Ai Bảo Quan Kinh Thành Có Tiền Có Thịt
Chương 20: Dọn sạch
Mạnh Cảnh Xuân cất bước chạy nhanh đến nha môn, nhưng cuối cùng vẫn không kịp họa mão, 30 đồng cứ thế bay cái vèo. Nàng bò ra bàn của mình, hắt xì một phát, đồng liêu ngồi bên cạnh vừa cầm hồ sơ quạt quạt vừa nói mát: “Thời tiết này mà ngươi còn có thể biến mình thành cái dạng này, đúng là hiếm có.”
Mạnh Cảnh Xuân cúi đầu, trong lòng chỉ nghĩ đến chuyện không biết lúc nào mới được ăn cơm, đói gần chết rồi.
Đồng liêu kia nói tiếp: “Nhìn bộ dạng này của ngươi, không bằng cáo bệnh về nhà cho rồi. Dù sao hôm nay cũng không kịp họa mão, ngươi cứ ngồi rịt ở đây thì cũng thật thiệt thòi.”
Mạnh Cảnh Xuân lại hắt hơi một cái.
Một đồng liêu khác nghe tiếng ngẩng đầu nhìn nàng: “Ngươi nên về nhà đi, cảm mạo dễ lây lắm.”
Mạnh Cảnh Xuân liền dọn đồ, đầu óc choáng váng đi đến chỗ Thôi thừa đại nhân xin nghỉ bệnh rồi quay về nhà.
Lần bệnh này nàng nằm mất mấy ngày, lại thêm nguyệt sự tới góp vui, bụng đau cực kỳ, bèn dứt khoát xin nghỉ thêm một ngày nữa.
Vì không cần dậy sớm nên nàng ngủ đến trưa trời trưa trật, bỗng nghe bên ngoài có một tiếng vang lớn. Con vẹt trong lồng kêu ầm ĩ, nàng bực bội xoay người ngủ tiếp. Bên ngoài hình như có người đang chuyển đồ, tiếng nói chuyện, tiếng ngựa hí không ngừng vang lên, ồn đến mức Mạnh Cảnh Xuân không thể ngủ nướng được nữa.
Nàng nhịn nửa canh giờ, cuối cùng bò dậy, khoác áo ngoài, mở cửa hỏi một câu: “Chuyện gì mà ầm ĩ kinh thế?”
Có một xe ngựa đậu trong khoảng đất trống trước cửa, gã sai vặt đang nâng một cái rương chuyển vào trong xe. Nàng liếc một cái, thấy rương này được khiêng ra từ bên nhà hàng xóm. Đây là —— muốn chuyển nhà sao?
Mạnh Cảnh Xuân chưa lấy lại được tinh thần, còn tưởng mình đang nằm mơ. Quản sự Lại bộ nghe thấy câu hỏi lúc nãy của Mạnh Cảnh Xuân, vội vàng tiến đến chỗ nàng, nói: “Hoàng thượng ban thưởng một ngôi nhà cho Tướng gia, bây giờ người làm bên phủ Tướng gia đến đây chuyển đồ về phủ. Nếu làm ồn đến Mạnh đại nhân thì mong ngài thứ lỗi."
Mạnh Cảnh Xuân nghe mà sửng sốt, ban thưởng nhà, chuyển đi? Nàng lấy lại tinh thần, vội hỏi: “Chuyện này từ lúc nào vậy?”
Quản sự kia nói: “Hai ngày trước Tướng gia đã chuyển qua đó ở rồi, Mạnh đại nhân ở sát vách mà lại không biết sao?”
"......" Sao mà nàng biết được? Thẩm Anh cũng đâu có nói gì với nàng.
Ngày đó không biết tại sao lại ngủ trên giường của Thẩm Anh, sau đó nàng cũng không dám nghĩ nhiều, cộng thêm bị cảm phong hàn, nên đành tránh mặt Thẩm Anh, đương nhiên càng không thể đến đưa cơm gì cho hắn.
Tốt xấu gì cũng là hàng xóm với nhau, vậy mà hắn chuyển đi lại không thèm qua chào hỏi tiếng nào. Cứ như vậy im hơi lặng tiếng dọn sang nhà mới, không lộ ra tí tì ti tin tức gì, y như tác phong của hắn trước giờ.
Mạnh Cảnh Xuân chua lè chua loét nghĩ (chú thích: chua ở đây tức là ghen tị đấy ạ), hắn phạm sai lần như vậy mà vẫn được ban cho tòa nhà để ở, rõ là tốt số.
Nàng bị đau bụng, đứng lâu khó chịu, nên cũng không nói nhiều gì với quản sự kia nữa, đóng cửa lại quay về phòng nằm tiếp. Thẩm Anh chuyển đến đâu ở thì cũng có liên quan gì đến nàng đâu, đúng là đáng ghét mà. Ngoài phòng vẫn ầm ĩ như cũ, Mạnh Cảnh Xuân vùi đầu trong chăn mà vẫn nghe thấy rành mạch rõ ràng. Khoảng nửa canh giờ sau, nàng mơ mơ hồ hồ ngủ đi, cũng không biết tình cảnh bên ngoài thế nào nữa.
Khi nàng tỉnh lại đã là hoàng hôn. Nàng khoác áo ngoài lên, đi đến nhà bếp ăn cơm. Giờ đang là mùa hạ, ve kêu rả rích không biết mệt, thiêu thân bay từng bầy quanh đèn lồng, trong gió đêm vẫn còn lưu lại một ít oi bức ban ngày. Có một bụi me đất nằm trong góc, khiến người ta bất giác thấy khó chịu.
Mạnh Cảnh Xuân vào nhà bếp buồn bực ngồi ăn cơm, uống sạch một bát canh nấm. Tiểu Lục đứng bên cạnh bếp nhào bột làm mì, thuận miệng nói: “Đã lâu không được gặp Tướng gia, ngài ấy vẫn nằm nhà dưỡng bệnh sao?” Lời nói ngụ ý là, vậy mà cũng không thấy Mạnh đại nhân đưa cơm nha......
Mạnh Cảnh Xuân đặt chén xuống, khó chịu nói: “Chuyển nhà rồi.”
Tiểu Lục ngạc nhiên: “Mạnh đại nhân đừng đùa, Tướng gia đã ở đây 11 năm, sao có thể nói đi là đi chứ?"
Trong nhà bếp còn có một tiểu lại bên Hộ bộ đang ăn cơm, nghe bọn họ đang nói về chuyện này, liền xen vào nói: "Tiểu Lục sư phó không biết Tướng gia được cấp cho một tòa nhà sao? Nghe nói là do Hoàng thượng ban cho, là tòa nhà lớn bên cạnh Vạn Bồ lâu ở thành tây đấy.”
Tiểu Lục cười yếu ớt, quay đầu đi nhào bột tiếp: “Rốt cuộc Tướng gia cũng có nhà của mình rồi,”
Bụng Mạnh Cảnh Xuân vẫn âm ỉ đau, ăn xong liền đứng dậy lẳng lặng rời đi. Lúc Tiểu Lục quay đầu lại thì không còn thấy bóng dáng Mạnh Cảnh Xuân đâu nữa.
Mạnh Cảnh Xuân lảo đảo về đến cửa phòng, thấy cửa nhà hàng xóm mở toang. Ai chà, tất nhiên là sau khi dọn sạch đồ thì đợi người bên Lại bộ tới thu hồi lại gian phòng này rồi. Nàng nhìn cánh cửa kia, thầm hỏi không biết sau này ai sẽ đến ở.
Thẩm Anh ở nơi này tận 11 năm, khoảng thời gian rất dài. Mạnh Cảnh Xuân không biết ma xui quỷ khiến thế nào mà đi đến cửa, rón ra rón rén đẩy ra.
Tiếng kẽo kẹt khe khẽ vang lên rõ ràng trong đêm tối, Mạnh Cảnh Xuân đi vào vừa nghĩ đến chuyện đốt đèn, lại vô thức cảm thấy như có người đang nhìn chòng chọc mình! Nàng sợ đến mức tim như muốn vọt ra ngoài, quay đầu lại nhìn, thấy một thân ảnh mơ hồ ở chỗ thông giữa hậu viện và buồng trong, đứng im như tượng.
Nàng ổn định lại tinh thần, nhanh chóng bật lửa, cầm nến lên. Ánh lửa le lói dần dần sáng lên, khi nàng đại khái nhận ra được khuôn mặt người kia thì sợ đến mức vội vàng thổi tắt nến, đầu óc nóng lên đẩy cửa định bỏ chạy.
Người kia lại nói: "Có chuyện gì à?" Giọng nói trong trẻo lạnh lùng vang lên trong đêm khiến người ta đặc biệt khiếp sợ. Mạnh Cảnh Xuân hít sâu một hơi, quay đầu, thầm nghĩ không phải là ngươi dọn đi rồi sao? Còn trở về giả thần giả quỷ là định làm gì...... Nàng hạ quyết tâm, dù sao trời tối thui không thấy rõ được mặt, nói bừa vài câu không phải là xong rồi sao?
Giọng nàng cực kỳ trấn định: “Hạ quan nghe nói Tướng gia chuyển nhà, nên đang định thương lượng với người bên Lại bộ một chút, xem có đổi phòng được hay không. Hôm nay tới trước ngó qua, thử xem Tướng gia còn bỏ lại đồ gì không muốn chuyển đi hay không, hạ quan cũng có thể vớ bở được một ít.”
Thẩm Anh đứng trong chỗ tối trả lời nàng: “Xem thì cứ xem đi, vừa rồi cần gì phải vội vàng thổi tắt nến như thế? Không khác gì tên trộm.”
Mạnh Cảnh Xuân âm thầm cắn răng một cái: "Hạ quan xem trọng thể diện, không thể không biết ngượng đi lục lọi ngay trước mặt chủ cũ được.”
"Thật không ?" Thẩm Anh đi tới, đốt đèn lên lần nữa, trong phòng chậm rãi sáng lên, soi rõ mặt mỗi người. Mạnh Cảnh Xuân nâng đầu, thấy hắn mặc một bộ quần áo xanh nhạt, ung dung đứng đó, khóe môi hơi nhếch, trong ánh nến mờ ảo thấy khuôn mặt hắn toát ra vài phần nhu hòa. Mạnh Cảnh Xuân đứng rất gần hắn, ngay cả tiếng hít thở của nhau cũng có thể nghe thấy rõ ràng. Nàng vô thức lui về sau một bước, vội nói: “Hạ quan đi trước......"
Thẩm Anh nhẹ nhàng cau mày: “Sao ngươi lại sợ ta dữ vậy?”
Giọng Mạnh Cảnh Xuân chứa vài phần chột dạ: “Hạ quan không có......"
Thẩm Anh tiến lên một bước, Mạnh Cảnh Xuân lại nhanh chóng lui về sau một bước. Thẩm Anh làm như cố ý trêu cợt nàng, lại tiến về trước một bước, Mạnh Cảnh Xuân nhất thời căng thẳng, không phát ra được tiếng nào, sau lưng nàng đã là tường rồi.
"Không sợ ta thì ngươi lui làm gì?"
Mạnh Cảnh Xuân bị bức đến không còn cách nào, quýnh lên nói: "Tướng gia rất quá đáng, hùng hổ doạ người như vậy để làm chi? Chẳng qua hạ quan thấy không có ai nên muốn vào xem một chút, cũng không phải thật sự đi chôm đồ! Nếu Tướng gia không nỡ lưu lại mấy thứ đồ này, thì cứ dọn toàn bộ đi là được chứ gì? Tuy hạ quan có mơ ước thì cũng chỉ là mơ ước suông! Sao lại phải chọc ghẹo người như vậy, có gì đâu......"
Nàng còn chưa có nói xong, Thẩm Anh lại đột nhiên nắm lấy tay của nàng. Nàng sợ đến mức tim đập thình thịch, vội vàng muốn rút tay ra bỏ chạy, nhưng Thẩm Anh nắm rất chặt, không có ý gì là muốn buông ra cả.
Giọng điệu nàng gấp gáp, khuôn mặt đỏ bừng: "Tướng gia đoạn tụ hay sao?! Khi không lại bừa bãi nắm tay nam nhân làm gì!"
Sắc mặt Thẩm Anh vẫn rất bình tĩnh, cúi đầu, tách bàn tay đang nắm chặt thành quyền của nàng ra, đặt một chìa khóa vào trong lòng bàn tay nàng, giọng nhàn nhạt: “Không phải muốn ở đây sao? Ta đưa chìa khóa cho ngươi, không cần phải đến Lại bộ trình bày nữa, trực tiếp dọn vào ở thôi.”
Trong đầu Mạnh Cảnh Xuân nổ ‘bùm’ một tiếng, đơ ra, cứ tùy ý để hắn nắm lấy cổ tay nàng như vậy. Tay kia của Thẩm Anh nắm lấy bốn đầu ngón tay của nàng, nhìn đường vân tay, cười nhẹ: “Đường sinh mạng có vẻ khá thuận lợi, xem ra sẽ sống rất lâu đây.”
Mạnh Cảnh Xuân chợt tỉnh lại, nhanh chóng rút tay ra, hơi lắp bắp nói: “Ta, ta không ở."
Thẩm Anh cũng không trêu cợt nàng nữa: “Vì sao?”
"Tướng gia không cần xen vào!”
“Thật trẻ con.” Thẩm Anh nhẹ giọng nói, “Mười chín tuổi đầu mà hành động như một đứa con nít.”
Cổ họng Mạnh Cảnh Xuân khô khốc, không nói ra được câu nào.
“Ngươi không có cha mẹ, một mình một người bên ngoài ——" Thẩm Anh nâng tay, vốn định vuốt đầu nàng, cuối cùng lúng túng ngừng tay giữa không trung rồi buông xuống, ánh mắt vẫn đặt trên mặt nàng: “Ai sẽ lo liệu quán lễ(1) cho ngươi đây?”
(1) Quán lễ: Tức ‘lễ đội mũ’, là một lễ nghi đánh dấu tuổi trưởng thành của con trai. Những lễ thành niên này rất được giới quý tộc coi trọng trong thời xưa. Theo “Lễ ký”, con trai 20 tuổi sẽ làm quán lễ, cho nên người xưa còn hay gọi con trai 20 tuổi là ‘nhược quán’. Lễ nghi được tiến hành theo các bước rất nghiêm ngặt, cả gia tộc sẽ đến tông miếu để làm lễ.
Mạnh Cảnh Xuân buột miệng nói ra: "Ta không làm quán lễ!"
"Thật không ......" Trên mặt Thẩm Anh hiện lên chút ý tứ khó đoán, giọng khàn khàn, thong dong nói: “Không làm quán lễ, vậy chẳng lẽ lại làm kê lễ(2) à?”
(2) Kê lễ: Tương tự như ‘quán lễ’, đây là lễ trưởng thành dành cho con gái, làm vào lúc cô gái này được 15 tuổi. Thời xưa, cho dù là nam hay nữ, tóc của trẻ con đều được thả tự nhiên, hoặc búi hai bên như trái đào. Khi con gái được 15 tuổi, tóc được vấn lại, dùng kê, tức là cây trâm, cài lên, biểu thị đã trưởng thành.
Mạnh Cảnh Xuân vội vàng phản ứng lại, bắt bẻ nói: “Không phải nữ nhân thì làm kê lễ gì chứ? Người nhà nghèo không làm nổi quán lễ! Hạ quan xuất thân nhà nghèo, có làm hay không cũng không sao!”
Ánh mắt của hắn từ đầu đến cuối chưa từng rời khỏi mặt Mạnh Cảnh Xuân, bức nàng đến tình cảnh này vốn không phải là điều mà hắn muốn. Lúc trước luôn nhịn không lật tẩy nàng, nhưng càng nhịn thì càng lo lắng, sợ tương lai sẽ xảy ra chuyện gì vượt quá tầm kiểm soát. Bây giờ hắn cũng đã chuyển ra khỏi quan xá, theo lý thì duyên phận với Mạnh Cảnh Xuân cũng đã kết thúc. Tương lai nếu có gặp lại nhau trên triều, cũng đã là một chuyện khác.
Vốn tưởng rằng không từ mà biệt thì có thể bớt phiền toái, nhưng hắn lại —— không yên lòng.
Phiền lòng cả một ngày, cuối cùng quyết định trở về ngó qua tên quỷ lỗ mãng này, nhưng nàng lại đi ăn cơm mất. Giọng của nàng nghe ra vẫn chưa khỏi bệnh hẳn, bộ dáng có vẻ ủ rũ tiều tụy, vậy mà ra cửa cũng không thèm để ý một chút, khoác mỗi một chiếc áo ngoài là thôi.
Trong lòng hắn suy nghĩ nhiều như vậy, nhưng dáng vẻ vẫn bình tĩnh thong dong như cũ, hơi nghiêng người về phía trước, ánh mắt lướt từ vành tai xinh xắn của Mạnh Cảnh Xuân xuống: “Ngươi là nam nhân thì xỏ lỗ tai làm gì......" Trên vành tai trắng ngần của nàng có một vết sẹo nhỏ mờ mờ, không nhìn kỹ sẽ không phát hiện ra. Chắc là hồi còn bé có xỏ lỗ tai, nhưng sau đó không đeo bông tai gì nữa, nên bây giờ đã liền lại.
Lưng Mạnh Cảnh Xuân dính sát vào tường, cãi: “Ai nói nam tử không thể xỏ lỗ tai? Khi còn nhỏ diện mạo hạ quan tinh tế đáng yêu, mẫu thân yêu thích liền xem hạ quan như nữ nhi mà nuôi dưỡng, có gì sai hay sao?!"
Thẩm Anh không để ý cúi đầu, môi như có như không chạm vào tai nàng. Hơi thở xa lạ quanh quẩn sát bên khiến da đầu Mạnh Cảnh Xuân run lên, đầu óc như bị đóng băng, tay cũng không thể nhúc nhích.
“Ngày thường ngươi khéo ăn khéo nói lắm cơ mà, sao bây giờ lại trợn mắt nói dối như vậy.” Thẩm Anh thấp giọng chậm rãi nói, không biết từ lúc nào bàn tay đã phủ lên cổ áo khép chặt của nàng.
Mạnh Cảnh Xuân cúi đầu, trong lòng chỉ nghĩ đến chuyện không biết lúc nào mới được ăn cơm, đói gần chết rồi.
Đồng liêu kia nói tiếp: “Nhìn bộ dạng này của ngươi, không bằng cáo bệnh về nhà cho rồi. Dù sao hôm nay cũng không kịp họa mão, ngươi cứ ngồi rịt ở đây thì cũng thật thiệt thòi.”
Mạnh Cảnh Xuân lại hắt hơi một cái.
Một đồng liêu khác nghe tiếng ngẩng đầu nhìn nàng: “Ngươi nên về nhà đi, cảm mạo dễ lây lắm.”
Mạnh Cảnh Xuân liền dọn đồ, đầu óc choáng váng đi đến chỗ Thôi thừa đại nhân xin nghỉ bệnh rồi quay về nhà.
Lần bệnh này nàng nằm mất mấy ngày, lại thêm nguyệt sự tới góp vui, bụng đau cực kỳ, bèn dứt khoát xin nghỉ thêm một ngày nữa.
Vì không cần dậy sớm nên nàng ngủ đến trưa trời trưa trật, bỗng nghe bên ngoài có một tiếng vang lớn. Con vẹt trong lồng kêu ầm ĩ, nàng bực bội xoay người ngủ tiếp. Bên ngoài hình như có người đang chuyển đồ, tiếng nói chuyện, tiếng ngựa hí không ngừng vang lên, ồn đến mức Mạnh Cảnh Xuân không thể ngủ nướng được nữa.
Nàng nhịn nửa canh giờ, cuối cùng bò dậy, khoác áo ngoài, mở cửa hỏi một câu: “Chuyện gì mà ầm ĩ kinh thế?”
Có một xe ngựa đậu trong khoảng đất trống trước cửa, gã sai vặt đang nâng một cái rương chuyển vào trong xe. Nàng liếc một cái, thấy rương này được khiêng ra từ bên nhà hàng xóm. Đây là —— muốn chuyển nhà sao?
Mạnh Cảnh Xuân chưa lấy lại được tinh thần, còn tưởng mình đang nằm mơ. Quản sự Lại bộ nghe thấy câu hỏi lúc nãy của Mạnh Cảnh Xuân, vội vàng tiến đến chỗ nàng, nói: “Hoàng thượng ban thưởng một ngôi nhà cho Tướng gia, bây giờ người làm bên phủ Tướng gia đến đây chuyển đồ về phủ. Nếu làm ồn đến Mạnh đại nhân thì mong ngài thứ lỗi."
Mạnh Cảnh Xuân nghe mà sửng sốt, ban thưởng nhà, chuyển đi? Nàng lấy lại tinh thần, vội hỏi: “Chuyện này từ lúc nào vậy?”
Quản sự kia nói: “Hai ngày trước Tướng gia đã chuyển qua đó ở rồi, Mạnh đại nhân ở sát vách mà lại không biết sao?”
"......" Sao mà nàng biết được? Thẩm Anh cũng đâu có nói gì với nàng.
Ngày đó không biết tại sao lại ngủ trên giường của Thẩm Anh, sau đó nàng cũng không dám nghĩ nhiều, cộng thêm bị cảm phong hàn, nên đành tránh mặt Thẩm Anh, đương nhiên càng không thể đến đưa cơm gì cho hắn.
Tốt xấu gì cũng là hàng xóm với nhau, vậy mà hắn chuyển đi lại không thèm qua chào hỏi tiếng nào. Cứ như vậy im hơi lặng tiếng dọn sang nhà mới, không lộ ra tí tì ti tin tức gì, y như tác phong của hắn trước giờ.
Mạnh Cảnh Xuân chua lè chua loét nghĩ (chú thích: chua ở đây tức là ghen tị đấy ạ), hắn phạm sai lần như vậy mà vẫn được ban cho tòa nhà để ở, rõ là tốt số.
Nàng bị đau bụng, đứng lâu khó chịu, nên cũng không nói nhiều gì với quản sự kia nữa, đóng cửa lại quay về phòng nằm tiếp. Thẩm Anh chuyển đến đâu ở thì cũng có liên quan gì đến nàng đâu, đúng là đáng ghét mà. Ngoài phòng vẫn ầm ĩ như cũ, Mạnh Cảnh Xuân vùi đầu trong chăn mà vẫn nghe thấy rành mạch rõ ràng. Khoảng nửa canh giờ sau, nàng mơ mơ hồ hồ ngủ đi, cũng không biết tình cảnh bên ngoài thế nào nữa.
Khi nàng tỉnh lại đã là hoàng hôn. Nàng khoác áo ngoài lên, đi đến nhà bếp ăn cơm. Giờ đang là mùa hạ, ve kêu rả rích không biết mệt, thiêu thân bay từng bầy quanh đèn lồng, trong gió đêm vẫn còn lưu lại một ít oi bức ban ngày. Có một bụi me đất nằm trong góc, khiến người ta bất giác thấy khó chịu.
Mạnh Cảnh Xuân vào nhà bếp buồn bực ngồi ăn cơm, uống sạch một bát canh nấm. Tiểu Lục đứng bên cạnh bếp nhào bột làm mì, thuận miệng nói: “Đã lâu không được gặp Tướng gia, ngài ấy vẫn nằm nhà dưỡng bệnh sao?” Lời nói ngụ ý là, vậy mà cũng không thấy Mạnh đại nhân đưa cơm nha......
Mạnh Cảnh Xuân đặt chén xuống, khó chịu nói: “Chuyển nhà rồi.”
Tiểu Lục ngạc nhiên: “Mạnh đại nhân đừng đùa, Tướng gia đã ở đây 11 năm, sao có thể nói đi là đi chứ?"
Trong nhà bếp còn có một tiểu lại bên Hộ bộ đang ăn cơm, nghe bọn họ đang nói về chuyện này, liền xen vào nói: "Tiểu Lục sư phó không biết Tướng gia được cấp cho một tòa nhà sao? Nghe nói là do Hoàng thượng ban cho, là tòa nhà lớn bên cạnh Vạn Bồ lâu ở thành tây đấy.”
Tiểu Lục cười yếu ớt, quay đầu đi nhào bột tiếp: “Rốt cuộc Tướng gia cũng có nhà của mình rồi,”
Bụng Mạnh Cảnh Xuân vẫn âm ỉ đau, ăn xong liền đứng dậy lẳng lặng rời đi. Lúc Tiểu Lục quay đầu lại thì không còn thấy bóng dáng Mạnh Cảnh Xuân đâu nữa.
Mạnh Cảnh Xuân lảo đảo về đến cửa phòng, thấy cửa nhà hàng xóm mở toang. Ai chà, tất nhiên là sau khi dọn sạch đồ thì đợi người bên Lại bộ tới thu hồi lại gian phòng này rồi. Nàng nhìn cánh cửa kia, thầm hỏi không biết sau này ai sẽ đến ở.
Thẩm Anh ở nơi này tận 11 năm, khoảng thời gian rất dài. Mạnh Cảnh Xuân không biết ma xui quỷ khiến thế nào mà đi đến cửa, rón ra rón rén đẩy ra.
Tiếng kẽo kẹt khe khẽ vang lên rõ ràng trong đêm tối, Mạnh Cảnh Xuân đi vào vừa nghĩ đến chuyện đốt đèn, lại vô thức cảm thấy như có người đang nhìn chòng chọc mình! Nàng sợ đến mức tim như muốn vọt ra ngoài, quay đầu lại nhìn, thấy một thân ảnh mơ hồ ở chỗ thông giữa hậu viện và buồng trong, đứng im như tượng.
Nàng ổn định lại tinh thần, nhanh chóng bật lửa, cầm nến lên. Ánh lửa le lói dần dần sáng lên, khi nàng đại khái nhận ra được khuôn mặt người kia thì sợ đến mức vội vàng thổi tắt nến, đầu óc nóng lên đẩy cửa định bỏ chạy.
Người kia lại nói: "Có chuyện gì à?" Giọng nói trong trẻo lạnh lùng vang lên trong đêm khiến người ta đặc biệt khiếp sợ. Mạnh Cảnh Xuân hít sâu một hơi, quay đầu, thầm nghĩ không phải là ngươi dọn đi rồi sao? Còn trở về giả thần giả quỷ là định làm gì...... Nàng hạ quyết tâm, dù sao trời tối thui không thấy rõ được mặt, nói bừa vài câu không phải là xong rồi sao?
Giọng nàng cực kỳ trấn định: “Hạ quan nghe nói Tướng gia chuyển nhà, nên đang định thương lượng với người bên Lại bộ một chút, xem có đổi phòng được hay không. Hôm nay tới trước ngó qua, thử xem Tướng gia còn bỏ lại đồ gì không muốn chuyển đi hay không, hạ quan cũng có thể vớ bở được một ít.”
Thẩm Anh đứng trong chỗ tối trả lời nàng: “Xem thì cứ xem đi, vừa rồi cần gì phải vội vàng thổi tắt nến như thế? Không khác gì tên trộm.”
Mạnh Cảnh Xuân âm thầm cắn răng một cái: "Hạ quan xem trọng thể diện, không thể không biết ngượng đi lục lọi ngay trước mặt chủ cũ được.”
"Thật không ?" Thẩm Anh đi tới, đốt đèn lên lần nữa, trong phòng chậm rãi sáng lên, soi rõ mặt mỗi người. Mạnh Cảnh Xuân nâng đầu, thấy hắn mặc một bộ quần áo xanh nhạt, ung dung đứng đó, khóe môi hơi nhếch, trong ánh nến mờ ảo thấy khuôn mặt hắn toát ra vài phần nhu hòa. Mạnh Cảnh Xuân đứng rất gần hắn, ngay cả tiếng hít thở của nhau cũng có thể nghe thấy rõ ràng. Nàng vô thức lui về sau một bước, vội nói: “Hạ quan đi trước......"
Thẩm Anh nhẹ nhàng cau mày: “Sao ngươi lại sợ ta dữ vậy?”
Giọng Mạnh Cảnh Xuân chứa vài phần chột dạ: “Hạ quan không có......"
Thẩm Anh tiến lên một bước, Mạnh Cảnh Xuân lại nhanh chóng lui về sau một bước. Thẩm Anh làm như cố ý trêu cợt nàng, lại tiến về trước một bước, Mạnh Cảnh Xuân nhất thời căng thẳng, không phát ra được tiếng nào, sau lưng nàng đã là tường rồi.
"Không sợ ta thì ngươi lui làm gì?"
Mạnh Cảnh Xuân bị bức đến không còn cách nào, quýnh lên nói: "Tướng gia rất quá đáng, hùng hổ doạ người như vậy để làm chi? Chẳng qua hạ quan thấy không có ai nên muốn vào xem một chút, cũng không phải thật sự đi chôm đồ! Nếu Tướng gia không nỡ lưu lại mấy thứ đồ này, thì cứ dọn toàn bộ đi là được chứ gì? Tuy hạ quan có mơ ước thì cũng chỉ là mơ ước suông! Sao lại phải chọc ghẹo người như vậy, có gì đâu......"
Nàng còn chưa có nói xong, Thẩm Anh lại đột nhiên nắm lấy tay của nàng. Nàng sợ đến mức tim đập thình thịch, vội vàng muốn rút tay ra bỏ chạy, nhưng Thẩm Anh nắm rất chặt, không có ý gì là muốn buông ra cả.
Giọng điệu nàng gấp gáp, khuôn mặt đỏ bừng: "Tướng gia đoạn tụ hay sao?! Khi không lại bừa bãi nắm tay nam nhân làm gì!"
Sắc mặt Thẩm Anh vẫn rất bình tĩnh, cúi đầu, tách bàn tay đang nắm chặt thành quyền của nàng ra, đặt một chìa khóa vào trong lòng bàn tay nàng, giọng nhàn nhạt: “Không phải muốn ở đây sao? Ta đưa chìa khóa cho ngươi, không cần phải đến Lại bộ trình bày nữa, trực tiếp dọn vào ở thôi.”
Trong đầu Mạnh Cảnh Xuân nổ ‘bùm’ một tiếng, đơ ra, cứ tùy ý để hắn nắm lấy cổ tay nàng như vậy. Tay kia của Thẩm Anh nắm lấy bốn đầu ngón tay của nàng, nhìn đường vân tay, cười nhẹ: “Đường sinh mạng có vẻ khá thuận lợi, xem ra sẽ sống rất lâu đây.”
Mạnh Cảnh Xuân chợt tỉnh lại, nhanh chóng rút tay ra, hơi lắp bắp nói: “Ta, ta không ở."
Thẩm Anh cũng không trêu cợt nàng nữa: “Vì sao?”
"Tướng gia không cần xen vào!”
“Thật trẻ con.” Thẩm Anh nhẹ giọng nói, “Mười chín tuổi đầu mà hành động như một đứa con nít.”
Cổ họng Mạnh Cảnh Xuân khô khốc, không nói ra được câu nào.
“Ngươi không có cha mẹ, một mình một người bên ngoài ——" Thẩm Anh nâng tay, vốn định vuốt đầu nàng, cuối cùng lúng túng ngừng tay giữa không trung rồi buông xuống, ánh mắt vẫn đặt trên mặt nàng: “Ai sẽ lo liệu quán lễ(1) cho ngươi đây?”
(1) Quán lễ: Tức ‘lễ đội mũ’, là một lễ nghi đánh dấu tuổi trưởng thành của con trai. Những lễ thành niên này rất được giới quý tộc coi trọng trong thời xưa. Theo “Lễ ký”, con trai 20 tuổi sẽ làm quán lễ, cho nên người xưa còn hay gọi con trai 20 tuổi là ‘nhược quán’. Lễ nghi được tiến hành theo các bước rất nghiêm ngặt, cả gia tộc sẽ đến tông miếu để làm lễ.
Mạnh Cảnh Xuân buột miệng nói ra: "Ta không làm quán lễ!"
"Thật không ......" Trên mặt Thẩm Anh hiện lên chút ý tứ khó đoán, giọng khàn khàn, thong dong nói: “Không làm quán lễ, vậy chẳng lẽ lại làm kê lễ(2) à?”
(2) Kê lễ: Tương tự như ‘quán lễ’, đây là lễ trưởng thành dành cho con gái, làm vào lúc cô gái này được 15 tuổi. Thời xưa, cho dù là nam hay nữ, tóc của trẻ con đều được thả tự nhiên, hoặc búi hai bên như trái đào. Khi con gái được 15 tuổi, tóc được vấn lại, dùng kê, tức là cây trâm, cài lên, biểu thị đã trưởng thành.
Mạnh Cảnh Xuân vội vàng phản ứng lại, bắt bẻ nói: “Không phải nữ nhân thì làm kê lễ gì chứ? Người nhà nghèo không làm nổi quán lễ! Hạ quan xuất thân nhà nghèo, có làm hay không cũng không sao!”
Ánh mắt của hắn từ đầu đến cuối chưa từng rời khỏi mặt Mạnh Cảnh Xuân, bức nàng đến tình cảnh này vốn không phải là điều mà hắn muốn. Lúc trước luôn nhịn không lật tẩy nàng, nhưng càng nhịn thì càng lo lắng, sợ tương lai sẽ xảy ra chuyện gì vượt quá tầm kiểm soát. Bây giờ hắn cũng đã chuyển ra khỏi quan xá, theo lý thì duyên phận với Mạnh Cảnh Xuân cũng đã kết thúc. Tương lai nếu có gặp lại nhau trên triều, cũng đã là một chuyện khác.
Vốn tưởng rằng không từ mà biệt thì có thể bớt phiền toái, nhưng hắn lại —— không yên lòng.
Phiền lòng cả một ngày, cuối cùng quyết định trở về ngó qua tên quỷ lỗ mãng này, nhưng nàng lại đi ăn cơm mất. Giọng của nàng nghe ra vẫn chưa khỏi bệnh hẳn, bộ dáng có vẻ ủ rũ tiều tụy, vậy mà ra cửa cũng không thèm để ý một chút, khoác mỗi một chiếc áo ngoài là thôi.
Trong lòng hắn suy nghĩ nhiều như vậy, nhưng dáng vẻ vẫn bình tĩnh thong dong như cũ, hơi nghiêng người về phía trước, ánh mắt lướt từ vành tai xinh xắn của Mạnh Cảnh Xuân xuống: “Ngươi là nam nhân thì xỏ lỗ tai làm gì......" Trên vành tai trắng ngần của nàng có một vết sẹo nhỏ mờ mờ, không nhìn kỹ sẽ không phát hiện ra. Chắc là hồi còn bé có xỏ lỗ tai, nhưng sau đó không đeo bông tai gì nữa, nên bây giờ đã liền lại.
Lưng Mạnh Cảnh Xuân dính sát vào tường, cãi: “Ai nói nam tử không thể xỏ lỗ tai? Khi còn nhỏ diện mạo hạ quan tinh tế đáng yêu, mẫu thân yêu thích liền xem hạ quan như nữ nhi mà nuôi dưỡng, có gì sai hay sao?!"
Thẩm Anh không để ý cúi đầu, môi như có như không chạm vào tai nàng. Hơi thở xa lạ quanh quẩn sát bên khiến da đầu Mạnh Cảnh Xuân run lên, đầu óc như bị đóng băng, tay cũng không thể nhúc nhích.
“Ngày thường ngươi khéo ăn khéo nói lắm cơ mà, sao bây giờ lại trợn mắt nói dối như vậy.” Thẩm Anh thấp giọng chậm rãi nói, không biết từ lúc nào bàn tay đã phủ lên cổ áo khép chặt của nàng.
Tác giả :
Triệu Hi Chi