Ai Nói Con Gái Không Phải Hổ Báo?
Chương 70: Kì phùng địch thủ?
Vẫn là khuôn mặt đó, giọng nói ấy, nụ cười ấy nhưng bí ẩn và đầy quyến rũ. Một lần nữa, cậu ấy nói:
“Tôi thích cậu!”
Lục Chi không hiểu thứ tình cảm lạ lẫm này là gì, nhưng không thể nói rằng đây là một rung cảm nhạt nhòa, cho dù dưới hoàn cảnh ấy, Hứa Anh Minh gợi cho cô nhớ tới người anh em sinh đôi của cậu ta cũng đã từng tỏ tình với cô và nói như vậy, thế nhưng Lục Chi cũng không thể phủ nhận sức hút cực độ của câu nói lần này, cô có cảm giác ngọt ngào, nhưng cũng có chút miễn cưỡng, giống như muốn chọn một vật, nhưng lại không chắc nó có mang lại lợi ích cho mình hay không. Tất nhiên, trong chuyện tình cảm sẽ không thẻ có hai từ lợi ích, nhưng đó cũng chỉ là một ví dụ để hình dung ra tâm trạng cô lúc đó.
Lục Chi không biết cô đã về nhà như thế nào, cô chỉ nhớ rằng bản thân còn chưa cho Hứa Anh Minh một câu trả lời đã có chút vội vàng mà đi mất. Mấy ngày sau đó là bế giảng, cô cũng không tới trường, cứ thế tìn tịt mất tích tới tận ngày tựu trường của năm học mới…
Tháng ngày trôi qua không có gì đáng nói, nhưng lại là những chuỗi này dài lê thê nhớ tới những người thân trong gia đình, chắc hẳn chẳng ai có thể biết rằng, Lục Chi đã từng tìm đủ mọi cách để liên hệ với mẹ, và cố gắng lập mọi kế hoạch để có thể đi thăm người bố mà không bị ai phát hiện. Thế nhưng tất cả đều không thành, cô không biết là do Lâm Huy hay người của tổ chức, nhưng mọi thứ đều không nằm trong tầm kiểm soát của cô, từ mượn điện thoại của Rau Cải hay bác gái giúp việc, tất cả đều không có cách nào liên lạc được với mẹ cô. Điều đó khiến cô thắc mắc, nếu như tất cả những chiếc điện thoại trên thế giới này đều không thể gọi được cho mẹ cô, vậy thì Lâm Huy thu điện thoại của cô để làm gì?
Và điều đó chỉ có thể lí giải bằng trường hợp sau, đó chính là chỉ duy nhất chiếc điện thoại đang nằm trong tay Lâm Huy của cô mới có thể gọi điện được cho mẹ. Hoặc cũng có thể, chỉ khi nào có sự đồng ý của anh, hai bên mới có thể liên lạc được với nhau. Bởi vì sự việc không đon giản khi chr dừng lại ở việc không chiếc điện thoại nào gọi được vào số điện thoại riêng của mẹ, mà kể cả khi cô dùng điện thoại của Rau Cải gọi vào số tổng công ty hay văn phòng chủ tịch, cũng không lần nào gọi được cho mẹ. Nhưng chốt lại, điều vẫn không thể hiểu được, đó chính là việc Lâm Huy thu điện thoại của cô mãi không trả lại.
Hơn nữa, hai tháng hè của cô, một chút thông tin về anh cũng không có, tới bác giúp việc cũng không chịu động nửa lời, cũng là bởi vì, cô chẳng bao giờ hỏi, và mỗi lần nghĩ tới anh, đều tự khinh bỉ bản thân thật mềm mỏng… Bởi vì nghĩ rằng, hè này trôi qua thật vô ích và nhạt nhẽo…
…
Vào năm học mới, cuối cấp nên chẳng có gì ngoài việc học để thi tốt nghiệp rồi thi đại học. Ngỡ tưởng cuộc sống cứ tiếp tục nhạt và nhạt, luôn phải chui rúc dưới vỏ bọc là một cô bé Linh Chi hư cấu, nhưng mỗi lần gặp Hứa Anh Min, cậu ta lại khiến cô có cảm giác được quay trở lại một phần con người thật của mình.
Từ vụ của mấy tháng trước, chuyện qua đi rồi trong hai người cũng không ai nhắc lại làm gì, thế nhưng còn nhớ ngày đó rừng người biển ruồi đông đúc như vậy, nhân vật chính không nói thì cớ gì các nhân vật nền lại ngậm miệng?
Vậy nên sự việc cứ như chỉ vừa được xây dựng đã được nâng cấp lên mấy bậc vậy, miệng thiên hạ có Trời cũng không thể che, dần dần nó được lưu lại làm tình sử, lưu truyền và trường tồn, chẳng biết truyền thế nào, tới bây giờ giới truyền thông cũng đã biết,mấy bức ảnh dở hơi cám hấp dìm hàng chìm ngập đầu của cô được phát tán trên mạng như một phầm mềm miễn phí… Ngoài mặt nhìn cô thanh thản yên bình, nhưng mớ hỗn loạn thì đang trong tình trạng rối không gỡ nổi, lúc đi lúc về cứ phải cẩn thận như thành phần khủng bố, phiền phức quá phiền phức.
Hứa Anh Minh không nói gì nhiều, cậu ta chỉ luôn lặng lẽ bên cạnh xem cô cần giúp gì thì sẽ nhanh tay vào giúp, thỉnh thoảng nói vài câu bâng quơ kiểu:
“Hay có lẽ nên nói hết đi…”
Hay
“Thực ra tôi cũng rất tốt…”
Và trên thực tế thì cô cũng không biết cậu ta tự nhủ bản thân hay cố nhắc khéo cô vài điều tế nhị ngại ngùng nữa…
…
Một hôm, trời trong xanh, không khí hiền hòa ấm áp, cô tới trường như mọi khi, cứ đi và nghĩ rằng ngày hôm nay đều như mọi ngày, thế nhưng đi tới gần khu hội trường, bỗng nhiên trông thấy một chiếc xe màu đen lạ lẫm, nhìn qua chẳng có gì đặc biệt, nhưng đột nhiên lại thu hút ánh nhìn của cô… Vì sao vậy? Vì nó lạ chăng?
Cô đưa mắt nhìn xung quanh, hàng dài các nữ sinh không theo hàng lối chen chúc nhau giành chỗ vào của hội trường mà Lục Chi chẳng hiểu để làm cái gì, đang quyết định ngó lơ đi để vào lớp học, cô cần một chỗ yên tĩnh hơn là những khu ồn ào thế này. Bỗng nhiên vô tình nhìn thấy Trương Tuyết Hà cùng một nhóm bạn của cô ta, hình như còn có cả lớp trưởng cũng tới, vẻ mặt có chút miễn cưỡng thì phải. Bọn họ vừa xuất hiện, những tiếng ồn chửi rủa giành vào cửa liền im như tắt tiếng nhạc, tất cả đề không dám manh động, nhường chỗ và biết điều tản ra. Trương Tuyết Hà thuận lợi đi vào.
Lục Chi quay đi, quyết định không quan tâm, thì bỗng nhiên lại trông thấy Rau Cải cùng Ngọc Ân xuất hiện, bọn họ dường như cũng rất hứng thú với những gì sắp, sẽ hay đang diễn ra trong hội trường này, Ngọc Ân ra sức kéo tay Rau Cải, Rau Cải cũng chẳng có vẻ mặt muốn rời đi. Lục Chi bỗng dưng tò mò. Bên trong có chuyện gì sao?
Đang hoang mang, bỗng nhiên bên vai có bàn tay của ai đó chạm nhẹ, cô quay sang liền chạm phải gương amwtj quen thuộc của Hứa Anh Minh. Lục Chi tiện thể hỏi:
“Cậu cũng định đi vào trong hội trường sao?”
Lục Chi nghĩ rằng Hứa Anh Minh sẽ chẳng đời nào có hứng thú với ba chuyện nhạt nhẽo nào đó. Thế nhưng không ngờ, cậu ta mỉm cười nhìn lên cửa hội trường, nói đầy hứng thú:
“Phải xem chứ! Biết người biết ta trăm trận trăm thắng.”
Hứa Anh Minh đột nhiên nói vậy, Lục Chi nhíu mày không hiểu, hỏi lại:
“Cậu có ý gì?”
Hứa Anh Minh khoác vai cô mỉm cười:
“Để tôi giới thiệu cậu với kì phùng địch thủ lâu năm của tôi.”
Sau đó lôi cô lên trên hội trường.Lúc Lục Chi kịp hiểu ra Hứa Anh Minh muốn cho mình gặp ai, thì đã muộn, cánh cửa hội trường đóng lại, đèn sân khấu sáng trưng,và sáng hơn mọi thứ, một người thanh niên ăn mặc chỉnh tề khí chất thần bí khó lường xuất hiện, mọi tiếng reo hò trong chốc lát như bùng nổ…
“Tôi thích cậu!”
Lục Chi không hiểu thứ tình cảm lạ lẫm này là gì, nhưng không thể nói rằng đây là một rung cảm nhạt nhòa, cho dù dưới hoàn cảnh ấy, Hứa Anh Minh gợi cho cô nhớ tới người anh em sinh đôi của cậu ta cũng đã từng tỏ tình với cô và nói như vậy, thế nhưng Lục Chi cũng không thể phủ nhận sức hút cực độ của câu nói lần này, cô có cảm giác ngọt ngào, nhưng cũng có chút miễn cưỡng, giống như muốn chọn một vật, nhưng lại không chắc nó có mang lại lợi ích cho mình hay không. Tất nhiên, trong chuyện tình cảm sẽ không thẻ có hai từ lợi ích, nhưng đó cũng chỉ là một ví dụ để hình dung ra tâm trạng cô lúc đó.
Lục Chi không biết cô đã về nhà như thế nào, cô chỉ nhớ rằng bản thân còn chưa cho Hứa Anh Minh một câu trả lời đã có chút vội vàng mà đi mất. Mấy ngày sau đó là bế giảng, cô cũng không tới trường, cứ thế tìn tịt mất tích tới tận ngày tựu trường của năm học mới…
Tháng ngày trôi qua không có gì đáng nói, nhưng lại là những chuỗi này dài lê thê nhớ tới những người thân trong gia đình, chắc hẳn chẳng ai có thể biết rằng, Lục Chi đã từng tìm đủ mọi cách để liên hệ với mẹ, và cố gắng lập mọi kế hoạch để có thể đi thăm người bố mà không bị ai phát hiện. Thế nhưng tất cả đều không thành, cô không biết là do Lâm Huy hay người của tổ chức, nhưng mọi thứ đều không nằm trong tầm kiểm soát của cô, từ mượn điện thoại của Rau Cải hay bác gái giúp việc, tất cả đều không có cách nào liên lạc được với mẹ cô. Điều đó khiến cô thắc mắc, nếu như tất cả những chiếc điện thoại trên thế giới này đều không thể gọi được cho mẹ cô, vậy thì Lâm Huy thu điện thoại của cô để làm gì?
Và điều đó chỉ có thể lí giải bằng trường hợp sau, đó chính là chỉ duy nhất chiếc điện thoại đang nằm trong tay Lâm Huy của cô mới có thể gọi điện được cho mẹ. Hoặc cũng có thể, chỉ khi nào có sự đồng ý của anh, hai bên mới có thể liên lạc được với nhau. Bởi vì sự việc không đon giản khi chr dừng lại ở việc không chiếc điện thoại nào gọi được vào số điện thoại riêng của mẹ, mà kể cả khi cô dùng điện thoại của Rau Cải gọi vào số tổng công ty hay văn phòng chủ tịch, cũng không lần nào gọi được cho mẹ. Nhưng chốt lại, điều vẫn không thể hiểu được, đó chính là việc Lâm Huy thu điện thoại của cô mãi không trả lại.
Hơn nữa, hai tháng hè của cô, một chút thông tin về anh cũng không có, tới bác giúp việc cũng không chịu động nửa lời, cũng là bởi vì, cô chẳng bao giờ hỏi, và mỗi lần nghĩ tới anh, đều tự khinh bỉ bản thân thật mềm mỏng… Bởi vì nghĩ rằng, hè này trôi qua thật vô ích và nhạt nhẽo…
…
Vào năm học mới, cuối cấp nên chẳng có gì ngoài việc học để thi tốt nghiệp rồi thi đại học. Ngỡ tưởng cuộc sống cứ tiếp tục nhạt và nhạt, luôn phải chui rúc dưới vỏ bọc là một cô bé Linh Chi hư cấu, nhưng mỗi lần gặp Hứa Anh Min, cậu ta lại khiến cô có cảm giác được quay trở lại một phần con người thật của mình.
Từ vụ của mấy tháng trước, chuyện qua đi rồi trong hai người cũng không ai nhắc lại làm gì, thế nhưng còn nhớ ngày đó rừng người biển ruồi đông đúc như vậy, nhân vật chính không nói thì cớ gì các nhân vật nền lại ngậm miệng?
Vậy nên sự việc cứ như chỉ vừa được xây dựng đã được nâng cấp lên mấy bậc vậy, miệng thiên hạ có Trời cũng không thể che, dần dần nó được lưu lại làm tình sử, lưu truyền và trường tồn, chẳng biết truyền thế nào, tới bây giờ giới truyền thông cũng đã biết,mấy bức ảnh dở hơi cám hấp dìm hàng chìm ngập đầu của cô được phát tán trên mạng như một phầm mềm miễn phí… Ngoài mặt nhìn cô thanh thản yên bình, nhưng mớ hỗn loạn thì đang trong tình trạng rối không gỡ nổi, lúc đi lúc về cứ phải cẩn thận như thành phần khủng bố, phiền phức quá phiền phức.
Hứa Anh Minh không nói gì nhiều, cậu ta chỉ luôn lặng lẽ bên cạnh xem cô cần giúp gì thì sẽ nhanh tay vào giúp, thỉnh thoảng nói vài câu bâng quơ kiểu:
“Hay có lẽ nên nói hết đi…”
Hay
“Thực ra tôi cũng rất tốt…”
Và trên thực tế thì cô cũng không biết cậu ta tự nhủ bản thân hay cố nhắc khéo cô vài điều tế nhị ngại ngùng nữa…
…
Một hôm, trời trong xanh, không khí hiền hòa ấm áp, cô tới trường như mọi khi, cứ đi và nghĩ rằng ngày hôm nay đều như mọi ngày, thế nhưng đi tới gần khu hội trường, bỗng nhiên trông thấy một chiếc xe màu đen lạ lẫm, nhìn qua chẳng có gì đặc biệt, nhưng đột nhiên lại thu hút ánh nhìn của cô… Vì sao vậy? Vì nó lạ chăng?
Cô đưa mắt nhìn xung quanh, hàng dài các nữ sinh không theo hàng lối chen chúc nhau giành chỗ vào của hội trường mà Lục Chi chẳng hiểu để làm cái gì, đang quyết định ngó lơ đi để vào lớp học, cô cần một chỗ yên tĩnh hơn là những khu ồn ào thế này. Bỗng nhiên vô tình nhìn thấy Trương Tuyết Hà cùng một nhóm bạn của cô ta, hình như còn có cả lớp trưởng cũng tới, vẻ mặt có chút miễn cưỡng thì phải. Bọn họ vừa xuất hiện, những tiếng ồn chửi rủa giành vào cửa liền im như tắt tiếng nhạc, tất cả đề không dám manh động, nhường chỗ và biết điều tản ra. Trương Tuyết Hà thuận lợi đi vào.
Lục Chi quay đi, quyết định không quan tâm, thì bỗng nhiên lại trông thấy Rau Cải cùng Ngọc Ân xuất hiện, bọn họ dường như cũng rất hứng thú với những gì sắp, sẽ hay đang diễn ra trong hội trường này, Ngọc Ân ra sức kéo tay Rau Cải, Rau Cải cũng chẳng có vẻ mặt muốn rời đi. Lục Chi bỗng dưng tò mò. Bên trong có chuyện gì sao?
Đang hoang mang, bỗng nhiên bên vai có bàn tay của ai đó chạm nhẹ, cô quay sang liền chạm phải gương amwtj quen thuộc của Hứa Anh Minh. Lục Chi tiện thể hỏi:
“Cậu cũng định đi vào trong hội trường sao?”
Lục Chi nghĩ rằng Hứa Anh Minh sẽ chẳng đời nào có hứng thú với ba chuyện nhạt nhẽo nào đó. Thế nhưng không ngờ, cậu ta mỉm cười nhìn lên cửa hội trường, nói đầy hứng thú:
“Phải xem chứ! Biết người biết ta trăm trận trăm thắng.”
Hứa Anh Minh đột nhiên nói vậy, Lục Chi nhíu mày không hiểu, hỏi lại:
“Cậu có ý gì?”
Hứa Anh Minh khoác vai cô mỉm cười:
“Để tôi giới thiệu cậu với kì phùng địch thủ lâu năm của tôi.”
Sau đó lôi cô lên trên hội trường.Lúc Lục Chi kịp hiểu ra Hứa Anh Minh muốn cho mình gặp ai, thì đã muộn, cánh cửa hội trường đóng lại, đèn sân khấu sáng trưng,và sáng hơn mọi thứ, một người thanh niên ăn mặc chỉnh tề khí chất thần bí khó lường xuất hiện, mọi tiếng reo hò trong chốc lát như bùng nổ…
Tác giả :
Dương bà bà