Ác Nam Nhận Tội Đi
Chương 4
Tháng thứ ba sau khi ly hôn–
Lạc Đình Đình cảm thấy mình rất may mắn, tìm được một nơi đặt chân rất tốt.
Trong tòa nhà “Thái bình thiên hạ”, ngoại trừ an ninh của khu và tòa nhà, hàng xóm lầu trên lầu dưới cũng vô cùng thân thiết với nhau.
Tầng 12, rất có duyên, bốn hộ gia đình bao gồm cô và Tiểu Húc, đều chọn chuyển nhà cùng một ngày hoàng đạo.
Hơn nữa bốn hộ đều là phụ nữ, chỉ có Tiểu Húc là một bé trai thôi.
Bởi vì cái duyên đặc biệt này, bốn người các cô trở thành bạn thân, định kỳ vào một khoảng thời gian nhất định sẽ tụ hợp trong nhà một người để mở tiệc, mọi người vui chơi giải trí nói chuyện phiếm đùa giỡn.
Cô và Tiểu Húc ở hộ đầu tiên của lầu 12.
Chủ nhân của hộ thứ hai là một trạch nữ kiêm tiểu thuyết gia xinh đẹp, tên Kiều Quỳnh An, bởi vì cô ấy luôn làm việc ở nhà, thời gian rất thư thả, nhiều lúc cô đi làm về trễ, cô ấy đều giúp cô trông Tiểu Húc.
Đinh Tử Ninh ở hộ thứ ba, cô ấy là một nhà thiết kế nội thất, lúc cô vừa mới chuyển đến đây, trong nhà gần như là trống rỗng, rất nhiều đồ đạc trong nhà đều nhờ cô ấy giới thiệu, mua với giá vô cùng tiện nghi.
Hộ thứ tư là một người phụ nữ đang mang thai năm tháng, Hoa Hân, trước mắt cô ấy đang tiến hành thủ tục ly hôn với chồng, bởi vì chồng cô ấy bị cô ấy bắt gặp khi đang lên giường với người phụ nữ khác, tình huống của cô ấy nghe qua thì thấy rất thảm, nhưng sự thật không tới mức như vậy, Hoa Hân là một bà chủ khôn khéo có một cửa hàng mỹ phẩm xa xỉ, cô đã từng gặp chồng của Hoa Hân một lần, theo cảm giác của cô thì người đàn ông này nhìn có vẻ đáng thương, rõ ràng là anh ta không chấp nhận được chuyện ly hôn.
Ba cô ấy đều thích Tiểu Húc, chỉ cần có thứ gì thích hợp với Tiểu Húc, hoặc Tiểu Húc thích đồăn gì thì ba người ấy đều đưa cho cô, bây giờ cô luôn cười nói: Người làm mẹ là tôi đang được con trai bán ‘sắc đẹp’ để nuôi.
Một tuần sau khi ly hôn với Đông Phương Bách, Lạc Đình Đình tìm được công việc —
Ở một đại lý cà phê có quy mô khá lớn, mà chi nhánh cô được phân đến lại trùng hợp ở sát bên Đông Phương Kim Khống.
Thật sự trùng hợp đến không thể trùng hợp hơn, vốn dĩ Lạc Đình Đình đã lo lắng không biết mình làm việc ở chỗ sát bên công ty của chồng trước thì có ổn không?
Nhưng ngẫm lại, thứ nhất, chỗ này cách trường học của Tiểu Húc rất gần, thuận tiện để cô đưa đón con đi học. Thứ hai, Đông Phương Bách là một ông chủ lớn, sao anh ta có thể đến một tiệm cà phê nhỏ bé mà uống cà phê đây?
Nói cách khác, cơ hội đụng mặt của bọn họ cực kỳ bé nhỏ, chỉ sợ so với chuyện sao chỗi đụng vào trái đất còn thấp hơn.
Vì thế, Lạc Đình Đình sau khi tách biệt với xã hội mười năm, chính thức trở lại với cộng đồng.
Mặc áo polo đồng phục của tiệm cà phê, phối hợp với váy ngắn bó sát, tóc cột thành đuôi ngựa, Lạc Đình Đình cảm thấy mình không giống mẹ của một đứa bé tám tuổi.
Từ giờ trở đi cô muốn tận tình tiêu xài thanh xuân và sức sống mà lúc trước chưa sử dụng, đương nhiên, còn có tự do.
Làm việc được tháng thứ ba, chủ cửa hàng thăng cô lên làm nhân viên chính thức, Lạc Đình Đình cực kỳ vui vẻ, đây coi như một thành tựu nho nhỏ của cô sau khi trở lại xã hội.
Cô dự tính đêm nay sẽ mời Quỳnh An, Tử Ninh, Hoa Hân đến nhà mình ăn lẩu, coi như chúc mừng.
Đông Phương Bách – một ông chủ lớn thân phận cao quý, lại đi trên vĩa hè vào giữa trưa nắng gắt thì đúng là bất ngờ.
Sau khi bàn bạc hợp đồng với đối tác xong, trên đường trở về công ty, lúc cách công ty khoảng ba trăm mét thì bị kẹt xe.
Đông Phương Bách nhớ mong công việc, không thể ngồi trong xe đợi, anh xuống xe một mình đi bộ về công ty.
Sau đó, anh thấy……
Vợ của anh, Lạc Đình Đình mặc một cái váy ngắn đến không thể ngắn hơn, ở trong tiệm cà phê sát bên công ty anh bưng cà phê, thu ly, còn tươi cười với khách.
Anh lập tức sửng sốt hai giây, cho rằng mình hoa mắt.
Anh không nhìn lầm, người kia xác thực là Đình Đình, tuy bộ dáng và cách ăn mặc trẻ hơn lúc trước, nhưng anh tuyệt đối không nhìn lầm người vợ đã cùng chung chăn gối với mình mười năm.
Đông Phương Bách nhíu chặt mày, mũi chân xoay tròn, vốn định đi vào tiệm cà phê, nhưng lại nghĩ đến cái khác, cuối cùng anh vẫn đi về công ty của mình, đi vào thang máy riêng lên tầng cao nhất.
“Tổng giám đốc? Tổng giám đốc……” Kiều An Na đứng trước bàn làm việc của Đông Phương Bách, gọi vài lần mới thấy anh phản ứng lại.
Đông Phương Bách biết mình vừa mới thất thần, có chút lúng túng ho nhẹ.
“Tiếp tục.” Anh muốn Kiều An Na báo cáo hết toàn bộ nội dung.
“Tổng giám đốc, anh cảm thấy không khỏe sao?” Kiều An Na không nhịn được quan tâm hỏi Đông Phương Bách.
Chuyện mất tập trung khi đang làm việc, thậm chí hoàn toàn thất thần, không thể xảy ra trên người Đông Phương Bách.
“Không có gì.” Đông Phương Bách từ chối sự quan tâm của Kiều An Na, anh thật sự cảm thấy không yên lòng.
Vì cuộc gặp tình cờ lúc trưa, nói đúng ra thì cũng không phải là tình cờ, chỉ mình anh ngoài ý muốn thấy Đình Đình làm việc ở tiệm cà phê, chứ cô không thấy anh.
Anh rất để ý…… Đông Phương Bách nhíu mày thật chặt, anh không thích cảm giác trong lòng mình lúc này.
Vợ của anh mặc váy ngắn bưng cà phê cho người đàn ông khác, mà tên đàn ông đó còn chăm chú nhìn vào đôi chân xinh đẹp của cô.
Đáng giận!
“Tổng giám đốc, anh không sao chứ?” Kiều An Na phát hiện Đông Phương Bách không chú ý.
“Không, tôi không…… Có, tôi có việc.” Đông Phương Bách đột nhiên đập hai tay lên bàn, đứng lên, anh quyết định phải đi tìm vợ nói chuyện rõ ràng, nếu không toàn bộ buổi chiều anh không thể tập trung tinh thần để làm việc.
“Thư ký Kiều, giúp tôi hủy toàn bộ lịch trình buổi chiều, tôi đi ra ngoài một chút.” Cầm áo khoác tây trang, Đông Phương Bách bước nhanh rời khỏi văn phòng.
Kiều An Na cảm thấy kinh ngạc không thôi.
Tổng giám đốc chưa từng như vậy…… Đừng nói Kiều An Na cảm thấy khiếp sợ, mà ngay cả Đông Phương Bách cũng không dám tin tưởng mình lại làm như vậy.
Lần đầu tiên hủy bỏ công việc, chỉ vì việc riêng.
“Hoan nghênh quý……” Từ khách còn ứ lại trong cổ họng, Lạc Đình Đình không dám tin người đi vào tiệm cà phê lúc này lại là Đông Phương Bách.
Anh là ông chủ lớn, sao có thể đi vào một tiệm cà phê nhỏ bé với giá 55 đồng một ly được chứ.
Nhưng, cô không nhìn lầm, thân hình quen thuộc rộng lớn kia, thật sự là Đông Phương Bách, lúc này anh đang đứng trước quầy gọi cà phê.
Sau khi gọi xong thì anh đi tìm bàn ngồi, tầm mắt của anh tận lực dừng lại trên người cô vài giây rồi mới dời đi, Lạc Đình Đình ôm cái mâm trước ngực trừng mắt nhìn anh, thật hiển nhiên mục đích của anh là cô, bằng không người như anh phải xuất hiện ở những nơi dành cho người tôn quý, làm sao có thể hạ thấp bản thân đến đây uống cà phê.
Vốn tưởng rằng qua ba tháng này thì đã bình yên vô sự, cô còn thở phào một hơi, không ngờ vẫn đụng phải anh.
Cho dù gặp lại thì như thế nào? Dù anh bước vào tiệm cà phê này, hai người bọn họ đã không còn quan hệ gì, không phải sao?
“Đình Đình, giúp tôi bưng đến bàn số 8.”
Bàn số 8 vừa khéo là chỗ ngồi của Đông Phương Bách, cho dù cô không muốn đi thì cũng phải đi.
Lạc Đình Đình lạnh mặt bưng cà phê đến bàn số 8. “Quý khách, cà phê Blue Mountain của anh.” Thái độ khi khác xa khi nói chuyện với những người khác.
Đông Phương Bách thấy cà phê của mình bị đặt lên bàn với lực mạnh, anh chăm chú nhìn Lạc Đình Đình.
Anh chưa từng thấy vợ như vậy, nhưng hình như từ sau khi ly hôn, à, không…… Là từ sau khi cô bỏ nhà ra đi, cô chưa từng cho anh sắc mặt tốt khi hai người chạm mặt.
“Tại sao em lại mặc váy ngắn như vậy?” Đông Phương Bách vừa mở miệng đã nói câu này.
Anh chưa từng được thấy cô mặc váy ngắn, nhưng cô lại mặc váy ngắn cho mấy tên đàn ông ở đây xem.
Lạc Đình Đình không thể tin trợn mắt, nếu không bận tâm anh là khách hàng, cô thật sự muốn đập cái mâm trong tay lên đầu anh.
“Tôi ăn mặc như thế nào thì có liên quan gì tới anh!” Cho dù cô mặc bikini đi tới đi lui trong tiệm cà phê anh cũng không có quyền nói gì cô.
“Chúng ta nói chuyện chút.”
Còn muốn nói chuyện?
“Giữa chúng ta không có gì để nói.”
“Anh vẫn muốn nói.”
“Tôi đang làm việc, không rảnh.” Lạc Đình Đình cắn răng, khóe mắt nhìn thấy chủ chi nhánh đang nhìn cô bởi vì cô ở bàn số 8 quá lâu.
“Chừng nào em tan việc?”
“Một tiếng sau.”
“Được, anh chờ em.”
Hừ, tốt nhất là anh có thể chờ cô tan việc, cô cũng không quên ông chủ lớn là anh rất quý trọng thời gian để làm việc.
Quên đi, anh nói muốn chờ thì cứ để anh chờ, cô không tin anh thật sự sẽ chờ được một tiếng, chờ đến khi cô xong việc.
Lạc Đình Đình đi vào phòng thay quần áo dành cho nhân viên, thay một cái áo sơ mi vải voan màu vàng nhạt, nửa người dưới của cô vẫn mặc váy ngắn bó sát như trước.
Khi cô đi ra ngoài, Đông Phương Bách đã đứng ở cửa chờ cô.
Anh thật sự đợi cô một tiếng đồng hồ, thật sự không thể hiểu nổi, Lạc Đình Đình hoài nghi cơ thể anh đã bị người ngoài hành tinh chiếm giữ.
Anh lúc này không giống Đông Phương Bách mà cô biết.
“Đông Phương Kim Khống phá sản rồi à?” Lạc Đình Đình hỏi ngay.
“Không có.” Đông Phương Bách không hiểu tại sao cô lại hỏi như vậy, anh không có khiếu hài hước, nhíu chặt mày.
Lạc Đình Đình cũng biết anh không hiểu là cô đang nói giỡn.
“Anh muốn nói chuyện gì? Chồng trước yêu dấu của tôi.”
Không biết tại sao, Đông Phương Bách lại cảm thấy câu chồng trước của Đình Đình vô cùng châm biếm.
Đông Phương Bách nhìn váy ngắn bó sát và đôi chân xinh đẹp của cô……
“Ở đây không tiện nói chuyện, đến văn phòng của anh đi.”
“Không cần.” Cô không rảnh mà tới công ty của anh, vào phòng làm việc của anh. Khi còn là vợ chồng với anh, cô rất ích đi tới công ty và xen vào công việc của anh, bây giờ ly hôn rồi cô lại càng không muốn.
Huống hồ còn sẽ gặp người làm cho người khác ghét – Kiều An Na.
“Muốn nói thì nói ở đây đi.”
Đông Phương Bách không thể chấp nhận nói chuyện riêng với vợ ở ngoài đường như thế này.
“Đứng ở đây nói chuyện không hợp với thân phận của chúng ta.”
Lạc Đình Đình chần chờ một chút, mặc dù cuộc sống sau khi cưới quá mức nhàn nhã bình thường, làm cho cô không cảm thấy hành vi của mình bị gò bó ràng buộc, nhưng mà anh là nhân vật công chúng, vạn nhất bị paparazzi chụp hình thì rất phiền phức.
“Được rồi, đến phòng làm việc của anh đi.” Cô đành phải thuận theo anh.
Lạc Đình Đình đoán không sai, Kiều An Na vừa thấy cô, lập tức trợn to mắt nhìn cô chằm chằm, lại ngại Đông Phương Bách nên không dám tỏ vẻ gì, hiển nhiên Kiều An Na biết tin tức cô và Đông Phương Bách đã ly hôn, đôi mắt cô ta y như mắt hồ ly, dường như đang lên án: Người vợ trước như cô còn tới đây làm gì?
Cô cũng đâu có muốn đến!
Đông Phương Bách nói với Kiều An Na trong thời gian này anh sẽ không tiếp điện thoại, cũng không gặp bất kỳ ai, sau đó bước vào văn phòng.
Thật sự là một nơi vừa xa lạ vừa quen thuộc!
“Thân là tống giám đốc phu nhân ‘trước’, số lần tôi bước vào văn phòng này chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay, hình như bài trí ở đây có một chút thay đổi.” Lạc Đình Đình lia mắt khắp văn phòng.
Cô nhớ khi anh tiếp nhận chức tổng giám đốc của Đông Phương Kim Khống, trong một năm đó, gần như anh đều ngủ ở công ty, rất ít về nhà, mà cô vì lo lắng cho sức khỏe của anh nên đã đưa cơm tới cho anh.
Sự thật chứng minh, cô chỉ vẽ rắn thêm chân.
Nếu không phải đi ăn cơm với đối tác hoặc quan viên, thì là bận đến mức không thể ngó ngàng đến thức ăn cô đưa đến, sau ba ngày ngu ngốc đưa cơm đến cho anh ( ba ngày đó anh không đụng vào cơm cô đưa tới dù chỉ là một miếng) thì cô tự động ngừng lại.
Bây giờ nhớ lại, Lạc Đình Đình không khỏi cười mình tại sao lúc ấy lại ngu như vậy.
“Em đang suy nghĩ chuyện gì?” Thấy Lạc Đình Đình đăm chiêu, Đông Phương Bách mở miệng hỏi.
“Không, không có gì.” Lạc Đình Đình nhún nhún vai, đều đã qua, đừng nghĩ. “Rốt cuộc anh muốn nói gì với tôi?”
Đông Phương Bách không quen thu xếp việc riêng, anh suy tư không biết nên nói như thế nào? Vậy cứ nói đến chuyện quấy nhiễu cảm xúc của anh đi.
“Em nhất định phải mặc váy ngắn như vậy sao?”
Lạc Đình Đình không nói gì, về chuyện váy của cô bọn họ đã nói lúc còn ở tiệm cà phê, cô nhớ mình đã trả lời: Không liên quan gì đến anh!
Hiển nhiên Đông Phương Bách không nghe lọt tai, giống như trước đây vậy, tâm tư của anh luôn đặt trên công việc.
Trước kia, cô sẽ chịu đựng sự ích kỷ của anh, bây giờ cô không muốn nhịn, cũng không cần phải nhịn.
Gân xanh trên trán kịch liệt nổi lên.
“Đông Phương tiên sinh, xin anh nhớ kỹ quan hệ hiện tại của chúng ta, anh là ‘chồng trước’ của tôi, mà tôi là ‘vợ trước’ của anh, nói cách khác, cho dù tôi cởi sạch đi qua đi lại ở tiệm cà phê anh cũng không có quyền nói.”
“Trước kia em không phải như vậy.” Dường như người phụ nữ trước mặt không phải là vợ anh.
Cô vợ xinh đẹp thanh nhã đoan trang dịu dàng, thay đổi thành cô em váy ngắn bốc lửa…… Anh không thể thích ứng.
Lạc Đình Đình hừ lạnh. “Con người đều sẽ thay đổi.” Đặc biệt là sau khi phát hiện cuộc hôn nhân mình luôn kỳ vọng căn bản chỉ là một trò khôi hài.
Đông Phương Bách phiền não cào tóc.
Trước kia Lạc Đình Đình không cần anh lo lắng, nhưng hiện tại cô lại làm cho anh gạt bỏ công việc, chỉ vì…… Cô mặc váy ngắn?!
“Đình Đình, rốt cuộc em đang tùy hứng cái gì, em muốn ly hôn muốn Tiểu Húc anh đều đồng ý rồi, không phải sao?”
Chẳng lẽ anh ta nghĩ mình như vậy thì rất bao dung, rất vĩ đại? Cười chết người, bản thân không chịu nghĩ lại, mà còn dám nói cô tùy hứng.
“Tôi không tùy hứng.”
“Có, em có.”
“Ly hôn là vì tôi đã không thể nhịn được nữa, anh đồng ý với tôi sẽ tham gia lễ nhập học lần đầu tiên của Tiểu Húc, nhưng cuối cùng anh lại đi Newyork công tác, anh nuốt lời.”
Chỉ vì nguyên nhân này, mà cô ầm ỹ muốn ly hôn?
Dường như trên mặt Đông Phương Bách viết: Phụ nữ thật sự không thể nói lý.
Anh xoa xoa huyệt thái dương: “Đó chỉ là một chuyện nhỏ.”
“Không, đối với anh chỉ là một chuyện nhỏ, nhưng đối với tôi và Tiểu Húc thì là chuyện lớn.”
“Được, nếu việc anh nuốt lời tạo thành tổn thương lớn cho em và Tiểu Húc, anh xin lỗi, em và Tiểu Húc có thể chấm dứt chuyện bỏ nhà ra đi, rồi chuyển về nhà không?”
Lạc Đình Đình cảm thấy cô đang nói chuyện với người ngoài hành tinh.
Mặc dù đã ly hôn, nhưng tốt xấu gì cũng là vợ chồng kết hôn mười năm, tại sao bây giờ cô mới phát hiện, nói chuyện riêng với Đông Phương Bách còn khó hơn nhiệm vụ bò lên sao hỏa.
“Chúng ta đã ly hôn, tôi sẽ không lại chuyển về nhà anh.”
Đông Phương Bách lại xoa huyệt thái dương, anh thật sự là người ngu ngốc trong chuyện gia đình, sao một người khôn khéo trong công việc như anh có thể không hiểu ý vợ đang nói gì chứ?
Phụ nữ thật sự rất khó hiểu.
Tạm thời cứ tạm gác lại vấn đề này trước.
“Được, không chuyển về cũng được, anh chỉ hy vọng em đừng mặc váy ngắn đi qua đi lại, để cho mấy tên đàn ông dê sòm kia nhìn chằm chằm vào chân em.”
“Tôi đang làm việc.” Lạc Đình Đình hai tay ôm ngực, nói đúng lý hợp tình.
“Là chủ tiệm cà phê kia yêu cầu? Đáng giận, anh ta là ai, ngày mai anh sẽ làm cho anh ta đóng cửa.” Dám kêu vợ của anh mặc váy ngắn bán sắc.
Lạc Đình Đình tức đến mức trợn trắng mắt, anh không hiểu ý của cô.
“Váy ngắn là phong cách thời trang gần đây của tôi, chủ tiệm không có yêu cầu, váy ngắn này tôi mới mua gần đây, hơn nữa, nếu có khách nam nhìn đôi chân xinh đẹp của tôi tôi cũng rất vui vẻ, một chút cũng không cảm thấy người ta đang dê xồm.” Lạc Đình Đình cố ý khiêu khích nói.
“Tôi lại nhắc nhở anh một lần nữa, chúng ta đã ly hôn, cho dù tôi lộ chân để cho đàn ông sờ, anh, cũng, không, quản, được!”
Ầm!
Những lời này làm cho lý trí Đông Phương Bách luôn luôn kề cận vách núi đen triệt để sụp đổ.
Anh bước nhanh tới kéo Lạc Đình Đình vào lòng, chiều cao của bọn họ tương đối thích hợp, cô lại đang nghênh đầu càng thích hợp để anh hôn hơn.
Anh mang theo sự trừng phạt hôn lên môn cô, cậy hàm răng ngoan cố của cô ra, ngang ngược hôn…… Nụ hôn này thật sự không dịu dàng, nhưng hơi thở quen thuộc của nhau lại làm cho hai người càng sát vào nhau.
Bọn họ trao đổi, là yêu cũng là hận…… Lạc Đình Đình không chống lại được anh, cuối cùng chỉ có thể dùng hết sức lực bình sinh hôn lại anh, coi như bọn họ đang xử phạt lẫn nhau.
Đầu lưỡi nóng bỏng mạnh mẽ quấn quít, thân hình chặt chẽ dán vào nhau, Lạc Đình Đình còn nhớ rõ, cho dù lối sống càng lúc càng xa, nhưng ở trên giường, bọn họ lại phù hợp đến hoàn mỹ……
Không! Không được, cô không thể khuất phục!
Lạc Đình Đình dùng sức đẩy Đông Phương Bách ra, hai tròng mắt đầy lửa giận trừng anh vài giây, dùng sức đẩy cửa văn phòng ra, chạy khỏi người đàn ông cô từng yêu, và cũng là người làm cô oán giận không thôi.
Lạc Đình Đình cảm thấy mình rất may mắn, tìm được một nơi đặt chân rất tốt.
Trong tòa nhà “Thái bình thiên hạ”, ngoại trừ an ninh của khu và tòa nhà, hàng xóm lầu trên lầu dưới cũng vô cùng thân thiết với nhau.
Tầng 12, rất có duyên, bốn hộ gia đình bao gồm cô và Tiểu Húc, đều chọn chuyển nhà cùng một ngày hoàng đạo.
Hơn nữa bốn hộ đều là phụ nữ, chỉ có Tiểu Húc là một bé trai thôi.
Bởi vì cái duyên đặc biệt này, bốn người các cô trở thành bạn thân, định kỳ vào một khoảng thời gian nhất định sẽ tụ hợp trong nhà một người để mở tiệc, mọi người vui chơi giải trí nói chuyện phiếm đùa giỡn.
Cô và Tiểu Húc ở hộ đầu tiên của lầu 12.
Chủ nhân của hộ thứ hai là một trạch nữ kiêm tiểu thuyết gia xinh đẹp, tên Kiều Quỳnh An, bởi vì cô ấy luôn làm việc ở nhà, thời gian rất thư thả, nhiều lúc cô đi làm về trễ, cô ấy đều giúp cô trông Tiểu Húc.
Đinh Tử Ninh ở hộ thứ ba, cô ấy là một nhà thiết kế nội thất, lúc cô vừa mới chuyển đến đây, trong nhà gần như là trống rỗng, rất nhiều đồ đạc trong nhà đều nhờ cô ấy giới thiệu, mua với giá vô cùng tiện nghi.
Hộ thứ tư là một người phụ nữ đang mang thai năm tháng, Hoa Hân, trước mắt cô ấy đang tiến hành thủ tục ly hôn với chồng, bởi vì chồng cô ấy bị cô ấy bắt gặp khi đang lên giường với người phụ nữ khác, tình huống của cô ấy nghe qua thì thấy rất thảm, nhưng sự thật không tới mức như vậy, Hoa Hân là một bà chủ khôn khéo có một cửa hàng mỹ phẩm xa xỉ, cô đã từng gặp chồng của Hoa Hân một lần, theo cảm giác của cô thì người đàn ông này nhìn có vẻ đáng thương, rõ ràng là anh ta không chấp nhận được chuyện ly hôn.
Ba cô ấy đều thích Tiểu Húc, chỉ cần có thứ gì thích hợp với Tiểu Húc, hoặc Tiểu Húc thích đồăn gì thì ba người ấy đều đưa cho cô, bây giờ cô luôn cười nói: Người làm mẹ là tôi đang được con trai bán ‘sắc đẹp’ để nuôi.
Một tuần sau khi ly hôn với Đông Phương Bách, Lạc Đình Đình tìm được công việc —
Ở một đại lý cà phê có quy mô khá lớn, mà chi nhánh cô được phân đến lại trùng hợp ở sát bên Đông Phương Kim Khống.
Thật sự trùng hợp đến không thể trùng hợp hơn, vốn dĩ Lạc Đình Đình đã lo lắng không biết mình làm việc ở chỗ sát bên công ty của chồng trước thì có ổn không?
Nhưng ngẫm lại, thứ nhất, chỗ này cách trường học của Tiểu Húc rất gần, thuận tiện để cô đưa đón con đi học. Thứ hai, Đông Phương Bách là một ông chủ lớn, sao anh ta có thể đến một tiệm cà phê nhỏ bé mà uống cà phê đây?
Nói cách khác, cơ hội đụng mặt của bọn họ cực kỳ bé nhỏ, chỉ sợ so với chuyện sao chỗi đụng vào trái đất còn thấp hơn.
Vì thế, Lạc Đình Đình sau khi tách biệt với xã hội mười năm, chính thức trở lại với cộng đồng.
Mặc áo polo đồng phục của tiệm cà phê, phối hợp với váy ngắn bó sát, tóc cột thành đuôi ngựa, Lạc Đình Đình cảm thấy mình không giống mẹ của một đứa bé tám tuổi.
Từ giờ trở đi cô muốn tận tình tiêu xài thanh xuân và sức sống mà lúc trước chưa sử dụng, đương nhiên, còn có tự do.
Làm việc được tháng thứ ba, chủ cửa hàng thăng cô lên làm nhân viên chính thức, Lạc Đình Đình cực kỳ vui vẻ, đây coi như một thành tựu nho nhỏ của cô sau khi trở lại xã hội.
Cô dự tính đêm nay sẽ mời Quỳnh An, Tử Ninh, Hoa Hân đến nhà mình ăn lẩu, coi như chúc mừng.
Đông Phương Bách – một ông chủ lớn thân phận cao quý, lại đi trên vĩa hè vào giữa trưa nắng gắt thì đúng là bất ngờ.
Sau khi bàn bạc hợp đồng với đối tác xong, trên đường trở về công ty, lúc cách công ty khoảng ba trăm mét thì bị kẹt xe.
Đông Phương Bách nhớ mong công việc, không thể ngồi trong xe đợi, anh xuống xe một mình đi bộ về công ty.
Sau đó, anh thấy……
Vợ của anh, Lạc Đình Đình mặc một cái váy ngắn đến không thể ngắn hơn, ở trong tiệm cà phê sát bên công ty anh bưng cà phê, thu ly, còn tươi cười với khách.
Anh lập tức sửng sốt hai giây, cho rằng mình hoa mắt.
Anh không nhìn lầm, người kia xác thực là Đình Đình, tuy bộ dáng và cách ăn mặc trẻ hơn lúc trước, nhưng anh tuyệt đối không nhìn lầm người vợ đã cùng chung chăn gối với mình mười năm.
Đông Phương Bách nhíu chặt mày, mũi chân xoay tròn, vốn định đi vào tiệm cà phê, nhưng lại nghĩ đến cái khác, cuối cùng anh vẫn đi về công ty của mình, đi vào thang máy riêng lên tầng cao nhất.
“Tổng giám đốc? Tổng giám đốc……” Kiều An Na đứng trước bàn làm việc của Đông Phương Bách, gọi vài lần mới thấy anh phản ứng lại.
Đông Phương Bách biết mình vừa mới thất thần, có chút lúng túng ho nhẹ.
“Tiếp tục.” Anh muốn Kiều An Na báo cáo hết toàn bộ nội dung.
“Tổng giám đốc, anh cảm thấy không khỏe sao?” Kiều An Na không nhịn được quan tâm hỏi Đông Phương Bách.
Chuyện mất tập trung khi đang làm việc, thậm chí hoàn toàn thất thần, không thể xảy ra trên người Đông Phương Bách.
“Không có gì.” Đông Phương Bách từ chối sự quan tâm của Kiều An Na, anh thật sự cảm thấy không yên lòng.
Vì cuộc gặp tình cờ lúc trưa, nói đúng ra thì cũng không phải là tình cờ, chỉ mình anh ngoài ý muốn thấy Đình Đình làm việc ở tiệm cà phê, chứ cô không thấy anh.
Anh rất để ý…… Đông Phương Bách nhíu mày thật chặt, anh không thích cảm giác trong lòng mình lúc này.
Vợ của anh mặc váy ngắn bưng cà phê cho người đàn ông khác, mà tên đàn ông đó còn chăm chú nhìn vào đôi chân xinh đẹp của cô.
Đáng giận!
“Tổng giám đốc, anh không sao chứ?” Kiều An Na phát hiện Đông Phương Bách không chú ý.
“Không, tôi không…… Có, tôi có việc.” Đông Phương Bách đột nhiên đập hai tay lên bàn, đứng lên, anh quyết định phải đi tìm vợ nói chuyện rõ ràng, nếu không toàn bộ buổi chiều anh không thể tập trung tinh thần để làm việc.
“Thư ký Kiều, giúp tôi hủy toàn bộ lịch trình buổi chiều, tôi đi ra ngoài một chút.” Cầm áo khoác tây trang, Đông Phương Bách bước nhanh rời khỏi văn phòng.
Kiều An Na cảm thấy kinh ngạc không thôi.
Tổng giám đốc chưa từng như vậy…… Đừng nói Kiều An Na cảm thấy khiếp sợ, mà ngay cả Đông Phương Bách cũng không dám tin tưởng mình lại làm như vậy.
Lần đầu tiên hủy bỏ công việc, chỉ vì việc riêng.
“Hoan nghênh quý……” Từ khách còn ứ lại trong cổ họng, Lạc Đình Đình không dám tin người đi vào tiệm cà phê lúc này lại là Đông Phương Bách.
Anh là ông chủ lớn, sao có thể đi vào một tiệm cà phê nhỏ bé với giá 55 đồng một ly được chứ.
Nhưng, cô không nhìn lầm, thân hình quen thuộc rộng lớn kia, thật sự là Đông Phương Bách, lúc này anh đang đứng trước quầy gọi cà phê.
Sau khi gọi xong thì anh đi tìm bàn ngồi, tầm mắt của anh tận lực dừng lại trên người cô vài giây rồi mới dời đi, Lạc Đình Đình ôm cái mâm trước ngực trừng mắt nhìn anh, thật hiển nhiên mục đích của anh là cô, bằng không người như anh phải xuất hiện ở những nơi dành cho người tôn quý, làm sao có thể hạ thấp bản thân đến đây uống cà phê.
Vốn tưởng rằng qua ba tháng này thì đã bình yên vô sự, cô còn thở phào một hơi, không ngờ vẫn đụng phải anh.
Cho dù gặp lại thì như thế nào? Dù anh bước vào tiệm cà phê này, hai người bọn họ đã không còn quan hệ gì, không phải sao?
“Đình Đình, giúp tôi bưng đến bàn số 8.”
Bàn số 8 vừa khéo là chỗ ngồi của Đông Phương Bách, cho dù cô không muốn đi thì cũng phải đi.
Lạc Đình Đình lạnh mặt bưng cà phê đến bàn số 8. “Quý khách, cà phê Blue Mountain của anh.” Thái độ khi khác xa khi nói chuyện với những người khác.
Đông Phương Bách thấy cà phê của mình bị đặt lên bàn với lực mạnh, anh chăm chú nhìn Lạc Đình Đình.
Anh chưa từng thấy vợ như vậy, nhưng hình như từ sau khi ly hôn, à, không…… Là từ sau khi cô bỏ nhà ra đi, cô chưa từng cho anh sắc mặt tốt khi hai người chạm mặt.
“Tại sao em lại mặc váy ngắn như vậy?” Đông Phương Bách vừa mở miệng đã nói câu này.
Anh chưa từng được thấy cô mặc váy ngắn, nhưng cô lại mặc váy ngắn cho mấy tên đàn ông ở đây xem.
Lạc Đình Đình không thể tin trợn mắt, nếu không bận tâm anh là khách hàng, cô thật sự muốn đập cái mâm trong tay lên đầu anh.
“Tôi ăn mặc như thế nào thì có liên quan gì tới anh!” Cho dù cô mặc bikini đi tới đi lui trong tiệm cà phê anh cũng không có quyền nói gì cô.
“Chúng ta nói chuyện chút.”
Còn muốn nói chuyện?
“Giữa chúng ta không có gì để nói.”
“Anh vẫn muốn nói.”
“Tôi đang làm việc, không rảnh.” Lạc Đình Đình cắn răng, khóe mắt nhìn thấy chủ chi nhánh đang nhìn cô bởi vì cô ở bàn số 8 quá lâu.
“Chừng nào em tan việc?”
“Một tiếng sau.”
“Được, anh chờ em.”
Hừ, tốt nhất là anh có thể chờ cô tan việc, cô cũng không quên ông chủ lớn là anh rất quý trọng thời gian để làm việc.
Quên đi, anh nói muốn chờ thì cứ để anh chờ, cô không tin anh thật sự sẽ chờ được một tiếng, chờ đến khi cô xong việc.
Lạc Đình Đình đi vào phòng thay quần áo dành cho nhân viên, thay một cái áo sơ mi vải voan màu vàng nhạt, nửa người dưới của cô vẫn mặc váy ngắn bó sát như trước.
Khi cô đi ra ngoài, Đông Phương Bách đã đứng ở cửa chờ cô.
Anh thật sự đợi cô một tiếng đồng hồ, thật sự không thể hiểu nổi, Lạc Đình Đình hoài nghi cơ thể anh đã bị người ngoài hành tinh chiếm giữ.
Anh lúc này không giống Đông Phương Bách mà cô biết.
“Đông Phương Kim Khống phá sản rồi à?” Lạc Đình Đình hỏi ngay.
“Không có.” Đông Phương Bách không hiểu tại sao cô lại hỏi như vậy, anh không có khiếu hài hước, nhíu chặt mày.
Lạc Đình Đình cũng biết anh không hiểu là cô đang nói giỡn.
“Anh muốn nói chuyện gì? Chồng trước yêu dấu của tôi.”
Không biết tại sao, Đông Phương Bách lại cảm thấy câu chồng trước của Đình Đình vô cùng châm biếm.
Đông Phương Bách nhìn váy ngắn bó sát và đôi chân xinh đẹp của cô……
“Ở đây không tiện nói chuyện, đến văn phòng của anh đi.”
“Không cần.” Cô không rảnh mà tới công ty của anh, vào phòng làm việc của anh. Khi còn là vợ chồng với anh, cô rất ích đi tới công ty và xen vào công việc của anh, bây giờ ly hôn rồi cô lại càng không muốn.
Huống hồ còn sẽ gặp người làm cho người khác ghét – Kiều An Na.
“Muốn nói thì nói ở đây đi.”
Đông Phương Bách không thể chấp nhận nói chuyện riêng với vợ ở ngoài đường như thế này.
“Đứng ở đây nói chuyện không hợp với thân phận của chúng ta.”
Lạc Đình Đình chần chờ một chút, mặc dù cuộc sống sau khi cưới quá mức nhàn nhã bình thường, làm cho cô không cảm thấy hành vi của mình bị gò bó ràng buộc, nhưng mà anh là nhân vật công chúng, vạn nhất bị paparazzi chụp hình thì rất phiền phức.
“Được rồi, đến phòng làm việc của anh đi.” Cô đành phải thuận theo anh.
Lạc Đình Đình đoán không sai, Kiều An Na vừa thấy cô, lập tức trợn to mắt nhìn cô chằm chằm, lại ngại Đông Phương Bách nên không dám tỏ vẻ gì, hiển nhiên Kiều An Na biết tin tức cô và Đông Phương Bách đã ly hôn, đôi mắt cô ta y như mắt hồ ly, dường như đang lên án: Người vợ trước như cô còn tới đây làm gì?
Cô cũng đâu có muốn đến!
Đông Phương Bách nói với Kiều An Na trong thời gian này anh sẽ không tiếp điện thoại, cũng không gặp bất kỳ ai, sau đó bước vào văn phòng.
Thật sự là một nơi vừa xa lạ vừa quen thuộc!
“Thân là tống giám đốc phu nhân ‘trước’, số lần tôi bước vào văn phòng này chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay, hình như bài trí ở đây có một chút thay đổi.” Lạc Đình Đình lia mắt khắp văn phòng.
Cô nhớ khi anh tiếp nhận chức tổng giám đốc của Đông Phương Kim Khống, trong một năm đó, gần như anh đều ngủ ở công ty, rất ít về nhà, mà cô vì lo lắng cho sức khỏe của anh nên đã đưa cơm tới cho anh.
Sự thật chứng minh, cô chỉ vẽ rắn thêm chân.
Nếu không phải đi ăn cơm với đối tác hoặc quan viên, thì là bận đến mức không thể ngó ngàng đến thức ăn cô đưa đến, sau ba ngày ngu ngốc đưa cơm đến cho anh ( ba ngày đó anh không đụng vào cơm cô đưa tới dù chỉ là một miếng) thì cô tự động ngừng lại.
Bây giờ nhớ lại, Lạc Đình Đình không khỏi cười mình tại sao lúc ấy lại ngu như vậy.
“Em đang suy nghĩ chuyện gì?” Thấy Lạc Đình Đình đăm chiêu, Đông Phương Bách mở miệng hỏi.
“Không, không có gì.” Lạc Đình Đình nhún nhún vai, đều đã qua, đừng nghĩ. “Rốt cuộc anh muốn nói gì với tôi?”
Đông Phương Bách không quen thu xếp việc riêng, anh suy tư không biết nên nói như thế nào? Vậy cứ nói đến chuyện quấy nhiễu cảm xúc của anh đi.
“Em nhất định phải mặc váy ngắn như vậy sao?”
Lạc Đình Đình không nói gì, về chuyện váy của cô bọn họ đã nói lúc còn ở tiệm cà phê, cô nhớ mình đã trả lời: Không liên quan gì đến anh!
Hiển nhiên Đông Phương Bách không nghe lọt tai, giống như trước đây vậy, tâm tư của anh luôn đặt trên công việc.
Trước kia, cô sẽ chịu đựng sự ích kỷ của anh, bây giờ cô không muốn nhịn, cũng không cần phải nhịn.
Gân xanh trên trán kịch liệt nổi lên.
“Đông Phương tiên sinh, xin anh nhớ kỹ quan hệ hiện tại của chúng ta, anh là ‘chồng trước’ của tôi, mà tôi là ‘vợ trước’ của anh, nói cách khác, cho dù tôi cởi sạch đi qua đi lại ở tiệm cà phê anh cũng không có quyền nói.”
“Trước kia em không phải như vậy.” Dường như người phụ nữ trước mặt không phải là vợ anh.
Cô vợ xinh đẹp thanh nhã đoan trang dịu dàng, thay đổi thành cô em váy ngắn bốc lửa…… Anh không thể thích ứng.
Lạc Đình Đình hừ lạnh. “Con người đều sẽ thay đổi.” Đặc biệt là sau khi phát hiện cuộc hôn nhân mình luôn kỳ vọng căn bản chỉ là một trò khôi hài.
Đông Phương Bách phiền não cào tóc.
Trước kia Lạc Đình Đình không cần anh lo lắng, nhưng hiện tại cô lại làm cho anh gạt bỏ công việc, chỉ vì…… Cô mặc váy ngắn?!
“Đình Đình, rốt cuộc em đang tùy hứng cái gì, em muốn ly hôn muốn Tiểu Húc anh đều đồng ý rồi, không phải sao?”
Chẳng lẽ anh ta nghĩ mình như vậy thì rất bao dung, rất vĩ đại? Cười chết người, bản thân không chịu nghĩ lại, mà còn dám nói cô tùy hứng.
“Tôi không tùy hứng.”
“Có, em có.”
“Ly hôn là vì tôi đã không thể nhịn được nữa, anh đồng ý với tôi sẽ tham gia lễ nhập học lần đầu tiên của Tiểu Húc, nhưng cuối cùng anh lại đi Newyork công tác, anh nuốt lời.”
Chỉ vì nguyên nhân này, mà cô ầm ỹ muốn ly hôn?
Dường như trên mặt Đông Phương Bách viết: Phụ nữ thật sự không thể nói lý.
Anh xoa xoa huyệt thái dương: “Đó chỉ là một chuyện nhỏ.”
“Không, đối với anh chỉ là một chuyện nhỏ, nhưng đối với tôi và Tiểu Húc thì là chuyện lớn.”
“Được, nếu việc anh nuốt lời tạo thành tổn thương lớn cho em và Tiểu Húc, anh xin lỗi, em và Tiểu Húc có thể chấm dứt chuyện bỏ nhà ra đi, rồi chuyển về nhà không?”
Lạc Đình Đình cảm thấy cô đang nói chuyện với người ngoài hành tinh.
Mặc dù đã ly hôn, nhưng tốt xấu gì cũng là vợ chồng kết hôn mười năm, tại sao bây giờ cô mới phát hiện, nói chuyện riêng với Đông Phương Bách còn khó hơn nhiệm vụ bò lên sao hỏa.
“Chúng ta đã ly hôn, tôi sẽ không lại chuyển về nhà anh.”
Đông Phương Bách lại xoa huyệt thái dương, anh thật sự là người ngu ngốc trong chuyện gia đình, sao một người khôn khéo trong công việc như anh có thể không hiểu ý vợ đang nói gì chứ?
Phụ nữ thật sự rất khó hiểu.
Tạm thời cứ tạm gác lại vấn đề này trước.
“Được, không chuyển về cũng được, anh chỉ hy vọng em đừng mặc váy ngắn đi qua đi lại, để cho mấy tên đàn ông dê sòm kia nhìn chằm chằm vào chân em.”
“Tôi đang làm việc.” Lạc Đình Đình hai tay ôm ngực, nói đúng lý hợp tình.
“Là chủ tiệm cà phê kia yêu cầu? Đáng giận, anh ta là ai, ngày mai anh sẽ làm cho anh ta đóng cửa.” Dám kêu vợ của anh mặc váy ngắn bán sắc.
Lạc Đình Đình tức đến mức trợn trắng mắt, anh không hiểu ý của cô.
“Váy ngắn là phong cách thời trang gần đây của tôi, chủ tiệm không có yêu cầu, váy ngắn này tôi mới mua gần đây, hơn nữa, nếu có khách nam nhìn đôi chân xinh đẹp của tôi tôi cũng rất vui vẻ, một chút cũng không cảm thấy người ta đang dê xồm.” Lạc Đình Đình cố ý khiêu khích nói.
“Tôi lại nhắc nhở anh một lần nữa, chúng ta đã ly hôn, cho dù tôi lộ chân để cho đàn ông sờ, anh, cũng, không, quản, được!”
Ầm!
Những lời này làm cho lý trí Đông Phương Bách luôn luôn kề cận vách núi đen triệt để sụp đổ.
Anh bước nhanh tới kéo Lạc Đình Đình vào lòng, chiều cao của bọn họ tương đối thích hợp, cô lại đang nghênh đầu càng thích hợp để anh hôn hơn.
Anh mang theo sự trừng phạt hôn lên môn cô, cậy hàm răng ngoan cố của cô ra, ngang ngược hôn…… Nụ hôn này thật sự không dịu dàng, nhưng hơi thở quen thuộc của nhau lại làm cho hai người càng sát vào nhau.
Bọn họ trao đổi, là yêu cũng là hận…… Lạc Đình Đình không chống lại được anh, cuối cùng chỉ có thể dùng hết sức lực bình sinh hôn lại anh, coi như bọn họ đang xử phạt lẫn nhau.
Đầu lưỡi nóng bỏng mạnh mẽ quấn quít, thân hình chặt chẽ dán vào nhau, Lạc Đình Đình còn nhớ rõ, cho dù lối sống càng lúc càng xa, nhưng ở trên giường, bọn họ lại phù hợp đến hoàn mỹ……
Không! Không được, cô không thể khuất phục!
Lạc Đình Đình dùng sức đẩy Đông Phương Bách ra, hai tròng mắt đầy lửa giận trừng anh vài giây, dùng sức đẩy cửa văn phòng ra, chạy khỏi người đàn ông cô từng yêu, và cũng là người làm cô oán giận không thôi.
Tác giả :
Quế Tiểu Văn