Ác Mộng
Chương 58
Thân thể bị đánh không đau lắm, nhưng ngôn ngữ sắc bén, hiểm độc của Trình Ảnh lại khiến cậu tổn thương.
Cậu rốt cuộc cũng rõ, vì sao ngày cậu rời đi, Trình Hi không đi tìm cậu.
Hóa ra, cô ta đã sắp đặt trước rồi, chuẩn bị thi thể… khiến cho Trình Hi tin… cậu đã chết….
Cậu mặc cô ta gào thét, móng tay Trình Ảnh sắc nhọn xước qua mặt cậu, để lại những vết đỏ rất dài. Cô ta có lẽ cũng mệt rồi, nhưng động tác vẫn như cũ, điên loạn, cuồng dại. Nguyên lai, móng tay con gái không phải chỉ để trang trí nha, mà còn là một loại vũ khí nữa… Cậu nhếch môi, khẽ cười…
Đến lúc có người vào phòng, cậu đã cảm thấy hai bên má chảy xuống lưỡi một vị đạo tanh tanh, là máu, cậu cũng đã tưởng tượng được mặt mũi mình lúc này ra sao, có lẽ bê bết máu và vết xước. Quên đi, cô ta nói cậu câu dẫn em trai cô ta, nên phá hỏng khuôn mặt này không phải là rất tốt sao? Cậu là con trai… cũng đâu cần quan tâm đến chuyện này…
Sâu trong lòng, tại tồn tại một hy vọng mong manh, nếu như mặt cậu biến thành cái dạng này, Trình Hi có thể sẽ chán ghét, có thể buông tha cậu,… Nếu như cậu tự mình làm việc này, hắn nhất định sẽ không bỏ qua! Nhưng nếu là chị gái hắn thì sao?…
Có lẽ đây là ý trời! Cậu không trách cô ta, chính cậu, cũng không muốn cùng Trình Hi một chỗ…
Một lúc sau, có người đem Trình Ảnh đi, cậu nhìn cô ta mệt lả, miệng vẫn gào thét như điên. Sau đó, có tiếng nói ầm ĩ phía dưới, cậu biết, là bọn họ gọi điện cho Trình Hi.
Đến lúc Trình Ảnh nhìn thấy Trình Hi, cậu thấy trong mắt cô ta ánh lên sự hoảng loạn, nhưng lập tức cô ta bình tĩnh lại, nhìn thẳng vào hắn.
Trình Hi không nói gì, chỉ lạnh lùng vung tay lên.
” Bốp!”
Âm thanh sắc nhọn vang lên, mọi người trong phòng đều ngây ngẩn nhìn. Trình Ảnh choáng váng, không thể tin mà ôm lấy má phải của mình. Hạ nhân lập tức đi ra ngoài, chỉ còn Trình Hi và Trình Ảnh ở lại.
“Em biết em vừa đánh ai không?” Thanh âm Trình Ảnh run rẩy, cũng có chút yếu đuối, cô mở to hai mắt nhìn Trình Hi.
“Em lúc nào cũng cho rằng chị sẽ đứng về phía em…” Trình Hi lên tiếng.
“…Chị lúc nào cũng đứng về phía em…” Giọng Trình Ảnh dịu đi.
“Vậy chị đang làm cái gì?” Trình Hi nhìn về phía cậu ” Em nghĩ chị chấp nhận cậu ấy rồi, nên mới giúp em!… Nguyên lai, tất cả chỉ là giả dối… Chị rõ ràng không chấp thuận em và Thụy ở cùng nhau…”
“Đúng! Chị không muốn… Em trai của chị, cùng một thằng con trai khác… Chị có thể chịu đựng được… Nhưng, cậu ta là con trai ? Cậu ta là đồ biến thái… là đồ dị dạng… Chị sao có thể chấp nhận cậu ta ở cạnh em… Chị nhẫn nhịn, chị biết trong bụng nó có cái gì… Chị chờ đến lúc đứa bé chào đời… đến lúc giọt máu Trình gia được giữ lại… Còn em, Trình Hi, em cũng dừng lại đi…”
“Chuyện của em, không cần chị lo, cha cũng đã bỏ qua rồi, không đến phiên của chị !”
Trình Ảnh bị lời nói lạnh lùng của Trình Hi làm cho tức giận.
“Em dám nói với chị như vậy sao? Em cho là cha bỏ qua thật hả? Nằm mơ!… Em mang dòng máu Trình gia, cha có thể mặc kệ sao?… Dừng lại đi!… Đừng đợi đến lúc cha ra tay…”
Cậu biết cô ta yêu Trình Hi đến mức nào, cô ta không bao giờ muốn hắn gặp nguy hiểm, dù gì đi nữa, hắn vẫn là em trai mà cô ta nâng niu chiều chuộng nhất.
“Chị đi đi! Đừng nói nữa! Em có cách làm của em, chuyện của em cứ để em tự giải quyết!”
“…”
Một khoảng im lặng, rồi âm thanh “Chát” lại vang lên!
Trình Ảnh tát thẳng vào mặt Trình Hi. Ánh mắt bừng bừng lửa giận, Trình Hi im lặng, đứng im nhận một cái tát.
“Em làm chị quá thất vọng rồi, Hi nhi!”
Lúc Trình Ảnh xoay người bỏ đi, Trình Hi chỉ buông một câu “Tạm biệt…” lạnh lùng.
Cậu im lặng, chuyện này, tất cả đều là lỗi của cậu, có lẽ, sự tồn tại của cậu, chính là một điều sai lầm!
Thở hắt ra, Trình Hi tiến lại gần cậu, hắn nhíu mày, nhìn khuôn mặt đầy vết xước. Bác sĩ lập tức được gọi đến để kiểm tra.
“Trình thiếu gia, móng tay của tiểu thư rất sắc, để lại không ít vết xước và vết thâm, nhưng nếu sử dụng phương pháp hợp lý, cũng không để lại dấu vết gì.”
Trên mặt cũng được bôi thuốc, những vết xước tiếp xúc với thuốc lại bỏng rát lên, cậu nhíu mày, không khác gì xát muối lên vết thương.
“Còn đau không?” Trình Hi hỏi cậu, giọng hắn hết sức nhẹ nhàng.
“…Không đau!” Cậu không thể nói đau, Trình Ảnh vốn cao ngạo như thế, mà lúc cô ta vung tay đánh cậu, cậu lại thấy mắt cô ta ươn ướt. Cô ta thật sự thương yêu Trình Hi, cũng thật lòng hận cậu… Cậu hiểu, em trai mà mình cưng chiều nhất, lại dính lấy một đứa “quái dị”, một đứa “biến thái”, thử hỏi cô ta làm sao có thể chịu nổi chứ?
“Tôi không biết chị ấy sẽ làm vậy… ”
“Không cần giải thích! Tôi không quan tâm!”
” Em!”
Hắn gầm lên, phẫn nộ hất văng thuốc đang bôi trên mặt cậu, nếu là trước kia, hắn sẽ không ngại ngần mà đánh cậu một trận thừa sống thiếu chết!
“Nếu không sao, năm ngày nữa tiếp tục.”
Nói xong, Trình Hi liền rời đi. Cậu nhếch môi, trong lòng dâng lên một tia khoái ý, là anh vì tôi mà tranh cãi với Trình Ảnh, giờ anh phải hối hận!
Thuốc rất hiệu quả, chỉ vài ngày sau mặt cậu đã bắt đầu có dấu hiệu lành. Vết thương khép miệng, nhưng lại ngứa ngáy khó chịu vô cùng, cậu kìm không nổi đưa tay lên. Bị Trình Hi bắt gặp, hắn lập tức trói hai tay cậu lại. Cậu phải bảo đảm tuyệt đối không lặp lại, hắn mới chịu thả ra.
Thi thoảng, cậu lại đờ ra nhìn đứa bé cạnh giường, khi còn nhỏ cậu có bé vậy không nhỉ , có tròn trĩnh trắng trắng như vậy không? Đứa bé này rất kháu khỉnh a, nhưng mà cho nó ăn nhiều vậy, béo phì thì làm sao. Đến lúc đó không biết Trình Hi sẽ có biểu tình gì nữa.
Cậu nhìn nó, thử giơ tay lên, mặt nó cũng chỉ to bằng bàn tay cậu.
Cậu nhẹ nhàng thử lén chạm vào nó. Mềm quá, mịn nữa, cậu thích thú sờ mặt nó, rồi di chuyển xuống cổ, nơi này da thịt còn mềm mại hơn.
” Em đang làm cái gì vậy!”
Một tiếng quát lớn vang lên, rồi có gì đó đẩy mạnh cậu về phía sau, cậu ngã xuống mặt đất, kinh ngạc nhìn hắn. Cậu thấy hắn khẩn trương ôm lấy đứa bé ra ngoài, vừa hôn nó vừa thì thầm trấn an. Cậu hiểu rồi, hắn nghĩ cậu muốn giết nó sao? Đúng là trước đây cậu đã làm một lần… Nhưng hiện giờ nó đã lớn như vậy, làm sao có thể… Nó cũng là một sinh mệnh, lại là một sinh mệnh do cậu sinh ra…
Cậu không giải thích, Trình Hi, hắn muốn nghĩ sao thì tùy…
Nhếch miệng cười, cậu nhìn hắn nhíu mày, đôi mắt âm trầm quan sát cậu.
” Em thật độc ác!” Thanh âm hắn băng lãnh.
“…” Anh dựa vào cái gì nói tôi như vậy, cậu nhẹ giọng đáp lại hắn “Tôi như vậy, điều do anh ép tôi…”
Cậu đã quá tuyệt vọng, tất cả đều không còn quan trọng nữa!
***
Năm ngày sau, bọn họ lại đến. Cậu không nói gì, chỉ nhắm mắt mặc kệ.
Thời gian chịu đựng càng lúc càng dài thêm, không có thuốc tê, cậu có thể cảm thụ được từng mũi từng mũi kim châm, sắc gọn đâm thẳng vào da thịt. Đau đớn kéo dài, kèm theo sự tê dại đến bỏng rát. Trình Hi yêu cầu bôi thuốc trực tiếp vào vết xăm, để nghiêm phạt hình động “ác độc” của cậu.
Mồ hôi chảy dài trên thân thể cậu, toàn thân run rẩy vì đau đớn, Trình Hi không đọc sách nữa, chỉ lặng lẽ quan sát toàn bộ quá trình, thích thú hưởng thụ sự thống khổ trong mắt cậu.
Đến lúc kết thúc, cậu run rẩy giơ tay, che lấy mắt. Cắn môi thật chặt ngăn không cho nước mắt chảy xuống, cậu biết cậu yếu đuối, cậu nhu nhược, con trai, chịu đau một chút, đã giống như con gái nước mắt lưng tròng. Có lẽ do thể chất chăng, cậu tự biện hộ cho mình.
“Khóc sao?”
Hắn nhìn vai cậu khẽ run, cất tiếng lạnh lùng hỏi. Giống như hỏi ” Có vui không?”, tàn độc đến cực điểm.
Cậu khó khăn hô hấp, phía sau lưng, Trình Hi chầm chậm đưa tay, chạm vào da thịt vừa bị kim châm tiếp xúc. Hắn từng chút từng chút, vuốt ve vết xăm. Cậu cắn chặt răng, đau, đau quá! Da thịt mẫn cảm bị chạm vào, cảm giác như nằm trên lửa. Cậu thở dốc, động tác của hắn ngày một nhanh hơn, thống khổ hơn..
“A, …đã quên, tay của tôi rất bẩn, nếu như bị nhiễm trùng, công trình lại hỏng mất!”
Trình Hi đột nhiên lên tiếng, cậu cắn môi, run run nhìn hắn.
“Được rồi, sát trùng là ổn thôi!” Hắn mở ngăn kéo, lấy ra một lọ dung dịch trong suốt “…A, chỉ còn cồn thôi, dùng tạm vậy!”
Cậu run rẩy kịch liệt, hắn càng lúc càng đến gần, mở lọ cồn, đổ trực tiếp vào vết thương trên lưng cậu !! Thống khổ ùa vào trong đầu, khiến cậu vùng vẫy trong đó, cậu giật nảy người, muốn thoát ra. Đã bị hắn giữ chặt lại, hung hăng lấy cồn thấm xuống da cậu.
“A… không… không….” Cậu lả đi, đau đớn khiến mắt cậu hoa đi, nước mắt chảy ngày càng nhiều hơn, không ngừng rơi xuống.
Hắn không để ý đến tiếng kêu bất lực của cậu, dùng hết cả một lọ cồn mới hài lòng bỏ tay ra!!!
Cậu rốt cuộc cũng rõ, vì sao ngày cậu rời đi, Trình Hi không đi tìm cậu.
Hóa ra, cô ta đã sắp đặt trước rồi, chuẩn bị thi thể… khiến cho Trình Hi tin… cậu đã chết….
Cậu mặc cô ta gào thét, móng tay Trình Ảnh sắc nhọn xước qua mặt cậu, để lại những vết đỏ rất dài. Cô ta có lẽ cũng mệt rồi, nhưng động tác vẫn như cũ, điên loạn, cuồng dại. Nguyên lai, móng tay con gái không phải chỉ để trang trí nha, mà còn là một loại vũ khí nữa… Cậu nhếch môi, khẽ cười…
Đến lúc có người vào phòng, cậu đã cảm thấy hai bên má chảy xuống lưỡi một vị đạo tanh tanh, là máu, cậu cũng đã tưởng tượng được mặt mũi mình lúc này ra sao, có lẽ bê bết máu và vết xước. Quên đi, cô ta nói cậu câu dẫn em trai cô ta, nên phá hỏng khuôn mặt này không phải là rất tốt sao? Cậu là con trai… cũng đâu cần quan tâm đến chuyện này…
Sâu trong lòng, tại tồn tại một hy vọng mong manh, nếu như mặt cậu biến thành cái dạng này, Trình Hi có thể sẽ chán ghét, có thể buông tha cậu,… Nếu như cậu tự mình làm việc này, hắn nhất định sẽ không bỏ qua! Nhưng nếu là chị gái hắn thì sao?…
Có lẽ đây là ý trời! Cậu không trách cô ta, chính cậu, cũng không muốn cùng Trình Hi một chỗ…
Một lúc sau, có người đem Trình Ảnh đi, cậu nhìn cô ta mệt lả, miệng vẫn gào thét như điên. Sau đó, có tiếng nói ầm ĩ phía dưới, cậu biết, là bọn họ gọi điện cho Trình Hi.
Đến lúc Trình Ảnh nhìn thấy Trình Hi, cậu thấy trong mắt cô ta ánh lên sự hoảng loạn, nhưng lập tức cô ta bình tĩnh lại, nhìn thẳng vào hắn.
Trình Hi không nói gì, chỉ lạnh lùng vung tay lên.
” Bốp!”
Âm thanh sắc nhọn vang lên, mọi người trong phòng đều ngây ngẩn nhìn. Trình Ảnh choáng váng, không thể tin mà ôm lấy má phải của mình. Hạ nhân lập tức đi ra ngoài, chỉ còn Trình Hi và Trình Ảnh ở lại.
“Em biết em vừa đánh ai không?” Thanh âm Trình Ảnh run rẩy, cũng có chút yếu đuối, cô mở to hai mắt nhìn Trình Hi.
“Em lúc nào cũng cho rằng chị sẽ đứng về phía em…” Trình Hi lên tiếng.
“…Chị lúc nào cũng đứng về phía em…” Giọng Trình Ảnh dịu đi.
“Vậy chị đang làm cái gì?” Trình Hi nhìn về phía cậu ” Em nghĩ chị chấp nhận cậu ấy rồi, nên mới giúp em!… Nguyên lai, tất cả chỉ là giả dối… Chị rõ ràng không chấp thuận em và Thụy ở cùng nhau…”
“Đúng! Chị không muốn… Em trai của chị, cùng một thằng con trai khác… Chị có thể chịu đựng được… Nhưng, cậu ta là con trai ? Cậu ta là đồ biến thái… là đồ dị dạng… Chị sao có thể chấp nhận cậu ta ở cạnh em… Chị nhẫn nhịn, chị biết trong bụng nó có cái gì… Chị chờ đến lúc đứa bé chào đời… đến lúc giọt máu Trình gia được giữ lại… Còn em, Trình Hi, em cũng dừng lại đi…”
“Chuyện của em, không cần chị lo, cha cũng đã bỏ qua rồi, không đến phiên của chị !”
Trình Ảnh bị lời nói lạnh lùng của Trình Hi làm cho tức giận.
“Em dám nói với chị như vậy sao? Em cho là cha bỏ qua thật hả? Nằm mơ!… Em mang dòng máu Trình gia, cha có thể mặc kệ sao?… Dừng lại đi!… Đừng đợi đến lúc cha ra tay…”
Cậu biết cô ta yêu Trình Hi đến mức nào, cô ta không bao giờ muốn hắn gặp nguy hiểm, dù gì đi nữa, hắn vẫn là em trai mà cô ta nâng niu chiều chuộng nhất.
“Chị đi đi! Đừng nói nữa! Em có cách làm của em, chuyện của em cứ để em tự giải quyết!”
“…”
Một khoảng im lặng, rồi âm thanh “Chát” lại vang lên!
Trình Ảnh tát thẳng vào mặt Trình Hi. Ánh mắt bừng bừng lửa giận, Trình Hi im lặng, đứng im nhận một cái tát.
“Em làm chị quá thất vọng rồi, Hi nhi!”
Lúc Trình Ảnh xoay người bỏ đi, Trình Hi chỉ buông một câu “Tạm biệt…” lạnh lùng.
Cậu im lặng, chuyện này, tất cả đều là lỗi của cậu, có lẽ, sự tồn tại của cậu, chính là một điều sai lầm!
Thở hắt ra, Trình Hi tiến lại gần cậu, hắn nhíu mày, nhìn khuôn mặt đầy vết xước. Bác sĩ lập tức được gọi đến để kiểm tra.
“Trình thiếu gia, móng tay của tiểu thư rất sắc, để lại không ít vết xước và vết thâm, nhưng nếu sử dụng phương pháp hợp lý, cũng không để lại dấu vết gì.”
Trên mặt cũng được bôi thuốc, những vết xước tiếp xúc với thuốc lại bỏng rát lên, cậu nhíu mày, không khác gì xát muối lên vết thương.
“Còn đau không?” Trình Hi hỏi cậu, giọng hắn hết sức nhẹ nhàng.
“…Không đau!” Cậu không thể nói đau, Trình Ảnh vốn cao ngạo như thế, mà lúc cô ta vung tay đánh cậu, cậu lại thấy mắt cô ta ươn ướt. Cô ta thật sự thương yêu Trình Hi, cũng thật lòng hận cậu… Cậu hiểu, em trai mà mình cưng chiều nhất, lại dính lấy một đứa “quái dị”, một đứa “biến thái”, thử hỏi cô ta làm sao có thể chịu nổi chứ?
“Tôi không biết chị ấy sẽ làm vậy… ”
“Không cần giải thích! Tôi không quan tâm!”
” Em!”
Hắn gầm lên, phẫn nộ hất văng thuốc đang bôi trên mặt cậu, nếu là trước kia, hắn sẽ không ngại ngần mà đánh cậu một trận thừa sống thiếu chết!
“Nếu không sao, năm ngày nữa tiếp tục.”
Nói xong, Trình Hi liền rời đi. Cậu nhếch môi, trong lòng dâng lên một tia khoái ý, là anh vì tôi mà tranh cãi với Trình Ảnh, giờ anh phải hối hận!
Thuốc rất hiệu quả, chỉ vài ngày sau mặt cậu đã bắt đầu có dấu hiệu lành. Vết thương khép miệng, nhưng lại ngứa ngáy khó chịu vô cùng, cậu kìm không nổi đưa tay lên. Bị Trình Hi bắt gặp, hắn lập tức trói hai tay cậu lại. Cậu phải bảo đảm tuyệt đối không lặp lại, hắn mới chịu thả ra.
Thi thoảng, cậu lại đờ ra nhìn đứa bé cạnh giường, khi còn nhỏ cậu có bé vậy không nhỉ , có tròn trĩnh trắng trắng như vậy không? Đứa bé này rất kháu khỉnh a, nhưng mà cho nó ăn nhiều vậy, béo phì thì làm sao. Đến lúc đó không biết Trình Hi sẽ có biểu tình gì nữa.
Cậu nhìn nó, thử giơ tay lên, mặt nó cũng chỉ to bằng bàn tay cậu.
Cậu nhẹ nhàng thử lén chạm vào nó. Mềm quá, mịn nữa, cậu thích thú sờ mặt nó, rồi di chuyển xuống cổ, nơi này da thịt còn mềm mại hơn.
” Em đang làm cái gì vậy!”
Một tiếng quát lớn vang lên, rồi có gì đó đẩy mạnh cậu về phía sau, cậu ngã xuống mặt đất, kinh ngạc nhìn hắn. Cậu thấy hắn khẩn trương ôm lấy đứa bé ra ngoài, vừa hôn nó vừa thì thầm trấn an. Cậu hiểu rồi, hắn nghĩ cậu muốn giết nó sao? Đúng là trước đây cậu đã làm một lần… Nhưng hiện giờ nó đã lớn như vậy, làm sao có thể… Nó cũng là một sinh mệnh, lại là một sinh mệnh do cậu sinh ra…
Cậu không giải thích, Trình Hi, hắn muốn nghĩ sao thì tùy…
Nhếch miệng cười, cậu nhìn hắn nhíu mày, đôi mắt âm trầm quan sát cậu.
” Em thật độc ác!” Thanh âm hắn băng lãnh.
“…” Anh dựa vào cái gì nói tôi như vậy, cậu nhẹ giọng đáp lại hắn “Tôi như vậy, điều do anh ép tôi…”
Cậu đã quá tuyệt vọng, tất cả đều không còn quan trọng nữa!
***
Năm ngày sau, bọn họ lại đến. Cậu không nói gì, chỉ nhắm mắt mặc kệ.
Thời gian chịu đựng càng lúc càng dài thêm, không có thuốc tê, cậu có thể cảm thụ được từng mũi từng mũi kim châm, sắc gọn đâm thẳng vào da thịt. Đau đớn kéo dài, kèm theo sự tê dại đến bỏng rát. Trình Hi yêu cầu bôi thuốc trực tiếp vào vết xăm, để nghiêm phạt hình động “ác độc” của cậu.
Mồ hôi chảy dài trên thân thể cậu, toàn thân run rẩy vì đau đớn, Trình Hi không đọc sách nữa, chỉ lặng lẽ quan sát toàn bộ quá trình, thích thú hưởng thụ sự thống khổ trong mắt cậu.
Đến lúc kết thúc, cậu run rẩy giơ tay, che lấy mắt. Cắn môi thật chặt ngăn không cho nước mắt chảy xuống, cậu biết cậu yếu đuối, cậu nhu nhược, con trai, chịu đau một chút, đã giống như con gái nước mắt lưng tròng. Có lẽ do thể chất chăng, cậu tự biện hộ cho mình.
“Khóc sao?”
Hắn nhìn vai cậu khẽ run, cất tiếng lạnh lùng hỏi. Giống như hỏi ” Có vui không?”, tàn độc đến cực điểm.
Cậu khó khăn hô hấp, phía sau lưng, Trình Hi chầm chậm đưa tay, chạm vào da thịt vừa bị kim châm tiếp xúc. Hắn từng chút từng chút, vuốt ve vết xăm. Cậu cắn chặt răng, đau, đau quá! Da thịt mẫn cảm bị chạm vào, cảm giác như nằm trên lửa. Cậu thở dốc, động tác của hắn ngày một nhanh hơn, thống khổ hơn..
“A, …đã quên, tay của tôi rất bẩn, nếu như bị nhiễm trùng, công trình lại hỏng mất!”
Trình Hi đột nhiên lên tiếng, cậu cắn môi, run run nhìn hắn.
“Được rồi, sát trùng là ổn thôi!” Hắn mở ngăn kéo, lấy ra một lọ dung dịch trong suốt “…A, chỉ còn cồn thôi, dùng tạm vậy!”
Cậu run rẩy kịch liệt, hắn càng lúc càng đến gần, mở lọ cồn, đổ trực tiếp vào vết thương trên lưng cậu !! Thống khổ ùa vào trong đầu, khiến cậu vùng vẫy trong đó, cậu giật nảy người, muốn thoát ra. Đã bị hắn giữ chặt lại, hung hăng lấy cồn thấm xuống da cậu.
“A… không… không….” Cậu lả đi, đau đớn khiến mắt cậu hoa đi, nước mắt chảy ngày càng nhiều hơn, không ngừng rơi xuống.
Hắn không để ý đến tiếng kêu bất lực của cậu, dùng hết cả một lọ cồn mới hài lòng bỏ tay ra!!!
Tác giả :
Điển Y