Ái Phi Nàng Dám Không Động Phòng
Chương 28: Thiên hạ đệ nhất thỏ
Bạch Tiểu Thố vùi ở trong ngực Vũ Văn Tinh, cười khúc khích rồi chảy nước miếng với Hoàng đế Vũ Văn Hiên đang ngồi trên ngai vàng.
Nàng thích nhất là loại nam nhân này, trưởng thành chững chạc lại gợi cảm, hơn nữa dáng dấp còn giống như vị hôn phu của nàng ở hiện đại, chỉ là hơi lớn tuổi một chút thôi.
"Bạch Tiểu Thố, lau sạch sẽ nước miếng của ngươi đi, đừng làm bẩn y phục của Bổn vương!" Nước miếng của Bạch Tiểu Thố chảy tí tách làm cho Vũ Văn Tinh rất chán ghét, một cơn thịnh nộ bất ngờ xuất hiện khiến hắn không thể nào giải thích được.
Con thỏ ngu xuẩn đáng chết này, nàng đây là có ý với hoàng huynh của hắn sao? Cũng không tìm gương soi lại mình là cái dạng đức hạnh gì? Vũ Văn Tinh rất bực mình, ngực như bị cái gì đó chắn ngang, rủ đầu thấp xuống, nhe răng buồn bực quát Bạch Tiểu Thố trong ngực.
"Làm gì có nước miếng, không có mà!" Nghe vậy, Bạch Tiểu Thố nâng chi trước của mình lên trên miệng “tam cánh hoa” một chút, phát hiện lông trên miệng bị ướt, vì thế xấu hổ cười “hắc hắc” với Vũ Văn Tinh, dùng âm thanh chỉ có hai người nghe được nhỏ giọng nói "Hắc hắc, Vương Gia phu quân, người ta không phải cố ý nha, ta giúp chàng lau sạch sẽ là được, chàng đừng tức giận, ngàn vạn lần đừng tức giận!"
Bạch Tiểu Thố vừa nịnh hót nói vừa dùng hai chi trước cố sức gãi gãi y phục của Vũ Văn Tinh.
Tên Vương Gia biến thái này thật hẹp hòi, quần áo trên người hắn làm gì có nước miếng, dơ bẩn chỗ nào chứ!
Vũ Văn Tinh và Bạch Tiểu Thố đều không hề biết những hành động của bọn họ nãy giờ đã trở thành tiêu điểm của mọi người, ánh mắt hoàng đế và tất cả quan viên đều cùng khóa trên người con thỏ biết nói tiếng người đang ở trong ngực Vũ Văn Tinh.
Thật kỳ diệu, trên đời này quả thật không thiếu những thứ kỳ lạ a!
"Cửu vương đệ, tại sao con thỏ trong ngực của ngươi lại biết nói tiếng người? Rất kỳ diệu!" Vũ Văn Hiên cảm thán mà phát ra một tiếng kinh ngạc, ánh mắt như chim ưng trở nên thâm thúy, mỉm cười nhìn tới chỗ Bạch Tiểu Thố, nhẹ giọng nói "Có thể cho trẫm nhìn một chút được không?"
Bạch Tiểu Thố được tầm mắt nóng bỏng của Vũ Văn Hiên quét qua làm cho trái tim nhỏ bé của nàng cứ đập liên hồi, nếu như giờ phút này nàng không biến thân, tin tưởng khuôn mặt nhỏ nhắn nhất định có thể hồng đến nhỏ ra máu rồi.
Oa oa, ánh mắt của trung niên mỹ nam đại thúc hoàng đế rất có lực sát thương, có thể so với điện cao thế mười vạn Volt, làm cho cả người nàng đều mềm nhũn rồi.
"Nếu hoàng huynh đã mở miệng, Bổn vương tất nhiên sẽ không cự tuyệt yêu cầu của hoàng huynh!" Mặc dù trong lòng Vũ Văn Tinh cực kỳ không muốn giao Bạch Tiểu Thố ra, nhưng ở trước mặt nhiều người như vậy, hắn cũng không thể làm trái ý Vũ Văn Hiên.Vì vậy gương mặt tuấn tú càng thêm âm trầm, bởi vì trong lòng có bất mãn, nên rất thô bạo giơ “lỗ tai thỏ” của Bạch Tiểu Thố lên, giao nàng cho thái giám đứng phía trước, dùng ánh mắt hung dữ cảnh cáo nàng không thể gây họa nữa, nếu không hắn chắc chắn sẽ chém nàng thành thiên đao vạn quả!
Bạch Tiểu Thố rất hiểu ánh mắt kia của Vũ Văn Tinh truyền đạt ý tứ gì, đột nhiên co rụt gáy lại, quay đầu dứt khoát coi thường.
Nàng cái gì cũng không biết, thật là cái gì cũng không trông thấy!
"Hoàng thượng, con thỏ này nhìn qua cũng không khác gì với những con thỏ bình thường khác, mà cả người nó lại chằng chịt vết thương. Hoàng thượng ngài hãy để cho Tiểu Đức Tử ôm đi đi, cẩn thận làm bẩn long thể của ngài!" Hoàng hậu xưa nay rất nhạy cảm đối với động vật có lông, thấy Vũ Văn Hiên ôm Bạch Tiểu Thố ở trong ngực nên trong lòng rất chán ghét, trên mặt cũng nhịn không được mà dài dòng thêm mấy câu.
Không phải chỉ là một con thỏ thôi sao? Có đáng để hoàng thượng yêu thích như vậy không?
"Phụ hoàng, con thỏ này cứ để nhi thần tới ôm đi, mẫu hậu nhạy cảm đối với động vật có lông mà!" Vũ Văn Địch rất muốn cướp được con thỏ thần kỳ này, vừa nghe mẫu hậu của mình nói như vậy, hắn liền rất vui vẻ muốn mang Bạch Tiểu Thố đi.
Bạch Tiểu Thố không muốn cho Vũ Văn Địch chạm tới nửa sợi lông của nàng, nàng vẫn còn nhớ rõ mối thù lúc nãy!
"Hoàng thượng, ta không muốn hắn tới ôm ta đâu...ta muốn chàng ôm thôi!" “Lỗ tai thỏ” của Bạch Tiểu Thố dựng thẳng, rất không biết thẹn thùng mà nói giòn giã với Vũ Văn Hiên "Ta thích chàng, hoàng thượng!"
Nhìn gần, Hoàng đế đại thúc còn đẹp trai hơn vị hôn phu ở hiện đại của nàng.
Ôi chao, phải nói là rất đẹp trai, cực kỳ đẹp trai, nàng phải làm sao bây giờ!
"A, thật là một con thỏ to gan, ngươi có biết không, chưa bao giờ có ai dám nói như thế với trẫm, ngươi là người đầu tiên!" Nghe vậy, Vũ Văn Hiên chẳng những không tức giận, ngược lại tâm tình cực kỳ vui vẻ mà cười to "Bât quá, trẫm lại rất thích người có tính tình thẳng thắn như vậy!"
Vũ Văn Hiên yêu thương dùng bàn tay ấm áp vuốt ve “lỗ tai thỏ” của Bạch Tiểu Thố, mắt ưng hẹp dài giữa không trung bắn ra ánh sáng rực rỡ "Ngươi như thế khiến trẫm rất vui vẻ, trẫm liền phong cho ngươi một danh hiệu, gọi là thiên hạ đệ nhất thỏ đi!"
Con này thỏ quả nhiên thú vị, rất thú vị rồi!
Bạch Tiểu Thố rất hài lòng với việc được Vũ Văn Hiên vuốt ve, lại nghe Hoàng đế đại thúc ban thưởng danh hiệu cho nàng, làm nàng vui mừng thiếu chút nữa ở trên chân Vũ Văn Hiên nhảy lên cao ba thước.
Đệ nhất thiên hạ thỏ, danh hiệu này nghe thật vang dội, nàng rất thích!
Tâm tình Bạch Tiểu Thố đặc biệt kích động, không thể dùng ngôn ngữ để biểu đạt nội tâm vui sướng của nàng lúc này, nên nôn nóng dùng “đầu thỏ” của nàng cọ xát vào lồng ngực của Vũ Văn Hiên, như đang làm nũng để lấy lòng với Vũ Văn Hiên.
Nếu so sánh hoàng đế đại thúc và cái tên vương gia biến thái kia, về sau nàng dứt khoát đi theo Hoàng đế đại thúc đi, như vậy không tốt hơn sao!
Mà vị Vương Gia nào đó đang bị Bạch Tiểu Thố nói xấu, giờ phút này gương mặt đã hoàn toàn đen rồi, cả người bất cứ lúc nào đều có thể ở bên bờ vực bùng nổ.
Vũ Văn Tinh rất tức giận, không đúng, là cực kỳ tức giận.
Con thỏ ngu xuẩn kia vì sao lại làm nũng với hoàng huynh? Không lẽ nàng muốn đi theo hoàng huynh sao?
Phải không, nữ nhân này là hắn dùng một vạn lượng hoàng kim mua về làm vương phi, đã thiếu nợ thì đừng nghĩ dễ dàng đổi chủ như vậy!
Nàng thích nhất là loại nam nhân này, trưởng thành chững chạc lại gợi cảm, hơn nữa dáng dấp còn giống như vị hôn phu của nàng ở hiện đại, chỉ là hơi lớn tuổi một chút thôi.
"Bạch Tiểu Thố, lau sạch sẽ nước miếng của ngươi đi, đừng làm bẩn y phục của Bổn vương!" Nước miếng của Bạch Tiểu Thố chảy tí tách làm cho Vũ Văn Tinh rất chán ghét, một cơn thịnh nộ bất ngờ xuất hiện khiến hắn không thể nào giải thích được.
Con thỏ ngu xuẩn đáng chết này, nàng đây là có ý với hoàng huynh của hắn sao? Cũng không tìm gương soi lại mình là cái dạng đức hạnh gì? Vũ Văn Tinh rất bực mình, ngực như bị cái gì đó chắn ngang, rủ đầu thấp xuống, nhe răng buồn bực quát Bạch Tiểu Thố trong ngực.
"Làm gì có nước miếng, không có mà!" Nghe vậy, Bạch Tiểu Thố nâng chi trước của mình lên trên miệng “tam cánh hoa” một chút, phát hiện lông trên miệng bị ướt, vì thế xấu hổ cười “hắc hắc” với Vũ Văn Tinh, dùng âm thanh chỉ có hai người nghe được nhỏ giọng nói "Hắc hắc, Vương Gia phu quân, người ta không phải cố ý nha, ta giúp chàng lau sạch sẽ là được, chàng đừng tức giận, ngàn vạn lần đừng tức giận!"
Bạch Tiểu Thố vừa nịnh hót nói vừa dùng hai chi trước cố sức gãi gãi y phục của Vũ Văn Tinh.
Tên Vương Gia biến thái này thật hẹp hòi, quần áo trên người hắn làm gì có nước miếng, dơ bẩn chỗ nào chứ!
Vũ Văn Tinh và Bạch Tiểu Thố đều không hề biết những hành động của bọn họ nãy giờ đã trở thành tiêu điểm của mọi người, ánh mắt hoàng đế và tất cả quan viên đều cùng khóa trên người con thỏ biết nói tiếng người đang ở trong ngực Vũ Văn Tinh.
Thật kỳ diệu, trên đời này quả thật không thiếu những thứ kỳ lạ a!
"Cửu vương đệ, tại sao con thỏ trong ngực của ngươi lại biết nói tiếng người? Rất kỳ diệu!" Vũ Văn Hiên cảm thán mà phát ra một tiếng kinh ngạc, ánh mắt như chim ưng trở nên thâm thúy, mỉm cười nhìn tới chỗ Bạch Tiểu Thố, nhẹ giọng nói "Có thể cho trẫm nhìn một chút được không?"
Bạch Tiểu Thố được tầm mắt nóng bỏng của Vũ Văn Hiên quét qua làm cho trái tim nhỏ bé của nàng cứ đập liên hồi, nếu như giờ phút này nàng không biến thân, tin tưởng khuôn mặt nhỏ nhắn nhất định có thể hồng đến nhỏ ra máu rồi.
Oa oa, ánh mắt của trung niên mỹ nam đại thúc hoàng đế rất có lực sát thương, có thể so với điện cao thế mười vạn Volt, làm cho cả người nàng đều mềm nhũn rồi.
"Nếu hoàng huynh đã mở miệng, Bổn vương tất nhiên sẽ không cự tuyệt yêu cầu của hoàng huynh!" Mặc dù trong lòng Vũ Văn Tinh cực kỳ không muốn giao Bạch Tiểu Thố ra, nhưng ở trước mặt nhiều người như vậy, hắn cũng không thể làm trái ý Vũ Văn Hiên.Vì vậy gương mặt tuấn tú càng thêm âm trầm, bởi vì trong lòng có bất mãn, nên rất thô bạo giơ “lỗ tai thỏ” của Bạch Tiểu Thố lên, giao nàng cho thái giám đứng phía trước, dùng ánh mắt hung dữ cảnh cáo nàng không thể gây họa nữa, nếu không hắn chắc chắn sẽ chém nàng thành thiên đao vạn quả!
Bạch Tiểu Thố rất hiểu ánh mắt kia của Vũ Văn Tinh truyền đạt ý tứ gì, đột nhiên co rụt gáy lại, quay đầu dứt khoát coi thường.
Nàng cái gì cũng không biết, thật là cái gì cũng không trông thấy!
"Hoàng thượng, con thỏ này nhìn qua cũng không khác gì với những con thỏ bình thường khác, mà cả người nó lại chằng chịt vết thương. Hoàng thượng ngài hãy để cho Tiểu Đức Tử ôm đi đi, cẩn thận làm bẩn long thể của ngài!" Hoàng hậu xưa nay rất nhạy cảm đối với động vật có lông, thấy Vũ Văn Hiên ôm Bạch Tiểu Thố ở trong ngực nên trong lòng rất chán ghét, trên mặt cũng nhịn không được mà dài dòng thêm mấy câu.
Không phải chỉ là một con thỏ thôi sao? Có đáng để hoàng thượng yêu thích như vậy không?
"Phụ hoàng, con thỏ này cứ để nhi thần tới ôm đi, mẫu hậu nhạy cảm đối với động vật có lông mà!" Vũ Văn Địch rất muốn cướp được con thỏ thần kỳ này, vừa nghe mẫu hậu của mình nói như vậy, hắn liền rất vui vẻ muốn mang Bạch Tiểu Thố đi.
Bạch Tiểu Thố không muốn cho Vũ Văn Địch chạm tới nửa sợi lông của nàng, nàng vẫn còn nhớ rõ mối thù lúc nãy!
"Hoàng thượng, ta không muốn hắn tới ôm ta đâu...ta muốn chàng ôm thôi!" “Lỗ tai thỏ” của Bạch Tiểu Thố dựng thẳng, rất không biết thẹn thùng mà nói giòn giã với Vũ Văn Hiên "Ta thích chàng, hoàng thượng!"
Nhìn gần, Hoàng đế đại thúc còn đẹp trai hơn vị hôn phu ở hiện đại của nàng.
Ôi chao, phải nói là rất đẹp trai, cực kỳ đẹp trai, nàng phải làm sao bây giờ!
"A, thật là một con thỏ to gan, ngươi có biết không, chưa bao giờ có ai dám nói như thế với trẫm, ngươi là người đầu tiên!" Nghe vậy, Vũ Văn Hiên chẳng những không tức giận, ngược lại tâm tình cực kỳ vui vẻ mà cười to "Bât quá, trẫm lại rất thích người có tính tình thẳng thắn như vậy!"
Vũ Văn Hiên yêu thương dùng bàn tay ấm áp vuốt ve “lỗ tai thỏ” của Bạch Tiểu Thố, mắt ưng hẹp dài giữa không trung bắn ra ánh sáng rực rỡ "Ngươi như thế khiến trẫm rất vui vẻ, trẫm liền phong cho ngươi một danh hiệu, gọi là thiên hạ đệ nhất thỏ đi!"
Con này thỏ quả nhiên thú vị, rất thú vị rồi!
Bạch Tiểu Thố rất hài lòng với việc được Vũ Văn Hiên vuốt ve, lại nghe Hoàng đế đại thúc ban thưởng danh hiệu cho nàng, làm nàng vui mừng thiếu chút nữa ở trên chân Vũ Văn Hiên nhảy lên cao ba thước.
Đệ nhất thiên hạ thỏ, danh hiệu này nghe thật vang dội, nàng rất thích!
Tâm tình Bạch Tiểu Thố đặc biệt kích động, không thể dùng ngôn ngữ để biểu đạt nội tâm vui sướng của nàng lúc này, nên nôn nóng dùng “đầu thỏ” của nàng cọ xát vào lồng ngực của Vũ Văn Hiên, như đang làm nũng để lấy lòng với Vũ Văn Hiên.
Nếu so sánh hoàng đế đại thúc và cái tên vương gia biến thái kia, về sau nàng dứt khoát đi theo Hoàng đế đại thúc đi, như vậy không tốt hơn sao!
Mà vị Vương Gia nào đó đang bị Bạch Tiểu Thố nói xấu, giờ phút này gương mặt đã hoàn toàn đen rồi, cả người bất cứ lúc nào đều có thể ở bên bờ vực bùng nổ.
Vũ Văn Tinh rất tức giận, không đúng, là cực kỳ tức giận.
Con thỏ ngu xuẩn kia vì sao lại làm nũng với hoàng huynh? Không lẽ nàng muốn đi theo hoàng huynh sao?
Phải không, nữ nhân này là hắn dùng một vạn lượng hoàng kim mua về làm vương phi, đã thiếu nợ thì đừng nghĩ dễ dàng đổi chủ như vậy!
Tác giả :
Sắc Thái Mộng Ảo