Ác Nữ Tôi Yêu Em
Chương 3: Tạm Biệt LyLy
Biệt Thự - Trang Viên Của Mạc Tư Đồ
Lúc xe của Triệu Khải tới nơi thì trời cũng bắt đầu tối.
Nhìn từ xa, toàn thể khu dinh thự hiện lên vẻ tráng lệ, uy nghi, bề thế như thể hiện đúng địa vị của Mạc gia. Toàn bộ dinh thự đều theo phong cách Châu Âu, mang nét tinh tế cổ điển, từng đường nét hoa văn chạm trên tường hay cánh cửa ra vào đều mang đậm chất quý tộc, hoàng gia.
Đường từ bên ngoài kéo dài vào tận dinh thự, đều được lát bằng đá hoa cương màu vàng óng, cảm giác như đi lạc vào một cung điện nguy nga, diễm lệ vậy.
Phía bên phải có một hồ nước khá lớn. Ở giữa hồ, đặt một bức tượng điêu khắc hình chú ngựa đang sải cánh bay lên. Bên còn lại là khuôn viên khá xinh đẹp, mĩ miều, với những khóm hoa hồng, tím... xen kẽ trong từng ô vuông, trãi dài theo những lối đi. Đây cũng chính là nơi tổ chức tiệc cho Mặc Tư Hàn.
Bóng đèn được giăng đầy trời, hoa tươi và nến được đặt ngay ngắn, lung linh trên mỗi bàn tiệc. Khách và người làm ra vào tấp nập, nhộn nhịp không ngớt.
Tịnh Kỳ sau khi cùng vợ chồng Triệu Khải vào chào hỏi Mạc Tư Đồ,thì lặng lẽ rời khỏi trung tâm đám đông. Cảm giác như người thừa thãi, cô một mình đi dạo quanh khuôn viên. Tịnh Kỳ bước tới bên cạch hồ nước, bắt gặp một cô bé với mái tóc xoăn trông y hệt như một nàng công chúa xinh đẹp. Trên tay cô bé đang ôm một chú mèo lông trắng rất đáng yêu, động tác không ngừng vuốt ve, âu yếm. Tịnh Kỳ bước lại gần, ngồi xuống bên cạch cô bé.
- Chị có thể biết tên của nó chứ?
- Nó là Lyly ạ!
Cô bé nhanh nhẹn nhìn Tịnh Kỳ trả lời.
- Chị có thể ôm Lyly một chút được không?
Tịnh kỳ mĩm cười rồi đưa tay ra.
- Lyly rất khó tính, a nó chịu cho chị chạm vào kìa, ngay cả anh em cũng không thể đụng vào nó đâu.
Cô bé tít mắt, nở nụ cười trong sáng nhìn Tịnh Kỳ. Cô đưa tay bế luôn chú mèo vào lòng, đùa cợt nói:
-Chắc anh em không xinh đẹp như chúng ta rồi.
- Anh Tư Hàn cũng đẹp lắm chứ bộ, tại anh ấy lúc nào cũng làm mặt lạnh với Lyly thôi!
Cô bé nhìn Tịnh Kỳ giải thích.
Hoá ra là em gái của Mặc Tư Hàn.
Cô bé sau đó tạm biệt Tịnh Kỳ rồi ôm chú mèo rời đi.
Tịnh Kỳ mãi mê dạo bước, không ý thức được từ lúc nào đã vòng ra phía sau dinh thự, xem chừng đó là khu vực phòng bếp, nơi đang đặt vô số sơn hào hải vị dùng để phục cho bữa tiệc. Khi cô định rời đi, thì phát hiện con mèo Lyly đang trèo lên chiếc bàn đựng đồ ăn gần đó. Đây là chiếc bàn được đặt riêng biệt, loại đồ ăn cũng khác hơn một chút, có vẻ là đồ dành riêng cho người nhà Mạc gia.
Tịnh Kỳ ngó qua cửa sổ ra hiệu cho Lyly ra ngoài, bổng nhiên nó vọt nhanh qua người cô, loạng choạng rồi ngã xuống dưới.
- Cẩn Thận! Mày không biết là đang có..."
Tịnh Kỳ cúi xuống liền không thấy con mèo đâu, nhìn theo ánh đèn từ cửa số hắt ra thì thấy dáng vẻ xiêu vẹo, bước đi khó khăn của nó ở phía trước. Tịnh Kỳ vội vã chạy theo...
- Anh Tư Hàn, em không thấy Lyly đâu cả, vừa nãy nó còn ở đây... thoáng cái liền chạy đi mất, em tìm hoài mà không thấy...hứ...c c"
Cô bé chạy lại tìm Mạc Tư Hàn khóc nức nở.
- Tiểu Nguyệt ngoan, tiệc sắp bắt đầu rồi, e ngồi đây đợi anh, anh tìm Lyly cho em rồi quay về ngay.
Mạc Tư Hàn vừa nói vừa đỡ cô bé ngồi vào ghế.
Mạc Tư Hàn biết rõ thói quen háu ăn của LyLy, đoán chắc rằng con mèo này sẽ mò đi tìm đồ ăn, nên cậu vòng ngược về phía sau khuôn viên.
Trăng hôm nay rất đẹp...
Mặc Tư Hàn cứ bước đi nhanh như thế, theo ánh trăng vào lối nhỏ trồng đầy hoa lưu ly.
Đột nhiên chân cậu dừng lại...
Gì thế kia...
Cậu không ngờ có thể chứng kiến cảnh tưởng đang diễn ra trước mắt.
Dưới ánh trăng sáng...
Con bé mà cậu từng mắng chửi, nó đang vội vàng chôn dấu thứ gì đó, rồi nhanh chóng đứng dậy rời đi.
Mặc Tư Hàn đưa đôi mắt lạnh giá, sâu bên trong hiện lên vài tia hoảng sợ, đứng nhìn bóng dáng đó biến mất vào màn đêm. Cậu chỉ sợ đã nhìn thấy thứ không muốn nhìn.
Cậu từ từ bước lại gần...
Mồ hôi trên trán đã lấm tấm, nhưng cậu thực sự cảm thấy lạnh đến gai người. Chổ đó được vun đắp qua loa, dưới đất vẫn còn vài vệt máu chưa khô, vương vãi ít lông mèo...là bộ lông màu trắng của Lyly.
Cậu cúi người nắm chặt mấy sợi lông trong tay, mái tóc đen rũ xuống sống mũi, giọng nói lạnh lùng có chút kinh sợ vang lên:
"Con bé độc ác đó... sao nó có thể?"
Tiếng nhạc vang lên báo hiệu buổi tiệc đã bắt đầu.
Mạc Tư Hàn quay lại chổ ngồi, không thấy Tư Nguyệt đâu bèn định quay đi tìm, đúng lúc ấy người hầu gái vội chạy lại chổ cậu. Thông báo Tư Nguyệt đã về phòng, cũng dặn cậu không cần đi tìm LyLy nữa. Lúc này Mặc Tư Đồ lên tiếng, gọi Tư Hàn lại rót rượu khai tiệc, hắn đành miễn cưỡng tiến về phía trước.
Triệu Khải trông thấy Tịnh Kỳ ngồi vào bàn tiệc liền lo lắng dặn dò. Lúc này tâm trạng Tịnh Kỳ đầy bất an, mắt vẫn không ngừng quan sát xung quanh. Du Lãm ngồi bên thấy khó chịu, miệng không ngừng la mắng cô.
Giọng của Mạc Tư Đồ chợt vang lên:
- Mạc Tư Đồ tôi rất cảm kích tấm lòng của các vị, đã bớt chút thời gian vàng ngọc đến chia sẻ niềm vui với con trai tôi - Mạc Tư Hàn. Chỉ mong sau này được các vị trưởng bối quan tâm nhiều hơn.
- Mạc gia khách khí rồi
- Chúng tôi vẫn phải nhờ Mạc gia chiếu cố.
- Không dám, không dám
- Các vị, xin cứ tự nhiên
...
Kẻ nói qua, người nói lại, tất cả tạo nên bầu không khí náo nhiệt, ồn ào.
Thức ăn khai vị đang được bày lên, Mạc Tư Đồ tay cầm ly rượu sải bước về phía dưới bàn tiệc.
"AAAAaaaaaaaaa..."
*XOẢNG* ( tiếng bát rơi xuống nền gạch)
Người hầu gái đứng cạnh Mạc Tư Hàn hét lên một tiếng, loạng choạng lùi về sau, Mạc Tư Hàn cũng vội vàng đẩy ghế đứng dậy, quay đầu lại nhìn.
"Lại là nó! Con bé độc ác đó!"
Mạc Tư Hàn kinh ngạc nhìn vào Tịnh Kỳ đang đứng ngay cạnh hắn.
Kẻ kịp nhìn thấy thì cho rằng cô bé kia chính là cố ý hất bát súp vào người giúp việc. Người nhìn không ra thì cho là trẻ con đùa nghịch va phải.
Tất cả bắt đầu bàn tán xôn xao.
Lúc xe của Triệu Khải tới nơi thì trời cũng bắt đầu tối.
Nhìn từ xa, toàn thể khu dinh thự hiện lên vẻ tráng lệ, uy nghi, bề thế như thể hiện đúng địa vị của Mạc gia. Toàn bộ dinh thự đều theo phong cách Châu Âu, mang nét tinh tế cổ điển, từng đường nét hoa văn chạm trên tường hay cánh cửa ra vào đều mang đậm chất quý tộc, hoàng gia.
Đường từ bên ngoài kéo dài vào tận dinh thự, đều được lát bằng đá hoa cương màu vàng óng, cảm giác như đi lạc vào một cung điện nguy nga, diễm lệ vậy.
Phía bên phải có một hồ nước khá lớn. Ở giữa hồ, đặt một bức tượng điêu khắc hình chú ngựa đang sải cánh bay lên. Bên còn lại là khuôn viên khá xinh đẹp, mĩ miều, với những khóm hoa hồng, tím... xen kẽ trong từng ô vuông, trãi dài theo những lối đi. Đây cũng chính là nơi tổ chức tiệc cho Mặc Tư Hàn.
Bóng đèn được giăng đầy trời, hoa tươi và nến được đặt ngay ngắn, lung linh trên mỗi bàn tiệc. Khách và người làm ra vào tấp nập, nhộn nhịp không ngớt.
Tịnh Kỳ sau khi cùng vợ chồng Triệu Khải vào chào hỏi Mạc Tư Đồ,thì lặng lẽ rời khỏi trung tâm đám đông. Cảm giác như người thừa thãi, cô một mình đi dạo quanh khuôn viên. Tịnh Kỳ bước tới bên cạch hồ nước, bắt gặp một cô bé với mái tóc xoăn trông y hệt như một nàng công chúa xinh đẹp. Trên tay cô bé đang ôm một chú mèo lông trắng rất đáng yêu, động tác không ngừng vuốt ve, âu yếm. Tịnh Kỳ bước lại gần, ngồi xuống bên cạch cô bé.
- Chị có thể biết tên của nó chứ?
- Nó là Lyly ạ!
Cô bé nhanh nhẹn nhìn Tịnh Kỳ trả lời.
- Chị có thể ôm Lyly một chút được không?
Tịnh kỳ mĩm cười rồi đưa tay ra.
- Lyly rất khó tính, a nó chịu cho chị chạm vào kìa, ngay cả anh em cũng không thể đụng vào nó đâu.
Cô bé tít mắt, nở nụ cười trong sáng nhìn Tịnh Kỳ. Cô đưa tay bế luôn chú mèo vào lòng, đùa cợt nói:
-Chắc anh em không xinh đẹp như chúng ta rồi.
- Anh Tư Hàn cũng đẹp lắm chứ bộ, tại anh ấy lúc nào cũng làm mặt lạnh với Lyly thôi!
Cô bé nhìn Tịnh Kỳ giải thích.
Hoá ra là em gái của Mặc Tư Hàn.
Cô bé sau đó tạm biệt Tịnh Kỳ rồi ôm chú mèo rời đi.
Tịnh Kỳ mãi mê dạo bước, không ý thức được từ lúc nào đã vòng ra phía sau dinh thự, xem chừng đó là khu vực phòng bếp, nơi đang đặt vô số sơn hào hải vị dùng để phục cho bữa tiệc. Khi cô định rời đi, thì phát hiện con mèo Lyly đang trèo lên chiếc bàn đựng đồ ăn gần đó. Đây là chiếc bàn được đặt riêng biệt, loại đồ ăn cũng khác hơn một chút, có vẻ là đồ dành riêng cho người nhà Mạc gia.
Tịnh Kỳ ngó qua cửa sổ ra hiệu cho Lyly ra ngoài, bổng nhiên nó vọt nhanh qua người cô, loạng choạng rồi ngã xuống dưới.
- Cẩn Thận! Mày không biết là đang có..."
Tịnh Kỳ cúi xuống liền không thấy con mèo đâu, nhìn theo ánh đèn từ cửa số hắt ra thì thấy dáng vẻ xiêu vẹo, bước đi khó khăn của nó ở phía trước. Tịnh Kỳ vội vã chạy theo...
- Anh Tư Hàn, em không thấy Lyly đâu cả, vừa nãy nó còn ở đây... thoáng cái liền chạy đi mất, em tìm hoài mà không thấy...hứ...c c"
Cô bé chạy lại tìm Mạc Tư Hàn khóc nức nở.
- Tiểu Nguyệt ngoan, tiệc sắp bắt đầu rồi, e ngồi đây đợi anh, anh tìm Lyly cho em rồi quay về ngay.
Mạc Tư Hàn vừa nói vừa đỡ cô bé ngồi vào ghế.
Mạc Tư Hàn biết rõ thói quen háu ăn của LyLy, đoán chắc rằng con mèo này sẽ mò đi tìm đồ ăn, nên cậu vòng ngược về phía sau khuôn viên.
Trăng hôm nay rất đẹp...
Mặc Tư Hàn cứ bước đi nhanh như thế, theo ánh trăng vào lối nhỏ trồng đầy hoa lưu ly.
Đột nhiên chân cậu dừng lại...
Gì thế kia...
Cậu không ngờ có thể chứng kiến cảnh tưởng đang diễn ra trước mắt.
Dưới ánh trăng sáng...
Con bé mà cậu từng mắng chửi, nó đang vội vàng chôn dấu thứ gì đó, rồi nhanh chóng đứng dậy rời đi.
Mặc Tư Hàn đưa đôi mắt lạnh giá, sâu bên trong hiện lên vài tia hoảng sợ, đứng nhìn bóng dáng đó biến mất vào màn đêm. Cậu chỉ sợ đã nhìn thấy thứ không muốn nhìn.
Cậu từ từ bước lại gần...
Mồ hôi trên trán đã lấm tấm, nhưng cậu thực sự cảm thấy lạnh đến gai người. Chổ đó được vun đắp qua loa, dưới đất vẫn còn vài vệt máu chưa khô, vương vãi ít lông mèo...là bộ lông màu trắng của Lyly.
Cậu cúi người nắm chặt mấy sợi lông trong tay, mái tóc đen rũ xuống sống mũi, giọng nói lạnh lùng có chút kinh sợ vang lên:
"Con bé độc ác đó... sao nó có thể?"
Tiếng nhạc vang lên báo hiệu buổi tiệc đã bắt đầu.
Mạc Tư Hàn quay lại chổ ngồi, không thấy Tư Nguyệt đâu bèn định quay đi tìm, đúng lúc ấy người hầu gái vội chạy lại chổ cậu. Thông báo Tư Nguyệt đã về phòng, cũng dặn cậu không cần đi tìm LyLy nữa. Lúc này Mặc Tư Đồ lên tiếng, gọi Tư Hàn lại rót rượu khai tiệc, hắn đành miễn cưỡng tiến về phía trước.
Triệu Khải trông thấy Tịnh Kỳ ngồi vào bàn tiệc liền lo lắng dặn dò. Lúc này tâm trạng Tịnh Kỳ đầy bất an, mắt vẫn không ngừng quan sát xung quanh. Du Lãm ngồi bên thấy khó chịu, miệng không ngừng la mắng cô.
Giọng của Mạc Tư Đồ chợt vang lên:
- Mạc Tư Đồ tôi rất cảm kích tấm lòng của các vị, đã bớt chút thời gian vàng ngọc đến chia sẻ niềm vui với con trai tôi - Mạc Tư Hàn. Chỉ mong sau này được các vị trưởng bối quan tâm nhiều hơn.
- Mạc gia khách khí rồi
- Chúng tôi vẫn phải nhờ Mạc gia chiếu cố.
- Không dám, không dám
- Các vị, xin cứ tự nhiên
...
Kẻ nói qua, người nói lại, tất cả tạo nên bầu không khí náo nhiệt, ồn ào.
Thức ăn khai vị đang được bày lên, Mạc Tư Đồ tay cầm ly rượu sải bước về phía dưới bàn tiệc.
"AAAAaaaaaaaaa..."
*XOẢNG* ( tiếng bát rơi xuống nền gạch)
Người hầu gái đứng cạnh Mạc Tư Hàn hét lên một tiếng, loạng choạng lùi về sau, Mạc Tư Hàn cũng vội vàng đẩy ghế đứng dậy, quay đầu lại nhìn.
"Lại là nó! Con bé độc ác đó!"
Mạc Tư Hàn kinh ngạc nhìn vào Tịnh Kỳ đang đứng ngay cạnh hắn.
Kẻ kịp nhìn thấy thì cho rằng cô bé kia chính là cố ý hất bát súp vào người giúp việc. Người nhìn không ra thì cho là trẻ con đùa nghịch va phải.
Tất cả bắt đầu bàn tán xôn xao.
Tác giả :
Ngoan Nhất Nhà