Ai Động Bảo Bối Dòng Chính Nương
Chương 70-5: Chương 70: Hiên Viên Dạ Thần (Phần cuối: Lập mưu đối phó Vãn Thanh)
Tuy rằng, Đồng Đồng mang họ Thượng Quan, nàng thấy cũng ổn, không sao cả, nhưng nàng thật sự rất cảm động dụng tâm của thái phi đối với mẹ con nàng, trong mắt của Vãn Thanh thoáng cái ẩm ướt, thái phi nương nương vươn tay ôm nàng vào lòng, nói:
"Hài tử ngốc, cảm tạ cái gì, kỳ thực, chuyện mà thằng nhóc Mặc Viêm làm, thái nãi nãi đây biết con đã chịu nhiều ủy khuất, ta sẽ giáo huấn lại thằng nhóc ngu ngốc kia một trận, thái nãi nãi chỉ có một yêu cầu, ta chỉ mong hai đứa có thể bảo ban nhau mà sống hạnh phúc là được, ta dù có chết cũng sẽ nhắm mắt"
Nghe thái phi nói như vậy, Vãn Thanh nhanh chóng mở miệng nói:
"Thái nãi nãi, bà sẽ không chết, bà sẽ sống hơn một trăm tuổi"
Lời này của Vãn Thanh vừa nói ra trực tiếp khiến lão thái phi cười vui vẻ:
"Thái nãi nãi cũng không biết là con còn biết nói những lời nịnh nọt nha, ta còn tưởng rằng chỉ có thằng nhóc Mặc Viêm kia sẽ nói những lời như vậy, hiện tại xem ra …là phu xướng phụ tùy nha"
"Thái nãi nãi, bà trêu con"
Vãn Thanh nhất thời quýnh lên nói lẫy, Hồi Tuyết cùng Tô mama nhịn không được bật cười, bên trong xe ngựa tràn ngập tiếng cười vui vẻ, một đường chạy thẳng trở về Hán Thành Vương phủ.
Sau khi trở về phủ, Vãn Thanh dẫn Hồi Tuyết trở về Cổ Uyển, còn Hạ Hầu Mặc Viêm thì không biết lại mò đi đâu chơi, thái phi nương nương thì trở về Tây Sa Viện nghỉ ngơi.
Lúc xế chiều, thái giám trong cung đến Hán Thành Vương phủ truyền chỉ.
Hán Thành Vương bận công vụ nên không ở trong phủ, lão thái phi mang theo mọi người trong phủ quỳ xuống nghe thái giám truyền thánh chỉ.
Trong lúc nhất thời, người của toàn bộ Hán Thành Vương phủ ai ai cũng biết, hoàng thượng hạ chỉ, cho phép đứa nhỏ của thế tử phi mang dòng họ hoàng gia, sửa từ Thượng Quan thành Hạ Hầu.
Từ đây về sau, danh Hạ Hầu Cấn Đồng, về sau, bé chính là cháu đích tôn của Hạ Hầu Đạt Trân là chủ tử chân chính của Hán Thành Vương phủ, nếu người nào dám ở sau lưng vũ nhục bé, liền cẩn thận đầu.
Song Khuyết Viện.
Song Khuyết Viện là nơi ở của Tống trắc phi, lúc này, bên trong phòng khách của Song Khuyết Viện ngồi không ít người, nghị luận ầm ĩ, lời nào cũng nói ra được.
Người ngồi trên ghế gia chủ chính là Tống trắc phi, gương mặt âm ngao lãnh trầm, im lặng suy nghĩ điều gì đó.
Chia nhau ngồi hai bên ở phía dưới là hai thị thiếp của Hán Thành Vương, là Cơ phu nhân cùng Thủy phu nhân.
Cơ phu nhân sinh cho Hán Thành Vương một đứa con trai, là Minh Quận Vương Hạ Hầu Mặc Hiên, Thủy phu nhân sinh cho Hán Thành Vương một nữ nhi, là U Nhiên quận chúa, năm nay mới chín tuổi, là quận chúa nhỏ tuổi nhất trong hoàng thất.
Chỉ có Tống trắc phi là sinh hai hài tử cho Hán Thành Vương, là Duẫn Quận Vương Hạ Hầu Mặc Quân cùng quận chúa Hạ Hầu Di Nhiên.
Duẫn Quận Vương Hạ Hầu Mặc Quân sớm đã có chính thê, là cháu gái Lã Thừa tướng Lã Phượng Quân, còn Di Nhiên quận chúa cũng được chỉ hôn cho thế tử của Trấn Quốc Công Đoan Mộc Lỗi.
Bởi vì trong hoàng thất rất nhiều người được chỉ hôn vì lợi ích gia tộc, cho nên hoàng thượng dựa theo độ tuổi của mọi người mà hạ chỉ ban hôn.
Hạ Hầu Mặc Viêm thành thân trước, kế tiếp là thái tử, về phần Di Nhiên quận chúa thì chuyển đến sang năm, giờ chỉ còn có nửa năm là diễn ra đại hôn.
Lúc này, trong Song Khuyết Viện tiếng nói chuyện ầm ĩ, náo nhiệt dị thường.
"Tỷ tỷ, tỷ nói thử xem, rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra vậy hả? Thái phi nương nương làm sao có thể làm như vậy?"
Ngày hôm nay, chuyện hoàng thượng hạ chỉ, không cần nói thì ai ai cũng biết, nhất định là chủ ý của thái phi. Trừ bỏ thái phi, ai còn có thể kêu hoàng thượng hạ thánh chỉ.
Không nghĩ tới, lão thái phi thế nhưng lại rất yêu thích Thượng Quan Vãn Thanh, điều này cũng làm cho mọi người ngoài ý muốn, chẳng những thích Thượng Quan Vãn Thanh, mà bà còn cực kỳ yêu thích cái thằng con hoang kia, còn ban cho nó mang họ hoàng thất, danh Hạ Hầu Cấn Đồng.
Duẫn Quận Vương Hạ Hầu Mặc Quân cùng thê tử Lã Phượng Quân, vừa nghĩ đến chuyện hôm qua con trai vừa bị thằng con hoang kia đánh thì đã tức đỏ mắt, vậy mà ngày hôm nay, hoàng thượng thế nhưng còn hạ thánh chỉ ban cho thằng con hoang kia mang họ Hạ Hầu.
Trong lòng, không khỏi cảm thấy khó thở, nhưng lại không thể chống đối ra mặt, Lã Phượng Quân ngẩng đầu, nhìn Tống trắc phi đang ngồi trên ghế gia chủ kia, ấm ức nói:
"Không nghĩ tới, con tiện nhân Thượng Quan Vãn Thanh đúng là tiểu nhân âm hiểm giả dối, dỗ thái phi nương nương cao hứng, khiến thái phi mọi việc đều thuận theo ả"
"Ngày hôm nay đã như vậy, ngày mai cũng như vậy, còn tương lai cũng như vậy thì chúng ta phải làm sao? Chẳng lẽ chúng ta còn phải hai tay dâng toàn bộ gia sản của Hán Thành Vương phủ cho mẹ con con tiện nhân đó, không được, con không đồng ý"
Lã Phượng Quân vừa nói xong, sắc mặt của Cơ phu nhân cùng Thủy phu nhân ngồi đối diện với nàng ta đồng thời chuyển sang trắng xanh, âm u tăm tối.
Cơ phu nhân nghĩ đến bản thân mình bởi vì Thượng Quan Vãn Thanh mà bị thế tử gia từ trong trà lâu lôi ra ngoài đường, liền vô cùng phẫn nộ.
"Nữ nhân này rất có tâm cơ"
"Lúc trước, ta đề nghị cho nàng ta vào phủ, nàng ta kiên quyết không chịu vào, còn nói, cái gì sẽ không gả vào Hán Thành Vương phủ. Nguyên lai, không phải nàng ta không nghĩ gả vào, mà là nghĩ đến cái vị trí thế tử phi kia, mà không phải là thân phận tiểu thiếp"
"Chính xác là một tiện nhân xảo quyệt âm ngoan mà"
"Sợ là mười người chúng ta cũng không địch lại một mình nàng ta. Bằng không thì danh hiệu đệ nhất tài nữ Sở kinh sẽ không treo trên mặt nàng ta"
"Nghe nói, có người đem nàng ta so với Tử Sơn cùng Kiều Nhạc, các ngươi nghĩ, nàng ta thông minh như vậy, chúng ta có thể là đối thủ của nàng ta sao?"
Thủy phu nhân nói, vung tay lấy khăn lau miệng, nàng mặc kệ chuyện của nàng ta, nàng chỉ có một nữ nhi, đến lúc đó, có thể gả cho một người đàng hoàng là nàng yên tâm rồi, những chuyện đấu đá này có hại chứ không có lợi cho nàng cùng nữ nhi của mình.
Bên dưới bàn tán đến náo nhiệt, ngồi trên ghế gia chủ, sắc mặt của Tống trắc phi càng ngày càng khó coi, cắn răng, nói:
"Nữ nhân này ta vừa thấy mặt, cũng biết là một đứa âm trầm nham hiểm, còn mạnh miệng nói không gả vào Hán Thành Vương phủ. Hiện tại thật là đáng khen, thế nhưng trực tiếp biến thành thế tử phi của Hán Thành Vương phủ, đáng giận"
Trong mọi người ở nơi này, Tống trắc phi cùng Cơ phu nhân là hai người tức giận nhất, bởi vì Hạ Hầu Mặc Viêm không có chính thê, thì gia sản của Hán Thành Vương phủ có khả năng chính là của con con của hai người các nàng.
Ai ngờ, hắn phát điên đòi cưới vợ, mà người đó lại là Thượng Quan Vãn Thanh, còn mang theo một thằng con hoang, hiện tại, thằng con hoang này thậm chí còn được ban họ hoàng thất, càng nghĩ càng không cam lòng.
"Chuyện này ta sẽ không cho qua như vậy, cho dù có lão thái phi làm chỗ dựa thì thế nào?"
Tống trắc phi mới mở miệng nói xong, Cơ phu nhân cùng Thủy phu nhân lập tức gật đầu, nói:
"Tỷ tỷ, hai người chúng ta đứng ở phía của tỷ"
Hiện tại, các nàng là cùng Tống trắc phi đứng ở trên một sợi dây, tuy rằng trước kia từng đối đầu với nhau, nhưng vì lợi ích cá nhân, nên cùng chung mục đích, cùng nhau bắt tay giết chết kẻ địch.
"Ừ, bọn muội đi về trước đi, đừng lo lắng"
"Thượng Quan Vãn Thanh chẳng qua là một ả tiện nhân lả lơi ong bướm. Hiện tại, thế tử gia chưa từng đặt chân vào phòng của ả ta, ta muốn xem xem ả ta có thể nghẹn tới khi nào"
"Nếu ả ta không chịu nổi mà ra tay giở thủ đoạn, bọn muội muội phải báo lại với ta ngay, loại tiện nhân không sạch sẽ này, chúng ta cần phải chung tay đuổi cổ ả ta ra khỏi Hán Thành Vương Phủ, cùng thằng con hoang kia cùng nhau cút ra ngoài"
"Dạ, tỷ tỷ"
Bên trong phòng khách, mọi người cùng nhau đứng lên, Cơ phu nhân cùng Thủy phu nhân dẫn theo người của mình rời khỏi Song Khuyết Viện.
Sau khi mọi người rời khỏi phòng khách của Song Khuyết Viện, Tống trắc phi lệnh cho hạ nhân lui hết ra ngoài, lạnh lùng nhìn Lã Phượng Kiều, nhỏ giọng dạy dỗ:
"Về sau, ngươi làm chuyện gì, không cần phải lộ ra ngoài đến như vậy, nếu ai đó bép xép, truyền đến tai lão thái phi, cũng không phải là chuyện tốt. Chúng ta cho dù có làm, thì phải làm sao cho ma không biết quỷ không hay mới là người thông minh, ngươi đừng làm liên lụy tới Cấn Bảo"
"Tiểu hài tử đánh nhau, chớ để ở trong lòng, sau này, có chuyện gì thì đừng hiện ra mặt nữa, cũng phải cẩn ngôn cho ta"
Tống trắc phi là một con hồ ly già, bà ta tuy rằng lúc trước cùng Cơ phu nhân, Thủy phu nhân đánh nhau chảy không ít máu, bây giờ hợp tác với nhau nhằm đối phó với con tiện nhân kia, hi vọng hai ả ta chủ động quấy rầy gây chuyện với Thượng Quan Vãn Thanh.
Như vậy, Thượng Quan Vãn Thanh mới ít chú ý đến bà ta, bà ta mới dễ dàng ra tay, còn phải làm sao phủi tay thật sạch, đem mọi chuyện dán vào thân Cơ phu nhân cùng Thủy phu nhân, phải làm cho Thượng Quan Vãn Thanh không nhìn ra một vết tích nào hết, đó mới là cao kế.
Lã Phượng Quân vốn cũng là một người thông minh lanh lợi, nên, khi Tống trắc phi vừa nói xong, nàng ta liền lên tiếng bảo đảm:
"Mẫu phi, người yên tâm, con đã hiểu rồi"
"Ừ, đi xuống đi"
Tống trắc phi vẫy tay, để cho Lã Phượng Quân lui xuống, thả lỏng cơ thể, dựa lưng vào ghế, nhắm mắt lại suy tính mưu kế, bên trong phòng khách, một chút tiếng vang đều không có.
Tới buổi tối, Hán Thành Vương hồi phủ, nghỉ đêm ở trong viện của Cơ phu nhân, Cơ phu nhân liền thổi gió bên gối, nói chuyện hoàng thượng hạ chỉ, một mạch châm ngòi, hi vọng vương gia tiến cung làm cho hoàng thượng thu hồi mệnh lệnh đã ban ra.
Kết quả, Hán Thành Vương trực tiếp không nể mặt, phất tay áo rời khỏi, không thèm để ý đến Cơ phu nhân đang van cầu, nói lời xin lỗi.
Nữ nhân đúng là sủng không được, còn tưởng rằng mình là ông trời sao.
Cổ Uyển.
Bên trong tân phòng, mơ hồ có tiếng nói chuyện truyền ra ngoài, chính là tiếng của Đồng Đồng cùng Vãn Thanh.
"Mẫu thân, nghe nói ngày mai mẹ sẽ quay về Thượng Quan gia phải không? Mẫu thân, con cũng muốn cùng đi, con muốn thăm Hạo gia gia"
"Được, vậy con có xin phép lão sư chưa?"
Vãn Thanh hỏi bé, Đồng Đồng lập tức gật đầu, trong lòng ôm chặt Chiêu Chiêu.
Tuy rằng, hôm qua Chiêu Chiêu bị đánh rất thảm, nhưng mà được Đồng Đồng chữa thương kịp thời, hơn nữa còn cho nó ăn rất nhiều đan dược quý, nên lúc này trông nó tốt hơn nhiều, nó nghe thấy được về Thượng Quan phủ liền nháy nháy mắt nhìn Vãn Thanh.
Vãn Thanh vươn tay nhẹ nhàng xoa đầu của nó, không biết Chiêu Chiêu vì sao vĩnh viễn nhỏ như vậy, có chuyện gì xảy ra trong cơ thể nó sao?
Trong lòng đang suy nghĩ, thì bên tai, nghe được tiếng bé nói chuyện:
"Mẫu thân yên tâm đi, mẫu thân … Hạo gia gia … sức khỏe … con … nhớ …"
Vãn Thanh chợt nhớ một chuyện, liền hô lên, cắt đứt câu nói của bé:
"Đúng rồi, mẫu thân muốn nói với con một việc"
Vãn Thanh nhớ tới chuyện hoàng thượng ban họ cho bé, vội bế bé ngồi vào trên đùi của mình, nhẹ nhàng nói:
"Đồng Đồng, ngày hôm nay, hoàng thượng ban thưởng họ tên cho con, sau này, con chính là Hạ Hầu Cấn Đồng, là tiểu công tử của Hán Thành Vương phủ này"
Đồng Đồng một chút hứng thú cũng đều không có, bé lắc lắc đầu, nói:
"Mẫu thân, con không thích cái họ này, cái tên cũng ghét, người nơi này đều thật đáng ghét, ngay cả phụ thân cũng không giống như lúc trước"
Tuy rằng Mặc Viêm đối với bé rất tốt, nhưng hắn đối với mẫu thân không tốt chút nào, Đồng Đồng có thể cảm nhận được.
Đừng nhìn Đồng Đồng tuổi còn nhỏ mà xem nhẹ bé, ai đối với bé không tốt, bé sẽ tùy theo tâm trạng mà trả thù. Nhưng, nếu ai đối với mẫu thân không tốt, bé sẽ hận chết người đó.
Cho nên, hiện tại, bé đối với Hạ Hầu Mặc Viêm không còn hảo cảm như lúc trước nữa, không còn thân mật giống như trước đây nữa. Có đôi khi, bé thật lòng muốn cùng mẫu thân rời khỏi nơi này, không để ý tới mọi người nơi này.
"Đồng Đồng, phụ thân sao lại không giống như trước đây? Con xem, không phải phụ thân luôn luôn che chở cho con sao"
"Nhưng mà phụ thân đối với mẫu thân không tốt, con cũng nghe được bọn hạ nhân nói, bọn họ nói rằng, phụ thân ngay cả phòng ngủ của mẫu thân cũng chưa từng đặt chân vào"
"Ngốc à, phụ thân con là hạng người gì con không phải không biết, phụ thân con là người nơi nào chơi vui thì sẽ đến nơi đó, cho nên con cũng đừng phiền não nữa, được không?"
Vãn Thanh tận lực dùng từ ngữ dễ hiểu để nói chuyện với bé, hi vọng bé vui vẻ lên một chút, nàng thật sự không mong muốn, bản thân mình sau khi gả vào Hán Thành Vương phủ sẽ làm bé không vui như thế.
Thật giống như lúc mới tiến vào Thượng Quan phủ, nếu nàng sớm biết như vậy … nàng sẽ …
Vãn Thanh nghĩ, sớm biết như vậy thì nàng sẽ làm như thế nào?
Nhưng mà, nàng nghĩ tới một chuyện, nơi này, có lẽ mẹ con các nàng cũng không ở lâu được, nàng sớm muộn gì cũng có một ngày sẽ mang theo bé rời khỏi nơi này, thái độ của bé đối với người của Hán Thành Vương phủ như vậy, sau này cũng sẽ dễ dàng cắt đứt.
Đồng Đồng nghe Vãn Thanh nói xong, nhưng … bé vẫn không thể đối với phụ thân có hảo cảm như trước kia, nếu như bé biết phụ thân sẽ như vậy, bé sẽ kiên quyết không đồng ý mẫu thân gả vào đây.
Lúc trước, mẫu thân còn nói phải bảo vệ phụ thân nữa, kết quả thì sao? Còn chưa kịp bảo vệ phụ thân đã bị hắn khi dễ rồi, hừ, người phụ thân này, bé không cần.
Đồng Đồng nghĩ, liền dựa vào trước ngực Vãn Thanh, bé cảm thấy rất vui vẻ, chỉ cần nghĩ mẫu thân vui, thì bé vui rồi.
"Mẫu thân, không bằng chúng ta rời khỏi nơi này đi, chúng ta đi tìm Diệu thúc thúc đi, Đồng Đồng tin tưởng Diệu thúc thúc nhất định sẽ đối xử với mẫu thân tốt hơn so với phụ thân"
Vãn Thanh nghe vậy, mặt đen hơn đáy nồi, thằng nhóc chết tiệt này, nàng nhanh chóng vươn tay che miệng của bé lại, nói:
"Đồng Đồng, những lời này ngàn lần không được nói lung tung, hiện tại, con là chủ tử chân chính của Hán Thành Vương phủ này, mẫu thân sẽ không rời khỏi nơi này, con cũng đừng nghĩ đến chuyện này nữa"
Rời khỏi đây sao?
Nhất định nàng sẽ dẫn con rời khỏi nơi đầm rồng hang hổ này, nhưng … ít nhất, phải đợi cho đến khi nàng nghĩ ra biện pháp đối phó với Đàm Đài Văn Hạo. Nếu nàng thật sự có biện pháp đối phó với Đàm Đài Văn Hạo, nàng tuyệt đối sẽ không quay đầu liền dẫn con rời khỏi Hán Thành Vương phủ ngay lập tức.
"Hài tử ngốc, cảm tạ cái gì, kỳ thực, chuyện mà thằng nhóc Mặc Viêm làm, thái nãi nãi đây biết con đã chịu nhiều ủy khuất, ta sẽ giáo huấn lại thằng nhóc ngu ngốc kia một trận, thái nãi nãi chỉ có một yêu cầu, ta chỉ mong hai đứa có thể bảo ban nhau mà sống hạnh phúc là được, ta dù có chết cũng sẽ nhắm mắt"
Nghe thái phi nói như vậy, Vãn Thanh nhanh chóng mở miệng nói:
"Thái nãi nãi, bà sẽ không chết, bà sẽ sống hơn một trăm tuổi"
Lời này của Vãn Thanh vừa nói ra trực tiếp khiến lão thái phi cười vui vẻ:
"Thái nãi nãi cũng không biết là con còn biết nói những lời nịnh nọt nha, ta còn tưởng rằng chỉ có thằng nhóc Mặc Viêm kia sẽ nói những lời như vậy, hiện tại xem ra …là phu xướng phụ tùy nha"
"Thái nãi nãi, bà trêu con"
Vãn Thanh nhất thời quýnh lên nói lẫy, Hồi Tuyết cùng Tô mama nhịn không được bật cười, bên trong xe ngựa tràn ngập tiếng cười vui vẻ, một đường chạy thẳng trở về Hán Thành Vương phủ.
Sau khi trở về phủ, Vãn Thanh dẫn Hồi Tuyết trở về Cổ Uyển, còn Hạ Hầu Mặc Viêm thì không biết lại mò đi đâu chơi, thái phi nương nương thì trở về Tây Sa Viện nghỉ ngơi.
Lúc xế chiều, thái giám trong cung đến Hán Thành Vương phủ truyền chỉ.
Hán Thành Vương bận công vụ nên không ở trong phủ, lão thái phi mang theo mọi người trong phủ quỳ xuống nghe thái giám truyền thánh chỉ.
Trong lúc nhất thời, người của toàn bộ Hán Thành Vương phủ ai ai cũng biết, hoàng thượng hạ chỉ, cho phép đứa nhỏ của thế tử phi mang dòng họ hoàng gia, sửa từ Thượng Quan thành Hạ Hầu.
Từ đây về sau, danh Hạ Hầu Cấn Đồng, về sau, bé chính là cháu đích tôn của Hạ Hầu Đạt Trân là chủ tử chân chính của Hán Thành Vương phủ, nếu người nào dám ở sau lưng vũ nhục bé, liền cẩn thận đầu.
Song Khuyết Viện.
Song Khuyết Viện là nơi ở của Tống trắc phi, lúc này, bên trong phòng khách của Song Khuyết Viện ngồi không ít người, nghị luận ầm ĩ, lời nào cũng nói ra được.
Người ngồi trên ghế gia chủ chính là Tống trắc phi, gương mặt âm ngao lãnh trầm, im lặng suy nghĩ điều gì đó.
Chia nhau ngồi hai bên ở phía dưới là hai thị thiếp của Hán Thành Vương, là Cơ phu nhân cùng Thủy phu nhân.
Cơ phu nhân sinh cho Hán Thành Vương một đứa con trai, là Minh Quận Vương Hạ Hầu Mặc Hiên, Thủy phu nhân sinh cho Hán Thành Vương một nữ nhi, là U Nhiên quận chúa, năm nay mới chín tuổi, là quận chúa nhỏ tuổi nhất trong hoàng thất.
Chỉ có Tống trắc phi là sinh hai hài tử cho Hán Thành Vương, là Duẫn Quận Vương Hạ Hầu Mặc Quân cùng quận chúa Hạ Hầu Di Nhiên.
Duẫn Quận Vương Hạ Hầu Mặc Quân sớm đã có chính thê, là cháu gái Lã Thừa tướng Lã Phượng Quân, còn Di Nhiên quận chúa cũng được chỉ hôn cho thế tử của Trấn Quốc Công Đoan Mộc Lỗi.
Bởi vì trong hoàng thất rất nhiều người được chỉ hôn vì lợi ích gia tộc, cho nên hoàng thượng dựa theo độ tuổi của mọi người mà hạ chỉ ban hôn.
Hạ Hầu Mặc Viêm thành thân trước, kế tiếp là thái tử, về phần Di Nhiên quận chúa thì chuyển đến sang năm, giờ chỉ còn có nửa năm là diễn ra đại hôn.
Lúc này, trong Song Khuyết Viện tiếng nói chuyện ầm ĩ, náo nhiệt dị thường.
"Tỷ tỷ, tỷ nói thử xem, rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra vậy hả? Thái phi nương nương làm sao có thể làm như vậy?"
Ngày hôm nay, chuyện hoàng thượng hạ chỉ, không cần nói thì ai ai cũng biết, nhất định là chủ ý của thái phi. Trừ bỏ thái phi, ai còn có thể kêu hoàng thượng hạ thánh chỉ.
Không nghĩ tới, lão thái phi thế nhưng lại rất yêu thích Thượng Quan Vãn Thanh, điều này cũng làm cho mọi người ngoài ý muốn, chẳng những thích Thượng Quan Vãn Thanh, mà bà còn cực kỳ yêu thích cái thằng con hoang kia, còn ban cho nó mang họ hoàng thất, danh Hạ Hầu Cấn Đồng.
Duẫn Quận Vương Hạ Hầu Mặc Quân cùng thê tử Lã Phượng Quân, vừa nghĩ đến chuyện hôm qua con trai vừa bị thằng con hoang kia đánh thì đã tức đỏ mắt, vậy mà ngày hôm nay, hoàng thượng thế nhưng còn hạ thánh chỉ ban cho thằng con hoang kia mang họ Hạ Hầu.
Trong lòng, không khỏi cảm thấy khó thở, nhưng lại không thể chống đối ra mặt, Lã Phượng Quân ngẩng đầu, nhìn Tống trắc phi đang ngồi trên ghế gia chủ kia, ấm ức nói:
"Không nghĩ tới, con tiện nhân Thượng Quan Vãn Thanh đúng là tiểu nhân âm hiểm giả dối, dỗ thái phi nương nương cao hứng, khiến thái phi mọi việc đều thuận theo ả"
"Ngày hôm nay đã như vậy, ngày mai cũng như vậy, còn tương lai cũng như vậy thì chúng ta phải làm sao? Chẳng lẽ chúng ta còn phải hai tay dâng toàn bộ gia sản của Hán Thành Vương phủ cho mẹ con con tiện nhân đó, không được, con không đồng ý"
Lã Phượng Quân vừa nói xong, sắc mặt của Cơ phu nhân cùng Thủy phu nhân ngồi đối diện với nàng ta đồng thời chuyển sang trắng xanh, âm u tăm tối.
Cơ phu nhân nghĩ đến bản thân mình bởi vì Thượng Quan Vãn Thanh mà bị thế tử gia từ trong trà lâu lôi ra ngoài đường, liền vô cùng phẫn nộ.
"Nữ nhân này rất có tâm cơ"
"Lúc trước, ta đề nghị cho nàng ta vào phủ, nàng ta kiên quyết không chịu vào, còn nói, cái gì sẽ không gả vào Hán Thành Vương phủ. Nguyên lai, không phải nàng ta không nghĩ gả vào, mà là nghĩ đến cái vị trí thế tử phi kia, mà không phải là thân phận tiểu thiếp"
"Chính xác là một tiện nhân xảo quyệt âm ngoan mà"
"Sợ là mười người chúng ta cũng không địch lại một mình nàng ta. Bằng không thì danh hiệu đệ nhất tài nữ Sở kinh sẽ không treo trên mặt nàng ta"
"Nghe nói, có người đem nàng ta so với Tử Sơn cùng Kiều Nhạc, các ngươi nghĩ, nàng ta thông minh như vậy, chúng ta có thể là đối thủ của nàng ta sao?"
Thủy phu nhân nói, vung tay lấy khăn lau miệng, nàng mặc kệ chuyện của nàng ta, nàng chỉ có một nữ nhi, đến lúc đó, có thể gả cho một người đàng hoàng là nàng yên tâm rồi, những chuyện đấu đá này có hại chứ không có lợi cho nàng cùng nữ nhi của mình.
Bên dưới bàn tán đến náo nhiệt, ngồi trên ghế gia chủ, sắc mặt của Tống trắc phi càng ngày càng khó coi, cắn răng, nói:
"Nữ nhân này ta vừa thấy mặt, cũng biết là một đứa âm trầm nham hiểm, còn mạnh miệng nói không gả vào Hán Thành Vương phủ. Hiện tại thật là đáng khen, thế nhưng trực tiếp biến thành thế tử phi của Hán Thành Vương phủ, đáng giận"
Trong mọi người ở nơi này, Tống trắc phi cùng Cơ phu nhân là hai người tức giận nhất, bởi vì Hạ Hầu Mặc Viêm không có chính thê, thì gia sản của Hán Thành Vương phủ có khả năng chính là của con con của hai người các nàng.
Ai ngờ, hắn phát điên đòi cưới vợ, mà người đó lại là Thượng Quan Vãn Thanh, còn mang theo một thằng con hoang, hiện tại, thằng con hoang này thậm chí còn được ban họ hoàng thất, càng nghĩ càng không cam lòng.
"Chuyện này ta sẽ không cho qua như vậy, cho dù có lão thái phi làm chỗ dựa thì thế nào?"
Tống trắc phi mới mở miệng nói xong, Cơ phu nhân cùng Thủy phu nhân lập tức gật đầu, nói:
"Tỷ tỷ, hai người chúng ta đứng ở phía của tỷ"
Hiện tại, các nàng là cùng Tống trắc phi đứng ở trên một sợi dây, tuy rằng trước kia từng đối đầu với nhau, nhưng vì lợi ích cá nhân, nên cùng chung mục đích, cùng nhau bắt tay giết chết kẻ địch.
"Ừ, bọn muội đi về trước đi, đừng lo lắng"
"Thượng Quan Vãn Thanh chẳng qua là một ả tiện nhân lả lơi ong bướm. Hiện tại, thế tử gia chưa từng đặt chân vào phòng của ả ta, ta muốn xem xem ả ta có thể nghẹn tới khi nào"
"Nếu ả ta không chịu nổi mà ra tay giở thủ đoạn, bọn muội muội phải báo lại với ta ngay, loại tiện nhân không sạch sẽ này, chúng ta cần phải chung tay đuổi cổ ả ta ra khỏi Hán Thành Vương Phủ, cùng thằng con hoang kia cùng nhau cút ra ngoài"
"Dạ, tỷ tỷ"
Bên trong phòng khách, mọi người cùng nhau đứng lên, Cơ phu nhân cùng Thủy phu nhân dẫn theo người của mình rời khỏi Song Khuyết Viện.
Sau khi mọi người rời khỏi phòng khách của Song Khuyết Viện, Tống trắc phi lệnh cho hạ nhân lui hết ra ngoài, lạnh lùng nhìn Lã Phượng Kiều, nhỏ giọng dạy dỗ:
"Về sau, ngươi làm chuyện gì, không cần phải lộ ra ngoài đến như vậy, nếu ai đó bép xép, truyền đến tai lão thái phi, cũng không phải là chuyện tốt. Chúng ta cho dù có làm, thì phải làm sao cho ma không biết quỷ không hay mới là người thông minh, ngươi đừng làm liên lụy tới Cấn Bảo"
"Tiểu hài tử đánh nhau, chớ để ở trong lòng, sau này, có chuyện gì thì đừng hiện ra mặt nữa, cũng phải cẩn ngôn cho ta"
Tống trắc phi là một con hồ ly già, bà ta tuy rằng lúc trước cùng Cơ phu nhân, Thủy phu nhân đánh nhau chảy không ít máu, bây giờ hợp tác với nhau nhằm đối phó với con tiện nhân kia, hi vọng hai ả ta chủ động quấy rầy gây chuyện với Thượng Quan Vãn Thanh.
Như vậy, Thượng Quan Vãn Thanh mới ít chú ý đến bà ta, bà ta mới dễ dàng ra tay, còn phải làm sao phủi tay thật sạch, đem mọi chuyện dán vào thân Cơ phu nhân cùng Thủy phu nhân, phải làm cho Thượng Quan Vãn Thanh không nhìn ra một vết tích nào hết, đó mới là cao kế.
Lã Phượng Quân vốn cũng là một người thông minh lanh lợi, nên, khi Tống trắc phi vừa nói xong, nàng ta liền lên tiếng bảo đảm:
"Mẫu phi, người yên tâm, con đã hiểu rồi"
"Ừ, đi xuống đi"
Tống trắc phi vẫy tay, để cho Lã Phượng Quân lui xuống, thả lỏng cơ thể, dựa lưng vào ghế, nhắm mắt lại suy tính mưu kế, bên trong phòng khách, một chút tiếng vang đều không có.
Tới buổi tối, Hán Thành Vương hồi phủ, nghỉ đêm ở trong viện của Cơ phu nhân, Cơ phu nhân liền thổi gió bên gối, nói chuyện hoàng thượng hạ chỉ, một mạch châm ngòi, hi vọng vương gia tiến cung làm cho hoàng thượng thu hồi mệnh lệnh đã ban ra.
Kết quả, Hán Thành Vương trực tiếp không nể mặt, phất tay áo rời khỏi, không thèm để ý đến Cơ phu nhân đang van cầu, nói lời xin lỗi.
Nữ nhân đúng là sủng không được, còn tưởng rằng mình là ông trời sao.
Cổ Uyển.
Bên trong tân phòng, mơ hồ có tiếng nói chuyện truyền ra ngoài, chính là tiếng của Đồng Đồng cùng Vãn Thanh.
"Mẫu thân, nghe nói ngày mai mẹ sẽ quay về Thượng Quan gia phải không? Mẫu thân, con cũng muốn cùng đi, con muốn thăm Hạo gia gia"
"Được, vậy con có xin phép lão sư chưa?"
Vãn Thanh hỏi bé, Đồng Đồng lập tức gật đầu, trong lòng ôm chặt Chiêu Chiêu.
Tuy rằng, hôm qua Chiêu Chiêu bị đánh rất thảm, nhưng mà được Đồng Đồng chữa thương kịp thời, hơn nữa còn cho nó ăn rất nhiều đan dược quý, nên lúc này trông nó tốt hơn nhiều, nó nghe thấy được về Thượng Quan phủ liền nháy nháy mắt nhìn Vãn Thanh.
Vãn Thanh vươn tay nhẹ nhàng xoa đầu của nó, không biết Chiêu Chiêu vì sao vĩnh viễn nhỏ như vậy, có chuyện gì xảy ra trong cơ thể nó sao?
Trong lòng đang suy nghĩ, thì bên tai, nghe được tiếng bé nói chuyện:
"Mẫu thân yên tâm đi, mẫu thân … Hạo gia gia … sức khỏe … con … nhớ …"
Vãn Thanh chợt nhớ một chuyện, liền hô lên, cắt đứt câu nói của bé:
"Đúng rồi, mẫu thân muốn nói với con một việc"
Vãn Thanh nhớ tới chuyện hoàng thượng ban họ cho bé, vội bế bé ngồi vào trên đùi của mình, nhẹ nhàng nói:
"Đồng Đồng, ngày hôm nay, hoàng thượng ban thưởng họ tên cho con, sau này, con chính là Hạ Hầu Cấn Đồng, là tiểu công tử của Hán Thành Vương phủ này"
Đồng Đồng một chút hứng thú cũng đều không có, bé lắc lắc đầu, nói:
"Mẫu thân, con không thích cái họ này, cái tên cũng ghét, người nơi này đều thật đáng ghét, ngay cả phụ thân cũng không giống như lúc trước"
Tuy rằng Mặc Viêm đối với bé rất tốt, nhưng hắn đối với mẫu thân không tốt chút nào, Đồng Đồng có thể cảm nhận được.
Đừng nhìn Đồng Đồng tuổi còn nhỏ mà xem nhẹ bé, ai đối với bé không tốt, bé sẽ tùy theo tâm trạng mà trả thù. Nhưng, nếu ai đối với mẫu thân không tốt, bé sẽ hận chết người đó.
Cho nên, hiện tại, bé đối với Hạ Hầu Mặc Viêm không còn hảo cảm như lúc trước nữa, không còn thân mật giống như trước đây nữa. Có đôi khi, bé thật lòng muốn cùng mẫu thân rời khỏi nơi này, không để ý tới mọi người nơi này.
"Đồng Đồng, phụ thân sao lại không giống như trước đây? Con xem, không phải phụ thân luôn luôn che chở cho con sao"
"Nhưng mà phụ thân đối với mẫu thân không tốt, con cũng nghe được bọn hạ nhân nói, bọn họ nói rằng, phụ thân ngay cả phòng ngủ của mẫu thân cũng chưa từng đặt chân vào"
"Ngốc à, phụ thân con là hạng người gì con không phải không biết, phụ thân con là người nơi nào chơi vui thì sẽ đến nơi đó, cho nên con cũng đừng phiền não nữa, được không?"
Vãn Thanh tận lực dùng từ ngữ dễ hiểu để nói chuyện với bé, hi vọng bé vui vẻ lên một chút, nàng thật sự không mong muốn, bản thân mình sau khi gả vào Hán Thành Vương phủ sẽ làm bé không vui như thế.
Thật giống như lúc mới tiến vào Thượng Quan phủ, nếu nàng sớm biết như vậy … nàng sẽ …
Vãn Thanh nghĩ, sớm biết như vậy thì nàng sẽ làm như thế nào?
Nhưng mà, nàng nghĩ tới một chuyện, nơi này, có lẽ mẹ con các nàng cũng không ở lâu được, nàng sớm muộn gì cũng có một ngày sẽ mang theo bé rời khỏi nơi này, thái độ của bé đối với người của Hán Thành Vương phủ như vậy, sau này cũng sẽ dễ dàng cắt đứt.
Đồng Đồng nghe Vãn Thanh nói xong, nhưng … bé vẫn không thể đối với phụ thân có hảo cảm như trước kia, nếu như bé biết phụ thân sẽ như vậy, bé sẽ kiên quyết không đồng ý mẫu thân gả vào đây.
Lúc trước, mẫu thân còn nói phải bảo vệ phụ thân nữa, kết quả thì sao? Còn chưa kịp bảo vệ phụ thân đã bị hắn khi dễ rồi, hừ, người phụ thân này, bé không cần.
Đồng Đồng nghĩ, liền dựa vào trước ngực Vãn Thanh, bé cảm thấy rất vui vẻ, chỉ cần nghĩ mẫu thân vui, thì bé vui rồi.
"Mẫu thân, không bằng chúng ta rời khỏi nơi này đi, chúng ta đi tìm Diệu thúc thúc đi, Đồng Đồng tin tưởng Diệu thúc thúc nhất định sẽ đối xử với mẫu thân tốt hơn so với phụ thân"
Vãn Thanh nghe vậy, mặt đen hơn đáy nồi, thằng nhóc chết tiệt này, nàng nhanh chóng vươn tay che miệng của bé lại, nói:
"Đồng Đồng, những lời này ngàn lần không được nói lung tung, hiện tại, con là chủ tử chân chính của Hán Thành Vương phủ này, mẫu thân sẽ không rời khỏi nơi này, con cũng đừng nghĩ đến chuyện này nữa"
Rời khỏi đây sao?
Nhất định nàng sẽ dẫn con rời khỏi nơi đầm rồng hang hổ này, nhưng … ít nhất, phải đợi cho đến khi nàng nghĩ ra biện pháp đối phó với Đàm Đài Văn Hạo. Nếu nàng thật sự có biện pháp đối phó với Đàm Đài Văn Hạo, nàng tuyệt đối sẽ không quay đầu liền dẫn con rời khỏi Hán Thành Vương phủ ngay lập tức.
Tác giả :
Ngô Tiếu Tiếu