Ái Phi, Trẫm Thật Sự Không Mệt Mỏi
Chương 113: Xem như thông báo sao? 4
Hắn nghĩ đến chuyện Nguyệt Quý phi thông đồng với Phùng Thái Úy hại Cổ Lạc Nhi liền tức giận.
Ngày đó, nếu không phải hắn kịp thời đuổi tới, chỉ sợ tính mạng Cổ Lạc Nhi đã gặp nguy hiểm.
Cho dù vậy, Cổ Lạc Nhi cũng đã bị thương.
Vết thương không quá nặng, nhưng vẫn khiến hắn vô cùng đau lòng.
Hắn còn nhớ rõ, lúc hắn mở vạt áo Cổ Lạc Nhi, chứng kiến chưởng ấn đen thẫm trên ngực, trong lòng vô cùng đau đớn phẫn nộ.
Tựa như, không phải chưởng ấn đánh trên ngực Cổ Lạc Nhi, mà đánh vào tim hắn.
Hoàng hôn xuống, Đông Phong Túy thực sự đi tới Kính Hồ.
Nhưng vừa mới xuống xe ngựa, hắn liền hối hận, hắn đến đây quá sớm.
Nguyệt quý phi đã chờ trên Tiểu Bình Đài bên cạnh Kính Hồ, vừa thấy hắn lập tức uyển chuyển duyên dáng, phong tình vạn chủng tiến đến nghênh tiếp.
Đông Phong Túy vốn muốn đợi đến khi Cổ Lạc Nhi trở về, sẽ cùng nàng đến Kính Hồ.
Nhưng về sau lại thay đổi chủ ý.
Nếu để Nguyệt quý phi dùng hết các loại thủ đoạn câu dẫn hắn, xuất ra hết trò hề, sau đó Cổ Lạc Nhi mới thản nhiên đi đến, chẳng phải hiệu quả càng thêm kịch tính hấp dẫn sao.
Bởi vậy, Đông Phong Túy tính toán thời gian hàng ngày Cổ Lạc Nhi sắp sửa trở về rồi mới rời khỏi Tử Tiêu cung.
Hắn đã chuẩn bị sẵn tâm lý đợi Nguyệt Quý phi câu dẫn, mà khi nhìn thấy Nguyệt quý phi, lại không kiềm được chán ghét trong lòng.
Aizz, sớm biết như vậy, hắn thực nên chờ Cổ Lạc Nhi, cùng đến đây.
Chuyện đã đến nước này, Đông Phong Túy không thể quay đầu đi đón Cổ Lạc Nhi, đành phải kiềm chế khó chịu trong lòng, xuống xe ngựa, nhanh chóng đi tới Tiểu bình đài.
Nguyệt quý phi sớm đã nghênh tiếp hắn, vui mừng hành lễ với hắn, cùng hắn ngắm cảnh.
Không ngoài dự liệu của Đông Phong Túy, Nguyệt Quý phi khó có được cơ hội hiến ân tình, hết sức bày ra sở trường dụ hoặc.
Đông Phong Túy nhẫn nhịn đứng, thần sắc lạnh nhạt cho cá ăn, thưởng thức phong cảnh, cả cổ họng cũng không phát ra một tiếng.
Trong lòng không ngừng suy nghĩ, Cổ Lạc Nhi làm sao còn chưa tới?
Thay y phục cũng không cần lâu như vậy chứ?
Thực sự là, thời gian trôi qua chưa được bao lâu, chỉ có điều đối với tâm tình đang bị dày vò của Đông Phong Túy lúc này mà nói, chính là độ nhật như niên.
(Độ nhật như niên: một ngày bằng một năm)
May mắn bởi vì hắn lạnh nhạt, Nguyệt quý phi cũng không dám quá mức làm càn.
Không dám dựa vào gần Đông Phong Túy quá, không dám lôi kéo hắn, chỉ có thể nói ngon nói ngọt.
Đông Phong Túy tiếp tục nhẫn nhẫn.
Nữ nhân này, làm sao lại nhiều lời như vậy?
Nhiều lần, Đông Phong Túy tưởng như nghe thấy tiếng xe ngựa, vui sướng quay đầu lại, chỉ thấy đường mòn bên hồ trống trơn, Cổ Lạc Nhi vẫn chưa tới.
Vì vậy trong lòng tràn ngập thất vọng không vui.
Nguyệt quý phi rốt cuộc phát hiện Đông Phong Túy bất thường, dò xét hỏi: “Hoàng thượng, ngài đang đợi người nào sao?”
Đông Phong Túy không mở miệng, ngẩng đầu nhìn tịch dương.
Khóe môi hắn không kiềm được hơi hơi gợn.
Tịch dương chiếu lên gương mặt hắn, phảng phất như gương mặt hắn phát ra ánh sáng.
Nguyệt quý phi trong lòng giật mình, Cổ Lạc Nhi thường ngày hồi cung vào lúc này, chẳng lẽ hắn đang đợi nàng?
Dường như để xác minh suy nghĩ của nàng, trên đường mòn bên hồ truyền đến tiếng xe ngựa.
Lúc này đúng là có xe ngựa đi tới, Đông Phong Túy lại không dám nhìn về phía âm thanh.
Hắn sợ hắn nghe nhầm, sợ lại một lần nữa thất vọng.
Hắn giống như một thiếu niên vừa mới lớn, tình cảm mạnh mẽ sôi trào dễ dàng chịu đả kích nhất.
Nguyệt quý phi bên cạnh cúi đầu hừ một tiếng.
Sau đó, bên hồ là sự yên lặng khác thường, yên lặng đến mức yêu dị.
Đông Phong Túy lấy hết dũng khí quay người lại, hắn trông thấy Cổ Lạc Nhi một thân y phục xanh nhạt từ trên xe ngựa xuống.
Dịu dàng ôn nhu, lại mang theo vài phần phiêu dật, tựa như Bích Ba tiên tử.
Vẫn biết Cổ Lạc Nhi xinh đẹp, nhưng cho tới bây giờ thật không ngờ, nàng lại đẹp đến mức rung động lòng người như vậy.
Nàng chính là tiên tử, tiên tử hạ phàm.
Trên người nàng, tựa hồ tản ra ánh sáng huyền lệ rực rỡ.
Nguyệt quý phi bên cạnh Đông Phong Túy lập tức trở nên ảm đạm.
Cổ Lạc Nhi choáng váng đi tới trước mặt Đông Phong Túy, trông thấy Nguyệt quý phi bên cạnh hắn, thần trí đột nhiên thanh tỉnh lại.
Trong lòng không hiểu sao nảy lên một vị chua xót nào đó.
Cảm giác này chưa từng trải qua.
Trước kia, trông thấy Nguyệt quý phi tới câu dẫn Đông Phong Túy, nàng chỉ cảm thấy thú vị, như là xem một trò kịch khôi hài.
Nhưng hôm nay, trong lòng nàng nảy sinh buồn bực, buồn bực đến lợi hại, mà lại không có nơi để phát tiết.
Nói như thế nào, Nguyệt quý phi cũng là phi tử của Đông Phong Túy, hơn nữa so với mình địa vị còn cao hơn, nàng đứng bên cạnh Đông Phong Túy đúng là chuyện kinh thiên động địa.
Cổ Lạc Nhi gượng gạo cười cười.
Nói: “Hoàng thượng, ngài đang cùng quý phi nương nương thưởng hồ sao. Lạc Nhi không quấy rầy nữa, lập tức trở về.”
Dứt lời xoay người định chạy đi.
Nàng không ngăn được bọn họ, rời khỏi là được rồi.
Tâm tình Đông Phong Túy lập tức rõ ràng, nhẹ giọng cười, giữ chặt cánh tay Cổ Lạc Nhi, kéo nàng đến trước người mình, ôm eo nàng.
“Ái phi, đến đây cùng trẫm du hồ.”
Cổ Lạc Nhi không thể cự tuyệt, nàng sợ lộ ra việc mình để ý Đông Phong Túy trong lòng.
Nàng mới không thèm để Đông Phong Túy biết nàng để ý hắn, khiến cho hắn đắc ý.
Cổ Lạc Nhi im lặng không nói, tùy ý để Đông Phong Túy kéo lên một chiếc thuyền nhỏ bên hồ.
Nguyệt quý phi theo thật sát phía sau bọn họ, cũng tới trước thuyền.
Nàng đã sớm thấy chiếc thuyền nhỏ này, còn tưởng rằng Đông Phong Túy định cùng nàng du thuyền, vui mừng một hồi.
Không nghĩ tới, Đông Phong Túy chuẩn bị thuyền nhỏ này, là để cùng Cổ Lạc Nhi du hồ.
Vậy buổi sáng vì sao hắn lại muốn nói cho nàng, hắn muốn tới Kính Hồ lúc hoàng hôn?
Biết đâu, hắn vẫn có ý với nàng.
Nguyệt quý phi mang theo tia hi vọng cuối cùng, nũng nịu cười nói: “Hoàng thượng, nô tì cùng ngài du hồ nhé.”
Cổ Lạc Nhi quay đầu nhìn hồ nước, giả bộ như đang thưởng thức cá trong hồ.
Đông Phong Túy mỉm cười nhìn Cổ Lạc Nhi, không hề nhìn Nguyệt Quý phi lấy một cái.
Nhàn nhạt nói: “Chiếc thuyền này quá nhỏ, chỉ có thể chứa được hai người.”
Cổ Lạc Nhi kinh ngạc ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn Đông Phong Túy.
Lời này của hắn có ý gì?
Đông Phong Túy dĩ nhiên cầm lấy mái chèo, tự mình chèo thuyền.
Thuyền nhỏ nhẹ nhàng trôi về phía giữa hồ, lưu lại trên mặt hồ một vằn nước thật dài.
Nguyệt quý phi ngơ ngác nhìn thuyền nhỏ trôi xa, tay chân lạnh lẽo.
Nàng đột nhiên ý thức được dụng ý của Đông Phong Túy muốn nàng đến Kính Hồ, chẳng lẽ hắn muốn để nàng xấu mặt, đến xem hắn cùng Cổ Lạc Nhi ân ái?
Thanh phong bên hồ nhẹ đưa, đưa tới lời thầm thì của Đông Phong Túy.
“Sao vậy? Ghen sao?”
Cổ Lạc Nhi mang giọng vịt chết còn cứng mỏ.
“Hừ, ngươi soi gương đi. Ta còn lâu mới ăn dấm chua của ngươi.”
Đông Phong Túy nhẹ giọng cười, tiếng cười xao động trên mặt nước, nổi lên từng gợn sóng nhỏ li ti.
Nguyệt quý phi ngơ ngác đứng lặng.
Vì sao? Vì sao hắn phải làm như vậy?
Ngày đó, nếu không phải hắn kịp thời đuổi tới, chỉ sợ tính mạng Cổ Lạc Nhi đã gặp nguy hiểm.
Cho dù vậy, Cổ Lạc Nhi cũng đã bị thương.
Vết thương không quá nặng, nhưng vẫn khiến hắn vô cùng đau lòng.
Hắn còn nhớ rõ, lúc hắn mở vạt áo Cổ Lạc Nhi, chứng kiến chưởng ấn đen thẫm trên ngực, trong lòng vô cùng đau đớn phẫn nộ.
Tựa như, không phải chưởng ấn đánh trên ngực Cổ Lạc Nhi, mà đánh vào tim hắn.
Hoàng hôn xuống, Đông Phong Túy thực sự đi tới Kính Hồ.
Nhưng vừa mới xuống xe ngựa, hắn liền hối hận, hắn đến đây quá sớm.
Nguyệt quý phi đã chờ trên Tiểu Bình Đài bên cạnh Kính Hồ, vừa thấy hắn lập tức uyển chuyển duyên dáng, phong tình vạn chủng tiến đến nghênh tiếp.
Đông Phong Túy vốn muốn đợi đến khi Cổ Lạc Nhi trở về, sẽ cùng nàng đến Kính Hồ.
Nhưng về sau lại thay đổi chủ ý.
Nếu để Nguyệt quý phi dùng hết các loại thủ đoạn câu dẫn hắn, xuất ra hết trò hề, sau đó Cổ Lạc Nhi mới thản nhiên đi đến, chẳng phải hiệu quả càng thêm kịch tính hấp dẫn sao.
Bởi vậy, Đông Phong Túy tính toán thời gian hàng ngày Cổ Lạc Nhi sắp sửa trở về rồi mới rời khỏi Tử Tiêu cung.
Hắn đã chuẩn bị sẵn tâm lý đợi Nguyệt Quý phi câu dẫn, mà khi nhìn thấy Nguyệt quý phi, lại không kiềm được chán ghét trong lòng.
Aizz, sớm biết như vậy, hắn thực nên chờ Cổ Lạc Nhi, cùng đến đây.
Chuyện đã đến nước này, Đông Phong Túy không thể quay đầu đi đón Cổ Lạc Nhi, đành phải kiềm chế khó chịu trong lòng, xuống xe ngựa, nhanh chóng đi tới Tiểu bình đài.
Nguyệt quý phi sớm đã nghênh tiếp hắn, vui mừng hành lễ với hắn, cùng hắn ngắm cảnh.
Không ngoài dự liệu của Đông Phong Túy, Nguyệt Quý phi khó có được cơ hội hiến ân tình, hết sức bày ra sở trường dụ hoặc.
Đông Phong Túy nhẫn nhịn đứng, thần sắc lạnh nhạt cho cá ăn, thưởng thức phong cảnh, cả cổ họng cũng không phát ra một tiếng.
Trong lòng không ngừng suy nghĩ, Cổ Lạc Nhi làm sao còn chưa tới?
Thay y phục cũng không cần lâu như vậy chứ?
Thực sự là, thời gian trôi qua chưa được bao lâu, chỉ có điều đối với tâm tình đang bị dày vò của Đông Phong Túy lúc này mà nói, chính là độ nhật như niên.
(Độ nhật như niên: một ngày bằng một năm)
May mắn bởi vì hắn lạnh nhạt, Nguyệt quý phi cũng không dám quá mức làm càn.
Không dám dựa vào gần Đông Phong Túy quá, không dám lôi kéo hắn, chỉ có thể nói ngon nói ngọt.
Đông Phong Túy tiếp tục nhẫn nhẫn.
Nữ nhân này, làm sao lại nhiều lời như vậy?
Nhiều lần, Đông Phong Túy tưởng như nghe thấy tiếng xe ngựa, vui sướng quay đầu lại, chỉ thấy đường mòn bên hồ trống trơn, Cổ Lạc Nhi vẫn chưa tới.
Vì vậy trong lòng tràn ngập thất vọng không vui.
Nguyệt quý phi rốt cuộc phát hiện Đông Phong Túy bất thường, dò xét hỏi: “Hoàng thượng, ngài đang đợi người nào sao?”
Đông Phong Túy không mở miệng, ngẩng đầu nhìn tịch dương.
Khóe môi hắn không kiềm được hơi hơi gợn.
Tịch dương chiếu lên gương mặt hắn, phảng phất như gương mặt hắn phát ra ánh sáng.
Nguyệt quý phi trong lòng giật mình, Cổ Lạc Nhi thường ngày hồi cung vào lúc này, chẳng lẽ hắn đang đợi nàng?
Dường như để xác minh suy nghĩ của nàng, trên đường mòn bên hồ truyền đến tiếng xe ngựa.
Lúc này đúng là có xe ngựa đi tới, Đông Phong Túy lại không dám nhìn về phía âm thanh.
Hắn sợ hắn nghe nhầm, sợ lại một lần nữa thất vọng.
Hắn giống như một thiếu niên vừa mới lớn, tình cảm mạnh mẽ sôi trào dễ dàng chịu đả kích nhất.
Nguyệt quý phi bên cạnh cúi đầu hừ một tiếng.
Sau đó, bên hồ là sự yên lặng khác thường, yên lặng đến mức yêu dị.
Đông Phong Túy lấy hết dũng khí quay người lại, hắn trông thấy Cổ Lạc Nhi một thân y phục xanh nhạt từ trên xe ngựa xuống.
Dịu dàng ôn nhu, lại mang theo vài phần phiêu dật, tựa như Bích Ba tiên tử.
Vẫn biết Cổ Lạc Nhi xinh đẹp, nhưng cho tới bây giờ thật không ngờ, nàng lại đẹp đến mức rung động lòng người như vậy.
Nàng chính là tiên tử, tiên tử hạ phàm.
Trên người nàng, tựa hồ tản ra ánh sáng huyền lệ rực rỡ.
Nguyệt quý phi bên cạnh Đông Phong Túy lập tức trở nên ảm đạm.
Cổ Lạc Nhi choáng váng đi tới trước mặt Đông Phong Túy, trông thấy Nguyệt quý phi bên cạnh hắn, thần trí đột nhiên thanh tỉnh lại.
Trong lòng không hiểu sao nảy lên một vị chua xót nào đó.
Cảm giác này chưa từng trải qua.
Trước kia, trông thấy Nguyệt quý phi tới câu dẫn Đông Phong Túy, nàng chỉ cảm thấy thú vị, như là xem một trò kịch khôi hài.
Nhưng hôm nay, trong lòng nàng nảy sinh buồn bực, buồn bực đến lợi hại, mà lại không có nơi để phát tiết.
Nói như thế nào, Nguyệt quý phi cũng là phi tử của Đông Phong Túy, hơn nữa so với mình địa vị còn cao hơn, nàng đứng bên cạnh Đông Phong Túy đúng là chuyện kinh thiên động địa.
Cổ Lạc Nhi gượng gạo cười cười.
Nói: “Hoàng thượng, ngài đang cùng quý phi nương nương thưởng hồ sao. Lạc Nhi không quấy rầy nữa, lập tức trở về.”
Dứt lời xoay người định chạy đi.
Nàng không ngăn được bọn họ, rời khỏi là được rồi.
Tâm tình Đông Phong Túy lập tức rõ ràng, nhẹ giọng cười, giữ chặt cánh tay Cổ Lạc Nhi, kéo nàng đến trước người mình, ôm eo nàng.
“Ái phi, đến đây cùng trẫm du hồ.”
Cổ Lạc Nhi không thể cự tuyệt, nàng sợ lộ ra việc mình để ý Đông Phong Túy trong lòng.
Nàng mới không thèm để Đông Phong Túy biết nàng để ý hắn, khiến cho hắn đắc ý.
Cổ Lạc Nhi im lặng không nói, tùy ý để Đông Phong Túy kéo lên một chiếc thuyền nhỏ bên hồ.
Nguyệt quý phi theo thật sát phía sau bọn họ, cũng tới trước thuyền.
Nàng đã sớm thấy chiếc thuyền nhỏ này, còn tưởng rằng Đông Phong Túy định cùng nàng du thuyền, vui mừng một hồi.
Không nghĩ tới, Đông Phong Túy chuẩn bị thuyền nhỏ này, là để cùng Cổ Lạc Nhi du hồ.
Vậy buổi sáng vì sao hắn lại muốn nói cho nàng, hắn muốn tới Kính Hồ lúc hoàng hôn?
Biết đâu, hắn vẫn có ý với nàng.
Nguyệt quý phi mang theo tia hi vọng cuối cùng, nũng nịu cười nói: “Hoàng thượng, nô tì cùng ngài du hồ nhé.”
Cổ Lạc Nhi quay đầu nhìn hồ nước, giả bộ như đang thưởng thức cá trong hồ.
Đông Phong Túy mỉm cười nhìn Cổ Lạc Nhi, không hề nhìn Nguyệt Quý phi lấy một cái.
Nhàn nhạt nói: “Chiếc thuyền này quá nhỏ, chỉ có thể chứa được hai người.”
Cổ Lạc Nhi kinh ngạc ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn Đông Phong Túy.
Lời này của hắn có ý gì?
Đông Phong Túy dĩ nhiên cầm lấy mái chèo, tự mình chèo thuyền.
Thuyền nhỏ nhẹ nhàng trôi về phía giữa hồ, lưu lại trên mặt hồ một vằn nước thật dài.
Nguyệt quý phi ngơ ngác nhìn thuyền nhỏ trôi xa, tay chân lạnh lẽo.
Nàng đột nhiên ý thức được dụng ý của Đông Phong Túy muốn nàng đến Kính Hồ, chẳng lẽ hắn muốn để nàng xấu mặt, đến xem hắn cùng Cổ Lạc Nhi ân ái?
Thanh phong bên hồ nhẹ đưa, đưa tới lời thầm thì của Đông Phong Túy.
“Sao vậy? Ghen sao?”
Cổ Lạc Nhi mang giọng vịt chết còn cứng mỏ.
“Hừ, ngươi soi gương đi. Ta còn lâu mới ăn dấm chua của ngươi.”
Đông Phong Túy nhẹ giọng cười, tiếng cười xao động trên mặt nước, nổi lên từng gợn sóng nhỏ li ti.
Nguyệt quý phi ngơ ngác đứng lặng.
Vì sao? Vì sao hắn phải làm như vậy?
Tác giả :
Hàn Tiểu Đình