Ái Phi Lên Ngôi!!!!
Chương 11 Chương 11
“Tiểu Nguyệt, vị phu nhân này là ai?”
“Phụ thân! Người có thể nói một câu đầy đủ rồi.
Nghi ngờ của tiểu Nguyệt tan thành mây khói, lập tức xem Mai Ngọc Dương là thần y: “Đa tạ Vương phi ra tay cứu giúp.
”
“Đừng vội tạ ơn, đem thuốc cho phụ thân ngươi dùng đi”
Sau khi dùng thuốc, lão ông cảm thấy rất khó chịu, uống đến một nửa lại nôn hết.
Mai Ngọc Dương lại bắt mạch lần bữa, không phòng bị nên dính không ít thứ dơ bẩn, tiểu Nguyệt sợ tới mức dập đầu liên tục: “Nô tỳ thất lễ, mong Vương phi thứ tội!”
Mai Ngọc Dương chỉ hơi nhíu mày, lấy khăn ướt lâu qua: “Không sao cả, bổn cung về thay y phục là tốt rồi”
Vậy mà Vương phi không truy cứu? tiểu Nguyệt vô cùng áy náy trong lòng, đôi mắt đỏ lên.
“Theo phương thuốc này, mỗi ngày uống hai lần, bổn cung cứ cách ba ngày sẽ tới châm cứu một lần.
Khế ước bán mình bổn cung sẽ hủy, tiền ngươi nhận không cần trả lại”
Tiểu Nguyệt không nghĩ tới Vương phi lại có thể làm như thế, quỳ xuống khóc lóc: “Vương phi, nô tỳ có tôi, thực tế nô tỳ bị người thu mua sắp
xếp bên người Vương phi để giám thị người.
Nếu biết Vương phi tâm địa Bồ Tát có đánh chết nô tỳ cũng không làm chuyện này!”
Mai Ngọc Dương cao giọng chất vấn: “Là ai khiến ngươi?”
“Một vị cô nương tên Trà Thanh"
Chính là nha hoàn bên cạnh Sở Trắc phi, ánh mắt Mai Ngọc Dương phát lạnh: “Thôi ngươi đem tiền trả lại nàng ta, nói bổn cung ghét bỏ người nhà ngươi trói buộc ngươi, không cần nói thêm chuyện khác, tránh gây họa sát thân.
”
“Còn về phụ thân của ngươi, nếu là người bệnh của bổn cung, bổn cung sẽ phụ trách tới cùng”
Trên nóc nhà, một người nhẹ nhàng thả lại mái ngói chỗ cũ, đem toàn bộ sự việc ghi nhớ quay về vương phủ phụng mệnh.
Dạ Lăng Chi Nguyệt nghe được ám vệ nói Mai Ngọc Dương cởi đồ châm cứu thì có chút tức giận: “Thật sự làm bậy, nữ nhân này sao lại không có rụt rè, không giữ phụ đạo! Sau đó thì sao?”
“Lão nhân kia còn nôn lên người nương nương.
”
Hắn hừ lạnh một tiếng: “Có phải Vương phi tưc giận, quở trách người kia?”
Ám vệ lắc đầu: “Vương phi không hề tức giận”
Dạ Lăng Chi Nguyệt nhấp môi, ánh mắt có chút hoang mang.
Nếu là lúc trước, dựa theo tính tình được nuông chiều của Mai Ngọc Dương chỉ sợ ầm ĩ một phen.
Hoặc là nói, căn bản nàng sẽ không chữa bệnh cho hạ nhân, khinh thường chạm vào họ.
“Còn nói cái gì?”
Ám vệ có chút chần chờ nhìn Dạ Lăng Chi Nguyệt nói : “Vị cô nương kia vì mang ân tính của Vương phi, nên thành thật khai ra là Trắc phi phái người an bài bên cạnh Vương phi.
”
Dạ Lăng Chi Nguyệt hung hăng quăng sách xuống đất: “Ăn nói bậy bại”
“Thuộc hạ đáng chết!” Ám vệ quỳ xuống, trong lòng có khổ không thể nói.
Nếu không phải chính tai nghe được, những chuyện xảy ra kia hắn cũng không tin được.
Giang Đông đứng cạnh căng đầu giải vây: “Vương gia, có lẽ Trắc phi cảm thấy Vương phi thay đổi, trong lòng nghi hoặc nên để người bên cạnh quan sát hành động, với tính tình của Trắc phi sẽ không có ác ý gì với Vương phi.
”
Dạ Lăng Chi Nguyệt hiểu ám vệ không nói dối, nghe Giang Đông nói lại hơi hòa hoãn: “Còn cần ngươi nói, Băng nhi thiện lương như thế sẽ không có gì gây bất lợi cho Vương phi!”
Hắn không vui phất tay về hướng ám vệ: “Đi, tiếp tục theo dõi Vương phi”
Lạc Hương các, Sở Băng căm giận đá văng cái ghế, tát Trà Thanh một cái: “Đồ vô dụng, không phải nói vô cùng chắc chắn sao, vì sao nữ nhân kia lại từ chối giữ tiểu Nguyệt!”
Trà Thanh sợ tới mức run bần bật: “Do Vương phi nói người nhà tiểu Nguyệt có người bệnh không thích hợp ở lại Vương phủ, nên đuổi người đi, hơn nữa Vương phi còn hủy đi khế ước bán thân của Tiểu Nguyệt”
Sở băng nghiến răng: “đồ ngu xuẩn nhà ngươi, vậy mà tìm nha hoàn có thân thế như vậy, nàng ta khôn khéo hơn so với trước, nếu lại an bài nha hoàn khá, nàng ta sẽ lại nghỉ ngờ.
”
Trừ phi có lý do không thể làm Mai Ngọc Dương cự tuyệt, Sở Băng nheo mắt, đột nhiên lại nghĩ ra một kế.
Nàng dặn dò vài câu bên tai Trà Thanh “Ngươi lặng lẽ đến Mai phủ…”
Trở lại vương phủ, Mai Ngọc Dương xác nhận lại tình trạng của tiểu Hồng phát hiện nàng ấy đã hạ sốt, tay bớt sưng đỏ thì nhẹ nhàng thở ra, cuối cùng cũng không sao rồi.
Ngoài cửa bỗng nhiên có tiếng ồn ào, Mai Ngọc Dương có dự cảm không tốt, giây tiếp theo thì thấy có người không chào hỏi gì mà cứ đẩy cửa đi vào.
Người tới không phải ai khác mà chính là muội muội cùng cha khác mẹ của nàng, Mai Ngọc Linh.
Mai Ngọc Linh có gương mặt tương tự Mai Ngọc Dương nhưng thần thái thêm phần kiêu ngạo, dương dương tự đắc, bị Mai gia cưng chiều mà thành tiểu thư hư hỏng, nhìn dáng vẻ ngạo mạn là hiểu.
Khi thấy nàng ta đi vào, Mai Ngọc Dương nhíu mày: “Sao ngươi tới đây?”
“Bổn tiểu thư tới thăm ngươi, ngươi nên cảm thấy vinh hạnh mới đúng, biểu tình kia của ngươi là gì chứ?”
Mai Ngọc Linh không khách khí ngồi xuống, liếc mắt nhìn tiểu Hồng : “Nha hoàn lại ốm yếu thế kia, nơi này đến cả người hữu dụng đều không có sao?”
“Người bên cạnh ta ra sao không phiền ngươi ngọc lòng.
Nhớ không nhầm thì bây giờ Mai gia đang vội vàng chuẩn bị hôn sự cho ngươi cùng Ngũ vương gia, sao Vương phi như ngươi lại an nhàn đến đây?”
Mai Ngọc Linh cùng Ngũ hoàng tử Dạ Lăng Thiên Trì đã có hôn ước với nhau, tính toán ngày thì cũng đến lúc thành thân.
“Ngươi cho rằng bổn tiểu thư muốn đến sao, không phải do phụ thân quan tâm ngươi sao, biết ngươi ở đây thiếu người để dùng, nên đưa người tới cho ngươi.
”
Mai Ngọc Linh vẫy tay phía sau, nha hoàn mập mạp đi lên, hành lễ có lệ: “Nô tỳ Bích Liễu, thỉnh an Vương phi.
”
Mai Ngọc Dương trầm xuống: “Ngươi có ý gì ?
“Từ hôm này, Bích Liễu lưu lại đâu, phụ thân biết ngươi ngu dốt, lo lắng ngươi làm Vương gia không vui, lưu một người bên cạnh chỉ điểm, cũng vì tốt cho Mai gia.
”
“Ta không cần, ngươi đem đi đi!” Mai Ngọc Dương từ chối.
“Hừ, đừng nghĩ ta cho mặt mũi lại không cần như thế” Mai Ngọc Linh không vui đập bàn: “Người này ngươi không muốn giữ cũng phải giữ, nếu chọc giận phụ thân, người xui xẻo chính là nương của ngươi”
Trong lòng Mai Ngọc Dương vừa động.
Nói đến mẫu thân của nguyên chủ, nàng lại không nói được câu cự tuyệt.