Ác Ma Tổng Tài Xin Nương Tay
Chương 43: Lâm Di Kiệt Sức Nằm Viện
Ngôn Thần Ngạo đưa tay lên sờ vào một bên má hơi sưng của mình anh ngỡ ngàng cảm nhận sự được sự đau đớn thẩm thấu vào da thịt.
Bên trong, tiếng khóc, tiếng uất ức của Lâm Di đều đặn vang lên không dứt mà càng ngày càng nghẹn ngào, Ngôn Thần Ngạo rũ mi mắt xuống, mặt buồn não ruột, anh đột ngột cất bước đi vì cảm thấy day dứt thấy sợ khi phải tiếp tục nghe tiếng sụt sùi của cô.
Anh bước lững thững lên phòng sau đó quần áo chỉnh tề đi làm bình thường, anh cố gắng chuyên tâm vào thiết kế nhưng có đôi lúc anh lại phân tâm nhớ đến lời nói của Lâm Di, còn bị hình bóng của cô làm phiền, anh buồn bực gục đầu xuống bàn không buồn vẽ tiếp.
Tiếng gõ cửa từ ngoài truyền tới tai, anh còn không ngóc đầu dậy mà chỉ tuỳ tiện ậm ờ: “Vào đi.”
Bạch Tuệ San thong dong cầm một tách cà phê đi vào:
“Tổng giám đốc mời anh uống cà phê.” Cô ả để ly cà phê xuống bàn, còn không quên liếc mắt vào vào bản thiết kế đang còn dang dở.
Tiếng động mạnh, Ngôn Thần Ngạo lười biếng ngóc đầu dậy, Bạch Tuệ San nhanh như chớp chỉnh đốn lại tư thế của mình, cô ả lấm lét đi ra, lúc tới cửa còn lén la lén lút ngoáy đầu lại nhìn.
Ngôn Thần Ngạo uống một ngụm cà phê rồi lại tiếp tục gục xuống bàn, tâm trạng cực kì tệ làm anh đâm ra lười biếng.
Khi Bạch Tuệ San bước ra khỏi đó, trong đầu liền nghĩ: “Làm sao để ăn trộm mà không bị phát hiện.” Lần trước cô ta đã lén chụp lại nhưng chỉ là phần trước, giờ còn phần sau nữa là hoàn chỉnh.
Nghĩ tới nghĩ lui, Bạch Tuệ San sẽ không dại mà gì mà làm một mình.
“Hôm nay cô ta không đi làm, điện thoại cũng không gọi được.
Chắc là lành ít dữ nhiều rồi.” Bạch Tuệ San đã nói như vậy khi Trịnh Vỹ Tuấn vừa gọi đến.
Một lúc sau, Trịnh Vỹ Tuấn đã âm thầm gửi đến 99 đóa hồng mà người nhận chính là Lâm Di, bởi vì cô không đi làm nên Bạch Linh là người nhận thay.
Bạch Linh biết Lâm Di và Ngôn Thần Ngạo đang ở chung nhà, nên cô mạo muội mang đóa hoa lên phòng của anh, lúc đó Bạch Linh không suy nghĩ gì sâu xa mà chỉ hành động theo tự nhiên thôi, mà lúc sự việc đã rồi cô mới thấy hối hận.
Bạch Linh bước vào phòng tổng giám đốc, cẩn trọng cất lời:
“Đây là hoa mà người ta tặng cho Lâm Di nhờ anh mang về cho….”
Bạch Linh mang hoa để lên bàn, miệng còn chưa kịp nói hết câu, đã bị hành động của Ngôn Thần Ngạo làm cho thót tim giật mình.
Anh cầm bó hoa ném mạnh xuống đất trong sự ngỡ ngàng xen lẫn hoảng sợ của Bạch Linh.
“Mang ra ngoài đừng làm bẩn phòng tôi.” Anh cao giọng.
Bạch Linh cúi xuống nhặt lấy ngay, lúc vô tình nhìn lên cô thấy mặt Ngôn Thần Ngạo vô cùng tức giận, biểu cảm hung dữ.
Bạch Linh cúi đầu nói: “Xin lỗi tổng giám đốc.” sau đó luống cuống đi ra ngoài.
Buổi chiều, Ngôn Thần Ngạo lại về sớm hơn mọi khi.
Vừa bước xuống xe cái là vội vã đi thẳng xuống nhà kho.
Anh nhìn xuống chân cửa không khỏi nhíu mày, nước đã vơi đi, nhưng trái cây thì còn nguyên chứng tỏ gần hai ngày nay cô không ăn gì mà chỉ uống nước.
Anh đứng bên ngoài đi qua rồi đi lại bồn chồn, một lúc sau lấy hết dũng khí mà gõ cửa.
“Này Lâm Di.
Cô nói tôi sai rồi thì tôi sẽ thả cô ra ngay.”
Lâm Di từ trong mơ màng mở mắt, đôi môi khô khốc khẽ động đậy:
“Tôi chờ anh chịu không được mà mở cửa bế tôi ra.
Thật ra anh cũng lo lắng cho tôi lắm, cũng muốn mở cửa lắm đúng không, anh sợ tôi cười anh bắt bẻ anh, anh sợ mất uy tín, tự tôn cho nên anh mới giả bộ chứ gì.
Tôi biết mà nên tôi sẽ đợi anh.” Lâm Di nhấm nháp một cách chậm chạp từng chữ một, bờ môi nứt nẻ rỉ máu làm cô cau mày đau đớn, cô dựa lưng vào tường nhắm mắt lại thở ra mệt nhọc, chờ câu đáp lời của anh.
Ngôn Thần Ngạo đứng bên ngoài, một tay chống lên cửa còn một tay lặng lẽ nắm chặt lại thành quyền và một cái cau mày, dường như anh đang cố gắng kiềm chế cảm xúc của mình lại, câu nói của cô làm anh phải suy ngẫm, hình như cô nói đúng quá bất giác khiến anh cứng họng không biết phản bác thế nào, qua mười giây anh nhẹ giọng:
“Cô cứ ở đó mà mơ đi, dù cô có biến thành cái xác khô thì tôi cũng không mang cô ra đâu.”
Anh vừa dứt câu là bên trong bất ngờ vang lên tiếng cười khe khẽ của Lâm Di.
Cô nói:
“Tôi tin mình sẽ thắng, con tim tôi nói cho tôi biết thế.”
Suốt đêm qua cô đã không thể nào nhắm mắt mà ngủ ngon được, cảm giác bản thân của hiện tại so với thời tiền sử chẳng khác nhau là mấy, bị hàng trăm con muỗi, chuột làm phiền, mỗi giờ mỗi phút qua đi là cô lại cảm nhận dưỡng khí trên người bị rút sạch, bụng đói meo vẫn không dám ăn sợ mắc đi đại tiện, chỉ uống từng ngụm nước để cầm cự cho qua, mắc tiểu cũng phải gắng nhịn, nhịn không được nữa mới tìm đại một góc để giải quyết… Chỉ mới gần hai ngày thôi mà tưởng chừng hai thế kỉ, Lâm Di thở dài, cô nói:
“Bây giờ anh mở cửa cho tôi thì tôi sẽ ra, còn bắt tôi xin lỗi thì không bao giờ.”
Lâm Di lặng người chờ đợi câu trả lời của anh, qua một lúc lâu ngoài không gian lặng thinh như tờ thì chỉ có tiếng tim đập thình thịch của cô, tưởng anh đã đi rồi Lâm Di rủ mắt xuống buồn bã.
Vài giây sau đó, đột nhiên bên ngoài truyền tới một tiếng rầm rất lớn như có ai đấm mạnh vào cửa làm Lâm Di giật thót tim vì run sợ.
“Cô đợi vài chục năm nữa đi rồi tôi sẽ mở cửa cho cô nhé.” Giọng điệu bào chữa cho sự quan tâm lo lắng của anh đối với cô ngỡ như tuyệt tình, nhưng ở bên trong Lâm Di lại cười vì nó quá vui tươi đi, chất giọng trầm bổng chứng tỏ anh đang giận dỗi nhiều nhiều hơn là tức giận.
Ngôn Thần Ngạo sau khi vung nắm đấm vào cánh cửa làm cho nó xiên vẹo thì mu bàn tay anh truyền tới một cơn đau đớn làm anh nhăn mặt bực bội, anh quay người đi vào nhà và đêm đó lại là một đêm mất ngủ với anh.
Lại qua thêm một đêm một ngày nữa Lâm Di phải sống trong điều kiện vật chất tồi tàn, cô nằm thiêm thiếp trên tấm gỗ hơi thở vẫn đều đặn nhưng cả người không có một chút sức lực nào, chỉ ba ngày mà cô có cảm giác mình sụt mất cả chục ký.
Tối đó Ngôn Thần Ngạo về nhà là đã 8 giờ tối trễ hơn mọi khi.
Mấy ngày nay mỗi lần đi làm về là anh lại đến nhà kho thuyết phục Lâm Di, với tính cách cứng đầu cứng cổ lại pha chút ngang tàng của cô đã nhiều lần khiến anh muốn mở cửa nhưng lòng tự tôn của anh quá lớn khiến anh chùn bước.
“Lâm Di nói gì đi, cô đã chịu thua chưa giờ xin lỗi vẫn còn kịp đấy, nếu không cô sẽ chết trong đó đấy.”
Qua một lúc không thấy đồng tĩnh gì của cô, Ngôn Thần Ngạo mới ghé sát tai vào cửa vẫn im hơi lặng tiếng.
Anh gõ cửa một cách dồn dập vẫn không nghe thấy cô lên tiếng.
Tiếng gõ cửa ngày một lớn, đáy lòng của Ngôn Thần Ngạo càng thấp thỏm bất an.
Cùng lúc đó Uyển Nhu vì muốn ăn đồ ăn chị dâu nấu, gọi điện hoài nhưng chỉ toàn là thuê bao… bất an cô bảo mẹ đến xem thế nào.
Lâm Huệ Mẫn một mình lái xe đến biệt thự Linh Linh, ngay khi vừa xuống xe đã thấy Ngôn Thần Ngạo bế Lâm Di từ trong nhà kho đi ra.
Vẻ mặt lo lắng khẩn trương của anh khiến Ngôn Thần Ngạo tự thấy mình thua dù đã tuyệt tình nhất có thể vẫn không vượt qua được cảm xúc của con tim.
Lúc Ngôn Thần Ngạo bế cô ra Lâm Di chỉ kịp nói với anh là “Tôi thắng rồi Ngôn Thần Ngạo, anh mở cửa và bế tôi ra.” Sau đó cô đã ngất lịm đi.
Lâm Di đưa vào viện trong tình trạng suy nhược cơ thể trầm trọng…
Cô được truyền nước và điều trị phục hồi chức năng của thận vì đã cố nhịn tiểu nhiều lần.
Trên đường đi đến bệnh viện Lâm Huệ Mẫn đã phần nào hiểu được sự tình, bà nghĩ chuyện này không thể che giấu chồng nên đã gọi điện cho ông tới.
Được Lâm Huệ Mẫn cho hay nên một lúc sau Ngôn Cương cũng đến.
Ông không nói câu nào mà đã vùng tay tát Ngôn Thần Ngạo một cái như trời giáng.
Mặt anh lệch sang một bên, má in hằn năm dấu tay đỏ chót, Ngôn Thần Ngạo đứng dựa lưng vào tường cúi gằm mặt xuống, không dám ngẩng đầu đối mặt với ba lại càng không dám cãi lại nửa câu, cũng không biết phải nói làm sao để giải trình sự việc vừa rồi.
Anh dấu ánh mắt lo lắng của mình nhìn xuống nền gạch lạnh băng, anh không biết rằng gương mặt ba anh tràn đầy phẫn nộ, ánh mắt trong vô cùng giận dữ, ông gằn giọng nhấn mạnh từng chữ:
“Con cưới con gái người ta dù không thật lòng thương yêu hay có mục đích gì đi nữa thì cũng đừng hành hạ thể xác nó, như vậy là ác lắm có hiểu không.” Ông nói xong thì dừng lại mấy giây sau đó lại nói tiếp:
“Dù con có tận mắt chứng kiến một việc khiến bản thân phẫn nộ nhưng chưa chắc đó là sự thật cuối cùng đâu.
Đừng để bản thân sau này phải hối hận.”
“Con hiểu.”
Từ đầu tới cuối Ngôn Thần Ngạo không ngẩng đầu nhưng vẫn lắng nghe những lời của ba.
Ngôn Cương quay sang vợ nói: “Anh về trước, em ở lại với nó nhé.”
Lâm Huệ Mẫn nhẹ gật đầu, sau khi Ngôn Cương đi khuất bà mới chịu nói ra cảm xúc của mình:
“Lâm Di tuy là nó không đẹp sắc sảo như Trần Linh Linh nhưng nhân cách của nó chắc chắn ăn đứt cô ta.”
Câu nói này của Lâm Huệ Mẫn khiến sự bất mãn của Ngôn Thần Ngạo đối với bà nhiều năm qua càng ngày càng sâu, anh ngước mặt lên nhìn bà nói:
“Lâm Di đã đụng trúng Linh Linh rồi bỏ chạy đấy, cô ta còn là bác sĩ tương lai, mẹ nghĩ nhân cách cô ta có tốt đẹp không.”
Lâm Huệ Mẫn bất mãn, bà hừ lạnh một tiếng:
“Nhắc tới Linh Linh là cãi liền, sao con không nghĩ tới mấy lời mà ba con nói khi nãy, bỏ bớt cái tính lụy tình lại đi con kẻo sau này chạy theo xách dép Lâm Di nó còn không cho đâu, mẹ từng vô tình chứng kiến con Linh Linh nó hùng hổ hăm dọa, còn cầm dép tán vào mặt nhân viên bán quần áo, về nhà thì lúc nào cũng tỏ ra yếu đuối.” Đó là những gì bà chứng kiến khi đến trung tâm thương mại để mua sắm và vô tình nhìn thấy một bộ mặt giả tạo của Trần Linh Linh, từ đó bà luôn đề phòng cô ta như phòng trộm, sự ác cảm trong lòng cũng ngày một lớn hơn.
Bà bĩu môi xem thường, biểu cảm trên mặt khó chịu như vừa bị gặp kẻ thù.
“Mẹ ghét Linh Linh nên nói thế nào chẳng được, mẹ nói con sau này còn không có cửa xách dép cô ta á.
Không có chuyện đó đâu nhé.” Biết mình đang nói quá lên còn có cảm giác như đang dối lòng, nên giọng anh ỉu xìu, quay mặt đi chỗ khác để chữa cháy cho hành vi nói dối của mình.
“Ờ đúng rồi mày nói cái gì cũng đúng con ạ.
Còn không biết ai vừa nãy lo lắng bất an khẩn trương muốn chết, mặt cắt không còn giọt máu, y như mấy ông chồng chở vợ đi đẻ.”
“Con không nói với mẹ nữa.” Biết không qua được con mắt tinh anh của mẹ, Ngôn Thần Ngạo bèn lảng tránh sang chỗ khác bằng một câu dỗi hờn.
“Mày về được rồi đó con.
Mẹ sẽ đem con dâu mẹ về chăm sóc hết bệnh rồi sẽ trả lại con sau.”
Lâm Huệ Mẫn nói xong quay trở vào phòng bệnh.
Còn Ngôn Thần Ngạo đứng đờ ra như tượng lặng lẽ nhìn cô gái đang nằm thiêm thiếp trên giường, gương mặt thiếu sức sống như già thêm vài tuổi.
Ngôn Thần Ngạo trở về nhà, khó ngủ muốn chết nên đành tiếp tục tập trung cho bản thiết kế cho tới nửa đêm mới chịu chợp mắt
Lâm Di được xuất viện vào chiều hôm sau.
Nhờ hai chị giúp việc bà mới biết Lâm Di xé nát bức ảnh cưới trong phòng của Ngôn Thần Ngạo….
Bà không những không giận cô mà còn tán dương cô hết lời trước mặt bao người làm cô ngượng không biết giấu mặt đi đâu
Bên trong, tiếng khóc, tiếng uất ức của Lâm Di đều đặn vang lên không dứt mà càng ngày càng nghẹn ngào, Ngôn Thần Ngạo rũ mi mắt xuống, mặt buồn não ruột, anh đột ngột cất bước đi vì cảm thấy day dứt thấy sợ khi phải tiếp tục nghe tiếng sụt sùi của cô.
Anh bước lững thững lên phòng sau đó quần áo chỉnh tề đi làm bình thường, anh cố gắng chuyên tâm vào thiết kế nhưng có đôi lúc anh lại phân tâm nhớ đến lời nói của Lâm Di, còn bị hình bóng của cô làm phiền, anh buồn bực gục đầu xuống bàn không buồn vẽ tiếp.
Tiếng gõ cửa từ ngoài truyền tới tai, anh còn không ngóc đầu dậy mà chỉ tuỳ tiện ậm ờ: “Vào đi.”
Bạch Tuệ San thong dong cầm một tách cà phê đi vào:
“Tổng giám đốc mời anh uống cà phê.” Cô ả để ly cà phê xuống bàn, còn không quên liếc mắt vào vào bản thiết kế đang còn dang dở.
Tiếng động mạnh, Ngôn Thần Ngạo lười biếng ngóc đầu dậy, Bạch Tuệ San nhanh như chớp chỉnh đốn lại tư thế của mình, cô ả lấm lét đi ra, lúc tới cửa còn lén la lén lút ngoáy đầu lại nhìn.
Ngôn Thần Ngạo uống một ngụm cà phê rồi lại tiếp tục gục xuống bàn, tâm trạng cực kì tệ làm anh đâm ra lười biếng.
Khi Bạch Tuệ San bước ra khỏi đó, trong đầu liền nghĩ: “Làm sao để ăn trộm mà không bị phát hiện.” Lần trước cô ta đã lén chụp lại nhưng chỉ là phần trước, giờ còn phần sau nữa là hoàn chỉnh.
Nghĩ tới nghĩ lui, Bạch Tuệ San sẽ không dại mà gì mà làm một mình.
“Hôm nay cô ta không đi làm, điện thoại cũng không gọi được.
Chắc là lành ít dữ nhiều rồi.” Bạch Tuệ San đã nói như vậy khi Trịnh Vỹ Tuấn vừa gọi đến.
Một lúc sau, Trịnh Vỹ Tuấn đã âm thầm gửi đến 99 đóa hồng mà người nhận chính là Lâm Di, bởi vì cô không đi làm nên Bạch Linh là người nhận thay.
Bạch Linh biết Lâm Di và Ngôn Thần Ngạo đang ở chung nhà, nên cô mạo muội mang đóa hoa lên phòng của anh, lúc đó Bạch Linh không suy nghĩ gì sâu xa mà chỉ hành động theo tự nhiên thôi, mà lúc sự việc đã rồi cô mới thấy hối hận.
Bạch Linh bước vào phòng tổng giám đốc, cẩn trọng cất lời:
“Đây là hoa mà người ta tặng cho Lâm Di nhờ anh mang về cho….”
Bạch Linh mang hoa để lên bàn, miệng còn chưa kịp nói hết câu, đã bị hành động của Ngôn Thần Ngạo làm cho thót tim giật mình.
Anh cầm bó hoa ném mạnh xuống đất trong sự ngỡ ngàng xen lẫn hoảng sợ của Bạch Linh.
“Mang ra ngoài đừng làm bẩn phòng tôi.” Anh cao giọng.
Bạch Linh cúi xuống nhặt lấy ngay, lúc vô tình nhìn lên cô thấy mặt Ngôn Thần Ngạo vô cùng tức giận, biểu cảm hung dữ.
Bạch Linh cúi đầu nói: “Xin lỗi tổng giám đốc.” sau đó luống cuống đi ra ngoài.
Buổi chiều, Ngôn Thần Ngạo lại về sớm hơn mọi khi.
Vừa bước xuống xe cái là vội vã đi thẳng xuống nhà kho.
Anh nhìn xuống chân cửa không khỏi nhíu mày, nước đã vơi đi, nhưng trái cây thì còn nguyên chứng tỏ gần hai ngày nay cô không ăn gì mà chỉ uống nước.
Anh đứng bên ngoài đi qua rồi đi lại bồn chồn, một lúc sau lấy hết dũng khí mà gõ cửa.
“Này Lâm Di.
Cô nói tôi sai rồi thì tôi sẽ thả cô ra ngay.”
Lâm Di từ trong mơ màng mở mắt, đôi môi khô khốc khẽ động đậy:
“Tôi chờ anh chịu không được mà mở cửa bế tôi ra.
Thật ra anh cũng lo lắng cho tôi lắm, cũng muốn mở cửa lắm đúng không, anh sợ tôi cười anh bắt bẻ anh, anh sợ mất uy tín, tự tôn cho nên anh mới giả bộ chứ gì.
Tôi biết mà nên tôi sẽ đợi anh.” Lâm Di nhấm nháp một cách chậm chạp từng chữ một, bờ môi nứt nẻ rỉ máu làm cô cau mày đau đớn, cô dựa lưng vào tường nhắm mắt lại thở ra mệt nhọc, chờ câu đáp lời của anh.
Ngôn Thần Ngạo đứng bên ngoài, một tay chống lên cửa còn một tay lặng lẽ nắm chặt lại thành quyền và một cái cau mày, dường như anh đang cố gắng kiềm chế cảm xúc của mình lại, câu nói của cô làm anh phải suy ngẫm, hình như cô nói đúng quá bất giác khiến anh cứng họng không biết phản bác thế nào, qua mười giây anh nhẹ giọng:
“Cô cứ ở đó mà mơ đi, dù cô có biến thành cái xác khô thì tôi cũng không mang cô ra đâu.”
Anh vừa dứt câu là bên trong bất ngờ vang lên tiếng cười khe khẽ của Lâm Di.
Cô nói:
“Tôi tin mình sẽ thắng, con tim tôi nói cho tôi biết thế.”
Suốt đêm qua cô đã không thể nào nhắm mắt mà ngủ ngon được, cảm giác bản thân của hiện tại so với thời tiền sử chẳng khác nhau là mấy, bị hàng trăm con muỗi, chuột làm phiền, mỗi giờ mỗi phút qua đi là cô lại cảm nhận dưỡng khí trên người bị rút sạch, bụng đói meo vẫn không dám ăn sợ mắc đi đại tiện, chỉ uống từng ngụm nước để cầm cự cho qua, mắc tiểu cũng phải gắng nhịn, nhịn không được nữa mới tìm đại một góc để giải quyết… Chỉ mới gần hai ngày thôi mà tưởng chừng hai thế kỉ, Lâm Di thở dài, cô nói:
“Bây giờ anh mở cửa cho tôi thì tôi sẽ ra, còn bắt tôi xin lỗi thì không bao giờ.”
Lâm Di lặng người chờ đợi câu trả lời của anh, qua một lúc lâu ngoài không gian lặng thinh như tờ thì chỉ có tiếng tim đập thình thịch của cô, tưởng anh đã đi rồi Lâm Di rủ mắt xuống buồn bã.
Vài giây sau đó, đột nhiên bên ngoài truyền tới một tiếng rầm rất lớn như có ai đấm mạnh vào cửa làm Lâm Di giật thót tim vì run sợ.
“Cô đợi vài chục năm nữa đi rồi tôi sẽ mở cửa cho cô nhé.” Giọng điệu bào chữa cho sự quan tâm lo lắng của anh đối với cô ngỡ như tuyệt tình, nhưng ở bên trong Lâm Di lại cười vì nó quá vui tươi đi, chất giọng trầm bổng chứng tỏ anh đang giận dỗi nhiều nhiều hơn là tức giận.
Ngôn Thần Ngạo sau khi vung nắm đấm vào cánh cửa làm cho nó xiên vẹo thì mu bàn tay anh truyền tới một cơn đau đớn làm anh nhăn mặt bực bội, anh quay người đi vào nhà và đêm đó lại là một đêm mất ngủ với anh.
Lại qua thêm một đêm một ngày nữa Lâm Di phải sống trong điều kiện vật chất tồi tàn, cô nằm thiêm thiếp trên tấm gỗ hơi thở vẫn đều đặn nhưng cả người không có một chút sức lực nào, chỉ ba ngày mà cô có cảm giác mình sụt mất cả chục ký.
Tối đó Ngôn Thần Ngạo về nhà là đã 8 giờ tối trễ hơn mọi khi.
Mấy ngày nay mỗi lần đi làm về là anh lại đến nhà kho thuyết phục Lâm Di, với tính cách cứng đầu cứng cổ lại pha chút ngang tàng của cô đã nhiều lần khiến anh muốn mở cửa nhưng lòng tự tôn của anh quá lớn khiến anh chùn bước.
“Lâm Di nói gì đi, cô đã chịu thua chưa giờ xin lỗi vẫn còn kịp đấy, nếu không cô sẽ chết trong đó đấy.”
Qua một lúc không thấy đồng tĩnh gì của cô, Ngôn Thần Ngạo mới ghé sát tai vào cửa vẫn im hơi lặng tiếng.
Anh gõ cửa một cách dồn dập vẫn không nghe thấy cô lên tiếng.
Tiếng gõ cửa ngày một lớn, đáy lòng của Ngôn Thần Ngạo càng thấp thỏm bất an.
Cùng lúc đó Uyển Nhu vì muốn ăn đồ ăn chị dâu nấu, gọi điện hoài nhưng chỉ toàn là thuê bao… bất an cô bảo mẹ đến xem thế nào.
Lâm Huệ Mẫn một mình lái xe đến biệt thự Linh Linh, ngay khi vừa xuống xe đã thấy Ngôn Thần Ngạo bế Lâm Di từ trong nhà kho đi ra.
Vẻ mặt lo lắng khẩn trương của anh khiến Ngôn Thần Ngạo tự thấy mình thua dù đã tuyệt tình nhất có thể vẫn không vượt qua được cảm xúc của con tim.
Lúc Ngôn Thần Ngạo bế cô ra Lâm Di chỉ kịp nói với anh là “Tôi thắng rồi Ngôn Thần Ngạo, anh mở cửa và bế tôi ra.” Sau đó cô đã ngất lịm đi.
Lâm Di đưa vào viện trong tình trạng suy nhược cơ thể trầm trọng…
Cô được truyền nước và điều trị phục hồi chức năng của thận vì đã cố nhịn tiểu nhiều lần.
Trên đường đi đến bệnh viện Lâm Huệ Mẫn đã phần nào hiểu được sự tình, bà nghĩ chuyện này không thể che giấu chồng nên đã gọi điện cho ông tới.
Được Lâm Huệ Mẫn cho hay nên một lúc sau Ngôn Cương cũng đến.
Ông không nói câu nào mà đã vùng tay tát Ngôn Thần Ngạo một cái như trời giáng.
Mặt anh lệch sang một bên, má in hằn năm dấu tay đỏ chót, Ngôn Thần Ngạo đứng dựa lưng vào tường cúi gằm mặt xuống, không dám ngẩng đầu đối mặt với ba lại càng không dám cãi lại nửa câu, cũng không biết phải nói làm sao để giải trình sự việc vừa rồi.
Anh dấu ánh mắt lo lắng của mình nhìn xuống nền gạch lạnh băng, anh không biết rằng gương mặt ba anh tràn đầy phẫn nộ, ánh mắt trong vô cùng giận dữ, ông gằn giọng nhấn mạnh từng chữ:
“Con cưới con gái người ta dù không thật lòng thương yêu hay có mục đích gì đi nữa thì cũng đừng hành hạ thể xác nó, như vậy là ác lắm có hiểu không.” Ông nói xong thì dừng lại mấy giây sau đó lại nói tiếp:
“Dù con có tận mắt chứng kiến một việc khiến bản thân phẫn nộ nhưng chưa chắc đó là sự thật cuối cùng đâu.
Đừng để bản thân sau này phải hối hận.”
“Con hiểu.”
Từ đầu tới cuối Ngôn Thần Ngạo không ngẩng đầu nhưng vẫn lắng nghe những lời của ba.
Ngôn Cương quay sang vợ nói: “Anh về trước, em ở lại với nó nhé.”
Lâm Huệ Mẫn nhẹ gật đầu, sau khi Ngôn Cương đi khuất bà mới chịu nói ra cảm xúc của mình:
“Lâm Di tuy là nó không đẹp sắc sảo như Trần Linh Linh nhưng nhân cách của nó chắc chắn ăn đứt cô ta.”
Câu nói này của Lâm Huệ Mẫn khiến sự bất mãn của Ngôn Thần Ngạo đối với bà nhiều năm qua càng ngày càng sâu, anh ngước mặt lên nhìn bà nói:
“Lâm Di đã đụng trúng Linh Linh rồi bỏ chạy đấy, cô ta còn là bác sĩ tương lai, mẹ nghĩ nhân cách cô ta có tốt đẹp không.”
Lâm Huệ Mẫn bất mãn, bà hừ lạnh một tiếng:
“Nhắc tới Linh Linh là cãi liền, sao con không nghĩ tới mấy lời mà ba con nói khi nãy, bỏ bớt cái tính lụy tình lại đi con kẻo sau này chạy theo xách dép Lâm Di nó còn không cho đâu, mẹ từng vô tình chứng kiến con Linh Linh nó hùng hổ hăm dọa, còn cầm dép tán vào mặt nhân viên bán quần áo, về nhà thì lúc nào cũng tỏ ra yếu đuối.” Đó là những gì bà chứng kiến khi đến trung tâm thương mại để mua sắm và vô tình nhìn thấy một bộ mặt giả tạo của Trần Linh Linh, từ đó bà luôn đề phòng cô ta như phòng trộm, sự ác cảm trong lòng cũng ngày một lớn hơn.
Bà bĩu môi xem thường, biểu cảm trên mặt khó chịu như vừa bị gặp kẻ thù.
“Mẹ ghét Linh Linh nên nói thế nào chẳng được, mẹ nói con sau này còn không có cửa xách dép cô ta á.
Không có chuyện đó đâu nhé.” Biết mình đang nói quá lên còn có cảm giác như đang dối lòng, nên giọng anh ỉu xìu, quay mặt đi chỗ khác để chữa cháy cho hành vi nói dối của mình.
“Ờ đúng rồi mày nói cái gì cũng đúng con ạ.
Còn không biết ai vừa nãy lo lắng bất an khẩn trương muốn chết, mặt cắt không còn giọt máu, y như mấy ông chồng chở vợ đi đẻ.”
“Con không nói với mẹ nữa.” Biết không qua được con mắt tinh anh của mẹ, Ngôn Thần Ngạo bèn lảng tránh sang chỗ khác bằng một câu dỗi hờn.
“Mày về được rồi đó con.
Mẹ sẽ đem con dâu mẹ về chăm sóc hết bệnh rồi sẽ trả lại con sau.”
Lâm Huệ Mẫn nói xong quay trở vào phòng bệnh.
Còn Ngôn Thần Ngạo đứng đờ ra như tượng lặng lẽ nhìn cô gái đang nằm thiêm thiếp trên giường, gương mặt thiếu sức sống như già thêm vài tuổi.
Ngôn Thần Ngạo trở về nhà, khó ngủ muốn chết nên đành tiếp tục tập trung cho bản thiết kế cho tới nửa đêm mới chịu chợp mắt
Lâm Di được xuất viện vào chiều hôm sau.
Nhờ hai chị giúp việc bà mới biết Lâm Di xé nát bức ảnh cưới trong phòng của Ngôn Thần Ngạo….
Bà không những không giận cô mà còn tán dương cô hết lời trước mặt bao người làm cô ngượng không biết giấu mặt đi đâu
Tác giả :
Đặng Lệ Thu tv