Ai Nói Thế Thân Không Có Tình Yêu?
Quyển 1 - Chương 13: Miễn là có thể làm thư ký của chủ tịch, thì sao cũng được
***
Đôi mắt lờ mờ của Tiểu Tinh dần trở nên tỉnh táo hơn, cô nhếch nhác ngồi dậy một cách khó nhọc.
Liếc mắt qua khắp phòng ngủ, đập vào mắt cô chỉ là một khung cảnh yên tĩnh lặng im trong sớm mai, tuy có sự hiện hữu của ánh nắng thế mà cô vẫn cảm thấy cô đơn hiu quạnh.
Ở nơi rộng lớn này, hoàn toàn không có bóng dáng cao lớn của anh, dù là mùi hương nhạt nhòa cũng chẳng hề có. Suốt đêm qua, Anh chưa từng về phòng.
Gương mặt vốn trắng xanh của cô cũng dần trở nên khó coi hơn bao giờ, lê lếch tấm thân mệt mỏi xuôdng giường cô lại bắt tay vào việc vệ sinh và thay một chiếc váy ca rô trắng đen.
Nhẹ nhàng đi xuống lầu, sự lạnh lẽo của mặt đất truyền từ bàn chân lên thẳng đại não cũng khiến cô tỉnh táo và khỏe hơn phần nào.
Điều cô không ngờ rằng khi cô đặt chân đến phòng ăn thì hình bóng cao lớn quá đổi nổi bật kia lại hiện hữu ngay trước mắt.
Hôm nay Bạc Lương vận trên người chiếc áo sơ mi trắng, cà vạt được thắt ngay ngắn với màu đen đơn độc, áo khoát ngoài màu tối vắt đại lên thành ghế phía sau, gương mặt lạnh lùng hơi nghiêng chìm trong ánh nắng nhạt nhòa dù không hợp nhưng vẫn tạo cho người nhìn cảm giác lạc lõng.
Anh ngồi đó, tao nhã hưởng thụ tách cà phê trước mắt, trên tay còn cầm tờ báo trông như đang xem chuyên chú, nhưng đôi mắt lạnh lùng kia chẳng biết tự khi nào lại chỉ dừng lại những hàng chữ gần nơi cô đang đứng, hoàn toàn chẳng thể đọc tiếp bất kỳ chữ gì thêm nữa.
Không phải vì cô đã thu hút được anh, mà chẳng qua hình bóng ấy đã vô tình trùng với khung cảnh năm nào, cũng là một khung cảnh buổi sáng ấm áp thế này, cũng là vị trí nơi đây, góc độ này, tầm nhìn như thế, chẳng qua người đứng nơi đó đã không còn là người mà anh đã hằng mong nhớ năm ấy nữa rồi.
Tiểu Tinh thấy thế cũng chẳng nghĩ gì nhiều gương mặt điều chi hr một nụ cười thật đẹp kèm theo câu nói ấm áp “Chào buổi sáng.“. Nhưng cô lại chẳng nhận được sự phản hồi của đối phương ngược lại anh chỉ cầm cốc cà phê đặt lên môi một ngụm uống hết chỗ đó, rồi nhanh chóng đứng dậy rời khỏi phòng ăn đi thẳng ra ngoài cửa chẳng một lời nào, chẳng một ánh nhìn, cứ như xem cô chưa từng tồn tại.
Cô vẫn đứng đó mặc cho đám người hầu phía sau nhìn nhau khó hiểu, cô tao nhã ngồi vào bàn ăn trầm tư suy nghĩ. Quản gia bên cạnh lịch sự bước đến cạnh cô lễ phép hỏi, “Phu nhân, người liệu có muốn dùng bữa sáng ngay bây giờ không ạ?”
Tuy nhiên, câu trả lời chỉ là bầu không khí yên tĩnh, quản gia khẽ liếc mắt nhìn người con gái dáng người ốm yếu, khoát trên người chiếc váy trắng làm cho bộ dáng cô thêm phần nhếch nhác, đôi mắt đen láy lại chìm vào trầm tư, vừa mỏng manh vừa xinh đẹp khiến người khác chẳng nỡ phá vỡ bức tranh kiều diễm này.
Chừng khoảng một phút trôi qua mà chẳng nhận được phản hòi từ cô, trên mặt có chút lúng túng, nhưng chưa kịp lên tiếng thì đập vào mắt ông chính là cô chủ nhỉ trước mắt đôi mắt sáng bừng rồi nở nụ cười thật xinh đẹp động lòng người. Sau đó cô đungws bật dậy rồi chạy vọt ra ngoài.
Hành động mau lẹ của cô khiến quản gia phản ứng không kịp, khi định thần được thì chủ nghe dư âm câu nói “Cháu no rồi, không ăn đâu ạ. Chào mọi người, chúc một buổi sáng tốt lành.” Xong là chẳng thấy người đâu, khiến đám người hầu phát hoảng chạy ra người nhưng chẳng hề thấy hình bóng nhỏ nhắn của cô đâu cả, chỉ vài giây ngắn ngủi mà cô đã biến mất như chưa từng xuất hiện.
Tham lam, dục vọng vốn là thứ không thể thiếu khi nhắc đến thương trường. Danh vọng hư vô, tiền bạc gần như đã trở thành mục tiêu hướng đến của tất cả thương nhân, một cuộc đấu trí mãi mãi không hồi kết, để tranh giành quyền lực thị trường thì các thương nhân đã bất chấp mọi thủ đoạn, tạo nên một chiến trường đầy hỗn tạp của tham vọng.
Mỗi một công ty, dù lớn hay nhỏ đều mang trong mình một tham vọng riêng, chỉ là phải xem nó nhiều hay ít, thủ đoạn tàn ác đến mức nào để có thể giữ vững được những bước tiến thoả mãn đuọc những tham vọng của chính mình. Trong đó tập đoàn Bạc thị, một tập đoàn nổi tiếng thuộc một trong những công ty lớn hàng đầu thế giới, nắm gần hơn một nữa thị trường và cũng là một trong những công ty chỉ dùng mưu mẹo, cùng tài năng kinh doanh vượt bật của vị chủ tịch để có thể đạt được những thành tựu đáng kinh ngạc này.
Bạc thị, với kiến trúc kiểu mở, cao tầng được xây dựng chủ yếu bằng kính cường lực loại mạnh, với những hệ thống an ninh bảo vệ tuyệt đối từ thông tin cơ mật đến nhũng thông tin nhỏ nhặt. Tất cả mọi thông tin chi tiết, dù chỉ là liên quan đến kiểu dáng bên trong công ty đều hoàn toàn được niêm phong tuyệt đối, đối với người dân bình thường, không đặt chân vào đây thì không hề biết được bất kỳ thứ gì liên quan ngoài hình dáng bên ngoài của công ty và cũng là những gì công ty chủ động tung tin ra ngoài.
Tiểu Tinh đứng dưới Bạc thị, sự to lớn vững mạnh của toà nhà gần như nuốt chửng cô hoàn toàn, nhưng biểu cảm trên gương mặt thanh tú ấy, ngoài nụ cười thích thú, hiếu kỳ thì chẳng hề có chút hồi hộp hay lo lắng nào. Trên gương mặt nõn nà của cô, cặp kính đen thanh nhã che đi phần nào đôi mắt đen linh hoạt, nhưng nếu để ý kỹ, thì sẽ thấy, trong đôi mắt đen ấy phản ánh hàng ngàn chữ nhỏ liên tục chạy không ngừng. Khi hàng chữ cuối cùng đã chạy hết cô liền tháo kính ra, ngón tay thanh mãnh nhẹ nhàng xoa nhẹ đôi mắt, rồi nở nụ cười nhẹ nhàng, rồi tao nhã ngắm nhìn toà nhà hùng vĩ trước mặt, đôi môi anh đào chỉ buông vài từ nhưng mang đậm vẻ thích thú, “Mạng lưới thông tin luôn được phong toả một trăm phần trăm sao? Đúng là ngày càng thú vị mà.”
Bước vào bên trong công ty, Tiểu Tinh liếc mắt ghi nhớ hết những chi tiết về kiến trúc nơi đây. Dù mắt vẫn nhìn đông nhìn tây, nhưng cô vẫn liên tục cất từng bước chân đi về phía bàn lễ tân một cách dứt khoát.
Từ xa, nhân viên lễ tân thấy cô bước đến gần thì liền có chút kinh ngạc, vì theo lịch trình hôm nay cô nhận được thì hôm nay công ty hoàn toàn không hề cần tiếp khách hay có cuộc hẹn gặp mặt nào mà cô gái này ngang nhiên bước vào, nhìn cách ăn mặc của cô lại có chút gì đoa không hề hợp lý, cứ như... như đang đi tham quan vậy...
Tiểu Tinh mặc kệ ánh mắt kỳ hoặc của lễ tân, cô nhảy chân sáo, tung tăng đi đến, gương mặt hớn hở như một đứa trẻ, bên miệng còn ngâm nga một giai điệu nhẹ nhàng tuy không biết bài gì nhưng mang cho người khác cảm giác thoải mái đến không thể rời mắt khỏi cô.
“Xin lỗi, chị ơi, em đến xin việc ạ.” Tiểu Tinh vừa nói vừa kèm theo một nụ cưới ngọt ngào, đôi mắt đen láy hơi lấp lánh khiến cô nàng lễ tân cứng đờ cả người. Nếu nói trên đời này chưa bao giờ thấy người đẹp thì cô đúng là đứa không bình thường, nhưng tiếp xúc tromg giới thương trường bao năm nay, dù chỉ là lễ tân nhưng cô chưa thấy ai lại can đảm mang gương mặt mộc ra ngoài đường lại còn sở hữu nụ cười ngây ngô của tuổi xuân đáng quý, gương mặt nõn nà xinh đẹp như tiên kèm theo nụ cười toả sáng dù cô chỉ là phụ nữ còn phải ngây ngất huống chi là đàn ông.
Thấy cô nàng tiếp tân chỉ thơ thẫn nhìn mình mãi, Tiểu Tinh hơi xấu hổ cắn nhẹ đôi môi anh đào mềm mại, cố nặn thêm nụ cười ngượng, “Chị ơi, em đến xin việc ạ...” Âm giọng trong trẻo có chút dè dặt nhanh chóng làm tiếp tân tỉnh hồn.
“Ồ, em chờ chị một chút.” Cô gái tiếp tân kia thành thục cầm điện thoại bấm nhanh một dãy số, chỉ tiếc vẫn chưa bấm xong thì từ xa đã vang đến một giọng của một chàng trai trẻ, âm giọng trầm ấm lại có chút ngạc nhiên có phần xúc động, “Selena?”
Tiểu Tinh theo phản xạ quay lại thì thấy một gương mặt của chàng thanh niên trẻ, trên môi mang theo nụ cười quyến rũ đôi mắt đào hoa mang đầy kinh ngạc nhìn chằm chằm cô, sóng mũi cao cao cùng từng góc cạnh của gương mặt, dáng người cao lớn với thân hình chuẩn khoác thêm bộ vest trên người, tuy không thắc cà vạt nhưng lại để hở tận ba cúc áo trên cùng, ẩn hiện vòm ngực rắn chắc với nước da đồng đây nam tính, từ người anh, nhìn đi nhìn lại đâu đâu cũng toả đầy mùi hương phong tình. Người quyến rũ nào đó cánh tay còn đang ôm eo một người con gái vô cùng diễm lệ xinh đẹp vô cùng chỉ tiếc ánh mắt anh lại đi khoá chặt lên người Tiểu Tinh một khắc cũng chẳng rời.
Khi anh nhìn rõ được gương mặt cô thì trên môi liền nở ngay một nụ cười đầy mị hoặc, anh thẳng thừng vứt ngay cô gái bên cạnh mình mà chạy đến bên Tiểu Tinh, còn dang sẵn cánh tay rắn chắc dự tính vho một cái ôm đầy tình cảm. Bên môi lại bật ra một tràng câu nói khiến người khác không thể không nghĩ họ có quan hệ mờ ám, “Ôi Sel bé nhỏ của lòng anh, đến đây với anh nào.”
Nhưng chỉ tiếc thay, dù anh tình nồng ý đậm thế nhưng lại chẳng thể làm rung động cô gái nào đó, buồn hơn nữa là khí anh vừa đến bên cạnh, vẫn chưa ôm được thì cô đã nhanh nhẹn né sang một bên, bàn tay trắng nõn mịn màng không quên vỗ lên tấm lưng thẳng kia thật mạnh làm ai kia đau đến mức thét lên một tiếng trông cực kỳ mất hình tượng.
Đón nhận ánh mắt đầy phẫn hận của chàng trai kia, Tiểu Tinh chỉ cười thật tươi như việc đánh người khi nãy hoàn toàn chẳng liên quan gì đến cô, chỉ tội cho chàng trai đào hoa lại chỉ có thể ôm lưng nghiến răng ken két hận không thể xông lên cho cô một trận ra trò. Sự việc bất ngờ khiến cho mọi người xung quanh gần đó chứng kiến có phần kinh hãi trợn tròn mắt nhìn hai người. Tiểu Tinh chẳng thèm quan tâm gì nhiều mà lên giọng chỉnh anh thẳng thừng.
“Anh lúc nào cũng vậy, Ren, anh không cần hình tượng nhưng em cần, đừng khiến người khác hiểu lầm.” Âm giọng cô tuy thoải mái nhắc nhở, nhưng nếu nghe rõ lại mang phần nào đó như lời cảnh cáo.
Ren uất ức nhìn nụ cười diễm lệ trước mắt mình, tủi thân đón nhận lời phê bình đầy nhẫn tâm kia, lại chỉ có thể cắn răng chịu trận, “Sel, em càng lúc càng bạc bẽo.”
Nghe giọng lên án của Ren, Tiểu Tinh chỉ cười chẳng thèm so đo gì. Được một lúc, cơn đau ở lưng, đại não bắt đầu hoạt động nhanh chóng, anh lướt mắt nhìn cô từ trên xuống dưới một lượt rồi nghi hoặc hỏi, “Em ăn mặc đẹp vậy, tới đây làm gì?”
Tiểu Tinh nghe anh hỏi chỉ cúi đầu nhìn lại trang phục trên người mình, cô chỉ mặc mỗi chiếc váy ngắn với đường may đơn giản vô cùng, vậy lại được gọi là ăn mặc đẹp sao? Cô đành lắc đầu thở dài một hơi, nếu thực sự đẹp thì cô đã chiếm được trái tim người chồng mới cưới của cô từ lâu rồi, đâu có thảm hại đến mức chỉ được anh liếc sơ qua một chút để ý cũng chẳng có, anh chỉ toàn nhớ đến... một người khác, nhưng không phải cô.
Thấy Tiểu Tinh thất thần, Ren định lên tiếng nhắc nhở thì cô đã trả lời ngay lập tức, “Em đến làm việc.”
“Làm việc?”
“Phải, chẳng phải anh đăng tin than rằng anh chán cô thư ký của mình rồi sao? Em đến thay chức đó, nếu anh tìm được người rồi thì cho đại em một công việc tại công ty này, em làm cũng được.”
Nghe vô nói vậy, Ren hoảng hồn nhìn cô, “Em đừng nói anh biết em đang thiếu việc làm trầm trọng đấy Sel.”
“Không.”
“Vậy tại sao em có thể tuỳ tiện làm đại một công việc, chẳng giống em chút nào.” Ren khoanh tay lại, tỏ sẵn thái độ chất vấn.
“Miễn sau này có thể làm thư ký chủ tịch, thì làm gì cũng được.” Chỉ cần sau này có thể làm thư ký chủ tịch, có thể tiếp cận được anh, thì cô làm gì cũng được. Phải, đây chính là mục đích của cô, thư ký chủ tịch, chính là cách có thể ở gần anh hơn, gần anh hơn thì có thể khiến anh chú ý nhiều hơn, chú ý nhiều hơn thì khả năng có được trái tim anh lại càng cao hơn. Dù bất kỳ việc gì, miễn không làm tổn hại đến người khác, không tổn thương đến anh, thì cô có thể làm tất cả, chỉ để có một ngày, anh sẽ yêu cô thật lòng, chứ không phải xem cô như... người đó.
***
Đôi mắt lờ mờ của Tiểu Tinh dần trở nên tỉnh táo hơn, cô nhếch nhác ngồi dậy một cách khó nhọc.
Liếc mắt qua khắp phòng ngủ, đập vào mắt cô chỉ là một khung cảnh yên tĩnh lặng im trong sớm mai, tuy có sự hiện hữu của ánh nắng thế mà cô vẫn cảm thấy cô đơn hiu quạnh.
Ở nơi rộng lớn này, hoàn toàn không có bóng dáng cao lớn của anh, dù là mùi hương nhạt nhòa cũng chẳng hề có. Suốt đêm qua, Anh chưa từng về phòng.
Gương mặt vốn trắng xanh của cô cũng dần trở nên khó coi hơn bao giờ, lê lếch tấm thân mệt mỏi xuôdng giường cô lại bắt tay vào việc vệ sinh và thay một chiếc váy ca rô trắng đen.
Nhẹ nhàng đi xuống lầu, sự lạnh lẽo của mặt đất truyền từ bàn chân lên thẳng đại não cũng khiến cô tỉnh táo và khỏe hơn phần nào.
Điều cô không ngờ rằng khi cô đặt chân đến phòng ăn thì hình bóng cao lớn quá đổi nổi bật kia lại hiện hữu ngay trước mắt.
Hôm nay Bạc Lương vận trên người chiếc áo sơ mi trắng, cà vạt được thắt ngay ngắn với màu đen đơn độc, áo khoát ngoài màu tối vắt đại lên thành ghế phía sau, gương mặt lạnh lùng hơi nghiêng chìm trong ánh nắng nhạt nhòa dù không hợp nhưng vẫn tạo cho người nhìn cảm giác lạc lõng.
Anh ngồi đó, tao nhã hưởng thụ tách cà phê trước mắt, trên tay còn cầm tờ báo trông như đang xem chuyên chú, nhưng đôi mắt lạnh lùng kia chẳng biết tự khi nào lại chỉ dừng lại những hàng chữ gần nơi cô đang đứng, hoàn toàn chẳng thể đọc tiếp bất kỳ chữ gì thêm nữa.
Không phải vì cô đã thu hút được anh, mà chẳng qua hình bóng ấy đã vô tình trùng với khung cảnh năm nào, cũng là một khung cảnh buổi sáng ấm áp thế này, cũng là vị trí nơi đây, góc độ này, tầm nhìn như thế, chẳng qua người đứng nơi đó đã không còn là người mà anh đã hằng mong nhớ năm ấy nữa rồi.
Tiểu Tinh thấy thế cũng chẳng nghĩ gì nhiều gương mặt điều chi hr một nụ cười thật đẹp kèm theo câu nói ấm áp “Chào buổi sáng.“. Nhưng cô lại chẳng nhận được sự phản hồi của đối phương ngược lại anh chỉ cầm cốc cà phê đặt lên môi một ngụm uống hết chỗ đó, rồi nhanh chóng đứng dậy rời khỏi phòng ăn đi thẳng ra ngoài cửa chẳng một lời nào, chẳng một ánh nhìn, cứ như xem cô chưa từng tồn tại.
Cô vẫn đứng đó mặc cho đám người hầu phía sau nhìn nhau khó hiểu, cô tao nhã ngồi vào bàn ăn trầm tư suy nghĩ. Quản gia bên cạnh lịch sự bước đến cạnh cô lễ phép hỏi, “Phu nhân, người liệu có muốn dùng bữa sáng ngay bây giờ không ạ?”
Tuy nhiên, câu trả lời chỉ là bầu không khí yên tĩnh, quản gia khẽ liếc mắt nhìn người con gái dáng người ốm yếu, khoát trên người chiếc váy trắng làm cho bộ dáng cô thêm phần nhếch nhác, đôi mắt đen láy lại chìm vào trầm tư, vừa mỏng manh vừa xinh đẹp khiến người khác chẳng nỡ phá vỡ bức tranh kiều diễm này.
Chừng khoảng một phút trôi qua mà chẳng nhận được phản hòi từ cô, trên mặt có chút lúng túng, nhưng chưa kịp lên tiếng thì đập vào mắt ông chính là cô chủ nhỉ trước mắt đôi mắt sáng bừng rồi nở nụ cười thật xinh đẹp động lòng người. Sau đó cô đungws bật dậy rồi chạy vọt ra ngoài.
Hành động mau lẹ của cô khiến quản gia phản ứng không kịp, khi định thần được thì chủ nghe dư âm câu nói “Cháu no rồi, không ăn đâu ạ. Chào mọi người, chúc một buổi sáng tốt lành.” Xong là chẳng thấy người đâu, khiến đám người hầu phát hoảng chạy ra người nhưng chẳng hề thấy hình bóng nhỏ nhắn của cô đâu cả, chỉ vài giây ngắn ngủi mà cô đã biến mất như chưa từng xuất hiện.
Tham lam, dục vọng vốn là thứ không thể thiếu khi nhắc đến thương trường. Danh vọng hư vô, tiền bạc gần như đã trở thành mục tiêu hướng đến của tất cả thương nhân, một cuộc đấu trí mãi mãi không hồi kết, để tranh giành quyền lực thị trường thì các thương nhân đã bất chấp mọi thủ đoạn, tạo nên một chiến trường đầy hỗn tạp của tham vọng.
Mỗi một công ty, dù lớn hay nhỏ đều mang trong mình một tham vọng riêng, chỉ là phải xem nó nhiều hay ít, thủ đoạn tàn ác đến mức nào để có thể giữ vững được những bước tiến thoả mãn đuọc những tham vọng của chính mình. Trong đó tập đoàn Bạc thị, một tập đoàn nổi tiếng thuộc một trong những công ty lớn hàng đầu thế giới, nắm gần hơn một nữa thị trường và cũng là một trong những công ty chỉ dùng mưu mẹo, cùng tài năng kinh doanh vượt bật của vị chủ tịch để có thể đạt được những thành tựu đáng kinh ngạc này.
Bạc thị, với kiến trúc kiểu mở, cao tầng được xây dựng chủ yếu bằng kính cường lực loại mạnh, với những hệ thống an ninh bảo vệ tuyệt đối từ thông tin cơ mật đến nhũng thông tin nhỏ nhặt. Tất cả mọi thông tin chi tiết, dù chỉ là liên quan đến kiểu dáng bên trong công ty đều hoàn toàn được niêm phong tuyệt đối, đối với người dân bình thường, không đặt chân vào đây thì không hề biết được bất kỳ thứ gì liên quan ngoài hình dáng bên ngoài của công ty và cũng là những gì công ty chủ động tung tin ra ngoài.
Tiểu Tinh đứng dưới Bạc thị, sự to lớn vững mạnh của toà nhà gần như nuốt chửng cô hoàn toàn, nhưng biểu cảm trên gương mặt thanh tú ấy, ngoài nụ cười thích thú, hiếu kỳ thì chẳng hề có chút hồi hộp hay lo lắng nào. Trên gương mặt nõn nà của cô, cặp kính đen thanh nhã che đi phần nào đôi mắt đen linh hoạt, nhưng nếu để ý kỹ, thì sẽ thấy, trong đôi mắt đen ấy phản ánh hàng ngàn chữ nhỏ liên tục chạy không ngừng. Khi hàng chữ cuối cùng đã chạy hết cô liền tháo kính ra, ngón tay thanh mãnh nhẹ nhàng xoa nhẹ đôi mắt, rồi nở nụ cười nhẹ nhàng, rồi tao nhã ngắm nhìn toà nhà hùng vĩ trước mặt, đôi môi anh đào chỉ buông vài từ nhưng mang đậm vẻ thích thú, “Mạng lưới thông tin luôn được phong toả một trăm phần trăm sao? Đúng là ngày càng thú vị mà.”
Bước vào bên trong công ty, Tiểu Tinh liếc mắt ghi nhớ hết những chi tiết về kiến trúc nơi đây. Dù mắt vẫn nhìn đông nhìn tây, nhưng cô vẫn liên tục cất từng bước chân đi về phía bàn lễ tân một cách dứt khoát.
Từ xa, nhân viên lễ tân thấy cô bước đến gần thì liền có chút kinh ngạc, vì theo lịch trình hôm nay cô nhận được thì hôm nay công ty hoàn toàn không hề cần tiếp khách hay có cuộc hẹn gặp mặt nào mà cô gái này ngang nhiên bước vào, nhìn cách ăn mặc của cô lại có chút gì đoa không hề hợp lý, cứ như... như đang đi tham quan vậy...
Tiểu Tinh mặc kệ ánh mắt kỳ hoặc của lễ tân, cô nhảy chân sáo, tung tăng đi đến, gương mặt hớn hở như một đứa trẻ, bên miệng còn ngâm nga một giai điệu nhẹ nhàng tuy không biết bài gì nhưng mang cho người khác cảm giác thoải mái đến không thể rời mắt khỏi cô.
“Xin lỗi, chị ơi, em đến xin việc ạ.” Tiểu Tinh vừa nói vừa kèm theo một nụ cưới ngọt ngào, đôi mắt đen láy hơi lấp lánh khiến cô nàng lễ tân cứng đờ cả người. Nếu nói trên đời này chưa bao giờ thấy người đẹp thì cô đúng là đứa không bình thường, nhưng tiếp xúc tromg giới thương trường bao năm nay, dù chỉ là lễ tân nhưng cô chưa thấy ai lại can đảm mang gương mặt mộc ra ngoài đường lại còn sở hữu nụ cười ngây ngô của tuổi xuân đáng quý, gương mặt nõn nà xinh đẹp như tiên kèm theo nụ cười toả sáng dù cô chỉ là phụ nữ còn phải ngây ngất huống chi là đàn ông.
Thấy cô nàng tiếp tân chỉ thơ thẫn nhìn mình mãi, Tiểu Tinh hơi xấu hổ cắn nhẹ đôi môi anh đào mềm mại, cố nặn thêm nụ cười ngượng, “Chị ơi, em đến xin việc ạ...” Âm giọng trong trẻo có chút dè dặt nhanh chóng làm tiếp tân tỉnh hồn.
“Ồ, em chờ chị một chút.” Cô gái tiếp tân kia thành thục cầm điện thoại bấm nhanh một dãy số, chỉ tiếc vẫn chưa bấm xong thì từ xa đã vang đến một giọng của một chàng trai trẻ, âm giọng trầm ấm lại có chút ngạc nhiên có phần xúc động, “Selena?”
Tiểu Tinh theo phản xạ quay lại thì thấy một gương mặt của chàng thanh niên trẻ, trên môi mang theo nụ cười quyến rũ đôi mắt đào hoa mang đầy kinh ngạc nhìn chằm chằm cô, sóng mũi cao cao cùng từng góc cạnh của gương mặt, dáng người cao lớn với thân hình chuẩn khoác thêm bộ vest trên người, tuy không thắc cà vạt nhưng lại để hở tận ba cúc áo trên cùng, ẩn hiện vòm ngực rắn chắc với nước da đồng đây nam tính, từ người anh, nhìn đi nhìn lại đâu đâu cũng toả đầy mùi hương phong tình. Người quyến rũ nào đó cánh tay còn đang ôm eo một người con gái vô cùng diễm lệ xinh đẹp vô cùng chỉ tiếc ánh mắt anh lại đi khoá chặt lên người Tiểu Tinh một khắc cũng chẳng rời.
Khi anh nhìn rõ được gương mặt cô thì trên môi liền nở ngay một nụ cười đầy mị hoặc, anh thẳng thừng vứt ngay cô gái bên cạnh mình mà chạy đến bên Tiểu Tinh, còn dang sẵn cánh tay rắn chắc dự tính vho một cái ôm đầy tình cảm. Bên môi lại bật ra một tràng câu nói khiến người khác không thể không nghĩ họ có quan hệ mờ ám, “Ôi Sel bé nhỏ của lòng anh, đến đây với anh nào.”
Nhưng chỉ tiếc thay, dù anh tình nồng ý đậm thế nhưng lại chẳng thể làm rung động cô gái nào đó, buồn hơn nữa là khí anh vừa đến bên cạnh, vẫn chưa ôm được thì cô đã nhanh nhẹn né sang một bên, bàn tay trắng nõn mịn màng không quên vỗ lên tấm lưng thẳng kia thật mạnh làm ai kia đau đến mức thét lên một tiếng trông cực kỳ mất hình tượng.
Đón nhận ánh mắt đầy phẫn hận của chàng trai kia, Tiểu Tinh chỉ cười thật tươi như việc đánh người khi nãy hoàn toàn chẳng liên quan gì đến cô, chỉ tội cho chàng trai đào hoa lại chỉ có thể ôm lưng nghiến răng ken két hận không thể xông lên cho cô một trận ra trò. Sự việc bất ngờ khiến cho mọi người xung quanh gần đó chứng kiến có phần kinh hãi trợn tròn mắt nhìn hai người. Tiểu Tinh chẳng thèm quan tâm gì nhiều mà lên giọng chỉnh anh thẳng thừng.
“Anh lúc nào cũng vậy, Ren, anh không cần hình tượng nhưng em cần, đừng khiến người khác hiểu lầm.” Âm giọng cô tuy thoải mái nhắc nhở, nhưng nếu nghe rõ lại mang phần nào đó như lời cảnh cáo.
Ren uất ức nhìn nụ cười diễm lệ trước mắt mình, tủi thân đón nhận lời phê bình đầy nhẫn tâm kia, lại chỉ có thể cắn răng chịu trận, “Sel, em càng lúc càng bạc bẽo.”
Nghe giọng lên án của Ren, Tiểu Tinh chỉ cười chẳng thèm so đo gì. Được một lúc, cơn đau ở lưng, đại não bắt đầu hoạt động nhanh chóng, anh lướt mắt nhìn cô từ trên xuống dưới một lượt rồi nghi hoặc hỏi, “Em ăn mặc đẹp vậy, tới đây làm gì?”
Tiểu Tinh nghe anh hỏi chỉ cúi đầu nhìn lại trang phục trên người mình, cô chỉ mặc mỗi chiếc váy ngắn với đường may đơn giản vô cùng, vậy lại được gọi là ăn mặc đẹp sao? Cô đành lắc đầu thở dài một hơi, nếu thực sự đẹp thì cô đã chiếm được trái tim người chồng mới cưới của cô từ lâu rồi, đâu có thảm hại đến mức chỉ được anh liếc sơ qua một chút để ý cũng chẳng có, anh chỉ toàn nhớ đến... một người khác, nhưng không phải cô.
Thấy Tiểu Tinh thất thần, Ren định lên tiếng nhắc nhở thì cô đã trả lời ngay lập tức, “Em đến làm việc.”
“Làm việc?”
“Phải, chẳng phải anh đăng tin than rằng anh chán cô thư ký của mình rồi sao? Em đến thay chức đó, nếu anh tìm được người rồi thì cho đại em một công việc tại công ty này, em làm cũng được.”
Nghe vô nói vậy, Ren hoảng hồn nhìn cô, “Em đừng nói anh biết em đang thiếu việc làm trầm trọng đấy Sel.”
“Không.”
“Vậy tại sao em có thể tuỳ tiện làm đại một công việc, chẳng giống em chút nào.” Ren khoanh tay lại, tỏ sẵn thái độ chất vấn.
“Miễn sau này có thể làm thư ký chủ tịch, thì làm gì cũng được.” Chỉ cần sau này có thể làm thư ký chủ tịch, có thể tiếp cận được anh, thì cô làm gì cũng được. Phải, đây chính là mục đích của cô, thư ký chủ tịch, chính là cách có thể ở gần anh hơn, gần anh hơn thì có thể khiến anh chú ý nhiều hơn, chú ý nhiều hơn thì khả năng có được trái tim anh lại càng cao hơn. Dù bất kỳ việc gì, miễn không làm tổn hại đến người khác, không tổn thương đến anh, thì cô có thể làm tất cả, chỉ để có một ngày, anh sẽ yêu cô thật lòng, chứ không phải xem cô như... người đó.
***
Tác giả :
Dung Sở Ngọc