Ai Đem Ai Là Thật
Chương 37
Tinh thần Lê Sóc sa sút vài ngày.
Trong lòng anh, trong người anh đều tràn ngập cảm giác nóng giận, buồn bực, phiền muộn. Trong đầu nhất thời không tiêu hóa nỗi tất cả những chuyện có liên quan đến Triệu Cẩm Tân, chỉ có thể dựa vào các hoạt động thể lực để giải quyết phần nào muộn phiền.
Anh đánh bóng nửa ngày, trong phòng thể thao tập đến mồ hôi đổ như mưa, mệt đến độ cả người run rẩy, đầu óc mới tạm thời ngừng suy nghĩ, cái gì cũng đều không nhớ, không rối rắm, nhưng loại trạng thái này lại chẳng duy trì được bao lâu. Lúc trong phòng chơi bóng quần, trong đầu cũng oanh oanh ầm ầm theo tiếng bóng dội vào tường.
Anh nhịn không được đẩy cửa phòng ra ngoài, dựa vào tường ngồi xuống.
Thật sự quá mệt mỏi, thật... mẹ nó... tự mình chuốc lấy khổ.
Nhớ tới lần hai người chơi bóng khi đó, bây giờ nghĩ lại không biết cuối cùng người thắng cuộc là ai, rõ ràng là Triệu Cẩm Tân thua bóng, lại đạt tới mục đích, mà anh thắng bóng, lại còn chưa kịp thực hiện phần thưởng của mình, hơn nữa chỉ sợ vĩnh viễn cũng không có cơ hội thực hiện.
Không biết có phải tại lớn tuổi hay không mà lại dễ dàng mềm lòng, yếu ớt, bây giờ bất quá chỉ là gặp đả kích thất tình thôi, tại sao cả người đều uể oải mệt mỏi như vậy, đến nỗi đứng lên cũng lười động.
Thất tình thì có gì đâu, rất nhanh liền sẽ qua đi.
Lê Sóc lê thân ngồi dậy, đùi hơi đau nhức, anh rời phòng chơi banh.
Sau khi tắm rửa xong, thay quần áo, anh nhìn di động có cuộc gọi nhỡ của Hàn Phi Diệp, còn có một tin nhắn, hỏi anh buổi tối có rảnh hay không cùng nhau đi xem phim. Anh thở dài, kỳ thật bây giờ trong lòng anh không muốn gặp ai cả, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, anh vẫn nhắn trả lời: "Được".
Về nhà thay bộ quần áo, anh liền chạy xe đến rạp chiếu phim.
Hàn Phi Diệp luôn luôn thích những bộ phim điện ảnh đậm chất nghệ thuật, lần này chọn phim cũng không ngoại lệ, tình tiết phim nhạt nhẽo như nước, nhưng màu sắc nghệ thuật lại tuyệt đẹp. Khi còn học đại học, Hàn Phi Diệp thích nhiếp ảnh, trong chờ xem phim hay người nhắc tới máy ảnh, sau đó lấy nhiếp ảnh, ánh sáng làm đề tài tiếp tục hàn thuyên, thật sự không chút nhàm chán.
Xem xong phim, họ lại tìm nhà nhà hàng gần đó ăn cơm.
Hàn Phi Diệp bị ớt làm nghẹn đến cả mặt đỏ bừng, nhưng lại ăn rất nhiều.
Lê Sóc cười nói: "Nhiều năm như vậy, khả năng ăn ớt của anh sao vẫn không có tiến bộ nha."
"Cũng hết cách, có lẽ thể chất là như vậy, nhưng lại cố tình thích ăn cay." Hàn Phi Diệp nói, lại uống thêm một ngụm đồ uống.
"Phi Diệp, anh thực sự không thay đổi gì cả." Lê Sóc nhịn không được cảm khái, người này cùng người trong trí nhớ của anh thật sự không khác biệt lắm.
Hàn Phi Diệp cười nói: "Cậu cũng không thay đổi gì nhiều, thế nhưng chín chắn hơn so với trước kia nhiều."
"Ha ha, giờ đã có tuổi rồi, nhưng ngược lại không có sức sống như trước kia." Lê Sóc hỏi, "Phi Diệp, mấy năm nay anh có mối tình nào không?"
Hàn Phi Diệp dừng một chút, cười thở dài một hơi, gật gật đầu: "Ai, đáng tiếc đều là vô tật mà chết, từ vài năm trước đến giờ cũng chỉ tập trung cho sự nghiệp, tình cảm cũng không được ưu tiên."
"Ừ, tôi biết." Trước năm ba mươi tuổi, anh cũng từng có bạn giường, cũng từng nghiêm túc quen người yêu, nhưng đều không có suy nghĩ dự tính lâu dài, vẫn là lấy sự nghiệp làm trọng. Sau năm ba mươi tuổi, thật giống như bị con số ám ảnh, hoặc là do nhìn thấy bạn bè thân hữu bên cạnh đều đã gia đình yên ổn, khiến anh đột nhiên cũng muốn ổn định.
"Còn cậu?" Hàn Phi Diệp hỏi.
"Tôi cũng trải qua vài cuộc tình." Lê Sóc nhún nhún vai, tự giễu nói, "Anh cũng thấy rồi đấy."
Hai người nhìn nhau cười, đều là cùng cảnh ngộ mà xót xa.
Cơm nước xong, thời gian còn sớm, họ đi dạo dọc theo quảng trường thời đại, nói chuyện phiếm, hồi ức quá khứ đủ loại, đề tài nhiều đến nói không hết.
Hàn Phi Diệp vừa ngẩng đầu, đột nhiên dừng lại, Lê Sóc theo ánh mắt y nhìn lên thấy nơi giao dịch chứng khoán.
Hàn Phi Diệp cười nói: "Qua mấy tháng nữa công ty chúng tôi đã có thể ở trong này treo biển hành nghề đưa ra thị trường."
"Chúc mừng." Lê Sóc chân thành nói, " Sự cố gắng của anh xứng đáng được hồi báo."
"Lúc bạn bè lôi kéo tôi cùng gia nhập gầy dựng sự nghiệp này, tôi cũng suy xét rất lâu, suy cho cùng tôi đã thật vất vả công tác mới có thể đứng vững tại Phố Wall, chắc cậu cũng biết trước giờ tôi không phải người dám mạo hiểm."
Lê Sóc gật gật đầu: "Tôi biết." Hàn Phi Diệp là người cẩn thận, khác hoàn toàn với anh.
"Cậu có biết sau này vì sao mà tôi đồng ý không?"
"Vì sao?"
"Tôi nghĩ đến cậu." Hàn Phi Diệp nhìn anh, ánh mắt ôn hòa sáng sủa, mang theo tầng tầng tình cảm, "Tôi nhớ đến thời tuổi trẻ mình đã không vì tình yêu mà dũng cảm một phen, tôi đã hối hận rất nhiều năm, hiện tại nếu tôi lại lo nghĩ sợ hãi thì có thể sẽ phải hối hận thêm bao nhiêu năm nữa."
Lời nói này một câu mà hai nghĩa, nói đến cực kỳ động tâm, khiến Lê Sóc cảm xúc sôi trào, nhất thời cảm khái ngàn vạn. Cũng chỉ có những người tuổi trẻ mới có thể hiểu được tâm trạng mâu thuẫn giữa một bên là hài lòng với hiện tại, một bên là không cam lòng tuân theo mệnh trời. Đến lúc có tuổi rồi mà vẫn muốn phá vỡ công việc ổn định của mình, tìm kiếm đột phá, thì khẳng định là cần nhiều dũng khí hơn so với năm hai mươi mấy tuổi. Nếu như năm đó Hàn Phi Diệp có dũng khí như vậy, tương lai của hai người nhất định sẽ khác hơn so với bây giờ.
Nhưng hiện tại Hàn Phi Diệp đã có loại dũng khí này, cũng thực khiến người bội phục. Lê Sóc đột nhiên ý thức được, thật ra Hàn Phi Diệp đã thay đổi rất nhiều, nhất là tự tin hơn nhiều so với trước kia. Lần này, dưới tình huống hai người bình đẳng về hoàn cảnh thế này, có lẽ cả hai thực sự sẽ có cơ hội lần nữa cùng nhau bước tiếp.
Lê Sóc than nhẹ một tiếng: "Phi Diệp, anh có thể bước ra một bước thế này, thực không dễ dàng, cho nên anh nhất định sẽ thành công."
Hàn Phi Diệp nhìn bảng hiệu lớn sáng đèn nơi giao dịch chứng khoán, tượng trưng cho những giá trị cao nhất trên thế giới, ánh mắt y so với đèn ở Manhattan còn lấp lánh hơn: "Tiểu Sóc, hiện tại rốt cuộc tôi không còn tự ti khi đứng bên cạnh cậu nữa, cho nên, tôi sẽ cố gắng tìm lại tình cảm của chúng ta."
Ánh mắt Lê Sóc nhìn Hàn Phi Diệp tràn ngập tán thưởng, Hàn Phi Diệp như vậy tuy rằng xa lạ, nhưng thực sự rất có mị lực.
Vậy cứ giống như trước đi, thử cảm tình mới mẻ này đi, Lê Sóc nói với chính mình như vậy.
Để cho quá khứ không có ý nghĩa kia vĩnh viễn lưu lại quá khứ đi.
- ---------
Từ đêm đó về sau, Triệu Cẩm Tân không có liên lạc với Lê Sóc, Lê Sóc nhẫn nại vài ngày không quen, chậm rãi cũng lạnh nhạt đi.
Anh cùng Hàn Phi Diệp dần dần thường xuyên gặp mặt, họ ăn cơm, đi nhà sách, xem phim, chơi bóng, đều là những việc trước đây thích làm, chỉ là giữa hai người lại không có gì tiến triển. Tính cách Hàn Phi Diệp thận trọng, không phải là người chủ động, anh thì là người luôn luôn chủ động trong chuyện tình cảm nhưng lúc này lại không cách nào tiến thêm một bước nữa. Anh cũng không muốn miệt mài suy nghĩ nguyên nhân tại sao, anh chỉ là... không muốn thay đổi.
Hàn Phi Diệp thường xuyên cùng anh chia sẻ chuyện công ty, công ty đã thông qua tư cách thẩm tra, đang trình chính thức đưa ra thị trường, vận hành tốt, không có việc gì ngoài ý muốn, thắng lợi sắp tới. Ngẫu nhiên khi y đụng tới một số vấn đề về tài chính cũng sẽ tìm Lê Sóc thương lượng, Lê Sóc sẽ tận lực giúp y tham mưu.
Bất tri bất giác, thời tiết nóng lên, khi Lê Sóc chú ý đến thời gian, anh đã ở New York đợi hơn nửa năm.
Bên kia hoàn toàn không có tin tức về Lý Trình Tú, anh đoán được chỉ sợ là Thiệu Quần đã quấy nhiễu Hạng Ninh điều tra. Anh càng ngày càng không thể ngồi yên, dù anh biết trở về cũng không có ích lợi gì, nhưng anh vẫn quyết định về nước, dù không tìm không thấy Lý Trình Tú nhưng anh cũng có thể xem xem tình hình gần đây của Ôn Tiểu Huy. Hơn nửa năm này anh chỉ lo lắng việc mất tích của Lý Trình Tú, ngược lại quên quan tâm người khác.
Sau khi hạ quyết tâm, anh thông báo cho cha mẹ cùng Hàn Phi Diệp, sau đó đặt vé máy bay về nước sau ba ngày.
Anh không gọi điện thoại cho Triệu Cẩm Tân, giữa hai người đã có nửa tháng không liên hệ, chỉ sợ này cũng là hợp ý Triệu Cẩm Tân đi, nếu sớm muộn gì cũng sẽ đến lúc chơi đủ, hảo tụ hảo tán giống anh như vậy, cũng là để lại thể diện cho hai bên, hoặc ít nhất là bảo vệ thể diện cho anh. Về phần trong lòng anh đang có một đống hỗn độn, anh không muốn người khác nhìn thấy, vết thương này của anh sớm muộn gì cũng có thể tự lành.
Trước khi đi, Lê Sóc cùng Hàn Phi Diệp hẹn cùng nhau ăn bữa cơm. Anh đến chỗ hẹn trước, vừa mới đến di động liền vang, là Hàn Phi Diệp gọi tới: "Alo, Phi Diệp."
"Tiểu Sóc, cậu đi rồi sao?" Giọng Hàn Phi Diệp nghe hơi lạ.
Lê Sóc cười nói: "Tôi mới ra khỏi cửa, anh đừng vội, từ từ đến."
"Thật ngại quá Tiểu Sóc, hôm nay tôi không đi được."
"Ồ? Làm sao vậy, xảy ra chuyện gì sao?"
"Công ty xảy ra chút việc, ông chủ mở cuộc họp, chúng tôi hiện giờ đang chuẩn bị họp, tôi cũng không biết là xảy ra chuyện gì, nghe giọng điệu có vẻ là rất khẩn cấp, cho nên tôi..."
"Không sao đâu. Vậy anh nhanh đi họp đi, việc công ty quan trọng."
Hàn Phi Diệp xin lỗi nói: "Vốn định mời bữa cơm tiễn cậu, thế này trước khi cậu đi tôi lại không gặp được cậu rồi."
Lê Sóc ôn nhu nói: "Không sao đâu, lần này tôi trở về sẽ cũng không ở lâu, có thể tháng sau sẽ trở lại, đến lúc đó anh lại mở tiệc đổi gió cho tôi đi. Anh trên đường lái xe cẩn thận một chút, nếu cần tôi hỗ trợ gì thì gọi điện thoại cho tôi, được không?"
"Ừ!"
Treo điện thoại, Lê Sóc có chút ngại ngùng đứng lên, nói với nhân viên phục vụ hủy bỏ bàn đã đặt trước, liền vội vàng rời nhà hàng.
Cũng tốt, ngày mai phải về nước rồi, vẫn là về nhà sớm ở cạnh ba mẹ thôi.
Sáng sớm hôm sau, chú Quang lái xe đưa Lê Sóc ra sân bay, ba mẹ anh cũng cùng đi.
Lê Sóc đăng ký xong xuôi, cười nói với ba mẹ: "Hai người trở về đi, sớm bảo hai người đừng đi tiễn, con đi không bao lâu sẽ trở lại."
Lê tiên sinh nói: "Con không cần phải gấp gáp trở về, thân thể ta đã không sao rồi, con đi làm chuyện con muốn làm đi. Còn nữa, khảo sát hạng mục đầu tư ở Tam Á một chút. Chúng ta khi rãnh sẽ nói chuyện, nếu cảm thấy có thể thực hiện, bên này ba sẽ đi trước thúc đẩy."
"Được, yên tâm đi. Ba, bảo trọng. Mẹ, mẹ chăm sóc tốt cho ba, chú ý nhắc ba ăn kiêng."
"Biết rồi, trên đường cẩn thận a."
"Lê đại ca!"
Sau lưng anh truyền đến một giọng nam trong trẻo dễ nghe, Lê Sóc cả người run lên, vẻ mặt lập tức cứng đờ.
"Ai nha, Cẩm Tân?" Lê phu nhân gọi.
"Chú, dì." Triệu Cẩm Tân lững thững đi tới, hắn đang xách hành lý, trên mặt còn treo nụ cười nhiệt tình: "Lê đại ca, anh tới thật sớm nha."
Lê Sóc hít sâu một hơi, bình tĩnh xoay người, mỉm cười nói: "Sợ kẹt xe nên đi sớm chút."
"Tiểu Sóc, sao con không nói là con với Cẩm Tân cùng nhau trở về nha?"
"À? Con chưa nói sao?"
"Chắc chắn chưa nói." Lê phu nhân nói, "Vừa khéo trên đường có người tán gẫu, sẽ không nhàm chán."
Lê Sóc ngoài cười nhưng trong không cười nhìn Triệu Cẩm Tân: "Đúng vậy."
Vẫy tay tạm biệt cha mẹ, hai người sóng vai hướng đến khu vực kiểm tra an ninh.
Triệu Cẩm Tân cười nói: "Không phải đã nói cùng nhau đi sao, sao anh lại không gọi tôi vậy."
"Quên." Mặt Lê Sóc không chút thay đổi nhìn thẳng phía trước.
"Thật vô tình a, Lê thúc thúc trở mặt có phải nhanh quá không."
Lê Sóc khách sáo nói: "Nói như vậy hình như không đúng lắm."
Triệu Cẩm Tân cúi cúi xuống, ha ha nở nụ cười: "Vậy anh hết thích tôi liền lập tức một cước mà đá tôi đi thì đúng sao?"
Giọng nói Triệu Cẩm Tân khàn khàn, nghe không ra cảm xúc, nhưng kỳ lạ là Lê Sóc vẫn cảm thấy lạnh cả người, anh nắm chặt đầu quyền, kiềm chế lửa giận bốc lên trong lòng ngực, mắt nhìn thẳng phía trước không chớp, lạnh nhạt cười: "Nói như thế lại càng không đúng."
"Tại sao? Tôi nói sai sao?"
"Tôi cực kỳ ghét đấu khẩu với người khác, lãng phí thời gian, không có ích gì, cậu muốn nói như thế nào thì nói thế đó đi." Lê Sóc bước nhanh đi tới cửa hải quan. Ở bên cạnh Triệu Cẩm Tân có vài phút ngắn ngủi thôi, mà quả thực còn mệt hơn việc anh đánh bóng cả một buổi chiều. Nhất là tâm mệt. Triệu Cẩm Tân nếu đã biết hôm nay anh đi, khẳng định đã sớm chuẩn bị tốt. Vừa nghĩ đến mười mấy tiếng nữa anh lại phải đối mặt Triệu Cẩm Tân, anh liền hận không thể ngồi thuyền về nước.
Triệu Cẩm Tân muốn làm gì? Hắn đến cùng còn muốn làm gì?
Hắn cự tuyệt cùng anh lập lại tín nhiệm, nói chính mình chưa bao giờ giao du với bất cứ ai, sau đó lại muốn quen với anh, rồi lúc anh đề nghị cùng ở một chỗ thì lại từ chối. Một người chỉ thầm nghĩ tận hưởng lạc thú trước mắt, chỉ muốn chơi đùa không muốn bị trách nhiệm trói buộc, anh hoàn toàn hiểu được, nhưng anh không nghĩ sẽ chơi cùng hắn nữa. Bây giờ vì cái gì còn dám lấy dáng vẻ của người bị hại mà nói năng lỗ mãng với anh?
Quả thực đáng cười.
Hai người tạm thời tách nhau ra, đi qua cửa hải quan.
Triệu Cẩm Tân qua cửa trước, liền đứng tại cửa chờ Lê Sóc.
Lê Sóc điều tiết cảm xúc một chút, mặt ngoài nhìn qua bình tĩnh thanh tịnh, hướng Triệu Cẩm Tân làm từ thế mời.
Suy cho cùng bọn họ vẫn là đối tác.
Triệu Cẩm Tân khóe môi nhướn lên, chứa ý cười băng lãnh.
Bọn họ sóng vai đi về phía phòng chờ.
Đến phòng chờ, Lê Sóc liền đi thẳng đến phòng VIP, định ngăn cách Triệu Cẩm Tân ngoài tầm mắt mình. Không ngờ Triệu Cẩm Tân lại nghênh ngang đi theo.
Lê Sóc cầm tay nắm cửa, nhíu mày nói: "Cậu không phải hội viên nơi này sao? Hay là cậu quẹt thẻ của tôi đi, nơi này còn rất nhiều phòng."
Triệu Cẩm Tân vô tội xòe tay: "Như thế thật lãng phí nha, chúng ta dùng chung một phòng đi."
Lê Sóc nhướn mi mắt: "Buổi tối hôm đó tôi nói không đủ rõ ràng sao?"
"Rõ ràng, nhưng tôi cũng chưa đồng ý."
"Tôi cũng không cần cậu đồng ý."
Khuỷu tay Triệu Cẩm Tân chống trên tường, ái muội cười, "Chúng ta đã hai tuần không gặp, tôi rất nhớ anh. Lê thúc thúc không nhớ tôi, chẳng lẽ cũng không nhớ bảo bối của tôi sao?"
"Ở nơi công cộng, cậu có thể có chừng mực một chút không?"
Triệu Cẩm Tân cắn môi cười nhẹ nói: "Thế này mà đã xấu hổ rồi sao? Lê thúc thúc trước mặt người khác nghiêm trang, trên giường lại cực kỳ cợt nhả, tương phản như vậy thật sự là khả ái cực."
Lê Sóc nhìn bốn phía xung quanh, lại nghĩ tới hai người đang dùng tiếng Hoa, nếu có người đúng lúc đi qua nghe hiểu được thì tỷ lệ cũng rất thấp. Anh cũng qua cái tuổi bởi vì vài câu dirty talk mà đỏ mặt, nhưng anh cũng không thích bị người ta nhòm ngó. Anh trầm giọng nói: "Cẩm Tân, đừng huyên náo sự việc đến mức khó coi."
"Khó coi..." Đôi mắt xinh đẹp của Triệu Cẩm Tân lúc này lại cất giấu cảm xúc sâu không lường được, " So với anh, tôi càng biết bộ dáng như thế nào gọi là khó coi." Hắn một phen đẩy mạnh cửa phòng, đẩy Lê Sóc lùi vào phòng.
Lê Sóc bất ngờ không kịp phòng bị, còn chưa kịp xoay người liền nghe thấy tiếng cửa sau lưng bị khóa lại. Giây tiếp theo, anh bị một lồng ngực quen thuộc ấm áp ôm lấy, còn chưa kịp mở miệng nói gì đôi môi đã bị lắp đầy bởi một nụ hôn mạnh bạo, nóng bỏng.
Trong lòng anh, trong người anh đều tràn ngập cảm giác nóng giận, buồn bực, phiền muộn. Trong đầu nhất thời không tiêu hóa nỗi tất cả những chuyện có liên quan đến Triệu Cẩm Tân, chỉ có thể dựa vào các hoạt động thể lực để giải quyết phần nào muộn phiền.
Anh đánh bóng nửa ngày, trong phòng thể thao tập đến mồ hôi đổ như mưa, mệt đến độ cả người run rẩy, đầu óc mới tạm thời ngừng suy nghĩ, cái gì cũng đều không nhớ, không rối rắm, nhưng loại trạng thái này lại chẳng duy trì được bao lâu. Lúc trong phòng chơi bóng quần, trong đầu cũng oanh oanh ầm ầm theo tiếng bóng dội vào tường.
Anh nhịn không được đẩy cửa phòng ra ngoài, dựa vào tường ngồi xuống.
Thật sự quá mệt mỏi, thật... mẹ nó... tự mình chuốc lấy khổ.
Nhớ tới lần hai người chơi bóng khi đó, bây giờ nghĩ lại không biết cuối cùng người thắng cuộc là ai, rõ ràng là Triệu Cẩm Tân thua bóng, lại đạt tới mục đích, mà anh thắng bóng, lại còn chưa kịp thực hiện phần thưởng của mình, hơn nữa chỉ sợ vĩnh viễn cũng không có cơ hội thực hiện.
Không biết có phải tại lớn tuổi hay không mà lại dễ dàng mềm lòng, yếu ớt, bây giờ bất quá chỉ là gặp đả kích thất tình thôi, tại sao cả người đều uể oải mệt mỏi như vậy, đến nỗi đứng lên cũng lười động.
Thất tình thì có gì đâu, rất nhanh liền sẽ qua đi.
Lê Sóc lê thân ngồi dậy, đùi hơi đau nhức, anh rời phòng chơi banh.
Sau khi tắm rửa xong, thay quần áo, anh nhìn di động có cuộc gọi nhỡ của Hàn Phi Diệp, còn có một tin nhắn, hỏi anh buổi tối có rảnh hay không cùng nhau đi xem phim. Anh thở dài, kỳ thật bây giờ trong lòng anh không muốn gặp ai cả, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, anh vẫn nhắn trả lời: "Được".
Về nhà thay bộ quần áo, anh liền chạy xe đến rạp chiếu phim.
Hàn Phi Diệp luôn luôn thích những bộ phim điện ảnh đậm chất nghệ thuật, lần này chọn phim cũng không ngoại lệ, tình tiết phim nhạt nhẽo như nước, nhưng màu sắc nghệ thuật lại tuyệt đẹp. Khi còn học đại học, Hàn Phi Diệp thích nhiếp ảnh, trong chờ xem phim hay người nhắc tới máy ảnh, sau đó lấy nhiếp ảnh, ánh sáng làm đề tài tiếp tục hàn thuyên, thật sự không chút nhàm chán.
Xem xong phim, họ lại tìm nhà nhà hàng gần đó ăn cơm.
Hàn Phi Diệp bị ớt làm nghẹn đến cả mặt đỏ bừng, nhưng lại ăn rất nhiều.
Lê Sóc cười nói: "Nhiều năm như vậy, khả năng ăn ớt của anh sao vẫn không có tiến bộ nha."
"Cũng hết cách, có lẽ thể chất là như vậy, nhưng lại cố tình thích ăn cay." Hàn Phi Diệp nói, lại uống thêm một ngụm đồ uống.
"Phi Diệp, anh thực sự không thay đổi gì cả." Lê Sóc nhịn không được cảm khái, người này cùng người trong trí nhớ của anh thật sự không khác biệt lắm.
Hàn Phi Diệp cười nói: "Cậu cũng không thay đổi gì nhiều, thế nhưng chín chắn hơn so với trước kia nhiều."
"Ha ha, giờ đã có tuổi rồi, nhưng ngược lại không có sức sống như trước kia." Lê Sóc hỏi, "Phi Diệp, mấy năm nay anh có mối tình nào không?"
Hàn Phi Diệp dừng một chút, cười thở dài một hơi, gật gật đầu: "Ai, đáng tiếc đều là vô tật mà chết, từ vài năm trước đến giờ cũng chỉ tập trung cho sự nghiệp, tình cảm cũng không được ưu tiên."
"Ừ, tôi biết." Trước năm ba mươi tuổi, anh cũng từng có bạn giường, cũng từng nghiêm túc quen người yêu, nhưng đều không có suy nghĩ dự tính lâu dài, vẫn là lấy sự nghiệp làm trọng. Sau năm ba mươi tuổi, thật giống như bị con số ám ảnh, hoặc là do nhìn thấy bạn bè thân hữu bên cạnh đều đã gia đình yên ổn, khiến anh đột nhiên cũng muốn ổn định.
"Còn cậu?" Hàn Phi Diệp hỏi.
"Tôi cũng trải qua vài cuộc tình." Lê Sóc nhún nhún vai, tự giễu nói, "Anh cũng thấy rồi đấy."
Hai người nhìn nhau cười, đều là cùng cảnh ngộ mà xót xa.
Cơm nước xong, thời gian còn sớm, họ đi dạo dọc theo quảng trường thời đại, nói chuyện phiếm, hồi ức quá khứ đủ loại, đề tài nhiều đến nói không hết.
Hàn Phi Diệp vừa ngẩng đầu, đột nhiên dừng lại, Lê Sóc theo ánh mắt y nhìn lên thấy nơi giao dịch chứng khoán.
Hàn Phi Diệp cười nói: "Qua mấy tháng nữa công ty chúng tôi đã có thể ở trong này treo biển hành nghề đưa ra thị trường."
"Chúc mừng." Lê Sóc chân thành nói, " Sự cố gắng của anh xứng đáng được hồi báo."
"Lúc bạn bè lôi kéo tôi cùng gia nhập gầy dựng sự nghiệp này, tôi cũng suy xét rất lâu, suy cho cùng tôi đã thật vất vả công tác mới có thể đứng vững tại Phố Wall, chắc cậu cũng biết trước giờ tôi không phải người dám mạo hiểm."
Lê Sóc gật gật đầu: "Tôi biết." Hàn Phi Diệp là người cẩn thận, khác hoàn toàn với anh.
"Cậu có biết sau này vì sao mà tôi đồng ý không?"
"Vì sao?"
"Tôi nghĩ đến cậu." Hàn Phi Diệp nhìn anh, ánh mắt ôn hòa sáng sủa, mang theo tầng tầng tình cảm, "Tôi nhớ đến thời tuổi trẻ mình đã không vì tình yêu mà dũng cảm một phen, tôi đã hối hận rất nhiều năm, hiện tại nếu tôi lại lo nghĩ sợ hãi thì có thể sẽ phải hối hận thêm bao nhiêu năm nữa."
Lời nói này một câu mà hai nghĩa, nói đến cực kỳ động tâm, khiến Lê Sóc cảm xúc sôi trào, nhất thời cảm khái ngàn vạn. Cũng chỉ có những người tuổi trẻ mới có thể hiểu được tâm trạng mâu thuẫn giữa một bên là hài lòng với hiện tại, một bên là không cam lòng tuân theo mệnh trời. Đến lúc có tuổi rồi mà vẫn muốn phá vỡ công việc ổn định của mình, tìm kiếm đột phá, thì khẳng định là cần nhiều dũng khí hơn so với năm hai mươi mấy tuổi. Nếu như năm đó Hàn Phi Diệp có dũng khí như vậy, tương lai của hai người nhất định sẽ khác hơn so với bây giờ.
Nhưng hiện tại Hàn Phi Diệp đã có loại dũng khí này, cũng thực khiến người bội phục. Lê Sóc đột nhiên ý thức được, thật ra Hàn Phi Diệp đã thay đổi rất nhiều, nhất là tự tin hơn nhiều so với trước kia. Lần này, dưới tình huống hai người bình đẳng về hoàn cảnh thế này, có lẽ cả hai thực sự sẽ có cơ hội lần nữa cùng nhau bước tiếp.
Lê Sóc than nhẹ một tiếng: "Phi Diệp, anh có thể bước ra một bước thế này, thực không dễ dàng, cho nên anh nhất định sẽ thành công."
Hàn Phi Diệp nhìn bảng hiệu lớn sáng đèn nơi giao dịch chứng khoán, tượng trưng cho những giá trị cao nhất trên thế giới, ánh mắt y so với đèn ở Manhattan còn lấp lánh hơn: "Tiểu Sóc, hiện tại rốt cuộc tôi không còn tự ti khi đứng bên cạnh cậu nữa, cho nên, tôi sẽ cố gắng tìm lại tình cảm của chúng ta."
Ánh mắt Lê Sóc nhìn Hàn Phi Diệp tràn ngập tán thưởng, Hàn Phi Diệp như vậy tuy rằng xa lạ, nhưng thực sự rất có mị lực.
Vậy cứ giống như trước đi, thử cảm tình mới mẻ này đi, Lê Sóc nói với chính mình như vậy.
Để cho quá khứ không có ý nghĩa kia vĩnh viễn lưu lại quá khứ đi.
- ---------
Từ đêm đó về sau, Triệu Cẩm Tân không có liên lạc với Lê Sóc, Lê Sóc nhẫn nại vài ngày không quen, chậm rãi cũng lạnh nhạt đi.
Anh cùng Hàn Phi Diệp dần dần thường xuyên gặp mặt, họ ăn cơm, đi nhà sách, xem phim, chơi bóng, đều là những việc trước đây thích làm, chỉ là giữa hai người lại không có gì tiến triển. Tính cách Hàn Phi Diệp thận trọng, không phải là người chủ động, anh thì là người luôn luôn chủ động trong chuyện tình cảm nhưng lúc này lại không cách nào tiến thêm một bước nữa. Anh cũng không muốn miệt mài suy nghĩ nguyên nhân tại sao, anh chỉ là... không muốn thay đổi.
Hàn Phi Diệp thường xuyên cùng anh chia sẻ chuyện công ty, công ty đã thông qua tư cách thẩm tra, đang trình chính thức đưa ra thị trường, vận hành tốt, không có việc gì ngoài ý muốn, thắng lợi sắp tới. Ngẫu nhiên khi y đụng tới một số vấn đề về tài chính cũng sẽ tìm Lê Sóc thương lượng, Lê Sóc sẽ tận lực giúp y tham mưu.
Bất tri bất giác, thời tiết nóng lên, khi Lê Sóc chú ý đến thời gian, anh đã ở New York đợi hơn nửa năm.
Bên kia hoàn toàn không có tin tức về Lý Trình Tú, anh đoán được chỉ sợ là Thiệu Quần đã quấy nhiễu Hạng Ninh điều tra. Anh càng ngày càng không thể ngồi yên, dù anh biết trở về cũng không có ích lợi gì, nhưng anh vẫn quyết định về nước, dù không tìm không thấy Lý Trình Tú nhưng anh cũng có thể xem xem tình hình gần đây của Ôn Tiểu Huy. Hơn nửa năm này anh chỉ lo lắng việc mất tích của Lý Trình Tú, ngược lại quên quan tâm người khác.
Sau khi hạ quyết tâm, anh thông báo cho cha mẹ cùng Hàn Phi Diệp, sau đó đặt vé máy bay về nước sau ba ngày.
Anh không gọi điện thoại cho Triệu Cẩm Tân, giữa hai người đã có nửa tháng không liên hệ, chỉ sợ này cũng là hợp ý Triệu Cẩm Tân đi, nếu sớm muộn gì cũng sẽ đến lúc chơi đủ, hảo tụ hảo tán giống anh như vậy, cũng là để lại thể diện cho hai bên, hoặc ít nhất là bảo vệ thể diện cho anh. Về phần trong lòng anh đang có một đống hỗn độn, anh không muốn người khác nhìn thấy, vết thương này của anh sớm muộn gì cũng có thể tự lành.
Trước khi đi, Lê Sóc cùng Hàn Phi Diệp hẹn cùng nhau ăn bữa cơm. Anh đến chỗ hẹn trước, vừa mới đến di động liền vang, là Hàn Phi Diệp gọi tới: "Alo, Phi Diệp."
"Tiểu Sóc, cậu đi rồi sao?" Giọng Hàn Phi Diệp nghe hơi lạ.
Lê Sóc cười nói: "Tôi mới ra khỏi cửa, anh đừng vội, từ từ đến."
"Thật ngại quá Tiểu Sóc, hôm nay tôi không đi được."
"Ồ? Làm sao vậy, xảy ra chuyện gì sao?"
"Công ty xảy ra chút việc, ông chủ mở cuộc họp, chúng tôi hiện giờ đang chuẩn bị họp, tôi cũng không biết là xảy ra chuyện gì, nghe giọng điệu có vẻ là rất khẩn cấp, cho nên tôi..."
"Không sao đâu. Vậy anh nhanh đi họp đi, việc công ty quan trọng."
Hàn Phi Diệp xin lỗi nói: "Vốn định mời bữa cơm tiễn cậu, thế này trước khi cậu đi tôi lại không gặp được cậu rồi."
Lê Sóc ôn nhu nói: "Không sao đâu, lần này tôi trở về sẽ cũng không ở lâu, có thể tháng sau sẽ trở lại, đến lúc đó anh lại mở tiệc đổi gió cho tôi đi. Anh trên đường lái xe cẩn thận một chút, nếu cần tôi hỗ trợ gì thì gọi điện thoại cho tôi, được không?"
"Ừ!"
Treo điện thoại, Lê Sóc có chút ngại ngùng đứng lên, nói với nhân viên phục vụ hủy bỏ bàn đã đặt trước, liền vội vàng rời nhà hàng.
Cũng tốt, ngày mai phải về nước rồi, vẫn là về nhà sớm ở cạnh ba mẹ thôi.
Sáng sớm hôm sau, chú Quang lái xe đưa Lê Sóc ra sân bay, ba mẹ anh cũng cùng đi.
Lê Sóc đăng ký xong xuôi, cười nói với ba mẹ: "Hai người trở về đi, sớm bảo hai người đừng đi tiễn, con đi không bao lâu sẽ trở lại."
Lê tiên sinh nói: "Con không cần phải gấp gáp trở về, thân thể ta đã không sao rồi, con đi làm chuyện con muốn làm đi. Còn nữa, khảo sát hạng mục đầu tư ở Tam Á một chút. Chúng ta khi rãnh sẽ nói chuyện, nếu cảm thấy có thể thực hiện, bên này ba sẽ đi trước thúc đẩy."
"Được, yên tâm đi. Ba, bảo trọng. Mẹ, mẹ chăm sóc tốt cho ba, chú ý nhắc ba ăn kiêng."
"Biết rồi, trên đường cẩn thận a."
"Lê đại ca!"
Sau lưng anh truyền đến một giọng nam trong trẻo dễ nghe, Lê Sóc cả người run lên, vẻ mặt lập tức cứng đờ.
"Ai nha, Cẩm Tân?" Lê phu nhân gọi.
"Chú, dì." Triệu Cẩm Tân lững thững đi tới, hắn đang xách hành lý, trên mặt còn treo nụ cười nhiệt tình: "Lê đại ca, anh tới thật sớm nha."
Lê Sóc hít sâu một hơi, bình tĩnh xoay người, mỉm cười nói: "Sợ kẹt xe nên đi sớm chút."
"Tiểu Sóc, sao con không nói là con với Cẩm Tân cùng nhau trở về nha?"
"À? Con chưa nói sao?"
"Chắc chắn chưa nói." Lê phu nhân nói, "Vừa khéo trên đường có người tán gẫu, sẽ không nhàm chán."
Lê Sóc ngoài cười nhưng trong không cười nhìn Triệu Cẩm Tân: "Đúng vậy."
Vẫy tay tạm biệt cha mẹ, hai người sóng vai hướng đến khu vực kiểm tra an ninh.
Triệu Cẩm Tân cười nói: "Không phải đã nói cùng nhau đi sao, sao anh lại không gọi tôi vậy."
"Quên." Mặt Lê Sóc không chút thay đổi nhìn thẳng phía trước.
"Thật vô tình a, Lê thúc thúc trở mặt có phải nhanh quá không."
Lê Sóc khách sáo nói: "Nói như vậy hình như không đúng lắm."
Triệu Cẩm Tân cúi cúi xuống, ha ha nở nụ cười: "Vậy anh hết thích tôi liền lập tức một cước mà đá tôi đi thì đúng sao?"
Giọng nói Triệu Cẩm Tân khàn khàn, nghe không ra cảm xúc, nhưng kỳ lạ là Lê Sóc vẫn cảm thấy lạnh cả người, anh nắm chặt đầu quyền, kiềm chế lửa giận bốc lên trong lòng ngực, mắt nhìn thẳng phía trước không chớp, lạnh nhạt cười: "Nói như thế lại càng không đúng."
"Tại sao? Tôi nói sai sao?"
"Tôi cực kỳ ghét đấu khẩu với người khác, lãng phí thời gian, không có ích gì, cậu muốn nói như thế nào thì nói thế đó đi." Lê Sóc bước nhanh đi tới cửa hải quan. Ở bên cạnh Triệu Cẩm Tân có vài phút ngắn ngủi thôi, mà quả thực còn mệt hơn việc anh đánh bóng cả một buổi chiều. Nhất là tâm mệt. Triệu Cẩm Tân nếu đã biết hôm nay anh đi, khẳng định đã sớm chuẩn bị tốt. Vừa nghĩ đến mười mấy tiếng nữa anh lại phải đối mặt Triệu Cẩm Tân, anh liền hận không thể ngồi thuyền về nước.
Triệu Cẩm Tân muốn làm gì? Hắn đến cùng còn muốn làm gì?
Hắn cự tuyệt cùng anh lập lại tín nhiệm, nói chính mình chưa bao giờ giao du với bất cứ ai, sau đó lại muốn quen với anh, rồi lúc anh đề nghị cùng ở một chỗ thì lại từ chối. Một người chỉ thầm nghĩ tận hưởng lạc thú trước mắt, chỉ muốn chơi đùa không muốn bị trách nhiệm trói buộc, anh hoàn toàn hiểu được, nhưng anh không nghĩ sẽ chơi cùng hắn nữa. Bây giờ vì cái gì còn dám lấy dáng vẻ của người bị hại mà nói năng lỗ mãng với anh?
Quả thực đáng cười.
Hai người tạm thời tách nhau ra, đi qua cửa hải quan.
Triệu Cẩm Tân qua cửa trước, liền đứng tại cửa chờ Lê Sóc.
Lê Sóc điều tiết cảm xúc một chút, mặt ngoài nhìn qua bình tĩnh thanh tịnh, hướng Triệu Cẩm Tân làm từ thế mời.
Suy cho cùng bọn họ vẫn là đối tác.
Triệu Cẩm Tân khóe môi nhướn lên, chứa ý cười băng lãnh.
Bọn họ sóng vai đi về phía phòng chờ.
Đến phòng chờ, Lê Sóc liền đi thẳng đến phòng VIP, định ngăn cách Triệu Cẩm Tân ngoài tầm mắt mình. Không ngờ Triệu Cẩm Tân lại nghênh ngang đi theo.
Lê Sóc cầm tay nắm cửa, nhíu mày nói: "Cậu không phải hội viên nơi này sao? Hay là cậu quẹt thẻ của tôi đi, nơi này còn rất nhiều phòng."
Triệu Cẩm Tân vô tội xòe tay: "Như thế thật lãng phí nha, chúng ta dùng chung một phòng đi."
Lê Sóc nhướn mi mắt: "Buổi tối hôm đó tôi nói không đủ rõ ràng sao?"
"Rõ ràng, nhưng tôi cũng chưa đồng ý."
"Tôi cũng không cần cậu đồng ý."
Khuỷu tay Triệu Cẩm Tân chống trên tường, ái muội cười, "Chúng ta đã hai tuần không gặp, tôi rất nhớ anh. Lê thúc thúc không nhớ tôi, chẳng lẽ cũng không nhớ bảo bối của tôi sao?"
"Ở nơi công cộng, cậu có thể có chừng mực một chút không?"
Triệu Cẩm Tân cắn môi cười nhẹ nói: "Thế này mà đã xấu hổ rồi sao? Lê thúc thúc trước mặt người khác nghiêm trang, trên giường lại cực kỳ cợt nhả, tương phản như vậy thật sự là khả ái cực."
Lê Sóc nhìn bốn phía xung quanh, lại nghĩ tới hai người đang dùng tiếng Hoa, nếu có người đúng lúc đi qua nghe hiểu được thì tỷ lệ cũng rất thấp. Anh cũng qua cái tuổi bởi vì vài câu dirty talk mà đỏ mặt, nhưng anh cũng không thích bị người ta nhòm ngó. Anh trầm giọng nói: "Cẩm Tân, đừng huyên náo sự việc đến mức khó coi."
"Khó coi..." Đôi mắt xinh đẹp của Triệu Cẩm Tân lúc này lại cất giấu cảm xúc sâu không lường được, " So với anh, tôi càng biết bộ dáng như thế nào gọi là khó coi." Hắn một phen đẩy mạnh cửa phòng, đẩy Lê Sóc lùi vào phòng.
Lê Sóc bất ngờ không kịp phòng bị, còn chưa kịp xoay người liền nghe thấy tiếng cửa sau lưng bị khóa lại. Giây tiếp theo, anh bị một lồng ngực quen thuộc ấm áp ôm lấy, còn chưa kịp mở miệng nói gì đôi môi đã bị lắp đầy bởi một nụ hôn mạnh bạo, nóng bỏng.
Tác giả :
Thủy Thiên Thừa