Ái Phi, Trẫm Thật Sự Không Mệt Mỏi
Chương 105: Hoàng đế lười háo sắc, định làm gì?
Cổ Lạc Nhi thần thần bí bí tiến đến trước mặt Lãnh Dạ, hoàn toàn là một gương mặt bát quái nhiều chuyện.
“Nói cho ngươi biết, đừng nhìn hắn ban ngày ngủ lịch sự, thế mà trời vừa tối đã nghiến răng ngáy to, ồn chết đi được.”
Nghiến răng?
Ngáy to?
Đông Phong Túy tay nắm dây cương càng thêm dùng sức.
Nếu dây cương là cánh tay Cổ Lạc Nhi, hắn nhất định bóp nát nàng.
Hay cho ngươi Cổ Lạc Nhi, dám ở trước mặt người ngoài hủy hoại hình tượng quang minh của trẫm.
Hắn đây chính là tuyệt thế mỹ nam, tuyệt thế mỹ nam nghiến răng ngáy to còn có thể gọi là tuyệt thế mỹ nam sao?
“Ngoài ra thì sao?”
Lãnh Dạ cố nhẫn nhịn hỏi.
Hắn đường đường là bảo chủ của Cô Hồng Bảo, hao công tốn sức, không thừa hơi đi quan tâm hoàng đế ngủ có nghiến răng ngáy to hay không.
“Còn nữa, ” Cổ Lạc Nhi vẻ mặt đau khổ nói, “Tướng ngủ của hắn cũng rất bất nhã.”
Đông Phong Túy trong lòng phản bác một câu, tướng ngủ bất nhã chỉ sợ không phải trẫm a.
“Còn có.”
Tỳ khí của Lãnh Dạ đang bên bờ vực nổi giận.
“Hết rồi.”
Không đợi Lãnh Dạ phát tác, Cổ Lạc Nhi vội vàng nhào lên trước hỏi.
“Lãnh Dạ công tử, ngươi cho rằng còn có gì nữa? Ngươi đưa ra chút manh mối đi, cứ thế để ta giám thị, sự thật ta nhìn thấy cũng chỉ có những thứ này.”
“Vậy ngươi cứ tiếp tục giám thị hắn.”
Lãnh Dạ nén giận phân phó.
Đông Phong Túy mỉm cười, Lãnh Dạ ơi Lãnh Dạ, nói nhiều lời như vậy, câu này êm tai nhất.
Cổ Lạc Nhi không cam tâm hét thảm một tiếng.
“Đừng mà. Ta không thể tiếp tục ngủ với hắn.”
Gương mặt Đông Phong Túy sầm xuống. Hắn đáng ghét như vậy sao?
“Hửm? Ngươi không muốn giải dược sao?”
Cổ Lạc Nhi ủy khuất nói: “Ta bị hắn làm cho ngủ không được thì thôi, còn bị hắn đạp xuống giường. Lãnh Dạ công tử, ngươi để người khác giám thị hắn đi? Được không? Sau này ngươi tới Minh Châu lâu, ta cam đoan không thu tiền của ngươi.”
Lãnh Dạ liếc ngang Cổ Lạc Nhi.
Cổ Lạc Nhi sợ tới mức thân thể rụt rụt về phía sau, cách xa Lãnh Dạ.
“Không, không chỉ là ngươi, ngươi còn có thể mang bằng hữu tới. Dứt khoát, từ nay về sau tất cả người ở Cô Hồng Bảo đều được miễn phí, vậy có được không?”
Trong lòng yên lặng tính toán một phen, nếu người của Cô Hồng Bảo đến Minh Châu lâu ăn uống chùa, nàng phải tổn thất bao nhiêu bạc.
Ừhm, bọn họ đều là sát thủ, đơn giản không dám tùy tiện hiện thân trước mặt người khác, phỏng chừng tổn thất không lớn lắm.
Lãnh Dạ hiển nhiên không có nhã hứng ăn chùa.
Lạnh lùng nói: “Ngươi không phải nói hoàng đế rất lười? Hắn còn có hứng thú đánh ngươi?”
Đông Phong Túy trong lòng kêu to oan uổng, rốt cuộc là ai đạp ai a.
Cổ Lạc Nhi đổi lại nhân vật giữa mình và Đông Phong Túy đôi chút.
“Không phải tướng ngủ của hắn rất xấu sao, khiến ta lách vào mép giường. Sau đó hắn nghiêng người, rồi đạp ta xuống dưới giường.”
“Ồ? Ta lại nghe nói, có một ngày hoàng đế bị thương ở lưng?”
“Hắc hắc, cái kia a. Lúc ta té xuống đương nhiên muốn bắt lấy thứ gì đó để bám vào, không cẩn thận đã bắt phải hắn, khiến hắn cũng ngã xuống dưới giường.”
Cổ Lạc Nhi xấu hổ nghiêng đầu một bên.
Nghĩ đến chuyện nàng đạp Đông Phong Túy xuống giường, hơn nữa còn mượn tay Thái hậu giằng co với hắn nửa ngày, có chút xấu hổ.
Lãnh Dạ có chút khó tin hỏi: “Hắn không tức giận sao?”
“Tức giận cái gì?”
“Một đế vương như hắn, bị ngươi đạp xuống dưới giường, còn bị thương, hắn không trị tội ngươi?”
“Hắn là một người lười, lười phát giận. Ngươi đã thấy hắn nổi giận với người nào chưa?”
Cổ Lạc Nhi đắc chí nói.
Trong lòng không hiểu tại sao lại rung động một chút, giống như chiếc dây đàn bị kéo động.
Đúng vậy a, Đông Phong Túy không có giận nàng.
Hắn rõ ràng không hề tức giận.
Nhưng mà, trước kia ngay cả chút chút việc nhỏ hắn đều phải so đo không để yên cho nàng, vì sao xảy ra chuyện lớn như vậy, hắn lại không để ý?
Dường như hiểu ra cái gì, Cổ Lạc Nhi vội vàng chuyển ý nghĩ, dứt khỏi chuyện này.
Người trong lòng nàng là Đạp Tuyết công tử, quan tâm người khác làm gì chứ?
Lãnh Dạ đưa mắt nhìn Cổ Lạc Nhi một lúc lâu, sau đó nói: “Ngươi tiếp tục giám thị hắn.”
Cổ Lạc Nhi trong lòng biết muốn Lãnh Dạ thay đổi chủ ý chỉ là vô vọng, ủ rũ hỏi: “Giải dược thì sao?”
“Theo ta đi lấy.”
Lãnh Dạ hướng ra phía ngoài phân phó xa phu một câu, lại bắt đầu nhắm mắt dưỡng thần.
Xe ngựa chậm rãi chuyển động, đưa Cổ Lạc Nhi và Lãnh Dạ đến Túy Phong lâu.
Túy Phong lâu là một tửu lâu, lúc này đã qua giờ cơm trưa, trong quán cũng không có nhiều người.
Lãnh Dạ dẫn Cổ Lạc Nhi đi vào một gian sương phòng lầu hai.
Gian sương phòng này có hai gian trong ngoài, dùng rèm hạt ngăn cách.
Lãnh Dạ tự tay rót một chén nước, tách một viên thuốc màu trắng thành hai nửa, ném vào trong nước.
Viên thuốc vừa vào nước, lập tức bị hòa tan.
“Uống đi, giải dược.”
“Vì sao chỉ cho ta có nửa viên?” Cổ Lạc Nhi hồ nghi hỏi.
“Bởi vì, nửa viên thuốc chỉ có thể kéo dài ba tháng độc tính.”
Ngữ khí Lãnh Dạ khá tự nhiên, như thể hắn đàm luận chỉ là thời tiết hôm nay, căn bản không liên quan đến mạng người.
Cổ Lạc Nhi nổi giận, biết rằng Lãnh Dạ đâu đơn giản bỏ qua cho nàng.
“Nếu như ba tháng sau biểu hiện của ta tốt, ngươi sẽ đưa ta nửa viên kia, đúng không?”
“Thông minh.”
Lãnh Dạ lạnh mặt tán thưởng.
Trong lòng thầm nghĩ, nàng có thể nhanh chóng hiểu ra ý mình, chứng tỏ nàng không phải người ngu ngốc.
Mà nhìn nàng giở mánh khóe mở Minh Châu lâu, nàng không những không ngu ngốc, mà còn rất thông minh mới đúng.
Nhưng, vì sao để nàng giám thị Đông Phong Túy, báo cáo kết quả chỉ là những tin tức ngáy to nghiến răng không có liên quan này?
Đông Phong Túy thật sự là hoàng đế lười, không có quan hệ với Đạp Tuyết, hay là Cổ Lạc Nhi lừa hắn?
Giương mắt nhìn Cổ Lạc Nhi.
Trong lúc hắn đang suy nghĩ Cổ Lạc Nhi đã nhanh chóng uống cạn toàn bộ thuốc.
Mặc kệ ra sao, có thể toàn mạng hơn ba tháng cũng tốt rồi.
Bị ánh mắt Lãnh Dạ lạnh lùng quét qua, Cổ Lạc Nhi vội vàng cúi thấp đầu xuống, thân thể rụt rụt phía sau.
“Lãnh Dạ công tử, ta có thể đi chưa?”
“Có thể.”
Cổ Lạc Nhi nghe thấy hai chữ có thể này, giống như được đại xá, xoay người liền phóng về phía cửa.
Tay của nàng vừa nắm then vặn cửa, lại nghe thấy tiếng Lãnh Dạ từ phía sau truyền đến.
“Ngươi đã biết rõ ta là ai, nên hiểu rằng, cho dù không có tiêu hồn tán, ta vẫn có thể lấy mạng ngươi.”
“Đã biết, ngài yên tâm đi, ta sẽ cố gắng vì ngài cống hiến sức lực.”
“Đi đi.”
Cổ Lạc Nhi kéo cửa, nhanh như chớp phóng ra ngoài.
Ngay cả cửa phòng cũng quên đóng.
Lãnh Dạ nâng cánh tay phải, sử dụng hữu chưởng, phát lực vào khoảng không, đóng cửa phòng lại.
“Hảo chưởng lực.”
Cùng với tiếng ca ngợi, Đạp Tuyết đầu che lụa đen từ phía trong đi ra.
“Nói cho ngươi biết, đừng nhìn hắn ban ngày ngủ lịch sự, thế mà trời vừa tối đã nghiến răng ngáy to, ồn chết đi được.”
Nghiến răng?
Ngáy to?
Đông Phong Túy tay nắm dây cương càng thêm dùng sức.
Nếu dây cương là cánh tay Cổ Lạc Nhi, hắn nhất định bóp nát nàng.
Hay cho ngươi Cổ Lạc Nhi, dám ở trước mặt người ngoài hủy hoại hình tượng quang minh của trẫm.
Hắn đây chính là tuyệt thế mỹ nam, tuyệt thế mỹ nam nghiến răng ngáy to còn có thể gọi là tuyệt thế mỹ nam sao?
“Ngoài ra thì sao?”
Lãnh Dạ cố nhẫn nhịn hỏi.
Hắn đường đường là bảo chủ của Cô Hồng Bảo, hao công tốn sức, không thừa hơi đi quan tâm hoàng đế ngủ có nghiến răng ngáy to hay không.
“Còn nữa, ” Cổ Lạc Nhi vẻ mặt đau khổ nói, “Tướng ngủ của hắn cũng rất bất nhã.”
Đông Phong Túy trong lòng phản bác một câu, tướng ngủ bất nhã chỉ sợ không phải trẫm a.
“Còn có.”
Tỳ khí của Lãnh Dạ đang bên bờ vực nổi giận.
“Hết rồi.”
Không đợi Lãnh Dạ phát tác, Cổ Lạc Nhi vội vàng nhào lên trước hỏi.
“Lãnh Dạ công tử, ngươi cho rằng còn có gì nữa? Ngươi đưa ra chút manh mối đi, cứ thế để ta giám thị, sự thật ta nhìn thấy cũng chỉ có những thứ này.”
“Vậy ngươi cứ tiếp tục giám thị hắn.”
Lãnh Dạ nén giận phân phó.
Đông Phong Túy mỉm cười, Lãnh Dạ ơi Lãnh Dạ, nói nhiều lời như vậy, câu này êm tai nhất.
Cổ Lạc Nhi không cam tâm hét thảm một tiếng.
“Đừng mà. Ta không thể tiếp tục ngủ với hắn.”
Gương mặt Đông Phong Túy sầm xuống. Hắn đáng ghét như vậy sao?
“Hửm? Ngươi không muốn giải dược sao?”
Cổ Lạc Nhi ủy khuất nói: “Ta bị hắn làm cho ngủ không được thì thôi, còn bị hắn đạp xuống giường. Lãnh Dạ công tử, ngươi để người khác giám thị hắn đi? Được không? Sau này ngươi tới Minh Châu lâu, ta cam đoan không thu tiền của ngươi.”
Lãnh Dạ liếc ngang Cổ Lạc Nhi.
Cổ Lạc Nhi sợ tới mức thân thể rụt rụt về phía sau, cách xa Lãnh Dạ.
“Không, không chỉ là ngươi, ngươi còn có thể mang bằng hữu tới. Dứt khoát, từ nay về sau tất cả người ở Cô Hồng Bảo đều được miễn phí, vậy có được không?”
Trong lòng yên lặng tính toán một phen, nếu người của Cô Hồng Bảo đến Minh Châu lâu ăn uống chùa, nàng phải tổn thất bao nhiêu bạc.
Ừhm, bọn họ đều là sát thủ, đơn giản không dám tùy tiện hiện thân trước mặt người khác, phỏng chừng tổn thất không lớn lắm.
Lãnh Dạ hiển nhiên không có nhã hứng ăn chùa.
Lạnh lùng nói: “Ngươi không phải nói hoàng đế rất lười? Hắn còn có hứng thú đánh ngươi?”
Đông Phong Túy trong lòng kêu to oan uổng, rốt cuộc là ai đạp ai a.
Cổ Lạc Nhi đổi lại nhân vật giữa mình và Đông Phong Túy đôi chút.
“Không phải tướng ngủ của hắn rất xấu sao, khiến ta lách vào mép giường. Sau đó hắn nghiêng người, rồi đạp ta xuống dưới giường.”
“Ồ? Ta lại nghe nói, có một ngày hoàng đế bị thương ở lưng?”
“Hắc hắc, cái kia a. Lúc ta té xuống đương nhiên muốn bắt lấy thứ gì đó để bám vào, không cẩn thận đã bắt phải hắn, khiến hắn cũng ngã xuống dưới giường.”
Cổ Lạc Nhi xấu hổ nghiêng đầu một bên.
Nghĩ đến chuyện nàng đạp Đông Phong Túy xuống giường, hơn nữa còn mượn tay Thái hậu giằng co với hắn nửa ngày, có chút xấu hổ.
Lãnh Dạ có chút khó tin hỏi: “Hắn không tức giận sao?”
“Tức giận cái gì?”
“Một đế vương như hắn, bị ngươi đạp xuống dưới giường, còn bị thương, hắn không trị tội ngươi?”
“Hắn là một người lười, lười phát giận. Ngươi đã thấy hắn nổi giận với người nào chưa?”
Cổ Lạc Nhi đắc chí nói.
Trong lòng không hiểu tại sao lại rung động một chút, giống như chiếc dây đàn bị kéo động.
Đúng vậy a, Đông Phong Túy không có giận nàng.
Hắn rõ ràng không hề tức giận.
Nhưng mà, trước kia ngay cả chút chút việc nhỏ hắn đều phải so đo không để yên cho nàng, vì sao xảy ra chuyện lớn như vậy, hắn lại không để ý?
Dường như hiểu ra cái gì, Cổ Lạc Nhi vội vàng chuyển ý nghĩ, dứt khỏi chuyện này.
Người trong lòng nàng là Đạp Tuyết công tử, quan tâm người khác làm gì chứ?
Lãnh Dạ đưa mắt nhìn Cổ Lạc Nhi một lúc lâu, sau đó nói: “Ngươi tiếp tục giám thị hắn.”
Cổ Lạc Nhi trong lòng biết muốn Lãnh Dạ thay đổi chủ ý chỉ là vô vọng, ủ rũ hỏi: “Giải dược thì sao?”
“Theo ta đi lấy.”
Lãnh Dạ hướng ra phía ngoài phân phó xa phu một câu, lại bắt đầu nhắm mắt dưỡng thần.
Xe ngựa chậm rãi chuyển động, đưa Cổ Lạc Nhi và Lãnh Dạ đến Túy Phong lâu.
Túy Phong lâu là một tửu lâu, lúc này đã qua giờ cơm trưa, trong quán cũng không có nhiều người.
Lãnh Dạ dẫn Cổ Lạc Nhi đi vào một gian sương phòng lầu hai.
Gian sương phòng này có hai gian trong ngoài, dùng rèm hạt ngăn cách.
Lãnh Dạ tự tay rót một chén nước, tách một viên thuốc màu trắng thành hai nửa, ném vào trong nước.
Viên thuốc vừa vào nước, lập tức bị hòa tan.
“Uống đi, giải dược.”
“Vì sao chỉ cho ta có nửa viên?” Cổ Lạc Nhi hồ nghi hỏi.
“Bởi vì, nửa viên thuốc chỉ có thể kéo dài ba tháng độc tính.”
Ngữ khí Lãnh Dạ khá tự nhiên, như thể hắn đàm luận chỉ là thời tiết hôm nay, căn bản không liên quan đến mạng người.
Cổ Lạc Nhi nổi giận, biết rằng Lãnh Dạ đâu đơn giản bỏ qua cho nàng.
“Nếu như ba tháng sau biểu hiện của ta tốt, ngươi sẽ đưa ta nửa viên kia, đúng không?”
“Thông minh.”
Lãnh Dạ lạnh mặt tán thưởng.
Trong lòng thầm nghĩ, nàng có thể nhanh chóng hiểu ra ý mình, chứng tỏ nàng không phải người ngu ngốc.
Mà nhìn nàng giở mánh khóe mở Minh Châu lâu, nàng không những không ngu ngốc, mà còn rất thông minh mới đúng.
Nhưng, vì sao để nàng giám thị Đông Phong Túy, báo cáo kết quả chỉ là những tin tức ngáy to nghiến răng không có liên quan này?
Đông Phong Túy thật sự là hoàng đế lười, không có quan hệ với Đạp Tuyết, hay là Cổ Lạc Nhi lừa hắn?
Giương mắt nhìn Cổ Lạc Nhi.
Trong lúc hắn đang suy nghĩ Cổ Lạc Nhi đã nhanh chóng uống cạn toàn bộ thuốc.
Mặc kệ ra sao, có thể toàn mạng hơn ba tháng cũng tốt rồi.
Bị ánh mắt Lãnh Dạ lạnh lùng quét qua, Cổ Lạc Nhi vội vàng cúi thấp đầu xuống, thân thể rụt rụt phía sau.
“Lãnh Dạ công tử, ta có thể đi chưa?”
“Có thể.”
Cổ Lạc Nhi nghe thấy hai chữ có thể này, giống như được đại xá, xoay người liền phóng về phía cửa.
Tay của nàng vừa nắm then vặn cửa, lại nghe thấy tiếng Lãnh Dạ từ phía sau truyền đến.
“Ngươi đã biết rõ ta là ai, nên hiểu rằng, cho dù không có tiêu hồn tán, ta vẫn có thể lấy mạng ngươi.”
“Đã biết, ngài yên tâm đi, ta sẽ cố gắng vì ngài cống hiến sức lực.”
“Đi đi.”
Cổ Lạc Nhi kéo cửa, nhanh như chớp phóng ra ngoài.
Ngay cả cửa phòng cũng quên đóng.
Lãnh Dạ nâng cánh tay phải, sử dụng hữu chưởng, phát lực vào khoảng không, đóng cửa phòng lại.
“Hảo chưởng lực.”
Cùng với tiếng ca ngợi, Đạp Tuyết đầu che lụa đen từ phía trong đi ra.
Tác giả :
Hàn Tiểu Đình