Ai Nói Nam Nhân Không Thể Làm [Mẹ]?
Chương 17: Đầu giường cãi nhau cuối giường hòa
Tiêu Trí đáng thương nằm ngủ trên mặt đất một đêm.
Nghe nói ngày hôm qua sau khi anh bị Nhậm Tử Tuyền đá bay một cước, trong đầu một trận thiên toàn địa chuyển nhật nguyệt vô quang, liền té trên mặt đất bất tỉnh nhân sự.
Như vậy cũng thôi đi, Nhậm Tử Tuyền lại có thể không đau lòng anh, vỗ mông rời đi!
Tiêu Trí xoa cái đầu đau đớn tỉnh lại, bắt đầu hồi tưởng chuyện ngày hôm qua.
Anh dường như đã uống rượu, Tiểu Vương lái xe đưa anh về nhà, sau đó anh hình như với… Tử Tuyền…?!
── Tử Tuyền trở về rồi?
Cảm giác về nụ hôn kia vô cùng rõ ràng, rõ ràng đến mức Tiêu Trí hoài nghi đó cũng không phải mộng!
Tiêu Trí kinh nghi lẫn lộn, sau khi ánh mắt dời đến chén trà giải rượu trên bàn, trong nháy mắt híp lại.
Giờ phút này Nhậm Tử Tuyền đang dắt Tiêu Hiểu nhàn nhã đi dạo ở trên đường.
Gian hàng cốc chén nào đó của hội chợ đang tiến hành hoạt động giảm giá, cậu chọn một hồi, mua được một cái cốc thủy tinh tạo hình thanh nhã, sau đó mua cho Tiêu Hiểu cái ca hình Pikachu.
“Cái cốc này dùng tương đối vệ sinh hơn của mình.” Nhậm Tử Tuyền vốn cũng không để ý đến việc này, nhưng kể từ khi bắt đầu chăm sóc Hiểu Hiểu, trong lúc vô ý biết rất nhiều thường thức cuộc sống.
── nghĩ tới người phụ nữ ngày hôm qua, Nhậm Tử Tuyền lại hận đến ngứa răng.
Vừa nhận lấy cái cốc mà nhân viên bán hàng đã gói xong, di động trong túi đựng của Tử Tuyền vang lên.
Cậu không thèm nhìn cũng biết là tên gia khỏa đáng giận kia gọi tới ── bởi vì đây là nhạc chuông chuyên dùng cho người nào đó.
“Cậu, di động của cậu kêu kìa.” Tiêu Hiểu tốt bụng nhắc nhở cậu.
“À, không cần để ý, là phục vụ đài hỏi cậu có muốn mở Lời khuyên sức khỏe không đấy.”
Tiêu Hiểu nghe xong, nhanh chóng từ trên người Nhậm Tử Tuyền lấy di động ra, cũng không thèm nhìn người gọi đến là ai, bắt máy xong đã lòng đầy căm phẫn nói: “Chúng cháu không cần Lời khuyên sức khỏe!”
Tiêu Trí nhìn điện thoại bị ngắt, vẻ mặt buồn bực.
Có điều cậu và Hiểu Hiểu đang ở cùng nhau, vậy chứng tỏ cậu thật sự trở về, người tối hôm qua, đích xác là…
Nghĩ đến đây, Tiêu Trí lập tức chuyển âm u sang quang đãng ── không công lời một nụ hôn sâu, anh có thể không cao hứng à?
Bên này tắt cuộc gọi của Tiêu Trí, Nhậm Tử Tuyền cũng không quan tâm nữa. Cậu mang Tiêu Hiểu đi chơi một hồi, hai người lại ở bên ngoài giải quyết cơm trưa, mới chậm rãi trở lại Tiêu gia.
Tiêu Trí biết mình ngày hôm qua khẳng định đã gây ra chuyện khiến tình nhân không cao hứng, bèn vô cùng tự giác xuống phòng bếp làm mấy món ăn, vừa mới bày ra bàn, đã nhìn thấy Tử Tuyền mang Hiểu Hiểu đi vào cửa.
Lúc cậu nhìn thấy mình, biểu cảm nhất thời trở nên lạnh như băng.
Tiêu Trí âm thầm khổ sở một chút, cười nói: “Tử Tuyền, lại đây ăn cơm trước đi.”
“Ăn rồi.” Nhậm Tử Tuyền không lạnh không nóng trả lời.
Tiêu Trí sửng sốt, bưng lấy đĩa ớt xào trứng không biết nên đặt ở đâu, sau một lúc lâu mới nói, “Vậy anh đành phải ăn một mình à.”
“A, tùy anh.” Nhậm Tử Tuyền cùng Hiểu Hiểu tiến vào phòng.
“… Tử Tuyền!” Tiêu Trí đuổi theo kéo cậu lại, mang người đến phòng ngủ của mình.
“Anh làm cái gì hả, buông em ra.” Nhậm Tử Tuyền bực mình tránh thoát khỏi kiềm chế của anh.
“Vì sao lại tức giận?” Tiêu Trí nhăn mày, “Cho anh biết.”
Nhậm Tử Tuyền liếc một cái sắc lẹm ── anh còn không biết xấu hổ mà hỏi?! Mình làm chuyện tốt còn không rõ ràng?
Hai người đối mắt nửa ngày, Tiêu Trí cuối cùng chịu thua: “Hôm qua về muộn, nhưng anh không biết em đang ở đây… Xin lỗi.”
Nhậm Tử Tuyền rốt cuộc cũng không phải người cứng rắn, cậu tùy tiện đáp một tiếng, hỏi: “Vậy người phụ nữ kia là ai?”
Phụ nữ? Tiêu Trí lạ lùng.
“Chính là cái người mặc váy đỏ!” Nhậm Tử Tuyền trừng mắt.
“À, cô ta ──” Tiêu Trí nhớ lại, “Cô ta là một đại diện của công ty, ngày hôm qua cùng nhau ăn cơm, đúng rồi, sao em biết cô ta?”
“Ngày hôm qua người ta đã theo anh về đến nhà rồi! Sao em có thể không biết hả?”
“Cái gì?” Tiêu Trí ngạc nhiên ── anh quả thực không rõ ràng lắm cái người phụ nữ họ Trần kia sẽ theo mình về nhà, trước kia luôn là Tiểu Vương đưa về mà.
“Cô ta sao lại biết trà giải rượu của nhà mình đặt ở đâu, còn nói là anh cho cô ta biết!”
── Hiểu lầm lớn rồi! Tiêu Trí đỡ trán.
“Lần trước cô ta và đồng nghiệp đến đưa văn kiện sau đó hàn huyên mấy câu, cô ta nói chồng mình thỉnh thoảng say đến bất tỉnh nhân sự, hỏi anh trà giải rượu nhãn hiệu gì thì tốt, anh khi ấy đang xem văn kiện, nên bảo cô ta tự mở tủ lấy ra xem.”
… A? Còn là người đã có chồng?!
Nhậm Tử Tuyền hắc tuyến, thế giới người lớn cũng quá hỗn loạn rồi!
Thấy cậu tức giận khó tiêu, Tiêu Trí liền nắm lấy hông của cậu, “Anh trở về sẽ hỏi Tiểu Vương, em trước tiên đừng tức giận.”
Nói thật ra, trên thương trường bàn việc làm ăn ở Trung Quốc, sao có thể thiếu rượu được. Cho dù thật sự là ngàn chén không say, cũng không thể thật sự uống không say, dù sao thân người cũng làm từ thịt, thứ cồn này tích lũy tới một mức độ, say sẽ thành chuyện tất nhiên. Tiểu Vương vừa làm thư ký vừa làm tài xế, khẳng định không thể uống nhiều, đành phải để anh uống. Huống chi Tiêu Trí chưa từng tự khoe tửu lượng còn trâu bò hơn ngàn chén không say.
Người không phải thánh hiền, sao có thể rộng lượng đến mức nói không tức là sẽ không tức chứ, huống chi là chứng kiến tình nhân cùng người khác mập mờ. Tiêu Trí càng bình tĩnh khuyên cậu, Nhậm Tử Tuyền lại càng tức: “Ồ, nếu anh nhìn thấy em cùng với cô gái khác ở cùng một chỗ, anh sẽ có cảm tưởng gì hả?”
“Không được!” Tiêu Trí không chút nghĩ ngợi đã thốt ra!
Hai người đều lặng đi một chút.
Tiêu Trí ý thức được mình thất thố, không được tự nhiên hơi quay đầu đi, nhưng chỉ trong nháy mắt, anh lại đưa ánh mắt chuyển trở về, đối diện với Nhậm Tử Tuyền, trong ánh mắt lộ ra dục vọng độc chiếm nồng đậm, tựa hồ đang nói “Dám ngoại tình sẽ xử đẹp em”!
“Em đang nói đùa mà.” Lần này đổi thành Nhậm Tử Tuyền cẩn thận dè dặt.
Trong tâm Tiêu Trí lại nổi lên sóng lớn ── nữ sinh bao quanh Nhậm Tử Tuyền nhiều như vậy, khó bảo toàn sẽ không gặp được người làm cậu động tâm, vạn nhất…
“Ách, anh đã không có gì với người phụ nữ kia, em sẽ không hỏi nữa.” Nhậm Tử Tuyền từ trong lòng anh chuồn ra ── vẫn nên ra ngoài tìm Hiểu Hiểu trước, thằng bé nhất định có thể bảo vệ được cậu chu toàn…
“Đợi một chút,” Tiêu Trí giữ chặt Nhậm Tử Tuyền, “Em đi đâu?”
“Em đi tìm Hiểu Hiểu, anh nhanh đi ăn cơm đi… A!” ── bị áp ngã xuống giường.
“Tử Tuyền, xin lỗi.” Tiêu Trí ôm chặt cậu ở bên tai nhỏ giọng nói.
“…”
“Ngày hôm qua anh không gọi điện thoại cho em, để em chờ rất muộn rồi…”
“…” Kiên định! Tuyệt đối không thể bị cảm động!
“Sau này sẽ không thế nữa.”
“Khụ khụ, không thế nữa là được rồi, anh anh anh trước tiên đứng lên đã, anh rất nặng…” Nhậm Tử Tuyền tay bận chân rộn đẩy Tiêu Trí ra.
“Không tức giận nữa?”
“Không tức giận nữa.”
Tiêu Trí cuối cùng cũng thả lỏng ── anh chịu không nổi việc Nhậm Tử Tuyền dùng loại ánh mắt nhìn người lạ kia để nhìn mình.
Hiểu lầm giải thích xong thì vạn sự đại cát. Tiêu Trí hung hăng phê bình Tiểu Vương, Tiểu Vương cảm thấy khó chịu, thế là lại tìm cơ hội trút oán khí lên cái người phụ nữ gây chuyện kia ── ai bảo cô càn rỡ ở trong nhà người khác, bị Tiêu phu nhân bắt tại trận rồi!?
Lại nói Tiêu tổng phát hỏa thật sự rất đáng sợ, nếu không phải tự biết năng lực làm việc của mình, Tiểu Vương còn thực sự lo lắng sẽ mất chén cơm…
Ách? Lại nói… Tiêu phu nhân rốt cuộc là vị nào vậy? Sao lần trước anh ta không nhìn thấy chứ?
Nhậm Tử Tuyền cùng Tiêu Trí ăn hết cơm trưa, rồi mới lấy ra cái cốc cậu mua giống như hiến bảo.
“Sao lại muốn tặng cốc?” Tiêu Trí cầm lấy lễ vật yêu thích không buông tay ── ánh mắt tiểu tử này thật sự không tồi, tạo hình của cái cốc này làm anh rất vui vẻ.
“Cốc của anh người phụ nữ kia đã dùng rồi, em không thích anh dùng lại nó.” Nhậm Tử Tuyền rất thản nhiên nói.
Trong lòng Tiêu Trí tuôn ra một dòng nước ấm ── dục vọng độc chiếm của Nhậm Tử Tuyền khiến anh hết sức hưởng thụ.
Sao có thể không hoan hỉ… tình yêu thẳng thắn, có chút bá đạo này.
Tiêu Trí rướn người qua, nhẹ nhàng đặt lên môi cậu một nụ hôn như chuồn chuồn lướt nước.
Lúc tối Nhậm Tử Tuyền nhìn thấy cái cốc bị người phụ nữ kia dùng qua im lặng nằm ở trong thùng rác, cảm thấy rất vô tội.
Cậu cũng không phải người có tinh thần sạch sẽ, sự kiện này rất nhanh bị hai người ném ra sau đầu. Tiếp theo bọn họ vượt qua một cuối tuần nhẹ nhàng tình cảm, Nhậm Tử Tuyền lại bước lên con đường về trường.
Mới tiến vào cửa ký túc xá, một mùi thuốc đập thẳng vào mặt, Nhậm Tử Tuyền lạ lùng nói: “Ai bị thương thế?”
Từ Triển Đồ lòng đầy căm phẫn rống: “Mấy vương bát cao tử* hệ Ngoại ngữ kia, lại dám lén lút đùa giỡn chúng ta!”
(*: vương bát – đồ con rùa, cao tử – con dê)
“Quên đi.” Thanh âm buồn bực của Tư Huy truyền tới.
Nhậm Tử Tuyền tiến lên nhìn, chỉ thấy chân Tư Huy sưng một mảng lớn! Bản thân cậu ta cũng thay đổi vẻ sáng sủa ngày xưa, trở nên có vài phần ngán ngẩm.
“Chuyện thế nào?!”
“Bọn họ thấy không bằng chúng ta, lại dám đá chân Tư Huy! Lần đầu tiên còn chưa tính, cẩu X thế nhưng công khai ngấm ngầm đá thêm vài cái! Cậu nói xem có phải cố ý không? Nào có chuyện ngắm chuẩn một bộ vị để đá?! Con mẹ hắn dùng cả sức lực bú sữa mẹ!”
Trần Vĩ Đào nói: “Bác sĩ nói trên đùi Tư Huy tụ huyết tương đối nghiêm trọng, gần đây không được tiến hành hoạt động kịch liệt.”
“Bọn họ chỉ đơn giản là bị phạt thẻ đỏ, còn chúng ta lại bị tổn thất một đại tướng!”
Địa vị của Tư Huy ở trong đội ngũ chỉ cần có mắt đều biết, không có Tư Huy, chứng tỏ cách chiến thắng sẽ rất xa.
“Cũng quá trơ trẽn rồi.” Nhậm Tử Tuyền tức giận.
“Đâu chỉ trơ trẽn, đơn giản là đã lột da mặt ném vào trong bồn cầu rồi! Không biết mẹ bọn họ sinh ra cái loại cực phẩm đấy thế nào!”
“Trọng tài nói thế nào?”
“Bọn họ chỉ nói là không cẩn thận đá phải, bên kia lại có người của hội học sinh, đúng lúc quen biết tên trọng tài mắt mù đó, trọng tài đương nhiên hướng đến bọn họ!”
── rõ ràng là bên ta bị thương, lại không chiếm được một công đạo công chính, sao có thể không làm cho người ta tức giận?
“Không phải chỉ tụ huyết thôi à, ông đây cũng không tin thực sự không ném bóng được.” Tư Huy giẫm cái chân bị thương xuống mặt đất một cái, nhất thời đau đến mức hít một hơi khí lạnh, “Tê ──”
“Đừng miễn cưỡng,” Nhậm Tử Tuyền đỡ lấy cậu ta ngồi xuống, “Mỗi ngày mát xa tán ứ, có lẽ có thể đuổi kịp trận bán kết.”
Cậu lấy lọ cao bên cạnh đổ lên trên đùi Tư Huy ── trước kia sau khi Tiêu Hiểu té ngã bị thương cũng là cậu mát xa cho Tiêu Hiểu thế này, hi vọng đừng ngượng tay thì tốt.
Trong lòng Tư Huy đang ngập lửa giận vào lúc Nhậm Tử Tuyền bắt đầu mát xa cho mình thế nhưng thần kỳ tiêu tán. Lực chú ý của cậu ta, nhất thời từ sự tức tối bị người ám toán hoàn toàn chuyển đến trên thân của người nửa ngồi ở trước mặt này.
Từ Triển Đồ tấm tắc kinh ngạc: “Bản lĩnh này của cậu xem ra rất chuyên nghiệp nhể!”
“Trước kia luôn mát xa giúp cháu ngoại trai.”
“Còn may có Tiểu Nhậm ở đây, bằng không chân Tư Huy lại bị liên lụy thêm một lúc rồi.”
Trần Vĩ Đào nói xong liền cùng Từ Triển Đồ đi gọi cơm, Nhậm Tử Tuyền thì cẩn thận mát xa cho cậu ta.
Đôi bàn tay khớp xương rõ ràng lại thon dài xinh đẹp kia đặt ở trên đùi mình, Tư Huy cảm thấy trong lòng có cái gì ngưa ngứa, khiến cậu ta nhịn không được muốn cầm lấy tay người này.
Ý niệm này vừa nhảy ra trong đầu, Tư Huy liền sợ hãi nhảy dựng.
Nhậm Tử Tuyền là anh em tốt của cậu ta đó? Cậu ta sao lại…
“Thế nào? Rất đau?” Nhậm Tử Tuyền thấy Tư Huy cứng đờ, tưởng mình mạnh tay.
“Không đau, tốt hơn nhiều rồi,” Tư Huy cười với cậu, “Cám ơn.”
“Khách khí cái gì,” Nhậm Tử Tuyền dẫn lời của Tư Huy, “Đều là người một nhà mà.”
Đại nam sinh như Tư Huy đây lại có chút ngượng ngùng, hơi mím miệng, không hề nói chuyện.
“Đúng rồi, trận bán kết của các cậu tổ chức lúc nào?”
“Hai tuần sau.”
“Ờm, vậy không phải vội, trước lúc đó tớ bảo đảm cậu có thể lên trận tiếp theo.” Nhậm Tử Tuyền ngẩng đầu, vừa lúc đối diện với ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của Tư Huy.
Ánh mặt trời ấm áp của buổi chiều chiếu lên trên khuôn mặt cậu, khiến dung nhan đẹp trai lộ ra sự thâm thúy nội liễm bên trong ấy trở nên thấu triệt mà sáng sủa.
Tư Huy không khỏi ngây người, cậu ta nhẫn nhịn, lại nhẫn nhịn, cuối cùng không nhịn được, đưa tay phủ lên trên tay Nhậm Tử Tuyền.
Trong lúc nhất thời hai người đều ngẩn ra.
Tư Huy bỗng nhiên nhận ra mình đang làm cái gì!
“Cái, không cần mát xa, tớ cảm thấy tốt hơn nhiều rồi…” Cậu ta nói xong lời này chỉ hận không thể cắn đầu lưỡi của mình! Có trời mới biết cậu ta rất muốn để Nhậm Tử Tuyền mát xa cho mình!
“Ừ, vậy cậu nghỉ ngơi thật tốt đi.” Nhậm Tử Tuyền cũng không kiên trì, đứng lên đi phòng vệ sinh tẩy sạch dược cao trên tay.
Sau đó không khí có chút cứng ngắc, hai người đều không chủ động nói chuyện, mãi đến khi Từ Triển Đồ và Trần Vĩ Đào đi vào mới đánh vỡ sự ngượng ngùng này.
Tư Huy ăn thịt bò nấu khoai tây, thỉnh thoảng trộm liếc Nhậm Tử Tuyền ngồi ở trên giường một cái.
Cậu ta vừa mới… thật sự là rất đường đột.
Nguyên nhân chính là hai người đều là nam sinh, cho nên sờ tay lại càng kỳ quái đi!
Mình sao lại không khống chế được mà sờ vào tay của một người cùng giới chứ…
Cũng may, dáng vẻ Nhậm Tử Tuyền dường như cũng không thật sự để ý…
Một tuần rất nhanh đã trôi qua, Tư Huy dưới sự giúp đỡ của Nhậm Tử Tuyền đã có thể thuận lợi xuống sân so đấu. Trong lúc Tư Huy bị thương, đồng đội của cậu ta cũng thắng lợi, tiến vào bán kết. Mà đội bóng khiến chân Tư Huy bị thương kia lại bị loại rớt, cuối cùng không thể đứng ở trên bục thắng lợi.
Sự xuất hiện của Tư Huy trên sân bóng lại càng nổi hơn trước đây, ở trên trận đấu cũng càng thêm dũng mãnh oai vũ, gần như là một đường bất bại vượt qua các trở ngại, cuối cùng dẫn đội ngũ của mình khí thế cuồn cuộn nắm giữ chức quán quân bóng rổ của trường.
Trong một khắc thắng lợi này, Tư Huy gần như là liếc ánh mắt đầu tiên về hướng đám bạn cùng phòng trên khán đài ── nhất là Tử Tuyền.
Cậu hướng về phía mình nở nụ cười, biểu cảm tựa như đang nói “Tớ biết cậu có thể làm được”.
Tư Huy đột nhiên cảm thấy, vui mừng đạt được hạng nhất, lại vẫn không bằng một nụ cười tươi của đối phương càng có thể khiến mình vui vẻ hơn.
── Ở trong tiếng kinh hô, mọi người chứng kiến Tư Huy thế nhưng ném cái cúp trong tay về hướng khán đài!
Một vòng cung màu vàng trượt lên trượt xuống, cái cúp an ổn dừng ở trong tay một thiếu niên đẹp trai.
Hết thảy xảy đến quá đột ngột, Nhậm Tử Tuyền theo phản xạ bắt lấy cái cúp mà Tư Huy ném đến, trố mắt nhìn về phía cậu ta.
Tư Huy dùng sức vẫy tay với cậu, sáng lạn cười nói, “Cám ơn!”
Tiếng cậu ta rất lớn, nhất thời tiếng vọng kéo dài trong hội trường bóng rổ yên tĩnh.
Đồng đội của Tư Huy biết nguyên nhân trong đó vỗ tay đầu tiên.
Tình bạn vững chắc được xây dựng lên trong thời gian ngắn cảm động đến mỗi một người ở đây.
Tiếng vỗ tay càng lúc càng nhiệt liệt, càng lúc càng kích động lòng người.
Trên sân hai người nhìn nhau cười đến chân thành thản nhiên, một khắc này bọn họ rất vui vẻ.
Nghe nói trận bóng rổ vô cùng hấp dẫn kia rất lâu sau vẫn còn có người say sưa kể lại.
Tư Huy buông tập san của trường, sắc mặt có một tia khủng bố.
“Thế nào?” Từ Triển Đồ đang gửi tin nhắn chú ý tới cậu ta không đúng.
“Xem này…”
“Hử?” Từ Triển Đồ tiếp lấy tập san của trường lớn tiếng đọc, “Tư Huy, nam, mười chín tuổi, sinh ngày 14 tháng 8, thân cao một mét tám hai, nặng bảy mươi mốt ki-lô-gam, yêu thích: bóng rổ, nghe nhạc, xem phim, màu sắc yêu thích: màu trắng, màu đen, thành viên gia đình…”
Một hồi giới thiệu xong, mọi người trố mắt rụt lưỡi.
Nhậm Tử Tuyền: “Thật tường tận.”
Trần Vĩ Đào: “Bí mật của ngôi sao trường học cho tới bây giờ đều không phải là bí mật chân chính.”
Tư Huy khóc không ra nước mắt, cậu ta cũng không muốn nổi tiếng như thế màààà ──
Nghe nói ngày hôm qua sau khi anh bị Nhậm Tử Tuyền đá bay một cước, trong đầu một trận thiên toàn địa chuyển nhật nguyệt vô quang, liền té trên mặt đất bất tỉnh nhân sự.
Như vậy cũng thôi đi, Nhậm Tử Tuyền lại có thể không đau lòng anh, vỗ mông rời đi!
Tiêu Trí xoa cái đầu đau đớn tỉnh lại, bắt đầu hồi tưởng chuyện ngày hôm qua.
Anh dường như đã uống rượu, Tiểu Vương lái xe đưa anh về nhà, sau đó anh hình như với… Tử Tuyền…?!
── Tử Tuyền trở về rồi?
Cảm giác về nụ hôn kia vô cùng rõ ràng, rõ ràng đến mức Tiêu Trí hoài nghi đó cũng không phải mộng!
Tiêu Trí kinh nghi lẫn lộn, sau khi ánh mắt dời đến chén trà giải rượu trên bàn, trong nháy mắt híp lại.
Giờ phút này Nhậm Tử Tuyền đang dắt Tiêu Hiểu nhàn nhã đi dạo ở trên đường.
Gian hàng cốc chén nào đó của hội chợ đang tiến hành hoạt động giảm giá, cậu chọn một hồi, mua được một cái cốc thủy tinh tạo hình thanh nhã, sau đó mua cho Tiêu Hiểu cái ca hình Pikachu.
“Cái cốc này dùng tương đối vệ sinh hơn của mình.” Nhậm Tử Tuyền vốn cũng không để ý đến việc này, nhưng kể từ khi bắt đầu chăm sóc Hiểu Hiểu, trong lúc vô ý biết rất nhiều thường thức cuộc sống.
── nghĩ tới người phụ nữ ngày hôm qua, Nhậm Tử Tuyền lại hận đến ngứa răng.
Vừa nhận lấy cái cốc mà nhân viên bán hàng đã gói xong, di động trong túi đựng của Tử Tuyền vang lên.
Cậu không thèm nhìn cũng biết là tên gia khỏa đáng giận kia gọi tới ── bởi vì đây là nhạc chuông chuyên dùng cho người nào đó.
“Cậu, di động của cậu kêu kìa.” Tiêu Hiểu tốt bụng nhắc nhở cậu.
“À, không cần để ý, là phục vụ đài hỏi cậu có muốn mở Lời khuyên sức khỏe không đấy.”
Tiêu Hiểu nghe xong, nhanh chóng từ trên người Nhậm Tử Tuyền lấy di động ra, cũng không thèm nhìn người gọi đến là ai, bắt máy xong đã lòng đầy căm phẫn nói: “Chúng cháu không cần Lời khuyên sức khỏe!”
Tiêu Trí nhìn điện thoại bị ngắt, vẻ mặt buồn bực.
Có điều cậu và Hiểu Hiểu đang ở cùng nhau, vậy chứng tỏ cậu thật sự trở về, người tối hôm qua, đích xác là…
Nghĩ đến đây, Tiêu Trí lập tức chuyển âm u sang quang đãng ── không công lời một nụ hôn sâu, anh có thể không cao hứng à?
Bên này tắt cuộc gọi của Tiêu Trí, Nhậm Tử Tuyền cũng không quan tâm nữa. Cậu mang Tiêu Hiểu đi chơi một hồi, hai người lại ở bên ngoài giải quyết cơm trưa, mới chậm rãi trở lại Tiêu gia.
Tiêu Trí biết mình ngày hôm qua khẳng định đã gây ra chuyện khiến tình nhân không cao hứng, bèn vô cùng tự giác xuống phòng bếp làm mấy món ăn, vừa mới bày ra bàn, đã nhìn thấy Tử Tuyền mang Hiểu Hiểu đi vào cửa.
Lúc cậu nhìn thấy mình, biểu cảm nhất thời trở nên lạnh như băng.
Tiêu Trí âm thầm khổ sở một chút, cười nói: “Tử Tuyền, lại đây ăn cơm trước đi.”
“Ăn rồi.” Nhậm Tử Tuyền không lạnh không nóng trả lời.
Tiêu Trí sửng sốt, bưng lấy đĩa ớt xào trứng không biết nên đặt ở đâu, sau một lúc lâu mới nói, “Vậy anh đành phải ăn một mình à.”
“A, tùy anh.” Nhậm Tử Tuyền cùng Hiểu Hiểu tiến vào phòng.
“… Tử Tuyền!” Tiêu Trí đuổi theo kéo cậu lại, mang người đến phòng ngủ của mình.
“Anh làm cái gì hả, buông em ra.” Nhậm Tử Tuyền bực mình tránh thoát khỏi kiềm chế của anh.
“Vì sao lại tức giận?” Tiêu Trí nhăn mày, “Cho anh biết.”
Nhậm Tử Tuyền liếc một cái sắc lẹm ── anh còn không biết xấu hổ mà hỏi?! Mình làm chuyện tốt còn không rõ ràng?
Hai người đối mắt nửa ngày, Tiêu Trí cuối cùng chịu thua: “Hôm qua về muộn, nhưng anh không biết em đang ở đây… Xin lỗi.”
Nhậm Tử Tuyền rốt cuộc cũng không phải người cứng rắn, cậu tùy tiện đáp một tiếng, hỏi: “Vậy người phụ nữ kia là ai?”
Phụ nữ? Tiêu Trí lạ lùng.
“Chính là cái người mặc váy đỏ!” Nhậm Tử Tuyền trừng mắt.
“À, cô ta ──” Tiêu Trí nhớ lại, “Cô ta là một đại diện của công ty, ngày hôm qua cùng nhau ăn cơm, đúng rồi, sao em biết cô ta?”
“Ngày hôm qua người ta đã theo anh về đến nhà rồi! Sao em có thể không biết hả?”
“Cái gì?” Tiêu Trí ngạc nhiên ── anh quả thực không rõ ràng lắm cái người phụ nữ họ Trần kia sẽ theo mình về nhà, trước kia luôn là Tiểu Vương đưa về mà.
“Cô ta sao lại biết trà giải rượu của nhà mình đặt ở đâu, còn nói là anh cho cô ta biết!”
── Hiểu lầm lớn rồi! Tiêu Trí đỡ trán.
“Lần trước cô ta và đồng nghiệp đến đưa văn kiện sau đó hàn huyên mấy câu, cô ta nói chồng mình thỉnh thoảng say đến bất tỉnh nhân sự, hỏi anh trà giải rượu nhãn hiệu gì thì tốt, anh khi ấy đang xem văn kiện, nên bảo cô ta tự mở tủ lấy ra xem.”
… A? Còn là người đã có chồng?!
Nhậm Tử Tuyền hắc tuyến, thế giới người lớn cũng quá hỗn loạn rồi!
Thấy cậu tức giận khó tiêu, Tiêu Trí liền nắm lấy hông của cậu, “Anh trở về sẽ hỏi Tiểu Vương, em trước tiên đừng tức giận.”
Nói thật ra, trên thương trường bàn việc làm ăn ở Trung Quốc, sao có thể thiếu rượu được. Cho dù thật sự là ngàn chén không say, cũng không thể thật sự uống không say, dù sao thân người cũng làm từ thịt, thứ cồn này tích lũy tới một mức độ, say sẽ thành chuyện tất nhiên. Tiểu Vương vừa làm thư ký vừa làm tài xế, khẳng định không thể uống nhiều, đành phải để anh uống. Huống chi Tiêu Trí chưa từng tự khoe tửu lượng còn trâu bò hơn ngàn chén không say.
Người không phải thánh hiền, sao có thể rộng lượng đến mức nói không tức là sẽ không tức chứ, huống chi là chứng kiến tình nhân cùng người khác mập mờ. Tiêu Trí càng bình tĩnh khuyên cậu, Nhậm Tử Tuyền lại càng tức: “Ồ, nếu anh nhìn thấy em cùng với cô gái khác ở cùng một chỗ, anh sẽ có cảm tưởng gì hả?”
“Không được!” Tiêu Trí không chút nghĩ ngợi đã thốt ra!
Hai người đều lặng đi một chút.
Tiêu Trí ý thức được mình thất thố, không được tự nhiên hơi quay đầu đi, nhưng chỉ trong nháy mắt, anh lại đưa ánh mắt chuyển trở về, đối diện với Nhậm Tử Tuyền, trong ánh mắt lộ ra dục vọng độc chiếm nồng đậm, tựa hồ đang nói “Dám ngoại tình sẽ xử đẹp em”!
“Em đang nói đùa mà.” Lần này đổi thành Nhậm Tử Tuyền cẩn thận dè dặt.
Trong tâm Tiêu Trí lại nổi lên sóng lớn ── nữ sinh bao quanh Nhậm Tử Tuyền nhiều như vậy, khó bảo toàn sẽ không gặp được người làm cậu động tâm, vạn nhất…
“Ách, anh đã không có gì với người phụ nữ kia, em sẽ không hỏi nữa.” Nhậm Tử Tuyền từ trong lòng anh chuồn ra ── vẫn nên ra ngoài tìm Hiểu Hiểu trước, thằng bé nhất định có thể bảo vệ được cậu chu toàn…
“Đợi một chút,” Tiêu Trí giữ chặt Nhậm Tử Tuyền, “Em đi đâu?”
“Em đi tìm Hiểu Hiểu, anh nhanh đi ăn cơm đi… A!” ── bị áp ngã xuống giường.
“Tử Tuyền, xin lỗi.” Tiêu Trí ôm chặt cậu ở bên tai nhỏ giọng nói.
“…”
“Ngày hôm qua anh không gọi điện thoại cho em, để em chờ rất muộn rồi…”
“…” Kiên định! Tuyệt đối không thể bị cảm động!
“Sau này sẽ không thế nữa.”
“Khụ khụ, không thế nữa là được rồi, anh anh anh trước tiên đứng lên đã, anh rất nặng…” Nhậm Tử Tuyền tay bận chân rộn đẩy Tiêu Trí ra.
“Không tức giận nữa?”
“Không tức giận nữa.”
Tiêu Trí cuối cùng cũng thả lỏng ── anh chịu không nổi việc Nhậm Tử Tuyền dùng loại ánh mắt nhìn người lạ kia để nhìn mình.
Hiểu lầm giải thích xong thì vạn sự đại cát. Tiêu Trí hung hăng phê bình Tiểu Vương, Tiểu Vương cảm thấy khó chịu, thế là lại tìm cơ hội trút oán khí lên cái người phụ nữ gây chuyện kia ── ai bảo cô càn rỡ ở trong nhà người khác, bị Tiêu phu nhân bắt tại trận rồi!?
Lại nói Tiêu tổng phát hỏa thật sự rất đáng sợ, nếu không phải tự biết năng lực làm việc của mình, Tiểu Vương còn thực sự lo lắng sẽ mất chén cơm…
Ách? Lại nói… Tiêu phu nhân rốt cuộc là vị nào vậy? Sao lần trước anh ta không nhìn thấy chứ?
Nhậm Tử Tuyền cùng Tiêu Trí ăn hết cơm trưa, rồi mới lấy ra cái cốc cậu mua giống như hiến bảo.
“Sao lại muốn tặng cốc?” Tiêu Trí cầm lấy lễ vật yêu thích không buông tay ── ánh mắt tiểu tử này thật sự không tồi, tạo hình của cái cốc này làm anh rất vui vẻ.
“Cốc của anh người phụ nữ kia đã dùng rồi, em không thích anh dùng lại nó.” Nhậm Tử Tuyền rất thản nhiên nói.
Trong lòng Tiêu Trí tuôn ra một dòng nước ấm ── dục vọng độc chiếm của Nhậm Tử Tuyền khiến anh hết sức hưởng thụ.
Sao có thể không hoan hỉ… tình yêu thẳng thắn, có chút bá đạo này.
Tiêu Trí rướn người qua, nhẹ nhàng đặt lên môi cậu một nụ hôn như chuồn chuồn lướt nước.
Lúc tối Nhậm Tử Tuyền nhìn thấy cái cốc bị người phụ nữ kia dùng qua im lặng nằm ở trong thùng rác, cảm thấy rất vô tội.
Cậu cũng không phải người có tinh thần sạch sẽ, sự kiện này rất nhanh bị hai người ném ra sau đầu. Tiếp theo bọn họ vượt qua một cuối tuần nhẹ nhàng tình cảm, Nhậm Tử Tuyền lại bước lên con đường về trường.
Mới tiến vào cửa ký túc xá, một mùi thuốc đập thẳng vào mặt, Nhậm Tử Tuyền lạ lùng nói: “Ai bị thương thế?”
Từ Triển Đồ lòng đầy căm phẫn rống: “Mấy vương bát cao tử* hệ Ngoại ngữ kia, lại dám lén lút đùa giỡn chúng ta!”
(*: vương bát – đồ con rùa, cao tử – con dê)
“Quên đi.” Thanh âm buồn bực của Tư Huy truyền tới.
Nhậm Tử Tuyền tiến lên nhìn, chỉ thấy chân Tư Huy sưng một mảng lớn! Bản thân cậu ta cũng thay đổi vẻ sáng sủa ngày xưa, trở nên có vài phần ngán ngẩm.
“Chuyện thế nào?!”
“Bọn họ thấy không bằng chúng ta, lại dám đá chân Tư Huy! Lần đầu tiên còn chưa tính, cẩu X thế nhưng công khai ngấm ngầm đá thêm vài cái! Cậu nói xem có phải cố ý không? Nào có chuyện ngắm chuẩn một bộ vị để đá?! Con mẹ hắn dùng cả sức lực bú sữa mẹ!”
Trần Vĩ Đào nói: “Bác sĩ nói trên đùi Tư Huy tụ huyết tương đối nghiêm trọng, gần đây không được tiến hành hoạt động kịch liệt.”
“Bọn họ chỉ đơn giản là bị phạt thẻ đỏ, còn chúng ta lại bị tổn thất một đại tướng!”
Địa vị của Tư Huy ở trong đội ngũ chỉ cần có mắt đều biết, không có Tư Huy, chứng tỏ cách chiến thắng sẽ rất xa.
“Cũng quá trơ trẽn rồi.” Nhậm Tử Tuyền tức giận.
“Đâu chỉ trơ trẽn, đơn giản là đã lột da mặt ném vào trong bồn cầu rồi! Không biết mẹ bọn họ sinh ra cái loại cực phẩm đấy thế nào!”
“Trọng tài nói thế nào?”
“Bọn họ chỉ nói là không cẩn thận đá phải, bên kia lại có người của hội học sinh, đúng lúc quen biết tên trọng tài mắt mù đó, trọng tài đương nhiên hướng đến bọn họ!”
── rõ ràng là bên ta bị thương, lại không chiếm được một công đạo công chính, sao có thể không làm cho người ta tức giận?
“Không phải chỉ tụ huyết thôi à, ông đây cũng không tin thực sự không ném bóng được.” Tư Huy giẫm cái chân bị thương xuống mặt đất một cái, nhất thời đau đến mức hít một hơi khí lạnh, “Tê ──”
“Đừng miễn cưỡng,” Nhậm Tử Tuyền đỡ lấy cậu ta ngồi xuống, “Mỗi ngày mát xa tán ứ, có lẽ có thể đuổi kịp trận bán kết.”
Cậu lấy lọ cao bên cạnh đổ lên trên đùi Tư Huy ── trước kia sau khi Tiêu Hiểu té ngã bị thương cũng là cậu mát xa cho Tiêu Hiểu thế này, hi vọng đừng ngượng tay thì tốt.
Trong lòng Tư Huy đang ngập lửa giận vào lúc Nhậm Tử Tuyền bắt đầu mát xa cho mình thế nhưng thần kỳ tiêu tán. Lực chú ý của cậu ta, nhất thời từ sự tức tối bị người ám toán hoàn toàn chuyển đến trên thân của người nửa ngồi ở trước mặt này.
Từ Triển Đồ tấm tắc kinh ngạc: “Bản lĩnh này của cậu xem ra rất chuyên nghiệp nhể!”
“Trước kia luôn mát xa giúp cháu ngoại trai.”
“Còn may có Tiểu Nhậm ở đây, bằng không chân Tư Huy lại bị liên lụy thêm một lúc rồi.”
Trần Vĩ Đào nói xong liền cùng Từ Triển Đồ đi gọi cơm, Nhậm Tử Tuyền thì cẩn thận mát xa cho cậu ta.
Đôi bàn tay khớp xương rõ ràng lại thon dài xinh đẹp kia đặt ở trên đùi mình, Tư Huy cảm thấy trong lòng có cái gì ngưa ngứa, khiến cậu ta nhịn không được muốn cầm lấy tay người này.
Ý niệm này vừa nhảy ra trong đầu, Tư Huy liền sợ hãi nhảy dựng.
Nhậm Tử Tuyền là anh em tốt của cậu ta đó? Cậu ta sao lại…
“Thế nào? Rất đau?” Nhậm Tử Tuyền thấy Tư Huy cứng đờ, tưởng mình mạnh tay.
“Không đau, tốt hơn nhiều rồi,” Tư Huy cười với cậu, “Cám ơn.”
“Khách khí cái gì,” Nhậm Tử Tuyền dẫn lời của Tư Huy, “Đều là người một nhà mà.”
Đại nam sinh như Tư Huy đây lại có chút ngượng ngùng, hơi mím miệng, không hề nói chuyện.
“Đúng rồi, trận bán kết của các cậu tổ chức lúc nào?”
“Hai tuần sau.”
“Ờm, vậy không phải vội, trước lúc đó tớ bảo đảm cậu có thể lên trận tiếp theo.” Nhậm Tử Tuyền ngẩng đầu, vừa lúc đối diện với ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của Tư Huy.
Ánh mặt trời ấm áp của buổi chiều chiếu lên trên khuôn mặt cậu, khiến dung nhan đẹp trai lộ ra sự thâm thúy nội liễm bên trong ấy trở nên thấu triệt mà sáng sủa.
Tư Huy không khỏi ngây người, cậu ta nhẫn nhịn, lại nhẫn nhịn, cuối cùng không nhịn được, đưa tay phủ lên trên tay Nhậm Tử Tuyền.
Trong lúc nhất thời hai người đều ngẩn ra.
Tư Huy bỗng nhiên nhận ra mình đang làm cái gì!
“Cái, không cần mát xa, tớ cảm thấy tốt hơn nhiều rồi…” Cậu ta nói xong lời này chỉ hận không thể cắn đầu lưỡi của mình! Có trời mới biết cậu ta rất muốn để Nhậm Tử Tuyền mát xa cho mình!
“Ừ, vậy cậu nghỉ ngơi thật tốt đi.” Nhậm Tử Tuyền cũng không kiên trì, đứng lên đi phòng vệ sinh tẩy sạch dược cao trên tay.
Sau đó không khí có chút cứng ngắc, hai người đều không chủ động nói chuyện, mãi đến khi Từ Triển Đồ và Trần Vĩ Đào đi vào mới đánh vỡ sự ngượng ngùng này.
Tư Huy ăn thịt bò nấu khoai tây, thỉnh thoảng trộm liếc Nhậm Tử Tuyền ngồi ở trên giường một cái.
Cậu ta vừa mới… thật sự là rất đường đột.
Nguyên nhân chính là hai người đều là nam sinh, cho nên sờ tay lại càng kỳ quái đi!
Mình sao lại không khống chế được mà sờ vào tay của một người cùng giới chứ…
Cũng may, dáng vẻ Nhậm Tử Tuyền dường như cũng không thật sự để ý…
Một tuần rất nhanh đã trôi qua, Tư Huy dưới sự giúp đỡ của Nhậm Tử Tuyền đã có thể thuận lợi xuống sân so đấu. Trong lúc Tư Huy bị thương, đồng đội của cậu ta cũng thắng lợi, tiến vào bán kết. Mà đội bóng khiến chân Tư Huy bị thương kia lại bị loại rớt, cuối cùng không thể đứng ở trên bục thắng lợi.
Sự xuất hiện của Tư Huy trên sân bóng lại càng nổi hơn trước đây, ở trên trận đấu cũng càng thêm dũng mãnh oai vũ, gần như là một đường bất bại vượt qua các trở ngại, cuối cùng dẫn đội ngũ của mình khí thế cuồn cuộn nắm giữ chức quán quân bóng rổ của trường.
Trong một khắc thắng lợi này, Tư Huy gần như là liếc ánh mắt đầu tiên về hướng đám bạn cùng phòng trên khán đài ── nhất là Tử Tuyền.
Cậu hướng về phía mình nở nụ cười, biểu cảm tựa như đang nói “Tớ biết cậu có thể làm được”.
Tư Huy đột nhiên cảm thấy, vui mừng đạt được hạng nhất, lại vẫn không bằng một nụ cười tươi của đối phương càng có thể khiến mình vui vẻ hơn.
── Ở trong tiếng kinh hô, mọi người chứng kiến Tư Huy thế nhưng ném cái cúp trong tay về hướng khán đài!
Một vòng cung màu vàng trượt lên trượt xuống, cái cúp an ổn dừng ở trong tay một thiếu niên đẹp trai.
Hết thảy xảy đến quá đột ngột, Nhậm Tử Tuyền theo phản xạ bắt lấy cái cúp mà Tư Huy ném đến, trố mắt nhìn về phía cậu ta.
Tư Huy dùng sức vẫy tay với cậu, sáng lạn cười nói, “Cám ơn!”
Tiếng cậu ta rất lớn, nhất thời tiếng vọng kéo dài trong hội trường bóng rổ yên tĩnh.
Đồng đội của Tư Huy biết nguyên nhân trong đó vỗ tay đầu tiên.
Tình bạn vững chắc được xây dựng lên trong thời gian ngắn cảm động đến mỗi một người ở đây.
Tiếng vỗ tay càng lúc càng nhiệt liệt, càng lúc càng kích động lòng người.
Trên sân hai người nhìn nhau cười đến chân thành thản nhiên, một khắc này bọn họ rất vui vẻ.
Nghe nói trận bóng rổ vô cùng hấp dẫn kia rất lâu sau vẫn còn có người say sưa kể lại.
Tư Huy buông tập san của trường, sắc mặt có một tia khủng bố.
“Thế nào?” Từ Triển Đồ đang gửi tin nhắn chú ý tới cậu ta không đúng.
“Xem này…”
“Hử?” Từ Triển Đồ tiếp lấy tập san của trường lớn tiếng đọc, “Tư Huy, nam, mười chín tuổi, sinh ngày 14 tháng 8, thân cao một mét tám hai, nặng bảy mươi mốt ki-lô-gam, yêu thích: bóng rổ, nghe nhạc, xem phim, màu sắc yêu thích: màu trắng, màu đen, thành viên gia đình…”
Một hồi giới thiệu xong, mọi người trố mắt rụt lưỡi.
Nhậm Tử Tuyền: “Thật tường tận.”
Trần Vĩ Đào: “Bí mật của ngôi sao trường học cho tới bây giờ đều không phải là bí mật chân chính.”
Tư Huy khóc không ra nước mắt, cậu ta cũng không muốn nổi tiếng như thế màààà ──
Tác giả :
Tiêu Lâm