Ai Bẻ Cong Người Ấy Chịu Trách Nhiệm
Chương 49: Cậu không biết ánh mắt mình lúc nhìn tôi...
Edit + Beta: Vịt
Vết thương trên bả vai Thích Thiên Bách bởi vì nguyên nhân động tác của anh quá kịch liệt bị xé ra một vết rách, bất quá so với lượng chảy máu, vẫn là cảm giác đau mãnh liệt hơn chút. Mà dư âm đau của vết thương súng bắn tạo thành kéo dài, Thích Thiên Bách ban đầu không chú ý vết thương, hiện tại hành hạ mình thành bộ dáng này, không biết có hối hận hay không.
Lư Ninh giúp không được gì, cử động vừa rồi của anh lại cho mình chấn động quá lớn, nhất thời lại nghĩ không rõ anh tại sao làm như vậy, nếu như nói đơn thuần vì đùa giỡn mình, không khỏi diễn tới quá thật, thế là chỉ có thể đứng một bên nhìn hộ sĩ băng bó vết thương cho Thích Thiên Bách.
Lúc coi Thích Thiên Bách thành kẻ địch, Lư Ninh có thể đánh đâu thắng đó, nhưng cậu hiện tại không thể coi anh là kẻ địch, cậu liền bắt đầu lo được lo mất.
Lư Ninh muốn trước đi ra ngoài tránh chút, Thích Thiên Bách đang băng bó nhìn thấy động tác của cậu, duỗi dài cánh tay kéo cậu: "Cậu đi đâu! Ở đây đàng hoàng đợi."
"Tôi ở đây cũng không giúp được gì."
Lư Ninh liếc một cái băng gạc anh thay lại, dính đầy máu, đột nhiên nhớ tới một chuyện: "Trước đi mua cơm trưa, có việc chờ anh băng vết thương xong hẵng nói."
Thích Thiên Bách nửa tin nửa ngờ, cô nàng hộ sĩ không nhịn được mà bảo anh không nên động, Thích Thiên Bách lúc này mới buông tay ra. Lúc Lư Ninh rời đi thuận tiện mang đi miếng băng gạc dính máu của Thích Thiên Bách, đặt ở trong túi dán miệng nhỏ mang ra ngoài. Cậu luôn muốn biết rõ ràng Ninh Kinh Hồng đến cùng có phải em trai của Thích Thiên Bách hay không, mẹ Ninh tinh thần không bình thường, Ninh Tuyết Phong khẳng định cũng sẽ không thừa nhận, thư tín, ảnh cũ, cố sự trong đó có rất nhiều khả năng, đáng tin nhất chính là gen.
Lư Ninh sau khi giao kiểu máu của hai người bọn họ cho bác sĩ, mới tới phòng bếp bệnh viện làm cơm cho bệnh nhân xem, đồ nơi này đầu bếp làm dinh dưỡng cân bằng, chỉ bất quá mùi vị nhạt nhẽo, Thích Thiên Bách có lẽ sẽ không thích ăn.
Thích Thiên Bách không cay không vui...... Bất quá bây giờ bị thương, không ăn ớt mới được.
Mặc dù đầu bếp bệnh viện không để cho Lư Ninh dùng nồi, sau khi bản thân cậu nói rõ sẽ trả tiền, đối phương cũng không kiên trì nữa, cười hỏi cậu là nấu cơm cho ai.
"Cái vị thấy việc nghĩa hăng hái làm kia...... Tôi là người được anh ấy cứu."
Sự tích của Thích Thiên Bách không biết truyền ra hay không, nhưng trong bệnh viện lại là một truyền mười mười truyền một trăm, đại đa số người đối với hành động của Thích Thiên Bách đều là thái độ biểu dương và kính nể, quản lý phòng bếp là lão đại gia, vừa nghe Lư Ninh nói như vậy, lập tức cho phép cậu sử dụng phòng bếp.
"Sẽ không, chúng tôi thuộc về bệnh viện, nồi bát muôi chậu đều là của nhà chúng tôi."
Lư Ninh gật gật đầu — Xem ra giống như phòng ăn trường học, trường học chỉ thuê sân bãi bên ngoài, trong nhà ăn chân chính làm việc vẫn là tư nhân.
Lão đại gia rất hay nói, cười tán gẫu với cậu: "Bây giờ người có thể thấy việc nghĩa hăng hái làm thật là quá ít, kiểu người biết ân báo đáp như cậu cũng ít, hiện tại trong tin tức rất nhiều ví dụ được cứu, sợ gánh trách nhiệm sau đó chuồn mất, thật sự làm cho người ta thất vọng."
Lư Ninh cười cười không nói chuyện, nghĩ thầm cậu hiện tại thật sự muốn chuồn, đáng tiếc cái vị thấy việc nghĩa hăng hái làm kia biết mình, muốn chạy cũng không chạy thoát.
Trong phòng bếp hữu dụng còn lại canh gà, Lư Ninh liền dùng canh gà nấu cho Thích Thiên Bách phần mì sợi, thịt cá anh không ăn được, dùng nước lèo thêm giá đỗ, lại làm canh trứng gà, bưng qua cho đại thiếu gia hẳn sẽ không lộ vẻ quá thanh đạm rồi nhỉ.
Tóm lại anh không thể ăn cay.
"Chàng trai, tay nghề của cậu thoạt nhìn rất không tệ nha."
Đại gia không chịu nổi tịch mịch lại tán dương một câu, Lư Ninh cười nói: "Chỉ là trình độ gia đình, đâu như ngài, tùy tiện làm món ăn đều là trình độ đầu bếp dinh dưỡng khẩu vị đều đủ."
— Dùng nồi bát muôi chậu của người ta cũng không thể luôn không nói chuyện, cũng không biết vị đại thiếu gia này phải ở viện bao lâu, nếu như phải ở lâu, còn phải tiếp tục phiền toái người ta tạo thuận lợi.
Lúc Lư Ninh bưng cơm trưa trở về phòng bệnh, Thích Thiên Bách đang bị mấy người vây quanh, còn có nữ đồng chí mặc cảnh phục cầm vở nhỏ đang ghi chép cái gì. Lư Ninh không ghé tới, sau khi đặt mâm thức ăn lên bàn đứng ở cửa chờ.
Những người này chắc là muốn ghi chép đi, bản thân cậu làm một trong những người trong cuộc, khẳng định cũng chạy không thoát. Chỉ là...... Thích Thiên Bách mặc dù thuộc về thấy việc nghĩa hăng hái làm, nhưng dù sao cũng là giết người, luật pháp hiện tại cũng không cách nào tránh khỏi mấy hiệu quả nào đó nhìn như bình thường nhưng vận dụng đến vụ án cụ thể liền có chút kỳ ba.
Cậu vẫn nhớ từng có một bác sĩ ở trong thang máy khuyên cụ già bệnh tim không nên hút thuốc, đối phương tâm tình quá kích động bệnh tim đột phát tử vong, bác sĩ kia bị phán bồi thương hơn 1 vạn đồng.
...... Thích Thiên Bách nhưng là nổi súng với cả 3 tên côn đồ, vạn nhất ba người cùng xuất trận, anh rốt cuộc có thể chống đỡ được hay không?
"Lưu đội! Con tin 305 chạy rồi!"
Lư Ninh đang suy nghĩ, phía sau cửa phòng lại đột nhiên bị đụng mở, một thanh niên nhỏ mặc thường phục ngay cả nhìn cũng không nhìn cậu một cái, hấp tấp vọt vào phòng bệnh: "Lúc tôi đi tìm trong phòng không có ai."
Được hắn gọi là "Lưu đội" chính là người đàn ông, dáng vẻ trên dưới 40 tuổi, vừa nghe lời này chân mày lập tức nhíu chặt, Lư Ninh nghe bọn họ vừa nhắc tới "Con tin", vừa nhắc tới "305", trong lòng liền hiểu rõ, lúc Thích Thiên Bách nhìn sang bên này, cậu liền cười tiến lên: "Con tin các anh tìm là tôi hả?"
Một nhóm người đồng loạt quăng tầm mắt tới đây, Lư Ninh vô tội mà chớp mắt 2 cái: "Xấu hổ quá, tôi không chạy...... Chỉ là hơi đói, vừa nãy tới phòng bếp tìm ăn."
Mọi người giống như mới chú ý tới cậu — Theo giá trị nhan sắc mà nói, rõ ràng là người ở trong đám người sẽ bị liếc mắt liền phát hiện.
Lúng túng.
Thích Thiên Bách không khách khí cười: "Ha ha ha ha ha ha! Ai u...... Cười tới vai tôi đau, cậu còn không qua đây."
Lư Ninh gật gật đầu đi tới, Lưu đội nghi ngờ hỏi: "Hai người các cậu quen biết?"
Lư Ninh cướp Thích Thiên Bách nói trước: "Chúng tôi mới quen, lúc ấy tôi ở trong ngân hàng sợ tới ngất đi, sau khi tỉnh lại được người nói là vị đại ca này đã cứu tôi, tôi liền tới đây thăm hỏi chút, quen biết như vậy."
Cậu nói xong phối hợp mà lộ ra chút biểu tình đỏ mặt lúng túng, dù sao mọi người đều là đàn ông, cậu bị dọa ngất đi, Thích Thiên Bách lại dũng mãnh mà giết hai tên côn đồ, còn bắn thương một, so ra cậu có chút kém.
Thích Thiên Bách tựa ở đầu giường liếc Lư Ninh một cái, người sau cúi mặt xuống, anh liền không nói chuyện — Loại chuyện này hơi nghĩ chút là có thể biết rõ, tới lúc đó nếu như cãi nhau trên tòa án, Lư Ninh còn muốn làm nhân chứng đưa ra chứng cớ nếu như người khác biết bọn họ trước kia đã quen biết, bằng chứng của cậu độ chân thật sẽ giảm đi nhiều.
Vì tránh khỏi một vài phiền toái không cần thiết, vẫn là giả bộ không quen biết tốt hơn.
Lưu đội tựa hồ có chút không tin, chuyển ánh mắt qua trên khay cơm đặt đặt trên bàn, Lư Ninh liền nhỏ giọng giải thích: "Tôi vừa nãy tới phòng ăn nhớ tới vị đại ca này cũng vẫn chưa ăn cơm trưa, liền thuận tiện bưng mì tới đây, bác sĩ nói thanh đạm có dinh dưỡng dễ tiêu hóa tốt với người bị thương hơn."
Lưu đội lúc này mới cười nói: "Cậu không cần khẩn trương, mang cơm trưa cho ân nhân cứu mạng lại không phạm pháp, tôi sẽ không bắt cậu."
Lư Ninh chỉ cúi đầu không nói chuyện, nhân viên cảnh sát trẻ tuổi lúc trước xông tới hô to "Con tin chạy rồi" nhịn không được nói thầm một tiếng: "Hôm nay chỉ gặp người tốt, còn là sinh viên đại học ở trong tháp ngà voi đợi lâu, không biết chạy trốn a."
Lư Ninh hiện tại trẻ tuổi cũng chính là dáng vẻ sinh viên đại học, cậu lại giả bộ xấu hổ, một chút cũng không giống cáo già hỗn xã hội đã lâu, bị coi thành sinh viên quá bình thường. Ngược lại Thích Thiên Bách, thấy Lư Ninh đứng đó bị mọi người đánh giá, tựa hồ xấu hổ tới không ngóc đầu lên được, trong lòng khó giải thích được khó chịu — Cái tên nói láo tinh này, ở trước mặt anh cho tới giờ chưa từng giả bộ thỏ như vậy.
"Khụ, Lưu đội, nên nói tôi đều nói rồi, anh xem, có phải để tôi ăn cơm trước hay không, tôi đói bụng tới ngực dán lưng rồi."
Thích Thiên Bách ngoắc ngoắc tay với Lư Ninh, làm bộ nói: "Tới đây ngồi, xem dọa trẻ con kìa, đều sắp rúc xuống đất rồi."
Lư Ninh: "......"
Thích Thiên Bách thấy Lư Ninh ngoan ngoãn cúi đầu ngồi bên cạnh anh, chiếm đủ tiện nghi, mới cười cười với các vị đồng chí cảnh sát: "Các vị yên tâm, tôi cũng là người từng đi lính, hiểu quy củ. Chờ vết thương của tôi lành liền chủ động tới cục cảnh sát, tới lúc đó dẫn cậu ấy cùng đi."
Lưu đội trong lòng thở phào nhẹ nhõm — Kỳ thực bọn họ vì vụ án này chạy tới hiện tại, cũng vẫn chưa kịp ăn trưa, người trong cuộc chịu phối hợp không thể tốt hơn. Thế là mang theo nhân viên cảnh sát của hắn rời khỏi bệnh viện, lúc gần đi Lưu Đội lại nhìn phía sau một cái, cảnh tượng hai người song song ngồi ở chỗ đó thấy thế nào cũng kỳ cục.
Kỳ cục nhưng mà bổ mắt.
Nhân viên cảnh sát trẻ tuổi ghé tới nghi ngờ hỏi: "Sao thế Lưu đội? Có gì không bình thường?"
Lưu Đội liếc hắn một cái, ở trên bụng nhân viên cảnh sát dùng sức vỗ một cái: "Cái bụng bia này của cậu có chút không bình thường, béo nữa không đuổi kịp phạm nhân."
Nhân viên cảnh sát kia bị vỗ tới không sờ được đậu Trượng nhị hòa thượng (*), lén lút hỏi đồng nghiệp: "Lưu đội có ý gì thế?"
((*) ý là không hiểu ra sao)
"Bảo anh giảm cân chứ sao."
Sau khi đoàn người cảnh sát rời đi, Lư Ninh cuối cùng thở phào nhẹ nhõm, cậu cẩn thận mà cài kín cửa, trở lại trước giường bệnh Thích Thiên Bách: "Thế nào?"
Thích Thiên Bách đã sớm cầm đũa bắt đầu bới mì trong bát, anh quả thực đói bụng, lời lúc nãy cũng không hoàn toàn là vì đuổi cảnh sát.
Thế là dành thời gian nhìn Lư Ninh một cái: "Cái gì thế nào?"
Lư Ninh cau mày: "Mặc dù nói lần này anh là thấy việc nghĩa hăng hái làm, nhưng dù sao cũng giết người, bọn họ có để anh chịu trách nhiệm hay không......"
Thích Thiên Bách không nói chuyện, Lư Ninh càng thêm lo lắng: "Hiện tại thái bình thịnh thế, ít người biết dùng súng, dám nổ súng càng ít...... Phách lối như vậy có thể có phiền toái hay không a?"
Thích Thiên Bách ừ một tiếng, đột nhiên hỏi cậu: "Cơm là cậu làm sao?"
Lư Ninh theo bản năng gật gật đầu, Thích Thiên Bách liền dùng đũa lục trong bát: "Ngay cả miếng thịt cũng không có."
"...... Thích đại thiếu gia, có thể trước tiên nói chuyện đứng đắn không?"
Thích Thiên Bách an ủi: "Không sao, nhiều nhất phán phòng vệ quá mức, sẽ không ngồi tù."
"Ngồi tù?! Nghiêm trọng như thế?!"
Thích Thiên Bách thấy dáng vẻ cậu cả kinh nhịn không được cười lớn lên: "Cậu làm gì, không cần khẩn trương như vậy chứ, phải ngồi tù cũng là tôi ngồi, cũng không phải cậu, tôi còn chưa lo lắng đây."
Lư Ninh chặt chẽ cau mày nhìn chằm chằm anh — Cậu kiếp trước cũng bởi vì công việc của mình học qua ít luật pháp, nhưng mà...... Thật sự tới lĩnh vực phải luật pháp giải quyết, vẫn là đi mời luật sư chân chính tốt hơn.
"Bộp."
Lư Ninh che trán bị búng nhìn về phía anh, Thích Thiên Bách đẩy mì về phía trước: "Nhíu mày chặt như vậy làm gì, trước đút tôi ăn cơm."
Lư Ninh hướng trên tay anh nhìn hai cái, ghét bỏ nói: "Anh không phải còn cầm được đũa sao, còn muốn tôi đút."
"Tôi cầm được, nhưng không cầm vững, phải có người đút —"
Thích Thiên Bách cười nắm cằm Lư Ninh: "Vậy cậu vừa nãy giả bộ không quen tôi, cũng là bởi vì lo lắng tôi ngồi tù?"
Lư Ninh nghiêng đầu né tránh tay anh: "Nếu như cần ra tòa làm chứng, vẫn là người không quen biết có sức thuyết phục hơn."
Cậu thở dài, xều đũa mì đưa tới bên miệng anh: "Tôi cảm thấy không tới mức ngồi tù đi...... Tôi lo lắng chính là gia đình nạn nhân, có thể sẽ yêu cầu bồi thường, nếu như có thể dùng tiền giải quyết, đối với anh mà nói cũng không thành vấn đề."
"Cậu tưởng tiền nhà tôi là gió lớn thổi tới? Sshh...... Nóng!"
Lư Ninh vội vàng thu tay lại, lại xều lên liền nhớ thổi nguội chút: "Vậy cũng tốt hơn ngồi tù, hiện tại có mấy người xấu lắm, Thích đại thiếu gia không lĩnh hội qua...... Tôi cả ngày giao thiệp với những người này, khá hiểu. Một khóc hai nháo ba thắt cổ, động tý là chống án, lệnh truyền của tòa án đều đủ anh thụ."
Lư Ninh nói Thích Thiên Bách một câu cũng không nghe lọt, anh nhìn mì bốc khói mù mịt, nhịn không được câu khóe môi — Lúc trước chưa biết cậu là Dư Ôn, gương mặt này nhìn thế nào cũng cảm thấy khó chịu, hiện tại biết rồi, liền nhìn thế nào cũng cảm thấy thích.
Anh ăn một miếng mì, lại duỗi tay niết cằm Lư Ninh: "Aizz......"
"Anh làm gì thế."
"Vấn đề kia, cậu vẫn chưa trả lời tôi đâu."
Lư Ninh trong tay xều mì sợi, vừa thổi xong còn chưa đặt xuống, nghe anh hỏi như vậy liền sửng sốt: "Vấn đề gì?"
Thích Thiên Bách từ từ ghé tới, giống như là muốn cắn mì trong tay cậu, nhưng dừng ở trước mặt Lư Ninh: "Chính là, vấn đề tôi hỏi người cậu thích rốt cuộc là ai."
"......"
Lư Ninh giống như bị ấn tới công tắc nào đó không thể đụng chạm, hết thảy động tác đều dừng lại, cậu từ từ đặt đũa xuống, mắt cũng rũ xuống, hồi lâu mới nói: "Tôi nói rồi, anh hỏi bao nhiêu lần cũng đều giống nhau."
"Nhưng cậu rõ ràng thích tôi hơn."
Thích Thiên Bách ép cậu nhìn mình, không biết xấu hổ nói: "Thích Thích Thiên Bách hơn."
"......"
"Im lặng là thừa nhận sao?"
Lư Ninh hất tay anh ra, tức giận nói: "Là bị độ da mặt dày của anh kinh sợ."
Thích Thiên Bách dựa trên gối đầu, nheo mắt nhìn Lư Ninh: "Cậu đối với cô gái kia một chút cũng không biết, ngoại trừ cô ấy thích cậu, dính người, là một cô gái...... Cũng không nói ra một điểm khác, loại trình độ hiểu rõ này gọi gì là thích."
Lư Ninh mặt lạnh, chỉ vào bát mì hỏi: "Anh còn ăn không? Không ăn tôi bưng đi."
"Nhưng đối với tôi lại không giống, cậu có biết lúc bản thân nhìn tôi...... Ánh mắt đặc biệt câu người hay không."
Lư Ninh liền thật sự thu dọn đồ, bưng khay thức ăn lên xoay người rời đi.
— Bệnh thần kinh...... Chuyện cho tới bây giờ nói mấy thứ này có ý gì.
"Dư Ôn."
Lư Ninh sửng sốt, xoay người nhìn về phía anh: "Anh nói cái gì......"
Thích Thiên Bách từ trên giường bệnh đi xuống, đi tới trước mặt Lư Ninh, anh dùng tay kia nâng cổ Lư Ninh, tiến tới bên tai cậu: "Tôi nói, Dư Ôn...... Nghe rõ chưa?"
Lư Ninh kinh ngạc mà mở to mắt, Thích Thiên Bách dùng sức ôm chặt cậu, khay thức ăn trong tay cậu bởi vì đè ép triệt để rơi trên mặt đất, nước mì vãi đầy đất.
Thích Thiên Bách dán mặt cậu nhẹ nhàng cọ mấy cái, trong âm thanh lộ ra vui sướng: "Cậu thích tôi, đúng không?"
"......"
"Cậu thích tôi sao còn muốn yêu qua mạng?"
Chuyện trên thế gian này đôi kia chính là trùng hợp mà máu chó như vậy, so với gặp cướp ngân hàng còn máu chó hơn, chính là gặp một đối tượng yêu qua mạng, đối phương còn là nhân yêu hào (*), giả nam hóa nữ...... Lư Ninh nghe đến đó tiếp tục không hiểu, cậu làm quan hệ xã hội nhiều năm như vậy coi như làm toi công.
((*) nhân yêu hào: "nhân yêu"ởđây có nghĩa là người chuyển giới từ nam sang nữ (tiếng anh gọi là ladyboy hay shemale), "nhân yêu hào" là chỉ mấy tài khoản nam giả nữ, giống như ngày xưa chơi Au mấy zai cứ giả gái kết hôn trên Au đấy)
Cậu dùng lực túm eo Thích Thiên Bách, nghiến răng nghiến lợi nói: "Anh có tư cách gì nói tôi!"
___________
Úi giờ thì 2 đứa mày nhận ra nhau rồi nheee
Vết thương trên bả vai Thích Thiên Bách bởi vì nguyên nhân động tác của anh quá kịch liệt bị xé ra một vết rách, bất quá so với lượng chảy máu, vẫn là cảm giác đau mãnh liệt hơn chút. Mà dư âm đau của vết thương súng bắn tạo thành kéo dài, Thích Thiên Bách ban đầu không chú ý vết thương, hiện tại hành hạ mình thành bộ dáng này, không biết có hối hận hay không.
Lư Ninh giúp không được gì, cử động vừa rồi của anh lại cho mình chấn động quá lớn, nhất thời lại nghĩ không rõ anh tại sao làm như vậy, nếu như nói đơn thuần vì đùa giỡn mình, không khỏi diễn tới quá thật, thế là chỉ có thể đứng một bên nhìn hộ sĩ băng bó vết thương cho Thích Thiên Bách.
Lúc coi Thích Thiên Bách thành kẻ địch, Lư Ninh có thể đánh đâu thắng đó, nhưng cậu hiện tại không thể coi anh là kẻ địch, cậu liền bắt đầu lo được lo mất.
Lư Ninh muốn trước đi ra ngoài tránh chút, Thích Thiên Bách đang băng bó nhìn thấy động tác của cậu, duỗi dài cánh tay kéo cậu: "Cậu đi đâu! Ở đây đàng hoàng đợi."
"Tôi ở đây cũng không giúp được gì."
Lư Ninh liếc một cái băng gạc anh thay lại, dính đầy máu, đột nhiên nhớ tới một chuyện: "Trước đi mua cơm trưa, có việc chờ anh băng vết thương xong hẵng nói."
Thích Thiên Bách nửa tin nửa ngờ, cô nàng hộ sĩ không nhịn được mà bảo anh không nên động, Thích Thiên Bách lúc này mới buông tay ra. Lúc Lư Ninh rời đi thuận tiện mang đi miếng băng gạc dính máu của Thích Thiên Bách, đặt ở trong túi dán miệng nhỏ mang ra ngoài. Cậu luôn muốn biết rõ ràng Ninh Kinh Hồng đến cùng có phải em trai của Thích Thiên Bách hay không, mẹ Ninh tinh thần không bình thường, Ninh Tuyết Phong khẳng định cũng sẽ không thừa nhận, thư tín, ảnh cũ, cố sự trong đó có rất nhiều khả năng, đáng tin nhất chính là gen.
Lư Ninh sau khi giao kiểu máu của hai người bọn họ cho bác sĩ, mới tới phòng bếp bệnh viện làm cơm cho bệnh nhân xem, đồ nơi này đầu bếp làm dinh dưỡng cân bằng, chỉ bất quá mùi vị nhạt nhẽo, Thích Thiên Bách có lẽ sẽ không thích ăn.
Thích Thiên Bách không cay không vui...... Bất quá bây giờ bị thương, không ăn ớt mới được.
Mặc dù đầu bếp bệnh viện không để cho Lư Ninh dùng nồi, sau khi bản thân cậu nói rõ sẽ trả tiền, đối phương cũng không kiên trì nữa, cười hỏi cậu là nấu cơm cho ai.
"Cái vị thấy việc nghĩa hăng hái làm kia...... Tôi là người được anh ấy cứu."
Sự tích của Thích Thiên Bách không biết truyền ra hay không, nhưng trong bệnh viện lại là một truyền mười mười truyền một trăm, đại đa số người đối với hành động của Thích Thiên Bách đều là thái độ biểu dương và kính nể, quản lý phòng bếp là lão đại gia, vừa nghe Lư Ninh nói như vậy, lập tức cho phép cậu sử dụng phòng bếp.
"Sẽ không, chúng tôi thuộc về bệnh viện, nồi bát muôi chậu đều là của nhà chúng tôi."
Lư Ninh gật gật đầu — Xem ra giống như phòng ăn trường học, trường học chỉ thuê sân bãi bên ngoài, trong nhà ăn chân chính làm việc vẫn là tư nhân.
Lão đại gia rất hay nói, cười tán gẫu với cậu: "Bây giờ người có thể thấy việc nghĩa hăng hái làm thật là quá ít, kiểu người biết ân báo đáp như cậu cũng ít, hiện tại trong tin tức rất nhiều ví dụ được cứu, sợ gánh trách nhiệm sau đó chuồn mất, thật sự làm cho người ta thất vọng."
Lư Ninh cười cười không nói chuyện, nghĩ thầm cậu hiện tại thật sự muốn chuồn, đáng tiếc cái vị thấy việc nghĩa hăng hái làm kia biết mình, muốn chạy cũng không chạy thoát.
Trong phòng bếp hữu dụng còn lại canh gà, Lư Ninh liền dùng canh gà nấu cho Thích Thiên Bách phần mì sợi, thịt cá anh không ăn được, dùng nước lèo thêm giá đỗ, lại làm canh trứng gà, bưng qua cho đại thiếu gia hẳn sẽ không lộ vẻ quá thanh đạm rồi nhỉ.
Tóm lại anh không thể ăn cay.
"Chàng trai, tay nghề của cậu thoạt nhìn rất không tệ nha."
Đại gia không chịu nổi tịch mịch lại tán dương một câu, Lư Ninh cười nói: "Chỉ là trình độ gia đình, đâu như ngài, tùy tiện làm món ăn đều là trình độ đầu bếp dinh dưỡng khẩu vị đều đủ."
— Dùng nồi bát muôi chậu của người ta cũng không thể luôn không nói chuyện, cũng không biết vị đại thiếu gia này phải ở viện bao lâu, nếu như phải ở lâu, còn phải tiếp tục phiền toái người ta tạo thuận lợi.
Lúc Lư Ninh bưng cơm trưa trở về phòng bệnh, Thích Thiên Bách đang bị mấy người vây quanh, còn có nữ đồng chí mặc cảnh phục cầm vở nhỏ đang ghi chép cái gì. Lư Ninh không ghé tới, sau khi đặt mâm thức ăn lên bàn đứng ở cửa chờ.
Những người này chắc là muốn ghi chép đi, bản thân cậu làm một trong những người trong cuộc, khẳng định cũng chạy không thoát. Chỉ là...... Thích Thiên Bách mặc dù thuộc về thấy việc nghĩa hăng hái làm, nhưng dù sao cũng là giết người, luật pháp hiện tại cũng không cách nào tránh khỏi mấy hiệu quả nào đó nhìn như bình thường nhưng vận dụng đến vụ án cụ thể liền có chút kỳ ba.
Cậu vẫn nhớ từng có một bác sĩ ở trong thang máy khuyên cụ già bệnh tim không nên hút thuốc, đối phương tâm tình quá kích động bệnh tim đột phát tử vong, bác sĩ kia bị phán bồi thương hơn 1 vạn đồng.
...... Thích Thiên Bách nhưng là nổi súng với cả 3 tên côn đồ, vạn nhất ba người cùng xuất trận, anh rốt cuộc có thể chống đỡ được hay không?
"Lưu đội! Con tin 305 chạy rồi!"
Lư Ninh đang suy nghĩ, phía sau cửa phòng lại đột nhiên bị đụng mở, một thanh niên nhỏ mặc thường phục ngay cả nhìn cũng không nhìn cậu một cái, hấp tấp vọt vào phòng bệnh: "Lúc tôi đi tìm trong phòng không có ai."
Được hắn gọi là "Lưu đội" chính là người đàn ông, dáng vẻ trên dưới 40 tuổi, vừa nghe lời này chân mày lập tức nhíu chặt, Lư Ninh nghe bọn họ vừa nhắc tới "Con tin", vừa nhắc tới "305", trong lòng liền hiểu rõ, lúc Thích Thiên Bách nhìn sang bên này, cậu liền cười tiến lên: "Con tin các anh tìm là tôi hả?"
Một nhóm người đồng loạt quăng tầm mắt tới đây, Lư Ninh vô tội mà chớp mắt 2 cái: "Xấu hổ quá, tôi không chạy...... Chỉ là hơi đói, vừa nãy tới phòng bếp tìm ăn."
Mọi người giống như mới chú ý tới cậu — Theo giá trị nhan sắc mà nói, rõ ràng là người ở trong đám người sẽ bị liếc mắt liền phát hiện.
Lúng túng.
Thích Thiên Bách không khách khí cười: "Ha ha ha ha ha ha! Ai u...... Cười tới vai tôi đau, cậu còn không qua đây."
Lư Ninh gật gật đầu đi tới, Lưu đội nghi ngờ hỏi: "Hai người các cậu quen biết?"
Lư Ninh cướp Thích Thiên Bách nói trước: "Chúng tôi mới quen, lúc ấy tôi ở trong ngân hàng sợ tới ngất đi, sau khi tỉnh lại được người nói là vị đại ca này đã cứu tôi, tôi liền tới đây thăm hỏi chút, quen biết như vậy."
Cậu nói xong phối hợp mà lộ ra chút biểu tình đỏ mặt lúng túng, dù sao mọi người đều là đàn ông, cậu bị dọa ngất đi, Thích Thiên Bách lại dũng mãnh mà giết hai tên côn đồ, còn bắn thương một, so ra cậu có chút kém.
Thích Thiên Bách tựa ở đầu giường liếc Lư Ninh một cái, người sau cúi mặt xuống, anh liền không nói chuyện — Loại chuyện này hơi nghĩ chút là có thể biết rõ, tới lúc đó nếu như cãi nhau trên tòa án, Lư Ninh còn muốn làm nhân chứng đưa ra chứng cớ nếu như người khác biết bọn họ trước kia đã quen biết, bằng chứng của cậu độ chân thật sẽ giảm đi nhiều.
Vì tránh khỏi một vài phiền toái không cần thiết, vẫn là giả bộ không quen biết tốt hơn.
Lưu đội tựa hồ có chút không tin, chuyển ánh mắt qua trên khay cơm đặt đặt trên bàn, Lư Ninh liền nhỏ giọng giải thích: "Tôi vừa nãy tới phòng ăn nhớ tới vị đại ca này cũng vẫn chưa ăn cơm trưa, liền thuận tiện bưng mì tới đây, bác sĩ nói thanh đạm có dinh dưỡng dễ tiêu hóa tốt với người bị thương hơn."
Lưu đội lúc này mới cười nói: "Cậu không cần khẩn trương, mang cơm trưa cho ân nhân cứu mạng lại không phạm pháp, tôi sẽ không bắt cậu."
Lư Ninh chỉ cúi đầu không nói chuyện, nhân viên cảnh sát trẻ tuổi lúc trước xông tới hô to "Con tin chạy rồi" nhịn không được nói thầm một tiếng: "Hôm nay chỉ gặp người tốt, còn là sinh viên đại học ở trong tháp ngà voi đợi lâu, không biết chạy trốn a."
Lư Ninh hiện tại trẻ tuổi cũng chính là dáng vẻ sinh viên đại học, cậu lại giả bộ xấu hổ, một chút cũng không giống cáo già hỗn xã hội đã lâu, bị coi thành sinh viên quá bình thường. Ngược lại Thích Thiên Bách, thấy Lư Ninh đứng đó bị mọi người đánh giá, tựa hồ xấu hổ tới không ngóc đầu lên được, trong lòng khó giải thích được khó chịu — Cái tên nói láo tinh này, ở trước mặt anh cho tới giờ chưa từng giả bộ thỏ như vậy.
"Khụ, Lưu đội, nên nói tôi đều nói rồi, anh xem, có phải để tôi ăn cơm trước hay không, tôi đói bụng tới ngực dán lưng rồi."
Thích Thiên Bách ngoắc ngoắc tay với Lư Ninh, làm bộ nói: "Tới đây ngồi, xem dọa trẻ con kìa, đều sắp rúc xuống đất rồi."
Lư Ninh: "......"
Thích Thiên Bách thấy Lư Ninh ngoan ngoãn cúi đầu ngồi bên cạnh anh, chiếm đủ tiện nghi, mới cười cười với các vị đồng chí cảnh sát: "Các vị yên tâm, tôi cũng là người từng đi lính, hiểu quy củ. Chờ vết thương của tôi lành liền chủ động tới cục cảnh sát, tới lúc đó dẫn cậu ấy cùng đi."
Lưu đội trong lòng thở phào nhẹ nhõm — Kỳ thực bọn họ vì vụ án này chạy tới hiện tại, cũng vẫn chưa kịp ăn trưa, người trong cuộc chịu phối hợp không thể tốt hơn. Thế là mang theo nhân viên cảnh sát của hắn rời khỏi bệnh viện, lúc gần đi Lưu Đội lại nhìn phía sau một cái, cảnh tượng hai người song song ngồi ở chỗ đó thấy thế nào cũng kỳ cục.
Kỳ cục nhưng mà bổ mắt.
Nhân viên cảnh sát trẻ tuổi ghé tới nghi ngờ hỏi: "Sao thế Lưu đội? Có gì không bình thường?"
Lưu Đội liếc hắn một cái, ở trên bụng nhân viên cảnh sát dùng sức vỗ một cái: "Cái bụng bia này của cậu có chút không bình thường, béo nữa không đuổi kịp phạm nhân."
Nhân viên cảnh sát kia bị vỗ tới không sờ được đậu Trượng nhị hòa thượng (*), lén lút hỏi đồng nghiệp: "Lưu đội có ý gì thế?"
((*) ý là không hiểu ra sao)
"Bảo anh giảm cân chứ sao."
Sau khi đoàn người cảnh sát rời đi, Lư Ninh cuối cùng thở phào nhẹ nhõm, cậu cẩn thận mà cài kín cửa, trở lại trước giường bệnh Thích Thiên Bách: "Thế nào?"
Thích Thiên Bách đã sớm cầm đũa bắt đầu bới mì trong bát, anh quả thực đói bụng, lời lúc nãy cũng không hoàn toàn là vì đuổi cảnh sát.
Thế là dành thời gian nhìn Lư Ninh một cái: "Cái gì thế nào?"
Lư Ninh cau mày: "Mặc dù nói lần này anh là thấy việc nghĩa hăng hái làm, nhưng dù sao cũng giết người, bọn họ có để anh chịu trách nhiệm hay không......"
Thích Thiên Bách không nói chuyện, Lư Ninh càng thêm lo lắng: "Hiện tại thái bình thịnh thế, ít người biết dùng súng, dám nổ súng càng ít...... Phách lối như vậy có thể có phiền toái hay không a?"
Thích Thiên Bách ừ một tiếng, đột nhiên hỏi cậu: "Cơm là cậu làm sao?"
Lư Ninh theo bản năng gật gật đầu, Thích Thiên Bách liền dùng đũa lục trong bát: "Ngay cả miếng thịt cũng không có."
"...... Thích đại thiếu gia, có thể trước tiên nói chuyện đứng đắn không?"
Thích Thiên Bách an ủi: "Không sao, nhiều nhất phán phòng vệ quá mức, sẽ không ngồi tù."
"Ngồi tù?! Nghiêm trọng như thế?!"
Thích Thiên Bách thấy dáng vẻ cậu cả kinh nhịn không được cười lớn lên: "Cậu làm gì, không cần khẩn trương như vậy chứ, phải ngồi tù cũng là tôi ngồi, cũng không phải cậu, tôi còn chưa lo lắng đây."
Lư Ninh chặt chẽ cau mày nhìn chằm chằm anh — Cậu kiếp trước cũng bởi vì công việc của mình học qua ít luật pháp, nhưng mà...... Thật sự tới lĩnh vực phải luật pháp giải quyết, vẫn là đi mời luật sư chân chính tốt hơn.
"Bộp."
Lư Ninh che trán bị búng nhìn về phía anh, Thích Thiên Bách đẩy mì về phía trước: "Nhíu mày chặt như vậy làm gì, trước đút tôi ăn cơm."
Lư Ninh hướng trên tay anh nhìn hai cái, ghét bỏ nói: "Anh không phải còn cầm được đũa sao, còn muốn tôi đút."
"Tôi cầm được, nhưng không cầm vững, phải có người đút —"
Thích Thiên Bách cười nắm cằm Lư Ninh: "Vậy cậu vừa nãy giả bộ không quen tôi, cũng là bởi vì lo lắng tôi ngồi tù?"
Lư Ninh nghiêng đầu né tránh tay anh: "Nếu như cần ra tòa làm chứng, vẫn là người không quen biết có sức thuyết phục hơn."
Cậu thở dài, xều đũa mì đưa tới bên miệng anh: "Tôi cảm thấy không tới mức ngồi tù đi...... Tôi lo lắng chính là gia đình nạn nhân, có thể sẽ yêu cầu bồi thường, nếu như có thể dùng tiền giải quyết, đối với anh mà nói cũng không thành vấn đề."
"Cậu tưởng tiền nhà tôi là gió lớn thổi tới? Sshh...... Nóng!"
Lư Ninh vội vàng thu tay lại, lại xều lên liền nhớ thổi nguội chút: "Vậy cũng tốt hơn ngồi tù, hiện tại có mấy người xấu lắm, Thích đại thiếu gia không lĩnh hội qua...... Tôi cả ngày giao thiệp với những người này, khá hiểu. Một khóc hai nháo ba thắt cổ, động tý là chống án, lệnh truyền của tòa án đều đủ anh thụ."
Lư Ninh nói Thích Thiên Bách một câu cũng không nghe lọt, anh nhìn mì bốc khói mù mịt, nhịn không được câu khóe môi — Lúc trước chưa biết cậu là Dư Ôn, gương mặt này nhìn thế nào cũng cảm thấy khó chịu, hiện tại biết rồi, liền nhìn thế nào cũng cảm thấy thích.
Anh ăn một miếng mì, lại duỗi tay niết cằm Lư Ninh: "Aizz......"
"Anh làm gì thế."
"Vấn đề kia, cậu vẫn chưa trả lời tôi đâu."
Lư Ninh trong tay xều mì sợi, vừa thổi xong còn chưa đặt xuống, nghe anh hỏi như vậy liền sửng sốt: "Vấn đề gì?"
Thích Thiên Bách từ từ ghé tới, giống như là muốn cắn mì trong tay cậu, nhưng dừng ở trước mặt Lư Ninh: "Chính là, vấn đề tôi hỏi người cậu thích rốt cuộc là ai."
"......"
Lư Ninh giống như bị ấn tới công tắc nào đó không thể đụng chạm, hết thảy động tác đều dừng lại, cậu từ từ đặt đũa xuống, mắt cũng rũ xuống, hồi lâu mới nói: "Tôi nói rồi, anh hỏi bao nhiêu lần cũng đều giống nhau."
"Nhưng cậu rõ ràng thích tôi hơn."
Thích Thiên Bách ép cậu nhìn mình, không biết xấu hổ nói: "Thích Thích Thiên Bách hơn."
"......"
"Im lặng là thừa nhận sao?"
Lư Ninh hất tay anh ra, tức giận nói: "Là bị độ da mặt dày của anh kinh sợ."
Thích Thiên Bách dựa trên gối đầu, nheo mắt nhìn Lư Ninh: "Cậu đối với cô gái kia một chút cũng không biết, ngoại trừ cô ấy thích cậu, dính người, là một cô gái...... Cũng không nói ra một điểm khác, loại trình độ hiểu rõ này gọi gì là thích."
Lư Ninh mặt lạnh, chỉ vào bát mì hỏi: "Anh còn ăn không? Không ăn tôi bưng đi."
"Nhưng đối với tôi lại không giống, cậu có biết lúc bản thân nhìn tôi...... Ánh mắt đặc biệt câu người hay không."
Lư Ninh liền thật sự thu dọn đồ, bưng khay thức ăn lên xoay người rời đi.
— Bệnh thần kinh...... Chuyện cho tới bây giờ nói mấy thứ này có ý gì.
"Dư Ôn."
Lư Ninh sửng sốt, xoay người nhìn về phía anh: "Anh nói cái gì......"
Thích Thiên Bách từ trên giường bệnh đi xuống, đi tới trước mặt Lư Ninh, anh dùng tay kia nâng cổ Lư Ninh, tiến tới bên tai cậu: "Tôi nói, Dư Ôn...... Nghe rõ chưa?"
Lư Ninh kinh ngạc mà mở to mắt, Thích Thiên Bách dùng sức ôm chặt cậu, khay thức ăn trong tay cậu bởi vì đè ép triệt để rơi trên mặt đất, nước mì vãi đầy đất.
Thích Thiên Bách dán mặt cậu nhẹ nhàng cọ mấy cái, trong âm thanh lộ ra vui sướng: "Cậu thích tôi, đúng không?"
"......"
"Cậu thích tôi sao còn muốn yêu qua mạng?"
Chuyện trên thế gian này đôi kia chính là trùng hợp mà máu chó như vậy, so với gặp cướp ngân hàng còn máu chó hơn, chính là gặp một đối tượng yêu qua mạng, đối phương còn là nhân yêu hào (*), giả nam hóa nữ...... Lư Ninh nghe đến đó tiếp tục không hiểu, cậu làm quan hệ xã hội nhiều năm như vậy coi như làm toi công.
((*) nhân yêu hào: "nhân yêu"ởđây có nghĩa là người chuyển giới từ nam sang nữ (tiếng anh gọi là ladyboy hay shemale), "nhân yêu hào" là chỉ mấy tài khoản nam giả nữ, giống như ngày xưa chơi Au mấy zai cứ giả gái kết hôn trên Au đấy)
Cậu dùng lực túm eo Thích Thiên Bách, nghiến răng nghiến lợi nói: "Anh có tư cách gì nói tôi!"
___________
Úi giờ thì 2 đứa mày nhận ra nhau rồi nheee
Tác giả :
Ngư Yêu