Ai Bẻ Cong Người Ấy Chịu Trách Nhiệm
Chương 76: Nếu như anh sửa xong hàng rào (Hoàn)
Edit + Beta: Vịt
"Chia tay đi, chúng ta chia tay!"
Lư Ninh ngồi ở trong sân yên tĩnh, phong cảnh trong sân rất đẹp, làm cho người ta có loại cảm giác yên tĩnh, cậu cầm lấy chén cafe uống một ngụm, ngay cả đầu cũng không quay: "Lần thứ 12."
Thích Thiên Bách tức giận chạy tới: "Anh nói muốn chia tay với em, em còn lãnh tĩnh như vậy, em có phải một chút cũng không quan tâm anh hay không?"
"Bạn gái vô lý nhất cũng không có vô lý như em......"
Lư Ninh đặt chén cafe trên bàn, thở dài: "Nếu như anh thỉnh thoảng nói chia tay một lần, em có lẽ sẽ xử lý anh, một ngày chia tay mười mấy hai mươi lần, lời an ủi em cũng không muốn nói, Thích đại thiếu gia còn muốn như thế nào a."
Thích Thiên Bách không vui mà nhìn cậu, Lư Ninh đưa tay ở đỉnh đầu anh sờ sờ, chỉ vào một cái ghế khác bên cạnh mình: "Ngồi chút đi."
Thích Thiên Bách đầy mặt biểu tình khó khăn, anh còn giống như muốn nói cái gì, cuối cùng nhưng vẫn là ngồi xuống.
"Chúng ta đợi lát nữa sửa hàng rào đi, em muốn ở trong bãi bùn dưới hàng rào trồng ít mân côi...... Hay là trồng hoa hồng đẹp hơn?
(Thật ra khi dịch ra nóđều là hoa hồng nhưng tui tra trên baidu nó thuộc giống khác nhau ý. Thui các thím cứ biết thếđi, tui chả biết giải thích thế nào huhu)
Thích Thiên Bách ngồi ở trên ghế mây nghe tới không yên lòng: "À......"
— Trong lòng cậu hiện tại ngoại trừ trồng hoa trồng cây nuôi cá vàng, không có chút tâm tư khác, thật là quá dưỡng lão, rõ ràng mới 23 tuổi, đã giống như cán bộ về hưu, cả ngày vân đạm phong khinh...... Cuộc cống như vậy thật sự làm cho người ta không chịu nổi nữa!"
"Vậy em còn muốn thế nào?"
Lư Ninh nghi ngờ hỏi: "Anh còn muốn hành hạ thế nào?"
Thích Thiên Bách vô tội mà nhìn cậu: "Cái gì?"
"Đừng giả vờ, oán trách vừa nãy đều đã nói ra miệng, anh để em giả vờ không thấy phải không?"
Thích Thiên Bách đặt tay trên mu bàn tay Lư Ninh, thâm tình nói: "Anh không phải ghét bỏ em, ý anh là nói, nếu như em có thể để cho anh một ngày làm 1 lần, thì càng tốt......"
"......"
Lư Ninh mỉm cười rút tay về, một lần nữa cầm lấy chén cafe: "Thích thiếu gia, em không cho anh làm nữa nhé...... Anh còn như vậy em liền giận."
"Không làm cái quỷ đấy!!! Mỗi tối dùng tay giải quyết cho anh! Ngay cả hôn cũng không cho hôn! Em còn như vậy anh liền muốn chia tay với em!!!"
Kể từ sau khi Lư Ninh tuyên bố với anh mình liệt dương, cư nhiên thật sự giống như liệt dương...... Bình thường đụng đều không cho anh đụng một cái, mạnh mẽ đột phá liền sẽ lập tức gặp phải bạo hành gia đình.
Đừng xem thân thể Lư Ninh không cường tráng, đánh người nhưng rất đau.
Mỗi lần tới lúc này Thích Thiên Bách liền muốn bay về nước đánh Hạ Quân Hoắc một trận.
Anh đôi khi nghĩ, nên mang theo Hạ Quân Hoắc bên người, như vậy một khi tâm tình khó chịu có thể túm hắn đánh một trận. Ngược lại Lư Ninh...... Cho tới bây giờ chưa từng hỏi Hạ Quân Hoắc sau đó thế nào, cậu biểu hiện tới giống như trong sinh mệnh cậu chưa từng xuất hiện người này.
...... Như vậy cũng tốt, mấy chuyện không vui kia, quên đi mới tốt.
Thích Thiên Bách giống như quả bóng cao su xì hơi nằm nhoài trên bàn — Lúc nào thì Lư Ninh mới có thể quên chuyện mình lãnh đạm chứ?
Lư Ninh nhìn dáng vẻ buồn bã ỉu xìu của Thích Thiên Bách có chút đau lòng, ở trên mặt anh sờ sờ: "Không cần rầu rĩ như vậy chứ?"
"Anh hiện tại có thể khóc ngay em tin không?"
"Nhưng mà......"
Lư Ninh nhịn không được nhíu mày: "Em dùng dáng vẻ hiện tại thân mật với anh, liền cảm thấy mình giống như bị xanh vậy."
"......"
"Nói cho cùng anh cũng không nói rốt cuộc thích khuôn mặt này hay là thích khuôn mặt vốn có của em."
Thích Thiên Bách ủy khuất tới sắp khóc: "Anh lần đầu tiên nhìn thấy em chính là khuôn mặt này mà......"
Lư Ninh thở dài, nhỏ giọng nói thầm: "Vậy thích vẫn là khuôn mặt này đi."
"......"
Thích Thiên Bách tức giận, nằm vào trong ghế, nhắm mắt lại, một bộ không muốn tán gẫu. Lư Ninh cũng không để ý đến anh, từ từ uống hết chén cafe kia — Tóm lại Thích thiếu gia luôn là dáng vẻ này, hằng ngày cãi vã, hằng ngày giận dỗi......
Nhưng anh tức giận hơn nữa cũng sẽ không sau khi giận dỗi xoay người rời đi, còn giống như lo lắng cậu, luôn cảm thấy mình sẽ tự sát gì đó.
Gió trong sân rất dịu dàng, nhẹ nhàng từ đỉnh đầu thổi qua, từ hai má thổi qua. Trên hàng rào rất dài quấn hoa linh lan màu nhạt, lúc gió thổi qua, giống như chuông nhỏ lắc tới lắc lui.
Mặc dù không nghe thấy tiếng chuông, nhưng cảm thấy đó hẳn là một bài hát ru không tệ, bởi vì Thích Thiên Bách không đầy một lát đã nhắm mắt lại ngủ mất, tiếng hít thở trở nên yên lặng mà dài.
Lư Ninh nhịn không được cười cười, cậu lặng lẽ đẩy cái bàn ra, kéo ghế mình tới gần, cùng Thích Thiên Bách ngồi song song với nhau, mặt đối phương cách cậu rất gần, hô hấp hai người đều có thể quấn lấy nhau.
Gió thổi tới Lư Ninh cũng có chút buồn ngủ, cậu cầm một tay Thích Thiên Bách, cùng anh dựa về phía sau, dựa tới trên ghế, chiếc nhẫn trên ngón áp út dưới mặt trời lập lòe phát sáng.
Lư Ninh vẫn luôn cho rằng so với yêu, hận sẽ càng thêm khắc sâu, nhưng sau đó phát hiện, hóa ra lúc yêu và hận đồng thời xuất hiện, cậu ngược lại không nhìn thấy hận, mà chỉ nhìn thấy yêu.
Sau đó, thời gian lâu dài, yêu và hận đều bị thời gian san bằng, làm cho người ta khắc ghi đoạn thời gian dịu dàng yên lặng giống như băng gấm này.
"Nè."
Lư Ninh nhắm mắt lại lười biếng mà "Ừ" một tiếng, tay cậu bị Thích Thiên Bách dùng sức nắm chặt: "Anh cho rằng em sẽ hôn trộm anh."
Lư Ninh nhịn không được hừ cười nói: "Em không thể quang minh chính đại mà hôn sao?"
Thích Thiên Bách đối với lần này không lời nào để nói, anh quay đầu lại, nhìn bầu trời mây lưu luyến mềm mại ngẩn người.
— Nơi này, thật sự thích hợp dưỡng lão a.
"Nè."
Lư Ninh lần này thật sự buồn ngủ, ngáp đáp lại anh: "Huh?"
"Thật đấy, đêm nay làm một phát đi."
"......"
Thích Thiên Bách mặt không biểu tình nhìn chằm chằm đám mây đỉnh đầu: "Cực hạn rồi."
"...... Thật sự chỉ một phát sao?"
" Hai phát cũng có thể."
Tâm tình Lư Ninh ở giữa "Khinh bỉ" "Anh là ruồi vàng thành tinh sao" "Nhịn mấy hôm không được sao" "Nếu như anh sửa xong hàng rào"...... chuyển đổi mấy lần, rốt cục thỏa hiệp.
"...... Anh sẽ cố gắng."
_____HOÀN TOÀN VĂN_____
_____________
Huhuu vậy là kết thúc bộ này rồi:(((( sau gần 1 năm lăn lóc bỏ bê em ý:(((( bộ này có lẽ là bộ tui làm lâu nhất trong nhà và đi cùng tui qua bao sóng gió =)))))
Cặp đôi bộ này cũng là một trong những CP tui cực thích luôn ý, nhất là ẻm thụ, tính cách siêu ngầu.
Cám ơn mọi người đã đi cùng tui bộ này suốt thời gian qua:*****
Hi vọng gặp lại mọi người ở dự án sau của tui <3
"Chia tay đi, chúng ta chia tay!"
Lư Ninh ngồi ở trong sân yên tĩnh, phong cảnh trong sân rất đẹp, làm cho người ta có loại cảm giác yên tĩnh, cậu cầm lấy chén cafe uống một ngụm, ngay cả đầu cũng không quay: "Lần thứ 12."
Thích Thiên Bách tức giận chạy tới: "Anh nói muốn chia tay với em, em còn lãnh tĩnh như vậy, em có phải một chút cũng không quan tâm anh hay không?"
"Bạn gái vô lý nhất cũng không có vô lý như em......"
Lư Ninh đặt chén cafe trên bàn, thở dài: "Nếu như anh thỉnh thoảng nói chia tay một lần, em có lẽ sẽ xử lý anh, một ngày chia tay mười mấy hai mươi lần, lời an ủi em cũng không muốn nói, Thích đại thiếu gia còn muốn như thế nào a."
Thích Thiên Bách không vui mà nhìn cậu, Lư Ninh đưa tay ở đỉnh đầu anh sờ sờ, chỉ vào một cái ghế khác bên cạnh mình: "Ngồi chút đi."
Thích Thiên Bách đầy mặt biểu tình khó khăn, anh còn giống như muốn nói cái gì, cuối cùng nhưng vẫn là ngồi xuống.
"Chúng ta đợi lát nữa sửa hàng rào đi, em muốn ở trong bãi bùn dưới hàng rào trồng ít mân côi...... Hay là trồng hoa hồng đẹp hơn?
(Thật ra khi dịch ra nóđều là hoa hồng nhưng tui tra trên baidu nó thuộc giống khác nhau ý. Thui các thím cứ biết thếđi, tui chả biết giải thích thế nào huhu)
Thích Thiên Bách ngồi ở trên ghế mây nghe tới không yên lòng: "À......"
— Trong lòng cậu hiện tại ngoại trừ trồng hoa trồng cây nuôi cá vàng, không có chút tâm tư khác, thật là quá dưỡng lão, rõ ràng mới 23 tuổi, đã giống như cán bộ về hưu, cả ngày vân đạm phong khinh...... Cuộc cống như vậy thật sự làm cho người ta không chịu nổi nữa!"
"Vậy em còn muốn thế nào?"
Lư Ninh nghi ngờ hỏi: "Anh còn muốn hành hạ thế nào?"
Thích Thiên Bách vô tội mà nhìn cậu: "Cái gì?"
"Đừng giả vờ, oán trách vừa nãy đều đã nói ra miệng, anh để em giả vờ không thấy phải không?"
Thích Thiên Bách đặt tay trên mu bàn tay Lư Ninh, thâm tình nói: "Anh không phải ghét bỏ em, ý anh là nói, nếu như em có thể để cho anh một ngày làm 1 lần, thì càng tốt......"
"......"
Lư Ninh mỉm cười rút tay về, một lần nữa cầm lấy chén cafe: "Thích thiếu gia, em không cho anh làm nữa nhé...... Anh còn như vậy em liền giận."
"Không làm cái quỷ đấy!!! Mỗi tối dùng tay giải quyết cho anh! Ngay cả hôn cũng không cho hôn! Em còn như vậy anh liền muốn chia tay với em!!!"
Kể từ sau khi Lư Ninh tuyên bố với anh mình liệt dương, cư nhiên thật sự giống như liệt dương...... Bình thường đụng đều không cho anh đụng một cái, mạnh mẽ đột phá liền sẽ lập tức gặp phải bạo hành gia đình.
Đừng xem thân thể Lư Ninh không cường tráng, đánh người nhưng rất đau.
Mỗi lần tới lúc này Thích Thiên Bách liền muốn bay về nước đánh Hạ Quân Hoắc một trận.
Anh đôi khi nghĩ, nên mang theo Hạ Quân Hoắc bên người, như vậy một khi tâm tình khó chịu có thể túm hắn đánh một trận. Ngược lại Lư Ninh...... Cho tới bây giờ chưa từng hỏi Hạ Quân Hoắc sau đó thế nào, cậu biểu hiện tới giống như trong sinh mệnh cậu chưa từng xuất hiện người này.
...... Như vậy cũng tốt, mấy chuyện không vui kia, quên đi mới tốt.
Thích Thiên Bách giống như quả bóng cao su xì hơi nằm nhoài trên bàn — Lúc nào thì Lư Ninh mới có thể quên chuyện mình lãnh đạm chứ?
Lư Ninh nhìn dáng vẻ buồn bã ỉu xìu của Thích Thiên Bách có chút đau lòng, ở trên mặt anh sờ sờ: "Không cần rầu rĩ như vậy chứ?"
"Anh hiện tại có thể khóc ngay em tin không?"
"Nhưng mà......"
Lư Ninh nhịn không được nhíu mày: "Em dùng dáng vẻ hiện tại thân mật với anh, liền cảm thấy mình giống như bị xanh vậy."
"......"
"Nói cho cùng anh cũng không nói rốt cuộc thích khuôn mặt này hay là thích khuôn mặt vốn có của em."
Thích Thiên Bách ủy khuất tới sắp khóc: "Anh lần đầu tiên nhìn thấy em chính là khuôn mặt này mà......"
Lư Ninh thở dài, nhỏ giọng nói thầm: "Vậy thích vẫn là khuôn mặt này đi."
"......"
Thích Thiên Bách tức giận, nằm vào trong ghế, nhắm mắt lại, một bộ không muốn tán gẫu. Lư Ninh cũng không để ý đến anh, từ từ uống hết chén cafe kia — Tóm lại Thích thiếu gia luôn là dáng vẻ này, hằng ngày cãi vã, hằng ngày giận dỗi......
Nhưng anh tức giận hơn nữa cũng sẽ không sau khi giận dỗi xoay người rời đi, còn giống như lo lắng cậu, luôn cảm thấy mình sẽ tự sát gì đó.
Gió trong sân rất dịu dàng, nhẹ nhàng từ đỉnh đầu thổi qua, từ hai má thổi qua. Trên hàng rào rất dài quấn hoa linh lan màu nhạt, lúc gió thổi qua, giống như chuông nhỏ lắc tới lắc lui.
Mặc dù không nghe thấy tiếng chuông, nhưng cảm thấy đó hẳn là một bài hát ru không tệ, bởi vì Thích Thiên Bách không đầy một lát đã nhắm mắt lại ngủ mất, tiếng hít thở trở nên yên lặng mà dài.
Lư Ninh nhịn không được cười cười, cậu lặng lẽ đẩy cái bàn ra, kéo ghế mình tới gần, cùng Thích Thiên Bách ngồi song song với nhau, mặt đối phương cách cậu rất gần, hô hấp hai người đều có thể quấn lấy nhau.
Gió thổi tới Lư Ninh cũng có chút buồn ngủ, cậu cầm một tay Thích Thiên Bách, cùng anh dựa về phía sau, dựa tới trên ghế, chiếc nhẫn trên ngón áp út dưới mặt trời lập lòe phát sáng.
Lư Ninh vẫn luôn cho rằng so với yêu, hận sẽ càng thêm khắc sâu, nhưng sau đó phát hiện, hóa ra lúc yêu và hận đồng thời xuất hiện, cậu ngược lại không nhìn thấy hận, mà chỉ nhìn thấy yêu.
Sau đó, thời gian lâu dài, yêu và hận đều bị thời gian san bằng, làm cho người ta khắc ghi đoạn thời gian dịu dàng yên lặng giống như băng gấm này.
"Nè."
Lư Ninh nhắm mắt lại lười biếng mà "Ừ" một tiếng, tay cậu bị Thích Thiên Bách dùng sức nắm chặt: "Anh cho rằng em sẽ hôn trộm anh."
Lư Ninh nhịn không được hừ cười nói: "Em không thể quang minh chính đại mà hôn sao?"
Thích Thiên Bách đối với lần này không lời nào để nói, anh quay đầu lại, nhìn bầu trời mây lưu luyến mềm mại ngẩn người.
— Nơi này, thật sự thích hợp dưỡng lão a.
"Nè."
Lư Ninh lần này thật sự buồn ngủ, ngáp đáp lại anh: "Huh?"
"Thật đấy, đêm nay làm một phát đi."
"......"
Thích Thiên Bách mặt không biểu tình nhìn chằm chằm đám mây đỉnh đầu: "Cực hạn rồi."
"...... Thật sự chỉ một phát sao?"
" Hai phát cũng có thể."
Tâm tình Lư Ninh ở giữa "Khinh bỉ" "Anh là ruồi vàng thành tinh sao" "Nhịn mấy hôm không được sao" "Nếu như anh sửa xong hàng rào"...... chuyển đổi mấy lần, rốt cục thỏa hiệp.
"...... Anh sẽ cố gắng."
_____HOÀN TOÀN VĂN_____
_____________
Huhuu vậy là kết thúc bộ này rồi:(((( sau gần 1 năm lăn lóc bỏ bê em ý:(((( bộ này có lẽ là bộ tui làm lâu nhất trong nhà và đi cùng tui qua bao sóng gió =)))))
Cặp đôi bộ này cũng là một trong những CP tui cực thích luôn ý, nhất là ẻm thụ, tính cách siêu ngầu.
Cám ơn mọi người đã đi cùng tui bộ này suốt thời gian qua:*****
Hi vọng gặp lại mọi người ở dự án sau của tui <3
Tác giả :
Ngư Yêu