Ai Động Vào Ống Nghe Của Tôi
Chương 49
Chuyển ngữ: Queenie_Sk
Thư Tần ở trong phòng sách học nghe, không biết là do tai nghe chất lượng hay vì nhà của anh yên tĩnh mà cô đạt hiệu suất cao hơn hẳn bình thường. Đây là một đoạn đối thoại mô phỏng tình huống ở phòng lâm sàng, chỉ mất mấy phút là có thể nghe hoàn chỉnh bài khóa.
Nếu như cô ở phòng bệnh Điều trị đau hay ký túc xá nữ thì bài khóa này cô phải nghe hai mươi phút… Tất cả cũng do thường xuyên bị làm phiền, hiệu quả cũng không thể phản ánh được đúng thực lực.
Hiện tại không như vậy, cô mở bản bệnh án mô phỏng, nghe qua vài lần, trong lòng yên tâm hơn một chút. Cô đang chuẩn bị qua phần tiếp theo, tầm mắt vô tình nhìn lướt qua chiếc đồng hồ trên bàn… Đã hơn 11 giờ, không về thì sẽ muộn mất. Cô tháo tai nghe, kéo ghế đi ra cửa. Vũ Minh đang ngồi ở sofa ngoài phòng khách. Có lẽ anh đã tắm rửa sạch sẽ, trên người mặc bộ quần áo mới, tóc vẫn còn ướt.
Vũ Minh đang làm việc trên laptop, nghe tiếng động anh ngẩng đầu lên nhìn… Sao cô lại ra đây?
“Có phải muốn uống nước không?”
Thư Tần lắc đầu: “Em phải về rồi!”
Vừa nói cô vừa nhìn anh từ trên xuống dưới, cô chưa từng thấy anh mặc bộ này bao giờ, trang phục màu xanh khói đậm, nếu đổi là người khác chắc chắn mặc không đẹp được như anh.
Vũ Minh định đứng lên nhưng nghe cô nói vậy thì không động đậy: “Mới 11 giờ rưỡi!”
Cô mỉm cười: “Lỡ về không kịp!”
“Từ đây về ký túc xá của em chỉ mất 10 phút.”
Cô đi về phía anh: “Thế nhưng em còn về phòng tắm rửa, dọn dẹp cũng đến 12 giờ. Mai phải đi làm nữa, sợ gây ồn ào ảnh hưởng đến giấc ngủ của Thịnh Nhất Nam.”
Vũ Minh nhìn phòng vệ sinh dành cho khách, cô cũng có thể tắm ở đây.
Thư Tần nhìn theo tầm mắt anh, lập tức hiểu được ý của anh, trợn tròn mắt kinh ngạc.
Vừa mới thân thiết được mấy ngày, cho dù ở đây tắm vẫn hơn ở ký túc xá nhưng hiện tại giai đoạn này cô sẽ không cân nhắc đến chuyện ấy….
Nhưng ngẫm lại đã hai ngày không gặp anh, vậy… cô sẽ ở lại trò chuyện thêm một lát rồi đi.
Vũ Minh lập tức chuyển đề tài: “Lần trước không phải đang nói đến khóa huấn luyện Gây mê tim sao? Bên khoa có sắp xếp một vài thư ký nhỏ cho hội nghị, để anh nói qua cho em nhiệm vụ chính của mình.”
Anh đóng file “Báo cáo công tác giao lưu học thuật tỉnh X”, mở file “Khóa huấn luyện gây mê tim”.
Thư Tần ngồi xuống bên cạnh anh: “Không phải tháng sau mới tổ chức khóa huấn luyện sao ạ?”
Nói là giữ chức thư ký nhưng thực chất chủ yếu làm mấy công việc lặt vặt.
“Cuối tuần trước đã gửi thư mời cho các trường đại học và bệnh viện, hai ngày nay có giáo sư đã gửi giáo trình giảng dạy đến rồi.”
Thư Tần đặt máy tính của anh lên chân mình. Anh đã sắp xếp xong một phần lịch trình hội nghị, người gửi đầu tiên là phó chủ nhiệm khoa của đại học Z với đề tài “Quản lý thủ thuật gây mê nội khoa cho bệnh nhân tăng áp động mạch phổi”.
Trong lĩnh vực diện gây mê tim, trường đại học Z và hệ thống bệnh viện Tế Nhân đều có trình độ ngang bằng nhau nên luôn luôn gửi thư mời trước cho đại học Z, và lần nào phó chủ nhiệm bên ấy cũng đều đồng ý đến tham dự.
Cô di chuyển chuột xuống phía dưới, những người phụ trách giảng dạy đều là chuyên gia gây mê nổi tiếng trong nước.
Cô quay sang nhìn Vũ Minh: “Những người đăng ký đến tham gia khóa huấn luyện có phải rất đông không ạ?” Dù sao đội ngũ giảng dạy có tiếng đến thế cơ mà.
Vũ Minh mất tập trung: “Cũng không ít, chờ em thi xong kỳ thi này anh sẽ phân cho em thêm nhiệm vụ được không?”
Đèn phòng khách rất sáng, lại ngồi gần anh như vậy, cô có thể nhìn rõ được đôi mắt trong vắt của anh, tại sao cặp mắt của anh lại đẹp như vậy?
Tầm mắt ngừng lại ở vị trí đó một lát rồi không kìm được lại tiếp tục lặng lẽ di chuyển xuống, phần cổ áo mở rộng có thể giúp cho cô trông thấy rõ yết hầu của anh. Nhìn qua nhìn lại rồi mới ngửa đầu tròn mắt nhìn anh, nhẹ giọng hỏi: “Tại sao lại phân cho em thêm nhiệm vụ?”
Ánh mắt anh đảo quanh khuôn mặt cô, chẳng vì sao cả… chỉ muốn: “Rèn luyện cho em!”
Cô quan sát anh một chút, hai ngày nay có lẽ anh đã rất mệt, bờ môi hơi khô, cho dù tắm vẫn chưa thể giúp nó ẩm hơn.
Anh đột nhiên lên tiếng: “Có phải tối nay em lại uống nước trái cây không?”
Nếu không tại sao đôi môi vẫn căng hồng như thế?!!!
Cô trả lời: “Không uống!”
Anh muốn nếm thử chăng?
Quả nhiên liền nghe anh nói: “Anh không tin, để anh nếm thử.”
Rồi anh hôn lên môi cô.
Thư Tần ở trong phòng sách học nghe, không biết là do tai nghe chất lượng hay vì nhà của anh yên tĩnh mà cô đạt hiệu suất cao hơn hẳn bình thường. Đây là một đoạn đối thoại mô phỏng tình huống ở phòng lâm sàng, chỉ mất mấy phút là có thể nghe hoàn chỉnh bài khóa.
Nếu như cô ở phòng bệnh Điều trị đau hay ký túc xá nữ thì bài khóa này cô phải nghe hai mươi phút… Tất cả cũng do thường xuyên bị làm phiền, hiệu quả cũng không thể phản ánh được đúng thực lực.
Hiện tại không như vậy, cô mở bản bệnh án mô phỏng, nghe qua vài lần, trong lòng yên tâm hơn một chút. Cô đang chuẩn bị qua phần tiếp theo, tầm mắt vô tình nhìn lướt qua chiếc đồng hồ trên bàn… Đã hơn 11 giờ, không về thì sẽ muộn mất. Cô tháo tai nghe, kéo ghế đi ra cửa. Vũ Minh đang ngồi ở sofa ngoài phòng khách. Có lẽ anh đã tắm rửa sạch sẽ, trên người mặc bộ quần áo mới, tóc vẫn còn ướt.
Vũ Minh đang làm việc trên laptop, nghe tiếng động anh ngẩng đầu lên nhìn… Sao cô lại ra đây?
“Có phải muốn uống nước không?”
Thư Tần lắc đầu: “Em phải về rồi!”
Vừa nói cô vừa nhìn anh từ trên xuống dưới, cô chưa từng thấy anh mặc bộ này bao giờ, trang phục màu xanh khói đậm, nếu đổi là người khác chắc chắn mặc không đẹp được như anh.
Vũ Minh định đứng lên nhưng nghe cô nói vậy thì không động đậy: “Mới 11 giờ rưỡi!”
Cô mỉm cười: “Lỡ về không kịp!”
“Từ đây về ký túc xá của em chỉ mất 10 phút.”
Cô đi về phía anh: “Thế nhưng em còn về phòng tắm rửa, dọn dẹp cũng đến 12 giờ. Mai phải đi làm nữa, sợ gây ồn ào ảnh hưởng đến giấc ngủ của Thịnh Nhất Nam.”
Vũ Minh nhìn phòng vệ sinh dành cho khách, cô cũng có thể tắm ở đây.
Thư Tần nhìn theo tầm mắt anh, lập tức hiểu được ý của anh, trợn tròn mắt kinh ngạc.
Vừa mới thân thiết được mấy ngày, cho dù ở đây tắm vẫn hơn ở ký túc xá nhưng hiện tại giai đoạn này cô sẽ không cân nhắc đến chuyện ấy….
Nhưng ngẫm lại đã hai ngày không gặp anh, vậy… cô sẽ ở lại trò chuyện thêm một lát rồi đi.
Vũ Minh lập tức chuyển đề tài: “Lần trước không phải đang nói đến khóa huấn luyện Gây mê tim sao? Bên khoa có sắp xếp một vài thư ký nhỏ cho hội nghị, để anh nói qua cho em nhiệm vụ chính của mình.”
Anh đóng file “Báo cáo công tác giao lưu học thuật tỉnh X”, mở file “Khóa huấn luyện gây mê tim”.
Thư Tần ngồi xuống bên cạnh anh: “Không phải tháng sau mới tổ chức khóa huấn luyện sao ạ?”
Nói là giữ chức thư ký nhưng thực chất chủ yếu làm mấy công việc lặt vặt.
“Cuối tuần trước đã gửi thư mời cho các trường đại học và bệnh viện, hai ngày nay có giáo sư đã gửi giáo trình giảng dạy đến rồi.”
Thư Tần đặt máy tính của anh lên chân mình. Anh đã sắp xếp xong một phần lịch trình hội nghị, người gửi đầu tiên là phó chủ nhiệm khoa của đại học Z với đề tài “Quản lý thủ thuật gây mê nội khoa cho bệnh nhân tăng áp động mạch phổi”.
Trong lĩnh vực diện gây mê tim, trường đại học Z và hệ thống bệnh viện Tế Nhân đều có trình độ ngang bằng nhau nên luôn luôn gửi thư mời trước cho đại học Z, và lần nào phó chủ nhiệm bên ấy cũng đều đồng ý đến tham dự.
Cô di chuyển chuột xuống phía dưới, những người phụ trách giảng dạy đều là chuyên gia gây mê nổi tiếng trong nước.
Cô quay sang nhìn Vũ Minh: “Những người đăng ký đến tham gia khóa huấn luyện có phải rất đông không ạ?” Dù sao đội ngũ giảng dạy có tiếng đến thế cơ mà.
Vũ Minh mất tập trung: “Cũng không ít, chờ em thi xong kỳ thi này anh sẽ phân cho em thêm nhiệm vụ được không?”
Đèn phòng khách rất sáng, lại ngồi gần anh như vậy, cô có thể nhìn rõ được đôi mắt trong vắt của anh, tại sao cặp mắt của anh lại đẹp như vậy?
Tầm mắt ngừng lại ở vị trí đó một lát rồi không kìm được lại tiếp tục lặng lẽ di chuyển xuống, phần cổ áo mở rộng có thể giúp cho cô trông thấy rõ yết hầu của anh. Nhìn qua nhìn lại rồi mới ngửa đầu tròn mắt nhìn anh, nhẹ giọng hỏi: “Tại sao lại phân cho em thêm nhiệm vụ?”
Ánh mắt anh đảo quanh khuôn mặt cô, chẳng vì sao cả… chỉ muốn: “Rèn luyện cho em!”
Cô quan sát anh một chút, hai ngày nay có lẽ anh đã rất mệt, bờ môi hơi khô, cho dù tắm vẫn chưa thể giúp nó ẩm hơn.
Anh đột nhiên lên tiếng: “Có phải tối nay em lại uống nước trái cây không?”
Nếu không tại sao đôi môi vẫn căng hồng như thế?!!!
Cô trả lời: “Không uống!”
Anh muốn nếm thử chăng?
Quả nhiên liền nghe anh nói: “Anh không tin, để anh nếm thử.”
Rồi anh hôn lên môi cô.
Tác giả :
Ngưng Lũng