Ai Động Bảo Bối Dòng Chính Nương
Chương 69-2: Thất vọng (tt)
Phần 2: Đồng Đồng đau lòng Vãn Thanh
Hạ Hầu Mặc Viêm từ đầu tới cuối luôn cười nhẹ nhàng nhìn tất cả mọi người bên trong phòng khách. Giờ phút này, thế nhưng lại lên tiếng, Vãn Thanh không cự tuyệt, xoay người, liền đi tới trước mặt Hạ Hầu Mặc Viêm, nâng lên ly trà, nhàn nhạt nói:
"Thế tử gia, mời uống trà"
Nói xong, nàng liền lui ra phía sau từng bước, không nhìn Hạ Hầu Mặc Viêm một lần nào, nàng không trách Hạ Hầu Mặc Viêm, bởi vì trí lực của hắn không tốt, nhưng … không có nghĩa là nàng còn có thể đối xử với hắn giống như trước đây.
Hạ Hầu Mặc Viêm vươn tay, nâng ly trà, ánh mắt chú ý đến đôi tay đang sưng đỏ của Vãn Thanh, trong lòng nhất thời có chút khó chịu, ánh mắt chợt lóe lên tia âm u.
Vốn tưởng rằng tối hôm qua hắn hành xử như vậy, nàng sẽ đau lòng, nào ngờ, nàng nửa điểm cũng không để ý.
Nghĩ, động tác uống trà liền dừng lại.
Đồng Đồng thấy mẫu thân bị ức hiếp, liền nhìn mọi người trong phòng, lại nhìn Hạ Hầu Mặc Viêm, thấy hắn cùng những người khác không một ai đứng ra bảo vệ mẫu thân, bé nhịn không được nữa, chạy đến trước mặt Vãn Thanh, kéo tay nàng, giọng nức nở nói:
"Mẫu thân, mẹ có đau hay không? Mẫu thân, chúng ta không cần ở nơi ma quái này nữa, những người này thật ác độc, thật đáng ghét, Đồng Đồng không thích lũ ác ma này, chúng ta trở về nhà đi, không cần ở lại chỗ này nữa, được không mẫu thân?"
Đồng Đồng nói xong liền bật khóc, khóc rất đau lòng. Trước kia, mẫu tử bọn họ sống rất hạnh phúc, không nghĩ tới, sau khi mẫu thân gả cho Mặc Viêm lại bị những người này khi dễ, bé không nên muốn phụ thân, đều là bé không tốt.
Vãn Thanh không ngờ, bé lại khóc thương tâm đến như thế, vội ngồi xuống dỗ bé:
"Được rồi, Đồng Đồng ngoan, mẫu thân không có việc gì, Đồng Đồng đừng đau lòng, được không?"
Đồng Đồng vừa bật khóc, Hạ Hầu Mặc Viêm đã ngồi không yên, vội đứng dậy, đi đến trước mặt Đồng Đồng, vươn tay ra định bế bé:
"Đồng Đồng, phụ thân dẫn con đi chơi, được không?"
Hạ Hầu Mặc Viêm mới mở miệng hỏi, Đồng Đồng liền như một chú nhím nhỏ, xù gai, hét vào mặt Hạ Hầu Mặc Viêm:
"Ngươi là phụ thân của ai hả?"
"Từ giờ trở đi, ta không biết ngươi, ngươi không phải phụ thân của ta, cũng không phải bằng hữu của ta. Ngươi cùng bọn ác ma kia đều giống nhau, đều khi dễ mẫu thân ta, bọn các ngươi là lũ bại hoại, về sau, Đồng Đồng sẽ không để ý đến ngươi nữa, tránh ra"
Bé mắng xong, liền dựa vào trong lòng Vãn Thanh khóc rất thương tâm, Hạ Hầu Mặc Viêm nhất thời cả người như bị thiên lôi đánh, Vãn Thanh nhàn nhạt nói:
"Thỉnh thế tử gia đừng nóng giận, Đồng Đồng chỉ là một tiểu hài tử, bé không hiểu chuyện, xin thế tử gia đừng trách phạt"
Trong lúc nhất thời, mọi người đều im lặng bốn mắt nhìn nhau, chỉ có tiếng khóc đầy thương tâm của Đồng Đồng vang vọng khắp phòng. Trong đó, còn kèm theo tiếng nức nở:
"Mẫu thân, chúng ta rời khỏi nơi này đi, không cần ở lại chỗ này, một đám trứng thối, lũ ác ma, Đồng Đồng ghét bọn họ"
Ngay cả Hán Thành Vương cũng bị bé mắng, nhưng mà bọn họ đều là trưởng bối không thể so đo cùng tiểu hài tử.
Vãn Thanh dỗ bé xong, liền đứng lên, nhìn mọi người bên trong phòng khách, cười, mở miệng nói:
"Sắc trời không còn sớm, Vãn Thanh cũng nên đi thỉnh an thái nãi nãi"
Hán Thành Vương nghe vậy, gật đầu, ngẩng đầu liền trừng mắt, liếc Hạ Hầu Mặc Viêm một cái, trầm giọng:
"Còn không đứng lên bồi nương tử của ngươi đi thỉnh an thái nãi nãi"
"Dạ, phụ vương"
Hạ Hầu Mặc Viêm hiếm khi an tĩnh lên tiếng trả lời, nhìn thấy Đồng Đồng khóc, còn tận tai nghe Đồng Đồng mắng hắn là bại hoại, trong lòng hắn thật sự không dễ chịu.
Nhưng... rất nhiều việc, hắn không cách nào nói cho Đồng Đồng hiểu được.
Vãn Thanh lui ra ngoài, ngoài cửa đã có một nhóm mama chờ sẵn dẫn bọn họ đi Tây Sa Viện là nơi của thái phi nương nương.
Hành lang dài, đoàn người chậm rãi đi thẳng về phía trước, thỉnh thoảng vang lên giọng nói của hai người, một lớn một nhỏ.
Đồng Đồng đã hết khóc, nhưng mà vẫn rất tức giận, vì vừa khóc xong nên bé dùng giọng mũi mở miệng nói:
"Mẫu thân, chúng ta đi về nhà đi, người nơi này, Đồng Đồng một người đều không thích"
Đồng Đồng chỉ là một tiểu hài tử nên không biết, gả đều đã gả đi, làm thế nào mà có thể ngang nhiên muốn về là đi về nhà được?
Nhưng … có trở về Thượng Quan phủ hay không, mới là điều nan giải.
Vãn Thanh chủ yếu là sợ Đàm Đài Văn Hạo mang bé rời khỏi nàng, cho nên nàng thầm nghĩ bảo vệ bé trước. Hiện tại, nàng muốn bắt đầu tu luyện huyền lực, nếu tu vi huyền lực của nàng tăng lên, sẽ không sợ Đàm Đài Văn Hạo tìm mẹ con nàng gây phiền toái.
Đến lúc đó, đừng nói Hán Thành Vương phủ, cho dù là hoàng cung, cũng không giữ chân nàng được.
Nghĩ, liền cười mở miệng khuyên bé:
"Đồng Đồng, nếu mẫu thân đã gả đến đây, thì phải ở đây, mẫu thân không sao, cũng không ai khi dễ mẫu thân hết"
"Nhưng mà … "
Ánh mắt Đồng Đồng mắt nhìn chằm chằm đôi tay sưng đỏ của Vãn Thanh, lời này của nàng tương đối không có sức thuyết phục, nếu những người đó không khi dễ mẫu thân, vậy vết thương trên tay mẫu thân ở đâu ra.
Vãn Thanh còn chưa kịp mở miệng trả lời, thì đám người Hồi Tuyết đi theo phía sau hốc mắt đều đỏ lên, Hồi Tuyết càng là đau lòng mở miệng nói trước nàng một bước:
"Tiểu thư, hay là chúng ta trở về bôi thuốc trước đi, sau đó lại đi cho thỉnh an thái phi nương nương"
Đồng Đồng gật đầu, Vãn Thanh lại lắc đầu, trầm giọng:
"Nói bậy"
Hôm nay là ngày đầu tiên sau đại hôn, nàng tạm thời kiên nhẫn một chút, nhưng mà bắt đầu từ ngày mai, nếu có ai lại dám khi dễ nàng …
Khóe môi Vãn Thanh lộ ra nụ cười lạnh, không nhắc lại nữa, mọi người một đường hướng Tây Sa Viện mà đi.
Trước cửa Tây Sa Viện, Tô mama dẫn theo mấy bà tử cùng nhau đứng ở trước cửa nghênh đón đám người Vãn Thanh, vừa nhìn thấy đám người Vãn Thanh, bọn họ liền đi lên hành lễ.
"Gặp qua thế tử gia, thế tử phi"
"Tô mama xin đứng lên"
Tô mama cười, đứng dậy, liếc mắt một cái liền nhìn thấy đôi mắt sưng đỏ của Đồng Đồng, lập tức vươn tay kéo Đồng Đồng qua, kỳ quái truy vấn:
"Ai dám chọc tiểu công tử nhà ta, nói cho mama nghe?"
Đồng Đồng rất có cảm tình đối với Tô mama, bởi vì lúc trước bé đã tới Tây Sa Viện một lần, vị Tô mama này đối xử với bé rất tốt, bé bĩu bĩu môi, giọng nức nở thương tâm trả lời:
"Bọn họ khi dễ mẫu thân, Đồng Đồng rất đau lòng"
Đồng Đồng nói xong, còn vươn tay nhẹ nhàng nắm lấy đôi bàn tay đang bị sưng rát của Vãn Thanh nâng lên, chỉ cho Tô mama xem, Tô mama vừa thấy, sắc mặt liền thay đổi, trầm giọng hỏi:
"Thế tử phi, đây là có chuyện gì? Ai lớn mật như vậy? Dám cả gan đả thương người"
Vãn Thanh không nghĩ làm lớn chuyện, mỉm cười, mở miệng trả lời:
"Không có việc gì, sáng hôm nay, lúc kính trà, Cơ phu nhân trượt tay, cho nên đổ chút trà nóng lên tay mà thôi, mama chớ để ở trong lòng"
Vãn Thanh vừa nói xong, Tô mama liền biết chuyện gì đã xảy ra, khuôn mặt hơi trầm xuống, nhưng đó là chuyện của chủ tử, một nô tài như bà không có quyền trách mắng, nhanh chóng kéo tay Vãn Thanh đi vào trong:
"Đi, đi vào trong bôi thuốc đi, kẻo để lại sẹo thì nguy"
Đoàn người đi vào trong viện, tiến thẳng đến Noãn các của lão thái phi.
Thái phi nương nương vừa thấy Vãn Thanh bị thương, sắc mặt liền khó coi, lệnh cho Tô mama giúp Vãn Thanh bôi thuốc, lấy vải bọc lại vết thương, sau khi thấy xử lý toàn vẹn xong, bà mới an tâm.
Nhất thời nhớ tới chuyện hôm qua, liền trách mắng Hạ Hầu Mặc Viêm.
"Mặc Viêm, buổi tối hôm qua ngươi chuyện gì xảy ra? Ngược lại thật sự là rất hồ đồ"
Không nghĩ tới chuyện tối ngày hôm qua, ngay cả thái phi nương nương cũng biết, Vãn Thanh vốn là không sao cả, nhưng nghe đến người người nhắc tới, giờ phút này, thật ra hết sức không được tự nhiên, không nói một lời, nàng lặng lẽ cúi đầu.
Bé thấy vậy liền nắm chặt tay nàng, hai mẹ con ngồi ở bên cạnh thái phi, còn Hạ Hầu Mặc Viêm thì ngồi ở bên kia, nghe thái phi nương nương răn dạy.
Thái phi nương nương sau khi dạy dỗ Hạ Hầu Mặc Viêm vài câu, liền quay sang hỏi Vãn Thanh cùng Đồng Đồng:
"Vãn Thanh, Đồng Đồng trong bụng chắc còn chưa có ăn điểm tâm đi? Tô Ngọc, truyền điểm tâm, chắc các con đói bụng lắm rồi phải không?"
"Dạ, thái phi nương nương"
Tô mama trả lời, phân phó xuống, rất nhanh, liền có nha hoàn đem điểm tâm vào.
Trong lúc nhất thời, trong phòng yên tĩnh không tiếng động, bên ngoài nha hoàn cùng bà tử lại càng không dám phát ra một chút tiếng vang. Trước đó, thái phi nương nương đã rất giận dữ, bọn họ không phải không biết, cho nên ai dám cả gan làm ồn?
Dùng xong điểm tâm, lão thái phi giữ lại Vãn Thanh nói chuyện, phân phó Tô mama đem Hạ Hầu Mặc Viêm cùng Đồng Đồng đi ra ngoài chơi trong chốc lát.
Kỳ thực, Đồng Đồng không đồng ý đi ra ngoài, bé chỉ muốn ở cùng mẫu thân, nhưng mà Vãn Thanh biết thái phi có việc muốn nói với nàng, liền nhìn bé gật đầu một cái, Đồng Đồng còn không hiểu mẫu thân đây là ý gì sao?
Thấy mẫu thân ra dấu hiệu cho mình, bé liền theo Hồi Tuyết đi ra ngoài.
Dưới mái đình mát mẻ, Đồng Đồng híp mắt nhìn trời, không thèm nhìn Hạ Hầu Mặc Viêm, bé hiện tại không muốn để ý tới người nào đó.
Hạ Hầu Mặc Viêm khuôn mặt đầy ý cười, tà mị mềm mại, nhẹ nhàng kêu một tiếng:
"Đồng Đồng"
"Hừ"
Đồng Đồng quay đầu trợn mắt nhìn hắn, sau đó lại nhìn trời, không để ý đến hắn.
Hạ Hầu Mặc Viêm lại gọi thêm một tiếng:
"Đồng Đồng"
"Con đừng giận phụ thân nữa, được không?"
Hắn không hy vọng Đồng Đồng tức giận, hay căm ghét mình, nói thật ra, hắn đã bỏ lỡ biết bao nhiêu sự việc liên quan đến con trai của hắn. Hiện tại, hắn chỉ hy vọng bé có thể vui vẻ chơi đùa cùng hắn để hắn có thể bù đắp thời gian đã qua.
Vừa nghĩ đến chuyện mình đã bỏ lỡ những sự việc quan trọng trong những năm qua của Đồng Đồng, thì lửa giận trong lòng Hạ Hầu Mặc Viêm lại dâng trào lên.
Nhưng mà đối mặt với Đồng Đồng, hắn vẫn giữ nguyên khuôn mặt tươi cười.
Hắn rất thích Đồng Đồng, tức giận là tức giận nữ nhân đang ngồi trong phòng kia, chuyện này hắn sẽ cùng nàng tính sau, hắn không muốn làm cho Đồng Đồng không vui.
Ngoài phòng, một lớn một nhỏ, hai người câu được câu không trò chuyện qua lại.
Trong phòng, thái phi nương nương nắm chặt tay Vãn Thanh, ôn nhu lên tiếng:
"Vãn Thanh, chuyện buổi tối hôm qua, thái nãi nãi đã nghe nói rồi"
"Con đừng tức giận với Mặc Viêm, hắn chỉ là một đứa trẻ không hiểu chuyện, hắn cũng không biết mình làm những chuyện như vậy đối với người khác sẽ tạo thành thương tổn, thái nãi nãi thay hắn hướng con nói tiếng xin lỗi"
Vãn Thanh nhanh chóng lắc đầu, việc này cùng thái phi nương nương không hề có liên quan gì. Hơn nữa, nàng cũng không trách Hạ Hầu Mặc Viêm, hắn đầu óc không tốt, đương nhiên là không biết mình làm chuyện gì?
"Thái nãi nãi, Vãn Thanh không dám"
Vãn Thanh muốn đứng lên quỳ xuống, thái phi nương nương sớm giữ lại cánh tay của nàng kéo nàng ngồi xuống, nói:
"Được rồi, ngồi xuống đi, bà cháu chúng ta nói chuyện với nhau, đừng để ý mấy nghi thức rườm rà đó làm gì"
"Dạ, thái nãi nãi"
Vãn Thanh cười, trả lời, cùng thái phi ở trong phòng nói chuyện.
Hạ Hầu Mặc Viêm từ đầu tới cuối luôn cười nhẹ nhàng nhìn tất cả mọi người bên trong phòng khách. Giờ phút này, thế nhưng lại lên tiếng, Vãn Thanh không cự tuyệt, xoay người, liền đi tới trước mặt Hạ Hầu Mặc Viêm, nâng lên ly trà, nhàn nhạt nói:
"Thế tử gia, mời uống trà"
Nói xong, nàng liền lui ra phía sau từng bước, không nhìn Hạ Hầu Mặc Viêm một lần nào, nàng không trách Hạ Hầu Mặc Viêm, bởi vì trí lực của hắn không tốt, nhưng … không có nghĩa là nàng còn có thể đối xử với hắn giống như trước đây.
Hạ Hầu Mặc Viêm vươn tay, nâng ly trà, ánh mắt chú ý đến đôi tay đang sưng đỏ của Vãn Thanh, trong lòng nhất thời có chút khó chịu, ánh mắt chợt lóe lên tia âm u.
Vốn tưởng rằng tối hôm qua hắn hành xử như vậy, nàng sẽ đau lòng, nào ngờ, nàng nửa điểm cũng không để ý.
Nghĩ, động tác uống trà liền dừng lại.
Đồng Đồng thấy mẫu thân bị ức hiếp, liền nhìn mọi người trong phòng, lại nhìn Hạ Hầu Mặc Viêm, thấy hắn cùng những người khác không một ai đứng ra bảo vệ mẫu thân, bé nhịn không được nữa, chạy đến trước mặt Vãn Thanh, kéo tay nàng, giọng nức nở nói:
"Mẫu thân, mẹ có đau hay không? Mẫu thân, chúng ta không cần ở nơi ma quái này nữa, những người này thật ác độc, thật đáng ghét, Đồng Đồng không thích lũ ác ma này, chúng ta trở về nhà đi, không cần ở lại chỗ này nữa, được không mẫu thân?"
Đồng Đồng nói xong liền bật khóc, khóc rất đau lòng. Trước kia, mẫu tử bọn họ sống rất hạnh phúc, không nghĩ tới, sau khi mẫu thân gả cho Mặc Viêm lại bị những người này khi dễ, bé không nên muốn phụ thân, đều là bé không tốt.
Vãn Thanh không ngờ, bé lại khóc thương tâm đến như thế, vội ngồi xuống dỗ bé:
"Được rồi, Đồng Đồng ngoan, mẫu thân không có việc gì, Đồng Đồng đừng đau lòng, được không?"
Đồng Đồng vừa bật khóc, Hạ Hầu Mặc Viêm đã ngồi không yên, vội đứng dậy, đi đến trước mặt Đồng Đồng, vươn tay ra định bế bé:
"Đồng Đồng, phụ thân dẫn con đi chơi, được không?"
Hạ Hầu Mặc Viêm mới mở miệng hỏi, Đồng Đồng liền như một chú nhím nhỏ, xù gai, hét vào mặt Hạ Hầu Mặc Viêm:
"Ngươi là phụ thân của ai hả?"
"Từ giờ trở đi, ta không biết ngươi, ngươi không phải phụ thân của ta, cũng không phải bằng hữu của ta. Ngươi cùng bọn ác ma kia đều giống nhau, đều khi dễ mẫu thân ta, bọn các ngươi là lũ bại hoại, về sau, Đồng Đồng sẽ không để ý đến ngươi nữa, tránh ra"
Bé mắng xong, liền dựa vào trong lòng Vãn Thanh khóc rất thương tâm, Hạ Hầu Mặc Viêm nhất thời cả người như bị thiên lôi đánh, Vãn Thanh nhàn nhạt nói:
"Thỉnh thế tử gia đừng nóng giận, Đồng Đồng chỉ là một tiểu hài tử, bé không hiểu chuyện, xin thế tử gia đừng trách phạt"
Trong lúc nhất thời, mọi người đều im lặng bốn mắt nhìn nhau, chỉ có tiếng khóc đầy thương tâm của Đồng Đồng vang vọng khắp phòng. Trong đó, còn kèm theo tiếng nức nở:
"Mẫu thân, chúng ta rời khỏi nơi này đi, không cần ở lại chỗ này, một đám trứng thối, lũ ác ma, Đồng Đồng ghét bọn họ"
Ngay cả Hán Thành Vương cũng bị bé mắng, nhưng mà bọn họ đều là trưởng bối không thể so đo cùng tiểu hài tử.
Vãn Thanh dỗ bé xong, liền đứng lên, nhìn mọi người bên trong phòng khách, cười, mở miệng nói:
"Sắc trời không còn sớm, Vãn Thanh cũng nên đi thỉnh an thái nãi nãi"
Hán Thành Vương nghe vậy, gật đầu, ngẩng đầu liền trừng mắt, liếc Hạ Hầu Mặc Viêm một cái, trầm giọng:
"Còn không đứng lên bồi nương tử của ngươi đi thỉnh an thái nãi nãi"
"Dạ, phụ vương"
Hạ Hầu Mặc Viêm hiếm khi an tĩnh lên tiếng trả lời, nhìn thấy Đồng Đồng khóc, còn tận tai nghe Đồng Đồng mắng hắn là bại hoại, trong lòng hắn thật sự không dễ chịu.
Nhưng... rất nhiều việc, hắn không cách nào nói cho Đồng Đồng hiểu được.
Vãn Thanh lui ra ngoài, ngoài cửa đã có một nhóm mama chờ sẵn dẫn bọn họ đi Tây Sa Viện là nơi của thái phi nương nương.
Hành lang dài, đoàn người chậm rãi đi thẳng về phía trước, thỉnh thoảng vang lên giọng nói của hai người, một lớn một nhỏ.
Đồng Đồng đã hết khóc, nhưng mà vẫn rất tức giận, vì vừa khóc xong nên bé dùng giọng mũi mở miệng nói:
"Mẫu thân, chúng ta đi về nhà đi, người nơi này, Đồng Đồng một người đều không thích"
Đồng Đồng chỉ là một tiểu hài tử nên không biết, gả đều đã gả đi, làm thế nào mà có thể ngang nhiên muốn về là đi về nhà được?
Nhưng … có trở về Thượng Quan phủ hay không, mới là điều nan giải.
Vãn Thanh chủ yếu là sợ Đàm Đài Văn Hạo mang bé rời khỏi nàng, cho nên nàng thầm nghĩ bảo vệ bé trước. Hiện tại, nàng muốn bắt đầu tu luyện huyền lực, nếu tu vi huyền lực của nàng tăng lên, sẽ không sợ Đàm Đài Văn Hạo tìm mẹ con nàng gây phiền toái.
Đến lúc đó, đừng nói Hán Thành Vương phủ, cho dù là hoàng cung, cũng không giữ chân nàng được.
Nghĩ, liền cười mở miệng khuyên bé:
"Đồng Đồng, nếu mẫu thân đã gả đến đây, thì phải ở đây, mẫu thân không sao, cũng không ai khi dễ mẫu thân hết"
"Nhưng mà … "
Ánh mắt Đồng Đồng mắt nhìn chằm chằm đôi tay sưng đỏ của Vãn Thanh, lời này của nàng tương đối không có sức thuyết phục, nếu những người đó không khi dễ mẫu thân, vậy vết thương trên tay mẫu thân ở đâu ra.
Vãn Thanh còn chưa kịp mở miệng trả lời, thì đám người Hồi Tuyết đi theo phía sau hốc mắt đều đỏ lên, Hồi Tuyết càng là đau lòng mở miệng nói trước nàng một bước:
"Tiểu thư, hay là chúng ta trở về bôi thuốc trước đi, sau đó lại đi cho thỉnh an thái phi nương nương"
Đồng Đồng gật đầu, Vãn Thanh lại lắc đầu, trầm giọng:
"Nói bậy"
Hôm nay là ngày đầu tiên sau đại hôn, nàng tạm thời kiên nhẫn một chút, nhưng mà bắt đầu từ ngày mai, nếu có ai lại dám khi dễ nàng …
Khóe môi Vãn Thanh lộ ra nụ cười lạnh, không nhắc lại nữa, mọi người một đường hướng Tây Sa Viện mà đi.
Trước cửa Tây Sa Viện, Tô mama dẫn theo mấy bà tử cùng nhau đứng ở trước cửa nghênh đón đám người Vãn Thanh, vừa nhìn thấy đám người Vãn Thanh, bọn họ liền đi lên hành lễ.
"Gặp qua thế tử gia, thế tử phi"
"Tô mama xin đứng lên"
Tô mama cười, đứng dậy, liếc mắt một cái liền nhìn thấy đôi mắt sưng đỏ của Đồng Đồng, lập tức vươn tay kéo Đồng Đồng qua, kỳ quái truy vấn:
"Ai dám chọc tiểu công tử nhà ta, nói cho mama nghe?"
Đồng Đồng rất có cảm tình đối với Tô mama, bởi vì lúc trước bé đã tới Tây Sa Viện một lần, vị Tô mama này đối xử với bé rất tốt, bé bĩu bĩu môi, giọng nức nở thương tâm trả lời:
"Bọn họ khi dễ mẫu thân, Đồng Đồng rất đau lòng"
Đồng Đồng nói xong, còn vươn tay nhẹ nhàng nắm lấy đôi bàn tay đang bị sưng rát của Vãn Thanh nâng lên, chỉ cho Tô mama xem, Tô mama vừa thấy, sắc mặt liền thay đổi, trầm giọng hỏi:
"Thế tử phi, đây là có chuyện gì? Ai lớn mật như vậy? Dám cả gan đả thương người"
Vãn Thanh không nghĩ làm lớn chuyện, mỉm cười, mở miệng trả lời:
"Không có việc gì, sáng hôm nay, lúc kính trà, Cơ phu nhân trượt tay, cho nên đổ chút trà nóng lên tay mà thôi, mama chớ để ở trong lòng"
Vãn Thanh vừa nói xong, Tô mama liền biết chuyện gì đã xảy ra, khuôn mặt hơi trầm xuống, nhưng đó là chuyện của chủ tử, một nô tài như bà không có quyền trách mắng, nhanh chóng kéo tay Vãn Thanh đi vào trong:
"Đi, đi vào trong bôi thuốc đi, kẻo để lại sẹo thì nguy"
Đoàn người đi vào trong viện, tiến thẳng đến Noãn các của lão thái phi.
Thái phi nương nương vừa thấy Vãn Thanh bị thương, sắc mặt liền khó coi, lệnh cho Tô mama giúp Vãn Thanh bôi thuốc, lấy vải bọc lại vết thương, sau khi thấy xử lý toàn vẹn xong, bà mới an tâm.
Nhất thời nhớ tới chuyện hôm qua, liền trách mắng Hạ Hầu Mặc Viêm.
"Mặc Viêm, buổi tối hôm qua ngươi chuyện gì xảy ra? Ngược lại thật sự là rất hồ đồ"
Không nghĩ tới chuyện tối ngày hôm qua, ngay cả thái phi nương nương cũng biết, Vãn Thanh vốn là không sao cả, nhưng nghe đến người người nhắc tới, giờ phút này, thật ra hết sức không được tự nhiên, không nói một lời, nàng lặng lẽ cúi đầu.
Bé thấy vậy liền nắm chặt tay nàng, hai mẹ con ngồi ở bên cạnh thái phi, còn Hạ Hầu Mặc Viêm thì ngồi ở bên kia, nghe thái phi nương nương răn dạy.
Thái phi nương nương sau khi dạy dỗ Hạ Hầu Mặc Viêm vài câu, liền quay sang hỏi Vãn Thanh cùng Đồng Đồng:
"Vãn Thanh, Đồng Đồng trong bụng chắc còn chưa có ăn điểm tâm đi? Tô Ngọc, truyền điểm tâm, chắc các con đói bụng lắm rồi phải không?"
"Dạ, thái phi nương nương"
Tô mama trả lời, phân phó xuống, rất nhanh, liền có nha hoàn đem điểm tâm vào.
Trong lúc nhất thời, trong phòng yên tĩnh không tiếng động, bên ngoài nha hoàn cùng bà tử lại càng không dám phát ra một chút tiếng vang. Trước đó, thái phi nương nương đã rất giận dữ, bọn họ không phải không biết, cho nên ai dám cả gan làm ồn?
Dùng xong điểm tâm, lão thái phi giữ lại Vãn Thanh nói chuyện, phân phó Tô mama đem Hạ Hầu Mặc Viêm cùng Đồng Đồng đi ra ngoài chơi trong chốc lát.
Kỳ thực, Đồng Đồng không đồng ý đi ra ngoài, bé chỉ muốn ở cùng mẫu thân, nhưng mà Vãn Thanh biết thái phi có việc muốn nói với nàng, liền nhìn bé gật đầu một cái, Đồng Đồng còn không hiểu mẫu thân đây là ý gì sao?
Thấy mẫu thân ra dấu hiệu cho mình, bé liền theo Hồi Tuyết đi ra ngoài.
Dưới mái đình mát mẻ, Đồng Đồng híp mắt nhìn trời, không thèm nhìn Hạ Hầu Mặc Viêm, bé hiện tại không muốn để ý tới người nào đó.
Hạ Hầu Mặc Viêm khuôn mặt đầy ý cười, tà mị mềm mại, nhẹ nhàng kêu một tiếng:
"Đồng Đồng"
"Hừ"
Đồng Đồng quay đầu trợn mắt nhìn hắn, sau đó lại nhìn trời, không để ý đến hắn.
Hạ Hầu Mặc Viêm lại gọi thêm một tiếng:
"Đồng Đồng"
"Con đừng giận phụ thân nữa, được không?"
Hắn không hy vọng Đồng Đồng tức giận, hay căm ghét mình, nói thật ra, hắn đã bỏ lỡ biết bao nhiêu sự việc liên quan đến con trai của hắn. Hiện tại, hắn chỉ hy vọng bé có thể vui vẻ chơi đùa cùng hắn để hắn có thể bù đắp thời gian đã qua.
Vừa nghĩ đến chuyện mình đã bỏ lỡ những sự việc quan trọng trong những năm qua của Đồng Đồng, thì lửa giận trong lòng Hạ Hầu Mặc Viêm lại dâng trào lên.
Nhưng mà đối mặt với Đồng Đồng, hắn vẫn giữ nguyên khuôn mặt tươi cười.
Hắn rất thích Đồng Đồng, tức giận là tức giận nữ nhân đang ngồi trong phòng kia, chuyện này hắn sẽ cùng nàng tính sau, hắn không muốn làm cho Đồng Đồng không vui.
Ngoài phòng, một lớn một nhỏ, hai người câu được câu không trò chuyện qua lại.
Trong phòng, thái phi nương nương nắm chặt tay Vãn Thanh, ôn nhu lên tiếng:
"Vãn Thanh, chuyện buổi tối hôm qua, thái nãi nãi đã nghe nói rồi"
"Con đừng tức giận với Mặc Viêm, hắn chỉ là một đứa trẻ không hiểu chuyện, hắn cũng không biết mình làm những chuyện như vậy đối với người khác sẽ tạo thành thương tổn, thái nãi nãi thay hắn hướng con nói tiếng xin lỗi"
Vãn Thanh nhanh chóng lắc đầu, việc này cùng thái phi nương nương không hề có liên quan gì. Hơn nữa, nàng cũng không trách Hạ Hầu Mặc Viêm, hắn đầu óc không tốt, đương nhiên là không biết mình làm chuyện gì?
"Thái nãi nãi, Vãn Thanh không dám"
Vãn Thanh muốn đứng lên quỳ xuống, thái phi nương nương sớm giữ lại cánh tay của nàng kéo nàng ngồi xuống, nói:
"Được rồi, ngồi xuống đi, bà cháu chúng ta nói chuyện với nhau, đừng để ý mấy nghi thức rườm rà đó làm gì"
"Dạ, thái nãi nãi"
Vãn Thanh cười, trả lời, cùng thái phi ở trong phòng nói chuyện.
Tác giả :
Ngô Tiếu Tiếu