Ái Cửu Sinh Tình
Chương 30
Là thời đại của những đêm không ngủ, mười một giờ tối chính là lúc buổi party sinh nhật Tiêu Luân đang high nhất.
Một chiếc bánh ngọt ba tầng được chậm rãi đẩy ra, Tiêu lão gia tử ôm bình trà cùng với đàn con cháu nhà mình đứng ở trên cùng, khó tránh khỏi phải nói đôi câu.
“Đứa cháu chẳng có tài đức này của tôi, hôm nay được các vị ưu ái nể mặt đến tham dự tiệc mừng sinh nhật”. Lão gia tử chậm rãi mở miệng. “Tam thập nhi lập là thời điểm đẹp nhất của nam nhân, vô luận có phản nghịch thế nào, không thể phủ nhận thế giới sau này chính là của lớp trẻ”.
Tiêu Luân khoé miệng cố nhịn cười, bả vai kề bên Dung An Trúc, nghe lão gia tử nói linh tinh.
“Mọi người đều biết, tiểu tử này cánh đã sớm vững chãi, vội vàng muốn cùng lão nhân đây gạt bỏ mọi quan hệ, tự gây dựng sự nghiệp riêng. Ta khi đó đã nói, cứ để mặc nó, để xem nó có thể làm ra được bộ dáng gì”. Lão gia tử liếc Tiêu Luân cùng vị kia bên cạnh hắn một cái. “Cũng phải nói thật, ta đã gây không ít sức ép cho nó, nhưng bức nó đến đường cùng, nó lại có thể cùng tiểu tử họ Dung kia chen chúc trong một cái phòng như ổ rơm”.
Xung quanh bật cười.
“Ánh mắt lão nhân đây vẫn còn sáng lắm, tuy rằng Tiêu Luân đến nay vẫn chưa làm ra kết quả nổi bật gì, nhưng là bản thân nó ít nhất cũng đã được tôi luyện trưởng thành, ta cùng cha mẹ nó đều vui mừng”. Lão gia tử gật gật đầu, bên miệng hơi cong lên. “Vẫn là câu nói cũ, tam thập nhi lập, lập nghiệp thành gia, hôm nay lão nhân cũng không dè dặt nữa, Tiêu Luân đến giờ vẫn chưa có người đính ước, nhân đây ta sẽ tìm cho nó một hôn ước thích hợp”.
Lời vừa nói ra, toàn trường ồ lên, tầm mắt tự nhiên dừng lại trên người Tiêu Luân.
Tiêu Luân nhịn xuống khoé miệng run rẩy, dùng vai huých Dung An Trúc một cái. “Hoá ra đã tính toán cả”.
Dung An Trúc mỉm cười, mặt mày khẽ rũ xuống, không phản ứng lại hắn.
Nhóm người già rời đi trước, đám người trẻ tuổi chơi đến hai giờ sáng mới tốp năm tốp ba giải tán, trước khi đi còn không quên ném cho Tiêu Luân mấy cái hôn gió.
Tiêu Luân cùng Dung An Trúc chuẩn bị rời đi lại bị Tiêu Kiệm gọi lại. “Muộn thế này rồi, ngủ luôn ở nhà đi”.
Tiêu Luân cả người dính lấy Dung An Trúc, cười hì hì nói. “Sợ âm thanh lớn quá, ồn đến mọi người”.
Tiêu Kiệm khoé miệng run rẩy nhìn huynh đệ nhà mình, tên này da mặt dày không cần nói, lại nhìn người bên cạnh hắn, ngoại trừ thản nhiên cười thì mặt cũng chẳng đỏ lấy một chút, không khỏi cảm thán bề ngoài đúng là nhìn không ra, nhưng bên trong quả nhiên vẫn là nồi nào úp vung nấy.
Đợi đến khi trở về chỗ ở của Tiêu Luân đã là bốn năm giờ sáng, hai người trực tiếp vào phòng tắm, mở nước ấm tắm rửa. Dung An Trúc lau khô tóc, mở máy tính xem một ít tin tức nước ngoài trong khi chờ Tiêu Luân, sau đó cả hai mới lên giường – ngủ đơn thuần.
Dung An Trúc không quen với cuộc sống làm việc và nghỉ ngơi bị đảo lộn, buổi sáng lúc ánh mặt trời chiếu vào cũng tự nhiên mà tỉnh, bất quá thỉnh thoảng cũng có thể nằm yên trên giường, nhất là vào mùa đông như thế này, bên cạnh lại có một cái lò sưởi hoàn toàn tự nhiên.
Từ cổ họng bật ra một tiếng rên rỉ, thời điểm run rẩy mở mắt cũng không biết chính xác thời gian, theo ánh sáng bên ngoài chiếu vào, có lẽ là hai ba giờ chiều. Dung An Trúc nuốt hầu kết, lấy tay gạt ra mấy sợi tóc trước mặt, cố ưỡn thẳng lưng, xốc chăn lên.
Nam nhân đang vùi đầu giữa hai chân y ngẩng lên nhìn một cái, mười phần mị hoặc.
“Cũng không sợ nóng….” Dung An Trúc cười cười, với tay lấy điều khiển điều hoà trên tủ đầu giường, mở lên.
Tiếp theo, đương nhiên là thời gian tận lực hưởng thụ.
“A…. A….” Dung An Trúc hai mắt khẽ nhắm, thỉnh thoảng bật ra vài tiếng than nhẹ, một tay chống đỡ chính mình nửa ngồi, một tay luồn vào tóc Tiêu Luân, dường như đang cổ vũ lại âu yếm da đầu hắn.
Bị người dùng phương thức này để đánh thức, không thể nghi ngờ chính là sự lãng mạn nhất khiến nam nhân vừa lòng.
Tiêu Luân đã biết rõ từng nhược điểm của y, đầu lưỡi di chuyển cao thấp liếm láp làn da nóng như lửa cùng gân xanh gồ lên, thỉnh thoảng còn dùng răng nanh nhẹ nhàng cắn lấy làn da non mền trên phía đỉnh. Hai tay cũng không rảnh rỗi, một tay vuốt ve hai tiểu cầu đã trướng lên, một tay đã yên lặng dò xét đi vào nơi tư mật giữa hai mông.
“Ân…. A…. Cậu thật đúng là…. Càng ngày càng lợi hại….” Dung An Trúc rướn thẳng eo, tuỳ ý ở trong khoang miệng hắn co rút rồi lại nhẹ nhàng đong đưa. “Không, không được…. A a….”
Một tiếng thở dài nặng nề, Dung An Trúc mềm oặt ngã xuống, suy nghĩ tạm thời một mảnh trống rỗng.
Y nhìn Tiêu Luân lau miệng, ngậm lấy thứ y vừa mới bắn ra, khoé miệng còn dính lại chút dấu vết. Dung An Trúc liếm môi, khoé miệng gợi lên ý cười thích thú, hai chân mở rộng, hướng nam nhân bày ra chỗ bí mật.
Tiêu Luân cúi đầu, chậm rãi đem dịch trong miệng nhổ ra, nơi vừa trải qua khuếch trương đã trở nên mềm mại phiếm hồng. Không để cho Dung An Trúc nghỉ ngơi, một lần hữu lực trực tiếp tiến vào, Dung An Trúc nắm chặt ga trải giường, kêu lên một tiếng đau đớn.
Tiêu Luân hôn lên đôi môi vừa rồi hấp dẫn hắn, trằn trọc mút vào, đầu lưỡi vươn ra cuốn lấy lưỡi Dung An Trúc vui đùa. Dung An Trúc một tay ôm đầu hắn, không chút yếu thế làm cho nụ hôn này trở nên mãnh liệt hơn, đầu lưỡi lui vào tiến ra, cùng Tiêu Luân dây dưa một chỗ.
Tạm nghỉ tách nhau ra, nếu không tựa hồ ngay cả hô hấp cũng sẽ bị đối phương cướp đi. Tiêu Luân tạm dừng động tác, nâng một chân Dung An Trúc gác lên vai mình rồi tà ác cười, hung hăng đè ép đi vào.
“…… Fuck ……” Dung An Trúc hoài nghi thắt lưng mình đã bị bẻ gãy rồi – y cũng đâu phải thanh niên tuổi trẻ dẻo dai, cũng may bình thường y có luyện thái cực, lúc này thế nhưng cũng có thể chống đỡ được động tác ra vào ngày càng hung mãnh của Tiêu Luân. Ngay cả như vậy, khoé mắt cũng không nhịn được mà chút ướt át.
“Đúng vậy….” Tiêu Luân ghé vào lỗ tai y khẽ nói. “Là tôi đang thao cậu….”
Dục vọng của Dung An Trúc chịu ma sát giữa bụng của hai người, niêm dịch ẩm ướt chảy đầy ra trên bụng, còn ở cả nơi Tiêu Luân đang không ngừng ra vào. Thanh âm mạnh mẽ vang dội khắp phòng, thẳng đến khi Tiêu Luân dùng sức động một cái, cả người căng cứng bắn vào trong cơ thể Dung An Trúc.
“Hô….” Tiêu Luân úp sấp trên người Dung An Trúc hồi lâu rồi mới ngẩng lên, rút phân thân của mình ra.
Thắt lưng Dung An Trúc đều đã mềm nhuyễn vô lực, cảm thấy cơ thể so với đánh một mãnh nam còn thảm hơn, nhưng vật ngẩng cao giữa hai chân vẫn đang nhiệt tình phun ra chất lỏng trong suốt. Tiêu Luân nâng đùi Dung An Trúc lên, nhìn người anh em của mình vừa rồi còn sinh mãnh chậm rãi rời khỏi cơ thể Dung An Trúc, đến khi toàn bộ được rút ra, cái miệng nhỏ cực kỳ nhiệt tình kia lập tức không ngừng khép mở, giống như muốn đem toàn bộ dịch trắng đang chảy ra giữ lại bên trong.
“A….” Dung An Trúc dường như cũng chịu kích thích không nhỏ, chính mình chưa được phát tiết nhịn không được lại cương cứng thêm chút nữa.
Hai mắt Tiêu Luân vừa qua cao trào lại dần tối lại, thanh âm khàn khàn mở miệng. “Không đủ, phải không?”
Dung An Trúc lườm hắn một cái, nhưng thân thể hư mệt lại giống như mang theo vài phần phong tình.
“Khẩu vị của Dung tổng”, Tiêu Luân cầm lấy phân thân của Dung An Trúc cao thấp vuốt ve, khoé miệng càng thêm tươi cười. “Lúc nào cũng rất lớn mà….”
Dung An Trúc rất muốn chửi hắn, rõ ràng lần nào người không tiết chế được cũng là nam nhân bừa bãi trước mắt này, nhưng lời còn chưa ra đến miệng đã bị Tiêu Luân ôm eo lật lại, dưới thắt lưng được nhét vào một cái gối, vật nóng quen thuộc kia cũng áp sát cửa vào.
Phía trước bị cầm lấy xoa nắn, phía sau bị nam nhân thô lỗ cắm vào rút ra, Dung An Trúc không có cơ hội để phản bác, mà thực ra cũng đã quên phải phản bác cái gì. Chính là nam nhân xấu xa kia ở thời điểm mấu chốt lại dừng động tác. Dung An Trúc quay đầu lại, hai mắt ướt át như bao một tầng sương mờ trừng nam nhân. Tiêu Luân đem trụ thể cọ xát giữa đùi hắn lại không chịu tiến vào.
“Muốn không?” Tiêu Luân ghé vào tai y nói nhỏ. “Lửa nóng này của tôi, có thể thoả mãn cậu a….”
Dung An Trúc duỗi tay ra sau, cầm lấy vật cứng bướng bỉnh kia để tại hậu huyệt chính mình rồi hơi lùi thân, huyệt khẩu nộn thịt mở rộng đem vật thể thô to chậm rãi nuốt vào. Dung An Trúc chống đỡ thân thể, nửa quỳ dậy bắt đầu đong đưa vòng eo.
Tiêu Luân bị chiêu thức này của y biến thành thở dốc liên tục không kiềm chế được, tâm tư vốn muốn đùa giỡn người ta bị ném lên chín tầng mây, phần eo theo bản năng mà đuổi theo động tác của Dung An Trúc.
Dung An Trúc thoả mãn quay đầu lại, ôm đầu Tiêu Luân lại gần, thưởng cho hắn một nụ hôn sâu hít thở không thông.
Một chiếc bánh ngọt ba tầng được chậm rãi đẩy ra, Tiêu lão gia tử ôm bình trà cùng với đàn con cháu nhà mình đứng ở trên cùng, khó tránh khỏi phải nói đôi câu.
“Đứa cháu chẳng có tài đức này của tôi, hôm nay được các vị ưu ái nể mặt đến tham dự tiệc mừng sinh nhật”. Lão gia tử chậm rãi mở miệng. “Tam thập nhi lập là thời điểm đẹp nhất của nam nhân, vô luận có phản nghịch thế nào, không thể phủ nhận thế giới sau này chính là của lớp trẻ”.
Tiêu Luân khoé miệng cố nhịn cười, bả vai kề bên Dung An Trúc, nghe lão gia tử nói linh tinh.
“Mọi người đều biết, tiểu tử này cánh đã sớm vững chãi, vội vàng muốn cùng lão nhân đây gạt bỏ mọi quan hệ, tự gây dựng sự nghiệp riêng. Ta khi đó đã nói, cứ để mặc nó, để xem nó có thể làm ra được bộ dáng gì”. Lão gia tử liếc Tiêu Luân cùng vị kia bên cạnh hắn một cái. “Cũng phải nói thật, ta đã gây không ít sức ép cho nó, nhưng bức nó đến đường cùng, nó lại có thể cùng tiểu tử họ Dung kia chen chúc trong một cái phòng như ổ rơm”.
Xung quanh bật cười.
“Ánh mắt lão nhân đây vẫn còn sáng lắm, tuy rằng Tiêu Luân đến nay vẫn chưa làm ra kết quả nổi bật gì, nhưng là bản thân nó ít nhất cũng đã được tôi luyện trưởng thành, ta cùng cha mẹ nó đều vui mừng”. Lão gia tử gật gật đầu, bên miệng hơi cong lên. “Vẫn là câu nói cũ, tam thập nhi lập, lập nghiệp thành gia, hôm nay lão nhân cũng không dè dặt nữa, Tiêu Luân đến giờ vẫn chưa có người đính ước, nhân đây ta sẽ tìm cho nó một hôn ước thích hợp”.
Lời vừa nói ra, toàn trường ồ lên, tầm mắt tự nhiên dừng lại trên người Tiêu Luân.
Tiêu Luân nhịn xuống khoé miệng run rẩy, dùng vai huých Dung An Trúc một cái. “Hoá ra đã tính toán cả”.
Dung An Trúc mỉm cười, mặt mày khẽ rũ xuống, không phản ứng lại hắn.
Nhóm người già rời đi trước, đám người trẻ tuổi chơi đến hai giờ sáng mới tốp năm tốp ba giải tán, trước khi đi còn không quên ném cho Tiêu Luân mấy cái hôn gió.
Tiêu Luân cùng Dung An Trúc chuẩn bị rời đi lại bị Tiêu Kiệm gọi lại. “Muộn thế này rồi, ngủ luôn ở nhà đi”.
Tiêu Luân cả người dính lấy Dung An Trúc, cười hì hì nói. “Sợ âm thanh lớn quá, ồn đến mọi người”.
Tiêu Kiệm khoé miệng run rẩy nhìn huynh đệ nhà mình, tên này da mặt dày không cần nói, lại nhìn người bên cạnh hắn, ngoại trừ thản nhiên cười thì mặt cũng chẳng đỏ lấy một chút, không khỏi cảm thán bề ngoài đúng là nhìn không ra, nhưng bên trong quả nhiên vẫn là nồi nào úp vung nấy.
Đợi đến khi trở về chỗ ở của Tiêu Luân đã là bốn năm giờ sáng, hai người trực tiếp vào phòng tắm, mở nước ấm tắm rửa. Dung An Trúc lau khô tóc, mở máy tính xem một ít tin tức nước ngoài trong khi chờ Tiêu Luân, sau đó cả hai mới lên giường – ngủ đơn thuần.
Dung An Trúc không quen với cuộc sống làm việc và nghỉ ngơi bị đảo lộn, buổi sáng lúc ánh mặt trời chiếu vào cũng tự nhiên mà tỉnh, bất quá thỉnh thoảng cũng có thể nằm yên trên giường, nhất là vào mùa đông như thế này, bên cạnh lại có một cái lò sưởi hoàn toàn tự nhiên.
Từ cổ họng bật ra một tiếng rên rỉ, thời điểm run rẩy mở mắt cũng không biết chính xác thời gian, theo ánh sáng bên ngoài chiếu vào, có lẽ là hai ba giờ chiều. Dung An Trúc nuốt hầu kết, lấy tay gạt ra mấy sợi tóc trước mặt, cố ưỡn thẳng lưng, xốc chăn lên.
Nam nhân đang vùi đầu giữa hai chân y ngẩng lên nhìn một cái, mười phần mị hoặc.
“Cũng không sợ nóng….” Dung An Trúc cười cười, với tay lấy điều khiển điều hoà trên tủ đầu giường, mở lên.
Tiếp theo, đương nhiên là thời gian tận lực hưởng thụ.
“A…. A….” Dung An Trúc hai mắt khẽ nhắm, thỉnh thoảng bật ra vài tiếng than nhẹ, một tay chống đỡ chính mình nửa ngồi, một tay luồn vào tóc Tiêu Luân, dường như đang cổ vũ lại âu yếm da đầu hắn.
Bị người dùng phương thức này để đánh thức, không thể nghi ngờ chính là sự lãng mạn nhất khiến nam nhân vừa lòng.
Tiêu Luân đã biết rõ từng nhược điểm của y, đầu lưỡi di chuyển cao thấp liếm láp làn da nóng như lửa cùng gân xanh gồ lên, thỉnh thoảng còn dùng răng nanh nhẹ nhàng cắn lấy làn da non mền trên phía đỉnh. Hai tay cũng không rảnh rỗi, một tay vuốt ve hai tiểu cầu đã trướng lên, một tay đã yên lặng dò xét đi vào nơi tư mật giữa hai mông.
“Ân…. A…. Cậu thật đúng là…. Càng ngày càng lợi hại….” Dung An Trúc rướn thẳng eo, tuỳ ý ở trong khoang miệng hắn co rút rồi lại nhẹ nhàng đong đưa. “Không, không được…. A a….”
Một tiếng thở dài nặng nề, Dung An Trúc mềm oặt ngã xuống, suy nghĩ tạm thời một mảnh trống rỗng.
Y nhìn Tiêu Luân lau miệng, ngậm lấy thứ y vừa mới bắn ra, khoé miệng còn dính lại chút dấu vết. Dung An Trúc liếm môi, khoé miệng gợi lên ý cười thích thú, hai chân mở rộng, hướng nam nhân bày ra chỗ bí mật.
Tiêu Luân cúi đầu, chậm rãi đem dịch trong miệng nhổ ra, nơi vừa trải qua khuếch trương đã trở nên mềm mại phiếm hồng. Không để cho Dung An Trúc nghỉ ngơi, một lần hữu lực trực tiếp tiến vào, Dung An Trúc nắm chặt ga trải giường, kêu lên một tiếng đau đớn.
Tiêu Luân hôn lên đôi môi vừa rồi hấp dẫn hắn, trằn trọc mút vào, đầu lưỡi vươn ra cuốn lấy lưỡi Dung An Trúc vui đùa. Dung An Trúc một tay ôm đầu hắn, không chút yếu thế làm cho nụ hôn này trở nên mãnh liệt hơn, đầu lưỡi lui vào tiến ra, cùng Tiêu Luân dây dưa một chỗ.
Tạm nghỉ tách nhau ra, nếu không tựa hồ ngay cả hô hấp cũng sẽ bị đối phương cướp đi. Tiêu Luân tạm dừng động tác, nâng một chân Dung An Trúc gác lên vai mình rồi tà ác cười, hung hăng đè ép đi vào.
“…… Fuck ……” Dung An Trúc hoài nghi thắt lưng mình đã bị bẻ gãy rồi – y cũng đâu phải thanh niên tuổi trẻ dẻo dai, cũng may bình thường y có luyện thái cực, lúc này thế nhưng cũng có thể chống đỡ được động tác ra vào ngày càng hung mãnh của Tiêu Luân. Ngay cả như vậy, khoé mắt cũng không nhịn được mà chút ướt át.
“Đúng vậy….” Tiêu Luân ghé vào lỗ tai y khẽ nói. “Là tôi đang thao cậu….”
Dục vọng của Dung An Trúc chịu ma sát giữa bụng của hai người, niêm dịch ẩm ướt chảy đầy ra trên bụng, còn ở cả nơi Tiêu Luân đang không ngừng ra vào. Thanh âm mạnh mẽ vang dội khắp phòng, thẳng đến khi Tiêu Luân dùng sức động một cái, cả người căng cứng bắn vào trong cơ thể Dung An Trúc.
“Hô….” Tiêu Luân úp sấp trên người Dung An Trúc hồi lâu rồi mới ngẩng lên, rút phân thân của mình ra.
Thắt lưng Dung An Trúc đều đã mềm nhuyễn vô lực, cảm thấy cơ thể so với đánh một mãnh nam còn thảm hơn, nhưng vật ngẩng cao giữa hai chân vẫn đang nhiệt tình phun ra chất lỏng trong suốt. Tiêu Luân nâng đùi Dung An Trúc lên, nhìn người anh em của mình vừa rồi còn sinh mãnh chậm rãi rời khỏi cơ thể Dung An Trúc, đến khi toàn bộ được rút ra, cái miệng nhỏ cực kỳ nhiệt tình kia lập tức không ngừng khép mở, giống như muốn đem toàn bộ dịch trắng đang chảy ra giữ lại bên trong.
“A….” Dung An Trúc dường như cũng chịu kích thích không nhỏ, chính mình chưa được phát tiết nhịn không được lại cương cứng thêm chút nữa.
Hai mắt Tiêu Luân vừa qua cao trào lại dần tối lại, thanh âm khàn khàn mở miệng. “Không đủ, phải không?”
Dung An Trúc lườm hắn một cái, nhưng thân thể hư mệt lại giống như mang theo vài phần phong tình.
“Khẩu vị của Dung tổng”, Tiêu Luân cầm lấy phân thân của Dung An Trúc cao thấp vuốt ve, khoé miệng càng thêm tươi cười. “Lúc nào cũng rất lớn mà….”
Dung An Trúc rất muốn chửi hắn, rõ ràng lần nào người không tiết chế được cũng là nam nhân bừa bãi trước mắt này, nhưng lời còn chưa ra đến miệng đã bị Tiêu Luân ôm eo lật lại, dưới thắt lưng được nhét vào một cái gối, vật nóng quen thuộc kia cũng áp sát cửa vào.
Phía trước bị cầm lấy xoa nắn, phía sau bị nam nhân thô lỗ cắm vào rút ra, Dung An Trúc không có cơ hội để phản bác, mà thực ra cũng đã quên phải phản bác cái gì. Chính là nam nhân xấu xa kia ở thời điểm mấu chốt lại dừng động tác. Dung An Trúc quay đầu lại, hai mắt ướt át như bao một tầng sương mờ trừng nam nhân. Tiêu Luân đem trụ thể cọ xát giữa đùi hắn lại không chịu tiến vào.
“Muốn không?” Tiêu Luân ghé vào tai y nói nhỏ. “Lửa nóng này của tôi, có thể thoả mãn cậu a….”
Dung An Trúc duỗi tay ra sau, cầm lấy vật cứng bướng bỉnh kia để tại hậu huyệt chính mình rồi hơi lùi thân, huyệt khẩu nộn thịt mở rộng đem vật thể thô to chậm rãi nuốt vào. Dung An Trúc chống đỡ thân thể, nửa quỳ dậy bắt đầu đong đưa vòng eo.
Tiêu Luân bị chiêu thức này của y biến thành thở dốc liên tục không kiềm chế được, tâm tư vốn muốn đùa giỡn người ta bị ném lên chín tầng mây, phần eo theo bản năng mà đuổi theo động tác của Dung An Trúc.
Dung An Trúc thoả mãn quay đầu lại, ôm đầu Tiêu Luân lại gần, thưởng cho hắn một nụ hôn sâu hít thở không thông.
Tác giả :
Vainy