Ác Nữ Trùng Sinh_Vương Phi Đáng Yêu Của Lãnh Khốc Vương Gia
Chương 109 Vân Cảnh Tuyết độc ác.
Mặc Kinh Phong xoa xoa huyệt thái dương, hỏi :
-" Đây rốt cuộc là ở đâu ?"
-" Đây là thượng cổ thần tháp Đan Tháp_Y Tháp, chủ nhân của chúng ta là Mặc Nguyệt."
Kỷ Nhất Xuyên thong thả nói, gương mặt non nớt thờ ơ lạnh nhạt. Mặc Kinh Phong cũng không quá bất ngờ, chỉ khẽ thở dài một hơi, cười khổ, đây chắc hẳn là một trong những bí mật của muội muội hắn đây mà.
-" Huynh ngất cũng đã được mấy canh giờ rồi, chúng ta đang tiến vào địa phận của Vân Trang Tông."
Mặc Nguyệt bình tĩnh nói, chân nàng đạp lên kiếm, ngự kiếm phi hành hướng tới dãy núi cao bị mây mù che phủ, địa phận của Vân Trang Tông. Nàng không nghe Mặc Kinh Phong đáp lại, liền biết hắn đang suy nghĩ về việc Vân Nhược Vũ bị bắt, nàng cũng không muốn nói nhiều, bởi có nói gì thì cũng vô dụng thôi, an ủi lại chỉ khiến hắn thêm sầu thêm lo.
Ngự kiếm phi hành, Trúc Cơ đỉnh phong đã có thể làm được như vậy rồi, Mặc Nguyệt thân mình không lung lay, khuôn mặt trầm tĩnh, ánh mắt hung quang dày đặc. Nàng đang rất giận !
-" Tới rồi !"
Mặc Nguyệt đáp xuống chân núi, âm tàn nhìn lên Vân Trang Tông hoa lệ trên đỉnh núi.
____________
Vân Nhược Vũ bị bắt giam, bị trói trong căn phòng chứa đầy rơm rạ, trên người đầy vết roi quất, làn da trắng xanh tím kinh người, máu tươi đã khô lại. Mái tóc nàng hỗn loạn xoã xuống, máu và mồ hôi dính lại, nhớp nháp ghê tởm.
Đôi mắt nàng vô thần, khoé miệng tràn ra tia máu tươi.
Một chậu nước muối tạt thẳng vào người nàng.
Vân Nhược Vũ bị cơn đau thấu xương làm hoàn hồn lại, nước muối dính vào vết thương khiến nàng đau đến chảy nước mắt nhưng nàng mạnh mẽ cắn chặt môi đến bật máu, ánh mắt phủ một tầng nước mỏng quật cường nhìn hồng y nữ tử xinh đẹp.
Vân Cảnh Tuyết một thân hồng sa quyến rũ lạ thường, làn da trắng nõn không tỳ vết, đôi mắt kiêu ngạo từ trên cao nhìn xuống Vân Nhược Vũ, trên khoé môi còn treo nụ cười trào phúng :
-" Vân Nhược Vũ, thật không ngờ ngươi còn có ngày này a."
Nàng ta ngồi xổm xuống trước mặt Vân Nhược Vũ, ngón tay thon dài màu đậu khâu khẽ vuốt qua gương mặt của Vân Nhược Vũ, mạnh mẽ nắm cằm nàng lên, ép nàng nhìn thẳng vào mặt nàng ta :
-" Quả nhiên là hồ ly tinh, ngươi đã dùng gương mặt này để quyến rũ Phong ca ca đúng không ?"
Vân Cảnh Tuyết dùng lực muốn bóp nát cằm Vân Nhược Vũ, nhưng đâu dễ như thế, Vân Nhược Vũ không chỉ bị Mặc Nguyệt ép tắm dược liệu cường điệu thân thể vả lại nàng là Luyện Khí Kỳ cấp năm, một tiểu thư khuê các liễu yếu đào tơ, sống trong nhung lụa như Vân Cảnh Tuyết muốn bóp nát cằm nàng là điều không có khả năng.
Biết không thành công, Vân Cảnh Tuyết cũng buông tha cho Vân Nhược Vũ, bất quá nàng ta lại dùng chân hung hăng đạp mạnh xuống vết thương trên đùi phải của nàng :
-" Tiện nhân, nếu không phải ngươi câu dẫn Phong ca ca, huynh ấy đã sớm là của ta !"
-" A !!"
Vân Nhược Vũ đau đớn hét lên, nàng chỉ thấy một cơn đau xông lên tận đầu, chân phải dường như không còn chút cảm giác nào nữa, như thể nó không phải là một bộ phận trên cơ thể của nàng.
Vốn một cú đạp đó của Vân Cảnh Tuyết cũng chẳng khiến Vân Nhược Vũ đau đến chết đi sống lại, nhưng nàng ta lại dùng con dao sắc bén giấu ở đế giày có sát muối mà đâm thẳng vào vết thương của nàng.
Độc ác !
-" Ngươi cho dù có giết ta Phong ca cũng sẽ không bao giờ động tâm với ngươi, cho dù ngươi mơ mộng hão huyền cũng sẽ không có cửa đâu, huynh ấy chỉ càng hận ngươi thêm thôi !"
Vân Nhược Vũ dùng hết sức hét lớn.
Vân Cảnh Tuyết mặt hết trắng rồi xanh, nhưng trong chốc lát lại khôi phục như bình thường, nàng ta vân đạm phong kinh nói :
-" Ngươi nói đúng, nhưng....nếu ta lột da mặt của ngươi thay thế cho da mặt của ta, vậy ta liền là ngươi, huynh ấy rồi sẽ yêu ta thôi ! Người tới lột da mặt của nàng ta xuống cho ta !"
Vân Cảnh Tuyết hung hăng ra lệnh, đáy mắt nàng ta tràn đầy hung ác. Vân Nhược Vũ, có trách cũng đừng trách ta, nên trách ngươi không biết tự lượng sức mình đi cướp nam nhân của ta !
Mấy nam nhân từ phía sau xông lên tóm lấy Vân Nhược Vũ, không cho nàng phản kháng, dây trói nàng càng chặt hơn, Vân Nhược Vũ mặt tái mét :
-" Vô liêm sỉ !"
Một người cầm dao tới, cười lạnh lẽo với Vân Nhược Vũ.
Không, nàng không muốn ! Nàng không muốn !!!
Vân Nhược Vũ như phát điên mà vùng vẫy, nàng không can tâm, nàng nếu bị lột da mặt, vậy sau này nàng sẽ không thể đứng trước mặt Mặc Kinh Phong, càng không có tư cách sánh vai cùng thiên tài như hắn, không có tư cách trở thành người một nhà với Mặc Nguyệt và nàng cũng biết, Vân Cảnh Tuyết tuyệt đối không để nàng sống, nàng sẽ là uy hiếp cho nàng ta ! Nhưng nàng vẫn không thể giãy dụa được lâu, những nam nhân này mạnh hơn nàng nhiều.
Nàng sợ, rất sợ.
Mặc Kinh Phong huynh ở đâu, làm ơn tới cứu muội đi....
Kinh Phong, làm ơn tới cứu muội...cứu muội...Kinh Phong....huynh ở đâu....
-" Vân Cảnh Tuyết mau dừng tay !"
Một nam tử trẻ tuổi đúng lúc xông thẳng vào phòng giam, Vân Nhược Vũ nhanh chóng nhận ra ý, người duy nhất ở Vân Trang Tông ngoại trừ Mặc Kinh Phong tình nguyện toàn tâm toàn ý đối xử tốt với nàng.
Vụ sư huynh !!!