Ác Phu Cường Sủng Thê
Chương 56: Giằng co
Phong Thiển Ảnh suýt nữa cắn vào lưỡi mình, phất phất tay với hai nha đầu, đuổi mọi người xuống, “Khụ khụ, Ngạn Khanh à, đệ đừng tức giận, nàng ấy chỉ lỡ lời, đệ đừng làm nàng sợ, vẫn nên để ta mau chóng bắt mạch cho nàng thôi?”
Trầm Ngạn Khanh lạnh mặt, kéo tay của nàng đưa tới, hai mắt hắn không chớp nhìn chằm chằm vào nàng, ánh mắt đen kịt. Nước mắt Lý Minh Kỳ rơi lã chã, thầm mắng, họ Trầm kia, có bản lĩnh thì ngươi giết chết ta đi, cô nương đây đã là lợn chết thì không sợ nước sôi.
“Sao lại nói nhiều lời vô nghĩa vậy? Mau bắt mạch đi.”
Phong Thiển Ảnh cũng không dám trêu chọc làm trái ý Trầm Ngạn Khanh, hất cái mặt như đầu heo lên, ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh bàn, bắt đầu xem mạch cho Lý Minh Kỳ.
Lúc đầu Lý Minh Kỳ còn cố gắng không nhìn hắn ta, một lát sau thấy hắn ta vẫn không buông tay, hơi khó hiểu, bèn châm chọc khiêu khích: “Phong nhị gia, ngươi đã xong chưa? Sao vẻ mặt lại nghiêm trọng vậy? Rốt cuộc thì cô nương ta mắc bệnh nan y gì vậy?”
Trầm Ngạn Khanh cố nén lửa giận, thầm nghĩ lát nữa không còn ai sẽ tính sổ với nàng, nhưng bộ dạng Phong Thiển Ảnh như thế hình như cũng có gì đó không ổn, trầm giọng hỏi: “Thiển Ảnh, thế nào rồi?”
Phong Thiển Ảnh nhìn Lý Minh Kỳ một cái, lại nhìn Trầm Ngạn Khanh một cái, lộ vẻ nghiêm túc, “Ừm, Ngạn Khanh, đệ đừng sốt ruột, từ từ nghe ta nói, mạch của đệ muội trơn tru, mạch đập lưu loát đều đặn, lên xuống nhịp nhàng, như ngọc nảy.”
Hai mắt Trầm Ngạn Khanh tỏa khí lạnh, “Đừng thừa nước đục thả câu, nói vào điểm chính.”
Lý Minh Kỳ vừa nghe liền cúi đầu, cảm xúc lên xuống, có vui có buồn, còn có chút khó tin, “Phong Thiển Ảnh, ngươi không chẩn sai chứ?”
Phong Thiển Ảnh tỏ vẻ sâu xa khó lường, “Đệ muội, muội thất lễ quá đó, dù gì ta cũng xuất thân từ gia tộc thánh y, chỉ một hỉ mạch nhỏ nhặt mà cũng chẩn sai sao? Ngạn Khanh, đệ sắp làm cha rồi.”
Trầm Ngạn Khanh im lặng một hồi rồi hỏi: “Được bao lâu rồi?”
“Với mạch này, ước chừng đã hơn hai tháng. Mấy ngày nay xóc nảy mệt nhọc, lại không được nghỉ ngơi đầy đủ, sáng nay liền động thai một chút.” Đứa nhỏ này đúng là lớn mạng, hơn một tháng nay mẹ nó luôn lo lắng hoảng sợ, không ngày nào không vượt nóc băng tường, vậy mà vẫn không bị sẩy.
Trên mặt Trầm Ngạn Khanh không lộ chút vui mừng, mắt liếc qua bụng của Lý Minh Kỳ, không cần suy xét liền nói: “Phá đi”.
Lý Minh Kỳ hơi ngớ ra, kiếp trước vẫn luôn mong muốn có một đứa trẻ, đến chết cũng không được như ý, nay đã có mang hai tháng. Đứa trẻ này không phải là điều nàng mong chờ, lại khiến nàng có hy vọng được làm mẹ. Nghe thấy lời Trầm Ngạn Khanh nói, không cần nghĩ ngợi liền chui khỏi lòng hắn, “Không được, Trầm Ngạn Khanh, đứa nhỏ là của ta, ngươi dựa vào đâu mà đòi bỏ nó?.”
“Kỳ Kỳ, cả người nàng đều là của ta, đêm qua chính miệng nàng đồng ý, đã quên mất rồi sao? Thiển Ảnh, huynh kê đơn đi, gọn gàng một chút.” Trầm Ngạn Khanh không chút lay chuyển.
“Không, ngươi không thể làm như vậy.” Mắt nàng ứa lệ, Lý Minh Kỳ nhún nhường yếu đuối cầu xin: “Đứa nhỏ này cũng là của ngươi, Trầm Ngạn Khanh, ngươi không thể tàn nhẫn như vậy, ta van ngươi, cho ta sinh đứa trẻ này, được không? Về sau ta đều nghe theo lời ngươi, tất cả đều nghe theo ngươi”
Trầm Ngạn Khanh nâng tay lau nước mắt cho nàng, nét mặt dịu dàng, cất giọng cương quyết, “Nàng có ta là đủ rồi. Giữa chúng ta không cần thêm kẻ thứ ba.”
Trầm Ngạn Khanh luôn là người mặt lạnh tim lạnh, cố chấp duy nhất trên đời chỉ có mình nàng, chưa nói đến việc hắn có thể chịu chia sẻ tình yêu của nàng hay không, chỉ riêng việc nàng mang thai... tim hắn đã căng thẳng mà nghĩ đến một vài chuyện không vui, hắn tuyệt đối không thể chịu đựng được nếu lại mất nàng. Nếu hắn sớm biết nàng đã có mang, e rằng đêm qua sẽ không dễ dàng bỏ qua cho nàng.
“Ngạn Khanh, trước hết đệ nên bình tĩnh suy nghĩ kỹ càng, ta đi chuẩn bị một chút, nếu đệ vẫn khăng khăng không muốn giữ, ta cũng không nói nữa. Đệ muội, muội cũng nên nghĩ thoáng một chút, Ngạn Khanh cũng chỉ muốn tốt cho muội, chưa thành thân mà đã mang thai sẽ đeo tiếng xấu, hai người còn trẻ, về sau sẽ lại có thôi.” Những lời này của Phong Thiển Ảnh đổi lấy một tiếng thét chói tai của Lý Minh Kỳ, “Ngươi câm miệng, cút ngay.” Bộ dạng này sao có thể giống một thiên kim tiểu thư dịu dàng nhu nhược chứ, rõ ràng chính là một con sư tử mẹ đang bảo vệ con mình.
Phong Thiển Ảnh lắc lắc cái mặt đầu heo, xem ra lại sắp có chuyện náo nhiệt rồi đây. Sau khi ra cửa liền vẫy vẫy tay với hai nha đầu, “Hai người các ngươi đừng đứng đây nghe ngóng nữa, đi bốc thuốc với ta trước đã, việc sắc thuốc sau đó liền giao cho các ngươi.”
Phượng Nhã và Phượng Ngọc đều mang vẻ mặt sầu khổ, tỷ tỷ hỏi: “Nhị gia, phá thật sao?”
“Ưm, các ngươi không nghe thấy lời cung chủ đại nhân nhà các ngươi nói sao? Vợ chồng đầu giường đánh nhau cuối giường hòa hợp, chúng ta cũng đừng chộn rộn thêm.” Phong Thiển Ảnh huýt sáo, xem ra tâm tình cũng rất phức tạp.
Bên trong đã yên tĩnh lại, Lý Minh Kỳ đẩy vòng tay của Trầm Ngạn Khanh ra, ngã ngồi ở trên giường, hai mắt đẫm lệ, ánh mắt quyết liệt nhìn chằm chằm hắn, “Vì sao, vì sao muốn phá đứa nhỏ này? Vì sao lại muốn cướp mất quyền làm mẹ của ta?”
“Kỳ Kỳ, trong lòng nàng có ta không?”
Lý Minh Kỳ ngừng rơi lệ, nghiêng đầu nhìn hắn, “Trầm Ngạn Khanh, ta nói rồi, ta sẽ không trốn nữa.”
“Trong lòng nàng luôn giận ta hận ta, không lúc nào không muốn rời đi, một khi đã như vậy sao còn muốn đứa bé này? Kỳ Kỳ, nàng muốn có đứa bé này để gửi gắm yêu thương gửi gắm cuộc đời, đúng không?” Trầm Ngạn Khanh không nén nổi lạnh lùng, từng chữ như đâm vào da thịt chính mình, lạnh giọng tự nói: “Kỳ Kỳ, khi nàng còn chưa hoàn toàn chấp nhận ta, ta sẽ không để đứa trẻ này tồn tại.”
Lý Minh Kỳ nuốt nước bọt, đau đớn nở nụ cười, “Trầm Ngạn Khanh, chấp nhận ngươi? Ngươi sẽ động lòng với người đã phá hoại hạnh phúc gia đình ngươi ở kiếp trước sao? Ngươi sẽ động lòng với người giam giữ ngươi chiếm đoạt thân thể ngươi sao? Ha! Đùa gì chứ, ta không hận ngươi, nhưng trong lòng ta ngại ngươi sợ ngươi không tin ngươi. Trầm Ngạn Khanh, ta muốn đứa nhỏ này, ta muốn có nó, ngươi không thể phá bỏ, đừng ép ta nổi điên.” Nói đến cuối vẻ mặt nàng vừa đau khổ vừa nghiêm túc, hai tay bảo vệ bụng mình, mặt tái nhợt như tờ giấy, ánh mắt lại sáng bừng.
Vẻ chán nản chợt lóe qua, đúng vậy, hết thảy đều do hắn cưỡng ép, nhưng nếu không dùng sức mạnh, hắn sẽ có được gì? Chẳng gì cả! Không sao, ngày còn dài, “Kỳ Kỳ, nàng muốn làm mẹ đến mức không cần luôn cha mẹ mình sao?”
“Ngươi định làm gì?” Lý Minh Kỳ lập tức hoảng loạn, vẻ nghiêm túc hoàn toàn biến mất, bổ nhào về phía trước, giữ chặt vạt áo hắn, “Trầm Ngạn Khanh, vì sao ngươi luôn ép ta như vậy, vì sao chứ?”
Trầm Ngạn Khanh không né tránh, mặc cho nàng trút giận, đợi khi nàng khóc mệt liền với hai tay ôm chặt nàng vào lòng, “Kỳ Kỳ, nàng là của ta, sao không thể nhìn ta lâu hơn một chút? Sao không tin tưởng ta nhiều hơn một ít?”
Cuối cùng Lý Minh Kỳ cũng không nén nổi, trút hết tất cả uất ức phải chịu những ngày qua, khóc đến rối tinh rối mù, “Ta đã nhẫn nhục chịu đựng đến vậy, ngươi còn muốn ta phải thế nào nữa đây?”
Trầm Ngạn Khanh lạnh mặt, kéo tay của nàng đưa tới, hai mắt hắn không chớp nhìn chằm chằm vào nàng, ánh mắt đen kịt. Nước mắt Lý Minh Kỳ rơi lã chã, thầm mắng, họ Trầm kia, có bản lĩnh thì ngươi giết chết ta đi, cô nương đây đã là lợn chết thì không sợ nước sôi.
“Sao lại nói nhiều lời vô nghĩa vậy? Mau bắt mạch đi.”
Phong Thiển Ảnh cũng không dám trêu chọc làm trái ý Trầm Ngạn Khanh, hất cái mặt như đầu heo lên, ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh bàn, bắt đầu xem mạch cho Lý Minh Kỳ.
Lúc đầu Lý Minh Kỳ còn cố gắng không nhìn hắn ta, một lát sau thấy hắn ta vẫn không buông tay, hơi khó hiểu, bèn châm chọc khiêu khích: “Phong nhị gia, ngươi đã xong chưa? Sao vẻ mặt lại nghiêm trọng vậy? Rốt cuộc thì cô nương ta mắc bệnh nan y gì vậy?”
Trầm Ngạn Khanh cố nén lửa giận, thầm nghĩ lát nữa không còn ai sẽ tính sổ với nàng, nhưng bộ dạng Phong Thiển Ảnh như thế hình như cũng có gì đó không ổn, trầm giọng hỏi: “Thiển Ảnh, thế nào rồi?”
Phong Thiển Ảnh nhìn Lý Minh Kỳ một cái, lại nhìn Trầm Ngạn Khanh một cái, lộ vẻ nghiêm túc, “Ừm, Ngạn Khanh, đệ đừng sốt ruột, từ từ nghe ta nói, mạch của đệ muội trơn tru, mạch đập lưu loát đều đặn, lên xuống nhịp nhàng, như ngọc nảy.”
Hai mắt Trầm Ngạn Khanh tỏa khí lạnh, “Đừng thừa nước đục thả câu, nói vào điểm chính.”
Lý Minh Kỳ vừa nghe liền cúi đầu, cảm xúc lên xuống, có vui có buồn, còn có chút khó tin, “Phong Thiển Ảnh, ngươi không chẩn sai chứ?”
Phong Thiển Ảnh tỏ vẻ sâu xa khó lường, “Đệ muội, muội thất lễ quá đó, dù gì ta cũng xuất thân từ gia tộc thánh y, chỉ một hỉ mạch nhỏ nhặt mà cũng chẩn sai sao? Ngạn Khanh, đệ sắp làm cha rồi.”
Trầm Ngạn Khanh im lặng một hồi rồi hỏi: “Được bao lâu rồi?”
“Với mạch này, ước chừng đã hơn hai tháng. Mấy ngày nay xóc nảy mệt nhọc, lại không được nghỉ ngơi đầy đủ, sáng nay liền động thai một chút.” Đứa nhỏ này đúng là lớn mạng, hơn một tháng nay mẹ nó luôn lo lắng hoảng sợ, không ngày nào không vượt nóc băng tường, vậy mà vẫn không bị sẩy.
Trên mặt Trầm Ngạn Khanh không lộ chút vui mừng, mắt liếc qua bụng của Lý Minh Kỳ, không cần suy xét liền nói: “Phá đi”.
Lý Minh Kỳ hơi ngớ ra, kiếp trước vẫn luôn mong muốn có một đứa trẻ, đến chết cũng không được như ý, nay đã có mang hai tháng. Đứa trẻ này không phải là điều nàng mong chờ, lại khiến nàng có hy vọng được làm mẹ. Nghe thấy lời Trầm Ngạn Khanh nói, không cần nghĩ ngợi liền chui khỏi lòng hắn, “Không được, Trầm Ngạn Khanh, đứa nhỏ là của ta, ngươi dựa vào đâu mà đòi bỏ nó?.”
“Kỳ Kỳ, cả người nàng đều là của ta, đêm qua chính miệng nàng đồng ý, đã quên mất rồi sao? Thiển Ảnh, huynh kê đơn đi, gọn gàng một chút.” Trầm Ngạn Khanh không chút lay chuyển.
“Không, ngươi không thể làm như vậy.” Mắt nàng ứa lệ, Lý Minh Kỳ nhún nhường yếu đuối cầu xin: “Đứa nhỏ này cũng là của ngươi, Trầm Ngạn Khanh, ngươi không thể tàn nhẫn như vậy, ta van ngươi, cho ta sinh đứa trẻ này, được không? Về sau ta đều nghe theo lời ngươi, tất cả đều nghe theo ngươi”
Trầm Ngạn Khanh nâng tay lau nước mắt cho nàng, nét mặt dịu dàng, cất giọng cương quyết, “Nàng có ta là đủ rồi. Giữa chúng ta không cần thêm kẻ thứ ba.”
Trầm Ngạn Khanh luôn là người mặt lạnh tim lạnh, cố chấp duy nhất trên đời chỉ có mình nàng, chưa nói đến việc hắn có thể chịu chia sẻ tình yêu của nàng hay không, chỉ riêng việc nàng mang thai... tim hắn đã căng thẳng mà nghĩ đến một vài chuyện không vui, hắn tuyệt đối không thể chịu đựng được nếu lại mất nàng. Nếu hắn sớm biết nàng đã có mang, e rằng đêm qua sẽ không dễ dàng bỏ qua cho nàng.
“Ngạn Khanh, trước hết đệ nên bình tĩnh suy nghĩ kỹ càng, ta đi chuẩn bị một chút, nếu đệ vẫn khăng khăng không muốn giữ, ta cũng không nói nữa. Đệ muội, muội cũng nên nghĩ thoáng một chút, Ngạn Khanh cũng chỉ muốn tốt cho muội, chưa thành thân mà đã mang thai sẽ đeo tiếng xấu, hai người còn trẻ, về sau sẽ lại có thôi.” Những lời này của Phong Thiển Ảnh đổi lấy một tiếng thét chói tai của Lý Minh Kỳ, “Ngươi câm miệng, cút ngay.” Bộ dạng này sao có thể giống một thiên kim tiểu thư dịu dàng nhu nhược chứ, rõ ràng chính là một con sư tử mẹ đang bảo vệ con mình.
Phong Thiển Ảnh lắc lắc cái mặt đầu heo, xem ra lại sắp có chuyện náo nhiệt rồi đây. Sau khi ra cửa liền vẫy vẫy tay với hai nha đầu, “Hai người các ngươi đừng đứng đây nghe ngóng nữa, đi bốc thuốc với ta trước đã, việc sắc thuốc sau đó liền giao cho các ngươi.”
Phượng Nhã và Phượng Ngọc đều mang vẻ mặt sầu khổ, tỷ tỷ hỏi: “Nhị gia, phá thật sao?”
“Ưm, các ngươi không nghe thấy lời cung chủ đại nhân nhà các ngươi nói sao? Vợ chồng đầu giường đánh nhau cuối giường hòa hợp, chúng ta cũng đừng chộn rộn thêm.” Phong Thiển Ảnh huýt sáo, xem ra tâm tình cũng rất phức tạp.
Bên trong đã yên tĩnh lại, Lý Minh Kỳ đẩy vòng tay của Trầm Ngạn Khanh ra, ngã ngồi ở trên giường, hai mắt đẫm lệ, ánh mắt quyết liệt nhìn chằm chằm hắn, “Vì sao, vì sao muốn phá đứa nhỏ này? Vì sao lại muốn cướp mất quyền làm mẹ của ta?”
“Kỳ Kỳ, trong lòng nàng có ta không?”
Lý Minh Kỳ ngừng rơi lệ, nghiêng đầu nhìn hắn, “Trầm Ngạn Khanh, ta nói rồi, ta sẽ không trốn nữa.”
“Trong lòng nàng luôn giận ta hận ta, không lúc nào không muốn rời đi, một khi đã như vậy sao còn muốn đứa bé này? Kỳ Kỳ, nàng muốn có đứa bé này để gửi gắm yêu thương gửi gắm cuộc đời, đúng không?” Trầm Ngạn Khanh không nén nổi lạnh lùng, từng chữ như đâm vào da thịt chính mình, lạnh giọng tự nói: “Kỳ Kỳ, khi nàng còn chưa hoàn toàn chấp nhận ta, ta sẽ không để đứa trẻ này tồn tại.”
Lý Minh Kỳ nuốt nước bọt, đau đớn nở nụ cười, “Trầm Ngạn Khanh, chấp nhận ngươi? Ngươi sẽ động lòng với người đã phá hoại hạnh phúc gia đình ngươi ở kiếp trước sao? Ngươi sẽ động lòng với người giam giữ ngươi chiếm đoạt thân thể ngươi sao? Ha! Đùa gì chứ, ta không hận ngươi, nhưng trong lòng ta ngại ngươi sợ ngươi không tin ngươi. Trầm Ngạn Khanh, ta muốn đứa nhỏ này, ta muốn có nó, ngươi không thể phá bỏ, đừng ép ta nổi điên.” Nói đến cuối vẻ mặt nàng vừa đau khổ vừa nghiêm túc, hai tay bảo vệ bụng mình, mặt tái nhợt như tờ giấy, ánh mắt lại sáng bừng.
Vẻ chán nản chợt lóe qua, đúng vậy, hết thảy đều do hắn cưỡng ép, nhưng nếu không dùng sức mạnh, hắn sẽ có được gì? Chẳng gì cả! Không sao, ngày còn dài, “Kỳ Kỳ, nàng muốn làm mẹ đến mức không cần luôn cha mẹ mình sao?”
“Ngươi định làm gì?” Lý Minh Kỳ lập tức hoảng loạn, vẻ nghiêm túc hoàn toàn biến mất, bổ nhào về phía trước, giữ chặt vạt áo hắn, “Trầm Ngạn Khanh, vì sao ngươi luôn ép ta như vậy, vì sao chứ?”
Trầm Ngạn Khanh không né tránh, mặc cho nàng trút giận, đợi khi nàng khóc mệt liền với hai tay ôm chặt nàng vào lòng, “Kỳ Kỳ, nàng là của ta, sao không thể nhìn ta lâu hơn một chút? Sao không tin tưởng ta nhiều hơn một ít?”
Cuối cùng Lý Minh Kỳ cũng không nén nổi, trút hết tất cả uất ức phải chịu những ngày qua, khóc đến rối tinh rối mù, “Ta đã nhẫn nhục chịu đựng đến vậy, ngươi còn muốn ta phải thế nào nữa đây?”
Tác giả :
Văn Hội