Ai Bắt Nạt Ai?
Chương 53
Tuần này là tuần lao động công ích của tôi. Vốn dự định đi thăm thú chùa chiền một chút nhưng nghĩ lại ngày tháng khổ ải ngày nào, nghĩ tới cảnh mặt mày khó coi của trụ trì nên tôi cũng không hứng thú bén mảng nghĩ tới
Thế nên, công việc tuần này của tôi ngoài chăm sóc thằng nhóc con Kiên kia ra thì căn bản là rảnh rỗi.Vậy mới nói, nhàn cư vi bất thiện quả nhiên đố có sai tẹo nào
“Chị già ơi, Gia Kỳ là đại thần phương nào mà có khả năng chịu đựnh phi thường, đỡ được những đòn của chị vậy. Em ngưỡng mộ lắm nha”
Nhét miếng táo vào miệng Kiên, tôi trợn mắt cảnh cáo
“Em còn dám mở mồm nhắc đến tên đó sao??? Nếu không phải Trịnh Gia Kỳ ăn hiếp chị thì hôm nay người nằm trong bệnh viện chắc chắn không phải là em rồi.”
“Vậy, là ai?”
“Uhm…có lẽ là bác bảo vệ của khu trung cư chúng ta”
Mặt kiên vốn đã xanh xao, nghe tôi nói vậy mặt càng xanh xao hơn
….
Gần chiều, tôi dự định về thăm mama đại nhân với bố già một chút coi như là vẹn tròn chữ hiếu thì chị Mai có dặn tôi đến nhà chị có chút việc cần nhờ. Không biết là việc gì mà chị lại phải nhờ đến tôi???
“Chị Mai, có chuyện gì sao?”
Chị Mai vỗ vai tôi, cười nham hiểm “Em đến tổng công ty đưa sấp tài liệu này cho Bimko giúp chị”
À, nhắc mới nhớ, chị gái tôi đang mang thai nên không tiện cho việc đi đứng.Vậy mà, dạo gần đây tôi vô tâm quá nên không để ý đến chị.Tội chị ghê cơ
Bắt chuyến taxi đến thẳng tổng công ty, tôi chào hỏi anh chàng bảo vệ một chút rồi đi thẳng tới bộ phận tiếp tân. Cô gái ở ở quầy lễ tân nhìn tôi,cúi chào
“Thưa cô, cô cần tìm ai?”
Tôi thõng giọng “Bimko!”
Cô nhân viên ngơ ngác nhìn tôi một hồi lâu sau đó đưa mắt sang cô nhân viên bên cạnh rồi quay sang trả lười
“Xin lỗi chị, ở đây không có ai tên là Bimko, chắc chị tìm nhầm người rồi”
Nhầm???? Có thể sao??
Rút điện thoại ra, tôi nhanh tay bấm gọi anh rể “Bimko, anh sống khôn chết thiêng thì mau đi xuống lấy tài liệu cho em, bằng không em đốt nó cho anh coi”
Giọng nói bên kia có vẻ khó chịu “Nhóc con, em định tạo phản đấy hả? Mau ,mau, đem lên cho anh nhanh”
Tôi đưa về phía hai cô tiếp viên, đưa điện thaoij của tôi cho họ “Này, Bimko muốn nói chuyện với các cô”
Tôi thấy sắc mặt của họ đang hồng hào bỗng tái nhợt đi rõ rệt
Anh rể à, anh quả nhiên lợi hại nha
Chẳng thèm để ý hai cô nhân viên kia,tôi với tay lấy tờ danh sách phòng ban làm việc sau đó tiến thẳng về phía thang máy.Chẳng mấy chốc, tôi được đưa lên tầng 5. Đến trước cửa phòng làm vieecjc ủ anh rể, tôi lịch sự gõ cửa
“Mời vào”
Tôi ấn nút chốt cửa, bước vào trong kèm theo sấp tài liệu quan trọng
“Anh rể, đồ của anh đây”
Lần đầu tiên khi tôi nhìn anh ta, mọi suy nghĩ của tôi đều nhớ tới một người :Lee Won Geun (diễn viên Hàn Quốc)
Tôi cảm nhận được dòng máu chảy trong cơ thể đang nóng lên, tiếp sau đó, cơ thể nhẹ bẫng như không một bầu trời tối thui
“Tiểu Khuê..Tiểu Khuê..em tỉnh lại đi!”
Mặc dù tôi rất rất và vô cùng muốn mở mắt nhìn vị soái ca kia nhưng không hiểu sao mắt tôi nặng trĩu. Và rồi, khi tỉnh lại, tôi đang nằm trịnh trọng trên chiếc giường màu trắng của phòng cấp cứu
Ôi *mặt đỏ bừng,nóng ran * ngại ơi là ngại, sao tôi có thể vừa gặp người đó mà đã ngất trên cành quất thế được
“Cô em, cô em còn định giả nai tơ với ai nữa, dậy đi nào”
Không giọng điệu không hề khách khí của ông anh rể, tôi vùng dậy khỏi giường
“Anh rể à, anh không thể để con gái nhà người ta thể hiện chút nữ tính được hay sao?”
Ha ha ha
Bimko cười một cách sảng khoái, lườm đểu tôi “Nhóc ơi là nhóc, anh không thể hiểu nổi tại sao khi nhìn thấy Thiện Vũ, em có thể ngang nhiên ngất được nhỉ?”
Tôi ngó trước ngó sau, giọng lí nhí “Anh rể, có trai đẹp mà không chịu giới thiệu cho em,anh thật xấu tính!”
Anh rể tôi không nói gì ngoài điệu bộ bó tay chấm com
“Bà cô của tôi ơi, em đến đưa cho tôi tài liệu rồi ngất ra đó, chị gái yêu quý của anh đang làm loạn lên ở nhà kia kìa, còn không mau trở về nhà, bằng không đêm nay anh mà phải ngủ sô pha thì cô tới số với anh”
À..à..dĩ nhiên là phải về..dĩ nhiên là phải về rồi
Vác được xác về đến nhà, chị Mai đã hỏi thăm rối rít sau đó còn chuẩn bị nấu biết bao nhiêu là món ăn ngon.
Tôi sướng tới mức phổng mũi, thò tay nhúp thức ăn thì cây đũa nhanh chóng đáp thẳng vào tay tôi kèm theo lời cảnh cáo
“Em nghĩ gì mà nghĩ mấy món này chị nấu cho em ăn. Đây là của Thiện Vũ..của Thiện Vũ..”
Tôi ấm ức mút tay “Chị thật thiên vị!”
Hừm..đẹp trai có gì to tát, không lẽ đẹp trai thì được quyền ăn toàn bộ mấy món ăn này sao?/??
Gruuuu
Ông trời ơi, sao ông phân biệt đối xử với con như thế!!
Lườm tên khốn nào đó được hưởng thụ những món ăn ngon kia, chậc,càng nhìn càng đẹp trai a
Thở dài, tôi mút đũa rồi ngồi chống tay ngắm mấy món ăn của chị Mai, rồi làu bàu trong cổ họng “Không được ăn thì thôi, mắc gì phải thế,hừ, không có mấy món này ta cũng không chết đói ngay được!”
Ọt! Ọt!
Tôi thèm thuồng nhìn mấy món ăn mà tự nhủ “Miếng ăn là miếng nhục, miếng ăn là miếng nhục…lấy độc trị độc, đã bị nhục rồi thì ăn vào chắc chắn là không thể nhục”
Kẻ nào đó mang vẻ đẹp hại nước,hại dân tiến lại gần, cười tủm tỉm với tôi khiến tôi bị đơ mất hai giây
“Tiểu Khuê, mau lau hết nước bọt đi, chảy tùm lum ra nhà rồi “
Vô thức tôi lau thì nghe tiếng cười khúc khich của chị Mai
Con nhóc này, lớn rồi mà vẫn hám trai như ngày nào. Nhớ hồi trước vẫn còn đi học, chỉ vì mải ngắm thầy giám thị mà em quên làm bài thành thử nộp giấy trắng. Không nhẽ em nhìn Thiện Vũ xong quên ăn cơm luôn đấy à?”
Tôi vốn là một sắc nữ, thấy trai đẹp là phải nhìn đó là bản năng trời sinh của tôi, khó lòng thay đổi được. Cho nên, chị gái yêu dấu ơi, mặc dù có ra sao thì trai đẹp em vẫn cần ngắm dẫu rằng không thể mài soái ca ra ăn được
Ăn cơm xong, chị Mai sai tôi đưa Thiện Vũ đến chỗ mama đại nhân
Vừa gặp mama tôi, Thiện Vũ đã tỏ ra rất thân thiết khiến tôi dựng cả tóc gáy
“Dì à Nhã, con đã trở lại!”
Tôi ngơ ngác hết nhìn mama đại nhân rồi nhìn con người kia. Thiện Vũ quen với mama đại nhân nhà tôi, lại còn rất thân thiết. Tôi thắc mắc
“Mama đại nhân, cậu ta là…”
Mama đại nhân nhà tôi cười một cách quái dị, vừa ôm vừa vỗ vai Thiện Vũ
“Em họ của Gia Kỳ - Trịnh Thiện Vũ!”
À, ra vậy, thảo nào chị Mai lại sai tôi tiếp đãi cậu ta chu đáo. Nhưng Thiện Vũ với Gia Kỳ là an hem họ, sao tôi lại không biết
Như đoán được suy nghĩ của tôi, Thiện Vũ bảo
“Tại từ nhỏ tôi sống chung với bố mẹ bên Mĩ từ nhỏ nên cậu không biết tôi.Xin giới thiệu lại một lần nữa, tôi là Trịnh Thiện…”
Stop! Rắc rối!
Tôi nói chặn họng “Vâng, tôi biết cậu là Trịnh Thiện Vũ, không cần cậu giới thiệu lại một lần nữa đâu!”
Thiện Vũ cười nửa miệng, điềm đạm uống trà
“Ồ không, ý tôi muốn nói là tôi sẽ là vị hôn phu của cậu, cho nên, tôi mới giới thiệu lại ý mà”
Hôn..hôn phu!!!!!!!
Xỉu!
Tỉnh dậy, tôi vẫn còn choáng váng tới mức tối tăm mặt mày. Phải làm sao đây? Sao từ trên trời rơi xuống một Trịnh Thiện Vũ đẹp trai tiêu sái kiểu này, hô hô, không ngờ, số tôi lại có duyên với trai đẹp đến vậy!
Tôi biết, hôn nhân theo kiểu cha mẹ đặt đâu con ngồi đấy thời phong kiến dĩ nhiên không thể áp dụng được với thế kỉ XXI này được. Người ta đang hướng về văn hóa truyền thống, tại sao tôi lại không?
Ừ rằng giữa tôi và Trịnh Thiện Vũ không có nảy sinh chút ít tình cảm nhưng ít nhất tôi cũng không thể dãy dụa như mấy nữ nhân vật chính trong tiểu thuyết để có thể tuyên thệ một cách hùng hồn rằng : tôi tuyệt nhiên không chấp nhận chuyện hôn nhân sắp đặt, đó là cuộc hôn nhân không có tình yêu.
Đây là đời, không phải tiểu thuyết cẩu huyết mà để khẳng định nhân vật chính bướng bỉnh không chấp nhận cuộc hôn nhân, tìm đủ mọi cách vượt rào chạy trốn để tìm tự do. Mùi vị của tự do tôi đã hưởng thụ rất nhiều tới mức ngán rồi, đã đến lúc tôi cần tìm một bờ vai để bản thân nương tựa
Mặc dù tim tôi có thể đã từng tồn tại hình bóng Trịnh Gia Kỳ nhưng khi trưởng thành rồi, tôi mới nhận ra sự tồn tại của Gia Kỳ là một thói quen xấu mà tôi khó từ bỏ nhất
Yêu Gia Kỳ ư?
Có chứ! Đã từng một thời trái tim tôi từng rung động trước Gia Kỳ.
Có một thời tôi bồn chồn, thao thức hằng đêm nhớ tới Gia Kỳ
Thế nhưng…
Theo thời gian tình cảm cũng nhạt dần
Và tình yêu ngày ấy vốn chỉ tồn đọng lại trong kí ức thuở nào
Tôi là một cô gái sống hời hợt, thỉnh thỏng buông lỏng cuộc đời mình cho dòng đời xô đẩy
Xin lỗi, tôi là một con nhỏ vô dụng rồi
Có lẽ, sự can đảm ngày nào tôi từng theo đuổi bây giờ đã không còn tồn tại. Đó là một cô gái của tuổi trẻ nông nổi, ráo bạo quật cường. Nhưng giờ đây, với bản thân tôi, đỉnh cao của tình yêu không phải vươn tới sự ham muốn thể xác, sự hòa quyện, sự đồng điệu giữa hai tâm hồn
Mà với tôi, có thể, nếu nói thì không một ai tin nhưng đó vẫn là sự thật mãi mãi và vĩnh cửu
Không có một tình yêu nào là tình yêu bền vững tới mức bao nhiêu năm chờ đợi một người nào đó. Đã từng có lúc tôi yêu Gia Kỳ một cách dữ dội nhưng tôi nghĩ đó là sự bồng bột của tuổi trẻ. Đã đến lúc, bờ tôi cần một bờ vai nương tựa rồi
Tôi tham lam hít hà hương oải hương ngày nào…
“Chào Thiện Vũ, vị hôn thê của tôi!”
Có lẽ, quyết định của tôi là sai lầm, nhưng, tôi chấp nhận nó
Gia kỳ, hi vọng những kí ức đẹp đẽ của chúng ta cậu hãy quên đi. Tôi, Giang Tiểu Khuê đã quên rồi
Mùi oải hương lại hòa quện trong gió, giọt mồ hôi lăn dài trên má. Tôi híp mí cười mãn nguyện. Lặng nhìn người con trai đang đứng trước mặt tôi, ánh mắt toát lên sự lạnh lung như băng vạn kỉ. Thân hình vãm vỡ che nắng chiều, tia nắng nhạt nhòa run rẩy theo
“Giang Tiểu Khuê, cậu đi theo tôi”
Tôi cười
“Xin lỗi cậu, tôi mệt rồi, tôi không muốn bị cậu kiểm soát nữa. Cậu là cái gì của tôi nào? Xin lỗi, cậu chỉ là người bạn thân bao năm cùng tôi chia ngọt sẻ bùi, xin lỗi, cậu không phải là chồng tôi..”
Cậu ta sắc mặt xám xịt, chẳng cần để ý đến thái độ của tôi, cậu ta kéo mạnh tay tôi tiến về phía chiếc xe BMW sang trọng. Ném tôi thẳng tôi lên xe, khóa chốt cửa, chiếc xe lao vun vút trong điên loạn
Tôi là con ngốc nên tôi không hiểu thái độ của cậu ta lúc này, nhưng trái tim khô cằn của tôi đã được tưới thêm nước rồi
Ha ha
Kettttttttttttttttttttttttt
Giọng nói tức giận vang lên
“Giang Tiểu Khuê, cậu rốt cuộc bị làm sao vậy?”
Tôi cười nhạt
“Gia Kỳ à, cậu nghĩ tôi làm so? Tôi chẳng làm sao cả, chẳng làm sao cả..”
Mắt hắn xuất hiện tia máu, chẳng thèm nghe tôi nói bất cứ điều gì, hắn lôi trong túi ra còng số 8 rồi khóa một tay tôi với một tay của hắn ta rồi lao xe như con thú phát cuồng
Tôi không hiểu vì sao hắn tức giận với tôi, tôi dã làm gì sai?
Lần trước, khi ở khu trung cư, tôi đã nói rất rõ ràng với hắn sao hôm nay hắn lại như vậy,?????
Không lẽ, Gia Kỳ, hắn ghen!!!!!
Thế nên, công việc tuần này của tôi ngoài chăm sóc thằng nhóc con Kiên kia ra thì căn bản là rảnh rỗi.Vậy mới nói, nhàn cư vi bất thiện quả nhiên đố có sai tẹo nào
“Chị già ơi, Gia Kỳ là đại thần phương nào mà có khả năng chịu đựnh phi thường, đỡ được những đòn của chị vậy. Em ngưỡng mộ lắm nha”
Nhét miếng táo vào miệng Kiên, tôi trợn mắt cảnh cáo
“Em còn dám mở mồm nhắc đến tên đó sao??? Nếu không phải Trịnh Gia Kỳ ăn hiếp chị thì hôm nay người nằm trong bệnh viện chắc chắn không phải là em rồi.”
“Vậy, là ai?”
“Uhm…có lẽ là bác bảo vệ của khu trung cư chúng ta”
Mặt kiên vốn đã xanh xao, nghe tôi nói vậy mặt càng xanh xao hơn
….
Gần chiều, tôi dự định về thăm mama đại nhân với bố già một chút coi như là vẹn tròn chữ hiếu thì chị Mai có dặn tôi đến nhà chị có chút việc cần nhờ. Không biết là việc gì mà chị lại phải nhờ đến tôi???
“Chị Mai, có chuyện gì sao?”
Chị Mai vỗ vai tôi, cười nham hiểm “Em đến tổng công ty đưa sấp tài liệu này cho Bimko giúp chị”
À, nhắc mới nhớ, chị gái tôi đang mang thai nên không tiện cho việc đi đứng.Vậy mà, dạo gần đây tôi vô tâm quá nên không để ý đến chị.Tội chị ghê cơ
Bắt chuyến taxi đến thẳng tổng công ty, tôi chào hỏi anh chàng bảo vệ một chút rồi đi thẳng tới bộ phận tiếp tân. Cô gái ở ở quầy lễ tân nhìn tôi,cúi chào
“Thưa cô, cô cần tìm ai?”
Tôi thõng giọng “Bimko!”
Cô nhân viên ngơ ngác nhìn tôi một hồi lâu sau đó đưa mắt sang cô nhân viên bên cạnh rồi quay sang trả lười
“Xin lỗi chị, ở đây không có ai tên là Bimko, chắc chị tìm nhầm người rồi”
Nhầm???? Có thể sao??
Rút điện thoại ra, tôi nhanh tay bấm gọi anh rể “Bimko, anh sống khôn chết thiêng thì mau đi xuống lấy tài liệu cho em, bằng không em đốt nó cho anh coi”
Giọng nói bên kia có vẻ khó chịu “Nhóc con, em định tạo phản đấy hả? Mau ,mau, đem lên cho anh nhanh”
Tôi đưa về phía hai cô tiếp viên, đưa điện thaoij của tôi cho họ “Này, Bimko muốn nói chuyện với các cô”
Tôi thấy sắc mặt của họ đang hồng hào bỗng tái nhợt đi rõ rệt
Anh rể à, anh quả nhiên lợi hại nha
Chẳng thèm để ý hai cô nhân viên kia,tôi với tay lấy tờ danh sách phòng ban làm việc sau đó tiến thẳng về phía thang máy.Chẳng mấy chốc, tôi được đưa lên tầng 5. Đến trước cửa phòng làm vieecjc ủ anh rể, tôi lịch sự gõ cửa
“Mời vào”
Tôi ấn nút chốt cửa, bước vào trong kèm theo sấp tài liệu quan trọng
“Anh rể, đồ của anh đây”
Lần đầu tiên khi tôi nhìn anh ta, mọi suy nghĩ của tôi đều nhớ tới một người :Lee Won Geun (diễn viên Hàn Quốc)
Tôi cảm nhận được dòng máu chảy trong cơ thể đang nóng lên, tiếp sau đó, cơ thể nhẹ bẫng như không một bầu trời tối thui
“Tiểu Khuê..Tiểu Khuê..em tỉnh lại đi!”
Mặc dù tôi rất rất và vô cùng muốn mở mắt nhìn vị soái ca kia nhưng không hiểu sao mắt tôi nặng trĩu. Và rồi, khi tỉnh lại, tôi đang nằm trịnh trọng trên chiếc giường màu trắng của phòng cấp cứu
Ôi *mặt đỏ bừng,nóng ran * ngại ơi là ngại, sao tôi có thể vừa gặp người đó mà đã ngất trên cành quất thế được
“Cô em, cô em còn định giả nai tơ với ai nữa, dậy đi nào”
Không giọng điệu không hề khách khí của ông anh rể, tôi vùng dậy khỏi giường
“Anh rể à, anh không thể để con gái nhà người ta thể hiện chút nữ tính được hay sao?”
Ha ha ha
Bimko cười một cách sảng khoái, lườm đểu tôi “Nhóc ơi là nhóc, anh không thể hiểu nổi tại sao khi nhìn thấy Thiện Vũ, em có thể ngang nhiên ngất được nhỉ?”
Tôi ngó trước ngó sau, giọng lí nhí “Anh rể, có trai đẹp mà không chịu giới thiệu cho em,anh thật xấu tính!”
Anh rể tôi không nói gì ngoài điệu bộ bó tay chấm com
“Bà cô của tôi ơi, em đến đưa cho tôi tài liệu rồi ngất ra đó, chị gái yêu quý của anh đang làm loạn lên ở nhà kia kìa, còn không mau trở về nhà, bằng không đêm nay anh mà phải ngủ sô pha thì cô tới số với anh”
À..à..dĩ nhiên là phải về..dĩ nhiên là phải về rồi
Vác được xác về đến nhà, chị Mai đã hỏi thăm rối rít sau đó còn chuẩn bị nấu biết bao nhiêu là món ăn ngon.
Tôi sướng tới mức phổng mũi, thò tay nhúp thức ăn thì cây đũa nhanh chóng đáp thẳng vào tay tôi kèm theo lời cảnh cáo
“Em nghĩ gì mà nghĩ mấy món này chị nấu cho em ăn. Đây là của Thiện Vũ..của Thiện Vũ..”
Tôi ấm ức mút tay “Chị thật thiên vị!”
Hừm..đẹp trai có gì to tát, không lẽ đẹp trai thì được quyền ăn toàn bộ mấy món ăn này sao?/??
Gruuuu
Ông trời ơi, sao ông phân biệt đối xử với con như thế!!
Lườm tên khốn nào đó được hưởng thụ những món ăn ngon kia, chậc,càng nhìn càng đẹp trai a
Thở dài, tôi mút đũa rồi ngồi chống tay ngắm mấy món ăn của chị Mai, rồi làu bàu trong cổ họng “Không được ăn thì thôi, mắc gì phải thế,hừ, không có mấy món này ta cũng không chết đói ngay được!”
Ọt! Ọt!
Tôi thèm thuồng nhìn mấy món ăn mà tự nhủ “Miếng ăn là miếng nhục, miếng ăn là miếng nhục…lấy độc trị độc, đã bị nhục rồi thì ăn vào chắc chắn là không thể nhục”
Kẻ nào đó mang vẻ đẹp hại nước,hại dân tiến lại gần, cười tủm tỉm với tôi khiến tôi bị đơ mất hai giây
“Tiểu Khuê, mau lau hết nước bọt đi, chảy tùm lum ra nhà rồi “
Vô thức tôi lau thì nghe tiếng cười khúc khich của chị Mai
Con nhóc này, lớn rồi mà vẫn hám trai như ngày nào. Nhớ hồi trước vẫn còn đi học, chỉ vì mải ngắm thầy giám thị mà em quên làm bài thành thử nộp giấy trắng. Không nhẽ em nhìn Thiện Vũ xong quên ăn cơm luôn đấy à?”
Tôi vốn là một sắc nữ, thấy trai đẹp là phải nhìn đó là bản năng trời sinh của tôi, khó lòng thay đổi được. Cho nên, chị gái yêu dấu ơi, mặc dù có ra sao thì trai đẹp em vẫn cần ngắm dẫu rằng không thể mài soái ca ra ăn được
Ăn cơm xong, chị Mai sai tôi đưa Thiện Vũ đến chỗ mama đại nhân
Vừa gặp mama tôi, Thiện Vũ đã tỏ ra rất thân thiết khiến tôi dựng cả tóc gáy
“Dì à Nhã, con đã trở lại!”
Tôi ngơ ngác hết nhìn mama đại nhân rồi nhìn con người kia. Thiện Vũ quen với mama đại nhân nhà tôi, lại còn rất thân thiết. Tôi thắc mắc
“Mama đại nhân, cậu ta là…”
Mama đại nhân nhà tôi cười một cách quái dị, vừa ôm vừa vỗ vai Thiện Vũ
“Em họ của Gia Kỳ - Trịnh Thiện Vũ!”
À, ra vậy, thảo nào chị Mai lại sai tôi tiếp đãi cậu ta chu đáo. Nhưng Thiện Vũ với Gia Kỳ là an hem họ, sao tôi lại không biết
Như đoán được suy nghĩ của tôi, Thiện Vũ bảo
“Tại từ nhỏ tôi sống chung với bố mẹ bên Mĩ từ nhỏ nên cậu không biết tôi.Xin giới thiệu lại một lần nữa, tôi là Trịnh Thiện…”
Stop! Rắc rối!
Tôi nói chặn họng “Vâng, tôi biết cậu là Trịnh Thiện Vũ, không cần cậu giới thiệu lại một lần nữa đâu!”
Thiện Vũ cười nửa miệng, điềm đạm uống trà
“Ồ không, ý tôi muốn nói là tôi sẽ là vị hôn phu của cậu, cho nên, tôi mới giới thiệu lại ý mà”
Hôn..hôn phu!!!!!!!
Xỉu!
Tỉnh dậy, tôi vẫn còn choáng váng tới mức tối tăm mặt mày. Phải làm sao đây? Sao từ trên trời rơi xuống một Trịnh Thiện Vũ đẹp trai tiêu sái kiểu này, hô hô, không ngờ, số tôi lại có duyên với trai đẹp đến vậy!
Tôi biết, hôn nhân theo kiểu cha mẹ đặt đâu con ngồi đấy thời phong kiến dĩ nhiên không thể áp dụng được với thế kỉ XXI này được. Người ta đang hướng về văn hóa truyền thống, tại sao tôi lại không?
Ừ rằng giữa tôi và Trịnh Thiện Vũ không có nảy sinh chút ít tình cảm nhưng ít nhất tôi cũng không thể dãy dụa như mấy nữ nhân vật chính trong tiểu thuyết để có thể tuyên thệ một cách hùng hồn rằng : tôi tuyệt nhiên không chấp nhận chuyện hôn nhân sắp đặt, đó là cuộc hôn nhân không có tình yêu.
Đây là đời, không phải tiểu thuyết cẩu huyết mà để khẳng định nhân vật chính bướng bỉnh không chấp nhận cuộc hôn nhân, tìm đủ mọi cách vượt rào chạy trốn để tìm tự do. Mùi vị của tự do tôi đã hưởng thụ rất nhiều tới mức ngán rồi, đã đến lúc tôi cần tìm một bờ vai để bản thân nương tựa
Mặc dù tim tôi có thể đã từng tồn tại hình bóng Trịnh Gia Kỳ nhưng khi trưởng thành rồi, tôi mới nhận ra sự tồn tại của Gia Kỳ là một thói quen xấu mà tôi khó từ bỏ nhất
Yêu Gia Kỳ ư?
Có chứ! Đã từng một thời trái tim tôi từng rung động trước Gia Kỳ.
Có một thời tôi bồn chồn, thao thức hằng đêm nhớ tới Gia Kỳ
Thế nhưng…
Theo thời gian tình cảm cũng nhạt dần
Và tình yêu ngày ấy vốn chỉ tồn đọng lại trong kí ức thuở nào
Tôi là một cô gái sống hời hợt, thỉnh thỏng buông lỏng cuộc đời mình cho dòng đời xô đẩy
Xin lỗi, tôi là một con nhỏ vô dụng rồi
Có lẽ, sự can đảm ngày nào tôi từng theo đuổi bây giờ đã không còn tồn tại. Đó là một cô gái của tuổi trẻ nông nổi, ráo bạo quật cường. Nhưng giờ đây, với bản thân tôi, đỉnh cao của tình yêu không phải vươn tới sự ham muốn thể xác, sự hòa quyện, sự đồng điệu giữa hai tâm hồn
Mà với tôi, có thể, nếu nói thì không một ai tin nhưng đó vẫn là sự thật mãi mãi và vĩnh cửu
Không có một tình yêu nào là tình yêu bền vững tới mức bao nhiêu năm chờ đợi một người nào đó. Đã từng có lúc tôi yêu Gia Kỳ một cách dữ dội nhưng tôi nghĩ đó là sự bồng bột của tuổi trẻ. Đã đến lúc, bờ tôi cần một bờ vai nương tựa rồi
Tôi tham lam hít hà hương oải hương ngày nào…
“Chào Thiện Vũ, vị hôn thê của tôi!”
Có lẽ, quyết định của tôi là sai lầm, nhưng, tôi chấp nhận nó
Gia kỳ, hi vọng những kí ức đẹp đẽ của chúng ta cậu hãy quên đi. Tôi, Giang Tiểu Khuê đã quên rồi
Mùi oải hương lại hòa quện trong gió, giọt mồ hôi lăn dài trên má. Tôi híp mí cười mãn nguyện. Lặng nhìn người con trai đang đứng trước mặt tôi, ánh mắt toát lên sự lạnh lung như băng vạn kỉ. Thân hình vãm vỡ che nắng chiều, tia nắng nhạt nhòa run rẩy theo
“Giang Tiểu Khuê, cậu đi theo tôi”
Tôi cười
“Xin lỗi cậu, tôi mệt rồi, tôi không muốn bị cậu kiểm soát nữa. Cậu là cái gì của tôi nào? Xin lỗi, cậu chỉ là người bạn thân bao năm cùng tôi chia ngọt sẻ bùi, xin lỗi, cậu không phải là chồng tôi..”
Cậu ta sắc mặt xám xịt, chẳng cần để ý đến thái độ của tôi, cậu ta kéo mạnh tay tôi tiến về phía chiếc xe BMW sang trọng. Ném tôi thẳng tôi lên xe, khóa chốt cửa, chiếc xe lao vun vút trong điên loạn
Tôi là con ngốc nên tôi không hiểu thái độ của cậu ta lúc này, nhưng trái tim khô cằn của tôi đã được tưới thêm nước rồi
Ha ha
Kettttttttttttttttttttttttt
Giọng nói tức giận vang lên
“Giang Tiểu Khuê, cậu rốt cuộc bị làm sao vậy?”
Tôi cười nhạt
“Gia Kỳ à, cậu nghĩ tôi làm so? Tôi chẳng làm sao cả, chẳng làm sao cả..”
Mắt hắn xuất hiện tia máu, chẳng thèm nghe tôi nói bất cứ điều gì, hắn lôi trong túi ra còng số 8 rồi khóa một tay tôi với một tay của hắn ta rồi lao xe như con thú phát cuồng
Tôi không hiểu vì sao hắn tức giận với tôi, tôi dã làm gì sai?
Lần trước, khi ở khu trung cư, tôi đã nói rất rõ ràng với hắn sao hôm nay hắn lại như vậy,?????
Không lẽ, Gia Kỳ, hắn ghen!!!!!
Tác giả :
Cúc Tiên