Ái Hậu Dư Sinh
Chương 74
Công ty đầu tư lớn như vậy, người tới nghe nói cũng là nhân vật hết sức quan trọng trong công ty, vì để bày tỏ sự tôn trọng, hơn nữa tình huống công ty đang không ổn, Tần cha quyết định đích thân tham gia đàm phán, cũng mang theo Tần Qua để cậu học tập.
Đối phương cũng không tỏ vẻ coi thường gì ngược lại hôm sau đã tới từ sớm. Tần Qua theo cha vào phòng họp, nhìn thoáng qua đã thấy người đang đứng bên cửa sổ ngắm phong cảnh là Lục Văn Thanh, trái tim cậu liền hẫng một nhịp.
Chẳng lẽ là Lâm Hi Liệt phái anh ta đến thu mua công ty?
Văn Thanh dáng người thon dài, vận vest đen cùng cặp mắt kính nhã nhặn, chậm rãi xoay người lại, làm tim Tần Qua đập mạnh.
Lúc trước chủ yếu chỉ đi với Lâm Hi Liệt, cậu chưa từng cẩn thận đánh giá Văn Thanh. Hôm nay mới phát hiện người này rất có khí chất. Không biết sao trong đầu cậu lại hiện lên hình ảnh một võ lâm cao thủ, mang bộ áo dài lam nhạt, thắt lưng lụa trắng, đeo một miếng ôn ngọc*, đứng bên bờ sông liễu rũ, chậm rãi xoay người lại.
*ôn ngọc: ngọc ấm
Tần Qua vẫn còn đang giật mình sững sờ, Văn Thanh đã tiến tới bắt tay cha cậu, không khúm núm cũng không kiêu ngạo. Chẳng hề cúi sâu lấy lòng, cũng không hống hếch vênh váo, bộ dáng bình thản như vậy, vô cùng thoải mái.
“Lục Văn Thanh.” Thanh âm phát ra lạnh lùng, tựa như nước suối trên núi băng chảy xuống.
Rồi đi đến trước mặt, bắt tay cậu.
Tần Qua cứng người, lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi, không dám ngẩng đầu lên nhìn, sợ anh ta cúi xuống sẽ nói “Liệt ca kêu tôi tới…” hoặc gì đó tương tự. Cậu không muốn cha biết cậu và người đàn ông kia còn dây dưa chưa dứt.
May là anh chỉ nhẹ nhàng nắm một chút rồi buông ra. Không nói thêm gì nữa.
Tay Văn Thanh thực lạnh, rất có lực, khớp ngón tay rõ ràng, giống người kia.
Sau đó Văn Thanh cùng Tần cha vừa hàn huyên vừa ngồi xuống. Cả hai tự giới thiệu đơn giản một chút rồi tiến vào chủ đề.
Thì ra nhà đầu tư Thiên Sứ lần này tới không phải vì thu mua, mà nguyện ý bỏ vốn muốn giúp đỡ Sắt thép Tần thị vượt qua cuộc khủng hoảng này, điều kiện là thay thế vị trí ba cổ đông, nắm giữ 30 % cổ phần.
Điều kiện này tương đối rộng rãi, gần như có thể nói là cho không. Tình huống xấu nhất mà Tần cha nghĩ đến căn bản không xảy ra, như khả năng họ nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, yêu cầu phần trăm cổ phần nhiều nhất, hoặc mười năm tiền lãi vv… Trong thương trường lăn lộn nhiều năm như thế, các kiểu kinh doanh lợi dụng đều đã gặp qua, lần đầu tiên ông gặp được người rộng rãi hào phóng như vậy, quả thực khó tin.
“Quý công ty không có yêu cầu cao, lại sẵn sàng cung cấp cho chúng tôi nhiều hỗ trợ như thế, thứ cho tôi vô lý mà hỏi một câu: liệu có nguyên nhân đặc biệt gì không?”
Văn Thanh khép lại hợp đồng, đáp lời: “Sắt thép Tần thị vốn là là một tập đoàn lâu đời, bởi vì bị kẻ xấu lập mưu hãm hại nên mới gặp phải khủng hoảng tài chính, chính chúng tôi cũng không muốn chuyện đáng tiếc như vậy xảy ra. Hơn nữa, thành phố đang phát triển xây dựng, tất nhiên sắt thép là không thể thiếu. Vì tương lai lâu dài, chúng tôi hy vọng Sắt thép Tần thị có thể tiếp tục tồn tại.”
Tần cha vỗ tay: “Đúng là người trẻ tuổi độ lượng, nhìn xa trông rộng!”
Văn Thanh chỉ mỉm cười.
Đàm phán kết thúc bình yên, song phương ký hợp đồng ngay tại chỗ.
Tần Qua cảm thấy bản thân hoàn toàn chỉ là gốc cây ngọn cỏ làm nền trong phòng họp. Cha tất nhiên là gừng càng già càng cay, hỏi vấn đề gì đều rất thực tế, thiết yếu, ngay cả cậu cũng cảm thấy ngạc nhiên. Còn Văn Thanh, vẫn với bộ dáng Thái sơn tên bắn không thủng, binh lai tương đáng*, một lời nói êm tai, như thanh kiếm mỏng, chỉ lộ ra mũi nhọn nhỏ xíu. Hai người bình thản giao chiến, như cao thủ so chiêu.
*binh lai tương đáng (binh lính với vũ khí @@): ý là tình huống khác nhau thì có những hành động khác nhau cho phù hợp.
Tần Qua càng ngày càng bội phục Văn Thanh. Đã làm xã hội đen còn làm được quản lý, ngày ngày chạy qua chạy lại giữa hai công ty, chẳng lẽ lại phân thân? Lâm Hi Liệt có thể thu phục được người như vậy làm cấp dưới, suốt bảy năm trời, chẳng lẽ hắn so với Văn Thanh còn lợi hại hơn?
“Tần Qua.”
“Ah?” Nghe cha gọi mình, Tần Qua vội thu hồi suy nghĩ.
Cha nhíu mày chăm chú nhìn cậu. Văn Thanh cúi đầu sắp xếp lại giấy tờ.
“Con tiếp vị Lục quản lí này đi dạo nhà máy một chút đi, cùng là thanh niên chắc sẽ có nhiều đề tài nói chuyện. Lục quản lí, giữa trưa ở lại ăn một bữa cơm đi.”
“Không cần không cần, tôi phải quay về công ty báo cáo công tác, thứ lỗi không thể ở lại.”
Tần cha mời lần nữa, Văn Thanh vẫn khéo léo từ chối.
Cuối cùng, Tần Qua dẫn Văn Thanh đi tham quan nhà máy sản xuất một chuyến, thuyết minh một loạt thông tin như thật. May mắn sau khi cậu về nước công tác đã làm việc chăm chỉ, biểu hiện rất tốt.
Vấn đề tài chính cậu và cha trắc trở một tuần cứ như vậy được giải quyết dễ dàng. Đến bây giờ cậu vẫn cảm giác như đang nằm mơ. Cậu sợ khi tỉnh dậy, tất cả chỉ là “hoàng lương nhất mộng*”, lại phải tiếp tục loay hoay tìm cách giải quyết.
*giấc mộng kê vàng: ảo tưởng về sự giàu có và vinh quang
Lén nhìn Văn Thanh, trên mặt anh không có bất kỳ biểu cảm đặc biệt nào, vẫn là bộ dáng lạnh nhạt như vậy, giống như chuyện này chỉ thuần túy là làm ăn kinh doanh. Tần Qua trong lòng âm thầm thở phào một cái, cậu thật sự không muốn có bất cứ liên quan gì với người kia, nhất là việc thiếu nợ nhân tình hắn.
Tham quan xong, cậu lại mở lời mời Văn Thanh ở lại ăn cơm, nhưng cũng bị nhẹ nhàng cự tuyệt.
Tới bãi đậu xe, trước khi ngồi vào xe, Văn Thanh chậm rãi mở miệng: “Việc giúp đỡ lần này, cũng là ý của Liệt ca.”
“…” Bỗng chốc, Tần Qua cảm thấy như bị một xô nước đá đổ thẳng xuống đầu, nửa ngày không thể nói nên lời.
Kết quả đến cuối cùng… Vẫn là…
“…Công ty đầu tư Thiên sứ cũng là của hắn?”
“Đúng vậy. Liệt ca chắc chưa nói với cậu, ban đầu anh ấy lập nghiệp bằng đầu tư chứng khoán. Anh ấy là người sáng lập ra Công ty Thiên Sứ.”
“…” Cái này… Cậu còn nhớ… có lần từng hỏi người kia, tiền nhiều như vậy từ đâu ra, lúc ấy hình như người kia đã nói là có đầu tư một chút… . Hắn thật là con người sao?
Mặt trời đã khuất. Tần Qua vẫn yên lặng đứng trước Văn Thanh, cảm thấy vừa hổ thẹn vừa khổ sở, trên mặt nóng lên, rồi lạnh cả người. Về nước gặp chuyện gì khó khăn đều được người kia giúp đỡ, mà người kia, chẳng qua chỉ lớn hơn cậu hai ba tuổi mà thôi.
Văn Thanh lãnh đạm tiếp tục nói: “Liệt ca không muốn mượn chuyện này làm khó cậu, chỉ muốn nói cho cậu biết, cậu có gì khó khăn anh ấy sẽ không bàng quan đứng nhìn.”
Mắt Tần Qua bắt đầu ẩm ướt, hai câu nói thản nhiên này của Văn Thanh không hiểu sao khiến cậu thật khó chịu. Mơ hồ nhớ lại lúc người kia bị cậu tát một cái, nhớ tới ánh mắt lóe lên bi thương kia.
Cậu thật muốn nói “Tôi không cần anh ta giúp”, rồi nói “Cám ơn”, nhưng đến cuối cùng môi chỉ mấp máy, một câu cũng không nói ra được.
Văn Thanh gật đầu với cậu, rồi ngồi vào xe đi khỏi. Tần Qua lúc này mới chậm rãi xoay người trở về.
Cậu phát hiện ra mình thực sự không chống đỡ được Văn Thanh.
Người kia có nói ra bao nhiêu lời ngọt ngào, cậu vẫn có thể cứng rắn cự tuyệt. Nhưng Văn Thanh lại khác, chính bộ dáng thản nhiên như vậy, ăn nói dứt khoát không hề ngập ngừng, chỉ với hai câu đơn giản, đã khiến cậu dao động mạnh mẽ. Văn Thanh quả thật nên làm bác sĩ tâm lý.
Lúc này đây người kia thật sự đã giúp cậu một vấn đề lớn. Cậu không muốn nhận cũng không được nữa rồi.
Nếu không có khoản tiền cứu cấp kia của hắn, các chi nhánh của công ty không thể tiếp tục hoạt động, từng ngày trôi qua tổn thất càng nặng.
Cha… chắc chắn còn chưa biết việc này là người kia hỗ trợ… Đến mức này rồi nếu không đến nhà nói lời cám ơn, thì thật không ra gì. Bản thân cậu nên chín chắn, trưởng thành hơn, không thể vì tư tình cá nhân ích kỷ hờn dỗi mà ảnh hưởng đến công việc.
Đối phương cũng không tỏ vẻ coi thường gì ngược lại hôm sau đã tới từ sớm. Tần Qua theo cha vào phòng họp, nhìn thoáng qua đã thấy người đang đứng bên cửa sổ ngắm phong cảnh là Lục Văn Thanh, trái tim cậu liền hẫng một nhịp.
Chẳng lẽ là Lâm Hi Liệt phái anh ta đến thu mua công ty?
Văn Thanh dáng người thon dài, vận vest đen cùng cặp mắt kính nhã nhặn, chậm rãi xoay người lại, làm tim Tần Qua đập mạnh.
Lúc trước chủ yếu chỉ đi với Lâm Hi Liệt, cậu chưa từng cẩn thận đánh giá Văn Thanh. Hôm nay mới phát hiện người này rất có khí chất. Không biết sao trong đầu cậu lại hiện lên hình ảnh một võ lâm cao thủ, mang bộ áo dài lam nhạt, thắt lưng lụa trắng, đeo một miếng ôn ngọc*, đứng bên bờ sông liễu rũ, chậm rãi xoay người lại.
*ôn ngọc: ngọc ấm
Tần Qua vẫn còn đang giật mình sững sờ, Văn Thanh đã tiến tới bắt tay cha cậu, không khúm núm cũng không kiêu ngạo. Chẳng hề cúi sâu lấy lòng, cũng không hống hếch vênh váo, bộ dáng bình thản như vậy, vô cùng thoải mái.
“Lục Văn Thanh.” Thanh âm phát ra lạnh lùng, tựa như nước suối trên núi băng chảy xuống.
Rồi đi đến trước mặt, bắt tay cậu.
Tần Qua cứng người, lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi, không dám ngẩng đầu lên nhìn, sợ anh ta cúi xuống sẽ nói “Liệt ca kêu tôi tới…” hoặc gì đó tương tự. Cậu không muốn cha biết cậu và người đàn ông kia còn dây dưa chưa dứt.
May là anh chỉ nhẹ nhàng nắm một chút rồi buông ra. Không nói thêm gì nữa.
Tay Văn Thanh thực lạnh, rất có lực, khớp ngón tay rõ ràng, giống người kia.
Sau đó Văn Thanh cùng Tần cha vừa hàn huyên vừa ngồi xuống. Cả hai tự giới thiệu đơn giản một chút rồi tiến vào chủ đề.
Thì ra nhà đầu tư Thiên Sứ lần này tới không phải vì thu mua, mà nguyện ý bỏ vốn muốn giúp đỡ Sắt thép Tần thị vượt qua cuộc khủng hoảng này, điều kiện là thay thế vị trí ba cổ đông, nắm giữ 30 % cổ phần.
Điều kiện này tương đối rộng rãi, gần như có thể nói là cho không. Tình huống xấu nhất mà Tần cha nghĩ đến căn bản không xảy ra, như khả năng họ nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, yêu cầu phần trăm cổ phần nhiều nhất, hoặc mười năm tiền lãi vv… Trong thương trường lăn lộn nhiều năm như thế, các kiểu kinh doanh lợi dụng đều đã gặp qua, lần đầu tiên ông gặp được người rộng rãi hào phóng như vậy, quả thực khó tin.
“Quý công ty không có yêu cầu cao, lại sẵn sàng cung cấp cho chúng tôi nhiều hỗ trợ như thế, thứ cho tôi vô lý mà hỏi một câu: liệu có nguyên nhân đặc biệt gì không?”
Văn Thanh khép lại hợp đồng, đáp lời: “Sắt thép Tần thị vốn là là một tập đoàn lâu đời, bởi vì bị kẻ xấu lập mưu hãm hại nên mới gặp phải khủng hoảng tài chính, chính chúng tôi cũng không muốn chuyện đáng tiếc như vậy xảy ra. Hơn nữa, thành phố đang phát triển xây dựng, tất nhiên sắt thép là không thể thiếu. Vì tương lai lâu dài, chúng tôi hy vọng Sắt thép Tần thị có thể tiếp tục tồn tại.”
Tần cha vỗ tay: “Đúng là người trẻ tuổi độ lượng, nhìn xa trông rộng!”
Văn Thanh chỉ mỉm cười.
Đàm phán kết thúc bình yên, song phương ký hợp đồng ngay tại chỗ.
Tần Qua cảm thấy bản thân hoàn toàn chỉ là gốc cây ngọn cỏ làm nền trong phòng họp. Cha tất nhiên là gừng càng già càng cay, hỏi vấn đề gì đều rất thực tế, thiết yếu, ngay cả cậu cũng cảm thấy ngạc nhiên. Còn Văn Thanh, vẫn với bộ dáng Thái sơn tên bắn không thủng, binh lai tương đáng*, một lời nói êm tai, như thanh kiếm mỏng, chỉ lộ ra mũi nhọn nhỏ xíu. Hai người bình thản giao chiến, như cao thủ so chiêu.
*binh lai tương đáng (binh lính với vũ khí @@): ý là tình huống khác nhau thì có những hành động khác nhau cho phù hợp.
Tần Qua càng ngày càng bội phục Văn Thanh. Đã làm xã hội đen còn làm được quản lý, ngày ngày chạy qua chạy lại giữa hai công ty, chẳng lẽ lại phân thân? Lâm Hi Liệt có thể thu phục được người như vậy làm cấp dưới, suốt bảy năm trời, chẳng lẽ hắn so với Văn Thanh còn lợi hại hơn?
“Tần Qua.”
“Ah?” Nghe cha gọi mình, Tần Qua vội thu hồi suy nghĩ.
Cha nhíu mày chăm chú nhìn cậu. Văn Thanh cúi đầu sắp xếp lại giấy tờ.
“Con tiếp vị Lục quản lí này đi dạo nhà máy một chút đi, cùng là thanh niên chắc sẽ có nhiều đề tài nói chuyện. Lục quản lí, giữa trưa ở lại ăn một bữa cơm đi.”
“Không cần không cần, tôi phải quay về công ty báo cáo công tác, thứ lỗi không thể ở lại.”
Tần cha mời lần nữa, Văn Thanh vẫn khéo léo từ chối.
Cuối cùng, Tần Qua dẫn Văn Thanh đi tham quan nhà máy sản xuất một chuyến, thuyết minh một loạt thông tin như thật. May mắn sau khi cậu về nước công tác đã làm việc chăm chỉ, biểu hiện rất tốt.
Vấn đề tài chính cậu và cha trắc trở một tuần cứ như vậy được giải quyết dễ dàng. Đến bây giờ cậu vẫn cảm giác như đang nằm mơ. Cậu sợ khi tỉnh dậy, tất cả chỉ là “hoàng lương nhất mộng*”, lại phải tiếp tục loay hoay tìm cách giải quyết.
*giấc mộng kê vàng: ảo tưởng về sự giàu có và vinh quang
Lén nhìn Văn Thanh, trên mặt anh không có bất kỳ biểu cảm đặc biệt nào, vẫn là bộ dáng lạnh nhạt như vậy, giống như chuyện này chỉ thuần túy là làm ăn kinh doanh. Tần Qua trong lòng âm thầm thở phào một cái, cậu thật sự không muốn có bất cứ liên quan gì với người kia, nhất là việc thiếu nợ nhân tình hắn.
Tham quan xong, cậu lại mở lời mời Văn Thanh ở lại ăn cơm, nhưng cũng bị nhẹ nhàng cự tuyệt.
Tới bãi đậu xe, trước khi ngồi vào xe, Văn Thanh chậm rãi mở miệng: “Việc giúp đỡ lần này, cũng là ý của Liệt ca.”
“…” Bỗng chốc, Tần Qua cảm thấy như bị một xô nước đá đổ thẳng xuống đầu, nửa ngày không thể nói nên lời.
Kết quả đến cuối cùng… Vẫn là…
“…Công ty đầu tư Thiên sứ cũng là của hắn?”
“Đúng vậy. Liệt ca chắc chưa nói với cậu, ban đầu anh ấy lập nghiệp bằng đầu tư chứng khoán. Anh ấy là người sáng lập ra Công ty Thiên Sứ.”
“…” Cái này… Cậu còn nhớ… có lần từng hỏi người kia, tiền nhiều như vậy từ đâu ra, lúc ấy hình như người kia đã nói là có đầu tư một chút… . Hắn thật là con người sao?
Mặt trời đã khuất. Tần Qua vẫn yên lặng đứng trước Văn Thanh, cảm thấy vừa hổ thẹn vừa khổ sở, trên mặt nóng lên, rồi lạnh cả người. Về nước gặp chuyện gì khó khăn đều được người kia giúp đỡ, mà người kia, chẳng qua chỉ lớn hơn cậu hai ba tuổi mà thôi.
Văn Thanh lãnh đạm tiếp tục nói: “Liệt ca không muốn mượn chuyện này làm khó cậu, chỉ muốn nói cho cậu biết, cậu có gì khó khăn anh ấy sẽ không bàng quan đứng nhìn.”
Mắt Tần Qua bắt đầu ẩm ướt, hai câu nói thản nhiên này của Văn Thanh không hiểu sao khiến cậu thật khó chịu. Mơ hồ nhớ lại lúc người kia bị cậu tát một cái, nhớ tới ánh mắt lóe lên bi thương kia.
Cậu thật muốn nói “Tôi không cần anh ta giúp”, rồi nói “Cám ơn”, nhưng đến cuối cùng môi chỉ mấp máy, một câu cũng không nói ra được.
Văn Thanh gật đầu với cậu, rồi ngồi vào xe đi khỏi. Tần Qua lúc này mới chậm rãi xoay người trở về.
Cậu phát hiện ra mình thực sự không chống đỡ được Văn Thanh.
Người kia có nói ra bao nhiêu lời ngọt ngào, cậu vẫn có thể cứng rắn cự tuyệt. Nhưng Văn Thanh lại khác, chính bộ dáng thản nhiên như vậy, ăn nói dứt khoát không hề ngập ngừng, chỉ với hai câu đơn giản, đã khiến cậu dao động mạnh mẽ. Văn Thanh quả thật nên làm bác sĩ tâm lý.
Lúc này đây người kia thật sự đã giúp cậu một vấn đề lớn. Cậu không muốn nhận cũng không được nữa rồi.
Nếu không có khoản tiền cứu cấp kia của hắn, các chi nhánh của công ty không thể tiếp tục hoạt động, từng ngày trôi qua tổn thất càng nặng.
Cha… chắc chắn còn chưa biết việc này là người kia hỗ trợ… Đến mức này rồi nếu không đến nhà nói lời cám ơn, thì thật không ra gì. Bản thân cậu nên chín chắn, trưởng thành hơn, không thể vì tư tình cá nhân ích kỷ hờn dỗi mà ảnh hưởng đến công việc.
Tác giả :
Yên Thị