểu lộ, lời của hắn không thể phản bác.
Đành phải không cam lòng cầm lấy một quyển sổ con, chậm rì rì đọc.
Đọc hồi lâu mới xong.
Nàng vừa đọc xong, Đông Phong Túy lập tức nói một chữ.
“Chuẩn.”
Cổ Lạc Nhi ngây ngốc hỏi: “Ta phải làm thế nào?”
“Phàm là chuẩn đặt vào một chỗ, trẫm sẽ ở lại ký.”
“Ah.”
Cổ Lạc Nhi đặt quyển sổ con vào một chỗ.
Sau đó lại cầm lấy một quyển sổ con khác, chậm rãi đọc.
Tại thời điểm Cổ Lạc Nhi đọc xong ba quyền sổ con, Đông Phong Túy rốt cuộc không thể nhịn được nữa đứng khỏi ghế, túm lấy sổ con trong tay Cổ Lạc Nhi.
“Chậm như vậy, đưa trẫm tự làm.”
Cổ Lạc Nhi mừng thầm, vội vàng đứng dậy nhường chỗ cho Đông Phong Túy.
Đông Phong Túy ngồi xuống trước án, cầm qua một quyển sổ con, nhìn lướt qua rất nhanh, cầm lấy bút đỏ bên cạnh, xoạt xoạt tung vài nét bút, rồi ném qua một bên.
Cổ Lạc Nhi không khách khí ngồi xuống ghế vừa rồi của Đông Phong Túy, đung đưa nhìn hắn làm việc.
Động tác của Đông Phong Túy rất nhanh, sổ con chồng chất như núi trên bàn dần dần thấp xuống, cuối cùng về không.
Mà bên kia bàn, một đống sổ mới đang dần dần cao lên.
Đông Phong Túy gọi An Thụy trở vào, để hắn bê sổ con ra ngoài, phát cho các vị đại thần.
Cổ Lạc Nhi nhìn mà tròng mắt muốn rớt ra.
Đợi An Thụy ra ngoài, ngạc nhiên hỏi hắn: “Hoàng thượng, trước kia ngài đã tiếp xúc qua chính sự rồi sao? Sao lại quen thuộc như vậy?”
Lý Tiến bận rộn chính sự cả ngày, hắn thì chỉ gần nửa ngày đã xử lý xong.
Hoặc là hắn lười biếng, hoặc là hắn rất quen thuộc với chính sự.
Nếu là trước kia, nàng nhất định sẽ cho rằng Đông Phong Túy lười biếng.
Tất cả sổ con, cái nào cũng phê chuẩn, chẳng phải rất nhanh rất gọn?
Vốn dĩ giờ đây nàng đã hiểu, nàng biết tuy mặt ngoài Đông Phong Túy lười biếng, nhưng tuyệt đối không phải là một hôn quân vô trách nhiệm.
Như vậy, chỉ có thể là cái sau?
Đông Phong Túy không nói gì cười cười.
Ai nói hắn chưa từng xử lý chính sự vậy?
Hắn xử lý rất nhiều là đằng khác.
Đông Phong Linh giả bệnh, ngay cả ngự y còn giấu được, nhưng lại không thể giấu cái tên cả ngày chỉ biết ngủ này.
Nàng thật sự càng ngày càng không hiểu nổi Đông Phong Túy.
Câu nói sau của Đông Phong Túy, phải đến ngày hôm sau Cổ Lạc Nhi mới hiểu được.
Sáng ngày thứ hai, Cổ Lạc Nhi theo Đông Phong Túy ngồi xe ngựa tới Nghị Chính phòng.
Vừa mới đi vào gian phòng lớn bình thường Lý Tiến xử lý công vụ, Cổ Lạc Nhi giật nảy mình.
Chỉ thấy Lý Tiến đang bận rộn vùi đầu trước án.
Khuôn mặt vốn thanh tú sau một đêm trở nên tiều tụy đi rất nhiều.
Thấy Đông Phòng Túy, Lý Tiến bước lên phía trước hành lễ.
“Ái khanh không cần đa lễ.”
Đông Phong Túy nhàn nhạt nói, kéo Cổ Lạc Nhi ngồi xuống thượng thủ, tiện tay mở ra một cuốn sổ con trên bàn.
“Lý ái khanh, cả đêm qua khanh chưa hề nghỉ ngơi?”
Lý Tiến kinh sợ bẩm: “Vâng. Đêm qua Phong Linh công chúa an giấc nghỉ ngơi, thần mới có thời gian tới xử lý chính sự. Cũng may chưa chậm trễ.”
Cổ Lạc Nhi giờ mới hiểu được, vì sao Đông Phong Túy nói không muốn Lý Tiến phải mệt chết.
Hóa ra hắn đã sớm ngờ tới, Lý Tiến sẽ tới đây tăng ca cả buổi tối.
Hắn hiểu rất rõ Lý Tiến.
Đông Phong Túy bỏ qua cuốn sổ con trên tay, nói với Lý Tiến đang đứng ở một bên.
“Khanh tới Minh Châu lâu, chăm sóc tốt cho Phong Linh. Sự vụ tạm thời để trẫm xử lý, buổi tối khanh không cần đến đây.”
Lý Tiến kinh ngạc nhìn Đông Phong Túy, một lúc lâu sau mới tin tưởng lời mình nghe được.
Không khỏi thổn thức cảm động không thôi.
Hoàng thượng, rốt cuộc ngài cũng chịu xử lý chính sự rồi, đúng là đại hạnh của Vô Ưu quốc.
“Tạ, tạ hoàng thượng.”
Lý Tiến vội vàng cáo lui, đi tới Minh Châu lâu.
Cổ Lạc Nhi không cho là đúng bĩu môi.
Xử lý chính sự là việc Đông Phong Túy đáng phải làm, đâu cần Lý Tiến hắn nói tạ ợn.
Nói ngược lại mới đúng.
Lý Tiến ngày thường thay Đông Phong Túy vất vả, hôm nay lại thay hắn chăm sóc muội tử, phải là Đông Phong Túy tạ hắn mới đúng.
Đông Phong Túy cũng không nhìn Cổ Lạc Nhi, tiện tay lấy một quyển sổ con khác, cầm trong tay lật xem.
Trong miệng nhàn nhạt hỏi: “Không phục?”
“Đâu, nào có.”
Cổ Lạc Nhi còn lâu mới thừa nhận.
Đông Phong Túy liếc nàng một cái, khóe mắt ẩn chứa ý cười.
Coi như nàng biết điều. Nàng cũng biết, hắn đến xử lý chính sự, đơn thuần chỉ vì thỏa mãn nguyện vọng của nàng.
Còn nữa, là vì muốn thay đổi hình tượng của mình trong lòng nàng.
Hắn muốn nàng yêu hắn, yêu đến không còn lý trí.
Nếu không, hắn còn lâu mới ôm mấy việc nhàm chán này vào người.
Dựa vào phán đoán của hắn, Lý Tiến tuyệt đối sẽ không mặc kệ chính sự.
Mà Đông Phong Linh, sau khi nhìn thấy bộ dáng mệt nhọc của Lý Tiến, nhiều nhất cũng chỉ giả bộ được một hai ngày, bệnh sẽ khỏi hẳn.
Tiểu tâm tư Đông Phong Linh đối với Lý Tiến, hắn làm sao không rõ?
Vốn đã định tứ hôn, chỉ có điều còn chưa kịp tứ hôn, Cổ Lạc Nhi đã nhúng tay vào.
Nhóm triều thần đến tìm Lý Tiến lục tục đi vào.
Sau khi nhìn thấy Đông Phong Túy đang ngồi trên thượng thủ, không ai là không bị dọa.
Tất cả không nén được mà quay người lại nhìn ra ngoài cửa, chẳng lẽ mặt trời thật sự mọc từ hướng tây?
Sau đó đều không hẹn mà cùng nhìn về phía sau lưng Đông Phong Túy, trong mắt đều là hiếu kỳ.
Đây là Tiên phi nương nương trong truyền thuyết? Là nương nương duy nhất được Hoàng thượng sủng hạnh?
Kỳ nữ duy nhất dám khiêu chiến với Hoàng thượng, dẫn theo các vị nương nương mở Minh Châu lâu?
Đông Phong Túy không vừa ý cho lắm, Cổ Lạc Nhi có thể nào để bọn hắn tùy ý quan sát?
Lệnh cho An Thụy thu lại toàn bộ sổ con trong tay mọi người, rồi đuổi toàn bộ mọi người ra ngoài chờ tin.
Đóng cửa lại, chỉ để lại Cổ Lạc Nhi trong phòng, Đông Phong Túy tiếp tục khôi phục bản tính lười biếng.
Hắn nằm nghiêng đung đưa trên ghế, vô cùng tự đắc mà đung đưa.
Ngón tay thon dài chỉ chỉ lên bàn, sai Cổ Lạc Nhi: “Đọc.”
Cổ Lạc Nhi nhìn nhìn sổ con, chỉ chỉ chính mình.
“Ngài để ta đọc trong sổ cho ngài nghe?”
Đông Phong Túy gật gật đầu.
Hắn là vì nàng đến làm việc, làm sao có thể để nàng lười biếng?
“Nhưng mà, ta không thể tham gia vào chính sự.”
Cổ Lạc Nhi đối với mấy chính sự buồn tẻ này không có hứng thú, nàng mới sẽ không làm khổ mình, bởi vậy suy nghĩ này chỉ là cái cớ.
Nữ tử cổ đại không thể tham gia vào chính sự.
“Trẫm cho nàng đọc, nàng cứ đọc.”
Khẩu khí Đông Phong Túy rất nhẹ, nhưng hiệu lực không chút nào có thể kháng cự.
“Hoàng thượng, ta vẫn nên làm chân chạy pha trà có vẻ thích hợp hơn.”
Cổ Lạc Nhi vẫn muốn tranh thủ.
“Đọc.”
Đông Phong Túy miễn cưỡng nói một chữ.
Cổ Lạc Nhi rất hiểu rõ hắn.
Mỗi khi hắn dùng loại khẩu khí lười nhác này, chỉ nói lời cực ngắn gọn, tức là biểu lộ, lời của hắn không thể phản bác.
Đành phải không cam lòng cầm lấy một quyển sổ con, chậm rì rì đọc.
Đọc hồi lâu mới xong.
Nàng vừa đọc xong, Đông Phong Túy lập tức nói một chữ.
“Chuẩn.”
Cổ Lạc Nhi ngây ngốc hỏi: “Ta phải làm thế nào?”
“Phàm là chuẩn đặt vào một chỗ, trẫm sẽ ở lại ký.”
“Ah.”
Cổ Lạc Nhi đặt quyển sổ con vào một chỗ.
Sau đó lại cầm lấy một quyển sổ con khác, chậm rãi đọc.
Tại thời điểm Cổ Lạc Nhi đọc xong ba quyền sổ con, Đông Phong Túy rốt cuộc không thể nhịn được nữa đứng khỏi ghế, túm lấy sổ con trong tay Cổ Lạc Nhi.
“Chậm như vậy, đưa trẫm tự làm.”
Cổ Lạc Nhi mừng thầm, vội vàng đứng dậy nhường chỗ cho Đông Phong Túy.
Đông Phong Túy ngồi xuống trước án, cầm qua một quyển sổ con, nhìn lướt qua rất nhanh, cầm lấy bút đỏ bên cạnh, xoạt xoạt tung vài nét bút, rồi ném qua một bên.
Cổ Lạc Nhi không khách khí ngồi xuống ghế vừa rồi của Đông Phong Túy, đung đưa nhìn hắn làm việc.
Động tác của Đông Phong Túy rất nhanh, sổ con chồng chất như núi trên bàn dần dần thấp xuống, cuối cùng về không.
Mà bên kia bàn, một đống sổ mới đang dần dần cao lên.
Đông Phong Túy gọi An Thụy trở vào, để hắn bê sổ con ra ngoài, phát cho các vị đại thần.
Cổ Lạc Nhi nhìn mà tròng mắt muốn rớt ra.
Đợi An Thụy ra ngoài, ngạc nhiên hỏi hắn: “Hoàng thượng, trước kia ngài đã tiếp xúc qua chính sự rồi sao? Sao lại quen thuộc như vậy?”
Lý Tiến bận rộn chính sự cả ngày, hắn thì chỉ gần nửa ngày đã xử lý xong.
Hoặc là hắn lười biếng, hoặc là hắn rất quen thuộc với chính sự.
Nếu là trước kia, nàng nhất định sẽ cho rằng Đông Phong Túy lười biếng.
Tất cả sổ con, cái nào cũng phê chuẩn, chẳng phải rất nhanh rất gọn?
Vốn dĩ giờ đây nàng đã hiểu, nàng biết tuy mặt ngoài Đông Phong Túy lười biếng, nhưng tuyệt đối không phải là một hôn quân vô trách nhiệm.
Như vậy, chỉ có thể là cái sau?
Đông Phong Túy không nói gì cười cười.
Ai nói hắn chưa từng xử lý chính sự vậy?
Hắn xử lý rất nhiều là đằng khác.
Tác giả :
Hàn Tiểu Đình