Ai Còn Chờ Ai Giữa Mùa Hoa Nở
Chương 38: Hiếu lầm
Lúc bước xuống cầu thang, cô rón rén bước từng bước, cũng không dám tự mình lái xe, bắt xe về nhà Dung Nham. Về đến nhà, cô đi đi lại lại trong phòng, chẳng biết phải làm gì, lòng rối bời. Có rất nhiều việc sẽ phải sắp xếp lại từ đầu vì đứa trẻ này, nhưng với Diệp Mộc đó là niềm hạnh phúc. Có thể mang thai đứa con của người đàn ông mình yêu nhất, có lẽ đó là việc khiến hầu hết những người phụ nữ trên thế gian này cảm thấy hạnh phúc, cô cũng không phải ngoại lệ. Lúc đầu, Tề Ngải Ức nói có lẽ sẽ chụp đến trước khi trời tối, vì thế Diệp Mộc và Dung Nham đã hẹn nhau bảy giờ sẽ đến thẳng khách sạn, bây giờ cô về nhà sớm, cũng không biết nên làm gì. Khẽ nằm xuống chiếc giường rộng lớn trong phòng ngủ, Diệp Mộc nhìn trần nhà, cười một cách ngốc nghếch. Trên chiếc chăn có mùi hương của Dung Nham, còn cả mùi dầu gội đầu mà hai người dùng chung. Căn phòng im ắng, Diệp Mộc nghe rõ nhịp đập của trái tim mình, rộn ràng như đóa hoa đang nở rộ. Cô ôm lấy mặt, lăn người một cái, lúc đạp lên giường mới phát hiện mình vẫn còn đi giày... Lúc bước vào nhà, lòng hỗn độn đến nỗi quên cả thay giày.
Diệp Mộc cẩn thận ngồi dậy, rút điện thoại ra gọi cho bố của đứa bé... Cái tên xấu xa, sau khi biết được chắc sẽ cười rất xấu xa. Tưởng tượng cảnh Dung Nham thích thú phát điên, Diệp Mộc nở nụ cười ấm áp. Bên ngoài bất ngờ có tiếng động, không lâu sau tiếng của Dung Nham vang lên. Diệp Mộc bất ngờ vô cùng, nhưng cô chưa kịp lên tiếng gọi anh thì người đàn ông khác tiếp lời, chất giọng rồi ngữ điệu đều rất giống Dung Nham nhưng có vẻ trầm ngâm hơn. Diệp Mộc nóng ran người, là bố Dung Nham! Cô nhất thời tiến thoái lưỡng nan, đứng im tại trận.
"Chỗ này của con... hình như không giống với ngày trước lắm." Bố Dung Nham nhịn cười. Dung Nham rất hiểu bố, phản đối nhất chuyện nam nữ ở chung trước khi kết hôn, anh trả lời lấp liếm: "Vâng, con đổi người giúp việc đến thu dọn." Chẳng phải là đã đổi rồi sao, ngày trước mời người giúp việc theo giờ, bây giờ vì thế giới của hai người, thường thường là Diệp Mộc thu dọn một chút, còn anh thu dọn nhiều hơn.
"Ư. Có chuyện gì mà phải đến tận đây để nói?"
"Chuyện về Khanh Thần."
"Sao thế?" Bố Dung Nham có vẻ hơi bất ngờ. "Bộ phận quan hệ công chúng của Lương Thị còn chưa đủ cho con dùng sao?"
"Không phải, nhưng dù sao đó cũng là chiếu trên, những người có cả những tòa báo sau lưng, kéo kéo đạp đạp bằng mặt nhưng không bằng lòng, con cảm thấy phiền quá." Dung Nham rót hai cốc nước. "Áp lực bên Khanh Thần rất lớn, anh trai cô ấy là một người rất lợi hại, lần này làm rất sạch sẽ, bây giờ tình hình của cô ấy rất khó khăn. Con cũng đã ra tay rồi, nhưng có một số chỗ lo liệu cũng chưa được ổn thỏa, vì thế muốn nhờ bố giúp đỡ."
"Con nói nghe nhẹ nhàng nhỉ?" Bố Dung Nham mỉm cười. "Chẳng trách không thể nói ở bên ngoài, chuyện thế này mà con cũng dám mở lời với bố!"
Thật ra Dung Nham không muốn phải nhờ vả, dựa vào khả năng của anh cũng có thể thu xếp ổn thỏa chuyện này, nhưng nhìn thấy chuyện vui của mình và Diệp Mộc sắp đến, anh muốn giải quyết nhanh gọn, xử lý xong rồi một lòng một dạ ở bên cô, vì thế anh mới phá lệ một lần, nhờ bố đứng ra giúp đỡ. "Bố, thực ra chuyện này cũng không cần bố phải trực tiếp ra tay, mấy ngày nay con đã đi khắp nơi để nói chuyện rồi, bố cũng nói Lương Thị là công ty thu hút đầu tư số một ở thành phố C, bây giờ việc này đã do chính bộ phần PR của Lương Thị lo liệu, bố chỉ cần đứng đằng sau ra chỉ thị một chút, những người bên dưới tự nhiên sẽ lo liệu một cách thỏa đáng thôi."
Bố Dung Nham chau mày: "Dung nhị thiếu gia đang vẽ đường đi cho tôi chăng?"
"Không dám, không dám ạ!" Dung Nham vội vàng giải thích. "Bố, đều là người trong nhà, bố đừng để con phải lo sốt vó chứ ạ!"
"Người trong nhà?" Bố Dung Nham khẽ mỉm cười, trong lời nói có ngụ ý. "Dung Nham, xem ra con cũng là người hiểu sự tình. Được, nếu con đã coi Khanh Thần là người trong nhà, bố sẽ giúp con chuyện này." Dung Nham thấy mình bị hiểu lầm, đang định giải thích, nhưng nghe thấy bố mình đồng ý, thấy nhẹ nhàng hơn, anh nghĩ nếu đã hiểu lầm thì hiểu lầm đi, trong lòng anh hiểu rõ là được rồi.
"Con vẫn còn trẻ, xem trọng nhi nữ tình trường, điều này bố hiểu. Vẫn may là con bé Khanh Thần rất biết điều, trước nay không để ý những điều con nói trước mặt ta và mẹ con, nhưng con cũng không thể vì con bé biết điều, rộng lượng mà vuốt mặt không nể mũi. Những việc ở ngoài thu xếp chu đáo một chút, đừng để con bé phải khó xử, người ta cũng là một cô gái có tên tuổi, con đừng quá đáng quá." Bố Dung Nham bày tỏ rõ ràng thái độ của mình rất đúng lúc. Dung Nham ngẩng đầu nhìn thẳng vào bố mình, ánh mắt kiên định: "Bố, về vấn đề này, cái lần con bị ông đánh suýt chết ấy, bố con mình đã nói rồi, con cứ nghĩ bố đã biết." Bố Dung Nham cười khó hiểu, xoa xoa xương bả vai cậu con trai: "Đi gặp mặt rồi nói sau, đi nào, sắp đến giờ rồi."
Lách cách, khóa điện tử rơi xuống rất nhẹ. Tí tách, chẳng biết là vật gì vỡ vụn trên đất.
Cửa phòng lúc nào cũng mở, phòng khách gần phòng ngủ, Diệp Mộc nghe rõ mồn một cuộc nói chuyện. Cô từ từ ngồi xuống giường. Ánh sáng từ từ thay đổi, thời gian trôi đi vun vút, chiếc điện thoại trong tay rung lên từng hồi không dứt, Diệp Mộc không nghe cũng không nhìn, bình tĩnh và ngẩn ngơ ngồi ngây ra đó. Đến khóc cũng không thế, đoạn đối thoại khi nãy, từng từ, từng từ một lọt vào tai cô, giờ đây ào ào dội về trong trí nhớ của cô gái tên Diệp Mộc... Ha ha, ai bảo cô mê muội nghĩ bừa, tự cho rằng mình đúng chứ? Đáng đời!
"A lo!" Cuối cùng cô cũng nghe máy, giọng nói bình bình. "Mấy giờ rồi mà em vẫn chưa đến?!" Giọng của Dung Nham cố không tỏ ra sốt ruột. "Em đang ở đâu? Anh cho người đến đón!"
"Em không đi đâu, hai người cứ ăn đi."
"Diệp..."
Tút... tút... tút...
Bữa tối chỉ có hai bố con, khi rời khách sạn, mặt Dung Nham hằm hằm. Đối với bố Dung Nham, chuyện nhỏ như thế này đương nhiên không thể làm mặt ông biến sắc. Trong bữa ăn, ông chỉ từ tốn uống rượu, khẽ mỉm cười, còn Dung Nham mím chặt môi, một bàn thức ăn, hai người đến một miếng cũng không động vào.
Phóng về nhà thật nhanh, Dung Nham vẫn thay giày như bình thường, bước đến bên cạnh sofa cúi sát xuống trước mặt Diệp Mộc, quỳ xuống, hỏi từ từ nhưng rõ ràng: "Em thấy không khỏe?" Diệp Mộc lắc đầu, giơ cốc nước hoa quả trong tay ra: "Anh có uống không?"
Dung Nham đỡ lấy chiếc cốc, nhìn cô chằm chằm, vẫn là cái ngữ điệu ấy: "Tại sao em không đi?"
"Bố anh rất thất vọng đúng không?"
"Đúng."
"Ha ha, em sợ rằng nếu em đi, ông ấy càng thất vọng."
Rắc! Dung Nham bóp mạnh, chiếc cốc thủy tinh trong tay anh vỡ vụn, mùi nước hoa quả thoang thoảng hòa với mùi tanh tanh của máu. Diệp Mộc lập tức cảm thấy buồn nôn, cắn chặt lưỡi cố nén cảm giác khó chịu: "Dung Nham, em hối hận rồi, em rất thích công việc này, em không từ chức nữa. Xin lỗi anh, em không nên đồng ý với anh. Em không nên... Không nên hy vọng mình sẽ trở thành cô gái Diệp Mộc mà anh mong muốn. Anh xem, trèo cao rồi ngã đau, bây giờ mới cô đơn làm sao..."
Khuôn mặt Dung Nham không có chút cảm xúc, anh từ từ thả lỏng tay, máu chảy nhiều hơn, trên tấm thảm trắng thêu tay, nhìn rất đáng sợ. Diệp Mộc xoay người kéo hộp cứu thương dưới chiếc bàn ra, lấy thuốc và băng gạc cầm máu cho anh. Dung Nham nhẹ nhàng đẩy tay cô ra, anh cười, đứng thẳng người. "Diệp Mộc!" Ngữ điệu lạnh lùng trong lời nói của anh như những cơn mưa tháng Mười một, lạnh đến thấu xương. "Em cứ ôm lấy cái công việc quái quỷ ấy cộng với lòng tự tôn biến thái của em cả đời đi!"
Diệp Mộc ngẩng đầu, cũng mỉm cười. Giờ đây cô chẳng còn gì nữa rồi. Ngoại trừ đứa trẻ vẫn chưa thành hình hài trong bụng, cô chỉ còn lại cái công việc quái quỷ và lòng tự tôn ít đến mức đáng thương ấy. "Đừng động đây." Cô nắm bàn tay vẫn đang nhỏ máu của Dung Nham, cẩn thận gắp những mảnh thủy tinh, đắp thuốc rồi quấn vào. "Được rồi. Khi nào đi tắm thì đeo một đôi găng tay, đừng để bị dính nước." Dung Nham rụt tay lại, quay người bước đi, không muốn nói thêm với cô một câu nào nữa, thậm chí đến một cái nhìn cũng không. Thực ra chỉ cần nhìn một cái thôi, anh sẽ hiểu được rằng, ánh mắt tiểu quái thú của anh lúc này bi thương và tuyệt vọng đến mức nào.
Đến giờ đi ngủ, Dung Nham không ra ngoài phòng khách, trong lòng Diệp Mộc biết rõ, giờ đây anh chỉ coi cô như không khí, ở cùng một phòng cũng chẳng có vấn đề gì. Lần trước, khi cãi nhau, cô muốn đi anh không cho, nói rằng căn nhà này đã đứng tên cô rồi, nếu có đi thì anh sẽ đi. Nhưng lần này, Diệp Mộc hiểu rất rõ, anh thực sự muốn ra đi rồi. Cả đêm Diệp Mộc không ngủ được, Dung Nham nằm quay mặt ra ngoài. Cô ôm anh từ phía sau, ngửi mùi hương trên cơ thể anh, mắt mở cho đến khi trời sáng.
Buổi sáng, Dung Nham khẽ cử động, Diệp Mộc lập tức siết chặt vòng tay. Dung Nham không nói gì, đẩy những ngón tay trắng trẻo của cô ra. Cuối cùng, Diệp Mộc không thể chịu đựng nổi, nhảy bổ lên.
"Buông tay ra."
"Dung Nham..." Diệp Mộc gọi tên anh gần như tuyệt vọng.
Dung Nham im lặng, sau đó đẩy cô ra, định xuống giường. Diệp Mộc kéo giữ lấy anh như một con thú nhỏ, có thế nào cũng không chịu buông tay. Cơn tức giận trong lòng Dung Nham cuối cùng bị thổi bùng, anh xoay người, ép cô xuống mà cắn một cách mạnh bạo. Bộ quần áo ngủ của cô mỏng manh, chỉ một lúc đã bị anh xé thành mấy mảnh, vứt tung tóe khắp giường. Động tác của Dung Nham mạnh bạo, dường như muốn nuốt cả người cô. Tiếng khóc của Diệp Mộc như tiếng hét, cô muốn cầu xin anh nhưng chẳng chịu nói một lời nào, để mặc cho anh điên cuồng chiếm hữu, chỉ nói anh nhẹ nhàng một chút. Hơi thở của Dung Nham dồn dập, khẽ buông những câu chửi thề tục tĩu, động tác quả nhiên nhẹ nhàng hơn... Trên thế giới này, quả thật sẽ có một người như thế này tồn tại, cho dù cô ấy có làm gì đi nữa, cho dù cô ấy có làm tổn thương bạn sâu sắc đến thế nào đi nữa, chỉ cần cô ấy vẫn còn xuất hiện trước mặt bạn, trái tim bạn sẽ mềm đi, bạn sẽ đối tốt với cô ấy, sẽ vẫn... yêu cô ấy.
"Em bảo anh phải làm gì với em đây... Rốt cuộc anh phải làm thế nào với em mới được?" Trong lúc dở sống dở chết, Diệp Mộc nghe thấy bên tai câu hỏi trầm sâu lạc hẳn đi của anh. Cô nhắm mắt, nước mắt tuôn trào, ôm chặt lấy con người vẫn đang nhấp nhô trên người cô kia: "Dung Nham... gọi một tiếng "Bảo Bảo" đi..."
Điệu bộ bi thảm, đáng thương của cô khiến trái tim Dung Nham đau đến nghẹt thở, anh ngậm lấy những giọt nước mắt của cô, hạ thấp giọng gọi: "Bảo Bảo..." Diệp Mộc ép sát vào cơ thể rắn chắc của anh, nước mắt rơi lã chã trên cơ thể nóng hổi của anh: "Bảo Bảo, đây là bố con."
"Không muốn mẹ bế, muốn bố bế cơ!" Giọng lanh lảnh của đứa trẻ vang lên, Diệp Mộc bất lực. Nụ cười ấm áp của Dung Nham như những giọt nước, đỡ lấy chiếc khăn tắm in hình chú mèo máy trong tay Diệp Mộc. Anh nhẹ nhàng ôm cô công chúa nhỏ bé. Cô con gái nhỏ tròn vo mềm mại trong bàn tay rộng lớn của anh không ngớt cười, tung mái tóc như một chú cún con, vẩy những hạt nước vào mặt Dung Nham. Dung Nham không hề để ý, ôm lấy cô con gái nô đùa, đến mức cô bé liên tục hét lên.
Bỗng nhiên, Dung Nham biến mất, cô con gái rơi thẳng xuống đất, trên khuôn mặt vẫn còn giữ nguyên nụ cười vì nghĩ rằng bố sẽ tiếp tục trêu đùa. Diệp Mộc hét lên, chẳng màng thân mình lao về phía trước, nhưng dường như bị một sức mạnh nào đó giữ lại, có thể nào cũng chẳng thể tiến lên...
"Tỉnh dậy!" Khi mở mắt ra, Diệp Mộc vẫn còn đang hét lên. Dung Nham đang nắm lấy bờ vai cô, khẽ lay lay, một bàn tay đặt trên trán cô: "Em sao thế? Gặp ác mộng à?" Diệp Mộc lắc đầu, trán đẫm mồ hôi, thở gấp, sợ hãi ôm lấy bụng, co người lại, cuộn thành một tư thế bảo về mà sinh mạng nhỏ bé trong bụng kia là trung tâm. Dung Nham chẳng hiểu chuyện gì, ngổi bên cô một lúc rồi ra ngoài đun nóng cốc sữa bò, mang vào: "Em uống hết cốc sữa này đi, anh gọi cháo rồi, một lúc nữa họ sẽ mang đến, anh phải về nhà một chuyến."
"Đi gặp Lê Khanh Thần à?" Buổi sáng, khi Dung Nham nói chuyện với mẹ anh, Diệp Mộc không hề ngủ say, nghe rõ mồn một, Lê Khanh Thần sẽ đến nhà anh ăn trưa. Dung Nham không hề phủ nhận: "Cô ấy tìm anh có việc gấp, anh luôn tắt máy nên cô ấy tìm đến nhà anh." Nói xong, anh nghĩ ngợi rồi giải thích thêm một câu: "Mẹ của Khanh Thần và bác gái anh là bà con xa, ngày trước cũng hay qua lại."
"Cô ấy có việc gì mà gấp vậy?" Diệp Mộc ngồi trên giường, thân hình nhỏ gầy, mái tóc rối bời, buồn bã hỏi. Dung Nham đang thay đồ, động tác treo quần áo rõ ràng là mạnh hơn rất nhiều, anh đang mất bình tĩnh, Diệp Mộc nghĩ thầm.
"Rắc rối mà cô ấy gặp phải lần này, là anh giúp cô ấy đúng không? Rõ ràng là sự việc đang rất khó khăn, nhưng mấy ngày nay những bài báo về chuyện đó ít đi rất nhiều, những bình luận hướng trực tiếp đến C&C không có một chữ nào."
"Diệp Mộc!" Dung Nham xoay người lại, nói nghiêm túc. "Anh nghĩ anh chưa bao giờ hỏi em rằng, Tề Ngải Ức ở đây lâu như vậy là vì cái gì?" Trước nay, họ thường không tìm hiểu quá chi tiết về bạn bè của người kia, là vì tin tưởng và cũng là tôn trọng.
"Tất nhiên là vì em, mẹ em nhờ anh ấy đến chăm sóc em, anh ấy là anh trai em."
"Thế anh và Khanh Thần từ nhỏ đã quen nhau, bây giờ cô ấy gặp phải rắc rối, anh giúp đỡ cô ấy, có gì không đúng sao? Ngày hôm qua em hẹn mà không đến, là vì nguyên do này ư? Vì một người xa lạ mà cho chồng tương lai của em leo cây? Diệp Mộc, em được lắm! Anh thật sự khâm phục em!"
Diệp Mộc ngẩng lên, ngăn cho nước mắt không chảy ra, cô không muốn khóc, ít nhất là không muốn khóc trước mặt anh: "Dung Nham!" Cô nói từng từ một, nhẹ nhàng nhưng rõ ràng. "Anh chưa bao giờ đặt em vào vị trí ngang bằng với anh để suy xét, anh lúc nào cũng cho rằng mình đúng, anh coi em như một đồ vật lúc nào cũng để bên người, anh chỉ nghĩ làm thế nào để thuyết phục em làm theo những gì anh nghĩ, để thay đổi. Người anh yêu không phải là em, người anh yêu là con bé Diệp Mộc mà anh mong muốn sẽ cải tạo được, phù hợp để gả cho anh."
Dung Nham tức tối đến cực độ, nụ cười lạnh lùng: "Em không tự cho mình là đúng? Em đặt anh vào vị trí ngang bằng với anh để suy xét? Tối hôm qua là buổi gặp mặt như thế nào? Diệp Mộc, nếu như em còn nghĩ cho anh một chút thì sẽ không để anh ngồi ở đó suốt một buổi tối! Em có biết rằng từ nay về sau anh sẽ chẳng thể nào ngẩng mặt lên được trước mặt bố anh không?! Anh tốn bao nhiêu công sức để thay đổi cục diện, em một lời chẳng nói đã phá hủy toàn bộ điều đó! Giống như việc anh đang háo hức tặng em một miếng bánh kem, còn em thì sao, em đập thẳng nó vào mặt anh! Bây giờ lại còn nói với anh về "Công bằng" và "Yêu"? Với tính cách này của em, anh có cải tạo em cả nghìn năm thì em cũng không phù hợp để gả vào nhà anh!"
"Em biết điều đó." Diệp Mộc chẳng hề thấy tức giận, điềm nhiên trả lời. Lần này thì đến lượt Dung Nham cảm thấy bí bách, cảm giác như đấm vào một mảnh vải vậy.
"Em không phù hợp làm dâu nhà anh, vì thế tối qua em không đi. Dung Nham, lúc đầu em rất tình nguyện vì anh mà ép bản thân mình, gặp để lấy lòng bố mẹ anh, cho dù họ không thích em. Nhưng bây giờ em không tình nguyện, so với anh và tình yêu mà em dành cho anh, giờ đây em có một thứ quan trọng và tuyệt vời hơn. Em không cần phải vì ai mà phải đi cầu toàn, thay đổi, em cứ như thế này cũng rất tốt, anh không thích em, anh đi đi."
"Được, em khá lắm." Dung Nham nghiến răng ken két, thứ quan trọng hơn, tuyệt vời hơn phải không? Thích làm việc phục vụ người khác phải không? Anh không thích thì anh đi đi phải không? Đi thì đi!
Tiếng cửa sập trong buổi sáng sớm vang lên, sau đó, căn phòng im lặng đến tan nát. Diệp Mộc kéo tấm thân rã rời khỏi chiếc giường, đờ đẫn đi đánh răng rửa mặt, thay quần áo, bộ phận giao hàng của cửa hàng mang đồ ăn đến rất đúng lúc, có món cháo bí mà cô thích, lại còn có vài món ăn vặt ngon miệng. Diệp Mộc chẳng muốn ăn, nhưng nghĩ đến đứa bé trong bụng cô nên cố ăn thật nhiều. Sau khi ăn no, cô thu dọn nhà cửa, xuống lầu bắt xe tới bệnh viện. Cô lúc nào cũng cảm thấy bụng không thoải mái, rất sợ làm tổn thương đến đứa bé, đến bệnh viện kiểm tra để yên tâm.
Trong lúc xếp hàng đợi đến lượt, Diệp Mộc chỉ có một mình cô đơn ngồi đó. Những lời của Dung Nham cứ văng vẳng trong đầu cô. Anh đã đúng ư?
Vậy thì người sai là ai, là cô ư? Nhưng cô đã làm sai điều gì? Cô chẳng qua cũng chỉ là một cô gái bình thường, hy vọng tìm được một người đàn ông yêu chính con người mình. Tại sao lại không thể có một người như vậy, yêu cô, chẳng cần cô phải lao tâm khổ tứ, biến thành một người con gái mà anh muốn yêu?
Tình yêu nên là một sự phong phú, bởi vì trong ánh mắt người khác là thiên hạ vô song, vì thế không ngừng phát hiện ra sự tài giỏi của bản thân, bởi vì được một người mà bản thân mình nghĩ rằng mình yêu người đó nhất, vì thế càng cảm thấy yêu bản thân hơn. Nhưng được Dung Nham yêu, Diệp Mộc càng ngày càng cảm thấy không hài lòng với bản thân mình, nếu cứ tiếp tục yêu thế này, cuối cùng cô sẽ không thể tìm thấy chính mình.
Một sự lãnh ngộ mới đau đớn làm sao! Anh đã từng là tất cả của em, chỉ là mỗi bước chân của em trên con đường khi em quay đầu lại, Dung Nham, em luôn bước đi vô cùng cô đơn.
Diệp Mộc cẩn thận ngồi dậy, rút điện thoại ra gọi cho bố của đứa bé... Cái tên xấu xa, sau khi biết được chắc sẽ cười rất xấu xa. Tưởng tượng cảnh Dung Nham thích thú phát điên, Diệp Mộc nở nụ cười ấm áp. Bên ngoài bất ngờ có tiếng động, không lâu sau tiếng của Dung Nham vang lên. Diệp Mộc bất ngờ vô cùng, nhưng cô chưa kịp lên tiếng gọi anh thì người đàn ông khác tiếp lời, chất giọng rồi ngữ điệu đều rất giống Dung Nham nhưng có vẻ trầm ngâm hơn. Diệp Mộc nóng ran người, là bố Dung Nham! Cô nhất thời tiến thoái lưỡng nan, đứng im tại trận.
"Chỗ này của con... hình như không giống với ngày trước lắm." Bố Dung Nham nhịn cười. Dung Nham rất hiểu bố, phản đối nhất chuyện nam nữ ở chung trước khi kết hôn, anh trả lời lấp liếm: "Vâng, con đổi người giúp việc đến thu dọn." Chẳng phải là đã đổi rồi sao, ngày trước mời người giúp việc theo giờ, bây giờ vì thế giới của hai người, thường thường là Diệp Mộc thu dọn một chút, còn anh thu dọn nhiều hơn.
"Ư. Có chuyện gì mà phải đến tận đây để nói?"
"Chuyện về Khanh Thần."
"Sao thế?" Bố Dung Nham có vẻ hơi bất ngờ. "Bộ phận quan hệ công chúng của Lương Thị còn chưa đủ cho con dùng sao?"
"Không phải, nhưng dù sao đó cũng là chiếu trên, những người có cả những tòa báo sau lưng, kéo kéo đạp đạp bằng mặt nhưng không bằng lòng, con cảm thấy phiền quá." Dung Nham rót hai cốc nước. "Áp lực bên Khanh Thần rất lớn, anh trai cô ấy là một người rất lợi hại, lần này làm rất sạch sẽ, bây giờ tình hình của cô ấy rất khó khăn. Con cũng đã ra tay rồi, nhưng có một số chỗ lo liệu cũng chưa được ổn thỏa, vì thế muốn nhờ bố giúp đỡ."
"Con nói nghe nhẹ nhàng nhỉ?" Bố Dung Nham mỉm cười. "Chẳng trách không thể nói ở bên ngoài, chuyện thế này mà con cũng dám mở lời với bố!"
Thật ra Dung Nham không muốn phải nhờ vả, dựa vào khả năng của anh cũng có thể thu xếp ổn thỏa chuyện này, nhưng nhìn thấy chuyện vui của mình và Diệp Mộc sắp đến, anh muốn giải quyết nhanh gọn, xử lý xong rồi một lòng một dạ ở bên cô, vì thế anh mới phá lệ một lần, nhờ bố đứng ra giúp đỡ. "Bố, thực ra chuyện này cũng không cần bố phải trực tiếp ra tay, mấy ngày nay con đã đi khắp nơi để nói chuyện rồi, bố cũng nói Lương Thị là công ty thu hút đầu tư số một ở thành phố C, bây giờ việc này đã do chính bộ phần PR của Lương Thị lo liệu, bố chỉ cần đứng đằng sau ra chỉ thị một chút, những người bên dưới tự nhiên sẽ lo liệu một cách thỏa đáng thôi."
Bố Dung Nham chau mày: "Dung nhị thiếu gia đang vẽ đường đi cho tôi chăng?"
"Không dám, không dám ạ!" Dung Nham vội vàng giải thích. "Bố, đều là người trong nhà, bố đừng để con phải lo sốt vó chứ ạ!"
"Người trong nhà?" Bố Dung Nham khẽ mỉm cười, trong lời nói có ngụ ý. "Dung Nham, xem ra con cũng là người hiểu sự tình. Được, nếu con đã coi Khanh Thần là người trong nhà, bố sẽ giúp con chuyện này." Dung Nham thấy mình bị hiểu lầm, đang định giải thích, nhưng nghe thấy bố mình đồng ý, thấy nhẹ nhàng hơn, anh nghĩ nếu đã hiểu lầm thì hiểu lầm đi, trong lòng anh hiểu rõ là được rồi.
"Con vẫn còn trẻ, xem trọng nhi nữ tình trường, điều này bố hiểu. Vẫn may là con bé Khanh Thần rất biết điều, trước nay không để ý những điều con nói trước mặt ta và mẹ con, nhưng con cũng không thể vì con bé biết điều, rộng lượng mà vuốt mặt không nể mũi. Những việc ở ngoài thu xếp chu đáo một chút, đừng để con bé phải khó xử, người ta cũng là một cô gái có tên tuổi, con đừng quá đáng quá." Bố Dung Nham bày tỏ rõ ràng thái độ của mình rất đúng lúc. Dung Nham ngẩng đầu nhìn thẳng vào bố mình, ánh mắt kiên định: "Bố, về vấn đề này, cái lần con bị ông đánh suýt chết ấy, bố con mình đã nói rồi, con cứ nghĩ bố đã biết." Bố Dung Nham cười khó hiểu, xoa xoa xương bả vai cậu con trai: "Đi gặp mặt rồi nói sau, đi nào, sắp đến giờ rồi."
Lách cách, khóa điện tử rơi xuống rất nhẹ. Tí tách, chẳng biết là vật gì vỡ vụn trên đất.
Cửa phòng lúc nào cũng mở, phòng khách gần phòng ngủ, Diệp Mộc nghe rõ mồn một cuộc nói chuyện. Cô từ từ ngồi xuống giường. Ánh sáng từ từ thay đổi, thời gian trôi đi vun vút, chiếc điện thoại trong tay rung lên từng hồi không dứt, Diệp Mộc không nghe cũng không nhìn, bình tĩnh và ngẩn ngơ ngồi ngây ra đó. Đến khóc cũng không thế, đoạn đối thoại khi nãy, từng từ, từng từ một lọt vào tai cô, giờ đây ào ào dội về trong trí nhớ của cô gái tên Diệp Mộc... Ha ha, ai bảo cô mê muội nghĩ bừa, tự cho rằng mình đúng chứ? Đáng đời!
"A lo!" Cuối cùng cô cũng nghe máy, giọng nói bình bình. "Mấy giờ rồi mà em vẫn chưa đến?!" Giọng của Dung Nham cố không tỏ ra sốt ruột. "Em đang ở đâu? Anh cho người đến đón!"
"Em không đi đâu, hai người cứ ăn đi."
"Diệp..."
Tút... tút... tút...
Bữa tối chỉ có hai bố con, khi rời khách sạn, mặt Dung Nham hằm hằm. Đối với bố Dung Nham, chuyện nhỏ như thế này đương nhiên không thể làm mặt ông biến sắc. Trong bữa ăn, ông chỉ từ tốn uống rượu, khẽ mỉm cười, còn Dung Nham mím chặt môi, một bàn thức ăn, hai người đến một miếng cũng không động vào.
Phóng về nhà thật nhanh, Dung Nham vẫn thay giày như bình thường, bước đến bên cạnh sofa cúi sát xuống trước mặt Diệp Mộc, quỳ xuống, hỏi từ từ nhưng rõ ràng: "Em thấy không khỏe?" Diệp Mộc lắc đầu, giơ cốc nước hoa quả trong tay ra: "Anh có uống không?"
Dung Nham đỡ lấy chiếc cốc, nhìn cô chằm chằm, vẫn là cái ngữ điệu ấy: "Tại sao em không đi?"
"Bố anh rất thất vọng đúng không?"
"Đúng."
"Ha ha, em sợ rằng nếu em đi, ông ấy càng thất vọng."
Rắc! Dung Nham bóp mạnh, chiếc cốc thủy tinh trong tay anh vỡ vụn, mùi nước hoa quả thoang thoảng hòa với mùi tanh tanh của máu. Diệp Mộc lập tức cảm thấy buồn nôn, cắn chặt lưỡi cố nén cảm giác khó chịu: "Dung Nham, em hối hận rồi, em rất thích công việc này, em không từ chức nữa. Xin lỗi anh, em không nên đồng ý với anh. Em không nên... Không nên hy vọng mình sẽ trở thành cô gái Diệp Mộc mà anh mong muốn. Anh xem, trèo cao rồi ngã đau, bây giờ mới cô đơn làm sao..."
Khuôn mặt Dung Nham không có chút cảm xúc, anh từ từ thả lỏng tay, máu chảy nhiều hơn, trên tấm thảm trắng thêu tay, nhìn rất đáng sợ. Diệp Mộc xoay người kéo hộp cứu thương dưới chiếc bàn ra, lấy thuốc và băng gạc cầm máu cho anh. Dung Nham nhẹ nhàng đẩy tay cô ra, anh cười, đứng thẳng người. "Diệp Mộc!" Ngữ điệu lạnh lùng trong lời nói của anh như những cơn mưa tháng Mười một, lạnh đến thấu xương. "Em cứ ôm lấy cái công việc quái quỷ ấy cộng với lòng tự tôn biến thái của em cả đời đi!"
Diệp Mộc ngẩng đầu, cũng mỉm cười. Giờ đây cô chẳng còn gì nữa rồi. Ngoại trừ đứa trẻ vẫn chưa thành hình hài trong bụng, cô chỉ còn lại cái công việc quái quỷ và lòng tự tôn ít đến mức đáng thương ấy. "Đừng động đây." Cô nắm bàn tay vẫn đang nhỏ máu của Dung Nham, cẩn thận gắp những mảnh thủy tinh, đắp thuốc rồi quấn vào. "Được rồi. Khi nào đi tắm thì đeo một đôi găng tay, đừng để bị dính nước." Dung Nham rụt tay lại, quay người bước đi, không muốn nói thêm với cô một câu nào nữa, thậm chí đến một cái nhìn cũng không. Thực ra chỉ cần nhìn một cái thôi, anh sẽ hiểu được rằng, ánh mắt tiểu quái thú của anh lúc này bi thương và tuyệt vọng đến mức nào.
Đến giờ đi ngủ, Dung Nham không ra ngoài phòng khách, trong lòng Diệp Mộc biết rõ, giờ đây anh chỉ coi cô như không khí, ở cùng một phòng cũng chẳng có vấn đề gì. Lần trước, khi cãi nhau, cô muốn đi anh không cho, nói rằng căn nhà này đã đứng tên cô rồi, nếu có đi thì anh sẽ đi. Nhưng lần này, Diệp Mộc hiểu rất rõ, anh thực sự muốn ra đi rồi. Cả đêm Diệp Mộc không ngủ được, Dung Nham nằm quay mặt ra ngoài. Cô ôm anh từ phía sau, ngửi mùi hương trên cơ thể anh, mắt mở cho đến khi trời sáng.
Buổi sáng, Dung Nham khẽ cử động, Diệp Mộc lập tức siết chặt vòng tay. Dung Nham không nói gì, đẩy những ngón tay trắng trẻo của cô ra. Cuối cùng, Diệp Mộc không thể chịu đựng nổi, nhảy bổ lên.
"Buông tay ra."
"Dung Nham..." Diệp Mộc gọi tên anh gần như tuyệt vọng.
Dung Nham im lặng, sau đó đẩy cô ra, định xuống giường. Diệp Mộc kéo giữ lấy anh như một con thú nhỏ, có thế nào cũng không chịu buông tay. Cơn tức giận trong lòng Dung Nham cuối cùng bị thổi bùng, anh xoay người, ép cô xuống mà cắn một cách mạnh bạo. Bộ quần áo ngủ của cô mỏng manh, chỉ một lúc đã bị anh xé thành mấy mảnh, vứt tung tóe khắp giường. Động tác của Dung Nham mạnh bạo, dường như muốn nuốt cả người cô. Tiếng khóc của Diệp Mộc như tiếng hét, cô muốn cầu xin anh nhưng chẳng chịu nói một lời nào, để mặc cho anh điên cuồng chiếm hữu, chỉ nói anh nhẹ nhàng một chút. Hơi thở của Dung Nham dồn dập, khẽ buông những câu chửi thề tục tĩu, động tác quả nhiên nhẹ nhàng hơn... Trên thế giới này, quả thật sẽ có một người như thế này tồn tại, cho dù cô ấy có làm gì đi nữa, cho dù cô ấy có làm tổn thương bạn sâu sắc đến thế nào đi nữa, chỉ cần cô ấy vẫn còn xuất hiện trước mặt bạn, trái tim bạn sẽ mềm đi, bạn sẽ đối tốt với cô ấy, sẽ vẫn... yêu cô ấy.
"Em bảo anh phải làm gì với em đây... Rốt cuộc anh phải làm thế nào với em mới được?" Trong lúc dở sống dở chết, Diệp Mộc nghe thấy bên tai câu hỏi trầm sâu lạc hẳn đi của anh. Cô nhắm mắt, nước mắt tuôn trào, ôm chặt lấy con người vẫn đang nhấp nhô trên người cô kia: "Dung Nham... gọi một tiếng "Bảo Bảo" đi..."
Điệu bộ bi thảm, đáng thương của cô khiến trái tim Dung Nham đau đến nghẹt thở, anh ngậm lấy những giọt nước mắt của cô, hạ thấp giọng gọi: "Bảo Bảo..." Diệp Mộc ép sát vào cơ thể rắn chắc của anh, nước mắt rơi lã chã trên cơ thể nóng hổi của anh: "Bảo Bảo, đây là bố con."
"Không muốn mẹ bế, muốn bố bế cơ!" Giọng lanh lảnh của đứa trẻ vang lên, Diệp Mộc bất lực. Nụ cười ấm áp của Dung Nham như những giọt nước, đỡ lấy chiếc khăn tắm in hình chú mèo máy trong tay Diệp Mộc. Anh nhẹ nhàng ôm cô công chúa nhỏ bé. Cô con gái nhỏ tròn vo mềm mại trong bàn tay rộng lớn của anh không ngớt cười, tung mái tóc như một chú cún con, vẩy những hạt nước vào mặt Dung Nham. Dung Nham không hề để ý, ôm lấy cô con gái nô đùa, đến mức cô bé liên tục hét lên.
Bỗng nhiên, Dung Nham biến mất, cô con gái rơi thẳng xuống đất, trên khuôn mặt vẫn còn giữ nguyên nụ cười vì nghĩ rằng bố sẽ tiếp tục trêu đùa. Diệp Mộc hét lên, chẳng màng thân mình lao về phía trước, nhưng dường như bị một sức mạnh nào đó giữ lại, có thể nào cũng chẳng thể tiến lên...
"Tỉnh dậy!" Khi mở mắt ra, Diệp Mộc vẫn còn đang hét lên. Dung Nham đang nắm lấy bờ vai cô, khẽ lay lay, một bàn tay đặt trên trán cô: "Em sao thế? Gặp ác mộng à?" Diệp Mộc lắc đầu, trán đẫm mồ hôi, thở gấp, sợ hãi ôm lấy bụng, co người lại, cuộn thành một tư thế bảo về mà sinh mạng nhỏ bé trong bụng kia là trung tâm. Dung Nham chẳng hiểu chuyện gì, ngổi bên cô một lúc rồi ra ngoài đun nóng cốc sữa bò, mang vào: "Em uống hết cốc sữa này đi, anh gọi cháo rồi, một lúc nữa họ sẽ mang đến, anh phải về nhà một chuyến."
"Đi gặp Lê Khanh Thần à?" Buổi sáng, khi Dung Nham nói chuyện với mẹ anh, Diệp Mộc không hề ngủ say, nghe rõ mồn một, Lê Khanh Thần sẽ đến nhà anh ăn trưa. Dung Nham không hề phủ nhận: "Cô ấy tìm anh có việc gấp, anh luôn tắt máy nên cô ấy tìm đến nhà anh." Nói xong, anh nghĩ ngợi rồi giải thích thêm một câu: "Mẹ của Khanh Thần và bác gái anh là bà con xa, ngày trước cũng hay qua lại."
"Cô ấy có việc gì mà gấp vậy?" Diệp Mộc ngồi trên giường, thân hình nhỏ gầy, mái tóc rối bời, buồn bã hỏi. Dung Nham đang thay đồ, động tác treo quần áo rõ ràng là mạnh hơn rất nhiều, anh đang mất bình tĩnh, Diệp Mộc nghĩ thầm.
"Rắc rối mà cô ấy gặp phải lần này, là anh giúp cô ấy đúng không? Rõ ràng là sự việc đang rất khó khăn, nhưng mấy ngày nay những bài báo về chuyện đó ít đi rất nhiều, những bình luận hướng trực tiếp đến C&C không có một chữ nào."
"Diệp Mộc!" Dung Nham xoay người lại, nói nghiêm túc. "Anh nghĩ anh chưa bao giờ hỏi em rằng, Tề Ngải Ức ở đây lâu như vậy là vì cái gì?" Trước nay, họ thường không tìm hiểu quá chi tiết về bạn bè của người kia, là vì tin tưởng và cũng là tôn trọng.
"Tất nhiên là vì em, mẹ em nhờ anh ấy đến chăm sóc em, anh ấy là anh trai em."
"Thế anh và Khanh Thần từ nhỏ đã quen nhau, bây giờ cô ấy gặp phải rắc rối, anh giúp đỡ cô ấy, có gì không đúng sao? Ngày hôm qua em hẹn mà không đến, là vì nguyên do này ư? Vì một người xa lạ mà cho chồng tương lai của em leo cây? Diệp Mộc, em được lắm! Anh thật sự khâm phục em!"
Diệp Mộc ngẩng lên, ngăn cho nước mắt không chảy ra, cô không muốn khóc, ít nhất là không muốn khóc trước mặt anh: "Dung Nham!" Cô nói từng từ một, nhẹ nhàng nhưng rõ ràng. "Anh chưa bao giờ đặt em vào vị trí ngang bằng với anh để suy xét, anh lúc nào cũng cho rằng mình đúng, anh coi em như một đồ vật lúc nào cũng để bên người, anh chỉ nghĩ làm thế nào để thuyết phục em làm theo những gì anh nghĩ, để thay đổi. Người anh yêu không phải là em, người anh yêu là con bé Diệp Mộc mà anh mong muốn sẽ cải tạo được, phù hợp để gả cho anh."
Dung Nham tức tối đến cực độ, nụ cười lạnh lùng: "Em không tự cho mình là đúng? Em đặt anh vào vị trí ngang bằng với anh để suy xét? Tối hôm qua là buổi gặp mặt như thế nào? Diệp Mộc, nếu như em còn nghĩ cho anh một chút thì sẽ không để anh ngồi ở đó suốt một buổi tối! Em có biết rằng từ nay về sau anh sẽ chẳng thể nào ngẩng mặt lên được trước mặt bố anh không?! Anh tốn bao nhiêu công sức để thay đổi cục diện, em một lời chẳng nói đã phá hủy toàn bộ điều đó! Giống như việc anh đang háo hức tặng em một miếng bánh kem, còn em thì sao, em đập thẳng nó vào mặt anh! Bây giờ lại còn nói với anh về "Công bằng" và "Yêu"? Với tính cách này của em, anh có cải tạo em cả nghìn năm thì em cũng không phù hợp để gả vào nhà anh!"
"Em biết điều đó." Diệp Mộc chẳng hề thấy tức giận, điềm nhiên trả lời. Lần này thì đến lượt Dung Nham cảm thấy bí bách, cảm giác như đấm vào một mảnh vải vậy.
"Em không phù hợp làm dâu nhà anh, vì thế tối qua em không đi. Dung Nham, lúc đầu em rất tình nguyện vì anh mà ép bản thân mình, gặp để lấy lòng bố mẹ anh, cho dù họ không thích em. Nhưng bây giờ em không tình nguyện, so với anh và tình yêu mà em dành cho anh, giờ đây em có một thứ quan trọng và tuyệt vời hơn. Em không cần phải vì ai mà phải đi cầu toàn, thay đổi, em cứ như thế này cũng rất tốt, anh không thích em, anh đi đi."
"Được, em khá lắm." Dung Nham nghiến răng ken két, thứ quan trọng hơn, tuyệt vời hơn phải không? Thích làm việc phục vụ người khác phải không? Anh không thích thì anh đi đi phải không? Đi thì đi!
Tiếng cửa sập trong buổi sáng sớm vang lên, sau đó, căn phòng im lặng đến tan nát. Diệp Mộc kéo tấm thân rã rời khỏi chiếc giường, đờ đẫn đi đánh răng rửa mặt, thay quần áo, bộ phận giao hàng của cửa hàng mang đồ ăn đến rất đúng lúc, có món cháo bí mà cô thích, lại còn có vài món ăn vặt ngon miệng. Diệp Mộc chẳng muốn ăn, nhưng nghĩ đến đứa bé trong bụng cô nên cố ăn thật nhiều. Sau khi ăn no, cô thu dọn nhà cửa, xuống lầu bắt xe tới bệnh viện. Cô lúc nào cũng cảm thấy bụng không thoải mái, rất sợ làm tổn thương đến đứa bé, đến bệnh viện kiểm tra để yên tâm.
Trong lúc xếp hàng đợi đến lượt, Diệp Mộc chỉ có một mình cô đơn ngồi đó. Những lời của Dung Nham cứ văng vẳng trong đầu cô. Anh đã đúng ư?
Vậy thì người sai là ai, là cô ư? Nhưng cô đã làm sai điều gì? Cô chẳng qua cũng chỉ là một cô gái bình thường, hy vọng tìm được một người đàn ông yêu chính con người mình. Tại sao lại không thể có một người như vậy, yêu cô, chẳng cần cô phải lao tâm khổ tứ, biến thành một người con gái mà anh muốn yêu?
Tình yêu nên là một sự phong phú, bởi vì trong ánh mắt người khác là thiên hạ vô song, vì thế không ngừng phát hiện ra sự tài giỏi của bản thân, bởi vì được một người mà bản thân mình nghĩ rằng mình yêu người đó nhất, vì thế càng cảm thấy yêu bản thân hơn. Nhưng được Dung Nham yêu, Diệp Mộc càng ngày càng cảm thấy không hài lòng với bản thân mình, nếu cứ tiếp tục yêu thế này, cuối cùng cô sẽ không thể tìm thấy chính mình.
Một sự lãnh ngộ mới đau đớn làm sao! Anh đã từng là tất cả của em, chỉ là mỗi bước chân của em trên con đường khi em quay đầu lại, Dung Nham, em luôn bước đi vô cùng cô đơn.
Tác giả :
Sói Xám Mọc Cánh