Ác Phu Cường Sủng Thê
Chương 38: Huyết sát
Tim Lý Minh Kỳ đập như nổi trống, cắm cổ chạy như điên, rốt cục cũng ra khỏi Bắc Sơn, dưới chân núi là một đường mòn quanh co, nàng xem xét chung quanh, cỏ hoang cao khoảng nửa người lay động hai bên đường, chung quanh chỉ có tiếng gió và tiếng mèo rừng kêu, không có nửa bóng người. Một vầng trăng rằm treo giữa trời rọi bóng xuống chân, đã trốn được rồi, nàng lại mờ mịt, nên đi đâu?
“Lý Minh Kỳ ơi Lý Minh Kỳ, lúc này không phải là lúc để mơ màng, thiên hạ to lớn luôn có chỗ cho ngươi dung thân, việc cấp bách là phải rời khỏi nơi này.” Liếc sang trái phải, không chần chờ nữa, trực tiếp nương theo ánh trăng mà đi.
Đêm đen gió lớn, bốn phía trống vắng không người, nếu là nói không sợ, nhất định là gạt người, đành dựa vào sự mạnh mẽ bất khuất của mình. Nàng tăng thêm lực, chân không chạm đất bay trên mặt cỏ, đi được một dặm đường, nương theo ánh trăng, có thể thấy cửa thành cách đó không xa. Mặc kệ nói thế nào, rốt cục cũng có thể cảm nhận được chút hơi người, lòng vừa buông lỏng liền cảm thấy nguy cơ từ phía sau truyền đến, là sát khí, tóc gáy nàng lập tức liền dựng đứng.
Không khí quanh mình như bị xé rách, Lý Minh Kỳ không kịp nghĩ nhiều, lăn một vòng tại chỗ, quay đầu nhìn lại, chỗ vừa mới đứng xếp dọc một hàng Thấu Cốt đinh, cắm sâu ba tấc đất, nếu ghim vào thân thể nàng, liệu có còn mạng sống? Tim co rút như muốn nhảy khỏi cổ họng.
Chẳng lẽ là người của Trầm Ngạn Khanh đuổi tới? Không giống lắm, nếu là người của hắn thì sẽ không có ý giết nàng, nhiều lắm là bắt nàng về chờ xử lý. Chẳng lẽ là người của Triệu Hân Tinh? Không sai, bắt nàng ra khỏi lồng chim chỉ là mấy kẻ lâu la, người này mới đúng là sát thủ.
Tim Lý Minh Kỳ rơi lộp bộp, cố gắng đè nén hoảng sợ, cất giọng rõ ràng: “Các hạ là ai? Chúng ta vốn không quen biết, sao ngươi lại cản đường ta?”
“Bớt nói nhảm đi, ta đặc biệt đến tiễn ngươi về trời.” Tiếng nói khàn khàn bủa vây quanh nàng, sắc bén chói tai.
Lý Minh Kỳ đưa mắt nhìn bốn phía, nơi không trung phía sau lưng xuất hiện một người, như một đám mây đỏ máu che khuất trời xanh, khiến trời đất u ám không ánh sáng, lòng nàng càng lúc càng không yên, “Ngươi là người của Triệu Hân Tinh? Ngươi giết ta không sợ Trầm Ngạn Khanh trả thù sao?”
Tiếng cười khàn khàn như vịt phiêu đãng giữa trời đất, “Bé con, ngươi quá ngây thơ rồi, lúc này ta giết ngươi thì ai mà biết được, bớt nói nhảm đi, ngươi chịu chết, ít vùng vẫy thì ít đớn đau.” Người tới không chút dài dòng, như đại bàng giương cánh nhào đến, từng chiêu từng thức đều tàn nhẫn đánh thẳng vào chỗ hiểm.
“Ít ra ngươi phải để ta thành quỷ cũng rõ ràng một chút chứ.” Trong tay Lý Minh Kỳ chỉ có một thanh đoản đao nhuốm máu, kinh nghiệm thực chiến của nàng chưa ổn, lần đầu tiên trong đời gặp sát khí như thế, nói không hoảng loạn chính là nói xạo, ban đầu còn có thể ỷ vào khinh công mà di chuyển né tránh, né mấy chiêu, quần áo đã có chút tả tơi, mặt xám mày tro vô cùng chật vật.
Tối nay Huyết Sát đến, đúng là muốn biến nàng thành một mâm thức ăn, chờ khi đánh thêm hơn mười chiêu nàng lại luôn tránh được nơi nguy hiểm, hơn nữa trong chiêu thức của nàng luôn có bóng dáng Trầm Ngạn Khanh, điều này khiến y thị hốt hoảng đồng thời cũng hạ quyết tâm phải giết chết, khàn khàn giọng hỏi: “Công phu này là do ai dạy cho ngươi?”
Lý Minh Kỳ đã bị ép đến mức độ này, sống chết ở trước mắt, nàng không thể lùi bước, nhân từ nương tay sẽ gây nguy hiểm đến mạng của mình. Chiêu thức kiếm pháp Trầm Ngạn Khanh dạy cho nàng thoáng hiện trong đầu, cảm thấy chiêu thức đơn giản trước kia sẽ phát huy tác dụng, không đẹp mắt nhưng từng chiêu từng thức đều khắc chế kẻ địch, khiến khi đối mặt với nguy hiểm nàng có thể tự bảo vệ mình. Nàng tái mặt cũng không trả lời, chờ có khe hở sẽ lập tức bỏ chạy, đáng tiếc tài nghệ không bằng người, không cách nào trốn thoát khỏi tầm mắt gã.
“Không nói lời nào? Vậy thì chết đi.” Để tránh đêm dài lắm mộng, Huyết Sát xuống tay.
Lý Minh Kỳ dần mất đi ưu thế, bị ép đến mức không còn sức chống đỡ, tuy gần đây công lực của nàng có nhiều tiến bộ, nhưng chỉ so với trước kia thôi, gặp cao thủ thì sao có thể là đối thủ? Hai gò má tái nhợt hiện lên vẻ không cam lòng, quát hỏi: “Tiền bối, sao ngài lại muốn giết ta? Vì Trầm Ngạn Khanh ư.”
Huyết Sát tạm dừng tay, “Bớt nói nhảm đi, đêm nay ta nhất định phải lấy đầu ngươi.” Thấu cốt đinh tấn công cả ba mặt ngăn cản đường lui của nàng, “Chết đi.”
Kiếm trong tay Lý Minh Kỳ rơi xuống đất, vốn đã nín thở chờ chết.
Đúng lúc này, tiếng xé gió từ bốn phương truyền đến, bốn phía bay tới bốn cái áo choàng tung bay rộng mở. Áo choàng chứa luồng sức mạnh lợi hại, làm thành một nhà giam vây Huyết Sát bên trong.
Lý Minh Kỳ sợ hãi quá độ, hơn nữa còn chưa kịp hoàn hồn, một khắc trước còn quanh quẩn trước Quỷ môn quan, sau một khắc sau thiên binh liền bay xuống, sống sót sau tai nạn có cảm giác gì? Nàng không thấy vui sướng gì, ý nghĩ trống rỗng.
Người áo đỏ bị vây trong áo choàng cuối cùng cũng giãy khỏi nhà giam, bị thương chạy đi, ba người trong đó chạy theo truy sát, người còn lại đi tới bên cạnh Lý Minh Kỳ, cung kính quỳ một gối xuống đất, hai tay nâng lên, đưa đến một cái túi cùng một thanh kiếm, “Lý cô nương, chủ tử nói, ngoài kia lòng người khó lường, rất không an toàn, mong ngài chăm sóc tốt cho bản thân, trăm ngàn lần đừng gầy đi, đừng bị thương, chờ khi ngài ấy hoàn thành mọi việc trong tay liền đến tìm ngài.”
“Chủ tử của các ngươi là ai?” Lý Minh Kỳ thả lỏng tâm tình, cất tiếng, giọng cũng không tự giác mà vút cao, tên đến bên miệng lại chết sống không thốt ra được, bốn người áo đen này xuất hiện rất đúng lúc, không sớm không muộn vừa đúng lúc nàng sức cùng lực kiệt, hẳn là họ vẫn luôn theo sau mình?
Khóe môi nam tử áo đen nhếch một nụ cười, “Chủ tử nói, trong lòng ngài hẳn là đã rõ.”
Lý Minh Kỳ lui về phía sau hai bước, đoạt lấy túi và kiếm trong tay nam tử, nghiến răng nghiến lợi nói: “Thay ta cảm ơn hắn.” Nam tử áo đen cúi đầu hành lễ, tung người chạy đi.
Trong túi có hai bộ quần áo để thay, vài tờ ngân phiếu, một túi bạc vụn, còn có mấy bình thuốc trị thương. Người nọ nghĩ thật chu đáo, Lý Minh Kỳ cất kỹ ngân phiếu vào người, quần áo và túi bị nàng ném xuống đất, oán hận giẫm chân lên, ngẫm lại thấy không đúng, nhặt thuốc trị thương lên, thuốc này đều do Phong Thiển Ảnh điều chế, hiệu quả tốt vô cùng, đem theo bên người có thể đề phòng trường hợp bất trắc. “Trầm Ngạn Khanh, đừng tưởng rằng như vậy ta sẽ ngoan ngoãn bó tay chịu trói, ngươi muốn chơi đùa, ta sẽ tiếp đón.” Lý Minh Kỳ nói lời này đương nhiên có chút chột dạ, nếu tối nay Hắc Y vệ không đuổi tới đúng lúc, e là mình sẽ không thấy được mặt trời ngày mai. Nhưng hết thảy đều do ai gây nên? Đầu sỏ gây ra không phải là hắn sao? Cho nên đừng hy vọng nàng sẽ mang ơn.
Thế giới bên ngoài đúng là có nhiều hiểm trở, có lẽ còn có sát khí thật mạnh, sao lại làm khó ép nàng xông vào, không đụng góc tường không quay đầu lại. Nếu Trầm Ngạn Khanh đã nói vậy, chắc chắn sẽ cho nàng thời gian chạy trốn.
Lòng Lý Minh Kỳ vô cùng mệt mỏi, loại cảm giác bị người khác nắm trong lòng bàn tay thật không thoải mái, thậm chí nàng còn có thể cảm nhận được một sợi dây vô hình đang quấn chặt mình, một đầu kia nằm chắc trong tay hắn, muốn buông liền buông, muốn túm liền túm, muốn giăng lưới là có thể giăng lưới, đây là loại cảm giác gì? Đúng theo lời hắn, như bóng với hình, trốn cũng không thoát. Nên biết rõ nếu chim chóc đã vào rừng, tốt xấu gì cũng muốn bay xa một chút, nếu có thể bay khỏi tầm mắt hắn... Được rồi, nàng suy nghĩ quá nhiều rồi.
Lý Minh Kỳ không vội chạy trốn, trời vừa tờ mờ sáng liền vào thành, đầu tiên là đến cửa hàng quần áo may hai bộ nam trang, tiếp đó lại đến hiệu cầm đồ, cầm tạm bảo kiếm trên tay, cầm bạc vụn đến chỗ thợ rèn mua một thanh kiếm sắc bén. Chờ hết thảy đều chuẩn bị tốt, nghênh ngang bước vào Tùng Hạc Lâu, ăn một bữa thịnh soạn.
Ngồi ở Nhã gian nơi lầu hai có hai người, chính là Trầm Ngạn Khanh và Phong Thiển Ảnh, “Ngạn Khanh, rốt cuộc đệ đang nghĩ gì thế?”
Trầm Ngạn Khanh lộ vẻ hờ hững, ngón tay thon dài gõ mặt bàn, “Không có gì, đang vui thôi.”
Cửa sổ sát đường truyền đến một loạt tiếng động, dưới trời trong nắng đẹp, một người áo đen nhảy vào từ cửa sổ, trong tay người mới tới còn túm theo một người, chính là Huyết Sát toàn thân áo đỏ, “Chủ tử, người đã đưa đến rồi.”
Trầm Ngạn Khanh tùy ý phất phất tay, người áo đen quỳ một gối xuống dập đầu hành lễ, lại từ cửa sổ chạy đi.
“Lý Minh Kỳ ơi Lý Minh Kỳ, lúc này không phải là lúc để mơ màng, thiên hạ to lớn luôn có chỗ cho ngươi dung thân, việc cấp bách là phải rời khỏi nơi này.” Liếc sang trái phải, không chần chờ nữa, trực tiếp nương theo ánh trăng mà đi.
Đêm đen gió lớn, bốn phía trống vắng không người, nếu là nói không sợ, nhất định là gạt người, đành dựa vào sự mạnh mẽ bất khuất của mình. Nàng tăng thêm lực, chân không chạm đất bay trên mặt cỏ, đi được một dặm đường, nương theo ánh trăng, có thể thấy cửa thành cách đó không xa. Mặc kệ nói thế nào, rốt cục cũng có thể cảm nhận được chút hơi người, lòng vừa buông lỏng liền cảm thấy nguy cơ từ phía sau truyền đến, là sát khí, tóc gáy nàng lập tức liền dựng đứng.
Không khí quanh mình như bị xé rách, Lý Minh Kỳ không kịp nghĩ nhiều, lăn một vòng tại chỗ, quay đầu nhìn lại, chỗ vừa mới đứng xếp dọc một hàng Thấu Cốt đinh, cắm sâu ba tấc đất, nếu ghim vào thân thể nàng, liệu có còn mạng sống? Tim co rút như muốn nhảy khỏi cổ họng.
Chẳng lẽ là người của Trầm Ngạn Khanh đuổi tới? Không giống lắm, nếu là người của hắn thì sẽ không có ý giết nàng, nhiều lắm là bắt nàng về chờ xử lý. Chẳng lẽ là người của Triệu Hân Tinh? Không sai, bắt nàng ra khỏi lồng chim chỉ là mấy kẻ lâu la, người này mới đúng là sát thủ.
Tim Lý Minh Kỳ rơi lộp bộp, cố gắng đè nén hoảng sợ, cất giọng rõ ràng: “Các hạ là ai? Chúng ta vốn không quen biết, sao ngươi lại cản đường ta?”
“Bớt nói nhảm đi, ta đặc biệt đến tiễn ngươi về trời.” Tiếng nói khàn khàn bủa vây quanh nàng, sắc bén chói tai.
Lý Minh Kỳ đưa mắt nhìn bốn phía, nơi không trung phía sau lưng xuất hiện một người, như một đám mây đỏ máu che khuất trời xanh, khiến trời đất u ám không ánh sáng, lòng nàng càng lúc càng không yên, “Ngươi là người của Triệu Hân Tinh? Ngươi giết ta không sợ Trầm Ngạn Khanh trả thù sao?”
Tiếng cười khàn khàn như vịt phiêu đãng giữa trời đất, “Bé con, ngươi quá ngây thơ rồi, lúc này ta giết ngươi thì ai mà biết được, bớt nói nhảm đi, ngươi chịu chết, ít vùng vẫy thì ít đớn đau.” Người tới không chút dài dòng, như đại bàng giương cánh nhào đến, từng chiêu từng thức đều tàn nhẫn đánh thẳng vào chỗ hiểm.
“Ít ra ngươi phải để ta thành quỷ cũng rõ ràng một chút chứ.” Trong tay Lý Minh Kỳ chỉ có một thanh đoản đao nhuốm máu, kinh nghiệm thực chiến của nàng chưa ổn, lần đầu tiên trong đời gặp sát khí như thế, nói không hoảng loạn chính là nói xạo, ban đầu còn có thể ỷ vào khinh công mà di chuyển né tránh, né mấy chiêu, quần áo đã có chút tả tơi, mặt xám mày tro vô cùng chật vật.
Tối nay Huyết Sát đến, đúng là muốn biến nàng thành một mâm thức ăn, chờ khi đánh thêm hơn mười chiêu nàng lại luôn tránh được nơi nguy hiểm, hơn nữa trong chiêu thức của nàng luôn có bóng dáng Trầm Ngạn Khanh, điều này khiến y thị hốt hoảng đồng thời cũng hạ quyết tâm phải giết chết, khàn khàn giọng hỏi: “Công phu này là do ai dạy cho ngươi?”
Lý Minh Kỳ đã bị ép đến mức độ này, sống chết ở trước mắt, nàng không thể lùi bước, nhân từ nương tay sẽ gây nguy hiểm đến mạng của mình. Chiêu thức kiếm pháp Trầm Ngạn Khanh dạy cho nàng thoáng hiện trong đầu, cảm thấy chiêu thức đơn giản trước kia sẽ phát huy tác dụng, không đẹp mắt nhưng từng chiêu từng thức đều khắc chế kẻ địch, khiến khi đối mặt với nguy hiểm nàng có thể tự bảo vệ mình. Nàng tái mặt cũng không trả lời, chờ có khe hở sẽ lập tức bỏ chạy, đáng tiếc tài nghệ không bằng người, không cách nào trốn thoát khỏi tầm mắt gã.
“Không nói lời nào? Vậy thì chết đi.” Để tránh đêm dài lắm mộng, Huyết Sát xuống tay.
Lý Minh Kỳ dần mất đi ưu thế, bị ép đến mức không còn sức chống đỡ, tuy gần đây công lực của nàng có nhiều tiến bộ, nhưng chỉ so với trước kia thôi, gặp cao thủ thì sao có thể là đối thủ? Hai gò má tái nhợt hiện lên vẻ không cam lòng, quát hỏi: “Tiền bối, sao ngài lại muốn giết ta? Vì Trầm Ngạn Khanh ư.”
Huyết Sát tạm dừng tay, “Bớt nói nhảm đi, đêm nay ta nhất định phải lấy đầu ngươi.” Thấu cốt đinh tấn công cả ba mặt ngăn cản đường lui của nàng, “Chết đi.”
Kiếm trong tay Lý Minh Kỳ rơi xuống đất, vốn đã nín thở chờ chết.
Đúng lúc này, tiếng xé gió từ bốn phương truyền đến, bốn phía bay tới bốn cái áo choàng tung bay rộng mở. Áo choàng chứa luồng sức mạnh lợi hại, làm thành một nhà giam vây Huyết Sát bên trong.
Lý Minh Kỳ sợ hãi quá độ, hơn nữa còn chưa kịp hoàn hồn, một khắc trước còn quanh quẩn trước Quỷ môn quan, sau một khắc sau thiên binh liền bay xuống, sống sót sau tai nạn có cảm giác gì? Nàng không thấy vui sướng gì, ý nghĩ trống rỗng.
Người áo đỏ bị vây trong áo choàng cuối cùng cũng giãy khỏi nhà giam, bị thương chạy đi, ba người trong đó chạy theo truy sát, người còn lại đi tới bên cạnh Lý Minh Kỳ, cung kính quỳ một gối xuống đất, hai tay nâng lên, đưa đến một cái túi cùng một thanh kiếm, “Lý cô nương, chủ tử nói, ngoài kia lòng người khó lường, rất không an toàn, mong ngài chăm sóc tốt cho bản thân, trăm ngàn lần đừng gầy đi, đừng bị thương, chờ khi ngài ấy hoàn thành mọi việc trong tay liền đến tìm ngài.”
“Chủ tử của các ngươi là ai?” Lý Minh Kỳ thả lỏng tâm tình, cất tiếng, giọng cũng không tự giác mà vút cao, tên đến bên miệng lại chết sống không thốt ra được, bốn người áo đen này xuất hiện rất đúng lúc, không sớm không muộn vừa đúng lúc nàng sức cùng lực kiệt, hẳn là họ vẫn luôn theo sau mình?
Khóe môi nam tử áo đen nhếch một nụ cười, “Chủ tử nói, trong lòng ngài hẳn là đã rõ.”
Lý Minh Kỳ lui về phía sau hai bước, đoạt lấy túi và kiếm trong tay nam tử, nghiến răng nghiến lợi nói: “Thay ta cảm ơn hắn.” Nam tử áo đen cúi đầu hành lễ, tung người chạy đi.
Trong túi có hai bộ quần áo để thay, vài tờ ngân phiếu, một túi bạc vụn, còn có mấy bình thuốc trị thương. Người nọ nghĩ thật chu đáo, Lý Minh Kỳ cất kỹ ngân phiếu vào người, quần áo và túi bị nàng ném xuống đất, oán hận giẫm chân lên, ngẫm lại thấy không đúng, nhặt thuốc trị thương lên, thuốc này đều do Phong Thiển Ảnh điều chế, hiệu quả tốt vô cùng, đem theo bên người có thể đề phòng trường hợp bất trắc. “Trầm Ngạn Khanh, đừng tưởng rằng như vậy ta sẽ ngoan ngoãn bó tay chịu trói, ngươi muốn chơi đùa, ta sẽ tiếp đón.” Lý Minh Kỳ nói lời này đương nhiên có chút chột dạ, nếu tối nay Hắc Y vệ không đuổi tới đúng lúc, e là mình sẽ không thấy được mặt trời ngày mai. Nhưng hết thảy đều do ai gây nên? Đầu sỏ gây ra không phải là hắn sao? Cho nên đừng hy vọng nàng sẽ mang ơn.
Thế giới bên ngoài đúng là có nhiều hiểm trở, có lẽ còn có sát khí thật mạnh, sao lại làm khó ép nàng xông vào, không đụng góc tường không quay đầu lại. Nếu Trầm Ngạn Khanh đã nói vậy, chắc chắn sẽ cho nàng thời gian chạy trốn.
Lòng Lý Minh Kỳ vô cùng mệt mỏi, loại cảm giác bị người khác nắm trong lòng bàn tay thật không thoải mái, thậm chí nàng còn có thể cảm nhận được một sợi dây vô hình đang quấn chặt mình, một đầu kia nằm chắc trong tay hắn, muốn buông liền buông, muốn túm liền túm, muốn giăng lưới là có thể giăng lưới, đây là loại cảm giác gì? Đúng theo lời hắn, như bóng với hình, trốn cũng không thoát. Nên biết rõ nếu chim chóc đã vào rừng, tốt xấu gì cũng muốn bay xa một chút, nếu có thể bay khỏi tầm mắt hắn... Được rồi, nàng suy nghĩ quá nhiều rồi.
Lý Minh Kỳ không vội chạy trốn, trời vừa tờ mờ sáng liền vào thành, đầu tiên là đến cửa hàng quần áo may hai bộ nam trang, tiếp đó lại đến hiệu cầm đồ, cầm tạm bảo kiếm trên tay, cầm bạc vụn đến chỗ thợ rèn mua một thanh kiếm sắc bén. Chờ hết thảy đều chuẩn bị tốt, nghênh ngang bước vào Tùng Hạc Lâu, ăn một bữa thịnh soạn.
Ngồi ở Nhã gian nơi lầu hai có hai người, chính là Trầm Ngạn Khanh và Phong Thiển Ảnh, “Ngạn Khanh, rốt cuộc đệ đang nghĩ gì thế?”
Trầm Ngạn Khanh lộ vẻ hờ hững, ngón tay thon dài gõ mặt bàn, “Không có gì, đang vui thôi.”
Cửa sổ sát đường truyền đến một loạt tiếng động, dưới trời trong nắng đẹp, một người áo đen nhảy vào từ cửa sổ, trong tay người mới tới còn túm theo một người, chính là Huyết Sát toàn thân áo đỏ, “Chủ tử, người đã đưa đến rồi.”
Trầm Ngạn Khanh tùy ý phất phất tay, người áo đen quỳ một gối xuống dập đầu hành lễ, lại từ cửa sổ chạy đi.
Tác giả :
Văn Hội