Ái Phi, Nghe Nói Nàng Muốn Vượt Tường
Chương 87: Rơi vào cạm bẫy
Vương gia phủ.
Nhìn ánh vàng rực rỡ toát ra từ ba chữ vàng cao cao tại thượng, một giọt mồ hôi lạnh từ khóe mắt chảy qua, Y Y hít sâu một hơi, tùy tiện đi một chút như thế nào lại có thể đến được phủ Vương gia?
“Vương gia, nô tài còn có chuyện quan trọng, không dám làm chậm trễ thời gian của Vương gia, tiểu nhân cáo lui trước.” Làm ra một bộ dáng vội vội vàng vàng, cố gắng “tẩu vi thượng sách”, lại chưa phát giác hai chân đã cách mặt đất, hai chân quơ loạn, vẫn là ở trên không, dậm chân tại chỗ.
Hắn nhíu nhíu mày, bạc thần lại dật ra ý cười, nhưng mà, không đến nửa khắc, lại thu hồi tươi cười, đôi mắt lạnh lùng.
“Bổn vương nói đông, ngươi dám đi tây?” bàn tay lại nâng cổ áo của nàng nhấc lên một chút.
Mẫn Hách yêu nam chết tiệt, nàng muốn nôn a! Mới sáng sớm còn chưa có một chút gì trong bụng, lại hết lần này đến lần khác bị hắn xách lên, lắc tới lăc lui, so với say xe còn muốn khổ sở hơn, mà cái cổ bị lặc qua lặc lại cũng rất không thoải mái a.
“Đừng, đừng lắc!” Nàng mãnh nuốt nước miếng “Nô tài tuân mệnh là được.”
“Sỹ khả sát bất khả nhục” (người có thể chết nhưng không thể bị làm nhục), còn không bằng dùng thuật pháp cùng hắn giao đấu cho người sống ta chết còn thống khoái hơn, nhưng mà, một khi bị phát hiện để bị bắt trở về, chỉ sợ, trong một tháng này, Mộc Hiệp e rằng giám sát nàng nửa bước cũng không rời, thật đúng là cùng ngồi tù không khác, vẫn nên là tiếp tục nhẫn, phải nhẫn a!
Tựa hồ có chút vừa lòng với câu trả lời của nàng, tay lơi lỏng một chút, làm cho chân nàng cuối cùng cũng chạm được mặt đất, nhưng cổ áo của nàng vẫn còn nắm chặt trong tay, Mẫn Hách tà mị cười, vừa muốn mại khai bộ pháp, chỉ cảm thấy bên phải một trận gió lạnh phóng tới, đầu nghiêng sang một bên, một phi tiêu sáng loáng lướt qua trước mặt, cắm sâu vào đại thụ trước mặt.
Có độc! Y Y trợn mắt há hốc mồm mà nhìn trên phi tiêu còn dính một ít chất lỏng màu đen.
“Hừ, một chút tài mọn đã nghĩ giết được bổn vương? Muốn chết!” Tế mắt nhíu lại, cuồng phong lạnh lẽo tản ra xung quanh, truy tìm tung tích của hắc y nhân (người mặc áo đen, thích khách hay mặc áo đen, bịt mặc á ^^), dẫn theo trong tay chi “Vật” Liền đuổi theo đi qua.
Nhưng mà, hắc y nhân công lực tựa hồ cũng không nhược (yếu, tầm thường), nhất thời bán hội (???), Mẫn Hách đúng là đuổi không kịp hắn, tốn nhiều khí lực, cũng chỉ có thể bảo trì ở khoảng cách nhất định.
Hắc y nhân đối với địa thế hoàng cung dường như rất là quen thuộc, đông lủi tây lủi, tránh được thị vệ, nhìn như là không có phương hướng nhất định, nhưng mà, trước sau vẫn là dựa theo một cái lộ tuyến gấp khúc tiến lên.
“Không đúng, tưởng dẫn bổn vương nhập cạm bẫy?” Mẫn Hách đột nhiên dừng lại cước bộ, đứng ở đỉnh điện hoàng cung nhìn hắc y nhân lủi động phương hướng, tế mắt híp lại, đôi môi đỏ tươi nhẹ nhàng nhếch lên; y bào đỏ tươi tung bay trong gió, rực rỡ như một vầng dương, mãnh liệt thiêu đốt.
Dường như đã nhận ra hắn đã ngừng truy đuổi, hắc y nhân cũng dừng lại cước bộ, xoay người lại, đứng ở xa xa, chờ Mẫn Hách đuổi theo.
“Đừng, đừng đuổi theo.” Y Y đã đầu choáng mắt hoa, ở dưới cái nắng gay gắt của mùa hạ, lại là giữa trưa a, không ngừng bị lôi kéo, nhảy tới nhảy lui, da của nàng đã muốn bị nắng làm cho phồng rộp, dạ dày cuộn lên từng trận, sắp phun đến nơi.
“Chỉ là một cái bẫy, không làm khó được bổn vương.” Hắn cúi đầu nhìn nàng, liếc mắt một cái, cười lạnh, vốn là đang túm lấy cổ áo của nàng, “nhân tiện” ôm lấy thắt lưng, kéo nàng đuổi theo luôn.
Nếu là nôn ra, y phục của hắn nhất định gặp tai ương.
Hắc y nhân thấy hắn đuổi theo tới đây, đứng ở trên ngọn đại thụ, quỷ dị cười cười, đột nhiên nhảy xuống, biến mất không còn dấu vết.
Kỳ quái! Người đâu? Mẫn Hách nhảy lên vị trí vừa rồi hắc y nhân đã đứng, đột nhiên, một dự cảm không rõ đánh úp lại, dưới chân đang rõ ràng là một thân cây, lại trong chớp mắt biến thành hư không,“Oành” một chút, loạng choạng, thẳng tắp rơi xuống một hắc động vừa mới xuất hiện trong tích tắc đó.
Y Y chỉ nghe được một trận thanh âm chói tai, cả người liền bị bốn bề song sắt giam giữ, vì tránh cho chính mình khi rơi xuống hội bị thương, nàng gắt gao ôm lấy một cây đại song sắt.
“Oanh!” Lồng sắt phát ra thật lớn tiếng vang, nhưng mà, mặt đất phía trên lập tức bị vật đó lấp kín, bên dưới bây giờ một mảng tối đen, cơ hồ năm ngón tay của bản thân có đưa ra cũng không thể nhìn thấy.
Tại sao có thể như vậy?
Nàng ngây dại, bị nhốt như vậy không phải là sẽ chết đói bọn họ sao, huống hồ, giữa chốn hoàng cung ngọa hổ tàng long thế này vẫn có thể vô thanh vô thức mà đào ra một cơ quan thế này, không phải quan viên bình thường có thể làm được đi?
“Ngươi đã chết chưa?” Một thanh âm trầm thấp vang lên, y bào phía sau phát ra tiếng động.
Y Y cấm khẩu, bởi vì, mũ quả dưa của tiểu thái giám nàng đội lên qua một hội “vật vả” không biết đã rơi từ khi nào, một đầu mái tóc dài bung xõa đến ngang vai, nếu lại bị hắn kéo lấy, dễ dàng liền biết nàng là ai, bên trong hoàng cung, dám đi nghênh ngang như vậy cũng không có mấy người.
Nhưng là, nàng rất sợ! Cảm giác bị nhốt bên trong miệng giếng tối tăm lạnh lẽo lại bất chợt ùa về một lần nữa, cắn nuốt chút kiên trì còn sót lại, nàng, sau khi trải qua lần đó, đối với bóng tối có một nỗi ám ảnh vô hình luôn đè nặng trong tâm trí!
“Không chết liền hừ một tiếng, nếu không, để cho bị bổn vương bắt lấy, vặn gãy mấy căn xương cốt nghe thanh nhạc cũng là một loại hưởng thụ.” (ek, thanh nhạc gì mà BT vậy choy T___T)
Thanh âm đột nhiên trở nên dữ tợn, hắn ở trong một cái lồng sắt khác di động, phát ra thanh âm “Boong boong” Rung động, ở trong bóng đen như mực, giống như yêu quái khua loạn làm người ta kinh hãi.
“Ta, ta ở đây……” Nàng cắn chặt môi, mồ hôi lạnh ướt đẫm toàn thân, sau lưng thổi đến từng cơn ớn lạnh, dịch vị cuồn cuộn trong dạ dày rốt cuộc nhịn không nổi ,“Nôn!” hướng ra ngoài lồng sắt, bắt đầu nôn mửa.
Nhưng mà, trong lúc nàng nôn đến thê thảm, hắn đúng là chưa phát ra thanh âm gì, đợi cho bụng của mình trống không còn một vật, nàng mới bình tâm lại một chút.
“Thì ra hoàng phi cũng sợ chết a!” phía sau lưng, thanh âm trầm thấp đột ngột vang lên, lồng sắt di chuyển, nện vào mặt đất lại tiếp tục phát ra tiếng vang “Boong boong”, từng bước, từng bước hướng về nàng.
“Ngươi, ngươi biết ta là ai?” Hai tay căng thẳng cầm lấy song sắt, chậm rãi quay đầu, trước sau vẫn là một mảng tối đen, không thể nhìn thấy bất cứ cái gì, trong không khí, ẩn ẩn phiêu động một chút sưu vị, là vật phẩm mà nàng nôn phát ra a. (Eo, kinh…>.
Vốn là muốn nhanh đi đến gần nàng một chút, tựa hồ cũng nghe thấy được cổ hương vị ghê tởm kia, nhất thời dừng lại.
Y Y trong lòng một trận nhảy nhót, hoàn hảo, hắn không dám tiếp tục qua đây.
Nhưng, ngay tại thời điểm nàng vừa thở dài nhẹ nhỏm một chút, một gương mặt lồ lộ từ trong bóng đen xuất hiện trước mặt của nàng, lộ ra răng nanh trắng nõn, nhếch miệng cười nhẹ, đồng tử trên khuôn mặt dữ tợn lại có màu đỏ hổ phách, như huyết lệ, gương mặt kia ẩn ẩn trong bóng đen, mang theo một tầng hào quang lòe nhòe, thập phần quỉ dị a!
“A!” Quỷ a! Nàng kêu to không thôi, bàn tay đang nắm chặt song sắt, co lại thành quyền, đánh thẳng đến ngực của đối phương, lại như bông đánh vào cự thạch, không hề có mảy may tiếng động.
“Ngươi đánh đủ chưa!” Hắn nhíu nhíu mày, tuy rằng trên người không đau, nhưng tiếng hét của nàng cũng không phải là chói tai bình thường, mà là muốn đem lỗ tai của hắn phá hư a,“Nhìn cho rõ ràng, đây là dạ minh châu!” Một tay bắt lấy cánh tay của nàng, dùng sức lay động vài cái.
Ngừng thét, nàng suy yếu phun ra một hơi:“Dạ minh châu?” Mắt hạnh cụp xuống, quả thực nhìn thấy trên ngón tay của hắn đang cầm một viên dạ minh châu.
Dạ minh châu trên ngón tay thon dài của hắn phát ra từng tia ánh sáng lung linh, xuyên qua những ngón tay, như thực như hư, ở trong bóng đen quả thật có thể soi sáng.
“……” Kỳ thật cái làm cho nàng sợ hãi , là khuôn mặt của hắn a, bị dạ minh châu từ trên rọi xuống, tạo thành một gương mặt quỉ dị, Y Y há to miệng, đột nhiên một trận hư thoát, dựa vào trong ngực hắn, hai chân mềm nhũn, từ từ ngồi bệt xuống,“Ta không nghĩ, nghe được thanh nhạc từ xương cốt bị bẽ gãy……” Nàng vẫn không quên nói nhỏ.
Nhìn ánh vàng rực rỡ toát ra từ ba chữ vàng cao cao tại thượng, một giọt mồ hôi lạnh từ khóe mắt chảy qua, Y Y hít sâu một hơi, tùy tiện đi một chút như thế nào lại có thể đến được phủ Vương gia?
“Vương gia, nô tài còn có chuyện quan trọng, không dám làm chậm trễ thời gian của Vương gia, tiểu nhân cáo lui trước.” Làm ra một bộ dáng vội vội vàng vàng, cố gắng “tẩu vi thượng sách”, lại chưa phát giác hai chân đã cách mặt đất, hai chân quơ loạn, vẫn là ở trên không, dậm chân tại chỗ.
Hắn nhíu nhíu mày, bạc thần lại dật ra ý cười, nhưng mà, không đến nửa khắc, lại thu hồi tươi cười, đôi mắt lạnh lùng.
“Bổn vương nói đông, ngươi dám đi tây?” bàn tay lại nâng cổ áo của nàng nhấc lên một chút.
Mẫn Hách yêu nam chết tiệt, nàng muốn nôn a! Mới sáng sớm còn chưa có một chút gì trong bụng, lại hết lần này đến lần khác bị hắn xách lên, lắc tới lăc lui, so với say xe còn muốn khổ sở hơn, mà cái cổ bị lặc qua lặc lại cũng rất không thoải mái a.
“Đừng, đừng lắc!” Nàng mãnh nuốt nước miếng “Nô tài tuân mệnh là được.”
“Sỹ khả sát bất khả nhục” (người có thể chết nhưng không thể bị làm nhục), còn không bằng dùng thuật pháp cùng hắn giao đấu cho người sống ta chết còn thống khoái hơn, nhưng mà, một khi bị phát hiện để bị bắt trở về, chỉ sợ, trong một tháng này, Mộc Hiệp e rằng giám sát nàng nửa bước cũng không rời, thật đúng là cùng ngồi tù không khác, vẫn nên là tiếp tục nhẫn, phải nhẫn a!
Tựa hồ có chút vừa lòng với câu trả lời của nàng, tay lơi lỏng một chút, làm cho chân nàng cuối cùng cũng chạm được mặt đất, nhưng cổ áo của nàng vẫn còn nắm chặt trong tay, Mẫn Hách tà mị cười, vừa muốn mại khai bộ pháp, chỉ cảm thấy bên phải một trận gió lạnh phóng tới, đầu nghiêng sang một bên, một phi tiêu sáng loáng lướt qua trước mặt, cắm sâu vào đại thụ trước mặt.
Có độc! Y Y trợn mắt há hốc mồm mà nhìn trên phi tiêu còn dính một ít chất lỏng màu đen.
“Hừ, một chút tài mọn đã nghĩ giết được bổn vương? Muốn chết!” Tế mắt nhíu lại, cuồng phong lạnh lẽo tản ra xung quanh, truy tìm tung tích của hắc y nhân (người mặc áo đen, thích khách hay mặc áo đen, bịt mặc á ^^), dẫn theo trong tay chi “Vật” Liền đuổi theo đi qua.
Nhưng mà, hắc y nhân công lực tựa hồ cũng không nhược (yếu, tầm thường), nhất thời bán hội (???), Mẫn Hách đúng là đuổi không kịp hắn, tốn nhiều khí lực, cũng chỉ có thể bảo trì ở khoảng cách nhất định.
Hắc y nhân đối với địa thế hoàng cung dường như rất là quen thuộc, đông lủi tây lủi, tránh được thị vệ, nhìn như là không có phương hướng nhất định, nhưng mà, trước sau vẫn là dựa theo một cái lộ tuyến gấp khúc tiến lên.
“Không đúng, tưởng dẫn bổn vương nhập cạm bẫy?” Mẫn Hách đột nhiên dừng lại cước bộ, đứng ở đỉnh điện hoàng cung nhìn hắc y nhân lủi động phương hướng, tế mắt híp lại, đôi môi đỏ tươi nhẹ nhàng nhếch lên; y bào đỏ tươi tung bay trong gió, rực rỡ như một vầng dương, mãnh liệt thiêu đốt.
Dường như đã nhận ra hắn đã ngừng truy đuổi, hắc y nhân cũng dừng lại cước bộ, xoay người lại, đứng ở xa xa, chờ Mẫn Hách đuổi theo.
“Đừng, đừng đuổi theo.” Y Y đã đầu choáng mắt hoa, ở dưới cái nắng gay gắt của mùa hạ, lại là giữa trưa a, không ngừng bị lôi kéo, nhảy tới nhảy lui, da của nàng đã muốn bị nắng làm cho phồng rộp, dạ dày cuộn lên từng trận, sắp phun đến nơi.
“Chỉ là một cái bẫy, không làm khó được bổn vương.” Hắn cúi đầu nhìn nàng, liếc mắt một cái, cười lạnh, vốn là đang túm lấy cổ áo của nàng, “nhân tiện” ôm lấy thắt lưng, kéo nàng đuổi theo luôn.
Nếu là nôn ra, y phục của hắn nhất định gặp tai ương.
Hắc y nhân thấy hắn đuổi theo tới đây, đứng ở trên ngọn đại thụ, quỷ dị cười cười, đột nhiên nhảy xuống, biến mất không còn dấu vết.
Kỳ quái! Người đâu? Mẫn Hách nhảy lên vị trí vừa rồi hắc y nhân đã đứng, đột nhiên, một dự cảm không rõ đánh úp lại, dưới chân đang rõ ràng là một thân cây, lại trong chớp mắt biến thành hư không,“Oành” một chút, loạng choạng, thẳng tắp rơi xuống một hắc động vừa mới xuất hiện trong tích tắc đó.
Y Y chỉ nghe được một trận thanh âm chói tai, cả người liền bị bốn bề song sắt giam giữ, vì tránh cho chính mình khi rơi xuống hội bị thương, nàng gắt gao ôm lấy một cây đại song sắt.
“Oanh!” Lồng sắt phát ra thật lớn tiếng vang, nhưng mà, mặt đất phía trên lập tức bị vật đó lấp kín, bên dưới bây giờ một mảng tối đen, cơ hồ năm ngón tay của bản thân có đưa ra cũng không thể nhìn thấy.
Tại sao có thể như vậy?
Nàng ngây dại, bị nhốt như vậy không phải là sẽ chết đói bọn họ sao, huống hồ, giữa chốn hoàng cung ngọa hổ tàng long thế này vẫn có thể vô thanh vô thức mà đào ra một cơ quan thế này, không phải quan viên bình thường có thể làm được đi?
“Ngươi đã chết chưa?” Một thanh âm trầm thấp vang lên, y bào phía sau phát ra tiếng động.
Y Y cấm khẩu, bởi vì, mũ quả dưa của tiểu thái giám nàng đội lên qua một hội “vật vả” không biết đã rơi từ khi nào, một đầu mái tóc dài bung xõa đến ngang vai, nếu lại bị hắn kéo lấy, dễ dàng liền biết nàng là ai, bên trong hoàng cung, dám đi nghênh ngang như vậy cũng không có mấy người.
Nhưng là, nàng rất sợ! Cảm giác bị nhốt bên trong miệng giếng tối tăm lạnh lẽo lại bất chợt ùa về một lần nữa, cắn nuốt chút kiên trì còn sót lại, nàng, sau khi trải qua lần đó, đối với bóng tối có một nỗi ám ảnh vô hình luôn đè nặng trong tâm trí!
“Không chết liền hừ một tiếng, nếu không, để cho bị bổn vương bắt lấy, vặn gãy mấy căn xương cốt nghe thanh nhạc cũng là một loại hưởng thụ.” (ek, thanh nhạc gì mà BT vậy choy T___T)
Thanh âm đột nhiên trở nên dữ tợn, hắn ở trong một cái lồng sắt khác di động, phát ra thanh âm “Boong boong” Rung động, ở trong bóng đen như mực, giống như yêu quái khua loạn làm người ta kinh hãi.
“Ta, ta ở đây……” Nàng cắn chặt môi, mồ hôi lạnh ướt đẫm toàn thân, sau lưng thổi đến từng cơn ớn lạnh, dịch vị cuồn cuộn trong dạ dày rốt cuộc nhịn không nổi ,“Nôn!” hướng ra ngoài lồng sắt, bắt đầu nôn mửa.
Nhưng mà, trong lúc nàng nôn đến thê thảm, hắn đúng là chưa phát ra thanh âm gì, đợi cho bụng của mình trống không còn một vật, nàng mới bình tâm lại một chút.
“Thì ra hoàng phi cũng sợ chết a!” phía sau lưng, thanh âm trầm thấp đột ngột vang lên, lồng sắt di chuyển, nện vào mặt đất lại tiếp tục phát ra tiếng vang “Boong boong”, từng bước, từng bước hướng về nàng.
“Ngươi, ngươi biết ta là ai?” Hai tay căng thẳng cầm lấy song sắt, chậm rãi quay đầu, trước sau vẫn là một mảng tối đen, không thể nhìn thấy bất cứ cái gì, trong không khí, ẩn ẩn phiêu động một chút sưu vị, là vật phẩm mà nàng nôn phát ra a. (Eo, kinh…>.
Vốn là muốn nhanh đi đến gần nàng một chút, tựa hồ cũng nghe thấy được cổ hương vị ghê tởm kia, nhất thời dừng lại.
Y Y trong lòng một trận nhảy nhót, hoàn hảo, hắn không dám tiếp tục qua đây.
Nhưng, ngay tại thời điểm nàng vừa thở dài nhẹ nhỏm một chút, một gương mặt lồ lộ từ trong bóng đen xuất hiện trước mặt của nàng, lộ ra răng nanh trắng nõn, nhếch miệng cười nhẹ, đồng tử trên khuôn mặt dữ tợn lại có màu đỏ hổ phách, như huyết lệ, gương mặt kia ẩn ẩn trong bóng đen, mang theo một tầng hào quang lòe nhòe, thập phần quỉ dị a!
“A!” Quỷ a! Nàng kêu to không thôi, bàn tay đang nắm chặt song sắt, co lại thành quyền, đánh thẳng đến ngực của đối phương, lại như bông đánh vào cự thạch, không hề có mảy may tiếng động.
“Ngươi đánh đủ chưa!” Hắn nhíu nhíu mày, tuy rằng trên người không đau, nhưng tiếng hét của nàng cũng không phải là chói tai bình thường, mà là muốn đem lỗ tai của hắn phá hư a,“Nhìn cho rõ ràng, đây là dạ minh châu!” Một tay bắt lấy cánh tay của nàng, dùng sức lay động vài cái.
Ngừng thét, nàng suy yếu phun ra một hơi:“Dạ minh châu?” Mắt hạnh cụp xuống, quả thực nhìn thấy trên ngón tay của hắn đang cầm một viên dạ minh châu.
Dạ minh châu trên ngón tay thon dài của hắn phát ra từng tia ánh sáng lung linh, xuyên qua những ngón tay, như thực như hư, ở trong bóng đen quả thật có thể soi sáng.
“……” Kỳ thật cái làm cho nàng sợ hãi , là khuôn mặt của hắn a, bị dạ minh châu từ trên rọi xuống, tạo thành một gương mặt quỉ dị, Y Y há to miệng, đột nhiên một trận hư thoát, dựa vào trong ngực hắn, hai chân mềm nhũn, từ từ ngồi bệt xuống,“Ta không nghĩ, nghe được thanh nhạc từ xương cốt bị bẽ gãy……” Nàng vẫn không quên nói nhỏ.
Tác giả :
Thiên Lạc Họa Tâm