Ác Quỷ Cánh Trắng
Chương 33
“Ngươi ăn mực nướng không?”-Kuro dẫn Luna đi hết gian hàng này đến gian hàng khác.
Luna lắc đầu “Ta muốn ăn kẹo táo!”
Kuro mặt nhăn nheo nhưng vẫn chạy đi mua kẹo cho Luna. Trong lúc chờ đợi, Luna tìm một chỗ để ngồi.
Mọi thứ sắp kết thúc rồi nhưng sao nhân giới lại vẫn nhộn nhịp như ngày mình còn nhỏ?
Đằng xa một đám trẻ con đang chơi đùa với nhau, Luna nhìn đám trẻ con bất giác mỉm cười.
“Lâu rồi không thấy ngươi cười.”-Kuro đưa cây kẹo ra trước mặt Luna. Luna không nói gì chỉ nhận lấy cây kẹo.
“Vậy nguyên nhân là gì?”-Kuro lại hỏi.
“Kuro Tenshi là nguyên nhân của tất cả mọi việc.”
“Hắn chết rồi ngươi có thể sống, tại sao lại tự hủy diệt bản thân?”
“Ta vốn là quỷ nhưng một con quỷ như ta lại có đôi cánh màu trắng đó là điều bất thường thứ nhất. Thứ hai bản thân ta mang trong mình khả năng đặc biệt của chúa quỷ Satan trong truyền thuyết, khả năng gì ngươi cũng biết. Nếu ta tiếp tục sống không phải mọi thứ sẽ càng trở nên khó giải quyết hơn sao?”
“Vì đôi cánh?”
Luna gật đầu. Phải vì đôi cánh quá nguy hiểm, bản thân cô cũng không thể kiểm soát được nó. Nhưng cô chọn tự hủy cũng là vì thế giới của thần và quỷ sắp sụp đổ rồi vậy cần gì phải sống tiếp.
“Còn giận ta không?”
“Không!”
“Vậy hôm nay làm bạn gái ta một ngày được không?”
“Hả?”-Luna ngơ ngác nhìn Kuro “Ngươi nói gì?”
“... Thôi bỏ đi có năn nỉ ngươi cũng không đồng ý.”
“Vậy ra ngươi đang tỏ tình với ta hả?”
Mặt Kuro xám xịt “Chứ ngươi nghĩ gì?”
“Ta nghĩ ngươi giỡn!”
“... Ngươi... Ngươi... “-Kuro thở dài.
“Được.”
“Được cái gì?”
“Mới đầu hỏi câu gì?”
“Ngươi làm bạn gái ta một...” -Nói tới đây Kuro ngước lên nhìn Luna.
Luna đứng dậy đồng thời kéo Kuro đi theo mình.
Trên đỉnh lâu đài, hai bóng người trải dọc sân thượng. Gió thổi rì rào làm mái tóc xanh lam của cô gái bay trong gió, kế bên là một chàng trai với mái tóc màu bạch kim nổi bật trong đêm.
“Rủ lên đây làm gì?”-Kuro hỏi.
“Trăng xanh.”
“Thì sao?”
Luna chỉ tay lên trán mình, một vết bớt hình lưỡi liềm nhạt màu đang đậm lên.
“Sắp đến giờ rồi!”Luna nằm xuống nền đất lạnh.
Kuro im lặng ngồi kế bên.
Mọi thứ thật yên bình bình, ít ra trong lúc này là vậy.
Luna nằm xuống nên nhìn Kuro theo hướng từ dưới lên phát hiện ra sau gáy anh có một vết sẹo. Luna bật người dậy, đưa tay lên chạm vào vết sẹo, Kuro rùng mình” Đừng đụng!”
“Tại sao?”
“Suýt chết một lần vì nó.”
“Kuro!”
“Gì?”-Kuro quay mặt qua và...
Một cảm giác ấm ấm, mềm mềm chạm nhẹ vào má anh.
Vì hành động bất ngờ đó, Kuro 'đứng hình ' trong vài giây.
“Ngươi...!”
“Kêu cái kiểu đó hoài!”
“Luna!”
Luna ngước lên nhìn “Gì?” nhưng ai ngờ lại bị Kuro đè xuống đất.
Anh áp môi mình lên môi cô.
Đơ... Toàn tập.
“Tạm biệt!” - Kuro cười.
Cơ thể anh đang dần tan ra... Tan ra... Rồi biến thành khói bụi trong không khí.
Trên thiên giới.
“các ngươi định tự hủy?” -hội đồng thiên giới sợ hãi.
“Phải!” -mười thiên thần đồng thanh.
Nói là làm, một vòng tròn phép liền xuất hiện bao phủ cả cung điện thiên giới.
Tất cả thiên thần hoảng loạn tìm cách chạy trốn nhưng vô ích kết giới đã hình thành không còn cách nào để thoát ra.
Quỷ giới
“Mọi người đã chuẩn bị chưa?” -Lucifer trầm giọng hỏi.
Không ai bảo ai, tất cả đều gật đầu. Mọi người xếp thành một vòng tròn cùng niệm phép hủy diệt.
Luna nhìn lên bầu trời.
Thiên giới đã tự hủy rồi ư? Vậy chỉ còn lại quỷ giới và cô?
Luna cười nhạt, cô chắp hai tay lại, bung đôi cánh của mình ra.
Mặt đất rung chuyển... Tòa thành cao lớn đang bắt đầu sụp đổ.
Nước biển dâng lên nhấn chìm tất cả...
1000 năm sau
Không còn thiên thần không còn ác quỷ chỉ còn loài người.
“Luna! Mau dậy đi học nào!”
“Dạ!!!”
Trường trung học Sakura
“Vivi mau trả tớ con gấu!”-Hina khóc hét lên khi bị Vì vị giật lấy con gấu.
“Cậu bao nhiêu tuổi rồi mà còn trẻ con như vậy?”
Bỗng
Lạch cạch! Bốp!
Vivi ngã uỵch xuống đất, con gấu cô nhóc cầm trên tay bị giật lại một cách nhẹ nhàng.
“Cậu còn ăn hiếp người khác nữa thì đừng trách tôi! Vivi!”
“Cậu...Luna!”
“Get out! Please!”
Vivi bực tức chạy khỏi lớp.
Luna trả lại con gấu cho Hina “Sao lại ở trong lớp một mình? Mọi người đâu?”
“Bọn họ đều đi tập bóng chuyền hết rồi, Hina vì sức khỏe yếu nên không được đi!”
“Cậu xuống căn tin với tớ không?”
“Ưm!” -Hina vui vẻ gật đầu.
Căn tin.
Vừa vào đã nghe gây gỗ um xùm.
“Kuro! Mau trả tôi cái bánh!” -Usagi trèo cả lên bàn chỉ để đòi bánh.
“No!”
Gin lắc đầu ngán ngẩm.
“Kuro!” - Luna gọi.
“Gì?” -cứ nghe giọng Luna là có người liền xuống thế.
“trả bánh cho Usagi!”
Kuro hậm hực đưa lại cái bánh cho Usagi. Hina cười chọc ghẹo.
Luna mỉm cười nhìn mọi người.
Không pháp sư, không thiên thần, không ác quỷ. Chỉ có loài người.
Cuộc sống bình yên như vậy thật tốt!
~End
~P.s: cám ơn các bạn đã ủng hộ mình! :)
Luna lắc đầu “Ta muốn ăn kẹo táo!”
Kuro mặt nhăn nheo nhưng vẫn chạy đi mua kẹo cho Luna. Trong lúc chờ đợi, Luna tìm một chỗ để ngồi.
Mọi thứ sắp kết thúc rồi nhưng sao nhân giới lại vẫn nhộn nhịp như ngày mình còn nhỏ?
Đằng xa một đám trẻ con đang chơi đùa với nhau, Luna nhìn đám trẻ con bất giác mỉm cười.
“Lâu rồi không thấy ngươi cười.”-Kuro đưa cây kẹo ra trước mặt Luna. Luna không nói gì chỉ nhận lấy cây kẹo.
“Vậy nguyên nhân là gì?”-Kuro lại hỏi.
“Kuro Tenshi là nguyên nhân của tất cả mọi việc.”
“Hắn chết rồi ngươi có thể sống, tại sao lại tự hủy diệt bản thân?”
“Ta vốn là quỷ nhưng một con quỷ như ta lại có đôi cánh màu trắng đó là điều bất thường thứ nhất. Thứ hai bản thân ta mang trong mình khả năng đặc biệt của chúa quỷ Satan trong truyền thuyết, khả năng gì ngươi cũng biết. Nếu ta tiếp tục sống không phải mọi thứ sẽ càng trở nên khó giải quyết hơn sao?”
“Vì đôi cánh?”
Luna gật đầu. Phải vì đôi cánh quá nguy hiểm, bản thân cô cũng không thể kiểm soát được nó. Nhưng cô chọn tự hủy cũng là vì thế giới của thần và quỷ sắp sụp đổ rồi vậy cần gì phải sống tiếp.
“Còn giận ta không?”
“Không!”
“Vậy hôm nay làm bạn gái ta một ngày được không?”
“Hả?”-Luna ngơ ngác nhìn Kuro “Ngươi nói gì?”
“... Thôi bỏ đi có năn nỉ ngươi cũng không đồng ý.”
“Vậy ra ngươi đang tỏ tình với ta hả?”
Mặt Kuro xám xịt “Chứ ngươi nghĩ gì?”
“Ta nghĩ ngươi giỡn!”
“... Ngươi... Ngươi... “-Kuro thở dài.
“Được.”
“Được cái gì?”
“Mới đầu hỏi câu gì?”
“Ngươi làm bạn gái ta một...” -Nói tới đây Kuro ngước lên nhìn Luna.
Luna đứng dậy đồng thời kéo Kuro đi theo mình.
Trên đỉnh lâu đài, hai bóng người trải dọc sân thượng. Gió thổi rì rào làm mái tóc xanh lam của cô gái bay trong gió, kế bên là một chàng trai với mái tóc màu bạch kim nổi bật trong đêm.
“Rủ lên đây làm gì?”-Kuro hỏi.
“Trăng xanh.”
“Thì sao?”
Luna chỉ tay lên trán mình, một vết bớt hình lưỡi liềm nhạt màu đang đậm lên.
“Sắp đến giờ rồi!”Luna nằm xuống nền đất lạnh.
Kuro im lặng ngồi kế bên.
Mọi thứ thật yên bình bình, ít ra trong lúc này là vậy.
Luna nằm xuống nên nhìn Kuro theo hướng từ dưới lên phát hiện ra sau gáy anh có một vết sẹo. Luna bật người dậy, đưa tay lên chạm vào vết sẹo, Kuro rùng mình” Đừng đụng!”
“Tại sao?”
“Suýt chết một lần vì nó.”
“Kuro!”
“Gì?”-Kuro quay mặt qua và...
Một cảm giác ấm ấm, mềm mềm chạm nhẹ vào má anh.
Vì hành động bất ngờ đó, Kuro 'đứng hình ' trong vài giây.
“Ngươi...!”
“Kêu cái kiểu đó hoài!”
“Luna!”
Luna ngước lên nhìn “Gì?” nhưng ai ngờ lại bị Kuro đè xuống đất.
Anh áp môi mình lên môi cô.
Đơ... Toàn tập.
“Tạm biệt!” - Kuro cười.
Cơ thể anh đang dần tan ra... Tan ra... Rồi biến thành khói bụi trong không khí.
Trên thiên giới.
“các ngươi định tự hủy?” -hội đồng thiên giới sợ hãi.
“Phải!” -mười thiên thần đồng thanh.
Nói là làm, một vòng tròn phép liền xuất hiện bao phủ cả cung điện thiên giới.
Tất cả thiên thần hoảng loạn tìm cách chạy trốn nhưng vô ích kết giới đã hình thành không còn cách nào để thoát ra.
Quỷ giới
“Mọi người đã chuẩn bị chưa?” -Lucifer trầm giọng hỏi.
Không ai bảo ai, tất cả đều gật đầu. Mọi người xếp thành một vòng tròn cùng niệm phép hủy diệt.
Luna nhìn lên bầu trời.
Thiên giới đã tự hủy rồi ư? Vậy chỉ còn lại quỷ giới và cô?
Luna cười nhạt, cô chắp hai tay lại, bung đôi cánh của mình ra.
Mặt đất rung chuyển... Tòa thành cao lớn đang bắt đầu sụp đổ.
Nước biển dâng lên nhấn chìm tất cả...
1000 năm sau
Không còn thiên thần không còn ác quỷ chỉ còn loài người.
“Luna! Mau dậy đi học nào!”
“Dạ!!!”
Trường trung học Sakura
“Vivi mau trả tớ con gấu!”-Hina khóc hét lên khi bị Vì vị giật lấy con gấu.
“Cậu bao nhiêu tuổi rồi mà còn trẻ con như vậy?”
Bỗng
Lạch cạch! Bốp!
Vivi ngã uỵch xuống đất, con gấu cô nhóc cầm trên tay bị giật lại một cách nhẹ nhàng.
“Cậu còn ăn hiếp người khác nữa thì đừng trách tôi! Vivi!”
“Cậu...Luna!”
“Get out! Please!”
Vivi bực tức chạy khỏi lớp.
Luna trả lại con gấu cho Hina “Sao lại ở trong lớp một mình? Mọi người đâu?”
“Bọn họ đều đi tập bóng chuyền hết rồi, Hina vì sức khỏe yếu nên không được đi!”
“Cậu xuống căn tin với tớ không?”
“Ưm!” -Hina vui vẻ gật đầu.
Căn tin.
Vừa vào đã nghe gây gỗ um xùm.
“Kuro! Mau trả tôi cái bánh!” -Usagi trèo cả lên bàn chỉ để đòi bánh.
“No!”
Gin lắc đầu ngán ngẩm.
“Kuro!” - Luna gọi.
“Gì?” -cứ nghe giọng Luna là có người liền xuống thế.
“trả bánh cho Usagi!”
Kuro hậm hực đưa lại cái bánh cho Usagi. Hina cười chọc ghẹo.
Luna mỉm cười nhìn mọi người.
Không pháp sư, không thiên thần, không ác quỷ. Chỉ có loài người.
Cuộc sống bình yên như vậy thật tốt!
~End
~P.s: cám ơn các bạn đã ủng hộ mình! :)
Tác giả :
Rin Mèo