Ai Động Vào Ống Nghe Của Tôi
Chương 54
Chuyển ngữ: Queenie_Sk
Thư Tần từ trong phòng vệ sinh đi ra nghe những lời này chỉ muốn chạy đến bịt miệng anh lại.
“Phần phát âm bị trừ hai điểm thì sao chứ, không phải em vẫn đứng đầu sao?”
“Là ngang hàng thứ…” Nói được một nửa, bỗng nhiên cảm giác sau lưng rét lạnh, anh quay đầu, Thư Tần đang liếc anh, anh chợt lái sang chuyện khác: “Biểu hiện rất tốt, đêm nay cạnh tranh quá kịch liệt.”
Thư Tần ừm một tiếng. Còn tạm được, tuy rằng hơi qua loa nhưng biết dừng lại trước vực thẳm. Cô quét mắt nhìn, chợt thấy cổ áo anh mở rộng.
“Anh muốn tắm à?” Cô xoay người ra ngoài, “Em ra ngoài chờ anh!”
“Anh tắm rất nhanh, năm phút là xong!”
Cô kinh ngạc dừng bước. Chẳng lẽ anh muốn cô ngồi ở đây xem anh tắm??? Nhưng đừng quên trong nhà còn dì Lưu.
Vừa xuất hiện trong đầu, dì Lưu đi đến trước cửa phòng ngủ gõ cửa: “Vũ Minh, bác sĩ Thư Tần, dì về đây!”
Thư Tần mở cửa. Dì Lưu khá mập, làm xong việc nhà người đầy mồ hôi, đang đứng ở bên ngoài dùng khăn lau khô khuôn mặt mũm mĩm.
Trông thấy Thư Tần, dì vội lên tiếng: “Trong tủ lạnh có thức ăn. Lát đói bụng cháu cho vào lò vi sóng hâm lại là được, bát đũa bẩn cứ ngâm ở đó mai dì đến rửa.”
Thư Tần mỉm cười gật đầu: “Dì vất vả rồi!”
Dĩ nhiên dì Lưu biết điều, dì cầm túi xách của mình đi nhanh ra phía huyền quan, đóng cửa. Căn hộ lại yên tĩnh trở lại.
Vũ Minh đi đến phía sau Thư Tần: “Vậy anh đi tắm nhé?”
Hai mắt Thư Tần chớp nhẹ: “Vâng!”
Vũ Minh đóng cửa phòng tắm, người anh đổ đầy mồ hôi.
Thư Tần đứng cách anh một cánh cửa, tiếng nước chày ào ào, mỗi một âm thanh vang lên đều lộ ra mùi vị mập mờ. Khí nóng theo khe hở len lỏi ra ngoài, không khí ẩm ướt hơn. Thư Tần đỏ mặt, tim đập nhanh hơn, chân như bị dính chặt tại chỗ. Đang nghĩ ra cách nào rời đi thì điện thoại reo lên.
Là Thịnh Nhất Nam nhắn tin, hỏi Thư Tần cuối tuần định chiêu đãi ở đâu.
Thư Tần nhắn tin trả lời, đột nhiên cô nhớ ra quên gọi báo tin cho bố mẹ chuyện tối nay. Cô nhanh tay bấm gọi cho bố, reo vài tiếng, bố cô nghe máy, hình như tâm trạng rất vui: “Bố mẹ vừa đi tản bộ về nhà, đang muốn báo cáo với con đây!”
Thư Tần: “Bố à, con thông qua cuộc thi tranh suất học bổng giao lưu nước ngoài rồi!”
Đầu bên kia yên tĩnh vài giây, tựa như bố cô cần thời gian tiêu hóa tin tức này, lát sau vang lên tiếng mẹ cô: “Điều khiển TV để đâu? Anh đờ ra đó làm gì?” Có thể đang đi qua đi lại trong phòng khách nên giọng của mẹ cô khá nhỏ.
Bố cô lên tiếng, có lẽ do quá kích động nên nói năng lộn xộn: “Tần Vũ Quyên, em mau ra nghe điện thoại, con gái nói nó thông qua cuộc thi giao lưu gì kìa!”
Yên lặng vài giây, tiếng dép lẹt quẹt, trong điện thoại vang lên một chuỗi tạp âm. Mẹ cô vừa mừng vừa lo, cầm điện thoại lập tức hỏi: “Khi nào? Thật sao? Sao không nghe con nói?”
Thư Tần mỉm cười ngọt ngào: “Ngay tối nay. Sợ bố mẹ căng thẳng nên con không báo trước.”
Bố cô nói xen vào: “Ôi! Tốt quá, tốt quá. Đi đâu, bao giờ đi? Chuyện tốt như vậy nhất định phải chúc mừng. Cuối tuần con về nhà không, con muốn ăn gì bố mua.”
Thư Tần không che giấu được sự sung sướng. Người trong nhà chỉ mong ước những điều giản dị, chỉ cần một sự kiện nhỏ cũng cảm thấy thỏa mãn, tin tức này có lẽ sẽ khiến bố mẹ cô vui mừng cả năm.
Bố mẹ hỏi thêm chi tiết, càng hỏi càng phấn chấn.
Mẹ cô bảo nhất định phải báo tin này cho mấy người bạn, bố cô hào hứng nói sẽ đi chợ hải sản mua bào ngư về ăn. Thư Tần cười híp mắt. Cô quay đầu nhìn phòng tắm, Vũ Minh chưa tắm xong, cô đột nhiên nói một câu từ đáy lòng: “Bố mẹ, cuối tuần có thể con sẽ đưa một người về nhà.”
Đúng lúc này cửa phòng tắm mở ra, mùi sữa tắm hương chanh thoang thoảng, thơm nức mũi. Thư Tần nhìn Vũ Minh, cô lập tức suy nghĩ lại, phải chăng cô nên thương lượng với Vũ Minh trước rồi nói với bố mẹ cô, cô chuyển đề tài: “Cuối tuần bố nhớ làm thật nhiều món ngon, thời gian vừa qua con lo ôn tập sắp mệt chết. À, còn nữa, bố nhớ mua trái cây nhé. Sáng thứ bảy con về!”
Bố cô rất phấn khích: “Muốn ăn gì, bố sẽ mua cho con.”
Vũ Minh ở đằng sau kiên nhẫn nghe cô nói hết cuộc điện thoại, anh lên tiếng: “Là chú hay dì?”
Thư Tần quay đầu nhìn Vũ Minh. Tắm xong, giữa hai hàng lông mày vẫn đọng những giọt nước lấp lánh. Vì sắp đi ngủ nên anh chỉ khoác áo ngủ, xưa nay Thư Tần chưa từng thấy dáng vẻ này của anh, cảm giác đặc biệt mới lạ. Mắt nhìn anh thật lâu, sau đó cô mới cất điện thoại: “Kể cho bố mẹ em chuyện thi đấu.”
Vũ Minh vứt khăn mặt vào bồn rửa tay, kéo cô đi về phía giường ngủ: “Đã hai ngày không ngủ, mệt quá. Em nằm với anh một chút được không?”
Giọng điệu thương lượng nhưng bàn tay anh nắm rất chặt, Thư Tần không thể nào rút ra, đành phải đi theo anh về giường: “Bộ này em mặc cả ngày trời, sợ làm bẩn ga giường của anh.”
“Thì ngày mai thay cái khác.”
Anh vén chăn, lôi Thư Tần lên giường nằm cùng mình.
Tim cô suýt chút nữa văng ra khỏi lồng ngực, trên người anh tỏa ra một luồng khí nóng xuyên qua quần áo, chạm thẳng vào da thịt cô khiến tóc gáy cô đều dựng lên.
Không biết đã qua bao lâu, cô khẽ chuyển động trong lòng anh, thuyết phục bản thân nghe theo anh, nằm với anh một chút.
Cằm Vũ Minh tựa lên đỉnh đầu cô rồi kéo dài khoảng cách của hai người, cúi đầu nhìn đôi môi cam cam hồng hồng trước mắt.
Anh nhìn chằm chằm đôi môi cô, vươn tay vuốt ve khóe miệng cô: “Chỗ này em chưa tô này.”
Thư Tần vốn đang căng thẳng đến mức nhắm tịt hai mắt, nghe anh nói cô mở mắt nhìn anh: “Sao cơ?”
“Anh nói em tô son không đều!” Giọng nói trầm thấp vang lên, anh hôn lên môi cô.
Thư Tần cảm giác đôi môi bị lưỡi anh liếm qua liếm lại.
Mỗi khi lưỡi anh chạm đến, tim cô lại rụt lại, liếm đến mức trái tim cô hận không thể co lại thành một quả bóng tròn nhỏ.
Nhưng anh vẫn không ngừng động tác, cô ôm lấy cổ anh, dần dần cảm thấy thở bằng mũi thôi không đủ, chỉ đành hơi há miệng thở dốc. Anh nhận ra động tác này, cảm nhận đây như một loại mời gọi, lập tức áp sát, cắn môi cô, thuận thế cạy mở hàm răng của cô, mở ra một đợt tấn công mới.
Cô nỗ lực để theo kịp tiết tấu của anh, so ra sự tiến bộ của anh quá thần tốc. Mỗi lần từ nhẹ nhàng đến mạnh mẽ đều khiến tim cô đập loạn không ngừng. Cô chìm sâu vào sự thân mật này, toàn thân nhận biết tất cả các bộ phận của hai người đều đang dán chặt vào nhau. Bên tai rõ ràng vẫn yên tĩnh như vậy, sự nóng bỏng toát ra từ cơ thể của cả hai khiến nhiệt độ căn phòng nóng dần lên.
Từ lúc đầu Vũ Minh chỉ nâng gò má của cô để giúp nụ hôn sâu thêm nhưng từ tận sâu trong cơ thể có dòng khí nóng bốc lên để anh hiểu được mình hưa hài lòng với mức độ thân mật như thế này. Anh mở mắt nhìn cô, vầng trán cô lấm tấm mồ hôi, đôi mắt khép hờ, bên trong như đang chứa dòng rượu thơm ngon.
Tim Vũ Minh đập không thể kiềm chế, một tay anh đỡ đầu cô, một tay khác vén vạt áo cô, thăm dò lên phía trên.
Thư Tần lập tức phát hiện hành động này, vội vàng bắt lấy cánh tay anh. Môi anh vẫn còn dán vào môi cô, bình tĩnh đối diện với cô, tròng mắt nhiễm dục vọng, tựa như muốn hỏi cô có thể tiếp tục không.
Thư Tần kinh ngạc một lát, tự hỏi bản thân… Thật ra chẳng có gì mà thẹn thùng, hai người yêu nhau đều đặc biệt hưởng thụ những tiếp xúc thân mật này. Tuy nhiên sự việc quá đường đột, cô chưa chuẩn bị tư tưởng thật tốt. Hơn nữa hôm nay cô mặc quần jean, cũng chưa tắm rửa. Chuyện ấy có nên chọn một thời gian lý tưởng hơn chăng?
Trong khoảnh khắc do dự ấy, anh đã vượt qua sự ngăn cản của cô. Cô gấp gáp nắm lấy lòng bàn tay anh, nhất thời không biết có nên ngăn anh lại không. Anh vùi đầu tìm kiếm, đột nhiên buông đôi môi cô ra, giọng nói khàn khàn vang lên: “Áo của em mở thế nào?” Áo ngực quá chặt, hơn nữa anh không tìm được chỗ cởi.
Thư Tần từ trong phòng vệ sinh đi ra nghe những lời này chỉ muốn chạy đến bịt miệng anh lại.
“Phần phát âm bị trừ hai điểm thì sao chứ, không phải em vẫn đứng đầu sao?”
“Là ngang hàng thứ…” Nói được một nửa, bỗng nhiên cảm giác sau lưng rét lạnh, anh quay đầu, Thư Tần đang liếc anh, anh chợt lái sang chuyện khác: “Biểu hiện rất tốt, đêm nay cạnh tranh quá kịch liệt.”
Thư Tần ừm một tiếng. Còn tạm được, tuy rằng hơi qua loa nhưng biết dừng lại trước vực thẳm. Cô quét mắt nhìn, chợt thấy cổ áo anh mở rộng.
“Anh muốn tắm à?” Cô xoay người ra ngoài, “Em ra ngoài chờ anh!”
“Anh tắm rất nhanh, năm phút là xong!”
Cô kinh ngạc dừng bước. Chẳng lẽ anh muốn cô ngồi ở đây xem anh tắm??? Nhưng đừng quên trong nhà còn dì Lưu.
Vừa xuất hiện trong đầu, dì Lưu đi đến trước cửa phòng ngủ gõ cửa: “Vũ Minh, bác sĩ Thư Tần, dì về đây!”
Thư Tần mở cửa. Dì Lưu khá mập, làm xong việc nhà người đầy mồ hôi, đang đứng ở bên ngoài dùng khăn lau khô khuôn mặt mũm mĩm.
Trông thấy Thư Tần, dì vội lên tiếng: “Trong tủ lạnh có thức ăn. Lát đói bụng cháu cho vào lò vi sóng hâm lại là được, bát đũa bẩn cứ ngâm ở đó mai dì đến rửa.”
Thư Tần mỉm cười gật đầu: “Dì vất vả rồi!”
Dĩ nhiên dì Lưu biết điều, dì cầm túi xách của mình đi nhanh ra phía huyền quan, đóng cửa. Căn hộ lại yên tĩnh trở lại.
Vũ Minh đi đến phía sau Thư Tần: “Vậy anh đi tắm nhé?”
Hai mắt Thư Tần chớp nhẹ: “Vâng!”
Vũ Minh đóng cửa phòng tắm, người anh đổ đầy mồ hôi.
Thư Tần đứng cách anh một cánh cửa, tiếng nước chày ào ào, mỗi một âm thanh vang lên đều lộ ra mùi vị mập mờ. Khí nóng theo khe hở len lỏi ra ngoài, không khí ẩm ướt hơn. Thư Tần đỏ mặt, tim đập nhanh hơn, chân như bị dính chặt tại chỗ. Đang nghĩ ra cách nào rời đi thì điện thoại reo lên.
Là Thịnh Nhất Nam nhắn tin, hỏi Thư Tần cuối tuần định chiêu đãi ở đâu.
Thư Tần nhắn tin trả lời, đột nhiên cô nhớ ra quên gọi báo tin cho bố mẹ chuyện tối nay. Cô nhanh tay bấm gọi cho bố, reo vài tiếng, bố cô nghe máy, hình như tâm trạng rất vui: “Bố mẹ vừa đi tản bộ về nhà, đang muốn báo cáo với con đây!”
Thư Tần: “Bố à, con thông qua cuộc thi tranh suất học bổng giao lưu nước ngoài rồi!”
Đầu bên kia yên tĩnh vài giây, tựa như bố cô cần thời gian tiêu hóa tin tức này, lát sau vang lên tiếng mẹ cô: “Điều khiển TV để đâu? Anh đờ ra đó làm gì?” Có thể đang đi qua đi lại trong phòng khách nên giọng của mẹ cô khá nhỏ.
Bố cô lên tiếng, có lẽ do quá kích động nên nói năng lộn xộn: “Tần Vũ Quyên, em mau ra nghe điện thoại, con gái nói nó thông qua cuộc thi giao lưu gì kìa!”
Yên lặng vài giây, tiếng dép lẹt quẹt, trong điện thoại vang lên một chuỗi tạp âm. Mẹ cô vừa mừng vừa lo, cầm điện thoại lập tức hỏi: “Khi nào? Thật sao? Sao không nghe con nói?”
Thư Tần mỉm cười ngọt ngào: “Ngay tối nay. Sợ bố mẹ căng thẳng nên con không báo trước.”
Bố cô nói xen vào: “Ôi! Tốt quá, tốt quá. Đi đâu, bao giờ đi? Chuyện tốt như vậy nhất định phải chúc mừng. Cuối tuần con về nhà không, con muốn ăn gì bố mua.”
Thư Tần không che giấu được sự sung sướng. Người trong nhà chỉ mong ước những điều giản dị, chỉ cần một sự kiện nhỏ cũng cảm thấy thỏa mãn, tin tức này có lẽ sẽ khiến bố mẹ cô vui mừng cả năm.
Bố mẹ hỏi thêm chi tiết, càng hỏi càng phấn chấn.
Mẹ cô bảo nhất định phải báo tin này cho mấy người bạn, bố cô hào hứng nói sẽ đi chợ hải sản mua bào ngư về ăn. Thư Tần cười híp mắt. Cô quay đầu nhìn phòng tắm, Vũ Minh chưa tắm xong, cô đột nhiên nói một câu từ đáy lòng: “Bố mẹ, cuối tuần có thể con sẽ đưa một người về nhà.”
Đúng lúc này cửa phòng tắm mở ra, mùi sữa tắm hương chanh thoang thoảng, thơm nức mũi. Thư Tần nhìn Vũ Minh, cô lập tức suy nghĩ lại, phải chăng cô nên thương lượng với Vũ Minh trước rồi nói với bố mẹ cô, cô chuyển đề tài: “Cuối tuần bố nhớ làm thật nhiều món ngon, thời gian vừa qua con lo ôn tập sắp mệt chết. À, còn nữa, bố nhớ mua trái cây nhé. Sáng thứ bảy con về!”
Bố cô rất phấn khích: “Muốn ăn gì, bố sẽ mua cho con.”
Vũ Minh ở đằng sau kiên nhẫn nghe cô nói hết cuộc điện thoại, anh lên tiếng: “Là chú hay dì?”
Thư Tần quay đầu nhìn Vũ Minh. Tắm xong, giữa hai hàng lông mày vẫn đọng những giọt nước lấp lánh. Vì sắp đi ngủ nên anh chỉ khoác áo ngủ, xưa nay Thư Tần chưa từng thấy dáng vẻ này của anh, cảm giác đặc biệt mới lạ. Mắt nhìn anh thật lâu, sau đó cô mới cất điện thoại: “Kể cho bố mẹ em chuyện thi đấu.”
Vũ Minh vứt khăn mặt vào bồn rửa tay, kéo cô đi về phía giường ngủ: “Đã hai ngày không ngủ, mệt quá. Em nằm với anh một chút được không?”
Giọng điệu thương lượng nhưng bàn tay anh nắm rất chặt, Thư Tần không thể nào rút ra, đành phải đi theo anh về giường: “Bộ này em mặc cả ngày trời, sợ làm bẩn ga giường của anh.”
“Thì ngày mai thay cái khác.”
Anh vén chăn, lôi Thư Tần lên giường nằm cùng mình.
Tim cô suýt chút nữa văng ra khỏi lồng ngực, trên người anh tỏa ra một luồng khí nóng xuyên qua quần áo, chạm thẳng vào da thịt cô khiến tóc gáy cô đều dựng lên.
Không biết đã qua bao lâu, cô khẽ chuyển động trong lòng anh, thuyết phục bản thân nghe theo anh, nằm với anh một chút.
Cằm Vũ Minh tựa lên đỉnh đầu cô rồi kéo dài khoảng cách của hai người, cúi đầu nhìn đôi môi cam cam hồng hồng trước mắt.
Anh nhìn chằm chằm đôi môi cô, vươn tay vuốt ve khóe miệng cô: “Chỗ này em chưa tô này.”
Thư Tần vốn đang căng thẳng đến mức nhắm tịt hai mắt, nghe anh nói cô mở mắt nhìn anh: “Sao cơ?”
“Anh nói em tô son không đều!” Giọng nói trầm thấp vang lên, anh hôn lên môi cô.
Thư Tần cảm giác đôi môi bị lưỡi anh liếm qua liếm lại.
Mỗi khi lưỡi anh chạm đến, tim cô lại rụt lại, liếm đến mức trái tim cô hận không thể co lại thành một quả bóng tròn nhỏ.
Nhưng anh vẫn không ngừng động tác, cô ôm lấy cổ anh, dần dần cảm thấy thở bằng mũi thôi không đủ, chỉ đành hơi há miệng thở dốc. Anh nhận ra động tác này, cảm nhận đây như một loại mời gọi, lập tức áp sát, cắn môi cô, thuận thế cạy mở hàm răng của cô, mở ra một đợt tấn công mới.
Cô nỗ lực để theo kịp tiết tấu của anh, so ra sự tiến bộ của anh quá thần tốc. Mỗi lần từ nhẹ nhàng đến mạnh mẽ đều khiến tim cô đập loạn không ngừng. Cô chìm sâu vào sự thân mật này, toàn thân nhận biết tất cả các bộ phận của hai người đều đang dán chặt vào nhau. Bên tai rõ ràng vẫn yên tĩnh như vậy, sự nóng bỏng toát ra từ cơ thể của cả hai khiến nhiệt độ căn phòng nóng dần lên.
Từ lúc đầu Vũ Minh chỉ nâng gò má của cô để giúp nụ hôn sâu thêm nhưng từ tận sâu trong cơ thể có dòng khí nóng bốc lên để anh hiểu được mình hưa hài lòng với mức độ thân mật như thế này. Anh mở mắt nhìn cô, vầng trán cô lấm tấm mồ hôi, đôi mắt khép hờ, bên trong như đang chứa dòng rượu thơm ngon.
Tim Vũ Minh đập không thể kiềm chế, một tay anh đỡ đầu cô, một tay khác vén vạt áo cô, thăm dò lên phía trên.
Thư Tần lập tức phát hiện hành động này, vội vàng bắt lấy cánh tay anh. Môi anh vẫn còn dán vào môi cô, bình tĩnh đối diện với cô, tròng mắt nhiễm dục vọng, tựa như muốn hỏi cô có thể tiếp tục không.
Thư Tần kinh ngạc một lát, tự hỏi bản thân… Thật ra chẳng có gì mà thẹn thùng, hai người yêu nhau đều đặc biệt hưởng thụ những tiếp xúc thân mật này. Tuy nhiên sự việc quá đường đột, cô chưa chuẩn bị tư tưởng thật tốt. Hơn nữa hôm nay cô mặc quần jean, cũng chưa tắm rửa. Chuyện ấy có nên chọn một thời gian lý tưởng hơn chăng?
Trong khoảnh khắc do dự ấy, anh đã vượt qua sự ngăn cản của cô. Cô gấp gáp nắm lấy lòng bàn tay anh, nhất thời không biết có nên ngăn anh lại không. Anh vùi đầu tìm kiếm, đột nhiên buông đôi môi cô ra, giọng nói khàn khàn vang lên: “Áo của em mở thế nào?” Áo ngực quá chặt, hơn nữa anh không tìm được chỗ cởi.
Tác giả :
Ngưng Lũng