Ai Nói CV Không Thể "Cưa"
Chương 28: Người ta nói, đây gọi là tiếp tục ngọt ngào
Trì Quy về trường học giao xong tài liệu đã chuẩn bị trước thì quay trở lại nhà trọ, vào cửa liền thấy Tô Nhiên nửa người quấn trong chăn, bộ dáng đầu nghiêng một hướng chôn ở gối đầu nằm úp sấp trên giường, không kìm được bật cười rồi nhẹ bước đi qua.
Nhìn đến một bên mặt tiểu ngốc mới biết nguyên lai người đã tỉnh, mở to mắt không biết thất thần suy nghĩ cái gì, cư nhiên không ý thức được chính mình đi tới.
Trong tầm mắt Tô Nhiên đột nhiên xuất hiện một thân ảnh làm cho kinh ngạc mà hoàn hồn, thấy rõ người đến là ai liền nhẹ nhàng thở phào một cái, sau đó đem đầu hơi hơi nâng lên, “Anh cũng không chịu lên tiếng, làm em sợ muốn chết.”
“Bạn học Tô, anh bày tỏ tuyệt đối không phải lỗi của anh. Là em không biết nghĩ cái gì mà chuyên chú đến không thèm nhìn anh.” Trì Quy cười cười ngồi xuống, vươn tay nhéo nhéo gương mặt mềm mại của đối phương.
“... ” Ách, hình như đúng là như vậy.
“Thế nào, biết được là vấn đề của chính mình rồi chứ? Nghĩ cái gì mà ngay cả anh tiến vào cũng không phát hiện.”
“... Không, không có gì.”
“Thật sự?”
“... Ừm.”
Trì Quy thấy người nào đó chết cũng không thừa nhận, nhưng là gương mặt rõ ràng giấu không được tràn ngập biểu tình ‘Em có phiền não em có tâm sự’, có chút bất đăc dĩ mà thở dài, “Tiểu Nhiên, trước kia không có biện pháp, chính là hiện tại, anh hy vọng em có phiền não gì cũng có thể nói ra với anh. Đương nhiên, anh không phải muốn can thiệp chuyện riêng tư của em, chẳng qua.” Trì Quy dừng lại nhìn mặt tiểu ngốc, sau đó nghiêng người hôn lên ánh mắt tiểu ngốc, “Một mình em lại miên man suy nghĩ, anh sẽ lo lắng.”
Tô Nhiên đem gương mặt có chút đỏ lên cọ cọ vào gối đầu, sau đó đem thân mình chuyển thành tư thế nằm nghiêng, từ dưới chăn nhẹ nhàng vươn tay cầm lấy tay Trì Quy.
“Thực xin lỗi.”
“Ừ, tha lỗi cho em.” Trì Quy cười khẽ.
“... Cảm giác giống như đang nằm mơ. Quá hạnh phúc cho nên... Học trưởng, em không biết phải nói như thế nào, nhưng mà.”
“Sao?” Kiên nhẫn mà nghe đối phương có chút khó khăn giải thích.
“... Anh, vì cái gì, lại chọn em?” Cho dù cùng một chỗ cũng chưa từng buông được lo lắng cùng nghi hoặc trong lòng, kỳ thật chính là nội tâm vẫn ẩn ẩn tự ti.
“Vậy tiểu Nhiên, em, vì sao thích anh?”
“... ” Thật xấu a. người ta hỏi trước tiên mà.
“Tiểu Nhiên, nếu ban đầu là bởi vì giọng nói, vậy hiện tại, vì cái gì thích anh?”
Tuy rằng ngượng ngùng, nhưng nghĩ nghĩ vẫn là thành thật trả lời: “... Bởi vì học trưởng tốt lắm. So với trong tưởng tượng của em còn tốt hơn.” Thích anh như vậy, cũng giống như chuyện đương nhiên.
“Ừ. Đáp án của anh cũng giống như thế.”
“Gạt người... Kém rất nhiều đi, em làm sao so sánh được với học trưởng. Tính cách, năng lực, cái gì cũng kém hơn nhiều lắm. Em”
Trì Quy đánh gãy lời đối phương vẫn còn đang định nói tiếp, “Ngoại trừ vẫn thủy chung đối với mình không tự tin, tiểu Nhiên, em so với bản thân nghĩ đến tốt hơn nhiều lắm.”
Ngốc nghếch, em không biết em có bao nhiêu trân quý, nếu không anh đã không có chút sức chống cự mà rơi vào.
“... ”
Trì Quy thở dài, nghiêng người dán cái trán vào trán đối phương, có chút bất đắc dĩ cùng đau lòng, “Như thế nào mới có thể khiến cho em tin tưởng bảo thân cũng tin tưởng vào anh nhiều một chút đây? Làm thế nào em mới có thể không một mình miên man suy nghĩ? Hở, bạn học Tô Nhiên?”
“... Thực xin lỗi.” Tính cách như vậy của mình, kỳ thật anh cũng thực khó xử đi.
“... Còn có mấy lời thực xin lỗi thực cảm tạ gì đó nữa, tiểu Nhiên, em có thể không cần khách khí với anh như vậy được không. Bất quá không vội, chúng ta từ từ sẽ đến, chỉ cần em tin tưởng anh, được không?”
“Vâng.”
Dựa vào thật sự gần, cho nên hai đôi môi cứ như vậy thuận lý thành chương mà tự nhiên tiếp hợp, Trì Quy một bàn tay đặt sau cổ tiểu ngốc, tay kia cùng đối phương mười ngón giao hòa, hơi thở chất chứa trấn an cùng ôn nhu, ngay cả không khí tựa hồ cũng nhiễm một tầng lo lắng thản nhiên.
“Phụt, ha ha ha ha ha ha ha ha.” Mới vừa tách ra, đại thần liền nhịn không được cười đến thoải mái, tiểu ngốc thì xấu hổ quẫn bách đến không chịu được, trở người hung hăng đem mình trốn vào trong chăn.
Cư nhiên, cư nhiên ngay tại lúc này, lúc này... Bụng lại kêu a!!
Đi chết đi đi chết đi!
“Ha ha được rồi được rồi, thế này không tốt. Em đã một ngày không ăn cái gì, đói không phải bình thường sao.”
“... ”
“Muốn ăn cái gì, anh hiện tại đi mua.”
“... Mì trứng gà cà chua.” Tiểu ngốc cả người đỏ rực từ trong chăn lộ ra nửa khuôn mặt.
“Được. Em nằm nghỉ thêm chốc lát, anh đi nhanh rồi về.”
“Vâng.”
Trì Quy mua xong quay về đã gặp Tô Nhiên thay tốt quần áo ngồi ở trên giường, trên đùi là một quyển tạp chí, nhìn xem đến nhập thần.
“Đang xem gì đó.” Trì Quy buông mì, hỏi.
“Anh đã trở lại. Hắc hắc, là tạp chí tin tức để ở đầu giường thôi.”
“Ừ. Được rồi, đừng xem nữa, rửa tay đi chúng ta ăn cơm trước.”
“Được.”
Nhìn thấy mì để trên bàn, tiểu Tô Nhiên rốt cục nhịn không được nuốt một ngụm nước bọt, sau đó hướng Trì Quy ngửa đầu hắc hắc cười, “Thoạt nhìn thật ngon a.”
“Ừ. Ăn đi, cẩn thận nóng.”
Ngồi ở trên ghế, hai người vây quanh bàn ăn mì giống nhau, trong màn sương mù màu trắng bay lên, ngay cả trong ánh mắt đều là ý cười tràn đầy.
***
Có thể tưởng tượng đến, hai ngày sau Cửu cô nương biết tin Tô Nhiên đến B thị cho nên lập tức chạy đến trường học của Trì Quy, lại biết được Tô tiểu ngốc đã ngồi xe rời đi, tâm tình chính là hận không thể lấy đao chém chết đại thần.
“Đệt, Trì Quy ông muốn chết cứ nói thẳng a, không cần phải vòng vèo quanh co vậy đâu!! Lão nương sẽ tiễn ông một đoạn!!”
“Đệt, tức chết tôi a! Ông nha có biết lão nương nghĩ muốn trông thấy tiểu ngốc thế nào hay không a a a, ông cư nhiên, cư nhiên cứ như vậy liền để cho cậu ấy đi rồi!!”
“Tốt xấu gì cũng cho kẻ làm bà mai tôi đây uống chén rượu mừng a, cái gì chứ.”
“Này, côđủ rồi đó.” Bất đắc dĩ xen vào nói.
“Không đủ a không đủ, lúc trước đã nói như thế nào, cùng nhau gặp mặt, hừ, người đến thế nhưng lại không cho tôi biết. Ông giỏi lắm!”
“... Lần này, là ngoài ý muốn.”
“Hừ.”
“Được rồi, tôi nhận sai là được, tiểu Nhiên lần sau đến tôi nhất định dẫn em ấy đi gặp cô. Hơn nữa, em ấy hay thẹn thùng cô không phải không biết, lần này chỉ sợ cho dù tôi muốn nói em ấy cũng chưa chắc đã nguyện ý.”
“Aizz, nói cũng đúng.” Đứa nhỏ kia vốn là không được tự nhiên mà.
“Ừ. Tôi cố gắng làm cho em ấy đối với mình tin tưởng nhiều hơn, a Cửu, để lần sau đi, lần sau chúng ta cùng nhau hảo hảo mời cô ăn bữa cơm, được chứ?”
“Hắc hắc, cái này còn được. Gào khóc bày tỏ vẫn là rất tiếc nuối a a a, thế nhưng bỏ qua cơ hội cùng tiểu ngốc gặp mặt! Bất quá tên tiểu tử kia cư nhiên tự mình chạy đến mừng sinh nhật ông, cũng quá cảm động đi!”
“... Tôi cũng rất bất ngờ.”
“Chậc chậc, trừ bỏ ngoài ý muốn, kinh hỉ càng nhiều hơn đúng không?” A Cửu nhướng mi cười cười, đẩy cánh tay Trì Quy, “Cái kia, a, ông hiểu mà, hai người... Sao? Ăn rồi chưa, tiểu Trì?”
“... Không thể trả lời.” May là đại thần xưa nay bình tĩnh, đối với cái câu nói kinh người của Cửu cô nương vẫn là thừa sức chống cự.
“Tôi nói ha ha ha ha ha, Trì Quy ông đỏ mặt a, không được, tôi phải nhanh chóng ghi lại truyền đi cho mọi người xem, đặc biệt rất chấn động a!!” Một vị đại thần bộ dạng đột nhiên ửng hồng khiến Cửu cô nương rúng động đến không thể bình tĩnh mà gào to lên.
“Tôi còn có việc, đi trước một bước. Hẹn gặp lại!”
“Ê, chớ đi a thân ái, ha ha ha ha, đừng thẹn thùng mà! Chờ tôi chờ tôi, đi đâu đó cùng nhau ăn cơm trưa đi, ê này.”
“... ”
“Ê, chờ tôi một chút a.”
Nhìn đến một bên mặt tiểu ngốc mới biết nguyên lai người đã tỉnh, mở to mắt không biết thất thần suy nghĩ cái gì, cư nhiên không ý thức được chính mình đi tới.
Trong tầm mắt Tô Nhiên đột nhiên xuất hiện một thân ảnh làm cho kinh ngạc mà hoàn hồn, thấy rõ người đến là ai liền nhẹ nhàng thở phào một cái, sau đó đem đầu hơi hơi nâng lên, “Anh cũng không chịu lên tiếng, làm em sợ muốn chết.”
“Bạn học Tô, anh bày tỏ tuyệt đối không phải lỗi của anh. Là em không biết nghĩ cái gì mà chuyên chú đến không thèm nhìn anh.” Trì Quy cười cười ngồi xuống, vươn tay nhéo nhéo gương mặt mềm mại của đối phương.
“... ” Ách, hình như đúng là như vậy.
“Thế nào, biết được là vấn đề của chính mình rồi chứ? Nghĩ cái gì mà ngay cả anh tiến vào cũng không phát hiện.”
“... Không, không có gì.”
“Thật sự?”
“... Ừm.”
Trì Quy thấy người nào đó chết cũng không thừa nhận, nhưng là gương mặt rõ ràng giấu không được tràn ngập biểu tình ‘Em có phiền não em có tâm sự’, có chút bất đăc dĩ mà thở dài, “Tiểu Nhiên, trước kia không có biện pháp, chính là hiện tại, anh hy vọng em có phiền não gì cũng có thể nói ra với anh. Đương nhiên, anh không phải muốn can thiệp chuyện riêng tư của em, chẳng qua.” Trì Quy dừng lại nhìn mặt tiểu ngốc, sau đó nghiêng người hôn lên ánh mắt tiểu ngốc, “Một mình em lại miên man suy nghĩ, anh sẽ lo lắng.”
Tô Nhiên đem gương mặt có chút đỏ lên cọ cọ vào gối đầu, sau đó đem thân mình chuyển thành tư thế nằm nghiêng, từ dưới chăn nhẹ nhàng vươn tay cầm lấy tay Trì Quy.
“Thực xin lỗi.”
“Ừ, tha lỗi cho em.” Trì Quy cười khẽ.
“... Cảm giác giống như đang nằm mơ. Quá hạnh phúc cho nên... Học trưởng, em không biết phải nói như thế nào, nhưng mà.”
“Sao?” Kiên nhẫn mà nghe đối phương có chút khó khăn giải thích.
“... Anh, vì cái gì, lại chọn em?” Cho dù cùng một chỗ cũng chưa từng buông được lo lắng cùng nghi hoặc trong lòng, kỳ thật chính là nội tâm vẫn ẩn ẩn tự ti.
“Vậy tiểu Nhiên, em, vì sao thích anh?”
“... ” Thật xấu a. người ta hỏi trước tiên mà.
“Tiểu Nhiên, nếu ban đầu là bởi vì giọng nói, vậy hiện tại, vì cái gì thích anh?”
Tuy rằng ngượng ngùng, nhưng nghĩ nghĩ vẫn là thành thật trả lời: “... Bởi vì học trưởng tốt lắm. So với trong tưởng tượng của em còn tốt hơn.” Thích anh như vậy, cũng giống như chuyện đương nhiên.
“Ừ. Đáp án của anh cũng giống như thế.”
“Gạt người... Kém rất nhiều đi, em làm sao so sánh được với học trưởng. Tính cách, năng lực, cái gì cũng kém hơn nhiều lắm. Em”
Trì Quy đánh gãy lời đối phương vẫn còn đang định nói tiếp, “Ngoại trừ vẫn thủy chung đối với mình không tự tin, tiểu Nhiên, em so với bản thân nghĩ đến tốt hơn nhiều lắm.”
Ngốc nghếch, em không biết em có bao nhiêu trân quý, nếu không anh đã không có chút sức chống cự mà rơi vào.
“... ”
Trì Quy thở dài, nghiêng người dán cái trán vào trán đối phương, có chút bất đắc dĩ cùng đau lòng, “Như thế nào mới có thể khiến cho em tin tưởng bảo thân cũng tin tưởng vào anh nhiều một chút đây? Làm thế nào em mới có thể không một mình miên man suy nghĩ? Hở, bạn học Tô Nhiên?”
“... Thực xin lỗi.” Tính cách như vậy của mình, kỳ thật anh cũng thực khó xử đi.
“... Còn có mấy lời thực xin lỗi thực cảm tạ gì đó nữa, tiểu Nhiên, em có thể không cần khách khí với anh như vậy được không. Bất quá không vội, chúng ta từ từ sẽ đến, chỉ cần em tin tưởng anh, được không?”
“Vâng.”
Dựa vào thật sự gần, cho nên hai đôi môi cứ như vậy thuận lý thành chương mà tự nhiên tiếp hợp, Trì Quy một bàn tay đặt sau cổ tiểu ngốc, tay kia cùng đối phương mười ngón giao hòa, hơi thở chất chứa trấn an cùng ôn nhu, ngay cả không khí tựa hồ cũng nhiễm một tầng lo lắng thản nhiên.
“Phụt, ha ha ha ha ha ha ha ha.” Mới vừa tách ra, đại thần liền nhịn không được cười đến thoải mái, tiểu ngốc thì xấu hổ quẫn bách đến không chịu được, trở người hung hăng đem mình trốn vào trong chăn.
Cư nhiên, cư nhiên ngay tại lúc này, lúc này... Bụng lại kêu a!!
Đi chết đi đi chết đi!
“Ha ha được rồi được rồi, thế này không tốt. Em đã một ngày không ăn cái gì, đói không phải bình thường sao.”
“... ”
“Muốn ăn cái gì, anh hiện tại đi mua.”
“... Mì trứng gà cà chua.” Tiểu ngốc cả người đỏ rực từ trong chăn lộ ra nửa khuôn mặt.
“Được. Em nằm nghỉ thêm chốc lát, anh đi nhanh rồi về.”
“Vâng.”
Trì Quy mua xong quay về đã gặp Tô Nhiên thay tốt quần áo ngồi ở trên giường, trên đùi là một quyển tạp chí, nhìn xem đến nhập thần.
“Đang xem gì đó.” Trì Quy buông mì, hỏi.
“Anh đã trở lại. Hắc hắc, là tạp chí tin tức để ở đầu giường thôi.”
“Ừ. Được rồi, đừng xem nữa, rửa tay đi chúng ta ăn cơm trước.”
“Được.”
Nhìn thấy mì để trên bàn, tiểu Tô Nhiên rốt cục nhịn không được nuốt một ngụm nước bọt, sau đó hướng Trì Quy ngửa đầu hắc hắc cười, “Thoạt nhìn thật ngon a.”
“Ừ. Ăn đi, cẩn thận nóng.”
Ngồi ở trên ghế, hai người vây quanh bàn ăn mì giống nhau, trong màn sương mù màu trắng bay lên, ngay cả trong ánh mắt đều là ý cười tràn đầy.
***
Có thể tưởng tượng đến, hai ngày sau Cửu cô nương biết tin Tô Nhiên đến B thị cho nên lập tức chạy đến trường học của Trì Quy, lại biết được Tô tiểu ngốc đã ngồi xe rời đi, tâm tình chính là hận không thể lấy đao chém chết đại thần.
“Đệt, Trì Quy ông muốn chết cứ nói thẳng a, không cần phải vòng vèo quanh co vậy đâu!! Lão nương sẽ tiễn ông một đoạn!!”
“Đệt, tức chết tôi a! Ông nha có biết lão nương nghĩ muốn trông thấy tiểu ngốc thế nào hay không a a a, ông cư nhiên, cư nhiên cứ như vậy liền để cho cậu ấy đi rồi!!”
“Tốt xấu gì cũng cho kẻ làm bà mai tôi đây uống chén rượu mừng a, cái gì chứ.”
“Này, côđủ rồi đó.” Bất đắc dĩ xen vào nói.
“Không đủ a không đủ, lúc trước đã nói như thế nào, cùng nhau gặp mặt, hừ, người đến thế nhưng lại không cho tôi biết. Ông giỏi lắm!”
“... Lần này, là ngoài ý muốn.”
“Hừ.”
“Được rồi, tôi nhận sai là được, tiểu Nhiên lần sau đến tôi nhất định dẫn em ấy đi gặp cô. Hơn nữa, em ấy hay thẹn thùng cô không phải không biết, lần này chỉ sợ cho dù tôi muốn nói em ấy cũng chưa chắc đã nguyện ý.”
“Aizz, nói cũng đúng.” Đứa nhỏ kia vốn là không được tự nhiên mà.
“Ừ. Tôi cố gắng làm cho em ấy đối với mình tin tưởng nhiều hơn, a Cửu, để lần sau đi, lần sau chúng ta cùng nhau hảo hảo mời cô ăn bữa cơm, được chứ?”
“Hắc hắc, cái này còn được. Gào khóc bày tỏ vẫn là rất tiếc nuối a a a, thế nhưng bỏ qua cơ hội cùng tiểu ngốc gặp mặt! Bất quá tên tiểu tử kia cư nhiên tự mình chạy đến mừng sinh nhật ông, cũng quá cảm động đi!”
“... Tôi cũng rất bất ngờ.”
“Chậc chậc, trừ bỏ ngoài ý muốn, kinh hỉ càng nhiều hơn đúng không?” A Cửu nhướng mi cười cười, đẩy cánh tay Trì Quy, “Cái kia, a, ông hiểu mà, hai người... Sao? Ăn rồi chưa, tiểu Trì?”
“... Không thể trả lời.” May là đại thần xưa nay bình tĩnh, đối với cái câu nói kinh người của Cửu cô nương vẫn là thừa sức chống cự.
“Tôi nói ha ha ha ha ha, Trì Quy ông đỏ mặt a, không được, tôi phải nhanh chóng ghi lại truyền đi cho mọi người xem, đặc biệt rất chấn động a!!” Một vị đại thần bộ dạng đột nhiên ửng hồng khiến Cửu cô nương rúng động đến không thể bình tĩnh mà gào to lên.
“Tôi còn có việc, đi trước một bước. Hẹn gặp lại!”
“Ê, chớ đi a thân ái, ha ha ha ha, đừng thẹn thùng mà! Chờ tôi chờ tôi, đi đâu đó cùng nhau ăn cơm trưa đi, ê này.”
“... ”
“Ê, chờ tôi một chút a.”
Tác giả :
Công Tử Khiếm Trừu