Ai Nợ Ai Một Lời Giải Thích
Chương 52
Tờ mờ sáng hôm sau, Nghiêm Kiệt trở về trong tình trạng nửa tỉnh nửa mê. Băng Thanh vội vã dìu chồng từ người lái xe thân cận.
"Cảm ơn anh, anh về cẩn thận" - Cô nhìn người tài xế khẽ nói.
"Tôi xin phép ạ" - Người tài xế nói xong, nhẹ nhàng đóng cánh cửa lại rồi rời đi.
Lảo đảo từng bước, cô đỡ hắn vào phòng, cố nén đi cơn buồn tủi Băng Thanh cởi giày đặt hắn nằm ngay ngắn trên giường, nhẹ nhàng nói:
“Anh nghỉ ngơi một lát, em đi nấu canh giã rượu”
Băng Thanh gạt nước mắt vừa định xoay người bước đi đã bị hắn kéo lại, ngay sau đó cả thân hình nhỏ bé của cô nằm gọn trong vòm ngực rắn chắc, cô vùng vẫy:
“Anh... buông em ra đi”
Nghiêm Kiệt dường như chẳng hề muốn để tâm đến lời cô nói, đem cô lật lại dùng thân hình to lớn đè lên, ánh mắt đục ngầu:
“Vợ yêu, em muốn trốn chạy ư?”
Băng Thanh nhất thời cảm thấy vô cùng hoảng sợ, tình huống này chưa phải cô chưa từng nghĩ qua nhưng mà hắn làm cô cảm thấy sợ hãi, cơn sợ hãi này nhen lên từ tận đáy lòng, cô dùng hết giãy dụa.
“Nghiêm Kiệt, buông em ra đi, đừng làm em sợ”
Hắn khẽ cười, hơi rượu phảng phất bên tai cô: “Sao thế được, phải tiếp diễn sự việc tối qua chứ”
Băng Thanh sợ đến ngẩn người, nghĩ lại tối qua hắn thả cô một mình tự nhiên cảm thấy rất tủi thân, cô dứt khoát vùng ra khỏi thân hình to lớn ấy: “Đủ rồi, đừng khiến tôi kinh tởm anh”
“Kinh tởm sao?” - Hắn đột nhiên gầm lên, ánh mắt bao phủ bởi những tia sắc lạnh ghê người, “Em nên nhớ em là vợ tôi, tôi có quyền chiếm giữ và định đoạt”
“Buông ra, tại sao anh lại đối xử như thế với tôi?” - Băng Thanh nhìn hắn đầy căm phẫn. Đây mới thực sự là con người thật sự của hắn sao? Thì ra bấy lâu nay lịch sự, nho nhã chỉ là vẻ bề ngoài của gã đàn ông chết tiệt này!
“Tôi nghĩ em cần có lời thanh minh cho những việc làm tồi tệ của em” - Hắn gắt lên đầy chán ghét, hơi thở nóng bỏng phả vào vành tai cô, da thịt dưới tác dụng của hơi rượu trở nên ửng hồng.
Băng Thanh khẽ run lên, cố đè nén cảm giác xa lạ đang dâng lên từ tận đáy lòng, chỉ để lại giọng nói hờ hững pha chút lạnh lùng: "Từ trước đến nay tôi chưa làm gì có lỗi với anh cả. Vậy nên, anh hãy buông ra đi, mặc dù anh là chồng tôi nhưng tội cưỡng bức cũng bị bỏ tù đấy" Cuộc hôn nhân này lẽ nào số phận đã an bài hết thảy, ngoài chấp nhận ra cô không có tư cách gì để phản kháng sao?
“Vậy ư?” - Nghiêm Kiệt nhìn cô không chớp, ánh mắt tựa con dao xuyên thấu tâm tư người đối diện, “Thanh, tôi cho em cơ hội để thú nhận tất cả, đừng phụ tình yêu của tôi. Bởi vì tôi yêu em là thật”
Tâm tư Băng Thanh bất giác run rẩy , đối mặt với ánh mắt như đao kiếm đó cô không có chút cơ hội để né tránh. Rốt cục hắn có ẩn ý gì?
Cặp mắt màu hổ phách hiện lên nét trầm tư, hắn không nói gì thêm nữa, một khắc sau hắn lập tức ngồi dậy, đi thẳng vào nhà tắm để lại Băng Thanh với nỗi hoang mang tột độ.
____oOo____
Sự việc như thế diễn ra cho tới khi về nhà bố mẹ Băng Thanh, hôm đó là chủ nhật, mặt trời đã lên ba sào, Nghiêm Kiệt từ căn phòng kế bên bước ra nhìn cô đang ngồi ưu tư bên bàn ăn sáng.
Hắn bước vào bếp rót cốc nước khẽ nhấp môi, nhàn nhã tiến đến ngồi đối diện cô, nói:
“Hôm nay về thăm nhà bố mẹ em”
Băng Thanh ậm ừ, cúi mặt ăn nốt chỗ bít tết còn sót lại trong đĩa, sau đó dùng khăn giấy lau miệng, nhanh chóng đi vào phòng.
Dẫu đã thành vợ chồng nhưng sau buổi sáng ngày hôm đó, hắn không hề bước vào căn phòng này nửa bước. Cô tự hỏi hắn lấy cô làm vợ hay lấy cô về để trưng bày đây nữa?
Ăn xong bữa sáng, hắn lái xe đưa cô về nhà bố mẹ. Chào đón cô là những nụ cười tươi tắn, cô lướt ánh mắt nhìn qua Mộc Sơ, con bé khẽ mỉm cười, vào bếp rót nước.
“Băng Thanh, con ổn chứ?” - Mẹ kéo tay cô ngồi xuống sofa nhẹ nhàng thăm hỏi.
Phía đối diện, Nghiêm Kiệt mỉm cười ôn nhu, đáy mắt hiện lên tia ranh mãnh: “Cô ấy xấu hổ mẹ ơi”
Mẹ bật cười khoái trá, Băng Thanh cũng gượng gạo cười theo, thầm tán thưởng tài năng diễn xuất cừ khôi của hắn. Nhìn ánh mắt ngập tràn hi vọng của mẹ cô thực không nỡ nói ra mọi chuyện.
Trò chuyện một lúc, mẹ cùng bố đi trung tâm thương mại mua sắm. Trong nhà chỉ còn lại ba người, Mộc Sơ rót nước nhẹ giọng mời anh chị. Băng Thanh mỉm cười đón lấy, nói chuyện với em gái đôi câu, sau đó ngỏ ý muốn vào nhà vệ sinh.
Lúc trở ra, Nghiêm Kiệt và Mộc Sơ đang cười rộ lên đầy vui vẻ, cảnh tượng này làm trái tim Băng Thanh bất giác thắt lại. Cuối cùng cô bị đẩy về một góc ngồi nghịch chiếc điện thoại trong tay. Mà tiếng trò chuyện, cười đùa từ hai người kia mãi không ngớt. Băng Thanh nhíu mày cố gắng gạt bỏ tiếng trò chuyện vui vẻ ấy ra khỏi đại não, tập trung lướt web để giết thời gian.
Quá trưa, bố mẹ trở về tay xách nách mang một đống hàng lỉnh khỉnh, Băng Thanh nhanh tay phụ giúp mẹ vào bếp chuẩn bị bữa trưa. Nhìn sắc mặt trắng bệch của cô mẹ hốt hoảng nói:
“Con không khỏe thì ra phòng khách ngồi đi”
Băng Thanh gật đầu, vừa mới bước ra đã thấy hai người ấy người trước người sau đi vào trực tiếp chiếm giữ căn bếp, Mộc Sơ cười không ngớt, thỉnh thoảng giở trò chòng ghẹo khiến Nghiêm Kiệt phải nhíu mày, đôi lúc không kìm được khẽ bật cười cốc đầu cô em lém lỉnh.
Chứng kiến một màn sinh động đó, Băng Thanh không kìm nổi nước mắt bỗng dưng tuôn ra như mưa, bỏ mặc lời mẹ gọi cô lao nhanh ra khỏi nhà trốn tránh cái hiện thực nghiệt ngã ấy.
Đứng trước ngôi mộ phủ đầy cỏ non xanh rì, Băng Thanh dõi mắt về gương mặt thân thuộc luôn chập chờn trong giấc ngủ. Cô quỳ xuống bật khóc nức nở, dường như chỉ có nơi này mới khiến tâm trạng đang dậy sóng của cô trở nên bình lặng.
“Băng Nghi à, em nói xem, có phải đến cuối cùng chị cũng là con ngốc bị người ta dắt mũi đúng không? Anh ta đã thành công khiến chị tổn thương, anh ta đã thành toàn cho em rồi đấy. Băng Nghi, ở trên trời cao em vui chứ? Có hạnh phúc không khi chị đang bị ông trời trừng phạt? Những gì chị gây ra có phải bây giờ mới bắt đầu trả hết? Băng Nghi yên tâm nhé, chị sẽ trả hết...”
Trong cơn gió của mùa hè oi bức có tiếng khóc cất lên đến não lòng. Phía xa, hình ảnh người đàn ông đứng trầm mặc trong ánh nắng, đôi đồng tử màu hổ phách hiện lên tia đau đớn lẫn bi ai...
Hắn ép bản thân mình phải gạt bỏ những cơn đau đớn đang dồn nén tận tim. Hắn càng căm hận cô ấy bao nhiêu lại càng yêu cô ấy bấy nhiêu. Hắn thừa nhận, hắn là một kẻ bỉ ổi, tình yêu của hắn chỉ có sự trừng phạt cùng cố chấp. Hắn đang chờ, chờ một ngày cô ấy sẽ mở lòng với hắn, chờ giây phút cô ấy thú nhận rằng vì lầm lỡ đã giết chết mối tình đầu của hắn.
Nhưng cô ấy đâu biết rằng, hắn thực sự đã hết sức nhẫn nại, ba năm là quãng thời gian hắn tìm cách né tránh tất cả, càng cố quên bao nhiêu hình ảnh cô ấy lại ùa về trong tâm trí khiến hắn đau đớn, dằn vặt. Hắn cảm thấy mình đang phản bội lại tình yêu của Băng Nghi dành cho hắn. Vậy nên hắn đã quyết tâm sống thật với bản thân mình một phút. Hắn bàng hoàng khi nhận ra rằng mình đã yêu Băng Thanh. Khoảng thời gian ở bên cô ấy hắn thực sự rất vui vẻ, đó cũng là lúc hắn được nhìn thấy Băng Nghi trên gương mặt xinh đẹp đó...
Cô ấy đâu biết rằng, mọi thứ đều do một tay hắn sắp đặt. Hắn rất muốn đánh cược một lần...
"Cảm ơn anh, anh về cẩn thận" - Cô nhìn người tài xế khẽ nói.
"Tôi xin phép ạ" - Người tài xế nói xong, nhẹ nhàng đóng cánh cửa lại rồi rời đi.
Lảo đảo từng bước, cô đỡ hắn vào phòng, cố nén đi cơn buồn tủi Băng Thanh cởi giày đặt hắn nằm ngay ngắn trên giường, nhẹ nhàng nói:
“Anh nghỉ ngơi một lát, em đi nấu canh giã rượu”
Băng Thanh gạt nước mắt vừa định xoay người bước đi đã bị hắn kéo lại, ngay sau đó cả thân hình nhỏ bé của cô nằm gọn trong vòm ngực rắn chắc, cô vùng vẫy:
“Anh... buông em ra đi”
Nghiêm Kiệt dường như chẳng hề muốn để tâm đến lời cô nói, đem cô lật lại dùng thân hình to lớn đè lên, ánh mắt đục ngầu:
“Vợ yêu, em muốn trốn chạy ư?”
Băng Thanh nhất thời cảm thấy vô cùng hoảng sợ, tình huống này chưa phải cô chưa từng nghĩ qua nhưng mà hắn làm cô cảm thấy sợ hãi, cơn sợ hãi này nhen lên từ tận đáy lòng, cô dùng hết giãy dụa.
“Nghiêm Kiệt, buông em ra đi, đừng làm em sợ”
Hắn khẽ cười, hơi rượu phảng phất bên tai cô: “Sao thế được, phải tiếp diễn sự việc tối qua chứ”
Băng Thanh sợ đến ngẩn người, nghĩ lại tối qua hắn thả cô một mình tự nhiên cảm thấy rất tủi thân, cô dứt khoát vùng ra khỏi thân hình to lớn ấy: “Đủ rồi, đừng khiến tôi kinh tởm anh”
“Kinh tởm sao?” - Hắn đột nhiên gầm lên, ánh mắt bao phủ bởi những tia sắc lạnh ghê người, “Em nên nhớ em là vợ tôi, tôi có quyền chiếm giữ và định đoạt”
“Buông ra, tại sao anh lại đối xử như thế với tôi?” - Băng Thanh nhìn hắn đầy căm phẫn. Đây mới thực sự là con người thật sự của hắn sao? Thì ra bấy lâu nay lịch sự, nho nhã chỉ là vẻ bề ngoài của gã đàn ông chết tiệt này!
“Tôi nghĩ em cần có lời thanh minh cho những việc làm tồi tệ của em” - Hắn gắt lên đầy chán ghét, hơi thở nóng bỏng phả vào vành tai cô, da thịt dưới tác dụng của hơi rượu trở nên ửng hồng.
Băng Thanh khẽ run lên, cố đè nén cảm giác xa lạ đang dâng lên từ tận đáy lòng, chỉ để lại giọng nói hờ hững pha chút lạnh lùng: "Từ trước đến nay tôi chưa làm gì có lỗi với anh cả. Vậy nên, anh hãy buông ra đi, mặc dù anh là chồng tôi nhưng tội cưỡng bức cũng bị bỏ tù đấy" Cuộc hôn nhân này lẽ nào số phận đã an bài hết thảy, ngoài chấp nhận ra cô không có tư cách gì để phản kháng sao?
“Vậy ư?” - Nghiêm Kiệt nhìn cô không chớp, ánh mắt tựa con dao xuyên thấu tâm tư người đối diện, “Thanh, tôi cho em cơ hội để thú nhận tất cả, đừng phụ tình yêu của tôi. Bởi vì tôi yêu em là thật”
Tâm tư Băng Thanh bất giác run rẩy , đối mặt với ánh mắt như đao kiếm đó cô không có chút cơ hội để né tránh. Rốt cục hắn có ẩn ý gì?
Cặp mắt màu hổ phách hiện lên nét trầm tư, hắn không nói gì thêm nữa, một khắc sau hắn lập tức ngồi dậy, đi thẳng vào nhà tắm để lại Băng Thanh với nỗi hoang mang tột độ.
____oOo____
Sự việc như thế diễn ra cho tới khi về nhà bố mẹ Băng Thanh, hôm đó là chủ nhật, mặt trời đã lên ba sào, Nghiêm Kiệt từ căn phòng kế bên bước ra nhìn cô đang ngồi ưu tư bên bàn ăn sáng.
Hắn bước vào bếp rót cốc nước khẽ nhấp môi, nhàn nhã tiến đến ngồi đối diện cô, nói:
“Hôm nay về thăm nhà bố mẹ em”
Băng Thanh ậm ừ, cúi mặt ăn nốt chỗ bít tết còn sót lại trong đĩa, sau đó dùng khăn giấy lau miệng, nhanh chóng đi vào phòng.
Dẫu đã thành vợ chồng nhưng sau buổi sáng ngày hôm đó, hắn không hề bước vào căn phòng này nửa bước. Cô tự hỏi hắn lấy cô làm vợ hay lấy cô về để trưng bày đây nữa?
Ăn xong bữa sáng, hắn lái xe đưa cô về nhà bố mẹ. Chào đón cô là những nụ cười tươi tắn, cô lướt ánh mắt nhìn qua Mộc Sơ, con bé khẽ mỉm cười, vào bếp rót nước.
“Băng Thanh, con ổn chứ?” - Mẹ kéo tay cô ngồi xuống sofa nhẹ nhàng thăm hỏi.
Phía đối diện, Nghiêm Kiệt mỉm cười ôn nhu, đáy mắt hiện lên tia ranh mãnh: “Cô ấy xấu hổ mẹ ơi”
Mẹ bật cười khoái trá, Băng Thanh cũng gượng gạo cười theo, thầm tán thưởng tài năng diễn xuất cừ khôi của hắn. Nhìn ánh mắt ngập tràn hi vọng của mẹ cô thực không nỡ nói ra mọi chuyện.
Trò chuyện một lúc, mẹ cùng bố đi trung tâm thương mại mua sắm. Trong nhà chỉ còn lại ba người, Mộc Sơ rót nước nhẹ giọng mời anh chị. Băng Thanh mỉm cười đón lấy, nói chuyện với em gái đôi câu, sau đó ngỏ ý muốn vào nhà vệ sinh.
Lúc trở ra, Nghiêm Kiệt và Mộc Sơ đang cười rộ lên đầy vui vẻ, cảnh tượng này làm trái tim Băng Thanh bất giác thắt lại. Cuối cùng cô bị đẩy về một góc ngồi nghịch chiếc điện thoại trong tay. Mà tiếng trò chuyện, cười đùa từ hai người kia mãi không ngớt. Băng Thanh nhíu mày cố gắng gạt bỏ tiếng trò chuyện vui vẻ ấy ra khỏi đại não, tập trung lướt web để giết thời gian.
Quá trưa, bố mẹ trở về tay xách nách mang một đống hàng lỉnh khỉnh, Băng Thanh nhanh tay phụ giúp mẹ vào bếp chuẩn bị bữa trưa. Nhìn sắc mặt trắng bệch của cô mẹ hốt hoảng nói:
“Con không khỏe thì ra phòng khách ngồi đi”
Băng Thanh gật đầu, vừa mới bước ra đã thấy hai người ấy người trước người sau đi vào trực tiếp chiếm giữ căn bếp, Mộc Sơ cười không ngớt, thỉnh thoảng giở trò chòng ghẹo khiến Nghiêm Kiệt phải nhíu mày, đôi lúc không kìm được khẽ bật cười cốc đầu cô em lém lỉnh.
Chứng kiến một màn sinh động đó, Băng Thanh không kìm nổi nước mắt bỗng dưng tuôn ra như mưa, bỏ mặc lời mẹ gọi cô lao nhanh ra khỏi nhà trốn tránh cái hiện thực nghiệt ngã ấy.
Đứng trước ngôi mộ phủ đầy cỏ non xanh rì, Băng Thanh dõi mắt về gương mặt thân thuộc luôn chập chờn trong giấc ngủ. Cô quỳ xuống bật khóc nức nở, dường như chỉ có nơi này mới khiến tâm trạng đang dậy sóng của cô trở nên bình lặng.
“Băng Nghi à, em nói xem, có phải đến cuối cùng chị cũng là con ngốc bị người ta dắt mũi đúng không? Anh ta đã thành công khiến chị tổn thương, anh ta đã thành toàn cho em rồi đấy. Băng Nghi, ở trên trời cao em vui chứ? Có hạnh phúc không khi chị đang bị ông trời trừng phạt? Những gì chị gây ra có phải bây giờ mới bắt đầu trả hết? Băng Nghi yên tâm nhé, chị sẽ trả hết...”
Trong cơn gió của mùa hè oi bức có tiếng khóc cất lên đến não lòng. Phía xa, hình ảnh người đàn ông đứng trầm mặc trong ánh nắng, đôi đồng tử màu hổ phách hiện lên tia đau đớn lẫn bi ai...
Hắn ép bản thân mình phải gạt bỏ những cơn đau đớn đang dồn nén tận tim. Hắn càng căm hận cô ấy bao nhiêu lại càng yêu cô ấy bấy nhiêu. Hắn thừa nhận, hắn là một kẻ bỉ ổi, tình yêu của hắn chỉ có sự trừng phạt cùng cố chấp. Hắn đang chờ, chờ một ngày cô ấy sẽ mở lòng với hắn, chờ giây phút cô ấy thú nhận rằng vì lầm lỡ đã giết chết mối tình đầu của hắn.
Nhưng cô ấy đâu biết rằng, hắn thực sự đã hết sức nhẫn nại, ba năm là quãng thời gian hắn tìm cách né tránh tất cả, càng cố quên bao nhiêu hình ảnh cô ấy lại ùa về trong tâm trí khiến hắn đau đớn, dằn vặt. Hắn cảm thấy mình đang phản bội lại tình yêu của Băng Nghi dành cho hắn. Vậy nên hắn đã quyết tâm sống thật với bản thân mình một phút. Hắn bàng hoàng khi nhận ra rằng mình đã yêu Băng Thanh. Khoảng thời gian ở bên cô ấy hắn thực sự rất vui vẻ, đó cũng là lúc hắn được nhìn thấy Băng Nghi trên gương mặt xinh đẹp đó...
Cô ấy đâu biết rằng, mọi thứ đều do một tay hắn sắp đặt. Hắn rất muốn đánh cược một lần...
Tác giả :
Tử Vọng Tình