Ái Phi, Nghe Nói Nàng Muốn Vượt Tường
Chương 76: Vương gia đến đây
Hoàng, vạn lượng hoàng kim? Ba người nhất thời hút một ngụm khí lạnh, đầu óc trống rỗng, chẳng lẽ hoàng phi ở trong cung nhận hết ngược đãi? Nếu không như thế nào lại đòi ngân lượng phu quân của mình, còn muốn vơ vét tài sản nữa? Thật đúng là bị lời nói của nàng làm cho hoảng loạn.
“Hoàng Thượng, Hoàng Thượng sẽ đến sao?” Khinh Nam đột nhiên có điểm không tin , lại nhìn nàng một lượt từ đầu đến chân, liếc mắt một cái.
“Hắn nếu không đến, các ngươi cứ ngồi chờ chết!” Y Y nâng mi, tay nhỏ bé ở xoa xoa trên cổ một chút, nhìn bọn họ sắc mặt trắng nhợt, đáy mắt nổi lên ý cười lại ẩn đi xuống,“Bất quá các ngươi yên tâm, hắn tuyệt đối sẽ đến .”
Nam tử áo đen xoa xoa ánh mắt, không biết vì sao, đột nhiên cảm thấy hoàng phi trở nên thực tà ác. (gật đầu đồng ý =.=)
“Còn về phía vương gia thì làm thế nào?” Lão Giả đột nhiên mơ hồ, bọn họ toan tính muốn bắt cóc nàng để đổi lấy giải dược, tình thế bây giờ lại phát sinh thêm chuyện “tống tiền hoàng thượng, có phải là lại thêm một tội danh hay không”? Hơn nữa Vương gia rốt cuộc có đến hay không, vẫn không thể nắm chắc.
Thấp mặt trầm tư, khuôn mặt nhỏ nhắn có chút trầm trọng, vừa muốn đối mặt với Mẫn Hách yêu nam nhưng trong lòng rốt cuộc có vài phần không muốn, nếu có thể, tình nguyện cả đời cũng không nhìn thấy hắn.
“Các ngươi đã mật báo tin tức cho hắn chưa?”
Nam tử áo đen lắc lắc đầu, từ trong áo lấy ra một phong thư đã được chuẩn bị kĩ lưỡng, chỉ là chưa dám chắc là bắt được nàng nên chưa đi giao.
Mở thư ra, nàng nhìn qua một lượt, cơ hồ muốn đem tay của nam nhân áo đen cắn nát, hắn chỉ hừ một tiếng, cũng không thèm quan tâm. (không hỉu chỗ này lắm)
“Nơi này là chỗ nào?” đọc xong thư, nàng mới phát hiện không biết nơi này là đại phương nào.
“Lãnh cung, là nơi trước kia Hách phi thắt cổ tự tử.” lão Giả liếc mắt một cái, tầm mắt ngước lên, mạng nhện giăng đầy trên đà ngang cũ kĩ, một mảnh vải trắng đã ố vàng, gần như mục nát, phất phơ lay động… ( Vịt : Ối mấy ông hâm , sao lại chui vào cái nơi này =.= )
Nổi da gà, toàn thân run lên, Y Y hít một ngụm, người chết nàng không sợ, sợ nhất chính là quỷ!
Nghĩ nghĩ, nàng cầm bút lên, bắt đầu viết, đôi lúc còn ngưng lại, mày liễu nhíu lại rồi mới tiếp tục đặt bút viết tiếp
“Mẫn Hách yêu nam, ba vị thủ hạ của ngươi ở trong tay bản phi, nếu không muốn cho người trong thiên hạ biết ngươi là loại người tráo trở lật lọng, hãy đến lãnh cung nơi Hách phi thắt cổ tự vẫn quyết một trận thắng bại, hoàng phi kính thượng.” Viết xong, nàng thổi thổi cho chữ trên thư khô hẳn mới cho vào phong bao, giao chon am nhân áo đen.
Nam tử áo đen hướng hai người bọn họ gật đầu, liền phi thân mà đi.
Đứng lên, vỗ nhẹ cho bụi bậm trên người rớt xuống, đột nhiên nhớ đến điều gì đó, nàng quay đầu, bất đắc dỉ mở miệng nói với Khinh Nam:
“Ngươi đi theo nam nhân áo đen kia, nói với hắn, sau khi đưa thư cho hoàng thượng và vương gia xong, hai người các ngươi chia ra, theo dõi động tĩnh của hai người kia, sau đó về thông báo cho ta biết, để ta lo liệu.”
Vốn là bắt cóc nàng, không ngờ, ngược lại, người tính không bằng trời tính, bọn họ lại trở thành chân sai vặt của nàng!
Bất đắc dĩ đứng dậy, Khinh Nam cũng ẩn vào trong bóng tối.
“Ngươi sợ chết sao?” Gặp lão Giả tọa dựa vào trên tường, Y Y hỏi.
“Kỳ thật, hoàng phi là muốn hỏi lão phu giết bao nhiêu người đi?” Hắn mỉm cười, nhìn cột trụ đen ngòm, bụi bậm, sa mành rách rưới, một đoạn vải sa đã ố vàng vắt vỉu trên đà ngang, thật không nghĩ đến nơi này đã từng là tẩm cung của một phi tần, từng được sơn son thiếp vàng, đông đúc náo nhiệt, cũng như cuộc đời cùa hắn, lăn lộn trong gian hồ ngần ấy năm, đã qua cái thời hoàng kim, xưng bá một vùng, bây giờ chỉ biết ngồi chờ chết.
Đem một viên đá đặt ở bên cạnh hắn, nàng ngồi lên, sửa sang lại mái tóc hỗn độn, có chút rối rắm của chính mình, đôi mắt của Y Y trong suốt, hình như tất cả mọi thứ trước mắt nàng đều trong suốt, thầun khiết như vậy.
“Sai, kỳ thật ta muốn hỏi ngươi nhất đó là cảm giác khi sát hại người vô tội thế nào?” Miệng nhếch , nàng cười nhẹ, Triệu Tử, có tính là người vô tội không?
“Lão phu, không nhớ rõ ,” Sờ sờ chòm râu, hắn nhíu mày một chút,“Chính là, hiện tại có lẽ là báo ứng, trời cho ta nếm thử cảm giác sợ hãi khi phải chết.” Nói xong, lại ho khan vài tiếng.
“Triệu tử,” Nàng cắn môi dưới,“Hắn có người nhà không?”
Mặc dù là hắn không biết tự lượng sức mình muốn giết nàng mà bị nàng sát hại, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy áy náy, ngày ấy chém giết đã làm mờ mắt, nàng cơ hồ quên kia cũng là một mạng người.
Kinh ngạc nhìn nàng liếc mắt một cái, lão Giả quay đầu đi, nhẹ nhàng lắc lắc.
“Chúng ta trong giang hồ là sát thủ giết người không chớp mắt, hầu như đều là không có gia quyến (người nhà), chỉ có như thế, mới vô hậu cố chi ưu (không có gì vướng bận, lo nghĩ).”
“Đều không có gia quyến?” Y Y không thể tin, hai mắt to tròn nhìn lão Giả.
Lão Giả lại lắc đầu, chua sót cười, định mở miệng, lại do dự, tay đột nhiên nắm chặt lấy quải trượng, rồi sau đó chậm rãi buông ra.
Lảo Giã ho khụ một tiếng, lại phun ra một ngụm máu đen, lão lấy hai ống tay áo nhuốm bẩn, loang lổ vết máu, chà lau vết máu trên khóe môi rồi mới nói tiếp.
“Triệu tử, vì muốn làm sát thủ, tự tay giết hết cả nhà.”
Mặt nhất thời trắng toát, Y Y hít sâu một hơi, vốn mình chỉ thân bất do kỉ xuống tay với một người xa lạ, tâm đã không thể an ổn, vậy mà…
Nhưng mà, sau một lát, lòng của nàng cũng bình tĩnh trở lại.
“Cám ơn ngươi, đã nói ra những lời này.” Vị lão nhân gia này, tuy là sát thủ, giết người không chớp mắt, nhưng hiện tại, cũng làm cho nàng giảm bớt áy náy đối với Triệu Tử, nói cho nàng biết sự thật về sự tàn khốc lãnh huyết của sát thủ.
“Hiện tại, cái gì đều muốn……” Lão giả suy yếu mỉm cười, còn chưa nói dứt lời lại phun ra một ngụm máu đen.
Thấy vậy, Y Y đem y bào của mình xé xuống một mảnh, đưa cho hắn lau đi vết máu.
“Hoàng phi!” Một thân ảnh màu đen vội vã tiến vào, vui sướng nhìn thoáng qua lão Giả,“Vương gia, Vương gia một mình thong thả rời khỏi vương phủ, tựa hồ đang muốn đến đây”
Mẫn Hách yêu nam thật đúng là thiếu kiên nhẫn, bất quá, vừa lúc, đến sớm một chút, nàng cũng có thể sớm một chút rời khỏi nơi này, Y Y mỉm cười trào phúng.
Không lâu sau, Khinh Nam cũng trở về, trên mặt tuy là tỏ vẻ khó chịu, nhưng vẫn báo cáo lại tình hình cụ thể, hoàng thượng thực sự đã sai người đến quốc khố lấy ra một vạn lượng hoàng kim.
“Ngươi không phải nói ngươi ở trong lòng Hoàng Thượng không có trọng lượng sao, vì cái gì hắn sẽ vì ngươi dùng vạn lượng hoàng kim để đổi?” Khinh Nam tựa hồ có chút khó hiểu.
“Chỉ là một vạn lượng hoàng kim đối với hắn thì có đáng gì, toàn bộ thiên hạ đều là của hắn, chỉ tốn có bấy nhiêu ngân lượng lại có thể đổi về một “phượng phúc” của Lạc Tang quốc, ngươi cho rằng hắn không muốn?” Nàng nói liền một hơi, nhưng vẫn rõ ràng rành mạch, cúi đầu, nhìn thấy bộ dáng của chính mình, Y Y ngán ngẩm , thở dài, không biết khi nào về lại dục phòng, phải hảo hảo tắm rửa lại một lần nữa.
Khinh Nam ngẩn người, nhất thời nhớ lại nàng chính là phượng phúc trong truyền thuyết của Lạc Tang quốc. Phượng phúc có thể phò trợ cho quốc thái dân an, khôn biết nàng có thể bảo toàn tánh mạng cho bọn họ hay không?
“Các ngươi mau chuẩn bị sẵn sàng đi, hắn, cũng sắp đến đây.” Tai đã nghe được động tĩnh, Y Y đạm thanh nói, đứng lên, đi tới cửa, nhìn ánh tịch dương chạng vạng phía chân trời đỏ rực như lửa, ráng vàng cả một vùng trời.
Cách đó không xa, một thân ảnh bộ pháp ổn định, đang ở từng bước một chậm rãi đi tới, tựa hồ, đối với nơi này rất quen thuộc, không hề lệch khỏi quĩ đạo, tiêu sái bước vào.
“Ngươi đã đến rồi, Mẫn Hách yêu nam,” mỉm cười tựa như một đáo hoa lê xinh đẹp thoát tục, nàng kéo làn váy, hoa lệ xoay một vòng, hạ thấp người,“Tiểu nữ tử đợi đã lâu.”
Nhưng mà, vốn muốn mại khai bộ pháp đột nhiên dừng lại, hắn đứng ở cửa, đồng tử nheo lại, nhìn gương mặt tươi cười của nàng, sắc mặt bỗng nhiên trở nên tái nhợt, mười đầu ngón tay nắm chặt.
“Ngân Nhi……” thanh âm trầm khàn thốt ra.
“Hoàng Thượng, Hoàng Thượng sẽ đến sao?” Khinh Nam đột nhiên có điểm không tin , lại nhìn nàng một lượt từ đầu đến chân, liếc mắt một cái.
“Hắn nếu không đến, các ngươi cứ ngồi chờ chết!” Y Y nâng mi, tay nhỏ bé ở xoa xoa trên cổ một chút, nhìn bọn họ sắc mặt trắng nhợt, đáy mắt nổi lên ý cười lại ẩn đi xuống,“Bất quá các ngươi yên tâm, hắn tuyệt đối sẽ đến .”
Nam tử áo đen xoa xoa ánh mắt, không biết vì sao, đột nhiên cảm thấy hoàng phi trở nên thực tà ác. (gật đầu đồng ý =.=)
“Còn về phía vương gia thì làm thế nào?” Lão Giả đột nhiên mơ hồ, bọn họ toan tính muốn bắt cóc nàng để đổi lấy giải dược, tình thế bây giờ lại phát sinh thêm chuyện “tống tiền hoàng thượng, có phải là lại thêm một tội danh hay không”? Hơn nữa Vương gia rốt cuộc có đến hay không, vẫn không thể nắm chắc.
Thấp mặt trầm tư, khuôn mặt nhỏ nhắn có chút trầm trọng, vừa muốn đối mặt với Mẫn Hách yêu nam nhưng trong lòng rốt cuộc có vài phần không muốn, nếu có thể, tình nguyện cả đời cũng không nhìn thấy hắn.
“Các ngươi đã mật báo tin tức cho hắn chưa?”
Nam tử áo đen lắc lắc đầu, từ trong áo lấy ra một phong thư đã được chuẩn bị kĩ lưỡng, chỉ là chưa dám chắc là bắt được nàng nên chưa đi giao.
Mở thư ra, nàng nhìn qua một lượt, cơ hồ muốn đem tay của nam nhân áo đen cắn nát, hắn chỉ hừ một tiếng, cũng không thèm quan tâm. (không hỉu chỗ này lắm)
“Nơi này là chỗ nào?” đọc xong thư, nàng mới phát hiện không biết nơi này là đại phương nào.
“Lãnh cung, là nơi trước kia Hách phi thắt cổ tự tử.” lão Giả liếc mắt một cái, tầm mắt ngước lên, mạng nhện giăng đầy trên đà ngang cũ kĩ, một mảnh vải trắng đã ố vàng, gần như mục nát, phất phơ lay động… ( Vịt : Ối mấy ông hâm , sao lại chui vào cái nơi này =.= )
Nổi da gà, toàn thân run lên, Y Y hít một ngụm, người chết nàng không sợ, sợ nhất chính là quỷ!
Nghĩ nghĩ, nàng cầm bút lên, bắt đầu viết, đôi lúc còn ngưng lại, mày liễu nhíu lại rồi mới tiếp tục đặt bút viết tiếp
“Mẫn Hách yêu nam, ba vị thủ hạ của ngươi ở trong tay bản phi, nếu không muốn cho người trong thiên hạ biết ngươi là loại người tráo trở lật lọng, hãy đến lãnh cung nơi Hách phi thắt cổ tự vẫn quyết một trận thắng bại, hoàng phi kính thượng.” Viết xong, nàng thổi thổi cho chữ trên thư khô hẳn mới cho vào phong bao, giao chon am nhân áo đen.
Nam tử áo đen hướng hai người bọn họ gật đầu, liền phi thân mà đi.
Đứng lên, vỗ nhẹ cho bụi bậm trên người rớt xuống, đột nhiên nhớ đến điều gì đó, nàng quay đầu, bất đắc dỉ mở miệng nói với Khinh Nam:
“Ngươi đi theo nam nhân áo đen kia, nói với hắn, sau khi đưa thư cho hoàng thượng và vương gia xong, hai người các ngươi chia ra, theo dõi động tĩnh của hai người kia, sau đó về thông báo cho ta biết, để ta lo liệu.”
Vốn là bắt cóc nàng, không ngờ, ngược lại, người tính không bằng trời tính, bọn họ lại trở thành chân sai vặt của nàng!
Bất đắc dĩ đứng dậy, Khinh Nam cũng ẩn vào trong bóng tối.
“Ngươi sợ chết sao?” Gặp lão Giả tọa dựa vào trên tường, Y Y hỏi.
“Kỳ thật, hoàng phi là muốn hỏi lão phu giết bao nhiêu người đi?” Hắn mỉm cười, nhìn cột trụ đen ngòm, bụi bậm, sa mành rách rưới, một đoạn vải sa đã ố vàng vắt vỉu trên đà ngang, thật không nghĩ đến nơi này đã từng là tẩm cung của một phi tần, từng được sơn son thiếp vàng, đông đúc náo nhiệt, cũng như cuộc đời cùa hắn, lăn lộn trong gian hồ ngần ấy năm, đã qua cái thời hoàng kim, xưng bá một vùng, bây giờ chỉ biết ngồi chờ chết.
Đem một viên đá đặt ở bên cạnh hắn, nàng ngồi lên, sửa sang lại mái tóc hỗn độn, có chút rối rắm của chính mình, đôi mắt của Y Y trong suốt, hình như tất cả mọi thứ trước mắt nàng đều trong suốt, thầun khiết như vậy.
“Sai, kỳ thật ta muốn hỏi ngươi nhất đó là cảm giác khi sát hại người vô tội thế nào?” Miệng nhếch , nàng cười nhẹ, Triệu Tử, có tính là người vô tội không?
“Lão phu, không nhớ rõ ,” Sờ sờ chòm râu, hắn nhíu mày một chút,“Chính là, hiện tại có lẽ là báo ứng, trời cho ta nếm thử cảm giác sợ hãi khi phải chết.” Nói xong, lại ho khan vài tiếng.
“Triệu tử,” Nàng cắn môi dưới,“Hắn có người nhà không?”
Mặc dù là hắn không biết tự lượng sức mình muốn giết nàng mà bị nàng sát hại, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy áy náy, ngày ấy chém giết đã làm mờ mắt, nàng cơ hồ quên kia cũng là một mạng người.
Kinh ngạc nhìn nàng liếc mắt một cái, lão Giả quay đầu đi, nhẹ nhàng lắc lắc.
“Chúng ta trong giang hồ là sát thủ giết người không chớp mắt, hầu như đều là không có gia quyến (người nhà), chỉ có như thế, mới vô hậu cố chi ưu (không có gì vướng bận, lo nghĩ).”
“Đều không có gia quyến?” Y Y không thể tin, hai mắt to tròn nhìn lão Giả.
Lão Giả lại lắc đầu, chua sót cười, định mở miệng, lại do dự, tay đột nhiên nắm chặt lấy quải trượng, rồi sau đó chậm rãi buông ra.
Lảo Giã ho khụ một tiếng, lại phun ra một ngụm máu đen, lão lấy hai ống tay áo nhuốm bẩn, loang lổ vết máu, chà lau vết máu trên khóe môi rồi mới nói tiếp.
“Triệu tử, vì muốn làm sát thủ, tự tay giết hết cả nhà.”
Mặt nhất thời trắng toát, Y Y hít sâu một hơi, vốn mình chỉ thân bất do kỉ xuống tay với một người xa lạ, tâm đã không thể an ổn, vậy mà…
Nhưng mà, sau một lát, lòng của nàng cũng bình tĩnh trở lại.
“Cám ơn ngươi, đã nói ra những lời này.” Vị lão nhân gia này, tuy là sát thủ, giết người không chớp mắt, nhưng hiện tại, cũng làm cho nàng giảm bớt áy náy đối với Triệu Tử, nói cho nàng biết sự thật về sự tàn khốc lãnh huyết của sát thủ.
“Hiện tại, cái gì đều muốn……” Lão giả suy yếu mỉm cười, còn chưa nói dứt lời lại phun ra một ngụm máu đen.
Thấy vậy, Y Y đem y bào của mình xé xuống một mảnh, đưa cho hắn lau đi vết máu.
“Hoàng phi!” Một thân ảnh màu đen vội vã tiến vào, vui sướng nhìn thoáng qua lão Giả,“Vương gia, Vương gia một mình thong thả rời khỏi vương phủ, tựa hồ đang muốn đến đây”
Mẫn Hách yêu nam thật đúng là thiếu kiên nhẫn, bất quá, vừa lúc, đến sớm một chút, nàng cũng có thể sớm một chút rời khỏi nơi này, Y Y mỉm cười trào phúng.
Không lâu sau, Khinh Nam cũng trở về, trên mặt tuy là tỏ vẻ khó chịu, nhưng vẫn báo cáo lại tình hình cụ thể, hoàng thượng thực sự đã sai người đến quốc khố lấy ra một vạn lượng hoàng kim.
“Ngươi không phải nói ngươi ở trong lòng Hoàng Thượng không có trọng lượng sao, vì cái gì hắn sẽ vì ngươi dùng vạn lượng hoàng kim để đổi?” Khinh Nam tựa hồ có chút khó hiểu.
“Chỉ là một vạn lượng hoàng kim đối với hắn thì có đáng gì, toàn bộ thiên hạ đều là của hắn, chỉ tốn có bấy nhiêu ngân lượng lại có thể đổi về một “phượng phúc” của Lạc Tang quốc, ngươi cho rằng hắn không muốn?” Nàng nói liền một hơi, nhưng vẫn rõ ràng rành mạch, cúi đầu, nhìn thấy bộ dáng của chính mình, Y Y ngán ngẩm , thở dài, không biết khi nào về lại dục phòng, phải hảo hảo tắm rửa lại một lần nữa.
Khinh Nam ngẩn người, nhất thời nhớ lại nàng chính là phượng phúc trong truyền thuyết của Lạc Tang quốc. Phượng phúc có thể phò trợ cho quốc thái dân an, khôn biết nàng có thể bảo toàn tánh mạng cho bọn họ hay không?
“Các ngươi mau chuẩn bị sẵn sàng đi, hắn, cũng sắp đến đây.” Tai đã nghe được động tĩnh, Y Y đạm thanh nói, đứng lên, đi tới cửa, nhìn ánh tịch dương chạng vạng phía chân trời đỏ rực như lửa, ráng vàng cả một vùng trời.
Cách đó không xa, một thân ảnh bộ pháp ổn định, đang ở từng bước một chậm rãi đi tới, tựa hồ, đối với nơi này rất quen thuộc, không hề lệch khỏi quĩ đạo, tiêu sái bước vào.
“Ngươi đã đến rồi, Mẫn Hách yêu nam,” mỉm cười tựa như một đáo hoa lê xinh đẹp thoát tục, nàng kéo làn váy, hoa lệ xoay một vòng, hạ thấp người,“Tiểu nữ tử đợi đã lâu.”
Nhưng mà, vốn muốn mại khai bộ pháp đột nhiên dừng lại, hắn đứng ở cửa, đồng tử nheo lại, nhìn gương mặt tươi cười của nàng, sắc mặt bỗng nhiên trở nên tái nhợt, mười đầu ngón tay nắm chặt.
“Ngân Nhi……” thanh âm trầm khàn thốt ra.
Tác giả :
Thiên Lạc Họa Tâm