Ái Phi, Nghe Nói Nàng Muốn Vượt Tường
Chương 55: Cảnh trong mơ lần thứ bảy : Ám dạ thích khách
Ánh nến màu cam lay động, sắc trời bên ngoài đang dần ảm đạm.
Hỉ nương(người chăm sóc cô dâu) cùng vài ả nha hoàn đứng ở đầu giường, nhìn tân nương một thân trắng thuần cúi đầu im lặng , không biết nên làm thế nào cho phải, nàng cả ngày không uống giọt nước nào , đôi môi cắn chặt đến trắng bệch.
“Phu nhân, ngươi nên ăn một chút đi, tướng quân đã dặn, hắn còn có tân khách phải tiếp đãi, sợ ngươi bị đói, cho nên đặc biệt sai người nấu canh hạt sen cho ngươi tẩm bổ.” Hỉ nương bưng bát, nhẹ nhàng khuyên bảo nàng.
Tựa như không nghe thấy gì, Ngân Nhi cúi đầu, hai mắt vô hồn nhìn ảnh phản chiếu từ ánh nến của đôi chân nhỏ, bên tai còn văng vẳng tiếng hô phẫn nộ của Viêm Hi, thống hận mà không biết làm sao, sắc mặt tuyệt vọng ấy khiến cho lòng của nàng cũng tan nát theo.
“Phu nhân?” Nhận thấy tân nương có điểm không thích hợp, hỷ nương vội vàng buông bát, sờ sờ cái trán của nàng,nó nóng đến dọa người,“Mau, đi bẩm báo tướng quân, thân thể phu nhân không khoẻ.”
“Vâng.” Hôm nay nhìn thấy tướng quân vừa thương vừa sủng phu nhân, bọn nha hoàn đều thập phần rõ ràng địa vị của nàng ở trong lòng tướng quân, không dám chậm trễ liền vội vàng xông ra ngoài.
“Phu nhân, ngươi trước nằm xuống nghỉ ngơi, đợi lát nữa tướng quân sẽ tới đây .” Hỷ nương đỡ bả vai mảnh khảnh của Ngân Nhi, muốn giúp nàng nằm xuống.
Nhưng mà, Ngân Nhi lắc lắc đầu, kiên trì , hai chân đặt ở mép giường, ôm lấy hai đầu gối chôn vùi mặt vào đó, giờ phút này nhìn nàng một thân trắng thuần mềm mại mà có chút đau lòng.
Hỷ nương ra hiệu bằng ánh mắt với hai nha hoàn khác trong phòng, ba người bọn họ vốn muốn hợp sức đỡ nàng nằm xuống, không ngờ, ánh nến trong hỉ phòng đột nhiên tắt ngóm,không gian là một mảnh tối đen.
Ba thân ảnh như bị vật gì đó đánh trúng , mềm nhũn ngã lăn trên đất.
Ôm lấy thiên hạ không nhúc nhích, dường như tất cả mọi chuyện xung quanh không hề liên quan tới nàng, nếu không phải mũi nàng còn có hơi thở , người khác đã tưởng lầm rằng nàng chết rồi nha.
“Ngân Nhi cô nương?” Đôi bàn tay to đặt ở đầu vai của nàng nhẹ lay động, thanh âm cố gắng đè thấp.
Sau một lát, nàng mờ mịt ngẩng đầu, nhìn vào một đôi tinh mâu, khoảnh khắc ấy liền thanh tỉnh, nàng ngó chung quanh căn phòng, bốn phía đều tối đen, sau đó cúi đầu nhìn ba người té trên mặt đất, môi run rẩy, không phát ra thành lời.
“Ngân Nhi cô nương đừng sợ, là Viêm Hi phái ta đến.” Thanh âm nam tử xa lạ cũng hơi khẩn trương, thỉnh thoảng lại dựng thẳng tai nghe động tĩnh chung quanh, hắn hiểu được, tự tiện xông vào phủ tướng quân sẽ có kết cục như thế nào, nhưng chính mình là sát thủ, chỉ cần tiền, không cần mạng sống.
“Viêm Hi……” Nàng nhẹ giọng nhắc lại, hai mắt vốn đang tắt lụi lập tức bừng sáng, vui sướng nhảy dựng lên, mãnh lực cầm lấy cánh tay nam tử.
Không rõ một nữ tử nhìn nhu nhược vì sao khi cầm cánh tay hắn lại có cảm giác đau đớn, hắn một phen nắm chặt tay nàng.
“Đi mau, thủ vệ phủ tướng quân rất nghiêm ngặt, muốn trốn ra ngoài không dễ đâu,” Nói đến đây, cước bộ nam tử do dự một chút, lấy từ trong ngực áo một kiện đồ vật gì đó đưa cho nàng,“Nếu trốn không thoát, Viêm Hi bảo ta đem vật này giao cho ngươi, ngươi nhất định phải sống sót, cho dù là khuất nhục, cũng phải sống sót.”
Cho dù là khuất nhục, cũng phải sống sót? Ngân Nhi cứng đờ người, lăng lăng tiếp nhận vật trong tay hắn, mềm mại mà trơn mịn, nhưng là giờ phút này, nàng không còn tâm trạng để ý nữa, sau khi nhét nó vào lồng ngực liền hướng nam tử gật gật đầu.
“Đa tạ!” Thanh âm nàng nghẹn ngào, nàng hiểu, nếu trốn không thoát, tính mạng của người này chỉ sợ cũng khó bảo toàn.
“Không, là ta nên đa tạ Viêm Hi, lão phụ trong nhà đều nhờ hắn chiếu cố,” Giọng nói của vị nam tử bỗng trầm xuống“Cho dù phải đánh cược tính mạng, ta cũng không hậu cố chi ưu (tránh lo âu về sau) [ Bạn Vịt buồn ngủ quớ , chả hiểu nghĩa chỗ này ] .”
Nói xong, hắn mở cửa , tinh tế quan sát bốn phía, thật cẩn thận lôi kéo nàng chạy trốn.
Làn váy trắng bay bay, tâm tư Ngân Nhi lúc này như sóng lớn ngoài biển khơi, hô hấp có chút khó khăn.
Viêm Hi, Viêm Hi, nàng sẽ nhìn thấy Viêm Hi .
Nghĩ đến khuôn mặt ôn nhuận như ngọc chứa đựng ý cười của hắn,nàng liền hận không thể hóa thành con bướm, nháy mắt bay vào vòng ôm ấm áp của hắn.
Cho dù có phải liều mạng.
Hỉ nương(người chăm sóc cô dâu) cùng vài ả nha hoàn đứng ở đầu giường, nhìn tân nương một thân trắng thuần cúi đầu im lặng , không biết nên làm thế nào cho phải, nàng cả ngày không uống giọt nước nào , đôi môi cắn chặt đến trắng bệch.
“Phu nhân, ngươi nên ăn một chút đi, tướng quân đã dặn, hắn còn có tân khách phải tiếp đãi, sợ ngươi bị đói, cho nên đặc biệt sai người nấu canh hạt sen cho ngươi tẩm bổ.” Hỉ nương bưng bát, nhẹ nhàng khuyên bảo nàng.
Tựa như không nghe thấy gì, Ngân Nhi cúi đầu, hai mắt vô hồn nhìn ảnh phản chiếu từ ánh nến của đôi chân nhỏ, bên tai còn văng vẳng tiếng hô phẫn nộ của Viêm Hi, thống hận mà không biết làm sao, sắc mặt tuyệt vọng ấy khiến cho lòng của nàng cũng tan nát theo.
“Phu nhân?” Nhận thấy tân nương có điểm không thích hợp, hỷ nương vội vàng buông bát, sờ sờ cái trán của nàng,nó nóng đến dọa người,“Mau, đi bẩm báo tướng quân, thân thể phu nhân không khoẻ.”
“Vâng.” Hôm nay nhìn thấy tướng quân vừa thương vừa sủng phu nhân, bọn nha hoàn đều thập phần rõ ràng địa vị của nàng ở trong lòng tướng quân, không dám chậm trễ liền vội vàng xông ra ngoài.
“Phu nhân, ngươi trước nằm xuống nghỉ ngơi, đợi lát nữa tướng quân sẽ tới đây .” Hỷ nương đỡ bả vai mảnh khảnh của Ngân Nhi, muốn giúp nàng nằm xuống.
Nhưng mà, Ngân Nhi lắc lắc đầu, kiên trì , hai chân đặt ở mép giường, ôm lấy hai đầu gối chôn vùi mặt vào đó, giờ phút này nhìn nàng một thân trắng thuần mềm mại mà có chút đau lòng.
Hỷ nương ra hiệu bằng ánh mắt với hai nha hoàn khác trong phòng, ba người bọn họ vốn muốn hợp sức đỡ nàng nằm xuống, không ngờ, ánh nến trong hỉ phòng đột nhiên tắt ngóm,không gian là một mảnh tối đen.
Ba thân ảnh như bị vật gì đó đánh trúng , mềm nhũn ngã lăn trên đất.
Ôm lấy thiên hạ không nhúc nhích, dường như tất cả mọi chuyện xung quanh không hề liên quan tới nàng, nếu không phải mũi nàng còn có hơi thở , người khác đã tưởng lầm rằng nàng chết rồi nha.
“Ngân Nhi cô nương?” Đôi bàn tay to đặt ở đầu vai của nàng nhẹ lay động, thanh âm cố gắng đè thấp.
Sau một lát, nàng mờ mịt ngẩng đầu, nhìn vào một đôi tinh mâu, khoảnh khắc ấy liền thanh tỉnh, nàng ngó chung quanh căn phòng, bốn phía đều tối đen, sau đó cúi đầu nhìn ba người té trên mặt đất, môi run rẩy, không phát ra thành lời.
“Ngân Nhi cô nương đừng sợ, là Viêm Hi phái ta đến.” Thanh âm nam tử xa lạ cũng hơi khẩn trương, thỉnh thoảng lại dựng thẳng tai nghe động tĩnh chung quanh, hắn hiểu được, tự tiện xông vào phủ tướng quân sẽ có kết cục như thế nào, nhưng chính mình là sát thủ, chỉ cần tiền, không cần mạng sống.
“Viêm Hi……” Nàng nhẹ giọng nhắc lại, hai mắt vốn đang tắt lụi lập tức bừng sáng, vui sướng nhảy dựng lên, mãnh lực cầm lấy cánh tay nam tử.
Không rõ một nữ tử nhìn nhu nhược vì sao khi cầm cánh tay hắn lại có cảm giác đau đớn, hắn một phen nắm chặt tay nàng.
“Đi mau, thủ vệ phủ tướng quân rất nghiêm ngặt, muốn trốn ra ngoài không dễ đâu,” Nói đến đây, cước bộ nam tử do dự một chút, lấy từ trong ngực áo một kiện đồ vật gì đó đưa cho nàng,“Nếu trốn không thoát, Viêm Hi bảo ta đem vật này giao cho ngươi, ngươi nhất định phải sống sót, cho dù là khuất nhục, cũng phải sống sót.”
Cho dù là khuất nhục, cũng phải sống sót? Ngân Nhi cứng đờ người, lăng lăng tiếp nhận vật trong tay hắn, mềm mại mà trơn mịn, nhưng là giờ phút này, nàng không còn tâm trạng để ý nữa, sau khi nhét nó vào lồng ngực liền hướng nam tử gật gật đầu.
“Đa tạ!” Thanh âm nàng nghẹn ngào, nàng hiểu, nếu trốn không thoát, tính mạng của người này chỉ sợ cũng khó bảo toàn.
“Không, là ta nên đa tạ Viêm Hi, lão phụ trong nhà đều nhờ hắn chiếu cố,” Giọng nói của vị nam tử bỗng trầm xuống“Cho dù phải đánh cược tính mạng, ta cũng không hậu cố chi ưu (tránh lo âu về sau) [ Bạn Vịt buồn ngủ quớ , chả hiểu nghĩa chỗ này ] .”
Nói xong, hắn mở cửa , tinh tế quan sát bốn phía, thật cẩn thận lôi kéo nàng chạy trốn.
Làn váy trắng bay bay, tâm tư Ngân Nhi lúc này như sóng lớn ngoài biển khơi, hô hấp có chút khó khăn.
Viêm Hi, Viêm Hi, nàng sẽ nhìn thấy Viêm Hi .
Nghĩ đến khuôn mặt ôn nhuận như ngọc chứa đựng ý cười của hắn,nàng liền hận không thể hóa thành con bướm, nháy mắt bay vào vòng ôm ấm áp của hắn.
Cho dù có phải liều mạng.
Tác giả :
Thiên Lạc Họa Tâm