Ai Đâm Sau Lưng Tui Vậy?
Chương 7: Con ngươi màu lam
Mặc dù có hai lá bùa hộ mệnh của đại sư nhưng Trương Úc Giai vẫn có chút lo lắng, dù sao đại sư cũng nói đây chỉ là biện pháp tạm thời, cậu không biết tạm thời này là bao lâu cho nên cứ cố gắng kéo dài một chút, nếu không về nhà thì ở chỗ khác nghỉ ngơi một đêm cũng được. Có câu tục ngữ nói ‘Người chết hồn không rời xa ba tấc’, nói vậy nam quỷ kia đã chết ở phòng của cậu, mà cậu chỉ cần chạy xa chỗ kia thì hắn sẽ không tìm được. Mặc dù cậu không quen qua đêm bên ngoài nhưng đại sư đã nói ngày mai sẽ tới, thế cứ tạm chấp nhận một đêm đi vậy.
Ôm ý nghĩ này, Trương Úc Giai ở cách quán trà không xa tìm được một nhà trọ nhỏ, không phải cậu không muốn ở khách sạn nhưng tiền mang theo không nhiều, lại chẳng dám trở về lấy, lúc nãy mời Dương Vân uống xong tiền còn lại chỉ đủ để ở nhà trọ.
Nhà trọ gia đình mặc dù điều kiện đơn sơ nhưng cũng xem như sạch sẽ, cả căn tổng cộng năm phòng, ba phòng đã có người ở, Trương Úc Giai chọn phòng bên phải, chủ yếu là có cửa sổ để cậu nhìn thấy những người đi đường bên ngoài, khiến cậu cảm giác thêm chút dương khí.
Bà chủ là một phụ nữ trung niên hơn bốn mươi tuổi, đặc điểm lớn nhất chính là lông mày xếch cao hơn người bình thường. Bà mặc cái áo khoác dài đỏ thắm, gương mặt vốn lớn lại trang điểm cùng màu với y phục nên thoạt nhìn thêm phần lệ khí, tuy vậy lại nhiệt tình hơn tưởng tượng. Từ lúc Trương Úc Giai bước vào bà vẫn nói chuyện không ngừng, bà cho cậu biết toàn bộ phòng trọ ở đây đều là do bà quét dọn, vì thích sạch sẽ nên bà luôn muốn giặt chăn dọn phòng, cũng bảo cậu không cần lo chất lượng vệ sinh ở đây.
Sau đó bà chủ vừa chỉnh điều hòa vừa tán dóc với Trương Úc Giai chút chuyện tình cảm cá nhân, đáng thương cho cậu lôi không ra một đoạn tình cảm nào đủ để người ta thổn thức, lúc đại học từng thầm mến một nữ sinh nhưng chết cũng không dám nói, nên cậu chỉ có thể bảo mình đang đi làm, chưa nghĩ đến phương diện tình cảm .
Sau đó bà chủ lấy cớ xem nhân duyên cho cậu, nói là nhìn nhân duyên lớp trẻ.
Trương Úc Giai cũng không bài xích sự nhiệt tình thái quá của bà, có người trò chuyện cũng tốt, bớt cho cậu suy nghĩ lung tung.
Cho nên bà chủ bắt đầu nhìn tay của cậu, nói cậu ba đường rõ ràng liền mạch, là mệnh đại phú đại quý, sau lại nói cậu giống như đứa con chết yểu của bà, thế là một phen nước mắt nước mũi, Trương Úc Giai phải mở lời an ủi, sau đó bà không khóc nữa nhưng lại muốn nhìn chân của cậu, Trương Úc Giai ba phen không lay chuyển được bà đành phải miễn cưỡng cởi giày ra cho bà nhìn, may mà chân cậu không thúi.
Nhưng ngay khi cậu vừa đặt chân vào bàn tay bà, đột nhiên mũi chân ấm áp, một trận tê dại chạy thẳng tới ngực, Trương Úc Giai định thần nhìn lại, không ngờ người phụ nữ này lại ngậm ngón chân của cậu trong miệng, cậu chán ghét rụt về.
Ngay lúc đó, người đàn bà kia cởi bỏ áo khoác đỏ tươi, để lộ thân hình gầy guột yếu ớt như người hút chích ma túy, khuôn mặt vốn nhếch mi khinh người lại bởi vì cởi bỏ trang phục mà trở nên quyến rũ sinh động, không trách được người thường nói ‘Một cởi trăm mị’, đại khái chính là thế này.
Nhưng Trương Úc Giai không có tâm tư thưởng thức màn phô bày da thịt của bà, cậu chỉ cảm thấy dê vào miệng cọp, muốn xuống giường nhưng lại bị người đàn bà kia đè lên. Trương Úc Giai chưa kịp đứng dậy đã bị mụ đè phía dưới, sau đó mụ ta híp đôi mắt ti hí tam giác của mình, cười toe toét mở miệng: “Nhóc con, hôm nay tôi miễn phí cho cậu một đêm, cậu muốn làm sao thì làm, nếu cậu có thể làm tôi thoải mái tôi liền miễn phí tiền phòng cho cậu.”
Trương Úc Giai gắt gao chặn lại, chân trái dùng sức chống trên bụng mụ, nhìn khuôn mặt chưa thỏa mãn dục vọng của mụ, cậu lập tức quát: “Xin tự trọng một chút, tôi vốn không phải đến tìm đàn bà, bà đi tìm người khác thì hơn.”
Người phụ nữ kia ngược lại không có gì bất mãn, chỉ nhẹ nhàng dùng bàn tay khô gầy của mình quệt mặt, một hồi lâu mới le đầu lưỡi liếm môi nói: “Tôi thích kẻ não rỗng trắng trẻo như cậu, đừng khinh tôi lớn tuổi như vậy, có câu nói “phụ nữ ba mươi như sói, bốn mươi như hổ, năm mươi có hơn nửa đầu trâu”, tôi vừa lúc năm mươi, cậu vừa lúc không có bạn gái, tuổi trẻ khí thịnh, tinh trùng nhiều như vậy vọt xuống cống quá phí phạm, có ra ngoài tìm thì tôi còn sạch sẽ hơn mấy cô tiểu thư đó nha.” Mụ nói xong còn thuận tay sờ soạng phía dưới của cậu.
“Đệt! ” Trương Úc Giai sắp ghê tởm đến chết rồi, cậu lớn như vậy cũng chưa từng gặp người đàn bà nào cưỡng ép ” hấp diêm” người khác, lại còn xấu xí như vậy, vì thế dồn sức đẩy mụ ta ra, cũng vì đã lớn tuổi nển mụ ta phải lảo đảo vài bước. Mụ che ngực dữ tợn nói: “Con thỏ con chết tiệt kia, hôm nay ngươi không theo bà, bà đây làm chết ngươi.”
Mụ vừa dứt lời liền như không muốn sống mà nhào tới, Trương Úc Giai đột nhiên cảm thấy cái miệng của mụ ta mở to như chậu máu, cậu cuống quít lui vào góc giường, mụ kia chụp vào khoảng không, vừa vặn ngã xuống trước mặt Trương Úc Giai, cậu không nghĩ ngợi đã trực tiếp mượn lò xo Simmons * để tung người lên sau đó lăn một vòng ra ra ngoài, ngay cả giày cởi cũng không dám cầm, chạy một mạch về nhà.
* Simmons : một thương hiệu đệm giường nổi tiếng ở Trung Quốc.
Sau khi về tới, cậu lập tức dùng chăn bọc kín người rồi co rúc một góc trên ghế sa lon run rẩy hồi lâu. Trước giờ cậu chưa từng gặp loại chuyện như vậy, cảm giác giống như tiến vào vực sâu, mà vực sâu kia không hề có đáy, cậu vội vã muốn tìm lối ra nhưng cuối cùng lại phát hiện mình đã lún sâu hơn.
Cuối cùng, khi khí lạnh bức người và sương mù che trời phủ đất từ khe cửa sổ tiến vào, cậu lại nghĩ tới nguyên nhân ban đầu mình muốn rời nhà, nỗi sợ hãi càng ngày càng sâu.
Nhưng lần này, con quỷ kia như muốn cùng cậu tỷ thí đến cùng, cả phòng bật đèn sáng trưng, sương mù dửng dưng lay động trước mặt, đây không phải muốn đem cậu diệt khẩu thì là cái gì.
Mà Trương Úc Giai lúc này đã có chuẩn bị, cậu vội vàng lấy hai lá bùa mà Dương Duẫn Trạch đã đưa cho mình, mặc dù có nhiều nếp nhăn nhưng may mà không có rách, sau đó chuẩn bị tìm hồ dán lên mặt mình.
Nhưng khi cậu chuẩn bị đi tìm thì lại phát hiện bản thân một bước cũng không thể động bởi vì sương mù đã bao lấy cậu, căn bản không rõ phương hướng, ngay cả vị trí bàn trà cũng không nhìn thấy, mọi thứ giống như tan vào hư không, cậu cảm thấy nếu mình rời khỏi sôpha thì cảm giác an toàn ít ỏi cuối cùng cũng sẽ biến mất .
Cuối cùng, cậu đàng phải lẳng lặng ngồi yên trên ghế, nhìn biến thân của quỷ trong màn sương mù.
Sương mù bắt đầu đục dần, từ từ trở nên dày đặc, từng khối từng khối bắt đầu tập trung, màu sắc từ trắng biến thành trắng ngọc, làn sương xung quanh thì cứ nhạt dần, càng lúc càng thưa, vật dụng trong nhà cũng bắt đầu hiện ra.
Cuối cùng một hình người mơ hồ xuất hiện trước mặt Trương Úc Giai, sau đó dần dần rõ ràng giống như hình vẽ 3D trên máy tính. Trương Úc Giai chăm chú nhìn hình dáng kia cho đến khi nó thành hình, mặc quần áo, tô màu, cuối cùng thành một gã đàn ông còn đẹp hơn Trang Minh Thần, đúng vậy, giờ phút này cậu chỉ nghĩ tới vật tham chiếu chính là Trang Minh Thần, bộ dạng hơn hẳn người thường như vậy cũng chỉ có gã là gần giống nhất, mà người đàn ông này cũng có đôi mắt màu lam, chỉ khác ở chỗ vóc dáng hắn cao hơn hẳn, vai rộng mông hẹp, T-shirt màu trắng bó sát che đậy cơ bắp trên bụng và ngực, cậu từ từ lướt xuống, thứ lồi lõm kia vẫn đang yên phận… Khó trách sao hôm qua khiến cậu sống không bằng chết.
Trương Úc Giai không ngờ bản thân dưới tình huống thế này mà còn có thể suy nghĩ lung tung cho được, cậu lấy lại tinh thần, đem mặt sau lá bùa liếm đại hai cái rồi dán lên mặt, trong đó một tờ nước miếng không đủ nên bị rớt xuống, cậu liền phun ra chút nước miếng rồi bôi lên, sau đó để thêm can đảm, cậu còn ôm gối ôm McDull vào ngực, nắm chặt đuôi nó để cố gắng khống chế sự run rẩy của bản thân.
Cho nên, một khắc đồng hồ sau, chuyện bi hài kịch nhất trên thế giới đã diễn ra…
Người đàn ông đối diện bất đắc dĩ đứng trước mặt của cậu, sau đó cau mày lấy tay lột giấy vàng trên mặt cậu ra, dùng giọng điệu dịu dàng nhất nói với người ngay cả răng cũng đang phát run : “Bùa này vẽ sai rồi.”
Trương Úc Giai nghe xong thiếu chút nữa ngất đi, nhìn con quỷ trước mặt có vóc dáng giống người, da thịt như ngọc, vô cùng mịn màng, con ngươi xanh thẳm, gần như chiếm cả tròng mắt, khóe mắt bên trái còn có một nốt ruồi đỏ tươi, điều này khiến cậu đột nhiên cảm thấy quen thuộc chưa từng có, chỉ là vẫn nhớ không nổi.
Luồng hơi lạnh xâm nhập làm cậu tỉnh táo hơn bao giờ hết, Trương Úc Giai trong lòng kinh hoảng, không chừng nam quỷ đang dùng mê hồn thuật để hấp dẫn cậu, sau đó mê hoặc tâm trí, mà cậu từng nghe người lớn nói qua, khi quỷ muốn mê hoặc thì chỉ cần đem máu ở đầu lưỡi phun lên mắt nó, như vậy sẽ khiến nó chết.
Cho nên, Trương Úc Giai nhịn đau cắn đầu lưỡi, sau đó đợi máu vừa tanh vừa mặn hòa với nước bọt thành vũng trong miệng liền mạnh mẽ nhằm vào mắt con quỷ phun lên.
Trương Úc Giai phun rất chuẩn, một búng máu kia vừa vặn phun vào mắt phải, nhưng quỷ vẫn không động, nơi dính máu bốc ra khói xanh, lát sau bắt đầu thối rữa, từ con ngươi đến mắt, rồi đến gương mặt, một mùi vừa tanh vừa thối không ngừng xộc vào mũi cậu, Trương Úc Giai hoảng sợ, liên tục lùi về phía sau.
Cậu cho là chỉ cần phun máu hắn sẽ biến mất nhưng không ngờ phải trải qua loại cảnh tượng này, nỗi đau sẽ lớn tới cỡ nào, cho nên cậu muốn nói xin lỗi nhưng miệng còn chưa mở ra thì đã nghe tiếng nói lùng u oán từ đỉnh đầu truyền đến: “Em muốn giết ta, em vậy mà muốn giết ta…”
Ánh đèn hưởng ứng chớp chớp mấy cái, tiếp theo là một mảnh đen kịt, ngay cả một tia sáng cũng nhìn không thấy, tiếng gió bốn phía không ngừng kêu gào bên tai, sự lạnh lẽo tận xương tủy tầng tầng lớp lớp bao vây Trương Úc Giai, cậu như chìm vào biển rộng, thậm chí có thể cảm thấy nước lạnh đang tràn qua bắp đùi.
Ôm ý nghĩ này, Trương Úc Giai ở cách quán trà không xa tìm được một nhà trọ nhỏ, không phải cậu không muốn ở khách sạn nhưng tiền mang theo không nhiều, lại chẳng dám trở về lấy, lúc nãy mời Dương Vân uống xong tiền còn lại chỉ đủ để ở nhà trọ.
Nhà trọ gia đình mặc dù điều kiện đơn sơ nhưng cũng xem như sạch sẽ, cả căn tổng cộng năm phòng, ba phòng đã có người ở, Trương Úc Giai chọn phòng bên phải, chủ yếu là có cửa sổ để cậu nhìn thấy những người đi đường bên ngoài, khiến cậu cảm giác thêm chút dương khí.
Bà chủ là một phụ nữ trung niên hơn bốn mươi tuổi, đặc điểm lớn nhất chính là lông mày xếch cao hơn người bình thường. Bà mặc cái áo khoác dài đỏ thắm, gương mặt vốn lớn lại trang điểm cùng màu với y phục nên thoạt nhìn thêm phần lệ khí, tuy vậy lại nhiệt tình hơn tưởng tượng. Từ lúc Trương Úc Giai bước vào bà vẫn nói chuyện không ngừng, bà cho cậu biết toàn bộ phòng trọ ở đây đều là do bà quét dọn, vì thích sạch sẽ nên bà luôn muốn giặt chăn dọn phòng, cũng bảo cậu không cần lo chất lượng vệ sinh ở đây.
Sau đó bà chủ vừa chỉnh điều hòa vừa tán dóc với Trương Úc Giai chút chuyện tình cảm cá nhân, đáng thương cho cậu lôi không ra một đoạn tình cảm nào đủ để người ta thổn thức, lúc đại học từng thầm mến một nữ sinh nhưng chết cũng không dám nói, nên cậu chỉ có thể bảo mình đang đi làm, chưa nghĩ đến phương diện tình cảm .
Sau đó bà chủ lấy cớ xem nhân duyên cho cậu, nói là nhìn nhân duyên lớp trẻ.
Trương Úc Giai cũng không bài xích sự nhiệt tình thái quá của bà, có người trò chuyện cũng tốt, bớt cho cậu suy nghĩ lung tung.
Cho nên bà chủ bắt đầu nhìn tay của cậu, nói cậu ba đường rõ ràng liền mạch, là mệnh đại phú đại quý, sau lại nói cậu giống như đứa con chết yểu của bà, thế là một phen nước mắt nước mũi, Trương Úc Giai phải mở lời an ủi, sau đó bà không khóc nữa nhưng lại muốn nhìn chân của cậu, Trương Úc Giai ba phen không lay chuyển được bà đành phải miễn cưỡng cởi giày ra cho bà nhìn, may mà chân cậu không thúi.
Nhưng ngay khi cậu vừa đặt chân vào bàn tay bà, đột nhiên mũi chân ấm áp, một trận tê dại chạy thẳng tới ngực, Trương Úc Giai định thần nhìn lại, không ngờ người phụ nữ này lại ngậm ngón chân của cậu trong miệng, cậu chán ghét rụt về.
Ngay lúc đó, người đàn bà kia cởi bỏ áo khoác đỏ tươi, để lộ thân hình gầy guột yếu ớt như người hút chích ma túy, khuôn mặt vốn nhếch mi khinh người lại bởi vì cởi bỏ trang phục mà trở nên quyến rũ sinh động, không trách được người thường nói ‘Một cởi trăm mị’, đại khái chính là thế này.
Nhưng Trương Úc Giai không có tâm tư thưởng thức màn phô bày da thịt của bà, cậu chỉ cảm thấy dê vào miệng cọp, muốn xuống giường nhưng lại bị người đàn bà kia đè lên. Trương Úc Giai chưa kịp đứng dậy đã bị mụ đè phía dưới, sau đó mụ ta híp đôi mắt ti hí tam giác của mình, cười toe toét mở miệng: “Nhóc con, hôm nay tôi miễn phí cho cậu một đêm, cậu muốn làm sao thì làm, nếu cậu có thể làm tôi thoải mái tôi liền miễn phí tiền phòng cho cậu.”
Trương Úc Giai gắt gao chặn lại, chân trái dùng sức chống trên bụng mụ, nhìn khuôn mặt chưa thỏa mãn dục vọng của mụ, cậu lập tức quát: “Xin tự trọng một chút, tôi vốn không phải đến tìm đàn bà, bà đi tìm người khác thì hơn.”
Người phụ nữ kia ngược lại không có gì bất mãn, chỉ nhẹ nhàng dùng bàn tay khô gầy của mình quệt mặt, một hồi lâu mới le đầu lưỡi liếm môi nói: “Tôi thích kẻ não rỗng trắng trẻo như cậu, đừng khinh tôi lớn tuổi như vậy, có câu nói “phụ nữ ba mươi như sói, bốn mươi như hổ, năm mươi có hơn nửa đầu trâu”, tôi vừa lúc năm mươi, cậu vừa lúc không có bạn gái, tuổi trẻ khí thịnh, tinh trùng nhiều như vậy vọt xuống cống quá phí phạm, có ra ngoài tìm thì tôi còn sạch sẽ hơn mấy cô tiểu thư đó nha.” Mụ nói xong còn thuận tay sờ soạng phía dưới của cậu.
“Đệt! ” Trương Úc Giai sắp ghê tởm đến chết rồi, cậu lớn như vậy cũng chưa từng gặp người đàn bà nào cưỡng ép ” hấp diêm” người khác, lại còn xấu xí như vậy, vì thế dồn sức đẩy mụ ta ra, cũng vì đã lớn tuổi nển mụ ta phải lảo đảo vài bước. Mụ che ngực dữ tợn nói: “Con thỏ con chết tiệt kia, hôm nay ngươi không theo bà, bà đây làm chết ngươi.”
Mụ vừa dứt lời liền như không muốn sống mà nhào tới, Trương Úc Giai đột nhiên cảm thấy cái miệng của mụ ta mở to như chậu máu, cậu cuống quít lui vào góc giường, mụ kia chụp vào khoảng không, vừa vặn ngã xuống trước mặt Trương Úc Giai, cậu không nghĩ ngợi đã trực tiếp mượn lò xo Simmons * để tung người lên sau đó lăn một vòng ra ra ngoài, ngay cả giày cởi cũng không dám cầm, chạy một mạch về nhà.
* Simmons : một thương hiệu đệm giường nổi tiếng ở Trung Quốc.
Sau khi về tới, cậu lập tức dùng chăn bọc kín người rồi co rúc một góc trên ghế sa lon run rẩy hồi lâu. Trước giờ cậu chưa từng gặp loại chuyện như vậy, cảm giác giống như tiến vào vực sâu, mà vực sâu kia không hề có đáy, cậu vội vã muốn tìm lối ra nhưng cuối cùng lại phát hiện mình đã lún sâu hơn.
Cuối cùng, khi khí lạnh bức người và sương mù che trời phủ đất từ khe cửa sổ tiến vào, cậu lại nghĩ tới nguyên nhân ban đầu mình muốn rời nhà, nỗi sợ hãi càng ngày càng sâu.
Nhưng lần này, con quỷ kia như muốn cùng cậu tỷ thí đến cùng, cả phòng bật đèn sáng trưng, sương mù dửng dưng lay động trước mặt, đây không phải muốn đem cậu diệt khẩu thì là cái gì.
Mà Trương Úc Giai lúc này đã có chuẩn bị, cậu vội vàng lấy hai lá bùa mà Dương Duẫn Trạch đã đưa cho mình, mặc dù có nhiều nếp nhăn nhưng may mà không có rách, sau đó chuẩn bị tìm hồ dán lên mặt mình.
Nhưng khi cậu chuẩn bị đi tìm thì lại phát hiện bản thân một bước cũng không thể động bởi vì sương mù đã bao lấy cậu, căn bản không rõ phương hướng, ngay cả vị trí bàn trà cũng không nhìn thấy, mọi thứ giống như tan vào hư không, cậu cảm thấy nếu mình rời khỏi sôpha thì cảm giác an toàn ít ỏi cuối cùng cũng sẽ biến mất .
Cuối cùng, cậu đàng phải lẳng lặng ngồi yên trên ghế, nhìn biến thân của quỷ trong màn sương mù.
Sương mù bắt đầu đục dần, từ từ trở nên dày đặc, từng khối từng khối bắt đầu tập trung, màu sắc từ trắng biến thành trắng ngọc, làn sương xung quanh thì cứ nhạt dần, càng lúc càng thưa, vật dụng trong nhà cũng bắt đầu hiện ra.
Cuối cùng một hình người mơ hồ xuất hiện trước mặt Trương Úc Giai, sau đó dần dần rõ ràng giống như hình vẽ 3D trên máy tính. Trương Úc Giai chăm chú nhìn hình dáng kia cho đến khi nó thành hình, mặc quần áo, tô màu, cuối cùng thành một gã đàn ông còn đẹp hơn Trang Minh Thần, đúng vậy, giờ phút này cậu chỉ nghĩ tới vật tham chiếu chính là Trang Minh Thần, bộ dạng hơn hẳn người thường như vậy cũng chỉ có gã là gần giống nhất, mà người đàn ông này cũng có đôi mắt màu lam, chỉ khác ở chỗ vóc dáng hắn cao hơn hẳn, vai rộng mông hẹp, T-shirt màu trắng bó sát che đậy cơ bắp trên bụng và ngực, cậu từ từ lướt xuống, thứ lồi lõm kia vẫn đang yên phận… Khó trách sao hôm qua khiến cậu sống không bằng chết.
Trương Úc Giai không ngờ bản thân dưới tình huống thế này mà còn có thể suy nghĩ lung tung cho được, cậu lấy lại tinh thần, đem mặt sau lá bùa liếm đại hai cái rồi dán lên mặt, trong đó một tờ nước miếng không đủ nên bị rớt xuống, cậu liền phun ra chút nước miếng rồi bôi lên, sau đó để thêm can đảm, cậu còn ôm gối ôm McDull vào ngực, nắm chặt đuôi nó để cố gắng khống chế sự run rẩy của bản thân.
Cho nên, một khắc đồng hồ sau, chuyện bi hài kịch nhất trên thế giới đã diễn ra…
Người đàn ông đối diện bất đắc dĩ đứng trước mặt của cậu, sau đó cau mày lấy tay lột giấy vàng trên mặt cậu ra, dùng giọng điệu dịu dàng nhất nói với người ngay cả răng cũng đang phát run : “Bùa này vẽ sai rồi.”
Trương Úc Giai nghe xong thiếu chút nữa ngất đi, nhìn con quỷ trước mặt có vóc dáng giống người, da thịt như ngọc, vô cùng mịn màng, con ngươi xanh thẳm, gần như chiếm cả tròng mắt, khóe mắt bên trái còn có một nốt ruồi đỏ tươi, điều này khiến cậu đột nhiên cảm thấy quen thuộc chưa từng có, chỉ là vẫn nhớ không nổi.
Luồng hơi lạnh xâm nhập làm cậu tỉnh táo hơn bao giờ hết, Trương Úc Giai trong lòng kinh hoảng, không chừng nam quỷ đang dùng mê hồn thuật để hấp dẫn cậu, sau đó mê hoặc tâm trí, mà cậu từng nghe người lớn nói qua, khi quỷ muốn mê hoặc thì chỉ cần đem máu ở đầu lưỡi phun lên mắt nó, như vậy sẽ khiến nó chết.
Cho nên, Trương Úc Giai nhịn đau cắn đầu lưỡi, sau đó đợi máu vừa tanh vừa mặn hòa với nước bọt thành vũng trong miệng liền mạnh mẽ nhằm vào mắt con quỷ phun lên.
Trương Úc Giai phun rất chuẩn, một búng máu kia vừa vặn phun vào mắt phải, nhưng quỷ vẫn không động, nơi dính máu bốc ra khói xanh, lát sau bắt đầu thối rữa, từ con ngươi đến mắt, rồi đến gương mặt, một mùi vừa tanh vừa thối không ngừng xộc vào mũi cậu, Trương Úc Giai hoảng sợ, liên tục lùi về phía sau.
Cậu cho là chỉ cần phun máu hắn sẽ biến mất nhưng không ngờ phải trải qua loại cảnh tượng này, nỗi đau sẽ lớn tới cỡ nào, cho nên cậu muốn nói xin lỗi nhưng miệng còn chưa mở ra thì đã nghe tiếng nói lùng u oán từ đỉnh đầu truyền đến: “Em muốn giết ta, em vậy mà muốn giết ta…”
Ánh đèn hưởng ứng chớp chớp mấy cái, tiếp theo là một mảnh đen kịt, ngay cả một tia sáng cũng nhìn không thấy, tiếng gió bốn phía không ngừng kêu gào bên tai, sự lạnh lẽo tận xương tủy tầng tầng lớp lớp bao vây Trương Úc Giai, cậu như chìm vào biển rộng, thậm chí có thể cảm thấy nước lạnh đang tràn qua bắp đùi.
Tác giả :
Tam Thập Tái