Ái Bất Hối
Chương 11
Ảnh Vô Song nằm ở trên người Ảnh Nghị thở dốc trong chốc lát, liền đem phân thân đã muốn mềm rũ xuống rút ra, cùng theo đó tràn ra là hỗn hợp đại lượng máu cùng bạch trọc.
Nhìn chất lỏng này cùng cánh tay loang lổ vết máu của Ảnh Nghị, Ảnh Vô Song không khỏi nhíu lại đôi mi thanh tú. Không biết vì cái gì, nhìn đến đôi mắt nguyên bản giống như hắc ngọc lưu ly của Ảnh Nghị giờ phút này trở nên mê ly, nhìn đến bên đôi môi dày kia có lưu lại vết máu, tâm của Ảnh Vô Song dường như như có thật nhiều gợn sóng.
Bất quá kia cũng chỉ là trong nháy mắt, Ảnh Vô Song liền khôi phục lại lạnh lùng ban đầu. Biểu tình vừa rồi giống như chỉ là một hồi ảo giác.
Ảnh Vô Song tùy ý khoác lên một kiện nội y, lạnh lùng mở miệng nói:
“Nghị, ngày mai bản Giáo chủ muốn toàn bộ giang hồ đều biết Vô Ảnh Giáo Giáo chủ muốn thú Thập Bát Lâu Lâu chủ.”
Thân mình Ảnh Nghị hơi đông cứng lại một chút, không bao lâu sau liền đứng dậy, thong thả mặc quần áo xong liền cúi đầu quỳ gối trước mặt Ảnh Vô Song nói:
“Vâng, thuộc hạ đi làm ngay.”
Ảnh Vô Song nhìn Ảnh Nghị một hồi lâu rồi thản nhiên nói:
“Không cần, ngày mai hãy đi đi. Nghị, ngẩng đầu lên.”
Ảnh Nghị chậm rãi ngẩng đầu lên. Ảnh Vô Song liền đưa khuôn mặt yêu diễm lại gần rồi vươn lưỡi liếm đi vết máu bên môi Ảnh Nghị, sau đó lại ở trên môi hạ một cái hôn nhẹ như chuồn chuồn lướt nước rồi nói:
“Đi xuống đi.”
Ảnh Nghị đáp lời:
“Vâng.”
Sau đó đứng dậy rời đi. Ai ngờ đột nhiên hai chân như nhũn ra rồi ngã về phía trước. Ngay tại một khắc kia Ảnh Nghị nghĩ đến mình sẽ ngã ở trên mặt đất, liền có một cánh tay tinh tế lại tràn ngập sức mạnh đưa ra đỡ y. Ảnh Nghị bối rối đứng thẳng người lên nói một câu:
“Đa tạ Giáo chủ.”
Liền rời khỏi Bích Lạc Cư.
Mà ở bên kia, Thẩm Vân sau khi Lâm Phi bị bắt đi lập tức cầm huyền thiết đi Vô Nhai Sơn Trang, đến nơi tiền Võ Lâm Minh Chủ đang ở. Nguyên bản huyền thiết kia là do Lâm Phi giữ lại đưa cho Thẩm Vân dùng để phòng thân, ai ngờ người đầu tiên cần đến nó lại chính là Lâm Phi, Thẩm Vân bên môi gợi lên chút tươi cười chua xót, khuôn mặt tuyệt mỹ mang theo vẻ tiều tụy, đôi mày nhíu chặt làm cho người ta nhịn không được muốn đưa tay lên vuốt phẳng cho hắn.
Ngày ấy sau khi kể rõ sự tình cho người tự xưng là tiền nhiệm Võ Lâm Minh Chủ Sở Lăng Phong cùng ái nhân của y là Đông Phương Diễm, Thẩm Vân liền được an bài ở khách phòng chờ tin tức.
Nhưng Thẩm Vân làm sao có thể ngồi yên được, rất có khả năng khi mình còn đang nghỉ ngơi chờ đợi, Lâm Phi đang bị người tra tấn a. Mỗi lần nghĩ đến điều đó, Thẩm Vân như thế nào cũng không thể làm cho chính mình bình tĩnh trở lại.
Ngay khi Thẩm Vân định tự mình đi ra ngoài tìm manh mối thì Đông Phương Diễm đến. Nhìn sắc mặt ngưng trọng của hắn, tâm Thẩm Vân cũng không nhịn được gấp gáp lên.
Đông Phương Diễm ngồi xuống cạnh bàn thở dài nói:
“Căn cứ vào manh mối ngươi cung cấp ngày hôm ấy, Lâm Phi tám phần là bị người của Vô Ảnh Giáo bắt đi. Vô Ảnh Giáo là môn phái mới quật khởi vài năm gần đây, nhưng cũng là một cái tồn tại khó giải quyết a.”
Thẩm Vân không đợi Đông Phương Diễm nói xong liền đứng dậy đi ra ngoài, Đông Phương Diễm liền thân thủ giữ chặt hắn:
“Ngươi muốn đi đâu? Vô Ảnh Giáo kia cũng không phải là nơi ngươi nói đi liền đi, ngươi không biết có bao nhiêu võ lâm cao thủ chết ở đó sao? Ngươi cứ đi như vậy đừng nói là cứu y, căn bản chính là đi chịu chết, chúng ta cần bàn bạc kĩ càng hơn.”
Khả trả lời hắn chính là ánh mắt kiên định của Thẩm Vân. Ngay tại thời điểm hai người đang giằng co, một nam tử ôn nhu giống như xuân phong mà không mất đi kiên nghị cùng dáng vẻ cao cao tại thượng đi đến đối Đông Phương Diễm nói:
“Diễm, ngươi trước hết dẫn hắn đi xem đi. Phần tâm tình này ngươi chắc chắn cũng hiểu rõ. Lúc này không ai là có thể có biện pháp ngăn cản hắn.”
Đông Phương Diễm liếc mắt một cái thật sâu nhìn Sở Lăng Phong, chậm rãi buông tay ra, thản nhiên nói:
“Hảo, ta mang ngươi đi.”
Sau đó đi đến bên người Sở Lăng Phong ôm lấy thắt lưng y, ở trên gương mặt y nhẹ nhàng hạ xuống một cái hôn rồi nói:
“Phong Phong, ta rất nhanh sẽ trở lại.”
Mà Sở Lăng Phong cũng là ngay lập tức cấp cho Đông Phương Diễm một nụ cười ôn nhu.
Một hồi lâu sau, Thẩm Vân cùng Đông Phương Diễm đã đứng trên đỉnh của Khinh Linh sơn, Đông Phương Diễm chỉ vào phía trước của một đoạn nhai nói:
“Nơi đó là Vô Yến nhai, cũng chính là trung tâm của Vô Ảnh Lâu. Nhìn thấy rừng rậm bao chung quanh Vô Yến nhai không? Ở đó có một con đường duy nhất tiến vào Vô Ảnh Giáo. Phiến rừng kia quanh năm chìm trong mây mù vốn là rất khó đi, huống chi người của Vô Ảnh Giáo ở trong đó thiết kế vô số cơ quan, so với nói những võ lâm cao thủ kia là bị Vô Ảnh Giáo tiêu diệt, không bằng nói bọn họ đại bộ phận đều chết ở trong cánh rừng đó. Trừ bỏ người của Vô Ảnh Giáo, cơ hồ không có ai có thể sống sót mà xuất nhập nơi đó. Thẩm Vân, tâm tình ngươi hiện tại ta có thể lí giải, bởi vì ta cũng đã từng trải qua cảm giác đó. Tuy vậy ta biết ngươi là một người thông minh, hy vọng ngươi có thể bình tĩnh một chút.”
Mà Thẩm Vân vẫn là gắt gao nhìn về phía đỉnh núi kia, giống như phải tìm ra một thân ảnh quen thuộc. Rõ ràng là biết y ở chỗ này, nhưng lại không có biện pháp tới gần.
Giờ phút này, Thẩm Vân vì sự vô năng của chính mình mà thực sâu sắc cảm thấy bất đắc dĩ. Thẩm Vân nhắm hai mắt lại, hít sâu một hơi rồi chậm rãi thở ra. Nhìn ánh mắt của Thẩm Vân, Đông Phương Diễm biết hắn đã muốn tỉnh táo lại.
Một lát sau, Thẩm Vân thản nhiên mở miệng nói:
“Chúng ta đi thôi.”
Ngựa từng bước phi thật nhanh, gió rét đông lạnh thổi qua giống như muốn cắt nhỏ hai bên má hắn. Hắn lại không ngừng ở trong lòng hò hét:
“Phi~ Phi~ chờ ta, ta nhất định cứu ngươi ra, chờ ta! Trước lúc đó ngươi nhất định không thể có việc gì a! Phi~”
Nhìn chất lỏng này cùng cánh tay loang lổ vết máu của Ảnh Nghị, Ảnh Vô Song không khỏi nhíu lại đôi mi thanh tú. Không biết vì cái gì, nhìn đến đôi mắt nguyên bản giống như hắc ngọc lưu ly của Ảnh Nghị giờ phút này trở nên mê ly, nhìn đến bên đôi môi dày kia có lưu lại vết máu, tâm của Ảnh Vô Song dường như như có thật nhiều gợn sóng.
Bất quá kia cũng chỉ là trong nháy mắt, Ảnh Vô Song liền khôi phục lại lạnh lùng ban đầu. Biểu tình vừa rồi giống như chỉ là một hồi ảo giác.
Ảnh Vô Song tùy ý khoác lên một kiện nội y, lạnh lùng mở miệng nói:
“Nghị, ngày mai bản Giáo chủ muốn toàn bộ giang hồ đều biết Vô Ảnh Giáo Giáo chủ muốn thú Thập Bát Lâu Lâu chủ.”
Thân mình Ảnh Nghị hơi đông cứng lại một chút, không bao lâu sau liền đứng dậy, thong thả mặc quần áo xong liền cúi đầu quỳ gối trước mặt Ảnh Vô Song nói:
“Vâng, thuộc hạ đi làm ngay.”
Ảnh Vô Song nhìn Ảnh Nghị một hồi lâu rồi thản nhiên nói:
“Không cần, ngày mai hãy đi đi. Nghị, ngẩng đầu lên.”
Ảnh Nghị chậm rãi ngẩng đầu lên. Ảnh Vô Song liền đưa khuôn mặt yêu diễm lại gần rồi vươn lưỡi liếm đi vết máu bên môi Ảnh Nghị, sau đó lại ở trên môi hạ một cái hôn nhẹ như chuồn chuồn lướt nước rồi nói:
“Đi xuống đi.”
Ảnh Nghị đáp lời:
“Vâng.”
Sau đó đứng dậy rời đi. Ai ngờ đột nhiên hai chân như nhũn ra rồi ngã về phía trước. Ngay tại một khắc kia Ảnh Nghị nghĩ đến mình sẽ ngã ở trên mặt đất, liền có một cánh tay tinh tế lại tràn ngập sức mạnh đưa ra đỡ y. Ảnh Nghị bối rối đứng thẳng người lên nói một câu:
“Đa tạ Giáo chủ.”
Liền rời khỏi Bích Lạc Cư.
Mà ở bên kia, Thẩm Vân sau khi Lâm Phi bị bắt đi lập tức cầm huyền thiết đi Vô Nhai Sơn Trang, đến nơi tiền Võ Lâm Minh Chủ đang ở. Nguyên bản huyền thiết kia là do Lâm Phi giữ lại đưa cho Thẩm Vân dùng để phòng thân, ai ngờ người đầu tiên cần đến nó lại chính là Lâm Phi, Thẩm Vân bên môi gợi lên chút tươi cười chua xót, khuôn mặt tuyệt mỹ mang theo vẻ tiều tụy, đôi mày nhíu chặt làm cho người ta nhịn không được muốn đưa tay lên vuốt phẳng cho hắn.
Ngày ấy sau khi kể rõ sự tình cho người tự xưng là tiền nhiệm Võ Lâm Minh Chủ Sở Lăng Phong cùng ái nhân của y là Đông Phương Diễm, Thẩm Vân liền được an bài ở khách phòng chờ tin tức.
Nhưng Thẩm Vân làm sao có thể ngồi yên được, rất có khả năng khi mình còn đang nghỉ ngơi chờ đợi, Lâm Phi đang bị người tra tấn a. Mỗi lần nghĩ đến điều đó, Thẩm Vân như thế nào cũng không thể làm cho chính mình bình tĩnh trở lại.
Ngay khi Thẩm Vân định tự mình đi ra ngoài tìm manh mối thì Đông Phương Diễm đến. Nhìn sắc mặt ngưng trọng của hắn, tâm Thẩm Vân cũng không nhịn được gấp gáp lên.
Đông Phương Diễm ngồi xuống cạnh bàn thở dài nói:
“Căn cứ vào manh mối ngươi cung cấp ngày hôm ấy, Lâm Phi tám phần là bị người của Vô Ảnh Giáo bắt đi. Vô Ảnh Giáo là môn phái mới quật khởi vài năm gần đây, nhưng cũng là một cái tồn tại khó giải quyết a.”
Thẩm Vân không đợi Đông Phương Diễm nói xong liền đứng dậy đi ra ngoài, Đông Phương Diễm liền thân thủ giữ chặt hắn:
“Ngươi muốn đi đâu? Vô Ảnh Giáo kia cũng không phải là nơi ngươi nói đi liền đi, ngươi không biết có bao nhiêu võ lâm cao thủ chết ở đó sao? Ngươi cứ đi như vậy đừng nói là cứu y, căn bản chính là đi chịu chết, chúng ta cần bàn bạc kĩ càng hơn.”
Khả trả lời hắn chính là ánh mắt kiên định của Thẩm Vân. Ngay tại thời điểm hai người đang giằng co, một nam tử ôn nhu giống như xuân phong mà không mất đi kiên nghị cùng dáng vẻ cao cao tại thượng đi đến đối Đông Phương Diễm nói:
“Diễm, ngươi trước hết dẫn hắn đi xem đi. Phần tâm tình này ngươi chắc chắn cũng hiểu rõ. Lúc này không ai là có thể có biện pháp ngăn cản hắn.”
Đông Phương Diễm liếc mắt một cái thật sâu nhìn Sở Lăng Phong, chậm rãi buông tay ra, thản nhiên nói:
“Hảo, ta mang ngươi đi.”
Sau đó đi đến bên người Sở Lăng Phong ôm lấy thắt lưng y, ở trên gương mặt y nhẹ nhàng hạ xuống một cái hôn rồi nói:
“Phong Phong, ta rất nhanh sẽ trở lại.”
Mà Sở Lăng Phong cũng là ngay lập tức cấp cho Đông Phương Diễm một nụ cười ôn nhu.
Một hồi lâu sau, Thẩm Vân cùng Đông Phương Diễm đã đứng trên đỉnh của Khinh Linh sơn, Đông Phương Diễm chỉ vào phía trước của một đoạn nhai nói:
“Nơi đó là Vô Yến nhai, cũng chính là trung tâm của Vô Ảnh Lâu. Nhìn thấy rừng rậm bao chung quanh Vô Yến nhai không? Ở đó có một con đường duy nhất tiến vào Vô Ảnh Giáo. Phiến rừng kia quanh năm chìm trong mây mù vốn là rất khó đi, huống chi người của Vô Ảnh Giáo ở trong đó thiết kế vô số cơ quan, so với nói những võ lâm cao thủ kia là bị Vô Ảnh Giáo tiêu diệt, không bằng nói bọn họ đại bộ phận đều chết ở trong cánh rừng đó. Trừ bỏ người của Vô Ảnh Giáo, cơ hồ không có ai có thể sống sót mà xuất nhập nơi đó. Thẩm Vân, tâm tình ngươi hiện tại ta có thể lí giải, bởi vì ta cũng đã từng trải qua cảm giác đó. Tuy vậy ta biết ngươi là một người thông minh, hy vọng ngươi có thể bình tĩnh một chút.”
Mà Thẩm Vân vẫn là gắt gao nhìn về phía đỉnh núi kia, giống như phải tìm ra một thân ảnh quen thuộc. Rõ ràng là biết y ở chỗ này, nhưng lại không có biện pháp tới gần.
Giờ phút này, Thẩm Vân vì sự vô năng của chính mình mà thực sâu sắc cảm thấy bất đắc dĩ. Thẩm Vân nhắm hai mắt lại, hít sâu một hơi rồi chậm rãi thở ra. Nhìn ánh mắt của Thẩm Vân, Đông Phương Diễm biết hắn đã muốn tỉnh táo lại.
Một lát sau, Thẩm Vân thản nhiên mở miệng nói:
“Chúng ta đi thôi.”
Ngựa từng bước phi thật nhanh, gió rét đông lạnh thổi qua giống như muốn cắt nhỏ hai bên má hắn. Hắn lại không ngừng ở trong lòng hò hét:
“Phi~ Phi~ chờ ta, ta nhất định cứu ngươi ra, chờ ta! Trước lúc đó ngươi nhất định không thể có việc gì a! Phi~”
Tác giả :
Huyễn Hải