Ái Phi, Nghe Nói Nàng Muốn Vượt Tường
Chương 120: Diễn kịch
Ngoài cửa truyền đến một tiếng nấc nỉ non, rất nhỏ, rất nhỏ…
Nam tử phía trên vẫn không ngừng động tác, thậm chí ngay cả nâng mắt nhìn một cái cũng không, dường như đang mê say trong sự cuồng dã lạc thú, đầu của nam nhân vùi vào cổ của nữ nhân, nhấp nháp hương vị của nàng, thỉnh thoảng còn truyền đến tiếng nữ tử rên rỉ…
Đứng ở cửa, thân ảnh của ai đó dường như đã hóa đá, từ từ đóng cửa lại, rời đi, thậm chí không phát ra bất kì tiếng vang gì.
“Nàng đi rồi?” đang vùi đầu, nam tử đột nhiên dừng động tác, nâng đầu lên.
“Bẩm Hoàng Thượng, hoàng phi đã rời đi.” Ngoài cửa, không biết từ khi nào đã có thêm một thân ảnh, Mộc Hiệp thản nhiên trả lời.
Xác nhận nàng đã rời đi, gương mặt lạnh như băng củ nam tử tà nghễ nhìn nữ tữ hai mắt đẫm lệ dưới thân, bàn tay to chế trụ cổ của nàng, dùng sức xiết chặt, giống như hận không thể đem khí lực toàn thân đều dồn xuống mười ngón tay, đem dưới thân người bóp nát.
“Đây là độc dược của ngươi? Xuân dược?” (^^ đoán đúng rồi )
Cho dù, hắn đối với việc nam nữ việc đã sớm tường tận, nhưng chưa bao giờ đề cập việc này với Y Y mà nói, chỉ sợ nàng chưa chuẩn bị tốt.
Nghĩ đến điều này, lực đạo trên tay lại tăng thêm vài phần.
“Khụ, khụ…”
Tiểu Thanh dùng sức đẩy bàn tay to của hắn ra, một bên cười nhẹ, hai má ướt nhòe nước mắt.
“Như thế nào, rõ ràng là ngươi, chính ngươi cam chịu , nếu không, vì sao phải phối hợp cùng ta diễn trò?”
Nghiêng mặt, nhìn nửa người dưới của hắn bị long ỷ che khuất, rõ ràng y phục vẫn chỉnh tề, trên mặt nước mắt rơi xuống càng nhiều, có vui sướng, có đau lòng, có thống hận càng nhiều hơn là tự trách.
Đúng vậy, là hắn cùng nàng thông đồng đóng một tuồng kịch…… (^^ cả nhà yên tâm nhá, Trạch ca vẫn còn “trong sạch” :]] )
Buông hai tay, với lấy long bào trên bàn, hắn, mặt không chút thay đổi nhìn Tiểu Thanh đang vật vã trên bàn, ánh mắt hắn thâm sâu như biển đêm, tràn đầy khinh thường, tà nghễ nhìn nàng.
“Như thế nào, Mẫn Hách không cần, muốn dính lấy ta sao?”
Lạnh lùng cười, nhìn thân hình của nàng cứng đờ, ý cười càng sâu, nụ cười châm chọc, giễu cợt tựa như một mũi tên sắc nhọn đâm thẳng vào trái tim người nào đó.
“Nô tỳ không hiểu ý của Hoàng Thượng.”
Đứng dậy, nhặt y phục lên, khoác lên người, nàng, xem như đã hoàn thành nhiệm vụ mà Vương gia phó thác? Ly gián quan hệ giữa hai người bọn họ, nhưng bảo tồn thân thể của chính mình.
Một tay chế trụ cánh tay Tiểu Thanh, Phù Vân Khâu Trạch chỉ vào cánh tay trắng nõn của nàng, lạnh giọng:
“Ngươi đã không phải thân xử nữ, đừng nói là đêm nay bị trẫm phá? Trừ bỏ Mẫn Hách, ngươi còn có thể bị ai phá thân, đừng ngụy biện, nhiều lời lấp liếm nữa.”
(^^ giải thích tý: nữ nhân ngày xưa, từ lúc mới sinh ra, trên cánh tay sẽ được điểm một dấu chu sa màu đỏ, tượng trưng cho sự trong trắng trinh nguyên, nếu dấu chu sa mất đi, đại biểu cho việc nữ nhân đó mất đi trong sạch. Ai coi fim cổ trang nhiều chắc sẽ biết ha ^o^. Bởi vậy khi PVKT nhìn thấy tay của Tiểu Thanh trắng tinh thì đã biết chuyện gì đã xảy ra rồi.)
Nói xong, buông lỏng bàn tay đang áp chế tay nàng, nhìn bộ dáng chật vật của nàng, cuối cùng bồi thêm một câu:
“Đến bây giờ, trẫm vẫn còn một thắc mắc, hắn sở dĩ lợi dụng ngươi, là vì cái gì?”
Vì cái gì? Nàng cầm quần áo mặc chỉnh tề, xoa xoa bàn tay bị xiết đến xanh tím, chỉ phúc run rẩy.
Nhưng mà, đôi mắt màu bạc rất nhanh lại khôi phục thần sắc lãnh đạm, không ưu không thương, nghiêng đầu, tựa tiếu phi tiếu nhìn thần sắc u ám của hắn, nàng đã nhìn ra một tia manh mối, nhưng cũng không mở miệng vạch trần, chỉ khẽ vuốt lại mái tóc dài, từ từ đi đến ghế dựa, tùy tiện tọa hạ, làn váy màu xanh biếc nhẹ nhàng vẽ một đường tròn xinh đẹp.
“Vấn đề của hoàng thượng, nô tỳ không thể trả lời người. Cũng giống như Mộc Hiệp, cho dù ta nghiêm hình, bức cung hắn thế nào, hắn cũng sẽ không trả lời những gì ta muốn hỏi, ta và hắn, cũng gần như nhau, cả đời này chỉ có một chủ tử, là tử sỹ, tuyệt đối không phản bội chủ tử của mình.”
Lại nhớ tới biểu tình của hoàng phi trước khi rời đi, sắc mặt trắng, xanh lần lượt thay đổi, trong lòng không khỏi âm thầm thở dài. Nhiều năm qua đi, hoàng phi luôn là người nàng cảm thấy hâm mộ nhất, vì tuân theo chỉ thị của chủ tử, sớm hôm kề cận, tuy có thể nói là địch nhân, nhưng người nào phải cỏ cây, tình cảm nảy sinh cũng không thể không có, nên nhìn nàng khổ sở, nàng cũng cảm thấy có chút chạnh lòng.
“Tuy không rõ vì sao ngươi lại đối với hoàng phi như thế, nhưng mà, ngươi làm thế nào giải được xuân dược trên người?”
Thân là dược nữ, vô luận là đối với hạ độc hoặc giải độc, so với những người hiểu biết về y thuật cao minh hơn rất nhiều, liền ngay cả ba lão ngự y kia cũng không phải là đối thủ của nàng.
“Nói cho ngươi cũng không có gì khó, nhưng mà, trẫm chỉ muốn biết, hắn, có phải hay không dự đoán được hoàng phi sẽ….” Ngữ khí hoãn hoãn, đôi mắt hắn nổi lên một tầng sương làm người ta không thể đoán được.
Thùy hạ mi mắt, nàng nhìn thấy biểu tình lúc này của hắn thật….đáng sợ, ưu thương, thống khổ, rất nhanh lướt qua, rồi lại lạnh lẽo như băng sơn, u ám như quỷ vương khát máu, trong lòng không khỏi hoảng hốt, sắc mặt thoáng tái nhợt.
“Có lẽ là… có lẽ không phải… nô tỳ…nô tỳ làm sao… làm sao có thể đoán được ý của chủ tử, nô tỳ chỉ phụng mệnh làm việc, sẽ không hỏi đến bất cứ chuyện gì.” Chua sót cười.
Đồng tử trong mắt co rút lại, hắn chậm rãi hạp thượng mi mắt, bàn tay bất tri bất giác sờ lên túi hương bên hông… không còn hương khí, thậm chí sợi tơ đã hơi sờn, nhưng hắn vẫn ngày ngày giắt ngay thắt lưng.
Y Y……
“Bẩm Hoàng Thượng, hoàng phi không có gì lo ngại, có quốc sư đi theo.” Ngoài cửa, Mộc Hiệp lẳng lặng đứng ở bên ngoài báo cáo.
“Quốc sư?” mi tiêm run rẩy,“Rất tốt……”
“Hoàng phi đi đến Tiêu Hiên viên.”
Đôi mắt màu tím bật mở, hắn nắm chặt hai đấm, khắc chế xúc động của mình, gân xanh ẩn ẩn di động, nhưng mà, cũng chỉ là khẽ thở dài, chậm rãi hạp thượng mi mắt.
———————————————-
Mờ mịt đi tới, tựa như cái xác không hồn, nàng nhiều lần không nhìn thấy hòn đá dưới chân, liên tục vấp ngã, rồi lại tiếp tục đứng lên, nghiêng ngả lảo đảo, lòng bàn tay trầy xước , tươm máu, nhiễm đỏ ống tay áo. Y phục trắng tinh, lấm tấm máu tươi, tựa như hoa mai trên tuyết, từng đóa mỹ miều, hương vị huyết tinh lưu tán trong không gian.
“Cái gì cũng không có.”
Hai chân mềm nhũn, ngồi bệt trên mặt cỏ, nhìn trên không trung, không ánh sáng, chung quanh yên tĩnh, không có một tiếng động.
“Y Y, nàng ở trong này làm cái gì?”
Ngữ điệu ôn nhu nhẹ nhàng vang lên, một thân ảnh màu trắng ngồi xuống ở bên cạnh nàng.
Nghiêng đầu, muốn thấy rõ khuôn mặt người kế cạnh, nhưng đôi mắt sao lại nhạt nhòa thế này, run rẩy huỳnh quang, nàng vươn tay, chạm đến khuôn mặt ấm áp.
“Lạc Dật ca ca?”
Bên trong hoàng cung, trừ bỏ Phù Vân Khâu Trạch, người luôn đối với mình ôn hoà thế này chỉ có quốc sư, cũng chỉ có hắn mới có ngữ điệu ấm áp như thế .
“Là ta”
Hắn cầm lấy bàn tay nàng,“Như thế nào, muốn nhìn ta sao? Nhưng mà, hôm nay dường như mây quá dày, khó nhìn rõ, miễn cưỡng một hút, cũng có thể.”
“Ta không phải đã nhìn thấy rồi sao.” Nàng lắc lắc đầu, bên môi tươi cười chua sót, “Tò mò thật, vừa mới mơ thấy huynh, huynh thật giống ma pháp sư, biết phân thân, biến ra ngay sao.”
Ma pháp sư? Lạc Dật nhíu nhíu mi tâm, chưa từng nghe qua từ này.
Nắm tay nhỏ bé, cảm nhận được cái gì đó, hắn ngẩn ra… Lật bản tay trong lòng lên, tay nhỏ bé non mềm trầy xước nhiều chỗ, từ từ toát ra tơ máu, ngay cả tay hắn, cũng nhiễm thượng màu đỏ tươi.
“Rất đau sao?”
Thấp giọng hỏi, từ ống tay áo lấy ra một bình ngọc nhỏ, đổ ra một ít bột phấn màu trắng, cẩn thận rắc lên miệng vết thương.
“Không đau, một chút cũng không đau, huynh xem, ta không có chảy nước mắt.” Dùng tay kia thì chỉ vào đôi mắt cố mở thật to của mình, nàng mỉm cười, khuôn mặt tái nhợt, vô lực, ngay cả khóe môi cũng khó nhếch.
“Ân, không có rơi lệ.”
Hắn gật gật đầu, xử lý tốt vết thương trong lòng bàn tay này, nhẹ nhàng nắm lấy tay còn lại, nhìn xem có bị thương hay không, may mắn là không có.
“Nhưng lại lưu ở trong lòng.” Thản nhiên nói, năm ngón tay dài nhỏ vuốt ve nhiều điểm bị thương trong tay nàng, đôi mắt trong suốt như ngọc lưu ly cũng nhiễm thượng một tẩng sầu bi, vĩnh vô tận đầu.
Nam tử phía trên vẫn không ngừng động tác, thậm chí ngay cả nâng mắt nhìn một cái cũng không, dường như đang mê say trong sự cuồng dã lạc thú, đầu của nam nhân vùi vào cổ của nữ nhân, nhấp nháp hương vị của nàng, thỉnh thoảng còn truyền đến tiếng nữ tử rên rỉ…
Đứng ở cửa, thân ảnh của ai đó dường như đã hóa đá, từ từ đóng cửa lại, rời đi, thậm chí không phát ra bất kì tiếng vang gì.
“Nàng đi rồi?” đang vùi đầu, nam tử đột nhiên dừng động tác, nâng đầu lên.
“Bẩm Hoàng Thượng, hoàng phi đã rời đi.” Ngoài cửa, không biết từ khi nào đã có thêm một thân ảnh, Mộc Hiệp thản nhiên trả lời.
Xác nhận nàng đã rời đi, gương mặt lạnh như băng củ nam tử tà nghễ nhìn nữ tữ hai mắt đẫm lệ dưới thân, bàn tay to chế trụ cổ của nàng, dùng sức xiết chặt, giống như hận không thể đem khí lực toàn thân đều dồn xuống mười ngón tay, đem dưới thân người bóp nát.
“Đây là độc dược của ngươi? Xuân dược?” (^^ đoán đúng rồi )
Cho dù, hắn đối với việc nam nữ việc đã sớm tường tận, nhưng chưa bao giờ đề cập việc này với Y Y mà nói, chỉ sợ nàng chưa chuẩn bị tốt.
Nghĩ đến điều này, lực đạo trên tay lại tăng thêm vài phần.
“Khụ, khụ…”
Tiểu Thanh dùng sức đẩy bàn tay to của hắn ra, một bên cười nhẹ, hai má ướt nhòe nước mắt.
“Như thế nào, rõ ràng là ngươi, chính ngươi cam chịu , nếu không, vì sao phải phối hợp cùng ta diễn trò?”
Nghiêng mặt, nhìn nửa người dưới của hắn bị long ỷ che khuất, rõ ràng y phục vẫn chỉnh tề, trên mặt nước mắt rơi xuống càng nhiều, có vui sướng, có đau lòng, có thống hận càng nhiều hơn là tự trách.
Đúng vậy, là hắn cùng nàng thông đồng đóng một tuồng kịch…… (^^ cả nhà yên tâm nhá, Trạch ca vẫn còn “trong sạch” :]] )
Buông hai tay, với lấy long bào trên bàn, hắn, mặt không chút thay đổi nhìn Tiểu Thanh đang vật vã trên bàn, ánh mắt hắn thâm sâu như biển đêm, tràn đầy khinh thường, tà nghễ nhìn nàng.
“Như thế nào, Mẫn Hách không cần, muốn dính lấy ta sao?”
Lạnh lùng cười, nhìn thân hình của nàng cứng đờ, ý cười càng sâu, nụ cười châm chọc, giễu cợt tựa như một mũi tên sắc nhọn đâm thẳng vào trái tim người nào đó.
“Nô tỳ không hiểu ý của Hoàng Thượng.”
Đứng dậy, nhặt y phục lên, khoác lên người, nàng, xem như đã hoàn thành nhiệm vụ mà Vương gia phó thác? Ly gián quan hệ giữa hai người bọn họ, nhưng bảo tồn thân thể của chính mình.
Một tay chế trụ cánh tay Tiểu Thanh, Phù Vân Khâu Trạch chỉ vào cánh tay trắng nõn của nàng, lạnh giọng:
“Ngươi đã không phải thân xử nữ, đừng nói là đêm nay bị trẫm phá? Trừ bỏ Mẫn Hách, ngươi còn có thể bị ai phá thân, đừng ngụy biện, nhiều lời lấp liếm nữa.”
(^^ giải thích tý: nữ nhân ngày xưa, từ lúc mới sinh ra, trên cánh tay sẽ được điểm một dấu chu sa màu đỏ, tượng trưng cho sự trong trắng trinh nguyên, nếu dấu chu sa mất đi, đại biểu cho việc nữ nhân đó mất đi trong sạch. Ai coi fim cổ trang nhiều chắc sẽ biết ha ^o^. Bởi vậy khi PVKT nhìn thấy tay của Tiểu Thanh trắng tinh thì đã biết chuyện gì đã xảy ra rồi.)
Nói xong, buông lỏng bàn tay đang áp chế tay nàng, nhìn bộ dáng chật vật của nàng, cuối cùng bồi thêm một câu:
“Đến bây giờ, trẫm vẫn còn một thắc mắc, hắn sở dĩ lợi dụng ngươi, là vì cái gì?”
Vì cái gì? Nàng cầm quần áo mặc chỉnh tề, xoa xoa bàn tay bị xiết đến xanh tím, chỉ phúc run rẩy.
Nhưng mà, đôi mắt màu bạc rất nhanh lại khôi phục thần sắc lãnh đạm, không ưu không thương, nghiêng đầu, tựa tiếu phi tiếu nhìn thần sắc u ám của hắn, nàng đã nhìn ra một tia manh mối, nhưng cũng không mở miệng vạch trần, chỉ khẽ vuốt lại mái tóc dài, từ từ đi đến ghế dựa, tùy tiện tọa hạ, làn váy màu xanh biếc nhẹ nhàng vẽ một đường tròn xinh đẹp.
“Vấn đề của hoàng thượng, nô tỳ không thể trả lời người. Cũng giống như Mộc Hiệp, cho dù ta nghiêm hình, bức cung hắn thế nào, hắn cũng sẽ không trả lời những gì ta muốn hỏi, ta và hắn, cũng gần như nhau, cả đời này chỉ có một chủ tử, là tử sỹ, tuyệt đối không phản bội chủ tử của mình.”
Lại nhớ tới biểu tình của hoàng phi trước khi rời đi, sắc mặt trắng, xanh lần lượt thay đổi, trong lòng không khỏi âm thầm thở dài. Nhiều năm qua đi, hoàng phi luôn là người nàng cảm thấy hâm mộ nhất, vì tuân theo chỉ thị của chủ tử, sớm hôm kề cận, tuy có thể nói là địch nhân, nhưng người nào phải cỏ cây, tình cảm nảy sinh cũng không thể không có, nên nhìn nàng khổ sở, nàng cũng cảm thấy có chút chạnh lòng.
“Tuy không rõ vì sao ngươi lại đối với hoàng phi như thế, nhưng mà, ngươi làm thế nào giải được xuân dược trên người?”
Thân là dược nữ, vô luận là đối với hạ độc hoặc giải độc, so với những người hiểu biết về y thuật cao minh hơn rất nhiều, liền ngay cả ba lão ngự y kia cũng không phải là đối thủ của nàng.
“Nói cho ngươi cũng không có gì khó, nhưng mà, trẫm chỉ muốn biết, hắn, có phải hay không dự đoán được hoàng phi sẽ….” Ngữ khí hoãn hoãn, đôi mắt hắn nổi lên một tầng sương làm người ta không thể đoán được.
Thùy hạ mi mắt, nàng nhìn thấy biểu tình lúc này của hắn thật….đáng sợ, ưu thương, thống khổ, rất nhanh lướt qua, rồi lại lạnh lẽo như băng sơn, u ám như quỷ vương khát máu, trong lòng không khỏi hoảng hốt, sắc mặt thoáng tái nhợt.
“Có lẽ là… có lẽ không phải… nô tỳ…nô tỳ làm sao… làm sao có thể đoán được ý của chủ tử, nô tỳ chỉ phụng mệnh làm việc, sẽ không hỏi đến bất cứ chuyện gì.” Chua sót cười.
Đồng tử trong mắt co rút lại, hắn chậm rãi hạp thượng mi mắt, bàn tay bất tri bất giác sờ lên túi hương bên hông… không còn hương khí, thậm chí sợi tơ đã hơi sờn, nhưng hắn vẫn ngày ngày giắt ngay thắt lưng.
Y Y……
“Bẩm Hoàng Thượng, hoàng phi không có gì lo ngại, có quốc sư đi theo.” Ngoài cửa, Mộc Hiệp lẳng lặng đứng ở bên ngoài báo cáo.
“Quốc sư?” mi tiêm run rẩy,“Rất tốt……”
“Hoàng phi đi đến Tiêu Hiên viên.”
Đôi mắt màu tím bật mở, hắn nắm chặt hai đấm, khắc chế xúc động của mình, gân xanh ẩn ẩn di động, nhưng mà, cũng chỉ là khẽ thở dài, chậm rãi hạp thượng mi mắt.
———————————————-
Mờ mịt đi tới, tựa như cái xác không hồn, nàng nhiều lần không nhìn thấy hòn đá dưới chân, liên tục vấp ngã, rồi lại tiếp tục đứng lên, nghiêng ngả lảo đảo, lòng bàn tay trầy xước , tươm máu, nhiễm đỏ ống tay áo. Y phục trắng tinh, lấm tấm máu tươi, tựa như hoa mai trên tuyết, từng đóa mỹ miều, hương vị huyết tinh lưu tán trong không gian.
“Cái gì cũng không có.”
Hai chân mềm nhũn, ngồi bệt trên mặt cỏ, nhìn trên không trung, không ánh sáng, chung quanh yên tĩnh, không có một tiếng động.
“Y Y, nàng ở trong này làm cái gì?”
Ngữ điệu ôn nhu nhẹ nhàng vang lên, một thân ảnh màu trắng ngồi xuống ở bên cạnh nàng.
Nghiêng đầu, muốn thấy rõ khuôn mặt người kế cạnh, nhưng đôi mắt sao lại nhạt nhòa thế này, run rẩy huỳnh quang, nàng vươn tay, chạm đến khuôn mặt ấm áp.
“Lạc Dật ca ca?”
Bên trong hoàng cung, trừ bỏ Phù Vân Khâu Trạch, người luôn đối với mình ôn hoà thế này chỉ có quốc sư, cũng chỉ có hắn mới có ngữ điệu ấm áp như thế .
“Là ta”
Hắn cầm lấy bàn tay nàng,“Như thế nào, muốn nhìn ta sao? Nhưng mà, hôm nay dường như mây quá dày, khó nhìn rõ, miễn cưỡng một hút, cũng có thể.”
“Ta không phải đã nhìn thấy rồi sao.” Nàng lắc lắc đầu, bên môi tươi cười chua sót, “Tò mò thật, vừa mới mơ thấy huynh, huynh thật giống ma pháp sư, biết phân thân, biến ra ngay sao.”
Ma pháp sư? Lạc Dật nhíu nhíu mi tâm, chưa từng nghe qua từ này.
Nắm tay nhỏ bé, cảm nhận được cái gì đó, hắn ngẩn ra… Lật bản tay trong lòng lên, tay nhỏ bé non mềm trầy xước nhiều chỗ, từ từ toát ra tơ máu, ngay cả tay hắn, cũng nhiễm thượng màu đỏ tươi.
“Rất đau sao?”
Thấp giọng hỏi, từ ống tay áo lấy ra một bình ngọc nhỏ, đổ ra một ít bột phấn màu trắng, cẩn thận rắc lên miệng vết thương.
“Không đau, một chút cũng không đau, huynh xem, ta không có chảy nước mắt.” Dùng tay kia thì chỉ vào đôi mắt cố mở thật to của mình, nàng mỉm cười, khuôn mặt tái nhợt, vô lực, ngay cả khóe môi cũng khó nhếch.
“Ân, không có rơi lệ.”
Hắn gật gật đầu, xử lý tốt vết thương trong lòng bàn tay này, nhẹ nhàng nắm lấy tay còn lại, nhìn xem có bị thương hay không, may mắn là không có.
“Nhưng lại lưu ở trong lòng.” Thản nhiên nói, năm ngón tay dài nhỏ vuốt ve nhiều điểm bị thương trong tay nàng, đôi mắt trong suốt như ngọc lưu ly cũng nhiễm thượng một tẩng sầu bi, vĩnh vô tận đầu.
Tác giả :
Thiên Lạc Họa Tâm