Ai Dám Nói Xấu Sư Huynh
Chương 75
“Không biết, chắc là người của Thanh Hư kiếm tông.” Quân Diễn Chi cúi đầu trầm tư một lúc nói: “Huynh cũng chỉ đoán thôi… Hằng Dương Cung có lịch sử hơn hai ngàn năm, lại không có ghi chép và xuất xứ của [Ngũ Hành Quy Nguyên Kiếm Pháp], huynh mới cảm thấy hoài nghi, thật ra một chút chứng cứ cũng không có.”
Văn Kinh bỗng nhớ ra một chuyện, hỏi: “Tên thật của huynh là Trường Tôn Thiếu Nghi, cái họ này từ đâu mà đến.”
Quân Diễn Chi nhíu mày: “Huynh cũng đã muốn hỏi đệ từ lâu, đệ làm sao biết cái họ ‘Trường Tôn’ đó?”
Văn Kinh thầm nghĩ, đã thân mật với hắn đến thế rồi, cũng không tất yếu phải che giấu gì nữa, bèn nói: “Trải nghiệm của đệ khá kỳ lạ, nếu đệ nói ra, huynh nhất thiết đừng cảm thấy đệ nghĩ bậy nghĩ bạ.”
Quân Diễn Chi cười như không cười: “Ừm.”
Văn Kinh ngẫm nghĩ rồi nói: “Cái này nói ra thì phải mất mấy canh giờ, không bằng về ngồi xuống rồi nói.”
Quân Diễn Chi cười kéo tay cậu: “Đi!”
Lát sau hai người đã về tới khách ***, Quân Diễn Chi gọi hỏa kế bưng một vò rượu và mấy dĩa đồ ăn lên, ở trong phòng đối ẩm với Văn Kinh. Văn Kinh không thường uống rượu, cẩn thận chối từ vài câu. Quân Diễn Chi nhẹ nhàng nói: “Đệ không uống, huynh sẽ đút đệ uống.”
Một câu khiến mặt Văn Kinh đỏ lên.
Mấy chén rượu vào bụng, Văn Kinh kéo kéo cổ áo xuống, hơi say men nói: “Chuyện đệ sắp nói thật sự rất khó tin, sư huynh nghe rồi, đừng nghĩ đệ là dị loại.”
“Ừm, không xem đệ là dị loại, đệ nói đi.”
Văn Kinh bèn kể lại tất cả mọi chuyện từ nhỏ đến lớn không giấu lại gì cho Quân Diễn Chi. Lúc nhắc đến chuyện đâm Quân Diễn Chi một kiếm, Văn Kinh vẫn cảm thấy hối hận khó chịu, lại sợ sẽ gợi lên hồi ức buồn bã của hắn, ấp úng không nói tiếp được.
Quân Diễn Chi thấy cậu cúi đầu, giọng nói càng lúc càng nghẹn ngào, vội ôm lấy cậu làm nũng: “Lúc đó đệ bị người ta dẫn dụ hiểu lầm huynh, đâm huynh một kiếm, sai lầm không phải toàn bộ trên người đệ.”
Văn Kinh mím môi gật đầu, sắc mặt tái trắng: “Đời này đệ đều…”
Ôn hương đang ôm trong lòng, Văn Kinh lại hổ thẹn đầy đáng thương, Quân Diễn Chi làm sao chịu nổi dáng vẻ “hận không thể bù đắp lại cho huynh thật tốt huynh muốn thế nào thì thế nấy thế nào đệ cũng nguyện ý” của Văn Kinh? Thế là chuyện sau đó cũng tạm thời không nghe nữa, nhẹ thoát y phục của cậu: “Nếu chúng ta đã ở bên nhau, thì sẽ có cơ hội bù đắp thôi.”
Văn Kinh ứa lệ gật đầu, thuận lý thành chương bị hắn áp, rồi đến một lần.
Đêm khuya.
Quân Diễn Chi ôm Văn Kinh đã ngủ say, nhẹ vuốt vết sẹo trên người cậu.
Giấc mộng đã mơ bao nhiêu lần mấy năm nay, vừa tỉnh giấc, lại hoàn toàn trống rỗng.
Hiện tại mất rồi lại có, đương nhiên làm người ta hoan hỉ như điên, nhưng mỗi khi thấy những vết sẹo này, hắn liền nhớ đến khổ sở Văn Kinh từng phải chịu, cảm thấy đau từ tận trong lòng, ủy khuất làm hắn muốn rơi lệ.
Hơn nữa, vết thương do Tam Muội Chân hỏa tạo ra, với năng lực của hắn hiện tại vẫn chưa thể chữa trị.
Nếu Văn Kinh không bận tâm thì cũng thôi, nhưng ngoài miệng cậu không nói, trong lòng chưa chắc lại tiêu sái như thế, ngay cả lúc vào ngủ, đều vô thức vùi nửa mặt trái vào gối chăn che đi, chỉ để mặt phải bình thường ra ngoài. Lúc hai người giao hoan, Văn Kinh cũng không thích đốt nến, luôn vô thức cúi đầu nghiêng người, không muốn để Quân Diễn Chi thấy dung mạo bị hủy của mình.
Đây rõ ràng là tự ti, làm Quân Diễn Chi đau lòng nói không ra lời.
Một cánh tay ấm áp nâng lên sờ mặt Quân Diễn Chi, Văn Kinh buồn ngủ nửa hé mắt: “Sư huynh… sao lại khóc?”
Quân Diễn Chi vội ôm chặt cậu, nhẹ giọng hỏi: “Huynh làm ồn đến đệ sao?”
“Không phải, đệ ngủ đủ rồi.” Văn Kinh lau nước mắt trên mặt Quân Diễn Chi, nhẹ giọng an ủi: “Từ nay về sau chúng ta có thể sống bên nhau, nên cao hứng mới đúng, sư huynh đừng khóc nữa.”
“Ừm… huynh biết.” Quân Diễn Chi nhẹ túm tay cậu, “Tiếp theo đệ muốn làm gì? Huynh cùng đệ.”
Văn Kinh câm nín, nhắc nhở: “Sư huynh quên rồi sao… còn có người đang truy sát chúng ta.”
Quân Diễn Chi trầm ngâm một chút, nhẹ giọng nói: “Người đó chỉ được một nửa truyền thừa, tất nhiên nổi giận lôi đình. Huynh là truyền nhân duy nhất của Hằng Dương Cung, y sẽ cho rằng huynh đã được một nửa trước của truyền thừa. Đệ đoán y sẽ làm gì?”
“Không biết…”
“Hai năm trước y dùng đệ làm mồi câu, thủ đoạn này làm rất được. Hiện tại đệ đoán y sẽ ra tay với ai?”
Văn Kinh ngồi bật dậy.
“Tuệ Thạch phong!”
“Đừng gấp… chỗ sư phụ đã chuẩn bị tốt rồi.” Quân Diễn Chi nhẹ giọng nói bên tai Văn Kinh: “Chúng ta cứ từ từ về Thanh Hư kiếm tông, không cần quá vội, chỉ đợi chỗ sư phụ có tin tức, thì có thể…”
Giọng nói càng lúc càng trầm, miệng lại nhẹ dán lên tai Văn Kinh.
Văn Kinh có chút thấp thỏm. Tuy sư phụ là một tu sĩ kim đan, nhưng các sư huynh Tuệ Thạch phong tu vi lại không cao, hơn nữa kẻ nhân dạng kia còn là ma tu đạo hạnh cao thâm…
Chỉ là nếu Quân Diễn Chi đã nói chuẩn bị tốt, thì chính là không chút sơ xót?
Người đó rốt cuộc là ai!
Văn Kinh nhớ lại lời còn chưa nói xong lúc sáng: “Sư huynh, huynh còn chưa cho đệ biết, họ Trường Tôn của huynh là điển cố gì?”
Quân Diễn Chi nhíu mày nói: “Gia phụ từng nhắc đến, tổ tiên vốn là họ kép Trường Tôn, sau vì tránh nạn, đổi thành họ Vân. Huynh là thiếu cung chủ Hằng Dương Cung, đích tử trực hệ, vì thế mới được cho biết họ thật. Chuyện này ngay cả mẫu thân và muội muội của huynh cũng không biết.”
“Tránh nạn… không biết tránh nạn gì…”
“Nếu Hằng Dương Cung thật sự xuất nguồn từ Thanh Hư kiếm tông, vậy tất nhiên là vào hai ba ngàn năm trước. Năm đó Khô Mộc đạo nhân chỉnh lý Thanh Hư kiếm tông, chính là lúc phồn vinh hưng thịnh, không có nghe nói phát sinh tranh chấp, phân liệt gì.”
Phân liệt… tranh chấp…
Văn Kinh cúi đầu lầm bầm: “… Thanh Hư Tử cả đời thích thanh tĩnh, môn hạ chỉ có mười lăm đồ đệ, mỗi người chiếm một đỉnh Tuần Dương. Đại đệ tử Khô Mộc đạo nhân sau khi vào kỳ kim đan, bế quan ở động phủ không ra. Các mạch khác vì không thể kết đan, hoặc là chết sớm, hoặc chết trong tranh đấu. Trong mấy trăm năm, đám đồ tôn tư chất bình thường chiếm phần lớn, không một ai có thể gánh vác trọng nhiệm, ngược lại chỉ lo tranh đấu ngươi chết ta sống vì mấy bộ cổ quyển truyền thừa Thanh Hư Tử lưu lại, còn tàn hại đồng môn. Trong đó, mạch Hồng Tú phong bị người hãm hại, bị bức bỏ đi, đã thế còn mang theo hai bộ cổ quyển Thanh Hư Tử lưu lại…”
Hai bộ cổ quyển!
Quân Diễn Chi nhíu mày: “… Đây là điều viết trên quyển sách đệ nói?”
“Ừm…” Văn Kinh nhỏ giọng suy đoán: “Huynh nghĩ xem, hai bộ cổ quyển truyền thừa của Hằng Dương Cung, liệu có phải là hai bộ mà hơn ba ngàn năm trước phong chủ Hồng Tú phong mang đi không?”
“Phong chủ Hồng Tú phong năm đó tên là gì?”
“Không biết.”
“Nếu ông ta họ Trường Tôn___”
Ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng “cốc cốc cốc”, giống như một cục đá cứng ngắc đập mạnh lên cửa.
“Ai?” Văn Kinh híp mắt.
Quân Diễn Chi vuốt tóc cậu: “… Đại quy.”
Văn Kinh vội xuống giường, mở cửa nhìn, quả nhiên là đại quy đen thui từ phòng bên bò qua, căng thẳng nằm trước cửa, nhẹ nhúc nhích xoay chuyển, dường như không biết phải làm sao.
Văn Kinh vội ôm nó lên trở về giường: “Sao vậy? Căng thẳng thành thế này?”
Quân Diễn Chi ngồi dậy, cúi đầu nhìn nó một cái: “Mấy năm nay đã thông minh hơn trước chút rồi, hình như sắp mở linh trí.”
“Gần đây có nguy hiểm? Nó phát giác được?”
Quân Diễn Chi nhàn nhạt nói: “Lúc duy nhất nó nhạy bén hơn huynh, là khi giành đồ ăn với huynh.” Nói xong lại cảm thấy có chút bất công, không cam lòng nói: “… Nó thỉnh thoảng cũng sẽ phát giác sự tồn tại của đệ sớm hơn huynh. Không cần lo lắng, lúc linh trí chậm rãi mở ra, luôn có chút phản ứng hốt hoảng, không biết làm sao.”
Văn Kinh hạ cho nó một đạo thuật an thần, đại quy quả nhiên chậm rãi bình tĩnh, ôn thuận nằm trong lòng Văn Kinh.
“Còn mệt không? Có muốn ngủ không?” Quân Diễn Chi nhẹ ôm eo Văn Kinh: “Chúng ta nghỉ thêm một đêm ở đây, sáng mai sẽ khởi hành, đệ nghỉ ngơi đi.”
“Sư huynh nói sao thì vậy.”
…
Cuối cùng Văn Kinh lại ngủ say, nửa bên mặt bị hủy vẫn đè lên gối. Quân Diễn Chi nhẹ nhàng lật người cậu lại, ôm vào lòng, phả một hơi lên mặt Văn Kinh.
Văn Kinh nghiêng đầu, ngủ càng thêm sâu.
Đại quy một bên không thoải mái cử động đầu, ngây ngẩn nhìn Quân Diễn Chi một cái, chậm rãi bò ra mép giường.
Quân Diễn Chi bình thản đặt nó xuống dưới giường.
Tay hắn lóe bạch quang, nhẹ đặt lên mặt trái của Văn Kinh, sờ gương mặt bị thương của cậu. Linh khí men theo vết thương chậm rãi thẩm thấu, làm dịu, kéo dài mãi đến trong da và huyết quản Văn Kinh.
Cho dù biết hy vọng mỏng manh, hắn vẫn muốn trị liệu một chút.
Quân Diễn Chi bất động ôm Văn Kinh tám canh giờ, cuối cùng khí hư lực kiệt, tiêu sạch linh khí, chậm rãi ngồi dậy. Với tu vi hiện tại của hắn muốn trị liệu tổn thương do pháp khí luyện hư tạo thành, quả nhiên là một chuyện không thể.
Đại quy không biết đã bò đi chỗ nào, túi trữ đồ dưới đất lại phát ra tiếng sột soạt, hình như có thứ gì muốn chui ra, lại bị cái gì vây kín, vô cùng nóng nảy.
Quân Diễn Chi chậm rãi xuống giường, mở miệng túi, chỉ thấy miệng đại quy ngậm một cái thẻ ngọc, chân không biết bị sợi thừng gì đó quấn lấy, đáng thương nhìn Quân Diễn Chi, hồ loạn đạp chân.
Quân Diễn Chi ôm đại quy lên, cởi dây trói cho nó. Trộm đồ còn có thể để mình bị cột, kẻ trộm thế này là lần đầu tiên thấy. Muốn mở linh trí chỉ sợ còn phải mất một thời gian… có lẽ.
Hắn lấy thẻ ngọc trong miệng đại quy ra, dạy bảo: “Sau này đừng trộm đồ___”
Đột nhiên, chút linh khí cuối cùng trong người truyền vào trong thẻ ngọc.
Không kịp phòng bị, thẻ ngọc hiện ra một tia dịu quang màu lục nhạt, từng hàng chữ đột nhiên xuất hiện trên thẻ ngọc!
Quân Diễn Chi sửng sốt, thẻ ngọc này là cho hắn?
Chữ trên thẻ ngọc là do tay người viết, có hơi ngoáy, nhìn ra được tâm trạng của người viết không tốt lắm.
“Kiếp này nếu không thành tiên, ta cho ngươi vạn kiếp bất phục.”
Chân mày Quân Diễn Chi run lên, ngưng thần tiếp tục xem.
Trong thẻ ngọc có một bộ thuật pháp liệu thương hệ mộc, không biết có công hiệu gì. Sau đó viết một đống lời qua quýt, hồ ngôn loạn ngữ, dường như kể lại một câu chuyện xa xưa ưu thương không liên quan đến hắn.
“Sau lúc Thanh Hư Tử luyện kiếm trong Tru Tiên tháp, khi bị phỏng, có thể dùng thuật này trị thương. Trong lúc tu luyện thuật này, cần phải tĩnh tâm điều dưỡng, không được hành phòng, không được nổi dục niệm, nếu không sẽ hỏng việc…”
Rất lâu sau__
Bóng người thon dài chậm rãi đứng dậy trên mặt đất lạnh lẽo, cất thẻ ngọc vào lại túi trữ đồ. Quân Diễn Chi trở lại giường nằm xuống, ôm Văn Kinh vào lòng, nhẹ giọng nói: “Đợi nhé, huynh sẽ trị khỏi cho đệ…”
Văn Kinh bỗng nhớ ra một chuyện, hỏi: “Tên thật của huynh là Trường Tôn Thiếu Nghi, cái họ này từ đâu mà đến.”
Quân Diễn Chi nhíu mày: “Huynh cũng đã muốn hỏi đệ từ lâu, đệ làm sao biết cái họ ‘Trường Tôn’ đó?”
Văn Kinh thầm nghĩ, đã thân mật với hắn đến thế rồi, cũng không tất yếu phải che giấu gì nữa, bèn nói: “Trải nghiệm của đệ khá kỳ lạ, nếu đệ nói ra, huynh nhất thiết đừng cảm thấy đệ nghĩ bậy nghĩ bạ.”
Quân Diễn Chi cười như không cười: “Ừm.”
Văn Kinh ngẫm nghĩ rồi nói: “Cái này nói ra thì phải mất mấy canh giờ, không bằng về ngồi xuống rồi nói.”
Quân Diễn Chi cười kéo tay cậu: “Đi!”
Lát sau hai người đã về tới khách ***, Quân Diễn Chi gọi hỏa kế bưng một vò rượu và mấy dĩa đồ ăn lên, ở trong phòng đối ẩm với Văn Kinh. Văn Kinh không thường uống rượu, cẩn thận chối từ vài câu. Quân Diễn Chi nhẹ nhàng nói: “Đệ không uống, huynh sẽ đút đệ uống.”
Một câu khiến mặt Văn Kinh đỏ lên.
Mấy chén rượu vào bụng, Văn Kinh kéo kéo cổ áo xuống, hơi say men nói: “Chuyện đệ sắp nói thật sự rất khó tin, sư huynh nghe rồi, đừng nghĩ đệ là dị loại.”
“Ừm, không xem đệ là dị loại, đệ nói đi.”
Văn Kinh bèn kể lại tất cả mọi chuyện từ nhỏ đến lớn không giấu lại gì cho Quân Diễn Chi. Lúc nhắc đến chuyện đâm Quân Diễn Chi một kiếm, Văn Kinh vẫn cảm thấy hối hận khó chịu, lại sợ sẽ gợi lên hồi ức buồn bã của hắn, ấp úng không nói tiếp được.
Quân Diễn Chi thấy cậu cúi đầu, giọng nói càng lúc càng nghẹn ngào, vội ôm lấy cậu làm nũng: “Lúc đó đệ bị người ta dẫn dụ hiểu lầm huynh, đâm huynh một kiếm, sai lầm không phải toàn bộ trên người đệ.”
Văn Kinh mím môi gật đầu, sắc mặt tái trắng: “Đời này đệ đều…”
Ôn hương đang ôm trong lòng, Văn Kinh lại hổ thẹn đầy đáng thương, Quân Diễn Chi làm sao chịu nổi dáng vẻ “hận không thể bù đắp lại cho huynh thật tốt huynh muốn thế nào thì thế nấy thế nào đệ cũng nguyện ý” của Văn Kinh? Thế là chuyện sau đó cũng tạm thời không nghe nữa, nhẹ thoát y phục của cậu: “Nếu chúng ta đã ở bên nhau, thì sẽ có cơ hội bù đắp thôi.”
Văn Kinh ứa lệ gật đầu, thuận lý thành chương bị hắn áp, rồi đến một lần.
Đêm khuya.
Quân Diễn Chi ôm Văn Kinh đã ngủ say, nhẹ vuốt vết sẹo trên người cậu.
Giấc mộng đã mơ bao nhiêu lần mấy năm nay, vừa tỉnh giấc, lại hoàn toàn trống rỗng.
Hiện tại mất rồi lại có, đương nhiên làm người ta hoan hỉ như điên, nhưng mỗi khi thấy những vết sẹo này, hắn liền nhớ đến khổ sở Văn Kinh từng phải chịu, cảm thấy đau từ tận trong lòng, ủy khuất làm hắn muốn rơi lệ.
Hơn nữa, vết thương do Tam Muội Chân hỏa tạo ra, với năng lực của hắn hiện tại vẫn chưa thể chữa trị.
Nếu Văn Kinh không bận tâm thì cũng thôi, nhưng ngoài miệng cậu không nói, trong lòng chưa chắc lại tiêu sái như thế, ngay cả lúc vào ngủ, đều vô thức vùi nửa mặt trái vào gối chăn che đi, chỉ để mặt phải bình thường ra ngoài. Lúc hai người giao hoan, Văn Kinh cũng không thích đốt nến, luôn vô thức cúi đầu nghiêng người, không muốn để Quân Diễn Chi thấy dung mạo bị hủy của mình.
Đây rõ ràng là tự ti, làm Quân Diễn Chi đau lòng nói không ra lời.
Một cánh tay ấm áp nâng lên sờ mặt Quân Diễn Chi, Văn Kinh buồn ngủ nửa hé mắt: “Sư huynh… sao lại khóc?”
Quân Diễn Chi vội ôm chặt cậu, nhẹ giọng hỏi: “Huynh làm ồn đến đệ sao?”
“Không phải, đệ ngủ đủ rồi.” Văn Kinh lau nước mắt trên mặt Quân Diễn Chi, nhẹ giọng an ủi: “Từ nay về sau chúng ta có thể sống bên nhau, nên cao hứng mới đúng, sư huynh đừng khóc nữa.”
“Ừm… huynh biết.” Quân Diễn Chi nhẹ túm tay cậu, “Tiếp theo đệ muốn làm gì? Huynh cùng đệ.”
Văn Kinh câm nín, nhắc nhở: “Sư huynh quên rồi sao… còn có người đang truy sát chúng ta.”
Quân Diễn Chi trầm ngâm một chút, nhẹ giọng nói: “Người đó chỉ được một nửa truyền thừa, tất nhiên nổi giận lôi đình. Huynh là truyền nhân duy nhất của Hằng Dương Cung, y sẽ cho rằng huynh đã được một nửa trước của truyền thừa. Đệ đoán y sẽ làm gì?”
“Không biết…”
“Hai năm trước y dùng đệ làm mồi câu, thủ đoạn này làm rất được. Hiện tại đệ đoán y sẽ ra tay với ai?”
Văn Kinh ngồi bật dậy.
“Tuệ Thạch phong!”
“Đừng gấp… chỗ sư phụ đã chuẩn bị tốt rồi.” Quân Diễn Chi nhẹ giọng nói bên tai Văn Kinh: “Chúng ta cứ từ từ về Thanh Hư kiếm tông, không cần quá vội, chỉ đợi chỗ sư phụ có tin tức, thì có thể…”
Giọng nói càng lúc càng trầm, miệng lại nhẹ dán lên tai Văn Kinh.
Văn Kinh có chút thấp thỏm. Tuy sư phụ là một tu sĩ kim đan, nhưng các sư huynh Tuệ Thạch phong tu vi lại không cao, hơn nữa kẻ nhân dạng kia còn là ma tu đạo hạnh cao thâm…
Chỉ là nếu Quân Diễn Chi đã nói chuẩn bị tốt, thì chính là không chút sơ xót?
Người đó rốt cuộc là ai!
Văn Kinh nhớ lại lời còn chưa nói xong lúc sáng: “Sư huynh, huynh còn chưa cho đệ biết, họ Trường Tôn của huynh là điển cố gì?”
Quân Diễn Chi nhíu mày nói: “Gia phụ từng nhắc đến, tổ tiên vốn là họ kép Trường Tôn, sau vì tránh nạn, đổi thành họ Vân. Huynh là thiếu cung chủ Hằng Dương Cung, đích tử trực hệ, vì thế mới được cho biết họ thật. Chuyện này ngay cả mẫu thân và muội muội của huynh cũng không biết.”
“Tránh nạn… không biết tránh nạn gì…”
“Nếu Hằng Dương Cung thật sự xuất nguồn từ Thanh Hư kiếm tông, vậy tất nhiên là vào hai ba ngàn năm trước. Năm đó Khô Mộc đạo nhân chỉnh lý Thanh Hư kiếm tông, chính là lúc phồn vinh hưng thịnh, không có nghe nói phát sinh tranh chấp, phân liệt gì.”
Phân liệt… tranh chấp…
Văn Kinh cúi đầu lầm bầm: “… Thanh Hư Tử cả đời thích thanh tĩnh, môn hạ chỉ có mười lăm đồ đệ, mỗi người chiếm một đỉnh Tuần Dương. Đại đệ tử Khô Mộc đạo nhân sau khi vào kỳ kim đan, bế quan ở động phủ không ra. Các mạch khác vì không thể kết đan, hoặc là chết sớm, hoặc chết trong tranh đấu. Trong mấy trăm năm, đám đồ tôn tư chất bình thường chiếm phần lớn, không một ai có thể gánh vác trọng nhiệm, ngược lại chỉ lo tranh đấu ngươi chết ta sống vì mấy bộ cổ quyển truyền thừa Thanh Hư Tử lưu lại, còn tàn hại đồng môn. Trong đó, mạch Hồng Tú phong bị người hãm hại, bị bức bỏ đi, đã thế còn mang theo hai bộ cổ quyển Thanh Hư Tử lưu lại…”
Hai bộ cổ quyển!
Quân Diễn Chi nhíu mày: “… Đây là điều viết trên quyển sách đệ nói?”
“Ừm…” Văn Kinh nhỏ giọng suy đoán: “Huynh nghĩ xem, hai bộ cổ quyển truyền thừa của Hằng Dương Cung, liệu có phải là hai bộ mà hơn ba ngàn năm trước phong chủ Hồng Tú phong mang đi không?”
“Phong chủ Hồng Tú phong năm đó tên là gì?”
“Không biết.”
“Nếu ông ta họ Trường Tôn___”
Ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng “cốc cốc cốc”, giống như một cục đá cứng ngắc đập mạnh lên cửa.
“Ai?” Văn Kinh híp mắt.
Quân Diễn Chi vuốt tóc cậu: “… Đại quy.”
Văn Kinh vội xuống giường, mở cửa nhìn, quả nhiên là đại quy đen thui từ phòng bên bò qua, căng thẳng nằm trước cửa, nhẹ nhúc nhích xoay chuyển, dường như không biết phải làm sao.
Văn Kinh vội ôm nó lên trở về giường: “Sao vậy? Căng thẳng thành thế này?”
Quân Diễn Chi ngồi dậy, cúi đầu nhìn nó một cái: “Mấy năm nay đã thông minh hơn trước chút rồi, hình như sắp mở linh trí.”
“Gần đây có nguy hiểm? Nó phát giác được?”
Quân Diễn Chi nhàn nhạt nói: “Lúc duy nhất nó nhạy bén hơn huynh, là khi giành đồ ăn với huynh.” Nói xong lại cảm thấy có chút bất công, không cam lòng nói: “… Nó thỉnh thoảng cũng sẽ phát giác sự tồn tại của đệ sớm hơn huynh. Không cần lo lắng, lúc linh trí chậm rãi mở ra, luôn có chút phản ứng hốt hoảng, không biết làm sao.”
Văn Kinh hạ cho nó một đạo thuật an thần, đại quy quả nhiên chậm rãi bình tĩnh, ôn thuận nằm trong lòng Văn Kinh.
“Còn mệt không? Có muốn ngủ không?” Quân Diễn Chi nhẹ ôm eo Văn Kinh: “Chúng ta nghỉ thêm một đêm ở đây, sáng mai sẽ khởi hành, đệ nghỉ ngơi đi.”
“Sư huynh nói sao thì vậy.”
…
Cuối cùng Văn Kinh lại ngủ say, nửa bên mặt bị hủy vẫn đè lên gối. Quân Diễn Chi nhẹ nhàng lật người cậu lại, ôm vào lòng, phả một hơi lên mặt Văn Kinh.
Văn Kinh nghiêng đầu, ngủ càng thêm sâu.
Đại quy một bên không thoải mái cử động đầu, ngây ngẩn nhìn Quân Diễn Chi một cái, chậm rãi bò ra mép giường.
Quân Diễn Chi bình thản đặt nó xuống dưới giường.
Tay hắn lóe bạch quang, nhẹ đặt lên mặt trái của Văn Kinh, sờ gương mặt bị thương của cậu. Linh khí men theo vết thương chậm rãi thẩm thấu, làm dịu, kéo dài mãi đến trong da và huyết quản Văn Kinh.
Cho dù biết hy vọng mỏng manh, hắn vẫn muốn trị liệu một chút.
Quân Diễn Chi bất động ôm Văn Kinh tám canh giờ, cuối cùng khí hư lực kiệt, tiêu sạch linh khí, chậm rãi ngồi dậy. Với tu vi hiện tại của hắn muốn trị liệu tổn thương do pháp khí luyện hư tạo thành, quả nhiên là một chuyện không thể.
Đại quy không biết đã bò đi chỗ nào, túi trữ đồ dưới đất lại phát ra tiếng sột soạt, hình như có thứ gì muốn chui ra, lại bị cái gì vây kín, vô cùng nóng nảy.
Quân Diễn Chi chậm rãi xuống giường, mở miệng túi, chỉ thấy miệng đại quy ngậm một cái thẻ ngọc, chân không biết bị sợi thừng gì đó quấn lấy, đáng thương nhìn Quân Diễn Chi, hồ loạn đạp chân.
Quân Diễn Chi ôm đại quy lên, cởi dây trói cho nó. Trộm đồ còn có thể để mình bị cột, kẻ trộm thế này là lần đầu tiên thấy. Muốn mở linh trí chỉ sợ còn phải mất một thời gian… có lẽ.
Hắn lấy thẻ ngọc trong miệng đại quy ra, dạy bảo: “Sau này đừng trộm đồ___”
Đột nhiên, chút linh khí cuối cùng trong người truyền vào trong thẻ ngọc.
Không kịp phòng bị, thẻ ngọc hiện ra một tia dịu quang màu lục nhạt, từng hàng chữ đột nhiên xuất hiện trên thẻ ngọc!
Quân Diễn Chi sửng sốt, thẻ ngọc này là cho hắn?
Chữ trên thẻ ngọc là do tay người viết, có hơi ngoáy, nhìn ra được tâm trạng của người viết không tốt lắm.
“Kiếp này nếu không thành tiên, ta cho ngươi vạn kiếp bất phục.”
Chân mày Quân Diễn Chi run lên, ngưng thần tiếp tục xem.
Trong thẻ ngọc có một bộ thuật pháp liệu thương hệ mộc, không biết có công hiệu gì. Sau đó viết một đống lời qua quýt, hồ ngôn loạn ngữ, dường như kể lại một câu chuyện xa xưa ưu thương không liên quan đến hắn.
“Sau lúc Thanh Hư Tử luyện kiếm trong Tru Tiên tháp, khi bị phỏng, có thể dùng thuật này trị thương. Trong lúc tu luyện thuật này, cần phải tĩnh tâm điều dưỡng, không được hành phòng, không được nổi dục niệm, nếu không sẽ hỏng việc…”
Rất lâu sau__
Bóng người thon dài chậm rãi đứng dậy trên mặt đất lạnh lẽo, cất thẻ ngọc vào lại túi trữ đồ. Quân Diễn Chi trở lại giường nằm xuống, ôm Văn Kinh vào lòng, nhẹ giọng nói: “Đợi nhé, huynh sẽ trị khỏi cho đệ…”
Tác giả :
Cổ Ngọc Văn Hương