Ai Nói Con Gái Không Phải Hổ Báo?
Chương 71: Tôi thấy nhớ anh bất thường
Con người đó, dáng đứng cao cao mà hiên ngang đó, ánh mắt thần bí mà kiêu ngạo, kí chất tỏa ra như giết chết mọi ánh nhìn. Cho dù ở khoảng cách này, cũng cảm thấy ánh mắt đó như chiếu thẳng vào người cô, chẳng nóng cũng chẳng lạnh, dường như chỉ anh mới biết ánh mắt đó có ý nghĩa như thế nào.
Lục Chi không hiểu cảm giác hiện tại của mình, cô thấy như vừa vui vừa buồn, dữ dội muốn thấy lại không một chút muốn thấy. Nó giống như tồn tại trong cô là hai thế cực âm dương đnag tranh chấp, một chút cũng không khống chế nổi, hay Lục Chi không thể hiểu bản thân muốn gì.
Nhưng chí ít, cô biết cô có chút tức giận, chỉ là không hiểu tại sao bản thân lại tức giận.
Một việc dường như ngày nào cũng diễn ra, đó là hằng ngày gặp cô, giảng đạo lí, rồi đột nhiên biến mất như có siêu nặng lực, rồi đột ngột xuất hiện, sau đó lại biến mất, mọi việc lại diễn ra như cơm bữa, rồi lúc này, bỗng chỗng xuất hiện như thần thánh…
Cô cảm thấy rất khó chịu, nghe thấy tiếng reo hò ngay bên tai, lại càng thêm tức giận. Cô nắm chặt tay, định đứng dậy rồi ra khỏi đây.
Nhưng đôi chân vừa định chuyển động, cô lại nghĩ… Nếu như cô ra khỏi đây, liệu rằng lát nữa có được gặp anh ở nhà không? Hay chỉ tới đây thuyết trình giảng đạo lí vài tiếng rồi lại biến mất như mọi khi… Điều đó có xảy ra không?
Ánh mắt cô dần trở lên hoang mang nhìn vào bóng hình trên sân khấu đang bắt đầu nói.
“Xin chào, tôi là Dương Lâm Huy.”
Nắm tay thả lỏng, Lục Chi vô thức ngồi im, ý định rời đi trong đầu chẳng còn, yên lặng bên cạnh Hứa Anh Minh nhìn lên sân khấu dõi theo hình bóng trên đó đang tỏa sáng như một vị thần.
Lâm Huy chỉ vừa dứt lời, bên dưới nhưng tiếng reo hò như còn to hơn cả một trận nổ mà bạn nghe ở cực li gần, vào tai Lục Chi nhưng âm thanh lúc này lại cực kì nhói tai, cô bất giác nhíu mày.
« Nếu như các bạn không lắng nghe, chúng ta rất khó trao đổi với nhau. »
Nụ cười và ánh mắt lạnh lùng mà quyến rũ đó, chỉ cần hơi nhạt nhà một chút, nhưng đã đủ khiến cả khán phòng im lặng dán mắt hình trái tim màu hồng lên người anh.
Lâm Huy mở đầu bằng một nụ cười nhìn liếc qua cô, bắt đầu nói.
Lục Chi tuy chăm chú nhìn, nhưng ánh mắt vô thức liếc qua liếc lại xung quanh, thấy ai nấy đều dùng ánh mắt trần trụi nhìn Lâm Huy, khuôn mặt cô tức thời thay đổi, ánh mắt có chút tức giận, cả người khó chịu vô lí.
« Cậu sao vậy? »
Thấy cô có chút hậm hực, Hứa Anh Minh quay sang khó hiểu hỏi. Lục Chi bấy giờ có chút giật mình quay lại, đột nhiên lúng túng nhìn Hứa Anh Minh:
« Không có gì… trong này hơi ngột ngạt… » Không biết phải nói gì ngoài câu này, Lục Chi nói xong liền quay đi nhìn lên sân khấu, cố điều hòa khí tiết đang sục sôi trong lòng, tự hỏi bản thân đột nhiên lại điên dại cái gì thế không biết.
« Cởi áo ra, tôi cầm cho. » Hứa Anh Minh nhìn cô ôn hòa nói.
Lục Chi quay sang nhìn cậu ta khó hiểu, sau đó thấy ánh mắt Hứa Anh Minh nhìn cô đầy bí hiểm, có chút chột dạ liền cởi áo khoác của mình ra, đưa cho cậu ta cầm, cười nói:
« Thoải mái hơn rồi, haha… »
Hứa Anh Minh thấy vậy liền bật cười:
« Cậu thật đáng yêu. »
Lục Chi ngậm miệng, quay đi, cười mỉm:
« Ồ... »
Vừa nhìn lên sân khấu, Lục Chi đã chạm phải ngay ánh mắt lạnh lùng tới thấu xương của ai đó, thêm nữa là nụ cười như ác quỷ kia, Lục Chi đột nhiên câm nín, cô có cảm giác bàn tay của sứ giả địa ngục đang chạm vào sau lưng. Cô bất giác thò tay sang bên cạnh, giật lấy chiếc áo khoác Hứa Anh Minh đang cầm mặc vào.
Xong xuôi, cũng đã đỡ hơn chút, cảm thấy có gì lạ, cô quay snag bên cạnh, thấy Hứa Anh Minh nhìn mình một cách ngốc nghếch liền lúng túng nhe răng, cười:
« Khí hậu ở đây không tốt…lúc nóng lúc lạnh, lạ thật…haha… »
Hứa Anh Minh cũng mỉm cười quay đi.
Lúc này Lục Chi mới yên tâm nhìn lên sân khấu, chẳng biết vô thức hay cố tình, nhưng ánh mắt cô lại lần nữa nhìn vào Lâm Huy, lần này ánh mắt hai người không chạm nhau, nhưng cô lại phát hiện ra, ánh mắt Lâm Huy rất kì lạ, sống cùng nhà, bắt gặp nhiều kiểu ánh mắt của anh, thế nhưng đây là lần đầu tiên cô thấy nó kì lạ tới vậy, hơn nữa, ánh mắt đó chỉ chiếu vào một điểm, rất gần, rất gần cô..
Nhìn theo ánh mắt đó, và cô thấy…Hứa Anh Minh!
Hai người này đúng là đối thủ từ kiếp trước, ánh mắt này quả thật giống như hai con hổ muốn tranh tài xưng bá mọi nơi mọi lúc vậy.
Hứa Anh Minh cũng mỉm cười, nụ cười có chút hứng thú cũng vừa mang ý khiêu khích đầy âm thầm.
Lục Chi còn đang mải phân tích ánh mắt và khuôn mặt của hai người này, bỗng nhiên điện vụt tắt, cả khán phòng tối tăm, những tiếng hét bắt đầu nổi lên như sóng, Lục Chi hoảng hốt đưa mắt nhìn xung quanh, nhưng đáp trả cô là không gian tối như một chiếc lồng ngột ngạt, tiếng người chạy loạn và tiếng hét vang vọng bên tai trở thành tiếng người cười nói và tiếng dao sắc nhọn nghiến bên tai.
Lục Chi quờ quờ vào khoảng không, hỗn loạn tìm kiếm thứ gì đó để bám trụ như nhưng lần trước, trong khoảnh khắc bỗng nhiên nghĩ tới Lâm Huy, có thứ gì đó thôi thúc, Lục Chi bật khóc gào to:
« Lâm Huy!!! »
Lục Chi không hiểu cảm giác hiện tại của mình, cô thấy như vừa vui vừa buồn, dữ dội muốn thấy lại không một chút muốn thấy. Nó giống như tồn tại trong cô là hai thế cực âm dương đnag tranh chấp, một chút cũng không khống chế nổi, hay Lục Chi không thể hiểu bản thân muốn gì.
Nhưng chí ít, cô biết cô có chút tức giận, chỉ là không hiểu tại sao bản thân lại tức giận.
Một việc dường như ngày nào cũng diễn ra, đó là hằng ngày gặp cô, giảng đạo lí, rồi đột nhiên biến mất như có siêu nặng lực, rồi đột ngột xuất hiện, sau đó lại biến mất, mọi việc lại diễn ra như cơm bữa, rồi lúc này, bỗng chỗng xuất hiện như thần thánh…
Cô cảm thấy rất khó chịu, nghe thấy tiếng reo hò ngay bên tai, lại càng thêm tức giận. Cô nắm chặt tay, định đứng dậy rồi ra khỏi đây.
Nhưng đôi chân vừa định chuyển động, cô lại nghĩ… Nếu như cô ra khỏi đây, liệu rằng lát nữa có được gặp anh ở nhà không? Hay chỉ tới đây thuyết trình giảng đạo lí vài tiếng rồi lại biến mất như mọi khi… Điều đó có xảy ra không?
Ánh mắt cô dần trở lên hoang mang nhìn vào bóng hình trên sân khấu đang bắt đầu nói.
“Xin chào, tôi là Dương Lâm Huy.”
Nắm tay thả lỏng, Lục Chi vô thức ngồi im, ý định rời đi trong đầu chẳng còn, yên lặng bên cạnh Hứa Anh Minh nhìn lên sân khấu dõi theo hình bóng trên đó đang tỏa sáng như một vị thần.
Lâm Huy chỉ vừa dứt lời, bên dưới nhưng tiếng reo hò như còn to hơn cả một trận nổ mà bạn nghe ở cực li gần, vào tai Lục Chi nhưng âm thanh lúc này lại cực kì nhói tai, cô bất giác nhíu mày.
« Nếu như các bạn không lắng nghe, chúng ta rất khó trao đổi với nhau. »
Nụ cười và ánh mắt lạnh lùng mà quyến rũ đó, chỉ cần hơi nhạt nhà một chút, nhưng đã đủ khiến cả khán phòng im lặng dán mắt hình trái tim màu hồng lên người anh.
Lâm Huy mở đầu bằng một nụ cười nhìn liếc qua cô, bắt đầu nói.
Lục Chi tuy chăm chú nhìn, nhưng ánh mắt vô thức liếc qua liếc lại xung quanh, thấy ai nấy đều dùng ánh mắt trần trụi nhìn Lâm Huy, khuôn mặt cô tức thời thay đổi, ánh mắt có chút tức giận, cả người khó chịu vô lí.
« Cậu sao vậy? »
Thấy cô có chút hậm hực, Hứa Anh Minh quay sang khó hiểu hỏi. Lục Chi bấy giờ có chút giật mình quay lại, đột nhiên lúng túng nhìn Hứa Anh Minh:
« Không có gì… trong này hơi ngột ngạt… » Không biết phải nói gì ngoài câu này, Lục Chi nói xong liền quay đi nhìn lên sân khấu, cố điều hòa khí tiết đang sục sôi trong lòng, tự hỏi bản thân đột nhiên lại điên dại cái gì thế không biết.
« Cởi áo ra, tôi cầm cho. » Hứa Anh Minh nhìn cô ôn hòa nói.
Lục Chi quay sang nhìn cậu ta khó hiểu, sau đó thấy ánh mắt Hứa Anh Minh nhìn cô đầy bí hiểm, có chút chột dạ liền cởi áo khoác của mình ra, đưa cho cậu ta cầm, cười nói:
« Thoải mái hơn rồi, haha… »
Hứa Anh Minh thấy vậy liền bật cười:
« Cậu thật đáng yêu. »
Lục Chi ngậm miệng, quay đi, cười mỉm:
« Ồ... »
Vừa nhìn lên sân khấu, Lục Chi đã chạm phải ngay ánh mắt lạnh lùng tới thấu xương của ai đó, thêm nữa là nụ cười như ác quỷ kia, Lục Chi đột nhiên câm nín, cô có cảm giác bàn tay của sứ giả địa ngục đang chạm vào sau lưng. Cô bất giác thò tay sang bên cạnh, giật lấy chiếc áo khoác Hứa Anh Minh đang cầm mặc vào.
Xong xuôi, cũng đã đỡ hơn chút, cảm thấy có gì lạ, cô quay snag bên cạnh, thấy Hứa Anh Minh nhìn mình một cách ngốc nghếch liền lúng túng nhe răng, cười:
« Khí hậu ở đây không tốt…lúc nóng lúc lạnh, lạ thật…haha… »
Hứa Anh Minh cũng mỉm cười quay đi.
Lúc này Lục Chi mới yên tâm nhìn lên sân khấu, chẳng biết vô thức hay cố tình, nhưng ánh mắt cô lại lần nữa nhìn vào Lâm Huy, lần này ánh mắt hai người không chạm nhau, nhưng cô lại phát hiện ra, ánh mắt Lâm Huy rất kì lạ, sống cùng nhà, bắt gặp nhiều kiểu ánh mắt của anh, thế nhưng đây là lần đầu tiên cô thấy nó kì lạ tới vậy, hơn nữa, ánh mắt đó chỉ chiếu vào một điểm, rất gần, rất gần cô..
Nhìn theo ánh mắt đó, và cô thấy…Hứa Anh Minh!
Hai người này đúng là đối thủ từ kiếp trước, ánh mắt này quả thật giống như hai con hổ muốn tranh tài xưng bá mọi nơi mọi lúc vậy.
Hứa Anh Minh cũng mỉm cười, nụ cười có chút hứng thú cũng vừa mang ý khiêu khích đầy âm thầm.
Lục Chi còn đang mải phân tích ánh mắt và khuôn mặt của hai người này, bỗng nhiên điện vụt tắt, cả khán phòng tối tăm, những tiếng hét bắt đầu nổi lên như sóng, Lục Chi hoảng hốt đưa mắt nhìn xung quanh, nhưng đáp trả cô là không gian tối như một chiếc lồng ngột ngạt, tiếng người chạy loạn và tiếng hét vang vọng bên tai trở thành tiếng người cười nói và tiếng dao sắc nhọn nghiến bên tai.
Lục Chi quờ quờ vào khoảng không, hỗn loạn tìm kiếm thứ gì đó để bám trụ như nhưng lần trước, trong khoảnh khắc bỗng nhiên nghĩ tới Lâm Huy, có thứ gì đó thôi thúc, Lục Chi bật khóc gào to:
« Lâm Huy!!! »
Tác giả :
Dương bà bà