Ác Nữ Quay Về
Chương 98: Ta sẽ không quên
Lúc Lăng Nhược Hi tỉnh lại lần nữa, đã là sáng hôm sau, Mai Hương mặt không cảm xúc ôm Thu Cúc sớm đã lạnh ngắt, mặt đầy ai oán.
Thấy Lăng Nhược Hi tỉnh lại, Mai Hương vội vàng đặt Thu Cúc trong tay xuống, đi lên phía trước, kéo Lăng Nhược Hi, đỏ mắt, nghẹn ngào nói: "Tiểu Thư, Thu Cúc đã đi rồi, cho dù chúng ta có giết đại tiểu thư cũng không có ý nghĩa gì nữa, hơn nữa nếu chúng ta giết nàng ta, cũng không thể an toàn thoát thân, lúc này, vẫn cần phải nhẫn nại."
Lúc này, mỗi một chữ Mai Hương thốt ra, đều hung hăng đập vào lòng Lăng Nhược Hi, qua một đêm, Lăng Nhược Hi sớm đã tỉnh táo lại, trên mặt đều là băng lạnh, vẻ mặt không cảm xúc giống như cái xác không hồn.
Ngồi như vậy không quá một chung trà, Lăng Nhược Hi đứng dậy, khàn giọng thản nhiên nói: "Thu Cúc đi, nhưng chúng ta vẫn phải sống cho tốt, Mai Hương, chúng ta đưa tiễn Thu Cúc đoạn đường cuối cùng đi."
Sau khi nói xong, Lăng Nhược Hi đi tới bên cạnh Thu Cúc, hai mắt đỏ ngầu, từng chút từng chút lau đi máu đen trên mặt Thu Cúc.
"Thu Cúc, ta biết em rất mệt mỏi, không sao cả, em ngủ đi, người hại chết em sẽ không được sống tốt, có ta ở đây, ả ta sẽ không thể sống yên, Thu Cúc, em ở trên trời nhìn xuống, nhìn xem đại viện sẽ sụp đổ thế nào."
Mai Hương nhìn bộ dạng này của Lăng Nhược Hi, nước mắt vừa ngừng lại lần nữa như vỡ đê: "Tiểu thư, Thu Cúc sẽ không trách người, muội ấy chết như vậy, cũng xem như chết có ý nghĩa."
Lăng Nhược Hi nghe đến đây, cũng không nhịn được nữa, trong nháy mắt nước mắt liền ùa lên gương mặt tái nhợt của Thu Cúc, giống như đứa trẻ làm sai chuyện gì đó, thận trọng lau sạch nước mắt, cắn răng nói: "Sườn núi ngoài thành mười dặm là nơi non xanh nước biếc, chúng ta đưa Thu Cúc tới đó đi."
Mai Hương nhìn bộ dạng này của Lăng Nhược Hi, nháy mắt liền hiểu, là mình nói sai, che miệng, không muốn để mình khóc thành tiếng, dùng sức gật đầu, nghẹn ngào nói: "Tiểu thư, nô tỳ không có ý đó."
Lăng Nhược Hi không nói nhiều, sau khi giúp Thu Cúc thay y phục, đứng dậy, gọi tên sai vặt bên ngoài, mang Thu Cúc lên xe ngựa.
Mới ra khỏi Lăng phủ, Lăng Nhược Hi đã thấy Diệp Hoan mặt đầy khó xử đứng ở đó, nghĩ đến chủy thủ ngày hôm qua cắm trên vai Bắc Đường Ngôn, Lăng Nhược Hi hơi cau mày, nhưng vẫn mặt không cảm xúc đi qua người Diệp Hoan.
"Tam tiểu thư, Vương gia chuẩn bị quan tài gỗ thượng hạng cho Thu Cúc cô nương."
Diệp Hoan sợ nhất là dáng vẻ mặt không cảm xúc như vậy của Lăng Nhược Hi, nhưng vẫn gượng nhắm mắt nói.
"Thu Cúc thân phận hèn mọn, chỉ là một nô tỳ, không dùng nổi quan tài do Vương gia chuẩn bị."
Lăng Nhược Hi nhàn nhạt bỏ lại những lời này, sau đó bảo gã sai vặt mang Thu Cúc lên xe ngựa, không nhìn Diệp Hoan chút nào nữa, tự mình đánh xe ngựa, nghênh ngang rời đi.
Thật ra Diệp Hoan đã sớm biết hôm nay sẽ có kết cục như vậy, nhưng không có cách nào, Bắc Đường Ngôn căn dặn, vẫn phải làm.
Mai Hương nhìn ánh mắt lạnh lẽo của Lăng Nhược Hi, có chút bận tâm, dè dặt nói: "Tiểu thư, thật ra hôm qua An vương cũng vì tốt cho người, chính ngài ấy cũng bị thương, nô tỳ cảm thấy.."
"Bây giờ an táng Thu Cúc mới là quan trọng."
Lăng Nhược Hi nắm dây cương trong tay, hơi khựng lại, giọng nói vẫn không có chút thay đổi.
Mai Hương cũng là lần đầu tiên nhìn thấy bộ dạng này của Lăng Nhược Hi, trong nháy mắt cũng không biết phải mở miệng thế nào, chỉ có thể lui về, ôm chặt Thu Cúc, không nói thêm gì nữa.
Mùa đông ở kinh thành rất lạnh, Lăng Nhược Hi đứng trong gió rét, ánh mắt mơ hồ không rõ, tìm được một chỗ tốt nhất, bắt đầu đào đất.
Đất bị tuyết phủ lên, vô cùng cứng, Lăng Nhược Hi dùng hết sức, cũng không đào được chút nào, cuồng phong bão tuyết hung hăng nện lên mặt Lăng Nhược Hi, đau đớn như bị đao nhỏ đâm vào, nhưng Lăng Nhược Hi vẫn giống như không cảm nhận được, chỉ máy móc tiếp tục động tác trên tay.
Mai Hương ở phía sau nhìn thấy bộ dạng này của Lăng Nhược Hi, nhất thời có chút sốt ruột, tiến lên túm tay Lăng Nhược Hi lại, lớn tiếng hô lên: "Tiểu thư, đừng như vậy. Đất quá cứng! Chúng ta đào không được!"
Lăng Nhược Hi giống như không nghe thấy lời nói của Mai Hương, cố chấp tiếp tục động tác trên tay, cán cuốc thô ráp cọ vào lòng bàn tay của Lăng Nhược Hi làm cho bị chảy máu, Lăng Nhược Hi không có ý định buông tay, nắm cán cuốc trong tay thật chặt, dùng sức hơn một chút, không lâu sau, hai tay bắt đầu máu thịt mơ hồ, đất trên nền đất, lại đào chưa tới hai thước.
"Đủ rồi! Tiểu thư! Chúng ta hỏa táng đi! Cầu xin người, đừng hành hạ mình có được không?" Mai Hương xông lê ôm chặt lấy Lăng Nhược Hi, nước mắt thấm vào quần áo nàng.
"Buông ta ra!" Lăng Nhược Hi hung hăng giãy ra, giống như không cảm nhận được sự đau rát trên tay, liều mạng đào đất.
Thấy vậy, Mai Hương cũng không cản nữa, chỉ quay lại lấy một cây cuốc từ trên xe xuống, theo động tác của Lăng Nhược Hi, đào từng chút một.
Xa xa, nam nhân đứng trong tuyết nắm chặt quả đấm, nhìn động tác vừa vụng về vừa quật cường của Lăng Nhược Hi, hơi cau mày: "Không ngờ lại là một kẻ ngu xuẩn."
Diệp Hoan nhìn Vương gia nhà mình sắc mặt khó coi thì có chút không biết phải làm sao, dè dặt nói: "Gia, vết thương của người còn chưa lành, trời lạnh như thế này, chúng ta ở đây xem cũng vô ích. Chi bằng chúng ta về trước đi."
Bắc Đường Ngôn hơi cau mày, lạnh lùng nhìn Diệp Hoan, sau đó im lặng không lên tiếng, chỉ là ánh mắt vẫn luôn ở trên người Lăng Nhược Hi.
Diệp Hoan nhìn bộ dạng này của Bắc Đường Ngôn, lại không biết nên nói gì, rõ ràng trong lòng nhớ người ta, không bỏ được người ta, ngoài miệng còn nhất quyết không chịu thừa nhận, tuyết rơi càng lúc càng dày đặc, Vương phủ ấm áp thì không về, đứng ở đây chịu khổ.
Rốt cuộc, dưới sự cố gắng của Lăng Nhược Hi, nền đất vốn cứng rắn từng chút từng chút được đào lên, lúc này Lăng Nhược Hi mới hài lòng gật đầu, lau mồ hôi trên đầu, lòng bàn tay đầy máu lau lên mặt, thoạt nhìn thê lương không nói nên lời.
Mai Hương nhìn bộ dạng này của Lăng Nhược Hi, vô cùng đau lòng, do dự một chút, nghẹn ngào nói: "Tiểu thư, người đừng như vậy, nô tỳ nhìn thấy, trong lòng rất khó chịu! Thu Cúc cũng không hi vọng người giống như vậy, có phải không?"
Lăng Nhược Hi mặt không cảm xúc, ánh mắt lạnh lẽo như băng, không nói gì, chỉ ôm Thu Cúc sớm đã cứng ngắc trên xe ngựa xuống, đưa bàn tay máu thịt mơ hồ ra, muốn sờ mặt Thu Cúc, nhưng lúc đưa tay ra được một nửa, cưỡng ép mình thu tay lại.
Nhìn nấm mồ mới cô đơn trước mắt, Lăng Nhược Hi cảm thấy tim gan đều nát, vốn cho rằng sống lại một đời, mình sẽ có thể thay đổi số mạng, nhưng không ngờ, người mình để ý nhất, thứ mình để ý nhất, vẫn ở ngay trước mắt mình, từng chút từng chút biến mất không thấy nữa, cảm giác này, khiến cho Lăng Nhược Hi đau tận tâm can, hận ý nồng hơn.
"Thu Cúc, một ngày nào đó, ta sẽ cầm đầu Lăng Thanh Dương, đến tế em, em cứ mở to mắt ra nhìn xem, ta sẽ báo thù giúp em thế nào?"
Lăng Nhược Hi đứng thẳng người trong gió thuyết, sát ý trong mắt không ngớt, mặt lạnh như băng, không ai nghi ngờ sự chân thực trong lời nàng, chỉ là lời này, quả thực không giống lời mà một tiểu nữ nhân nên nói.
Thấy Lăng Nhược Hi tỉnh lại, Mai Hương vội vàng đặt Thu Cúc trong tay xuống, đi lên phía trước, kéo Lăng Nhược Hi, đỏ mắt, nghẹn ngào nói: "Tiểu Thư, Thu Cúc đã đi rồi, cho dù chúng ta có giết đại tiểu thư cũng không có ý nghĩa gì nữa, hơn nữa nếu chúng ta giết nàng ta, cũng không thể an toàn thoát thân, lúc này, vẫn cần phải nhẫn nại."
Lúc này, mỗi một chữ Mai Hương thốt ra, đều hung hăng đập vào lòng Lăng Nhược Hi, qua một đêm, Lăng Nhược Hi sớm đã tỉnh táo lại, trên mặt đều là băng lạnh, vẻ mặt không cảm xúc giống như cái xác không hồn.
Ngồi như vậy không quá một chung trà, Lăng Nhược Hi đứng dậy, khàn giọng thản nhiên nói: "Thu Cúc đi, nhưng chúng ta vẫn phải sống cho tốt, Mai Hương, chúng ta đưa tiễn Thu Cúc đoạn đường cuối cùng đi."
Sau khi nói xong, Lăng Nhược Hi đi tới bên cạnh Thu Cúc, hai mắt đỏ ngầu, từng chút từng chút lau đi máu đen trên mặt Thu Cúc.
"Thu Cúc, ta biết em rất mệt mỏi, không sao cả, em ngủ đi, người hại chết em sẽ không được sống tốt, có ta ở đây, ả ta sẽ không thể sống yên, Thu Cúc, em ở trên trời nhìn xuống, nhìn xem đại viện sẽ sụp đổ thế nào."
Mai Hương nhìn bộ dạng này của Lăng Nhược Hi, nước mắt vừa ngừng lại lần nữa như vỡ đê: "Tiểu thư, Thu Cúc sẽ không trách người, muội ấy chết như vậy, cũng xem như chết có ý nghĩa."
Lăng Nhược Hi nghe đến đây, cũng không nhịn được nữa, trong nháy mắt nước mắt liền ùa lên gương mặt tái nhợt của Thu Cúc, giống như đứa trẻ làm sai chuyện gì đó, thận trọng lau sạch nước mắt, cắn răng nói: "Sườn núi ngoài thành mười dặm là nơi non xanh nước biếc, chúng ta đưa Thu Cúc tới đó đi."
Mai Hương nhìn bộ dạng này của Lăng Nhược Hi, nháy mắt liền hiểu, là mình nói sai, che miệng, không muốn để mình khóc thành tiếng, dùng sức gật đầu, nghẹn ngào nói: "Tiểu thư, nô tỳ không có ý đó."
Lăng Nhược Hi không nói nhiều, sau khi giúp Thu Cúc thay y phục, đứng dậy, gọi tên sai vặt bên ngoài, mang Thu Cúc lên xe ngựa.
Mới ra khỏi Lăng phủ, Lăng Nhược Hi đã thấy Diệp Hoan mặt đầy khó xử đứng ở đó, nghĩ đến chủy thủ ngày hôm qua cắm trên vai Bắc Đường Ngôn, Lăng Nhược Hi hơi cau mày, nhưng vẫn mặt không cảm xúc đi qua người Diệp Hoan.
"Tam tiểu thư, Vương gia chuẩn bị quan tài gỗ thượng hạng cho Thu Cúc cô nương."
Diệp Hoan sợ nhất là dáng vẻ mặt không cảm xúc như vậy của Lăng Nhược Hi, nhưng vẫn gượng nhắm mắt nói.
"Thu Cúc thân phận hèn mọn, chỉ là một nô tỳ, không dùng nổi quan tài do Vương gia chuẩn bị."
Lăng Nhược Hi nhàn nhạt bỏ lại những lời này, sau đó bảo gã sai vặt mang Thu Cúc lên xe ngựa, không nhìn Diệp Hoan chút nào nữa, tự mình đánh xe ngựa, nghênh ngang rời đi.
Thật ra Diệp Hoan đã sớm biết hôm nay sẽ có kết cục như vậy, nhưng không có cách nào, Bắc Đường Ngôn căn dặn, vẫn phải làm.
Mai Hương nhìn ánh mắt lạnh lẽo của Lăng Nhược Hi, có chút bận tâm, dè dặt nói: "Tiểu thư, thật ra hôm qua An vương cũng vì tốt cho người, chính ngài ấy cũng bị thương, nô tỳ cảm thấy.."
"Bây giờ an táng Thu Cúc mới là quan trọng."
Lăng Nhược Hi nắm dây cương trong tay, hơi khựng lại, giọng nói vẫn không có chút thay đổi.
Mai Hương cũng là lần đầu tiên nhìn thấy bộ dạng này của Lăng Nhược Hi, trong nháy mắt cũng không biết phải mở miệng thế nào, chỉ có thể lui về, ôm chặt Thu Cúc, không nói thêm gì nữa.
Mùa đông ở kinh thành rất lạnh, Lăng Nhược Hi đứng trong gió rét, ánh mắt mơ hồ không rõ, tìm được một chỗ tốt nhất, bắt đầu đào đất.
Đất bị tuyết phủ lên, vô cùng cứng, Lăng Nhược Hi dùng hết sức, cũng không đào được chút nào, cuồng phong bão tuyết hung hăng nện lên mặt Lăng Nhược Hi, đau đớn như bị đao nhỏ đâm vào, nhưng Lăng Nhược Hi vẫn giống như không cảm nhận được, chỉ máy móc tiếp tục động tác trên tay.
Mai Hương ở phía sau nhìn thấy bộ dạng này của Lăng Nhược Hi, nhất thời có chút sốt ruột, tiến lên túm tay Lăng Nhược Hi lại, lớn tiếng hô lên: "Tiểu thư, đừng như vậy. Đất quá cứng! Chúng ta đào không được!"
Lăng Nhược Hi giống như không nghe thấy lời nói của Mai Hương, cố chấp tiếp tục động tác trên tay, cán cuốc thô ráp cọ vào lòng bàn tay của Lăng Nhược Hi làm cho bị chảy máu, Lăng Nhược Hi không có ý định buông tay, nắm cán cuốc trong tay thật chặt, dùng sức hơn một chút, không lâu sau, hai tay bắt đầu máu thịt mơ hồ, đất trên nền đất, lại đào chưa tới hai thước.
"Đủ rồi! Tiểu thư! Chúng ta hỏa táng đi! Cầu xin người, đừng hành hạ mình có được không?" Mai Hương xông lê ôm chặt lấy Lăng Nhược Hi, nước mắt thấm vào quần áo nàng.
"Buông ta ra!" Lăng Nhược Hi hung hăng giãy ra, giống như không cảm nhận được sự đau rát trên tay, liều mạng đào đất.
Thấy vậy, Mai Hương cũng không cản nữa, chỉ quay lại lấy một cây cuốc từ trên xe xuống, theo động tác của Lăng Nhược Hi, đào từng chút một.
Xa xa, nam nhân đứng trong tuyết nắm chặt quả đấm, nhìn động tác vừa vụng về vừa quật cường của Lăng Nhược Hi, hơi cau mày: "Không ngờ lại là một kẻ ngu xuẩn."
Diệp Hoan nhìn Vương gia nhà mình sắc mặt khó coi thì có chút không biết phải làm sao, dè dặt nói: "Gia, vết thương của người còn chưa lành, trời lạnh như thế này, chúng ta ở đây xem cũng vô ích. Chi bằng chúng ta về trước đi."
Bắc Đường Ngôn hơi cau mày, lạnh lùng nhìn Diệp Hoan, sau đó im lặng không lên tiếng, chỉ là ánh mắt vẫn luôn ở trên người Lăng Nhược Hi.
Diệp Hoan nhìn bộ dạng này của Bắc Đường Ngôn, lại không biết nên nói gì, rõ ràng trong lòng nhớ người ta, không bỏ được người ta, ngoài miệng còn nhất quyết không chịu thừa nhận, tuyết rơi càng lúc càng dày đặc, Vương phủ ấm áp thì không về, đứng ở đây chịu khổ.
Rốt cuộc, dưới sự cố gắng của Lăng Nhược Hi, nền đất vốn cứng rắn từng chút từng chút được đào lên, lúc này Lăng Nhược Hi mới hài lòng gật đầu, lau mồ hôi trên đầu, lòng bàn tay đầy máu lau lên mặt, thoạt nhìn thê lương không nói nên lời.
Mai Hương nhìn bộ dạng này của Lăng Nhược Hi, vô cùng đau lòng, do dự một chút, nghẹn ngào nói: "Tiểu thư, người đừng như vậy, nô tỳ nhìn thấy, trong lòng rất khó chịu! Thu Cúc cũng không hi vọng người giống như vậy, có phải không?"
Lăng Nhược Hi mặt không cảm xúc, ánh mắt lạnh lẽo như băng, không nói gì, chỉ ôm Thu Cúc sớm đã cứng ngắc trên xe ngựa xuống, đưa bàn tay máu thịt mơ hồ ra, muốn sờ mặt Thu Cúc, nhưng lúc đưa tay ra được một nửa, cưỡng ép mình thu tay lại.
Nhìn nấm mồ mới cô đơn trước mắt, Lăng Nhược Hi cảm thấy tim gan đều nát, vốn cho rằng sống lại một đời, mình sẽ có thể thay đổi số mạng, nhưng không ngờ, người mình để ý nhất, thứ mình để ý nhất, vẫn ở ngay trước mắt mình, từng chút từng chút biến mất không thấy nữa, cảm giác này, khiến cho Lăng Nhược Hi đau tận tâm can, hận ý nồng hơn.
"Thu Cúc, một ngày nào đó, ta sẽ cầm đầu Lăng Thanh Dương, đến tế em, em cứ mở to mắt ra nhìn xem, ta sẽ báo thù giúp em thế nào?"
Lăng Nhược Hi đứng thẳng người trong gió thuyết, sát ý trong mắt không ngớt, mặt lạnh như băng, không ai nghi ngờ sự chân thực trong lời nàng, chỉ là lời này, quả thực không giống lời mà một tiểu nữ nhân nên nói.
Tác giả :
Thuế Biến Đích Ưng