Ác Nữ Tôi Yêu Em
Chương 31: Âm Mưu Trong Bóng Tối
Tịnh Kỳ tóm chặt lấy bàn tay đang giơ lên của Triệu Ninh, tay phải nhanh như chớp giáng cho con bé một cái tát thật mạnh.
Triệu Ninh kinh ngạc không kịp phản ứng, liền chỉ thấy má trái của mình rất đau rát, vội vàng đưa tay lên ôm lấy mặt
- Mày dám...
Triệu Giai tức giận vừa bước lên được một bước, ngờ đâu động tác của Tịnh Kỳ nhanh hơn, cô đã chủ động áp sát đứng chắn ngay trước mặt, đưa khuôn mặt mỹ lệ ngẩng cao, ánh mắt toả ra sát khí đáng sợ nhìn thẳng vào Triệu Giai.
- Chị! Đừng cố gây chuyện với tôi, tôi cũng sẽ không làm khó chị, còn nếu cứ làm mấy trò ngu ngốc này, thì không những.....
- Nó!
Triệu Ninh điên tiết, đứng ngay phía bên cạnh toan lao vào định đánh cô, thì bàn tay Tịnh Kỳ đã vươn ra, ngón tay chĩa thẳng vào ngay sống mũi Triệu Ninh. Triệu Ninh mở to tròng mắt kinh sợ, đầu dao dọc giấy sắc nhọn chỉ còn cách khuôn mặt cô chừng 3cm.
Triệu Giai thấy cảnh đó liền sợ hãi, đưa hai tay lên che miệng không dám hé nửa lời.
Tịnh Kỳ nhanh nhẹn thu tay về, mắt vẫn hướng vào Triệu Giai tiếp tục câu chuyện
- Mà ngay cả chị tôi cũng sẽ cắn đấy!
Tiểu Miên đứng sau lưng Tịnh Kỳ cũng không nhìn ra ban nãy cô vừa làm gì, hay đe doạ họ như thế nào. Chỉ biết vẻ mặt của hai chị em họ vừa rồi còn rất hung hăng, ngay sau đó lại thấy sự sợ hãi không nói nên lời. Đột nhiên trong đáy mắt của Tiểu Miên ánh lên cái nhìn đầy xa xăm lạnh lẽo.
Tịnh Kì cầm tay Tiểu Miên kéo đi, vừa đi qua khu vực sảnh chính, đột nhiên không gian xung quanh cô bao phủ một màu đen tối, Tịnh Kỳ đột ngột dừng lại.
"Mất điện sao?"
"Không đúng, mọi âm thanh vẫn đang diễn ra như bình thường".
Suy nghĩ vừa thoáng qua thì cũng là lúc mọi vật sáng trở lại như ban đầu.
- Tịnh Kỳ cậu sao vậy?
- Sao tự nhiên lại dừng lại?
- Cậu quên gì sao?
Tiểu Miên nhận thấy bàn tay Tịnh Kỳ hơi run lên, liền lo lắng hỏi.
"Vừa rồi, mắt của mình..."
Tịnh Kỳ vội vã mở chiếc Clutch cầm tay.
- Tiểu Miên, cậu cầm danh thiếp của mình, đến bàn tiệc khu A. Ở đó có thư kí Lâm cậu đã từng gặp qua rồi phải không?
- Lâm Trạc Hiên sao?
- Ừ !
- Trước đó mình đã giúp cậu giành được một xuất học bổng chuyên nghành luật thương mại ở Mỹ. Giờ cậu qua đó chính thức chào hỏi, người này sẽ hướng dẫn kĩ thêm về quy trình cấp hồ sơ cho cậu.
- Cậu giúp mình xin học bổng sao?
- Không phải cậu từng nói muốn sang Mỹ đó sao?. Mình chỉ muốn góp một phần nhỏ bé trong ước mơ của cậu thôi mà.
Tịnh Kỳ nhìn Tiểu Miên mĩm cười, tuy nhiên, Tiểu Miên lại có vẻ không hứng thú với lời cô vừa nói.
- Tiểu Miên ..... cậu...không vui à?
- Không phải đâu, đương nhiên là mình rất vui rồi, mình chỉ đang suy nghĩ không ngờ được là cậu lại vì mình mà làm nhiều điều như thế, cảm ơn cậu nhiều lắm Tịnh Kỳ.
- Thật sao! Như thế là mình yên tâm rồi.
- Nhưng... chỉ mình đi thôi sao?
Tiểu Miên rụt rè hỏi.
- Đừng lo, mình đã gọi điện trước rồi. Cậu phải tự tin lên.
- Giờ mình như thế này cùng cậu đến đó e là không tiện lắm.
Tịnh Kỳ cúi xuống nhìn chiếc váy bị dơ một mảng do cuộc va chạm ban nãy, nói với giọng đầy tiếc nuối.
- Mình sẽ nhờ phục vụ kiếm một bộ váy khác,rồi sẽ quay lại gặp cậu sau.
Nói rồi cô bước về phía hành lang, vẫy tay ra hiệu cho Tiểu Miên mau đi đi.
- Vậy cậu nhanh lên nhé!
Tiểu Miên ân cần nhắn nhủ, bóng Tịnh Kỳ vừa khuất sau góc tường, cô đem tấm danh thiếp vò chặt trong tay ,rồi lặng lẽ ấn số điện thoại đầu tiên trong danh mục gọi đến.
******
Sau khi Tịnh Kỳ rời đi, Triệu Giai vội vàng bước tới nhìn chằm chằm vào vết đỏ còn hằn nguyên dấu tay trên má của Triệu Ninh mà nguyền rủa.
- Con nhỏ khốn khiếp!
- Chị! Em muốn nó vĩnh viễn biến mất, bằng cách nào cũng được, em chỉ muốn nó chết đi thôi.
Triệu Ninh thốt lên từng câu, ánh mắt chứa đầy sự thù hận.
- Triệu Ninh em bình tĩnh, thay vì khiến nó biến mất một cách dễ dàng, thì chị lại muốn nó sống mà nếm trãi mùi vị của sự đau đớn, như thế tuyệt hơn nhiều.
- Chị biết, nó rất yêu Mạc Tư Hàn,nhưng thú vị là anh ta lại vô cùng căm ghét nó. Mặc dù biết rõ đó là vị hôn phu tương lai của chị mình mà nó vẫn mặt dày bám lấy , đúng là đê tiện như mẹ nó vậy.
- Nhưng không sao, đã đến lúc vật về tay chủ.
- Triệu Giai chị định làm gì?
- Nếu đã là của chị, thì có dùng chút thủ đoạn cũng không có gì là sai.
Triệu Giai hướng mắt về lối chính giữa buổi tiệc, nơi đó thấp thoáng bóng dáng Tư Hàn đang đứng trò chuyện cùng David và xung quanh là các ông chủ doanh nghiệp đang vây lấy anh.
- Triệu Ninh, lát nữa em và Lưu Thiên Đông cứ về trước, chị sẽ ở lại cùng Mạc Tư Hàn bồi đắp tình cảm một chút.
Triệu Giai nở nụ cười gian xảo biểu lộ đầy vẻ toan tính, mưu mô.
Lát sau cô gọi người phục vụ lại,dặn dò một vài câu rồi nhanh tay nhét mấy tờ đô vào chiếc áo ghi-lê bên trong.
****
Về phần Lưu Thiên Đông sau khi sai người sắp đặt xong mọi việc theo đúng ý đồ của hắn, hắn bình tĩnh ngồi chờ đợi kết quả.
Một lát sau, người phục vụ mặc bộ vest màu đen vội vã thả vào túi áo của hắn một chiếc chìa khoá, rồi nhanh nhẹn rời đi.
Lưu Thiên Đông rời khỏi bàn tiệc, đưa mắt quan sát xung quanh, khi trông thấy Tư Hàn đang đứng trò chuyện cùng đám người dự thầu, thì vẻ mặt có phần khó chịu liền nhanh chóng bước tới chào hỏi.
- Hừ! Vốn nghe nói Triệu Gia và Mạc gia có mối quan hệ liên hôn nên mình mới phải cất công đưa hai chị em bọn họ đến, cứ tưởng nắm chắc được hợp đồng béo bở này,ngờ đâu cô ta lại không có lấy một chút giá trị, thật đúng vô dụng!.
- Tên Mạc Tư Hàn kiêu ngạo này, hắn còn chẳng thèm để nhà họ Triệu vào trong mắt.
Triệu Ninh kinh ngạc không kịp phản ứng, liền chỉ thấy má trái của mình rất đau rát, vội vàng đưa tay lên ôm lấy mặt
- Mày dám...
Triệu Giai tức giận vừa bước lên được một bước, ngờ đâu động tác của Tịnh Kỳ nhanh hơn, cô đã chủ động áp sát đứng chắn ngay trước mặt, đưa khuôn mặt mỹ lệ ngẩng cao, ánh mắt toả ra sát khí đáng sợ nhìn thẳng vào Triệu Giai.
- Chị! Đừng cố gây chuyện với tôi, tôi cũng sẽ không làm khó chị, còn nếu cứ làm mấy trò ngu ngốc này, thì không những.....
- Nó!
Triệu Ninh điên tiết, đứng ngay phía bên cạnh toan lao vào định đánh cô, thì bàn tay Tịnh Kỳ đã vươn ra, ngón tay chĩa thẳng vào ngay sống mũi Triệu Ninh. Triệu Ninh mở to tròng mắt kinh sợ, đầu dao dọc giấy sắc nhọn chỉ còn cách khuôn mặt cô chừng 3cm.
Triệu Giai thấy cảnh đó liền sợ hãi, đưa hai tay lên che miệng không dám hé nửa lời.
Tịnh Kỳ nhanh nhẹn thu tay về, mắt vẫn hướng vào Triệu Giai tiếp tục câu chuyện
- Mà ngay cả chị tôi cũng sẽ cắn đấy!
Tiểu Miên đứng sau lưng Tịnh Kỳ cũng không nhìn ra ban nãy cô vừa làm gì, hay đe doạ họ như thế nào. Chỉ biết vẻ mặt của hai chị em họ vừa rồi còn rất hung hăng, ngay sau đó lại thấy sự sợ hãi không nói nên lời. Đột nhiên trong đáy mắt của Tiểu Miên ánh lên cái nhìn đầy xa xăm lạnh lẽo.
Tịnh Kì cầm tay Tiểu Miên kéo đi, vừa đi qua khu vực sảnh chính, đột nhiên không gian xung quanh cô bao phủ một màu đen tối, Tịnh Kỳ đột ngột dừng lại.
"Mất điện sao?"
"Không đúng, mọi âm thanh vẫn đang diễn ra như bình thường".
Suy nghĩ vừa thoáng qua thì cũng là lúc mọi vật sáng trở lại như ban đầu.
- Tịnh Kỳ cậu sao vậy?
- Sao tự nhiên lại dừng lại?
- Cậu quên gì sao?
Tiểu Miên nhận thấy bàn tay Tịnh Kỳ hơi run lên, liền lo lắng hỏi.
"Vừa rồi, mắt của mình..."
Tịnh Kỳ vội vã mở chiếc Clutch cầm tay.
- Tiểu Miên, cậu cầm danh thiếp của mình, đến bàn tiệc khu A. Ở đó có thư kí Lâm cậu đã từng gặp qua rồi phải không?
- Lâm Trạc Hiên sao?
- Ừ !
- Trước đó mình đã giúp cậu giành được một xuất học bổng chuyên nghành luật thương mại ở Mỹ. Giờ cậu qua đó chính thức chào hỏi, người này sẽ hướng dẫn kĩ thêm về quy trình cấp hồ sơ cho cậu.
- Cậu giúp mình xin học bổng sao?
- Không phải cậu từng nói muốn sang Mỹ đó sao?. Mình chỉ muốn góp một phần nhỏ bé trong ước mơ của cậu thôi mà.
Tịnh Kỳ nhìn Tiểu Miên mĩm cười, tuy nhiên, Tiểu Miên lại có vẻ không hứng thú với lời cô vừa nói.
- Tiểu Miên ..... cậu...không vui à?
- Không phải đâu, đương nhiên là mình rất vui rồi, mình chỉ đang suy nghĩ không ngờ được là cậu lại vì mình mà làm nhiều điều như thế, cảm ơn cậu nhiều lắm Tịnh Kỳ.
- Thật sao! Như thế là mình yên tâm rồi.
- Nhưng... chỉ mình đi thôi sao?
Tiểu Miên rụt rè hỏi.
- Đừng lo, mình đã gọi điện trước rồi. Cậu phải tự tin lên.
- Giờ mình như thế này cùng cậu đến đó e là không tiện lắm.
Tịnh Kỳ cúi xuống nhìn chiếc váy bị dơ một mảng do cuộc va chạm ban nãy, nói với giọng đầy tiếc nuối.
- Mình sẽ nhờ phục vụ kiếm một bộ váy khác,rồi sẽ quay lại gặp cậu sau.
Nói rồi cô bước về phía hành lang, vẫy tay ra hiệu cho Tiểu Miên mau đi đi.
- Vậy cậu nhanh lên nhé!
Tiểu Miên ân cần nhắn nhủ, bóng Tịnh Kỳ vừa khuất sau góc tường, cô đem tấm danh thiếp vò chặt trong tay ,rồi lặng lẽ ấn số điện thoại đầu tiên trong danh mục gọi đến.
******
Sau khi Tịnh Kỳ rời đi, Triệu Giai vội vàng bước tới nhìn chằm chằm vào vết đỏ còn hằn nguyên dấu tay trên má của Triệu Ninh mà nguyền rủa.
- Con nhỏ khốn khiếp!
- Chị! Em muốn nó vĩnh viễn biến mất, bằng cách nào cũng được, em chỉ muốn nó chết đi thôi.
Triệu Ninh thốt lên từng câu, ánh mắt chứa đầy sự thù hận.
- Triệu Ninh em bình tĩnh, thay vì khiến nó biến mất một cách dễ dàng, thì chị lại muốn nó sống mà nếm trãi mùi vị của sự đau đớn, như thế tuyệt hơn nhiều.
- Chị biết, nó rất yêu Mạc Tư Hàn,nhưng thú vị là anh ta lại vô cùng căm ghét nó. Mặc dù biết rõ đó là vị hôn phu tương lai của chị mình mà nó vẫn mặt dày bám lấy , đúng là đê tiện như mẹ nó vậy.
- Nhưng không sao, đã đến lúc vật về tay chủ.
- Triệu Giai chị định làm gì?
- Nếu đã là của chị, thì có dùng chút thủ đoạn cũng không có gì là sai.
Triệu Giai hướng mắt về lối chính giữa buổi tiệc, nơi đó thấp thoáng bóng dáng Tư Hàn đang đứng trò chuyện cùng David và xung quanh là các ông chủ doanh nghiệp đang vây lấy anh.
- Triệu Ninh, lát nữa em và Lưu Thiên Đông cứ về trước, chị sẽ ở lại cùng Mạc Tư Hàn bồi đắp tình cảm một chút.
Triệu Giai nở nụ cười gian xảo biểu lộ đầy vẻ toan tính, mưu mô.
Lát sau cô gọi người phục vụ lại,dặn dò một vài câu rồi nhanh tay nhét mấy tờ đô vào chiếc áo ghi-lê bên trong.
****
Về phần Lưu Thiên Đông sau khi sai người sắp đặt xong mọi việc theo đúng ý đồ của hắn, hắn bình tĩnh ngồi chờ đợi kết quả.
Một lát sau, người phục vụ mặc bộ vest màu đen vội vã thả vào túi áo của hắn một chiếc chìa khoá, rồi nhanh nhẹn rời đi.
Lưu Thiên Đông rời khỏi bàn tiệc, đưa mắt quan sát xung quanh, khi trông thấy Tư Hàn đang đứng trò chuyện cùng đám người dự thầu, thì vẻ mặt có phần khó chịu liền nhanh chóng bước tới chào hỏi.
- Hừ! Vốn nghe nói Triệu Gia và Mạc gia có mối quan hệ liên hôn nên mình mới phải cất công đưa hai chị em bọn họ đến, cứ tưởng nắm chắc được hợp đồng béo bở này,ngờ đâu cô ta lại không có lấy một chút giá trị, thật đúng vô dụng!.
- Tên Mạc Tư Hàn kiêu ngạo này, hắn còn chẳng thèm để nhà họ Triệu vào trong mắt.
Tác giả :
Ngoan Nhất Nhà