Ai Bảo Chỉ Hoàng Tử Mới Là "Chân Mệnh Thiên Tử"
Chương 19: Tú Nhi
Tâm Di về đến hoàng cung liền chạy đi gặp Khang Hy trước tiên, nào ngờ Khang Hy không có ở thư phòng mà đã qua chỗ Uyển cách cách, Tâm Di bèn dặn dò cung nữ một tiếng rồi trở về Di Uyển nghỉ ngơi.
Hôm nay Khang Hy không mấy bận rộn, chợt nghĩ cũng khá lâu rồi không đi thăm Uyển Nhi bèn di giá đến khuê phòng Uyển cách cách ở. Uyển Nhi đương gảy đàn, đắm mình trong giai điệu du dương, không phát hiện Khang Hy lặng lẽ bước vào. Tiểu Thảo đứng hầu bên cạnh, nhìn thấy Khang Hy đi vào, vừa định hành lễ thì bị Khang Hy phẩy tay ngăn lại.
Nhạc dứt, Uyển Nhi mới nhận ra chẳng biết Khang Hy đứng cạnh từ lúc nào, vội đứng dậy khẽ nhún người: “Uyển Nhi bái kiến hoàng thượng, sao hoàng thượng không cho người thông báo Uyển Nhi?”
“Miễn lễ miễn lễ, trẫm nghe thấy tiếng đàn, sợ cắt ngang mới không để bọn họ thông báo.”
“Mời hoàng thượng ngồi!”
Khang Hy vừa ngồi xuống Tiểu Thảo liền bưng trà lên: “Hoàng thượng, mời dùng trà!”
“Tách Long Tỉnh này là trà hái trước mưa thì phải!” Khang Hy nhấp một ngụm, hỏi.
“Hồi hoàng thượng, chính thế.” Tiểu Thảo đáp.
“Uyển Nhi, chỗ cháu không có trà hái trước tiết Thanh Minh ư?”
“Hồi hoàng thượng, không ạ.” Vẫn là Tiểu Thảo trả lời.
Nghe thế Khang Hy bèn hỏi Tiểu Thảo: “Sao không đến Nội vụ phủ lĩnh?”
“Nội vụ phủ nói trà trước Thanh Minh vốn không nhiều, vừa hay Tâm Di cách cách đến nên đưa cho cách cách hết rồi.”
Khang Hy gật đầu: “Ờ, mai trẫm sai người mang sang đây một ít.”
Uyển Nhi mỉm cười từ chối: “Tạ ơn hoàng thượng, hoàng thượng cứ để lại dùng, Uyển Nhi thường ngày không mấy chú trọng trà nước.”
Khang Hy khẽ vỗ tay Uyển Nhi an ủi: “Ngoan! Đi, đi dạo với trẫm một lúc!”
“Vâng!” Uyển Nhi cùng Khang Hy đi ra ngoài.
Hai người một già một trẻ thảnh thơi dạo bước trong vườn, Khang Hy nhìn Uyển Nhi từ trên xuống dưới, lại đưa tay sờ thử trang phục của cô, quan tâm nói: “Sức khỏe cháu không tốt, trời lạnh rồi, nên mặc ấm hơn một chút.”
“Tạ ơn hoàng thượng quan tâm, hoàng thượng ngày đêm lao tâm khổ trí, càng cần bảo trọng!”
“Cháu và Tâm Di quan hệ tốt chứ?” Khang Hy hỏi.
“Cô ấy chẳng mấy khi ở trong cung nên hầu như không gặp.”
Khang Hy cười nói: “Tâm Di tính khí hiếu động, thích chạy ra ngoài chơi, trái ngược hẳn với cháu. Uyển Nhi, Tâm Di một thân một mình đến đây, chẳng có người thân nào, lại không phải người Thanh triều chúng ta, thi thoảng trẫm có thiên lệch đôi chút, cháu đừng để bụng nhé!”
“Hoàng thượng nói gì lạ vậy, sao Uyển Nhi lại để bụng chứ, Uyển Nhi đâu vì hoàng thượng cưng chiều Tâm Di cách cách mà không vui, trái lại Uyển Nhi rất muốn kết thân với Tâm Di cách cách, chỉ tiếc là cô ấy ít ở trong cung làm Uyển Nhi đến hụt mấy lần!”
Khang Hy nhẹ lòng pha lẫn mừng vui, đây vốn là nguyên nhân chính của cuộc trò chuyện, giờ thì Khang Hy hoàn toàn yên tâm rồi: “Cháu nghĩ được thế là rất tốt, trẫm cũng mong hai đứa trở thành bạn thân.”
“Hoàng thượng cứ yên tâm!”
Nhìn dáng vẻ ngoan hiền của Uyển Nhi lại nhớ đến việc cha mẹ cô bé sớm qua đời, Khang Hy không khỏi xót thương: “Uyển Nhi này, cháu cũng không còn nhỏ nữa, đợi mùa xuân năm tới trẫm sẽ tính chuyện tìm phò mã cho cháu.”
Tim Uyển Nhi giật thót một cái, cô cuống quýt nói: “Hoàng thượng, Uyển Nhi không muốn lấy chồng.”
“Ai, có cô gái nào là không gả chồng chứ.”
“Uyển Nhi không nỡ rời xa hoàng thượng.” Uyển Nhi khẽ nói, cô cũng không tìm ra lý do nào khác từ chối.
“Tổ phụ và a mã cháu đều hy sinh thân mình vì nước, ngạch nương của cháu là người nhà Ái Tân Giác La, bất luận thế nào trẫm cũng phải giúp cháu nên gia nên thất, có thế mới không hổ thẹn với người đã mất! Uyển Nhi, có phải cháu sợ bị gả đến Mông Cổ? Đừng lo, trẫm không gả cháu đi xa thế đâu, trẫm sẽ chọn cho cháu một người ngay tại kinh thành này, đảm bảo xứng đôi vừa lứa, tuyệt đối không để cháu chịu khổ chịu thiệt.”
Tới mức độ này thì phải công nhận rằng Khang Hy đã rất nghĩ cho Uyển Nhi, đến con gái ruột của mình cũng chẳng chu đáo như thế, hầu hết đều gả đi xa, thánh chỉ ban xuống, muốn hay không cũng phải đi. Cùng Mông Cổ kết thông gia vốn là chiêu bài chính trị tất yếu, cách cách Thanh triều đều thấu hiểu.
Uyển Nhi thích Na Lan Đức Duật, Khang Hy có nghe nói, nhưng chỉ coi là đám cung nữ thái giám đồn đãi thế thôi, trước nay Khang Hy chẳng hề đặt Na Lan Đức Duật vào phạm vi kén chồng cho Uyển Nhi.
Khang Hy chấp thuận tìm hôn phu cho Uyển Nhi ngay tại kinh thành khiến trong lòng Uyển Nhi sáng lên một tia hy vọng. Cô rất muốn nói với Khang Hy rằng mình nặng lòng Na Lan Đức Duật, nguyện gả làm vợ chàng nhưng lễ nghi, gia giáo được truyền dạy từ nhỏ không cho phép cô nói ra điều đó, Uyển Nhi đành nuốt xuống bụng lời nói đã quanh quẩn bên miệng chỉ chực thốt ra: “Uyển Nhi nghe hoàng thượng quyết định!”
“Haha, thế mới là trẻ ngoan chứ!” Khang Hy vô cùng hài lòng.
Nguyên Thái bị Na Lan Đức Duật sỉ nhục đương nhiên không cam tâm, về nhà xúi Phất Dực đến kiện với Dư phi. Phất Dực nhờ người vào cung chuyển lời cho chị, vài ngày sau nhận được phép, hai tên này lập tức vào cung.
Đúng là bọn chúng xui tận mạng, vừa hay hôm đó Tâm Di và đám tiểu quỷ cũng nhắc đến Dư phi.
Lúc đó Tâm Di đương ôm một con chó nhỏ nằm trên ghế đọc sách. Mei, Ju ngồi một góc lặng lẽ thêu thùa may vá, góc kia Nhị Hổ và Tiểu Trúc Tử chụm đầu lại chơi cờ tướng, Đại Hổ đứng giữa “ngọa sơn quan hổ đấu”.
Tiểu Lam Tử đẩy cửa bước vào mang theo một luồng gió đông buốt giá, vừa vào trong phòng bèn chà xát hai tay, miệng xuýt xoa: “Trong này ấm áp thật.”
Tiểu Trúc Tử chẳng thèm ngẩng đầu lấy một cái, phát biểu: “Đâu ai bắt ở ngoài đó chịu rét.”
“Thì cũng phải có người làm việc chứ!”
“Việc gì to tát đến mức Lan công công phải thân chinh đi làm thế, sai tiểu thái giám một tiếng là xong!” Tiểu Trúc Tử ngoảnh đầu liếc nhìn Tiểu Lam Tử.
Tiểu Cát Tử thấy chướng mắt, độp cho cậu ta một câu: “Tiểu Trúc Tử, từ khi theo hầu cách cách ngươi càng ngày càng lười đấy, việc gì cũng sai tiểu thái giám.”
“Tôi có lười đâu, là người khác giành nhau làm giúp đấy chứ.” Tiểu Trúc Tử đắc ý nói.
“Nay đã khác xưa, Tiểu Trúc Tử ở Kính sự phòng chuyên môn bị bắt nạt ngày nào, nay có bao nhiêu người ‘Chu công công, Chu công công’ ngọt xớt bợ đỡ, nịnh nọt.” Tiểu Lam Tử vừa đứng sưởi bên lò lửa vừa châm chọc.
“Hồi đó bọn họ nói cách cách trên trời rơi xuống không dễ hầu hạ, ức hiếp tôi nhỏ người, đá qua bên này, bây giờ có hối hận muốn tông tường cũng muộn. Mà huynh cũng đâu kém, số người theo đuôi huynh còn ít sao?” Tiểu Trúc Tử lớn tiếng đáp lại.
Lúc này Nhị Hổ mới mở miệng: “Này gọi là ‘một người thăng tiên, gà chó đắc đạo’, được theo hầu cách cách là các cậu gặp may.”
“Mỗi bọn tôi gặp may, hai người các huynh thì không chắc?” Tiểu Trúc Tử và Nhị Hổ quả là oan gia.
Đại Hổ đương nhiên nghiêng về phía em trai: ”Chúng tôi có được thơm lây đâu nhỉ?!”
“Aiya, ăn nói thiếu lương tâm quá đi, giờ sáng sớm có thể ngủ nướng, không bị thống lĩnh các huynh giáo huấn, trời lạnh thế này không phải thay phiên trực tuần, ở đây ăn chẳng mất tiền cơm, ngủ chẳng lo tiền nhà, lại có người rót nước bưng trà… huynh còn muốn thơm lây kiểu gì nữa? Nhìn xem, theo hầu cách cách béo ra bao nhiêu, bụng phưỡn hẳn ra kìa.” Tiểu Trúc Tử “độc mồm độc miệng”.
“Tiểu Trúc Tử, đại ca nói mỗi một câu mà ngươi lách cha lách chách tuôn trả một tràng.” Nhị Hổ lắc đầu.
Tiểu Lam Tử bênh Tiểu Trúc Tử: “Nhị Hổ huynh, Tiểu Trúc Tử nói đúng đấy, các huynh còn có thể thường xuyên đi nghe kịch, lên quán trà… trước kia làm gì được rảnh rỗi thế?”
Tiểu Trúc Tử lập tức tiếp lời: “Phải phải, giờ bổng lộc mỗi người các huynh tiêu đi bao nhiêu? Có thể tích lại sau này cưới vợ nữa kìa.”
Nhị Hổ tóm lấy lời Tiểu Trúc Tử, nói móc: “Ai, bọn tôi có thể lấy vợ còn cậu thì không được rồi.”
Tâm Di thấy bọn họ đấu võ… mồm cũng chẳng can ngăn, nghe đến đây mới nhắc nhở Nhị Hổ: “Nhị Hổ, cãi cọ chơi chơi không sao, đừng vạch vết thương người khác.”
“Vâng!” Nhị Hổ tức khắc tỉnh ngộ, không khỏi hổ thẹn, quay sang xin lỗi Tiểu Trúc Tử, “Huynh nhất thời nhỡ miệng, Tiểu Trúc Tử đừng để bụng!”
Tiểu Trúc Tử vô cùng độ lượng phẩy tay: “Không sao, đệ sớm biết thân biết phận rồi, được theo hầu cách cách là tạo hóa của đệ!”
“Nhị Hổ nói không sai, theo hầu chủ nhân tốt như cách cách quả thực là phúc phận của bọn nô tài.” Tiểu Mai Tử cũng góp lời.
“Chứ lại không, chốn cung đình này ai sánh được với cách cách nhà chúng ta, từ trên xuống dưới có ai là không khen chủ nhân chúng ta tốt bụng, khoan dung, hào phóng.” Tiểu Lam Tử sưởi ấm người rồi đến bên bàn rót cho mình một tách trà, vừa uống vừa nói.
“Trên hết, cách cách coi chúng ta là người.” Tiểu Trúc Tử phục Tâm Di chính là điểm này đây.
Tiểu Cát Tử ngừng tay, gật đầu đồng tình: “Phải đấy, trong mắt một số phi tần, cung nữ thái giám còn thua xa chó mèo, không vừa ý là lôi ra trút giận, mắng nhiếc vài câu còn phúc đức, đánh đập cũng là chuyện thường ngày ở huyện.”
“Hôm trước Tú Nhi lại bị chủ cô ta đánh, gãy cả một ngón tay cơ, thật là đáng thương.” Tiểu Mai Tử thở dài, “Hỏi rõ ngọn ngành mới biết hóa ra chỉ vì trà nóng quá, ai!”
“Vậy nên đám cung nữ đó ai chẳng ganh tị với các tỷ.” Lại là Tiểu Trúc Tử.
“Chủ cô ta là ai mà quá đáng thế?” Tâm Di thuận miệng hỏi.
Vẫn là Tiểu Trúc Tử nhanh mồm nhanh miệng: “Dư phi nương nương chứ ai!”
Tâm Di “hừ” một tiếng: “Xem ra cả nhà đó đều cùng một đức hạnh.”
“Cách cách, chi bằng cách cách đòi Tú Nhi về Di Uyển!” Tiểu Mai Tử chợt đề nghị.
“Ghét nhất gặp loại người như Dư phi nên mỗi lần bà ta đến ta đều kiếm cớ đuổi khéo, chẳng được tích sự gì ngoài chuyện đố kỵ tranh giành ân sủng, nói xấu sau lưng, rêu rao này nọ… người nhà bà ta còn cậy thế ỷ quyền ngang ngược hống hách, không coi ai ra gì.” Tâm Di chẳng muốn dính dáng đến Dư phi tẹo nào.
Tiểu Cát Tử cũng nài nỉ: “Cách cách mà không giúp Tú Nhi thì sớm muộn gì cô ta cũng bị Dư phi đánh chết. Kỳ thực Dư phi nương nương đố kỵ Tú Nhi trẻ trung, xinh đẹp. Nghe bảo hoàng thượng từng nói đùa Tú Nhi: nếu là mười mấy năm trước thể nào cũng thu Tú Nhi làm phi tần, chẳng biết sao lại truyền đến tai Dư phi, Tú Nhi không xui xẻo mới là chuyện lạ!”
Tâm Di nhìn hai cô gái: “À, ra là các ngươi xúi ta trút giận giùm Tú Nhi!”
“Cách cách tốt bụng, thương người thế nhất định không nhẫn tâm mặc cho Tú Nhi bị đánh đập, cách cách đi một lần đi!” Tiểu Cát Tử thừa biết vị này ưa nói ngọt.
“Đúng đấy, cách cách, đi một lần đi mà!” Tiểu Mai Tử chạy đến kéo tay áo Tâm Di.
Tâm Di chịu không nổi bọn họ nài nỉ, đành phải đồng ý: “Được rồi được rồi, ta mà không đi thể nào các ngươi cũng nói ta lòng dạ sắt đá. Ta đi là được chứ gì?”
“Cách cách lòng dạ Bồ tát mà.” Tiểu Mai Tử thỉnh thoảng cũng biết nịnh.
“Nói trước nhé, chỉ lần này thôi đấy! Nếu có Tú Nhi thứ hai, thứ ba ta đều đòi về được chắc? Cách này không thể giải quyết tận gốc vấn đề.” Tâm Di nói thẳng, không Di Uyển sẽ thành trại…tế bần mất.
Nói đi là đi ngay, Tâm Di quẳng sách xuống ghế dẫn theo Xiao Mei, Xiao Ju qua “thăm hỏi” Dư phi.
Tại nơi ở của “Dư phi nương nương”, Nguyên Thái, Phất Dực và Dư phi chuyện trò… sôi nổi. Nguyên Thái thêm dầu thêm mỡ tường thuật chuyện xảy ra ở tửu lầu, đương nói đến đoạn Na Lan Đức Duật ỷ võ công cao ức hiếp mình, cố nhiên là hắn giấu nhẹm việc trêu ghẹo Tâm Di.
Tú Nhi run rẩy bưng trà lên, ngón út bàn tay trái quấn một lớp băng mỏng.
Nguyên Thái tùy tiện vuốt má Tú Nhi, Tú Nhi vội né, tách trà không cẩn thận lật úp, hắt đầy váy áo Dư phi.
Dư phi lập tức vung tay tát cho Tú Nhi một cái, Tú Nhi đứng không vững ngã oạch xuống đất, khay trà cũng chung số phận, cốc rơi tách vỡ nước văng tung tóe. Dư phi đứng bật dậy định giơ chân bồi cho Tú Nhi phát nữa.
Đúng lúc đó Tâm Di dẫn Tiểu Mai, Tiểu Cát bước vào, cảnh tượng này khiến lửa giận trong lòng cô bùng lên, bọn Tiểu Trúc Tử nói chẳng sai chút nào, đưa mắt liếc qua những người có mặt trong phòng một lượt, phát hiện ra “người quen” Nguyên Thái liền nảy sinh kế hoạch báo thù.
“Dư phi nương nương.” Tâm Di vờ như không nhìn thấy, cất tiếng chào.
Ngẩng đầu lên thấy Tâm Di, Dư phi vội thụt chân về, cười tươi như hoa: “Chao, tưởng ai, ra là Tâm Di cách cách đến chơi, khách quý khách quý, mau mau mời ngồi!”
Dư phi có nghĩ vỡ đầu cũng không ra mục đích cuộc viếng thăm của Tâm Di, phải biết rằng vị cách cách này ngày thường chẳng dễ mời chút nào, bản thân Dư phi đã thử mời vài lần, tính gây thiện cảm với Tâm Di nhưng lần nào cũng bị Tâm Di tìm đủ mọi lý do gạt phắt.
Nguyên Thái thấy Tâm Di xuất hiện, tim đập thình thịch, vừa sợ vừa lo Tâm Di lật lại chuyện cũ: “Cô ta là Tâm Di cách cách? Thảm rồi! Cầu trời khấn phật cô ta đừng có nhận ra mình.” Vội vàng ngoảnh mặt đi chỗ khác.
Tâm Di bước vào phòng, không những chẳng chút khách sáo còn làm ra vẻ nghênh ngang ngồi xuống ghế.
Dư phi ngoảnh mặt về phía Tú Nhi: “Còn không mau rót trà mời cách cách.”
Tú Nhi nén không để nước mắt trào ra, nhặt khay tách lên, ra ngoài bê trà.
“Để ta giới thiệu với hai cậu, vị này là Tâm Di cách cách. Cách cách, đây là em trai út của ta Phất Dực.” Dư phi nói.
Phất Dực nho nhã lịch thiệp cúi người chào hỏi Tâm Di: “Phất Dực bái kiến Tâm Di cách cách.”
“Ờ!” Tâm Di ngồi nguyên tại chỗ nhận lễ.
Dư phi lại chỉ Nguyên Thái: “Đây là……”
Từ lúc đứng ngoài cửa Tâm Di đã phát hiện Nguyên Thái lấm lét tránh né, ngoảnh mặt đi chỗ khác không dám nhìn mình, cũng chẳng lật tẩy, thấy Dư phi chuẩn bị giới thiệu bèn cướp lời: “Nguyên Thái thiếu gia, chúng ta lại gặp nhau rồi.”
Nguyên Thái chột dạ hướng về phía Tâm Di da qian: “Bái… bái kiến cách cách.”
Dư phi hỏi với giọng ngạc nhiên thấy rõ: “Ý, hai người quen biết nhau từ khi nào vậy?”
“Chuyện này chút nữa hẵng nói.” Tâm Di không thích phí lời với Dư phi, đi thẳng vào vấn đề: “Nương nương, Tâm Di không tự dưng đăng điện Tam Bảo, Tâm Di vừa mắt một người trong cung của nương nương, không biết liệu nương nương có tiện nhường?”
“Cách cách khách sáo quá, vừa mắt ai cách cách cứ nói.” Dư phi chấp thuận ngay không suy nghĩ.
Vừa hay Tú Nhi bưng trà lên mời Tâm Di, Tâm Di bèn chỉ vào Tú Nhi, nói: “Chính là cô ta.”
Dư phi ngây người, vội lấp liếm: “Cách cách, Tú Nhi tay chân vụng về, e không biết hầu hạ, cách cách chọn người nhanh nhẹn tháo vát ấy, Xảo Hồng, Tiểu Đường đều được.”
“Tôi chỉ chọn Tú Nhi.” Tâm Di từ chối thẳng thừng.
Nghe câu này, Dư phi như chợt hiểu ra điều gì nhưng không dám lật mặt với Tâm Di, đành giận cá chém thớt – trừng mắt nhìn Tú Nhi: “Giỏi, giỏi lắm, ngươi thật biết tìm chủ… Sao, thấy chỗ ta chật chội nên không muốn ở, tính leo lên cành cao chứ gì?”
Tú Nhi lùi liền mấy bước, sợ sệt nói: “Nương nương, Tú Nhi không dám.”
“Nương nương không việc gì phải trừng mắt với Tú Nhi, đó là ý của tôi. Tiểu Mai Tử, qua giúp Tú Nhi thu dọn đồ đạc.” Tâm Di chẳng thèm bận tâm liệu Dư phi bằng lòng hay không.
Tiểu Mai Tử ứng tiếng, kéo Tú Nhi đi thẳng.
“Đứng lại! Cách cách, Tú Nhi là người của ta, cách cách thích là đòi đi chắc?!” Dư phi đâu có chịu thả người dễ vậy!
“Vậy nương nương định sao?” Tâm Di hỏi.
“Đợi ta hồi bẩm hoàng thượng, mai sẽ sai người đưa Tú Nhi qua chỗ cách cách.” Dư phi tính dùng chiến thuật hoãn binh đây mà.
Dư phi rõ ràng không muốn Tú Nhi qua chỗ Tâm Di, bà ta coi Tâm Di là con nít dễ gạt, định hoãn vài ngày, ngấm ngầm hại Tú Nhi, xong việc bảo: bệnh chết, ai dám thắc mắc nào.
Ngờ đâu Tâm Di sớm biết trò mèo này của bà ta, cười nhạt một tiếng: “Mai? Mai đi nhặt xác cho Tú Nhi là vừa, đừng nghĩ tôi không biết mấy trò giết người không để lại dấu vết nhé.” Ngừng lại chốc lát mới nói tiếp, “Nương nương chẳng nhắc đến hoàng thượng thì thôi, nhắc đến hoàng thượng… aiya… Tâm Di còn một câu chuyện chưa kể hoàng thượng nghe. Nguyên Thái thiếu gia, hoàng thượng nghe xong câu chuyện này sẽ thế nào nhỉ?” Phen này Tâm Di quyết không tha cho Nguyên Thái.
Hôm nay Khang Hy không mấy bận rộn, chợt nghĩ cũng khá lâu rồi không đi thăm Uyển Nhi bèn di giá đến khuê phòng Uyển cách cách ở. Uyển Nhi đương gảy đàn, đắm mình trong giai điệu du dương, không phát hiện Khang Hy lặng lẽ bước vào. Tiểu Thảo đứng hầu bên cạnh, nhìn thấy Khang Hy đi vào, vừa định hành lễ thì bị Khang Hy phẩy tay ngăn lại.
Nhạc dứt, Uyển Nhi mới nhận ra chẳng biết Khang Hy đứng cạnh từ lúc nào, vội đứng dậy khẽ nhún người: “Uyển Nhi bái kiến hoàng thượng, sao hoàng thượng không cho người thông báo Uyển Nhi?”
“Miễn lễ miễn lễ, trẫm nghe thấy tiếng đàn, sợ cắt ngang mới không để bọn họ thông báo.”
“Mời hoàng thượng ngồi!”
Khang Hy vừa ngồi xuống Tiểu Thảo liền bưng trà lên: “Hoàng thượng, mời dùng trà!”
“Tách Long Tỉnh này là trà hái trước mưa thì phải!” Khang Hy nhấp một ngụm, hỏi.
“Hồi hoàng thượng, chính thế.” Tiểu Thảo đáp.
“Uyển Nhi, chỗ cháu không có trà hái trước tiết Thanh Minh ư?”
“Hồi hoàng thượng, không ạ.” Vẫn là Tiểu Thảo trả lời.
Nghe thế Khang Hy bèn hỏi Tiểu Thảo: “Sao không đến Nội vụ phủ lĩnh?”
“Nội vụ phủ nói trà trước Thanh Minh vốn không nhiều, vừa hay Tâm Di cách cách đến nên đưa cho cách cách hết rồi.”
Khang Hy gật đầu: “Ờ, mai trẫm sai người mang sang đây một ít.”
Uyển Nhi mỉm cười từ chối: “Tạ ơn hoàng thượng, hoàng thượng cứ để lại dùng, Uyển Nhi thường ngày không mấy chú trọng trà nước.”
Khang Hy khẽ vỗ tay Uyển Nhi an ủi: “Ngoan! Đi, đi dạo với trẫm một lúc!”
“Vâng!” Uyển Nhi cùng Khang Hy đi ra ngoài.
Hai người một già một trẻ thảnh thơi dạo bước trong vườn, Khang Hy nhìn Uyển Nhi từ trên xuống dưới, lại đưa tay sờ thử trang phục của cô, quan tâm nói: “Sức khỏe cháu không tốt, trời lạnh rồi, nên mặc ấm hơn một chút.”
“Tạ ơn hoàng thượng quan tâm, hoàng thượng ngày đêm lao tâm khổ trí, càng cần bảo trọng!”
“Cháu và Tâm Di quan hệ tốt chứ?” Khang Hy hỏi.
“Cô ấy chẳng mấy khi ở trong cung nên hầu như không gặp.”
Khang Hy cười nói: “Tâm Di tính khí hiếu động, thích chạy ra ngoài chơi, trái ngược hẳn với cháu. Uyển Nhi, Tâm Di một thân một mình đến đây, chẳng có người thân nào, lại không phải người Thanh triều chúng ta, thi thoảng trẫm có thiên lệch đôi chút, cháu đừng để bụng nhé!”
“Hoàng thượng nói gì lạ vậy, sao Uyển Nhi lại để bụng chứ, Uyển Nhi đâu vì hoàng thượng cưng chiều Tâm Di cách cách mà không vui, trái lại Uyển Nhi rất muốn kết thân với Tâm Di cách cách, chỉ tiếc là cô ấy ít ở trong cung làm Uyển Nhi đến hụt mấy lần!”
Khang Hy nhẹ lòng pha lẫn mừng vui, đây vốn là nguyên nhân chính của cuộc trò chuyện, giờ thì Khang Hy hoàn toàn yên tâm rồi: “Cháu nghĩ được thế là rất tốt, trẫm cũng mong hai đứa trở thành bạn thân.”
“Hoàng thượng cứ yên tâm!”
Nhìn dáng vẻ ngoan hiền của Uyển Nhi lại nhớ đến việc cha mẹ cô bé sớm qua đời, Khang Hy không khỏi xót thương: “Uyển Nhi này, cháu cũng không còn nhỏ nữa, đợi mùa xuân năm tới trẫm sẽ tính chuyện tìm phò mã cho cháu.”
Tim Uyển Nhi giật thót một cái, cô cuống quýt nói: “Hoàng thượng, Uyển Nhi không muốn lấy chồng.”
“Ai, có cô gái nào là không gả chồng chứ.”
“Uyển Nhi không nỡ rời xa hoàng thượng.” Uyển Nhi khẽ nói, cô cũng không tìm ra lý do nào khác từ chối.
“Tổ phụ và a mã cháu đều hy sinh thân mình vì nước, ngạch nương của cháu là người nhà Ái Tân Giác La, bất luận thế nào trẫm cũng phải giúp cháu nên gia nên thất, có thế mới không hổ thẹn với người đã mất! Uyển Nhi, có phải cháu sợ bị gả đến Mông Cổ? Đừng lo, trẫm không gả cháu đi xa thế đâu, trẫm sẽ chọn cho cháu một người ngay tại kinh thành này, đảm bảo xứng đôi vừa lứa, tuyệt đối không để cháu chịu khổ chịu thiệt.”
Tới mức độ này thì phải công nhận rằng Khang Hy đã rất nghĩ cho Uyển Nhi, đến con gái ruột của mình cũng chẳng chu đáo như thế, hầu hết đều gả đi xa, thánh chỉ ban xuống, muốn hay không cũng phải đi. Cùng Mông Cổ kết thông gia vốn là chiêu bài chính trị tất yếu, cách cách Thanh triều đều thấu hiểu.
Uyển Nhi thích Na Lan Đức Duật, Khang Hy có nghe nói, nhưng chỉ coi là đám cung nữ thái giám đồn đãi thế thôi, trước nay Khang Hy chẳng hề đặt Na Lan Đức Duật vào phạm vi kén chồng cho Uyển Nhi.
Khang Hy chấp thuận tìm hôn phu cho Uyển Nhi ngay tại kinh thành khiến trong lòng Uyển Nhi sáng lên một tia hy vọng. Cô rất muốn nói với Khang Hy rằng mình nặng lòng Na Lan Đức Duật, nguyện gả làm vợ chàng nhưng lễ nghi, gia giáo được truyền dạy từ nhỏ không cho phép cô nói ra điều đó, Uyển Nhi đành nuốt xuống bụng lời nói đã quanh quẩn bên miệng chỉ chực thốt ra: “Uyển Nhi nghe hoàng thượng quyết định!”
“Haha, thế mới là trẻ ngoan chứ!” Khang Hy vô cùng hài lòng.
Nguyên Thái bị Na Lan Đức Duật sỉ nhục đương nhiên không cam tâm, về nhà xúi Phất Dực đến kiện với Dư phi. Phất Dực nhờ người vào cung chuyển lời cho chị, vài ngày sau nhận được phép, hai tên này lập tức vào cung.
Đúng là bọn chúng xui tận mạng, vừa hay hôm đó Tâm Di và đám tiểu quỷ cũng nhắc đến Dư phi.
Lúc đó Tâm Di đương ôm một con chó nhỏ nằm trên ghế đọc sách. Mei, Ju ngồi một góc lặng lẽ thêu thùa may vá, góc kia Nhị Hổ và Tiểu Trúc Tử chụm đầu lại chơi cờ tướng, Đại Hổ đứng giữa “ngọa sơn quan hổ đấu”.
Tiểu Lam Tử đẩy cửa bước vào mang theo một luồng gió đông buốt giá, vừa vào trong phòng bèn chà xát hai tay, miệng xuýt xoa: “Trong này ấm áp thật.”
Tiểu Trúc Tử chẳng thèm ngẩng đầu lấy một cái, phát biểu: “Đâu ai bắt ở ngoài đó chịu rét.”
“Thì cũng phải có người làm việc chứ!”
“Việc gì to tát đến mức Lan công công phải thân chinh đi làm thế, sai tiểu thái giám một tiếng là xong!” Tiểu Trúc Tử ngoảnh đầu liếc nhìn Tiểu Lam Tử.
Tiểu Cát Tử thấy chướng mắt, độp cho cậu ta một câu: “Tiểu Trúc Tử, từ khi theo hầu cách cách ngươi càng ngày càng lười đấy, việc gì cũng sai tiểu thái giám.”
“Tôi có lười đâu, là người khác giành nhau làm giúp đấy chứ.” Tiểu Trúc Tử đắc ý nói.
“Nay đã khác xưa, Tiểu Trúc Tử ở Kính sự phòng chuyên môn bị bắt nạt ngày nào, nay có bao nhiêu người ‘Chu công công, Chu công công’ ngọt xớt bợ đỡ, nịnh nọt.” Tiểu Lam Tử vừa đứng sưởi bên lò lửa vừa châm chọc.
“Hồi đó bọn họ nói cách cách trên trời rơi xuống không dễ hầu hạ, ức hiếp tôi nhỏ người, đá qua bên này, bây giờ có hối hận muốn tông tường cũng muộn. Mà huynh cũng đâu kém, số người theo đuôi huynh còn ít sao?” Tiểu Trúc Tử lớn tiếng đáp lại.
Lúc này Nhị Hổ mới mở miệng: “Này gọi là ‘một người thăng tiên, gà chó đắc đạo’, được theo hầu cách cách là các cậu gặp may.”
“Mỗi bọn tôi gặp may, hai người các huynh thì không chắc?” Tiểu Trúc Tử và Nhị Hổ quả là oan gia.
Đại Hổ đương nhiên nghiêng về phía em trai: ”Chúng tôi có được thơm lây đâu nhỉ?!”
“Aiya, ăn nói thiếu lương tâm quá đi, giờ sáng sớm có thể ngủ nướng, không bị thống lĩnh các huynh giáo huấn, trời lạnh thế này không phải thay phiên trực tuần, ở đây ăn chẳng mất tiền cơm, ngủ chẳng lo tiền nhà, lại có người rót nước bưng trà… huynh còn muốn thơm lây kiểu gì nữa? Nhìn xem, theo hầu cách cách béo ra bao nhiêu, bụng phưỡn hẳn ra kìa.” Tiểu Trúc Tử “độc mồm độc miệng”.
“Tiểu Trúc Tử, đại ca nói mỗi một câu mà ngươi lách cha lách chách tuôn trả một tràng.” Nhị Hổ lắc đầu.
Tiểu Lam Tử bênh Tiểu Trúc Tử: “Nhị Hổ huynh, Tiểu Trúc Tử nói đúng đấy, các huynh còn có thể thường xuyên đi nghe kịch, lên quán trà… trước kia làm gì được rảnh rỗi thế?”
Tiểu Trúc Tử lập tức tiếp lời: “Phải phải, giờ bổng lộc mỗi người các huynh tiêu đi bao nhiêu? Có thể tích lại sau này cưới vợ nữa kìa.”
Nhị Hổ tóm lấy lời Tiểu Trúc Tử, nói móc: “Ai, bọn tôi có thể lấy vợ còn cậu thì không được rồi.”
Tâm Di thấy bọn họ đấu võ… mồm cũng chẳng can ngăn, nghe đến đây mới nhắc nhở Nhị Hổ: “Nhị Hổ, cãi cọ chơi chơi không sao, đừng vạch vết thương người khác.”
“Vâng!” Nhị Hổ tức khắc tỉnh ngộ, không khỏi hổ thẹn, quay sang xin lỗi Tiểu Trúc Tử, “Huynh nhất thời nhỡ miệng, Tiểu Trúc Tử đừng để bụng!”
Tiểu Trúc Tử vô cùng độ lượng phẩy tay: “Không sao, đệ sớm biết thân biết phận rồi, được theo hầu cách cách là tạo hóa của đệ!”
“Nhị Hổ nói không sai, theo hầu chủ nhân tốt như cách cách quả thực là phúc phận của bọn nô tài.” Tiểu Mai Tử cũng góp lời.
“Chứ lại không, chốn cung đình này ai sánh được với cách cách nhà chúng ta, từ trên xuống dưới có ai là không khen chủ nhân chúng ta tốt bụng, khoan dung, hào phóng.” Tiểu Lam Tử sưởi ấm người rồi đến bên bàn rót cho mình một tách trà, vừa uống vừa nói.
“Trên hết, cách cách coi chúng ta là người.” Tiểu Trúc Tử phục Tâm Di chính là điểm này đây.
Tiểu Cát Tử ngừng tay, gật đầu đồng tình: “Phải đấy, trong mắt một số phi tần, cung nữ thái giám còn thua xa chó mèo, không vừa ý là lôi ra trút giận, mắng nhiếc vài câu còn phúc đức, đánh đập cũng là chuyện thường ngày ở huyện.”
“Hôm trước Tú Nhi lại bị chủ cô ta đánh, gãy cả một ngón tay cơ, thật là đáng thương.” Tiểu Mai Tử thở dài, “Hỏi rõ ngọn ngành mới biết hóa ra chỉ vì trà nóng quá, ai!”
“Vậy nên đám cung nữ đó ai chẳng ganh tị với các tỷ.” Lại là Tiểu Trúc Tử.
“Chủ cô ta là ai mà quá đáng thế?” Tâm Di thuận miệng hỏi.
Vẫn là Tiểu Trúc Tử nhanh mồm nhanh miệng: “Dư phi nương nương chứ ai!”
Tâm Di “hừ” một tiếng: “Xem ra cả nhà đó đều cùng một đức hạnh.”
“Cách cách, chi bằng cách cách đòi Tú Nhi về Di Uyển!” Tiểu Mai Tử chợt đề nghị.
“Ghét nhất gặp loại người như Dư phi nên mỗi lần bà ta đến ta đều kiếm cớ đuổi khéo, chẳng được tích sự gì ngoài chuyện đố kỵ tranh giành ân sủng, nói xấu sau lưng, rêu rao này nọ… người nhà bà ta còn cậy thế ỷ quyền ngang ngược hống hách, không coi ai ra gì.” Tâm Di chẳng muốn dính dáng đến Dư phi tẹo nào.
Tiểu Cát Tử cũng nài nỉ: “Cách cách mà không giúp Tú Nhi thì sớm muộn gì cô ta cũng bị Dư phi đánh chết. Kỳ thực Dư phi nương nương đố kỵ Tú Nhi trẻ trung, xinh đẹp. Nghe bảo hoàng thượng từng nói đùa Tú Nhi: nếu là mười mấy năm trước thể nào cũng thu Tú Nhi làm phi tần, chẳng biết sao lại truyền đến tai Dư phi, Tú Nhi không xui xẻo mới là chuyện lạ!”
Tâm Di nhìn hai cô gái: “À, ra là các ngươi xúi ta trút giận giùm Tú Nhi!”
“Cách cách tốt bụng, thương người thế nhất định không nhẫn tâm mặc cho Tú Nhi bị đánh đập, cách cách đi một lần đi!” Tiểu Cát Tử thừa biết vị này ưa nói ngọt.
“Đúng đấy, cách cách, đi một lần đi mà!” Tiểu Mai Tử chạy đến kéo tay áo Tâm Di.
Tâm Di chịu không nổi bọn họ nài nỉ, đành phải đồng ý: “Được rồi được rồi, ta mà không đi thể nào các ngươi cũng nói ta lòng dạ sắt đá. Ta đi là được chứ gì?”
“Cách cách lòng dạ Bồ tát mà.” Tiểu Mai Tử thỉnh thoảng cũng biết nịnh.
“Nói trước nhé, chỉ lần này thôi đấy! Nếu có Tú Nhi thứ hai, thứ ba ta đều đòi về được chắc? Cách này không thể giải quyết tận gốc vấn đề.” Tâm Di nói thẳng, không Di Uyển sẽ thành trại…tế bần mất.
Nói đi là đi ngay, Tâm Di quẳng sách xuống ghế dẫn theo Xiao Mei, Xiao Ju qua “thăm hỏi” Dư phi.
Tại nơi ở của “Dư phi nương nương”, Nguyên Thái, Phất Dực và Dư phi chuyện trò… sôi nổi. Nguyên Thái thêm dầu thêm mỡ tường thuật chuyện xảy ra ở tửu lầu, đương nói đến đoạn Na Lan Đức Duật ỷ võ công cao ức hiếp mình, cố nhiên là hắn giấu nhẹm việc trêu ghẹo Tâm Di.
Tú Nhi run rẩy bưng trà lên, ngón út bàn tay trái quấn một lớp băng mỏng.
Nguyên Thái tùy tiện vuốt má Tú Nhi, Tú Nhi vội né, tách trà không cẩn thận lật úp, hắt đầy váy áo Dư phi.
Dư phi lập tức vung tay tát cho Tú Nhi một cái, Tú Nhi đứng không vững ngã oạch xuống đất, khay trà cũng chung số phận, cốc rơi tách vỡ nước văng tung tóe. Dư phi đứng bật dậy định giơ chân bồi cho Tú Nhi phát nữa.
Đúng lúc đó Tâm Di dẫn Tiểu Mai, Tiểu Cát bước vào, cảnh tượng này khiến lửa giận trong lòng cô bùng lên, bọn Tiểu Trúc Tử nói chẳng sai chút nào, đưa mắt liếc qua những người có mặt trong phòng một lượt, phát hiện ra “người quen” Nguyên Thái liền nảy sinh kế hoạch báo thù.
“Dư phi nương nương.” Tâm Di vờ như không nhìn thấy, cất tiếng chào.
Ngẩng đầu lên thấy Tâm Di, Dư phi vội thụt chân về, cười tươi như hoa: “Chao, tưởng ai, ra là Tâm Di cách cách đến chơi, khách quý khách quý, mau mau mời ngồi!”
Dư phi có nghĩ vỡ đầu cũng không ra mục đích cuộc viếng thăm của Tâm Di, phải biết rằng vị cách cách này ngày thường chẳng dễ mời chút nào, bản thân Dư phi đã thử mời vài lần, tính gây thiện cảm với Tâm Di nhưng lần nào cũng bị Tâm Di tìm đủ mọi lý do gạt phắt.
Nguyên Thái thấy Tâm Di xuất hiện, tim đập thình thịch, vừa sợ vừa lo Tâm Di lật lại chuyện cũ: “Cô ta là Tâm Di cách cách? Thảm rồi! Cầu trời khấn phật cô ta đừng có nhận ra mình.” Vội vàng ngoảnh mặt đi chỗ khác.
Tâm Di bước vào phòng, không những chẳng chút khách sáo còn làm ra vẻ nghênh ngang ngồi xuống ghế.
Dư phi ngoảnh mặt về phía Tú Nhi: “Còn không mau rót trà mời cách cách.”
Tú Nhi nén không để nước mắt trào ra, nhặt khay tách lên, ra ngoài bê trà.
“Để ta giới thiệu với hai cậu, vị này là Tâm Di cách cách. Cách cách, đây là em trai út của ta Phất Dực.” Dư phi nói.
Phất Dực nho nhã lịch thiệp cúi người chào hỏi Tâm Di: “Phất Dực bái kiến Tâm Di cách cách.”
“Ờ!” Tâm Di ngồi nguyên tại chỗ nhận lễ.
Dư phi lại chỉ Nguyên Thái: “Đây là……”
Từ lúc đứng ngoài cửa Tâm Di đã phát hiện Nguyên Thái lấm lét tránh né, ngoảnh mặt đi chỗ khác không dám nhìn mình, cũng chẳng lật tẩy, thấy Dư phi chuẩn bị giới thiệu bèn cướp lời: “Nguyên Thái thiếu gia, chúng ta lại gặp nhau rồi.”
Nguyên Thái chột dạ hướng về phía Tâm Di da qian: “Bái… bái kiến cách cách.”
Dư phi hỏi với giọng ngạc nhiên thấy rõ: “Ý, hai người quen biết nhau từ khi nào vậy?”
“Chuyện này chút nữa hẵng nói.” Tâm Di không thích phí lời với Dư phi, đi thẳng vào vấn đề: “Nương nương, Tâm Di không tự dưng đăng điện Tam Bảo, Tâm Di vừa mắt một người trong cung của nương nương, không biết liệu nương nương có tiện nhường?”
“Cách cách khách sáo quá, vừa mắt ai cách cách cứ nói.” Dư phi chấp thuận ngay không suy nghĩ.
Vừa hay Tú Nhi bưng trà lên mời Tâm Di, Tâm Di bèn chỉ vào Tú Nhi, nói: “Chính là cô ta.”
Dư phi ngây người, vội lấp liếm: “Cách cách, Tú Nhi tay chân vụng về, e không biết hầu hạ, cách cách chọn người nhanh nhẹn tháo vát ấy, Xảo Hồng, Tiểu Đường đều được.”
“Tôi chỉ chọn Tú Nhi.” Tâm Di từ chối thẳng thừng.
Nghe câu này, Dư phi như chợt hiểu ra điều gì nhưng không dám lật mặt với Tâm Di, đành giận cá chém thớt – trừng mắt nhìn Tú Nhi: “Giỏi, giỏi lắm, ngươi thật biết tìm chủ… Sao, thấy chỗ ta chật chội nên không muốn ở, tính leo lên cành cao chứ gì?”
Tú Nhi lùi liền mấy bước, sợ sệt nói: “Nương nương, Tú Nhi không dám.”
“Nương nương không việc gì phải trừng mắt với Tú Nhi, đó là ý của tôi. Tiểu Mai Tử, qua giúp Tú Nhi thu dọn đồ đạc.” Tâm Di chẳng thèm bận tâm liệu Dư phi bằng lòng hay không.
Tiểu Mai Tử ứng tiếng, kéo Tú Nhi đi thẳng.
“Đứng lại! Cách cách, Tú Nhi là người của ta, cách cách thích là đòi đi chắc?!” Dư phi đâu có chịu thả người dễ vậy!
“Vậy nương nương định sao?” Tâm Di hỏi.
“Đợi ta hồi bẩm hoàng thượng, mai sẽ sai người đưa Tú Nhi qua chỗ cách cách.” Dư phi tính dùng chiến thuật hoãn binh đây mà.
Dư phi rõ ràng không muốn Tú Nhi qua chỗ Tâm Di, bà ta coi Tâm Di là con nít dễ gạt, định hoãn vài ngày, ngấm ngầm hại Tú Nhi, xong việc bảo: bệnh chết, ai dám thắc mắc nào.
Ngờ đâu Tâm Di sớm biết trò mèo này của bà ta, cười nhạt một tiếng: “Mai? Mai đi nhặt xác cho Tú Nhi là vừa, đừng nghĩ tôi không biết mấy trò giết người không để lại dấu vết nhé.” Ngừng lại chốc lát mới nói tiếp, “Nương nương chẳng nhắc đến hoàng thượng thì thôi, nhắc đến hoàng thượng… aiya… Tâm Di còn một câu chuyện chưa kể hoàng thượng nghe. Nguyên Thái thiếu gia, hoàng thượng nghe xong câu chuyện này sẽ thế nào nhỉ?” Phen này Tâm Di quyết không tha cho Nguyên Thái.
Tác giả :
Vũ Nhi Phiêu