Ai Nói Con Gái Không Phải Hổ Báo?
Chương 54: Âm thầm một việc
“Bác.”
Một người thanh niên cao ráo khuôn mặt tuấn tú bước vào phòng khách của một căn biệt thự, khẽ miệng mỉm cười lễ phép chào một người phụ nữ giúp việc tầm trung niên.
Bác giúp việc mỉm cười rạng rỡ gật đầu chào hỏi:
“Cháu về rồi à, đã ăn gì chưa? Bác có nhiều món lắm, con bé kia nó lại không thấy xuống ăn, lên thì thấy khóa cửa, không biết làm gì trong đấy…” Bác giúp việc nói một hồi, càng nói càng cảm thấy lo lắng nhìn anh.
Lâm Huy nhìn đồng hồ, đã hơn mười rưỡi tối…
Muộn như vậy rồi còn chưa xuống ăn?
“Hơn nữa dạo này con bé cũng ăn rất ít, ăn một bát là liền chạy lên phòng, bác hỏi thì nó nói vội là phải ôn bài chuẩn bị cho buổi thi gì đó cuối năm...nhìn nó học vất vả lắm…”
Anh thả chiếc balo màu đen xuống ghế sofa, nói với bác giúp việc:
“Không sao đâu, bác nghỉ ngơi trước đi, việc còn lại để cháu.” Sau đó mỉm cười xắn tay áo vào bếp.
Bác giúp việc đứng đó bất động như vừa bị dọa cho sợ hãi còn chưa hoàn hồn.
Lâm Huy?
Cậu ấy vào bếp???
…Ô ô ô!! Hiểu rồi hiểu rồi!
Bác giúp việc nhăn mày cười toe toét, cố nín giọng lại, hắng lên một hơi rồi liếc vào căn bếp, lại bất giác phì cười, cuối cùng mới từ từ bước vào phòng ngủ.
…
Lâm Huy làm một bát cơm rang với trứng thịt và một cốc nước cam đăt lên chiếc khay trắng đpẹ mắt, cầm một chiếc chìa khóa vô cùng…lạ đời lên trên nhà. Bê khay bằng một tay, Lâm Huy sử dụng tay còn lại để “cạy khóa”, vì là một căn biệt thự riêng tư nên ở các phòng không hề có chìa khóa dự phòng, nhưng đối với Lâm Huy, có hay không cũng như nhau, không có gì đáng nói.
Mở khóa xong, Lâm Huy cất chìa khóa, nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào.
Căn phòng có ánh sáng nhẹ nhàng từ chiếc đèn cây xanh kiểu Đức, trên một chiếc bàn học màu trắng, Lục Chi đang gục đầu vào mấy quyển sách gì đó dày cộp, hơi thở nhè nhẹ của cô lan vào không khí, trong đêm yên tĩnh, hơi thở đó như trầm ấm phả vào tai anh…
Anh lại gần, đặt chiếc khay lên bàn học một cách nhẹ nhàng, lướt qua tập sách dày cộp bị cô gối đầu lên, thấy đó là một quyển sách tiếng anh, bất chợt nở một nụ cười nhẹ.
Đôi môi nhỏ bé bỗng nhiên run khẽ.
“Giới từ luôn đi sau bởi V-ing…”
Lâm Huy bỗng đưng hình, lúc sau liếm khẽ đôi môi, nhìn cô gái dễ thương nào đó, vuốt nhẹ mái tóc mây mềm dịu, trìu mến khẽ nói:
“Em sẽ làm được mà, cô bé.”
Có chút lưu luyến dời đi, sau đó anh lấy điện thoại, ra ngoài và nhẹ nhàng đóng lại cánh cửa phòng ngủ của Lục Chi. Gọi tới một số điện thoại quen thuộc.
Lâm Huy mở cửa phòng đọc sách bước vào, đóng cửa lại, giọng nói lại trở nên nghiêm túc:
“Thế An, giúp tôi xem những dự án mới của giám đốc trường mà Lục Chi đang theo học, cậu chỉ có hai phút. Gọi lại ngay cho tôi.”
Anh ngồi xuống ghế, vừa nhanh chóng lại vừa tao nhã cúp máy. Ngón tay chạm vào tay ghế, gõ gõ…
Một phút sau, điện thoại vang lên, Lâm Huy nghe máy, thản nhiên nói:
“Cậu quá chậm chạp.”
“Ai có thể tìm thông tin trong vài giây chứ? Cậu có biết người đó không? Cho tôi số điện thoại với??” Thái Thế An giả vờ cáu kỉnh.
Lâm Huy vẫn bình thản: “Cậu biết mà.”
Đầu giây bên kia im lặng một giây rồi đột ngột cười lớn:
“Anh bạn của tôi thật hài hước, cậu biết là tôi rất nể phục cậu mà.”
Lâm Huy im lặng.
Đầu giây bên kia như hiểu được ý, liền hắng giọng một cái sau đo dõng dạc nói:
“Cộng hòa… À mà thôi… Dự án mới nhất của tập đoàn đầu tư Phan Liên chính là xây dựng một vườn hoa kiến trúc kiểu Ý cổ xưa, dự định sẽ mời kiến trúc sư nổi tiếng của Italia làm đối tác. Nhưng vì không khả thi nên đang tạm dừng kế hoạch. Nghe nói các cổ đông không đồng ý vì nó hoàn toàn không mục đích, chỉ là bà vợ có quá nhiều kỉ niệm đối với ngôi trường và nơi đó nên muốn xây dựng một vườn hoa kiểu Ý ở đó, ông chồng liền xây dựng lên một dự án và đã không được cổ đông chấp nhận, sau đó thì, cậu biết đấy, xích mích gia đình… "
Thái Thế An nói xong, Lâm Huy vẫn im lặng.
Anh ta khẽ hỏi : "Tôi nói sai gì sao ??"
Lâm Huy đứng dậy, thờ ơ nói : "Cậu nghĩ tâm trạng của tôi rất tốt sao ?"
Thái Thế An nhướn mày : "Ồ, tôi đã nghĩ vậy… Nó không đúng sao ?"
"Cảm ơn cậu vì giúp tôi tìm hiểu, nhưng đừng để Alex gánh nặng quá, cậu hãy về lại Đức đi anh bạn."
"Cậu!!!!" Đầu bên kia dường như thét gào đứng ngồi không yên, nói:
"Cậu biết tôi ở đâu ư?! Ôi chúa tôi ơi!! Cậu thật là đáng sợ!!"
"Không có gì đáng hoảng sợ. Nhiệm vụ tiếp theo, nghe này..." Lâm Huy thay đổi ánh mắt, đầu dây bên kia cũng nghiêm túc lại:
"Cậu nói đi!"
"Dùng danh nghĩa của công ty chuyển tiền vào tài khoản của dự án này, sau đó lấy danh nghĩa của cậu gửi một văn kiện tới cho văn phòng tổng giám đốc công ty đó, chỉ là một bản hợp đồng và lợi nhuận thiên về phía ông ta, nhớ ghi rõ mục đích, chính là điều cậu phải nghĩ lúc này, sau khi kết thúc vụ làm ăn này, cậu hãy lập tức trở về Berlin, Alex không thể ở một mình.
"Ok ok, anh bạn, tôi sẽ làm tốt, cậu an tâm, cuối cùng cậu cũng nhận ra tầm quan tọng của tôi, Alex không có tôi cậu ta sẽ không thể cưa đổ Etzel nóng bỏng, ha ha..." Đâu lại vào đó, thái thế An cuối cùng cũng trở về trạng thái thường ngày.
"Tốt." Lâm Huy mỉm cười rồi cúp máy, lấy từ trên giá sách một quyển sổ vô cùng lớn, tra thông tin ròi bắt đầu bấm số gọi…
Một người thanh niên cao ráo khuôn mặt tuấn tú bước vào phòng khách của một căn biệt thự, khẽ miệng mỉm cười lễ phép chào một người phụ nữ giúp việc tầm trung niên.
Bác giúp việc mỉm cười rạng rỡ gật đầu chào hỏi:
“Cháu về rồi à, đã ăn gì chưa? Bác có nhiều món lắm, con bé kia nó lại không thấy xuống ăn, lên thì thấy khóa cửa, không biết làm gì trong đấy…” Bác giúp việc nói một hồi, càng nói càng cảm thấy lo lắng nhìn anh.
Lâm Huy nhìn đồng hồ, đã hơn mười rưỡi tối…
Muộn như vậy rồi còn chưa xuống ăn?
“Hơn nữa dạo này con bé cũng ăn rất ít, ăn một bát là liền chạy lên phòng, bác hỏi thì nó nói vội là phải ôn bài chuẩn bị cho buổi thi gì đó cuối năm...nhìn nó học vất vả lắm…”
Anh thả chiếc balo màu đen xuống ghế sofa, nói với bác giúp việc:
“Không sao đâu, bác nghỉ ngơi trước đi, việc còn lại để cháu.” Sau đó mỉm cười xắn tay áo vào bếp.
Bác giúp việc đứng đó bất động như vừa bị dọa cho sợ hãi còn chưa hoàn hồn.
Lâm Huy?
Cậu ấy vào bếp???
…Ô ô ô!! Hiểu rồi hiểu rồi!
Bác giúp việc nhăn mày cười toe toét, cố nín giọng lại, hắng lên một hơi rồi liếc vào căn bếp, lại bất giác phì cười, cuối cùng mới từ từ bước vào phòng ngủ.
…
Lâm Huy làm một bát cơm rang với trứng thịt và một cốc nước cam đăt lên chiếc khay trắng đpẹ mắt, cầm một chiếc chìa khóa vô cùng…lạ đời lên trên nhà. Bê khay bằng một tay, Lâm Huy sử dụng tay còn lại để “cạy khóa”, vì là một căn biệt thự riêng tư nên ở các phòng không hề có chìa khóa dự phòng, nhưng đối với Lâm Huy, có hay không cũng như nhau, không có gì đáng nói.
Mở khóa xong, Lâm Huy cất chìa khóa, nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào.
Căn phòng có ánh sáng nhẹ nhàng từ chiếc đèn cây xanh kiểu Đức, trên một chiếc bàn học màu trắng, Lục Chi đang gục đầu vào mấy quyển sách gì đó dày cộp, hơi thở nhè nhẹ của cô lan vào không khí, trong đêm yên tĩnh, hơi thở đó như trầm ấm phả vào tai anh…
Anh lại gần, đặt chiếc khay lên bàn học một cách nhẹ nhàng, lướt qua tập sách dày cộp bị cô gối đầu lên, thấy đó là một quyển sách tiếng anh, bất chợt nở một nụ cười nhẹ.
Đôi môi nhỏ bé bỗng nhiên run khẽ.
“Giới từ luôn đi sau bởi V-ing…”
Lâm Huy bỗng đưng hình, lúc sau liếm khẽ đôi môi, nhìn cô gái dễ thương nào đó, vuốt nhẹ mái tóc mây mềm dịu, trìu mến khẽ nói:
“Em sẽ làm được mà, cô bé.”
Có chút lưu luyến dời đi, sau đó anh lấy điện thoại, ra ngoài và nhẹ nhàng đóng lại cánh cửa phòng ngủ của Lục Chi. Gọi tới một số điện thoại quen thuộc.
Lâm Huy mở cửa phòng đọc sách bước vào, đóng cửa lại, giọng nói lại trở nên nghiêm túc:
“Thế An, giúp tôi xem những dự án mới của giám đốc trường mà Lục Chi đang theo học, cậu chỉ có hai phút. Gọi lại ngay cho tôi.”
Anh ngồi xuống ghế, vừa nhanh chóng lại vừa tao nhã cúp máy. Ngón tay chạm vào tay ghế, gõ gõ…
Một phút sau, điện thoại vang lên, Lâm Huy nghe máy, thản nhiên nói:
“Cậu quá chậm chạp.”
“Ai có thể tìm thông tin trong vài giây chứ? Cậu có biết người đó không? Cho tôi số điện thoại với??” Thái Thế An giả vờ cáu kỉnh.
Lâm Huy vẫn bình thản: “Cậu biết mà.”
Đầu giây bên kia im lặng một giây rồi đột ngột cười lớn:
“Anh bạn của tôi thật hài hước, cậu biết là tôi rất nể phục cậu mà.”
Lâm Huy im lặng.
Đầu giây bên kia như hiểu được ý, liền hắng giọng một cái sau đo dõng dạc nói:
“Cộng hòa… À mà thôi… Dự án mới nhất của tập đoàn đầu tư Phan Liên chính là xây dựng một vườn hoa kiến trúc kiểu Ý cổ xưa, dự định sẽ mời kiến trúc sư nổi tiếng của Italia làm đối tác. Nhưng vì không khả thi nên đang tạm dừng kế hoạch. Nghe nói các cổ đông không đồng ý vì nó hoàn toàn không mục đích, chỉ là bà vợ có quá nhiều kỉ niệm đối với ngôi trường và nơi đó nên muốn xây dựng một vườn hoa kiểu Ý ở đó, ông chồng liền xây dựng lên một dự án và đã không được cổ đông chấp nhận, sau đó thì, cậu biết đấy, xích mích gia đình… "
Thái Thế An nói xong, Lâm Huy vẫn im lặng.
Anh ta khẽ hỏi : "Tôi nói sai gì sao ??"
Lâm Huy đứng dậy, thờ ơ nói : "Cậu nghĩ tâm trạng của tôi rất tốt sao ?"
Thái Thế An nhướn mày : "Ồ, tôi đã nghĩ vậy… Nó không đúng sao ?"
"Cảm ơn cậu vì giúp tôi tìm hiểu, nhưng đừng để Alex gánh nặng quá, cậu hãy về lại Đức đi anh bạn."
"Cậu!!!!" Đầu bên kia dường như thét gào đứng ngồi không yên, nói:
"Cậu biết tôi ở đâu ư?! Ôi chúa tôi ơi!! Cậu thật là đáng sợ!!"
"Không có gì đáng hoảng sợ. Nhiệm vụ tiếp theo, nghe này..." Lâm Huy thay đổi ánh mắt, đầu dây bên kia cũng nghiêm túc lại:
"Cậu nói đi!"
"Dùng danh nghĩa của công ty chuyển tiền vào tài khoản của dự án này, sau đó lấy danh nghĩa của cậu gửi một văn kiện tới cho văn phòng tổng giám đốc công ty đó, chỉ là một bản hợp đồng và lợi nhuận thiên về phía ông ta, nhớ ghi rõ mục đích, chính là điều cậu phải nghĩ lúc này, sau khi kết thúc vụ làm ăn này, cậu hãy lập tức trở về Berlin, Alex không thể ở một mình.
"Ok ok, anh bạn, tôi sẽ làm tốt, cậu an tâm, cuối cùng cậu cũng nhận ra tầm quan tọng của tôi, Alex không có tôi cậu ta sẽ không thể cưa đổ Etzel nóng bỏng, ha ha..." Đâu lại vào đó, thái thế An cuối cùng cũng trở về trạng thái thường ngày.
"Tốt." Lâm Huy mỉm cười rồi cúp máy, lấy từ trên giá sách một quyển sổ vô cùng lớn, tra thông tin ròi bắt đầu bấm số gọi…
Tác giả :
Dương bà bà