Ai Dám Nói Xấu Sư Huynh
Chương 24: Sư huynh chúng ta đi tránh mưa
Bát Phong nhai có linh khí nồng đậm, cho dù bay trên không, cũng làm người ta cả người thoải mái.
Trong sơn cốc thỉnh thoảng truyền ra tiếng gào và tiếng rú của yêu thú, nếu không thì sẽ hoàn toàn tĩnh lặng.
Gần tối, bầu trời lác đác mưa.
Mười người tự đáp xuống, tìm một sơn động nghỉ ngơi.
Tối nay, không trăng.
Quân Diễn Chi lặng lẽ nhìn bầu trời.
Ban ngày, cảnh tượng đệ tử Thủy Nguyệt Cung chết thảm quá đáng sợ, Lý Thư và Cổ Tấn Bình nghĩ lại còn run, nghị luận: “Bọn họ bị cái gì khống chế chứ, giống như nhập ma.”
Mạc Thiếu Ngôn cắn lương khô mình mang ra: “Có thể khống chế tâm trí con người, thứ gì chứ?”
Hạ Linh lạnh lùng nói: “Ma tu, yêu tu, đan dược, độc khí.”
Liễu Thiên Mạch nhẹ giọng nói: “Đệ nói quá đơn giản rồi, bất kể là ma tu hay yêu tu, trừ khi là năng lực trời sinh, nếu không phải có tu vi cực cao, mới có thể khống chế tâm trí.”
Bành Thiệu nói: “Không sai, lần này sợ là độc khí. Chẳng hạn họ đã đụng phải cơ quan gì, dẫn phát độc khí.”
Cổ Tấn Bình hỏi: “Ma tu và yêu tu ra sao sẽ có năng lực khống chế tâm trí?”
Trong sơn động vô cùng tăm tối, Quân Diễn Chi cúi đầu.
Liễu Thiên Mạch chậm rãi nói: “Chuyện ma tu tu vi cao thâm giết người, từ cổ đã có, phát sinh qua mấy lần. Lúc đó trên ngàn trên vạn người diệt vong, nhân gian trở thành địa ngục tu la. Máu tươi chảy ra bị ma tu hút lấy, dùng để tu luyện ma công.”
Quy Tâm Bích nói: “Chuyện như thế, đã chưa từng diễn ra trên ngàn năm rồi. Trời sinh năng lực khống chế thần trí, trong mười mấy năm gần đây, không phải có một người sao. Lúc đó đệ vừa bắt đầu tu luyện, mấy lần nghe nhắc đến.”
“Hằng Dương cung.” Hạ Linh nói.
Liễu Thiên Mạch nhẹ giọng tiếp: “Từ cung chủ đến hạ nhân, bốn trăm sáu mươi bảy người, không một ai thoát được, toàn bộ tự tàn sát mà chết. Kẻ gây họa, chính là nhi tử chưa đầy mười tuổi của cung chủ, cũng chết trong hỗn loạn.”
Lý Thư hỏi: “Cái này đệ từng nghe qua, hài tử đó trời sinh đã có ma khí, còn biết biến hóa yêu thân, trong lúc còn quấn tã đã từng khiến hai hạ nhân trở mặt nhau, gây trọng thương đối phương.”
“Hài tử như thế, lúc ra đời đã nên giết chết rồi, Hằng Dương cung chủ kia sao không đủ nhẫn tâm chứ?”
“Hài tử của mình, làm sao ra tay được?”
Quân Diễn Chi ôn giọng nói: “Các huynh đệ nói chuyện đi, ta cảm thấy đè nén, ra ngoài đi dạo.”
Nói xong thì bỏ ra ngoài.
Văn Kinh ngồi dậy, đuổi theo: “Quân sư huynh, đợi đệ với.”
Quy Tâm Bích bĩu môi nói: “Quân sư huynh, Quân sư huynh, trong mắt trừ Quân sư huynh còn có ai nữa.”
Mạc Thiếu Ngôn chậm rì rì nói: “Quy sư huynh, huynh ghen tỵ đó à?”
Quy Tâm Bích hờn mát: “Ta ghen tỵ? Tiểu tử đó ngốc như thế, ta chỉ đau lòng thay Quân sư huynh.”
Ngoài sơn động.
Hai người một trước một sau, đi được mấy trượng trong mưa nhỏ. Xung quanh tối đen, duỗi tay không thấy năm ngón. Quân Diễn Chi ôn giọng nói: “Lộ sư đệ, sắc trời quá tối, đệ về sơn động đi, có đôi lúc huynh thích ở một mình.”
Văn Kinh nhỏ giọng đáp: “Đệ không làm phiền huynh, đệ chỉ ngồi cạnh huynh thôi.”
Tối nay cậu không thể không theo ra ngoài.
Vì ngay tối nay, Quân Diễn Chi vì sự cố thất lạc mọi người, tự mình lên đường, mấy ngày sau gặp Quý Khả Tình.
Hiện giờ tình cảm của nữ chính và hắn không được thành lập, khi gặp lại không biết là tình cảnh gì, Văn Kinh cần phải theo sát bên hắn.
Xung quanh rất yên tĩnh, Quân Diễn Chi chậm rãi mà đi, bước chân đột nhiên dừng lại.
Văn Kinh đi theo sau lưng hắn, không kịp đề phòng đụng vào tấm lưng chắc nịch, mũi nhức nhối, cả khóe mắt cũng đỏ lên.
“Sư huynh…”
Quân Diễn Chi khàn giọng nói: “Sư đệ, huynh hơi choáng váng, đệ cho huynh mượn tựa vào một chút được không?” Thanh âm rất nhẹ, lại hơi khác bình thường.
Văn Kinh sửng sốt, vội nói: “Thân thể không khỏe sao? Chúng ta về sơn động nghỉ ngơi đi.”
Người phía trước lặng yên đứng trong mưa, không nói gì.
Văn Kinh nôn nóng, trong tay tụ một lọn linh khí, hơi chiếu sáng xung quanh.
Cậu kéo cánh tay lạnh lẽo của Quân Diễn Chi, vừa dỗ vừa kéo đi chầm chậm: “Chúng ta không về sơn động, chúng ta đi tìm xem có chỗ nào tránh mưa không…”
Quân Diễn Chi nhẹ xoa ngón tay ấm áp của thiếu niên.
“A, phía trước có một sơn động, sư huynh chúng ta vào tránh mưa đi…”
“Được…”
Văn Kinh vừa lay tay Quân Diễn Chi, vừa dắt đi tới: “Chúng ta có sơn động của mình, không cần chen chút với họ. Sư huynh cười một cái coi.”
Quân Diễn Chi bị cậu kéo vào sơn động đó, rất cạn, chỉ đủ cho hai người miễn cưỡng ngồi chen với nhau.
Văn Kinh ngồi sát Quân Diễn Chi, điều chỉnh thế nào cũng cảm thấy kỳ cục. Cậu nhíu mày nói: “Sư huynh có cảm thấy khó chịu không, hay chúng ta tìm sơn động khác?”
“Không cần.”
Sắc mặt Quân Diễn Chi hơi tái, trong ánh mắt nhìn về phía Văn Kinh, có một tia sợ hãi cực nhạt, gần như không nhìn ra được.
Văn Kinh vội nói: “Chúng ta không đổi nữa, tối nay chúng ta ngủ ở đây.” Nói xong lại cảm thấy khó chịu, tự động nhúc nhích cơ thể, tìm tư thế thoải mái nhất.
Quân Diễn Chi cầm tay cậu, để cậu ngồi giữa hai đùi mình, từ sau lưng vòng tay ôm.
Hai người hợp thành một, không gian lập tức rộng rãi lên không ít. Văn Kinh nằm trong vòng tay ấm áp mềm mại, dễ chịu hơn đá xanh lạnh cứng rất nhiều, không khỏi nói: “Ừm ừm, thế này tốt nhất.”
Quân Diễn Chi tựa đầu vào vai Văn Kinh, lặng yên không nói.
“Sư huynh sao vậy? Có tâm sự sao?”
“Không có. Trời mưa, tâm trạng không tốt.” Âm thanh nhẹ nhàng.
“À… thế sao… sư huynh muốn làm gì?”
“Cái gì cũng không muốn làm, muốn yên tĩnh ngồi thế này.”
“À… được…”
Hai người trầm mặc tựa vào nhau, Văn Kinh càng lúc càng thoải mái, nhẹ xoay người, nằm sấp nghiêng trong lòng hắn: “Sư huynh, vốn nói để huynh tựa vào đệ, bây giờ lại trở thành đệ tựa vào huynh rồi.”
“Ai tựa vào ai, đều như nhau.” Đầu Quân Diễn Chi gác lên vai cậu, nhẹ cọ sát.
Văn Kinh cảm thấy hơi buồn ngủ, xoa mắt: “Sư huynh, đệ buồn ngủ rồi.”
“Ngủ đi.”
“Sư huynh đừng mất hứng nha…” Mí mắt trĩu nặng khép lại, đầu tựa vào lòng Quân Diễn Chi.
“Đệ luôn ở bên huynh, huynh sẽ không mất hứng.” Âm thanh vẫn dịu dàng, nhưng xen vào một chút cảm xúc mờ mịt khó hiểu.
Văn Kinh cuối cùng từ từ mất ý thức: “Ừm… đệ luôn ở bên huynh…”
Cuối cùng, trong đầu chỉ còn một mảng tối tăm, chìm vào giấc ngủ.
Thân thể thiếu niên ấm áp dễ chịu, giống như một đốm lửa nhỏ. Quân Diễn Chi siết chặt hai tay ôm cậu, sờ soạng cần cổ thon dài của Văn Kinh, nhẹ phủ môi lên.
Trơn trợt, ấm áp, giống như hắn tưởng tượng.
Hơi thè lưỡi liếm lên, nhẹ mút lấy, để lại một chuỗi dấu vết nóng cháy.
Đầu lưỡi có chút nhoi nhói, như phát nghiện, Quân Diễn Chi chậm rãi dồn sức, hôn, mút, yêu thích không buông tay, ánh mắt dần âm trầm.
Hắn muốn thiếu niên này vĩnh viễn không rời khỏi mình.
Mỗi ngày nhả một ngụm khí vào miệng cậu, một tháng sau, Lộ Kinh sẽ điên cuồng ái luyến hắn, cả đời đều trung tâm như nhất, vĩnh viễn không phản bội.
Quân Diễn Chi nâng đầu Văn Kinh lên, trong bóng tối tìm kiếm môi cậu.
Cái miệng nhỏ ẩm ướt hơi hé mở, không hoàn toàn cự tuyệt. Quân Diễn Chi nhẹ nhàng thè lưỡi mình vào trong, thuận thế lật Văn Kinh lại, hút lấy hơi ấm trong miệng cậu.
Thiếu niên đã ngủ rất say, không chút ý thức.
Dòng khí tức trào lên trong miệng Quân Diễn Chi, ngậm trong miệng không dám nhả ra.
Buổi tối hơn mười năm trước, hắn không nhớ rõ cái gì, chỉ nhớ tiếng thét, tiếng kêu hỗn loạn, máu tươi đầy đất, mẫu thân đẩy hắn, bảo hắn chạy đi. Lúc tỉnh dậy, hắn đã hôn mê trong khu rừng dưới dãy núi Tuần Dương.
Tiếp theo, hắn nghe tin toàn gia bị diệt, hung thủ chính là bản thân hắn.
Hắn sợ hãi đêm không ngủ được, liều mạng suy nghĩ, nhưng không nhớ ra cái gì.
Hắn không biết mình có phải là hung thủ hay không, nhưng thiếu niên trong lòng này tuyệt đối không thể biết.
Quân Diễn Chi mút đôi môi mềm mại của Văn Kinh, chậm rãi đẩy khí tức vào miệng. Mỗi ngày một lần, sau một tháng, Lộ Kinh sẽ vĩnh viễn là của hắn.
Lộ Kinh nhíu mày, hàm hồ nói: “Sư huynh, khó chịu…”
Quân Diễn Chi thình lình thu lại khí tức, giao triền hôn nhau, cuốn lấy đầu lưỡi trơn trợt của cậu.
Nên làm sao đây?
Quân Diễn Chi có chút mê mang.
Không muốn biến cậu thành con rối, nhưng sợ tương lai có một ngày cậu sẽ phản bội mình.
Có phải cậu cũng cảm thấy, người như mình, sinh ra thì nên bị bóp chết?
Cả đời hắn vốn không muốn tiếp xúc với ai, nhưng thiếu niên này liều mạng chen vào trong sinh mạng của cậu, không chút phát giác, như kẻ ngốc dỗ hắn vui vẻ.
Cậu biết hắn là người thế nào không? Tên ngốc này!
“Sư huynh, đau…” Văn Kinh rút đầu ra, bị Quân Diễn Chi đè cổ lại, hung tợn mút.
Hiện tại muốn chạy?
Quân Diễn Chi đè cậu xuống đất, hai tay len vào y phục của cậu, sờ lên làn da non nớt, men theo eo đi thẳng xuống mông.
Văn Kinh khó chịu nhúc nhích, vô thức nhẹ kêu: “Ưm… đau…”
Quân Diễn Chi mím môi, tự động khắc chế, ôm Văn Kinh ngồi lên. Hắn cúi đầu, chậm rãi kéo lại y phục cho Văn Kinh, nhẹ giọng nói: “Sư đệ, huynh tin đệ lần này, đệ vĩnh viễn đừng phản bội huynh, được không?”
“Ưm…” Thiếu niên ngoan ngoãn nằm sấp vào ngực hắn.
Quân Diễn Chi nhẹ vuốt đầu cậu: “Ngủ đi.”
Văn Kinh ôm eo hắn, nét mặt trở nên hòa hoãn, một chút động tĩnh cũng không có.
Trong sơn cốc thỉnh thoảng truyền ra tiếng gào và tiếng rú của yêu thú, nếu không thì sẽ hoàn toàn tĩnh lặng.
Gần tối, bầu trời lác đác mưa.
Mười người tự đáp xuống, tìm một sơn động nghỉ ngơi.
Tối nay, không trăng.
Quân Diễn Chi lặng lẽ nhìn bầu trời.
Ban ngày, cảnh tượng đệ tử Thủy Nguyệt Cung chết thảm quá đáng sợ, Lý Thư và Cổ Tấn Bình nghĩ lại còn run, nghị luận: “Bọn họ bị cái gì khống chế chứ, giống như nhập ma.”
Mạc Thiếu Ngôn cắn lương khô mình mang ra: “Có thể khống chế tâm trí con người, thứ gì chứ?”
Hạ Linh lạnh lùng nói: “Ma tu, yêu tu, đan dược, độc khí.”
Liễu Thiên Mạch nhẹ giọng nói: “Đệ nói quá đơn giản rồi, bất kể là ma tu hay yêu tu, trừ khi là năng lực trời sinh, nếu không phải có tu vi cực cao, mới có thể khống chế tâm trí.”
Bành Thiệu nói: “Không sai, lần này sợ là độc khí. Chẳng hạn họ đã đụng phải cơ quan gì, dẫn phát độc khí.”
Cổ Tấn Bình hỏi: “Ma tu và yêu tu ra sao sẽ có năng lực khống chế tâm trí?”
Trong sơn động vô cùng tăm tối, Quân Diễn Chi cúi đầu.
Liễu Thiên Mạch chậm rãi nói: “Chuyện ma tu tu vi cao thâm giết người, từ cổ đã có, phát sinh qua mấy lần. Lúc đó trên ngàn trên vạn người diệt vong, nhân gian trở thành địa ngục tu la. Máu tươi chảy ra bị ma tu hút lấy, dùng để tu luyện ma công.”
Quy Tâm Bích nói: “Chuyện như thế, đã chưa từng diễn ra trên ngàn năm rồi. Trời sinh năng lực khống chế thần trí, trong mười mấy năm gần đây, không phải có một người sao. Lúc đó đệ vừa bắt đầu tu luyện, mấy lần nghe nhắc đến.”
“Hằng Dương cung.” Hạ Linh nói.
Liễu Thiên Mạch nhẹ giọng tiếp: “Từ cung chủ đến hạ nhân, bốn trăm sáu mươi bảy người, không một ai thoát được, toàn bộ tự tàn sát mà chết. Kẻ gây họa, chính là nhi tử chưa đầy mười tuổi của cung chủ, cũng chết trong hỗn loạn.”
Lý Thư hỏi: “Cái này đệ từng nghe qua, hài tử đó trời sinh đã có ma khí, còn biết biến hóa yêu thân, trong lúc còn quấn tã đã từng khiến hai hạ nhân trở mặt nhau, gây trọng thương đối phương.”
“Hài tử như thế, lúc ra đời đã nên giết chết rồi, Hằng Dương cung chủ kia sao không đủ nhẫn tâm chứ?”
“Hài tử của mình, làm sao ra tay được?”
Quân Diễn Chi ôn giọng nói: “Các huynh đệ nói chuyện đi, ta cảm thấy đè nén, ra ngoài đi dạo.”
Nói xong thì bỏ ra ngoài.
Văn Kinh ngồi dậy, đuổi theo: “Quân sư huynh, đợi đệ với.”
Quy Tâm Bích bĩu môi nói: “Quân sư huynh, Quân sư huynh, trong mắt trừ Quân sư huynh còn có ai nữa.”
Mạc Thiếu Ngôn chậm rì rì nói: “Quy sư huynh, huynh ghen tỵ đó à?”
Quy Tâm Bích hờn mát: “Ta ghen tỵ? Tiểu tử đó ngốc như thế, ta chỉ đau lòng thay Quân sư huynh.”
Ngoài sơn động.
Hai người một trước một sau, đi được mấy trượng trong mưa nhỏ. Xung quanh tối đen, duỗi tay không thấy năm ngón. Quân Diễn Chi ôn giọng nói: “Lộ sư đệ, sắc trời quá tối, đệ về sơn động đi, có đôi lúc huynh thích ở một mình.”
Văn Kinh nhỏ giọng đáp: “Đệ không làm phiền huynh, đệ chỉ ngồi cạnh huynh thôi.”
Tối nay cậu không thể không theo ra ngoài.
Vì ngay tối nay, Quân Diễn Chi vì sự cố thất lạc mọi người, tự mình lên đường, mấy ngày sau gặp Quý Khả Tình.
Hiện giờ tình cảm của nữ chính và hắn không được thành lập, khi gặp lại không biết là tình cảnh gì, Văn Kinh cần phải theo sát bên hắn.
Xung quanh rất yên tĩnh, Quân Diễn Chi chậm rãi mà đi, bước chân đột nhiên dừng lại.
Văn Kinh đi theo sau lưng hắn, không kịp đề phòng đụng vào tấm lưng chắc nịch, mũi nhức nhối, cả khóe mắt cũng đỏ lên.
“Sư huynh…”
Quân Diễn Chi khàn giọng nói: “Sư đệ, huynh hơi choáng váng, đệ cho huynh mượn tựa vào một chút được không?” Thanh âm rất nhẹ, lại hơi khác bình thường.
Văn Kinh sửng sốt, vội nói: “Thân thể không khỏe sao? Chúng ta về sơn động nghỉ ngơi đi.”
Người phía trước lặng yên đứng trong mưa, không nói gì.
Văn Kinh nôn nóng, trong tay tụ một lọn linh khí, hơi chiếu sáng xung quanh.
Cậu kéo cánh tay lạnh lẽo của Quân Diễn Chi, vừa dỗ vừa kéo đi chầm chậm: “Chúng ta không về sơn động, chúng ta đi tìm xem có chỗ nào tránh mưa không…”
Quân Diễn Chi nhẹ xoa ngón tay ấm áp của thiếu niên.
“A, phía trước có một sơn động, sư huynh chúng ta vào tránh mưa đi…”
“Được…”
Văn Kinh vừa lay tay Quân Diễn Chi, vừa dắt đi tới: “Chúng ta có sơn động của mình, không cần chen chút với họ. Sư huynh cười một cái coi.”
Quân Diễn Chi bị cậu kéo vào sơn động đó, rất cạn, chỉ đủ cho hai người miễn cưỡng ngồi chen với nhau.
Văn Kinh ngồi sát Quân Diễn Chi, điều chỉnh thế nào cũng cảm thấy kỳ cục. Cậu nhíu mày nói: “Sư huynh có cảm thấy khó chịu không, hay chúng ta tìm sơn động khác?”
“Không cần.”
Sắc mặt Quân Diễn Chi hơi tái, trong ánh mắt nhìn về phía Văn Kinh, có một tia sợ hãi cực nhạt, gần như không nhìn ra được.
Văn Kinh vội nói: “Chúng ta không đổi nữa, tối nay chúng ta ngủ ở đây.” Nói xong lại cảm thấy khó chịu, tự động nhúc nhích cơ thể, tìm tư thế thoải mái nhất.
Quân Diễn Chi cầm tay cậu, để cậu ngồi giữa hai đùi mình, từ sau lưng vòng tay ôm.
Hai người hợp thành một, không gian lập tức rộng rãi lên không ít. Văn Kinh nằm trong vòng tay ấm áp mềm mại, dễ chịu hơn đá xanh lạnh cứng rất nhiều, không khỏi nói: “Ừm ừm, thế này tốt nhất.”
Quân Diễn Chi tựa đầu vào vai Văn Kinh, lặng yên không nói.
“Sư huynh sao vậy? Có tâm sự sao?”
“Không có. Trời mưa, tâm trạng không tốt.” Âm thanh nhẹ nhàng.
“À… thế sao… sư huynh muốn làm gì?”
“Cái gì cũng không muốn làm, muốn yên tĩnh ngồi thế này.”
“À… được…”
Hai người trầm mặc tựa vào nhau, Văn Kinh càng lúc càng thoải mái, nhẹ xoay người, nằm sấp nghiêng trong lòng hắn: “Sư huynh, vốn nói để huynh tựa vào đệ, bây giờ lại trở thành đệ tựa vào huynh rồi.”
“Ai tựa vào ai, đều như nhau.” Đầu Quân Diễn Chi gác lên vai cậu, nhẹ cọ sát.
Văn Kinh cảm thấy hơi buồn ngủ, xoa mắt: “Sư huynh, đệ buồn ngủ rồi.”
“Ngủ đi.”
“Sư huynh đừng mất hứng nha…” Mí mắt trĩu nặng khép lại, đầu tựa vào lòng Quân Diễn Chi.
“Đệ luôn ở bên huynh, huynh sẽ không mất hứng.” Âm thanh vẫn dịu dàng, nhưng xen vào một chút cảm xúc mờ mịt khó hiểu.
Văn Kinh cuối cùng từ từ mất ý thức: “Ừm… đệ luôn ở bên huynh…”
Cuối cùng, trong đầu chỉ còn một mảng tối tăm, chìm vào giấc ngủ.
Thân thể thiếu niên ấm áp dễ chịu, giống như một đốm lửa nhỏ. Quân Diễn Chi siết chặt hai tay ôm cậu, sờ soạng cần cổ thon dài của Văn Kinh, nhẹ phủ môi lên.
Trơn trợt, ấm áp, giống như hắn tưởng tượng.
Hơi thè lưỡi liếm lên, nhẹ mút lấy, để lại một chuỗi dấu vết nóng cháy.
Đầu lưỡi có chút nhoi nhói, như phát nghiện, Quân Diễn Chi chậm rãi dồn sức, hôn, mút, yêu thích không buông tay, ánh mắt dần âm trầm.
Hắn muốn thiếu niên này vĩnh viễn không rời khỏi mình.
Mỗi ngày nhả một ngụm khí vào miệng cậu, một tháng sau, Lộ Kinh sẽ điên cuồng ái luyến hắn, cả đời đều trung tâm như nhất, vĩnh viễn không phản bội.
Quân Diễn Chi nâng đầu Văn Kinh lên, trong bóng tối tìm kiếm môi cậu.
Cái miệng nhỏ ẩm ướt hơi hé mở, không hoàn toàn cự tuyệt. Quân Diễn Chi nhẹ nhàng thè lưỡi mình vào trong, thuận thế lật Văn Kinh lại, hút lấy hơi ấm trong miệng cậu.
Thiếu niên đã ngủ rất say, không chút ý thức.
Dòng khí tức trào lên trong miệng Quân Diễn Chi, ngậm trong miệng không dám nhả ra.
Buổi tối hơn mười năm trước, hắn không nhớ rõ cái gì, chỉ nhớ tiếng thét, tiếng kêu hỗn loạn, máu tươi đầy đất, mẫu thân đẩy hắn, bảo hắn chạy đi. Lúc tỉnh dậy, hắn đã hôn mê trong khu rừng dưới dãy núi Tuần Dương.
Tiếp theo, hắn nghe tin toàn gia bị diệt, hung thủ chính là bản thân hắn.
Hắn sợ hãi đêm không ngủ được, liều mạng suy nghĩ, nhưng không nhớ ra cái gì.
Hắn không biết mình có phải là hung thủ hay không, nhưng thiếu niên trong lòng này tuyệt đối không thể biết.
Quân Diễn Chi mút đôi môi mềm mại của Văn Kinh, chậm rãi đẩy khí tức vào miệng. Mỗi ngày một lần, sau một tháng, Lộ Kinh sẽ vĩnh viễn là của hắn.
Lộ Kinh nhíu mày, hàm hồ nói: “Sư huynh, khó chịu…”
Quân Diễn Chi thình lình thu lại khí tức, giao triền hôn nhau, cuốn lấy đầu lưỡi trơn trợt của cậu.
Nên làm sao đây?
Quân Diễn Chi có chút mê mang.
Không muốn biến cậu thành con rối, nhưng sợ tương lai có một ngày cậu sẽ phản bội mình.
Có phải cậu cũng cảm thấy, người như mình, sinh ra thì nên bị bóp chết?
Cả đời hắn vốn không muốn tiếp xúc với ai, nhưng thiếu niên này liều mạng chen vào trong sinh mạng của cậu, không chút phát giác, như kẻ ngốc dỗ hắn vui vẻ.
Cậu biết hắn là người thế nào không? Tên ngốc này!
“Sư huynh, đau…” Văn Kinh rút đầu ra, bị Quân Diễn Chi đè cổ lại, hung tợn mút.
Hiện tại muốn chạy?
Quân Diễn Chi đè cậu xuống đất, hai tay len vào y phục của cậu, sờ lên làn da non nớt, men theo eo đi thẳng xuống mông.
Văn Kinh khó chịu nhúc nhích, vô thức nhẹ kêu: “Ưm… đau…”
Quân Diễn Chi mím môi, tự động khắc chế, ôm Văn Kinh ngồi lên. Hắn cúi đầu, chậm rãi kéo lại y phục cho Văn Kinh, nhẹ giọng nói: “Sư đệ, huynh tin đệ lần này, đệ vĩnh viễn đừng phản bội huynh, được không?”
“Ưm…” Thiếu niên ngoan ngoãn nằm sấp vào ngực hắn.
Quân Diễn Chi nhẹ vuốt đầu cậu: “Ngủ đi.”
Văn Kinh ôm eo hắn, nét mặt trở nên hòa hoãn, một chút động tĩnh cũng không có.
Tác giả :
Cổ Ngọc Văn Hương