Ai Động Bảo Bối Dòng Chính Nương
Chương 40: Chọn Mặc Viêm
Trong phòng khách, Đồng Đồng gương mặt lo lắng, bởi vì hoảng sợ, lại quên mất chuyện mình là dược sư, chỉ lo lắng khẩn trương nhìn Vãn Thanh, Hồi Tuyết mở miệng:
“Tiểu công tử, ngày hôm nay ta cùng với tiểu thư đi ra ngoài phố dạo một vòng, tiểu thư nói đầu có chút đau, có thể là bị trúng gió rồi, nghỉ ngơi một chút sẽ không có chuyện gì đâu.”
“Có phải không?”
Đồng Đồng lo lắng mở to mắt, tuy rằng bé bình thường rất thông minh, nhưng rốt cuộc vẫn là một đứa trẻ năm tuổi, hơn nữa người bé yêu nhất là Vãn Thanh, chỉ cần việc liên quan tới Vãn Thanh, sẽ rối loạn ngay.
Lúc này bé đã quên đi chuyện muốn nhận thức phụ thân, Vãn Thanh nhìn lực chú ý của bé bị dời đi, trong lòng cuối cùng thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Muốn mở miệng kêu Hồi Tuyết đỡ mình đi vào, đáng tiếc nàng còn chưa kịp mở miệng, thì cái tên nhiều chuyện Đoan Mộc Lỗi đã đi tới, chân thành mở miệng.
“Thượng Quan tiểu thư bị bệnh sao, như vậy có thể để tại hạ xem bệnh cho Thượng Quan tiểu thư được không?”
Vãn Thanh ngước mắt, rõ ràng nhìn thấy một tia bỡn cợt trong đôi mắt gian xảo của hắn, trong lòng biết rõ hắn đã biết nàng đang giả bộ, không khỏi ngước lên trợn mắt nhìn hắn, quay mặt muốn cự tuyệt, ai ngờ Đồng Đồng mở miệng hỏi:
“Phụ thân, cha cũng biết y thuật sao?”
“Ừ, có một chút, nhưng cũng đủ để chữa trị cho mẫu thân của con thôi.”
Đoan Mộc Lỗi khóe môi lộ ra ý cười, kỳ thực hắn có biết y thuật đâu, chẳng qua nhìn thấy Vãn Thanh đang giả dạng như vậy. Bỗng nhiên nổi hứng muốn chọc ghẹo nàng mà thôi, tin tưởng cô nàng này sẽ không để cho hắn bắt mạch.
Quả nhiên, Đoan Mộc Lỗi tiếng nói vừa dứt, Vãn Thanh liền đỡ lấy đầu, kinh hoảng một chút, nhàn nhạt mở miệng:
“Làm phiền Đoan Mộc công tử, người tới là khách, làm sao có thể làm phiền được, lúc này ta đã đỡ hơn nhiều rồi. Đợi lát nữa chỉ cần đi nghỉ ngơi một chút, chắc là sẽ không có chuyện gì nữa đâu.”
Vãn Thanh vừa dứt lời, Đồng Đồng lập tức kháng nghị:
“Mẫu thân, mẹ là đau đầu đó, hãy để cho phụ thân xem bệnh đi, để phụ thân xem đi nha, con năng nỉ đó.”
Đoan Mộc Lỗi.
Người có biệt danh Liên Hoa công tử, luôn luôn xem thường nhất đó chính là nữ tử, lãnh tâm lãnh tình.
Nhưng khi gặp được hai mẹ con Vãn Thanh, liền tăng sự tò mò cùng hứng thú của hắn đối với hai người, giờ phút này hắn theo bản năng phối hợp với Đồng Đồng, xoay người nhìn Vãn Thanh, nhịn xuống ý cười, bình tĩnh thản nhiên mở miệng.
“Ừ, nếu mà Đồng Đồng đã nói như vậy, liền để cho ta tới xem bệnh cho ngươi thử xem.”
Vãn Thanh sao lại không biết tên nam nhân đáng ghét này là đang cố ý kia chứ, con ngươi sâu như đầm nước kia rõ ràng là lóe lên tia xảo quyệt, khóe môi nhẹ nhàng mấp máy ý bảo, xem ngươi làm sao mà giả dạng tiếp?
Trong lòng Vãn Thanh cáu giận không thôi, lấy mắt trừng Đoan Mộc Lỗi. Thật muốn cho cái con người này một cái tát tai, nhưng mà sử dụng bạo lực ở trước mặt con trai thì thật không tốt, cho nên chỉ đành phải tưởng tượng ra vậy, vẻ mặt tươi cười nói.
“Đồng Đồng, mẫu thân thật sự không sao.”
Hồi Tuyết vừa nhìn là biết, tiểu thư không muốn để cho Đoan Mộc thế tử vạch trần, nên mở miệng nói:
“Nếu tiểu thư đã không sao, cũng không thể làm Đoan Mộc thế tử phải phí tâm.”
“Mẫu thân?”
Đồng Đồng lại lo lắng cho bệnh tình của Vãn Thanh, nháy mắt, nước mắt đã tràn ra tới bờ mi, gần như muốn khóc, Vãn Thanh không khỏi mềm lòng, vươn tay kéo bé ôm vào lòng:
“Đồng Đồng, mẫu thân thật sự không có việc gì mà.”
Vãn Thanh nói xong, Đồng Đồng vẫn thương tâm như cũ:
“Mẫu thân, mẹ để cho phụ thân khám thử xem, nếu thật sự không có việc gì, Đồng Đồng mới yên tâm nha.”
Vãn Thanh thật có loại cảm giác tự khiêng đá đập chân mình. Hiện tại bé cứ nhất định là nàng bị bệnh, còn muốn để cho Đoan Mộc Lỗi khám bệnh mới yên tâm nữa chứ.
Cái này phải gọi là gì đây vậy hả?
Đứng kế bên, gương mặt Đoan Mộc Lỗi rất bình thản, tựa như việc này hoàn toàn cùng hắn không có bất kỳ quan hệ gì, hắn chỉ là không khí mà thôi, chỉ cần đứng đó xem náo nhiệt là đủ.
Vãn Thanh thật muốn cào nát cái bản mặt kia, trong phòng khách, nhất thời yên tĩnh không tiếng động.
Bỗng nhiên một âm thanh mềm mại đột ngột vang lên:
“Hì hì hì, các ngươi đang chơi trò gì ở trong này vậy?”
Một người từ ngoài cửa nhanh chóng vọt vào bên trong, đứng dưới ánh đèn lấp lánh, dáng người cao lớn tao nhã như trúc, mái tóc đen như bầu trời bên ngoài kia, đôi mắt phượng cười hì hì hẹp dài mê người, mi cong nhẹ nhàng phe phẩy.
Nhưng mà gương mặt kia lại có vài phần tương tự với Đồng Đồng, phía sau hắn còn có mấy nha hoàn theo sau đi vào, gương mặt bất an mở miệng.
“Tiểu thư. Thế tử cứ như vậy mà xông vào, tụi nô tỳ ngăn không được.”
Người tới dĩ nhiên là ngốc thế tử Hán Thành Vương Hạ Hầu Mặc viêm, Vãn Thanh chưa bao giờ nhìn thấy hắn mà vui mừng đến như vậy, bình tĩnh vẫy tay lên tiếng:
“Đi xuống đi.”
“Dạ, tiểu thư.”
Trước cửa, mấy nha hoàn thở dài nhẹ nhõm một hơi lui ra ngoài.
Hạ Hầu Mặc Viêm nhìn mọi người bên trong phòng khách đứng chung một chỗ, lại truy hỏi:
“Đồng Đồng, các ngươi đang làm gì vậy nha?”
Đồng Đồng vừa nhìn thấy Hạ Hầu Mặc Viêm, liền vui vẻ ngay lập tức, vội vã muốn cùng hắn chia sẻ niềm vui có cha.
Rốt cục quên mất bệnh tình của mẫu thân, đi thẳng hướng đến trước mặt Hạ Hầu Mặc Viêm, một phen lôi kéo tay hắn, giống như một chú chim non líu ríu không ngừng.
“Mặc Viêm, ta có phụ thân rồi, ta có phụ thân rồi đó nha.”
Sự vui vẻ của Đồng Đồng không chút ảnh hưởng đến Hạ Hầu Mặc Viêm, hắn khẽ chớp đôi mắt xinh đẹp, dường như có chút mờ mịt trên gương mặt tuấn mỹ, môi hơi cong lên, đỏ đỏ hồng hồng lộ ra dụ hoặc, không vui nhìn Đồng Đồng.
“Đồng Đồng, ngươi không phải nói không nhận thêm phụ thân sao? Vì sao nhận thức hắn không tiếp thu ta?”
Hắn dứt lời, Đoan Mộc Lỗi nhịn không được nhíu mày, hừ lạnh một tiếng, tương đương khinh thường.
Cái thằng ngu này vậy mà cũng dám cùng hắn so sánh sao, có ai nguyện ý nhận thức một thằng ngu làm phụ thân.
Bất quá hắn chỉ khẽ hừ nhẹ một cái, Hạ Hầu Mặc Viêm liền không vui, ngón tay thon dài chỉ thẳng vào hắn, mắng:
“Ngươi hừ cái gì mà hừ, ta còn chưa có cho phép Đồng Đồng nhận ngươi làm phụ thân đâu, ngươi mà cũng dám làm phụ thân của Đồng Đồng sao, tin hay không ta đánh cho ngươi răng rơi đầy đất.”
Hán Thành vương phủ ngốc thế tử,
Đoan Mộc Lỗi tất nhiên là biết hắn.
Tuy rằng khinh thường hắn, nhưng cũng không muốn trêu chọc hắn. Tốt xấu gì thân phận của hắn vẫn rất tôn quý, hơn nữa toàn bộ người trong Sở kinh cũng biết.
Đừng nhìn tên thế tử ngốc này mà khinh thường hắn, Hán Thành Vương là cực sủng hắn.
Nếu mình cùng hắn đánh nhau, không phải tự tìm phiền toái sao?
Cho nên Đoan Mộc Lỗi cũng không nói lời nào, chỉ rảnh rang nhìn Hạ Hầu Mặc Viêm, giống như đang chế giễu hắn.
Hạ Hầu Mặc Viêm tức giận la lên, quay đầu liền nhìn Đồng Đồng, bất mãn kêu lên.
“Đồng Đồng, ngươi không phải nói chúng ta là bạn tốt sao? Ta chán ghét cái tên này, nếu ngươi muốn nhận thức hắn làm phụ thân, chúng ta liền tuyệt giao.”
Hạ Hầu Mặc Viêm nói xong, ngang ngược, kiêu ngạo ngửa đầu nhìn giữa không trung, cái cằm duyên dáng hết lên 45o hết sức có cá tính. Mắt sáng trong như ngôi sao trên bầu trời đêm, hai tay ôm ngực, mang theo một cỗ cuồng ngạo, còn nhân tiện thị uy liếc Đoan Mộc Lỗi một cái.
Ngồi giữa phòng khách, Vãn Thanh thở dài nhẹ nhõm một hơi, đối với Hạ Hầu Mặc Viêm cũng có ba phần hảo cảm.
Mặc dù là người ngốc nghếch, nhưng việc ngốc nghếch đó rốt cuộc ở thời điểm mấu chốt cũng đã giúp nàng một phen.
Bé không quấn quít lấy nàng, Vãn Thanh chú ý đến động tĩnh trong phòng.
Đoan Mộc Lỗi chăm chú nhìn Vãn Thanh, lại nhìn Hạ Hầu Mặc Viêm, không nghĩ tới Đồng Đồng thế nhưng lại biết Hạ Hầu Mặc Viêm.
Lúc trước còn muốn nhận Hạ Hầu Mặc Viêm làm phụ thân, chắc là do Thượng Quan Vãn Thanh cản ngăn, lúc này lại tìm đến trên đầu mình. Trong lòng hắn bỗng nhiên có chút chờ mong, Đồng Đồng sẽ cùng Hạ Hầu Mặc Viêm tuyệt giao hay còn muốn nhận thức hắn làm phụ thân.
Trong phòng khách, tầm mắt của mọi người đều rơi vào trên người Đồng Đồng, Đồng Đồng không nghĩ tới sẽ xuất hiện loại tình huống này, nhìn sang bên này lại nhìn sang bên kia, cắn môi khuôn mặt khó xử.
Bé thật sự là rất thích Mặc Viêm nha, không muốn cùng hắn tuyệt giao đâu, Mặc Viêm đối với bé tốt lắm nha.
Nhưng mà bé thật vất vả mới kiếm được một người cha, bé không muốn không có phụ thân nha, vậy phải làm sao bây giờ? Đồng Đồng nhìn sang bên này, nhìn sang bên kia, cuối cùng nhìn Thượng Quan Vãn Thanh:
“Mẫu thân?”
Vãn Thanh nhàn nhạt cười, nhìn con:
“Đồng Đồng, con cần phải biết. Con thật sự muốn cùng Mặc Viêm tuyệt giao sao?”
Đồng Đồng lắc đầu, bé không muốn cùng Mặc Viêm tuyệt giao nha, ngẩng đầu nhìn Hạ Hầu Mặc Viêm.
“Mặc Viêm, chúng ta không tuyệt giao được không, về sau ngươi cùng phụ thân của ta giống nhau đều quan trọng với ta hết, được không?”
Hạ Hầu Mặc Viêm nghe Đồng Đồng mềm yếu nói xong, cúi đầu ngó bé một cái, có vẻ như có chút động tâm, nhưng vừa nhấc mắt nhìn đến Đoan Mộc Lỗi kia liền thấy bộ dáng đáng ghét của hắn, cao cao tại thượng, không khỏi lại tức giận, kiên quyết lắc đầu:
“Đồng Đồng, ngươi không cần ta, … người bạn này, … ngươi cũng như những người khác, … khi dễ ta.”
Hạ Hầu Mặc Viêm thanh âm mang theo một cỗ mềm mại, còn có một chút giọng mũi, tương đối ủy khuất. Cách hắn nói chuyện thật đáng thương, hai mắt chớp chớp, trong mắt mờ mịt một mảnh, Đồng Đồng vừa thấy sớm mềm lòng, vội mở miệng:
“Mặc Viêm, ngươi đừng khổ sở, ngươi đừng khổ sở nha, ta không phải nha, ngươi là bạn thân ta nha, bạn thân tốt nhất nha.”
Vãn Thanh nhìn hình ảnh trước mắt, nhịn không được có một tia thoải mái.
Là người đều có thiên tính, luôn đồng tình với kẻ yếu và những vật đáng yêu. Hạ Hầu Mặc Viêm là người ngốc nghếch, lại là một chàng ngốc đáng yêu đến như thế.
Mà bé trời sinh tính tình thiện lương, làm sao có thể khi dễ hắn đâu. Cho nên nói, kết quả lần này, Đoan Mộc Lỗi bị đánh bại bởi một chàng ngốc đáng yêu, nhìn hắn thế nào cũng không phải là cái loại người cần sự đồng tình thương hại của người khác.
Đồng Đồng an ủi Hạ Hầu Mặc Viêm, thấy hắn không thương tâm nữa, mới nhìn Đoan Mộc Lỗi, hơi có chút khổ sở mở miệng.
“Phụ thân, thực xin lỗi, con không thể nhận thức cha làm phụ thân, Đồng Đồng thật đáng thương nha, Mặc Viêm cũng thật đáng thương nha, hắn là bạn tốt của con, cho nên tụi con không thể nào tuyệt giao.”
“Tiểu công tử, ngày hôm nay ta cùng với tiểu thư đi ra ngoài phố dạo một vòng, tiểu thư nói đầu có chút đau, có thể là bị trúng gió rồi, nghỉ ngơi một chút sẽ không có chuyện gì đâu.”
“Có phải không?”
Đồng Đồng lo lắng mở to mắt, tuy rằng bé bình thường rất thông minh, nhưng rốt cuộc vẫn là một đứa trẻ năm tuổi, hơn nữa người bé yêu nhất là Vãn Thanh, chỉ cần việc liên quan tới Vãn Thanh, sẽ rối loạn ngay.
Lúc này bé đã quên đi chuyện muốn nhận thức phụ thân, Vãn Thanh nhìn lực chú ý của bé bị dời đi, trong lòng cuối cùng thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Muốn mở miệng kêu Hồi Tuyết đỡ mình đi vào, đáng tiếc nàng còn chưa kịp mở miệng, thì cái tên nhiều chuyện Đoan Mộc Lỗi đã đi tới, chân thành mở miệng.
“Thượng Quan tiểu thư bị bệnh sao, như vậy có thể để tại hạ xem bệnh cho Thượng Quan tiểu thư được không?”
Vãn Thanh ngước mắt, rõ ràng nhìn thấy một tia bỡn cợt trong đôi mắt gian xảo của hắn, trong lòng biết rõ hắn đã biết nàng đang giả bộ, không khỏi ngước lên trợn mắt nhìn hắn, quay mặt muốn cự tuyệt, ai ngờ Đồng Đồng mở miệng hỏi:
“Phụ thân, cha cũng biết y thuật sao?”
“Ừ, có một chút, nhưng cũng đủ để chữa trị cho mẫu thân của con thôi.”
Đoan Mộc Lỗi khóe môi lộ ra ý cười, kỳ thực hắn có biết y thuật đâu, chẳng qua nhìn thấy Vãn Thanh đang giả dạng như vậy. Bỗng nhiên nổi hứng muốn chọc ghẹo nàng mà thôi, tin tưởng cô nàng này sẽ không để cho hắn bắt mạch.
Quả nhiên, Đoan Mộc Lỗi tiếng nói vừa dứt, Vãn Thanh liền đỡ lấy đầu, kinh hoảng một chút, nhàn nhạt mở miệng:
“Làm phiền Đoan Mộc công tử, người tới là khách, làm sao có thể làm phiền được, lúc này ta đã đỡ hơn nhiều rồi. Đợi lát nữa chỉ cần đi nghỉ ngơi một chút, chắc là sẽ không có chuyện gì nữa đâu.”
Vãn Thanh vừa dứt lời, Đồng Đồng lập tức kháng nghị:
“Mẫu thân, mẹ là đau đầu đó, hãy để cho phụ thân xem bệnh đi, để phụ thân xem đi nha, con năng nỉ đó.”
Đoan Mộc Lỗi.
Người có biệt danh Liên Hoa công tử, luôn luôn xem thường nhất đó chính là nữ tử, lãnh tâm lãnh tình.
Nhưng khi gặp được hai mẹ con Vãn Thanh, liền tăng sự tò mò cùng hứng thú của hắn đối với hai người, giờ phút này hắn theo bản năng phối hợp với Đồng Đồng, xoay người nhìn Vãn Thanh, nhịn xuống ý cười, bình tĩnh thản nhiên mở miệng.
“Ừ, nếu mà Đồng Đồng đã nói như vậy, liền để cho ta tới xem bệnh cho ngươi thử xem.”
Vãn Thanh sao lại không biết tên nam nhân đáng ghét này là đang cố ý kia chứ, con ngươi sâu như đầm nước kia rõ ràng là lóe lên tia xảo quyệt, khóe môi nhẹ nhàng mấp máy ý bảo, xem ngươi làm sao mà giả dạng tiếp?
Trong lòng Vãn Thanh cáu giận không thôi, lấy mắt trừng Đoan Mộc Lỗi. Thật muốn cho cái con người này một cái tát tai, nhưng mà sử dụng bạo lực ở trước mặt con trai thì thật không tốt, cho nên chỉ đành phải tưởng tượng ra vậy, vẻ mặt tươi cười nói.
“Đồng Đồng, mẫu thân thật sự không sao.”
Hồi Tuyết vừa nhìn là biết, tiểu thư không muốn để cho Đoan Mộc thế tử vạch trần, nên mở miệng nói:
“Nếu tiểu thư đã không sao, cũng không thể làm Đoan Mộc thế tử phải phí tâm.”
“Mẫu thân?”
Đồng Đồng lại lo lắng cho bệnh tình của Vãn Thanh, nháy mắt, nước mắt đã tràn ra tới bờ mi, gần như muốn khóc, Vãn Thanh không khỏi mềm lòng, vươn tay kéo bé ôm vào lòng:
“Đồng Đồng, mẫu thân thật sự không có việc gì mà.”
Vãn Thanh nói xong, Đồng Đồng vẫn thương tâm như cũ:
“Mẫu thân, mẹ để cho phụ thân khám thử xem, nếu thật sự không có việc gì, Đồng Đồng mới yên tâm nha.”
Vãn Thanh thật có loại cảm giác tự khiêng đá đập chân mình. Hiện tại bé cứ nhất định là nàng bị bệnh, còn muốn để cho Đoan Mộc Lỗi khám bệnh mới yên tâm nữa chứ.
Cái này phải gọi là gì đây vậy hả?
Đứng kế bên, gương mặt Đoan Mộc Lỗi rất bình thản, tựa như việc này hoàn toàn cùng hắn không có bất kỳ quan hệ gì, hắn chỉ là không khí mà thôi, chỉ cần đứng đó xem náo nhiệt là đủ.
Vãn Thanh thật muốn cào nát cái bản mặt kia, trong phòng khách, nhất thời yên tĩnh không tiếng động.
Bỗng nhiên một âm thanh mềm mại đột ngột vang lên:
“Hì hì hì, các ngươi đang chơi trò gì ở trong này vậy?”
Một người từ ngoài cửa nhanh chóng vọt vào bên trong, đứng dưới ánh đèn lấp lánh, dáng người cao lớn tao nhã như trúc, mái tóc đen như bầu trời bên ngoài kia, đôi mắt phượng cười hì hì hẹp dài mê người, mi cong nhẹ nhàng phe phẩy.
Nhưng mà gương mặt kia lại có vài phần tương tự với Đồng Đồng, phía sau hắn còn có mấy nha hoàn theo sau đi vào, gương mặt bất an mở miệng.
“Tiểu thư. Thế tử cứ như vậy mà xông vào, tụi nô tỳ ngăn không được.”
Người tới dĩ nhiên là ngốc thế tử Hán Thành Vương Hạ Hầu Mặc viêm, Vãn Thanh chưa bao giờ nhìn thấy hắn mà vui mừng đến như vậy, bình tĩnh vẫy tay lên tiếng:
“Đi xuống đi.”
“Dạ, tiểu thư.”
Trước cửa, mấy nha hoàn thở dài nhẹ nhõm một hơi lui ra ngoài.
Hạ Hầu Mặc Viêm nhìn mọi người bên trong phòng khách đứng chung một chỗ, lại truy hỏi:
“Đồng Đồng, các ngươi đang làm gì vậy nha?”
Đồng Đồng vừa nhìn thấy Hạ Hầu Mặc Viêm, liền vui vẻ ngay lập tức, vội vã muốn cùng hắn chia sẻ niềm vui có cha.
Rốt cục quên mất bệnh tình của mẫu thân, đi thẳng hướng đến trước mặt Hạ Hầu Mặc Viêm, một phen lôi kéo tay hắn, giống như một chú chim non líu ríu không ngừng.
“Mặc Viêm, ta có phụ thân rồi, ta có phụ thân rồi đó nha.”
Sự vui vẻ của Đồng Đồng không chút ảnh hưởng đến Hạ Hầu Mặc Viêm, hắn khẽ chớp đôi mắt xinh đẹp, dường như có chút mờ mịt trên gương mặt tuấn mỹ, môi hơi cong lên, đỏ đỏ hồng hồng lộ ra dụ hoặc, không vui nhìn Đồng Đồng.
“Đồng Đồng, ngươi không phải nói không nhận thêm phụ thân sao? Vì sao nhận thức hắn không tiếp thu ta?”
Hắn dứt lời, Đoan Mộc Lỗi nhịn không được nhíu mày, hừ lạnh một tiếng, tương đương khinh thường.
Cái thằng ngu này vậy mà cũng dám cùng hắn so sánh sao, có ai nguyện ý nhận thức một thằng ngu làm phụ thân.
Bất quá hắn chỉ khẽ hừ nhẹ một cái, Hạ Hầu Mặc Viêm liền không vui, ngón tay thon dài chỉ thẳng vào hắn, mắng:
“Ngươi hừ cái gì mà hừ, ta còn chưa có cho phép Đồng Đồng nhận ngươi làm phụ thân đâu, ngươi mà cũng dám làm phụ thân của Đồng Đồng sao, tin hay không ta đánh cho ngươi răng rơi đầy đất.”
Hán Thành vương phủ ngốc thế tử,
Đoan Mộc Lỗi tất nhiên là biết hắn.
Tuy rằng khinh thường hắn, nhưng cũng không muốn trêu chọc hắn. Tốt xấu gì thân phận của hắn vẫn rất tôn quý, hơn nữa toàn bộ người trong Sở kinh cũng biết.
Đừng nhìn tên thế tử ngốc này mà khinh thường hắn, Hán Thành Vương là cực sủng hắn.
Nếu mình cùng hắn đánh nhau, không phải tự tìm phiền toái sao?
Cho nên Đoan Mộc Lỗi cũng không nói lời nào, chỉ rảnh rang nhìn Hạ Hầu Mặc Viêm, giống như đang chế giễu hắn.
Hạ Hầu Mặc Viêm tức giận la lên, quay đầu liền nhìn Đồng Đồng, bất mãn kêu lên.
“Đồng Đồng, ngươi không phải nói chúng ta là bạn tốt sao? Ta chán ghét cái tên này, nếu ngươi muốn nhận thức hắn làm phụ thân, chúng ta liền tuyệt giao.”
Hạ Hầu Mặc Viêm nói xong, ngang ngược, kiêu ngạo ngửa đầu nhìn giữa không trung, cái cằm duyên dáng hết lên 45o hết sức có cá tính. Mắt sáng trong như ngôi sao trên bầu trời đêm, hai tay ôm ngực, mang theo một cỗ cuồng ngạo, còn nhân tiện thị uy liếc Đoan Mộc Lỗi một cái.
Ngồi giữa phòng khách, Vãn Thanh thở dài nhẹ nhõm một hơi, đối với Hạ Hầu Mặc Viêm cũng có ba phần hảo cảm.
Mặc dù là người ngốc nghếch, nhưng việc ngốc nghếch đó rốt cuộc ở thời điểm mấu chốt cũng đã giúp nàng một phen.
Bé không quấn quít lấy nàng, Vãn Thanh chú ý đến động tĩnh trong phòng.
Đoan Mộc Lỗi chăm chú nhìn Vãn Thanh, lại nhìn Hạ Hầu Mặc Viêm, không nghĩ tới Đồng Đồng thế nhưng lại biết Hạ Hầu Mặc Viêm.
Lúc trước còn muốn nhận Hạ Hầu Mặc Viêm làm phụ thân, chắc là do Thượng Quan Vãn Thanh cản ngăn, lúc này lại tìm đến trên đầu mình. Trong lòng hắn bỗng nhiên có chút chờ mong, Đồng Đồng sẽ cùng Hạ Hầu Mặc Viêm tuyệt giao hay còn muốn nhận thức hắn làm phụ thân.
Trong phòng khách, tầm mắt của mọi người đều rơi vào trên người Đồng Đồng, Đồng Đồng không nghĩ tới sẽ xuất hiện loại tình huống này, nhìn sang bên này lại nhìn sang bên kia, cắn môi khuôn mặt khó xử.
Bé thật sự là rất thích Mặc Viêm nha, không muốn cùng hắn tuyệt giao đâu, Mặc Viêm đối với bé tốt lắm nha.
Nhưng mà bé thật vất vả mới kiếm được một người cha, bé không muốn không có phụ thân nha, vậy phải làm sao bây giờ? Đồng Đồng nhìn sang bên này, nhìn sang bên kia, cuối cùng nhìn Thượng Quan Vãn Thanh:
“Mẫu thân?”
Vãn Thanh nhàn nhạt cười, nhìn con:
“Đồng Đồng, con cần phải biết. Con thật sự muốn cùng Mặc Viêm tuyệt giao sao?”
Đồng Đồng lắc đầu, bé không muốn cùng Mặc Viêm tuyệt giao nha, ngẩng đầu nhìn Hạ Hầu Mặc Viêm.
“Mặc Viêm, chúng ta không tuyệt giao được không, về sau ngươi cùng phụ thân của ta giống nhau đều quan trọng với ta hết, được không?”
Hạ Hầu Mặc Viêm nghe Đồng Đồng mềm yếu nói xong, cúi đầu ngó bé một cái, có vẻ như có chút động tâm, nhưng vừa nhấc mắt nhìn đến Đoan Mộc Lỗi kia liền thấy bộ dáng đáng ghét của hắn, cao cao tại thượng, không khỏi lại tức giận, kiên quyết lắc đầu:
“Đồng Đồng, ngươi không cần ta, … người bạn này, … ngươi cũng như những người khác, … khi dễ ta.”
Hạ Hầu Mặc Viêm thanh âm mang theo một cỗ mềm mại, còn có một chút giọng mũi, tương đối ủy khuất. Cách hắn nói chuyện thật đáng thương, hai mắt chớp chớp, trong mắt mờ mịt một mảnh, Đồng Đồng vừa thấy sớm mềm lòng, vội mở miệng:
“Mặc Viêm, ngươi đừng khổ sở, ngươi đừng khổ sở nha, ta không phải nha, ngươi là bạn thân ta nha, bạn thân tốt nhất nha.”
Vãn Thanh nhìn hình ảnh trước mắt, nhịn không được có một tia thoải mái.
Là người đều có thiên tính, luôn đồng tình với kẻ yếu và những vật đáng yêu. Hạ Hầu Mặc Viêm là người ngốc nghếch, lại là một chàng ngốc đáng yêu đến như thế.
Mà bé trời sinh tính tình thiện lương, làm sao có thể khi dễ hắn đâu. Cho nên nói, kết quả lần này, Đoan Mộc Lỗi bị đánh bại bởi một chàng ngốc đáng yêu, nhìn hắn thế nào cũng không phải là cái loại người cần sự đồng tình thương hại của người khác.
Đồng Đồng an ủi Hạ Hầu Mặc Viêm, thấy hắn không thương tâm nữa, mới nhìn Đoan Mộc Lỗi, hơi có chút khổ sở mở miệng.
“Phụ thân, thực xin lỗi, con không thể nhận thức cha làm phụ thân, Đồng Đồng thật đáng thương nha, Mặc Viêm cũng thật đáng thương nha, hắn là bạn tốt của con, cho nên tụi con không thể nào tuyệt giao.”
Tác giả :
Ngô Tiếu Tiếu